– Mời cô nương ngồi!

Hàn Băng Băng gật đầu, từ tốn ngồi xuống. Liễu Nhi cùng Đào Uyển Nhi cũng nhanh chóng bước ra phía sau lưng nàng. Quế ma ma âm thầm đánh giá bạch y nữ tử trước mặt, thân hình đỏng đảnh ngồi về phía đối diện với nàng mở lời thân thiện.

– Không biết cô nương đây muốn cùng ta nói chuyện gì vậy?

– Cũng không phải là chuyện quan trọng gì. – Hàn Băng Băng thoải mái dựa vào thành ghế, đôi mắt lãnh đạm nhìn thẳng về phía mụ ta – Ta muốn cùng bà làm một cuộc giao dịch.

– Giao dịch? – Quế ma ma ngạc nhiên lặp lại, mụ vô thức liếc mắt sang nữ tử áo hồng đang nghiêm chỉnh đừng ngay phía sau Hàn Băng Băng, liền hiểu ra – Tiểu thư muốn mua lại Mai Quế của ta có phải không? Con bé là đệ nhất mỹ nhân của Xuân Hạnh Lầu ta, giá… e là sẽ không rẻ đâu.

– Bà… – Liễu Nhi tức giận muốn bước lên cùng bà ta nói năng phải trái. Lập tức liền bị Đào Uyển Nhi níu trở lại, âm thầm ra ám hiệu.

Tiểu thư chưa ra chỉ thị, tuyệt đói không được tùy ý manh động. Tiểu nha đầu này hành sự trước giờ luôn bộp chộp như vậy chứ?

Nhưng không phải là bà ta đang xem tỷ như món hàng hay sao? Nàng cũng chỉ là muốn thay tỷ ấy đòi lại công bằng thôi mà.

– Quế ma ma.- Hàn Băng Băng cười nhẹ nhàng, nàng chậm rãi nhắc lại thêm một lần – Ta đã nói qua với bà rồi, đó là nha hoàn của ta. Xin bà hãy thận trọng cho.

– Sao cơ? – Mụ ta nhíu lại đường chân mày đen một cách không hài lòng. Nha đầu áo trắng nay rốt cuộc là muốn nói cái gì? Đó rõ ràng là Mai Quế của bà, vậy mà nàng ta lại năm lần bảy lượt nhắc đi nhắc lại đó là nha hoàn của nàng ta. Có chuyện đó sao? Nực cười, giấy bán thân của Mai Quế vẫn còn nằm trong tay bà, nàng ta còn có thể làm ra trò gì?

– Bà đừng vội, ta hôm nay đến đây không phải là để nói đến chuyện đệ nhất mỹ nhân Xuân Hạnh Lầu, ta là muốn nói đến chuyện khác…

– Là chuyện gì?

Hàn Băng Băng nhìn lướt qua căn phòng bày trí sang trọng, lời nói nhẹ nhàng thốt lên chủ đích cuối cùng.

– Ta muốn mua lại nơi này.

.

– Cái gì? – Cả ba người còn lại cùng hô lên.

– Tiểu thư, tiểu thư có nhầm lẫn không? – Liễu Nhi không thể tin được lắp bắp hỏi. Tiểu thư nhà nàng muốn mua lại nơi này? Xuân Hạnh Lầu sao? Nhưng mà để làm gì chứ? Đây là kỹ viện mà.

Hàn Băng Băng nâng tay ra hiệu Liễu Nhi trật tự, thái độ của nàng nghiêm túc đến khó tin lặp lại đề nghị thêm một lần nữa.

– Quế ma ma, bà thấy thế nào?

Quế ma ma lúc này cũng bị nàng nhắc nhở cho hoàn hồn trở lại. Bà khó tin nhìn nàng thật kỹ, ánh mắt sắc bên kia không giống như là đang nói giỡn. Mua lại cả một kỹ viện lớn như thế này, rốt cuộc là nữ nhân này có xuất thân như thế nào?

– À… chuyện này… – Mụ dường như ngoài ý muốn có chút lúng túng cười – Ta cũng không có ý nghĩ…

– Ta có thể trả lấp đôi!

Gấp đôi?!

Quế ma ma âm thầm toát mồ hôi lạnh.

– Thế nào?!

Nếu bà ta ngoan ngoãn hợp tác, gấp hai, hay gấp ba lần… nàng đều có thể trả!

Đột nhiên mụ ta đứng dậy cười dịu dàng hết mực, khuôn mặt nhăn nheo căng ra khiến lớp bột phấn trang điểm trên gương mặt bà ta lả giả rơi xuống – Ấy chết, cô nương thấy ta có lú lẫn không cơ chứ. Nãy giờ mải nói chuyện với cô nương ta lại quên sai nha hoàn đem nước trà dâng lên. Cô nương đợi một lát nhé, chuyện này không thể nói 1, 2 câu mà xong được. Để ta gọi nha hoàn mang trà cho cô nương uống.

Nói không không chút chần chờ, dáng người béo mập của bà ta đi nhanh ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, Liễu nhi đã không thể nhịn được nữa nhào lên chất vấn.

– Tiểu thư, rốt cuộc là tiểu thư định làm gì? – Các nàng không phải là đã có ý định đi đến kinh thành điều tra thông tin về những kẻ đã sát hại bà bà hay sao? Lúc này rồi sao tiểu thư lại còn muốn ở lại trấn Minh Hà này nữa chứ? Đã vậy còn muốn mua về một kỹ viện lớn như vậy, rốt cuộc là tiểu thư đang toan tính cái gì trong đầu chứ?

Đào Uyển Nhi cũng không hiểu. Nàng nhìn bộ dạng nhàn nhã của chủ tử, thật muốn xác minh thêm một lần nữa.

– Tiểu thư, người thật sự muốn mua lại Xuân Hạnh Lầu sao?

– Ừ! – Hàn Băng Băng dựa mình vào thành ghế nhắm mắt lại đáp nhẹ một tiếng. Bỏ ra một số tiền lớn như vậy mua lại một nơi như thế này, đây đâu phải là chuyện có thể đem ra nói đùa chứ.

– Tiểu thư, Quế ma ma nổi tiếng là con người mưu mô xảo trá, tiểu thư phải cẩn thận.

Bà ta vốn dĩ là một kẻ mang trong mình lắm thủ đoạn thâm độc, lại yêu tiền như mạng. Hạng người này không có chuyện gì là không làm ra được. Quan lại trong triều và ở trấn Minh Hà này, cũng rất nhiều kẻ có máu mặt đều là chỗ dựa chắc chắn của bà ta. Chính vì vậy bà ta mới có thể lộng hành ở thị trấn này nhiều năm, làm bao nhiêu chuyện ác độc mà vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào như vậy.

Đào Uyển Nhi còn nhớ rất rõ, trước đây bà ta đã từng giả bộ phúc hậu thu nhận một tiểu thư gia đình khá giả, sau đó trắng trợn cướp lấy toàn bộ hành trang cũng như tiền bạc của nàng ta, ép vị tiểu thư đó trở thành kỹ nữ.

Sự việc xảy ra vô cùng chóng váng, không để lại một chút hậu quả nào. Nghe nói chính vị quan trấn thủ trấn này cũng nhận của mụ ta không ít tiền hối lộ, vì vậy toàn bộ hành vi của mụ ta… tất cả đều được lão ta che giấu chu đáo.

Đó đâu phải là chuyện duy nhất mà bà ta có thể làm chứ… Lần này bà ta cố ý kéo dài thời gian, chắc chắn là có âm mưu.

Hừ, âm mưu….

Hàn Băng Băng cười lạnh. Trước khi đến đây nàng đâu phải chưa suy tính đến chuyện này chứ.

Bán hay không bán, chỉ là một chữ mà thôi. Nếu bà ta ngoan ngoãn hợp tác, vậy mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp. Còn nếu bà ta dám giở thủ đoạn mờ ám…

Vậy cũng đừng trách nàng ra tay ác độc.

Lúc này, một nha hoàn nhỏ tuổi bưng theo khay trà nghi ngút khói trắng bước vào. Quế ma ma cũng tiếp bước vào cùng. Mụ nhanh chóng cho tiểu nha hoàn đó lui ra ngoài, thái độ niềm nở nhiệt tình hơn hẳn vừa nãy.

– Cô nương, xin cứ tự nhiên.

Hàn Băng Băng cũng không từ chối gật đầu. Nàng hơi nghiêng mình về phía trước cẩm lấy tách trà nóng, tao nhã nâng lên. Dưới ánh mắt chăm chú của Quế ma ma, chầm chậm uống vào một ngụm.

Quế ma ma cười lớn ngồi xuống, cũng nâng tách trà của mình lên thưởng thức.

– Vị cô nương đây, không biết quý tánh đại danh là gì?

Làn khói nghi ngút bay qua che mờ đôi mắt ma mị của nàng, Hàn Băng Băng hít sâu hương trà thơm lừng trong chén, mở miệng đáp lại.

– Ta họ Bạch.

– Ra là Bạch cô nương. Không biểu cô nương mua lại Xuân Hạnh Lầu là để làm gì vậy?

Chấp nhận đưa ra một số tiền lớn như vậy, quả thực là khiến người ta không thể không tò mò.

Mụ nhìn lướt qua tay nải mà Đào Uyển Nhi đang đeo trên người, trống ngực rộn ràng hưng phấn. Rốc cuộc chỗ ngân phiếu bảo châu đó giá trị đến mức nào?

Chờ cho đến lúc toàn bộ đều rơi vào tay mụ, khi đó… nhất định mụ sẽ phát tài rồi.

– Tôi mua để làm gì, chuyện này bà không cần phải biết. – Nàng uống thêm một ngụm trà – Ta chỉ muốn biết bà có muốn bán… hay không?

– Không phải là chúng ta đang cùng nhau bàn bạc đó sao? – Mụ ta lả giả cười, tiền đương nhiên là mụ phải muốn rồi, trên đời này làm gì có ai có thể chê được tiền cơ chứ?

Quế ma ma nhìn tách trà trong tay Hàn Băng Băng mỗi lúc một vơi đi, nụ cười trên môi mụ cũng càng lúc càng trở nên ẩn ý, đôi mắt nhăn nheo càng trở nên kỳ dị.

Chỉ cần con bé này uống hết ly trà đó, toàn bộ tài bảo của nó đều sẽ thuộc về mụ hết. Hừ! Quan nha quý tộc quanh nơi này đều đứng về phía bà, đứa con gái này dù có giàu có đến mức nào đi nữa thì sao có thể đấu lại mụ cơ chứ?

Còn về phần hai đứa nha hoàn kia, mụ ắt sẽ có sắp xếp. Nhất là con nha đầu Mai Quế kia, mấy năm không gặp quả nhiên cứng cáp lên nhiều đấy. Nghĩ rằng bản thân đã đủ lông đủ cánh rồi ư?

– Vậy ý kiến của bà thế nào? Nếu bà đồng ý thì chúng ta có thể tiếp tục. Nếu không… – Nàng có thể dùng đến cách khác.

– Cứ từ từ đã nào, Bạch cô nương. Ta đâu có nói là ta không đồng ý chứ. – Quế ma ma nói cười niềm nở – Ta chỉ là muốn cùng cô nương nói chuyện vài câu thôi mà.

– Nói chuyện…? – Hàn Băng Băng cười nhẹ nhàng, ngón tay ngọc ngà nghiêng nhẹ uống cạn ly trà nóng. Mi mắt của nàng hé mở che giấu cặp đồng tử lóe sáng – Hay là chờ thuốc mê có tác dụng?

Thuốc mê?!

Liễu Nhi cùng Đào Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn về phía tách trà đã thấy đáy. Trong trà thật sự có thuốc mê sao? Vậy sao tiểu thư vẫn còn tiếp tục uống chứ?

Hàn Băng Băng dưới ánh mắt sửng sốt của Quế ma ma đem tách trà nám xuống sàn nhà, vỡ tan. Tiếng động vỡ nát giòn tan vang lên khiến toàn thân mụ ta vô thức rùng mình một trận.

– Thủ đoạn này mà bà cũng dám làm?

– Ngươi…? – Nha đầu này đã biết? Làm sao lại như thế được? Mụ đã có sơ hở khi nào chứ?

– Không lẽ bà nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng bị bà tính kế như vậy sao? – Nếu không có tính toán từ trước, sao nàng dám bước vào nơi này chứ.

– Vậy thì thế nào? – Quế ma ma đứng phắt dậy gằn từng tiếng. Mụ tức giận nhìn nàng, khuôn mặt mập mạp méo mó đến khó coi – Các ngươi nghĩ Xuân Hạnh Lầu của ta là nơi có thể ra vào tùy tiện như vậy hay sao?

Cứ cho là ả biết đi.

Thì thế nào chứ?

Quế ma ma cười ngoan độc. Kế hoạch của mụ vẫn sẽ không thay đổi, mụ vẫn sẽ bắt được ba con nha đầu kiêu ngạo này.

– Ta khuyên bà không nên gọi người tới làm gì.

– Ha, nha đầu ngươi nghĩ mình là ai. – Mụ hất cằm kiêu ngạo – Đây là địa bàn của ta, ta muốn thế nào thì sẽ thành thế đó.

– Đúng vậy! – Khóe môi đỏ mọng của Hàn Băng Băng nhướn lên, khiến gương mặt của nàng càng thêm xinh đẹp. Nhưng sự lạnh lẽo nơi đáy mắt kia tỏa ra mang theo sát ý mơ hồ.

– Nhưng mạng của bà đang nằm trong tay ta. Sống hay chết, là do ta quyết định.

Toàn thân quế ma ma vì một câu nói của nàng mà phát lạnh. Khuôn mặt dậm đầy son phấn của mụ trắng bệch như tờ giấy, bàn tay run rẩy vô thức ôm lấy cổ họng của mình, cảm nhận được rõ ràng một đợt hàn khí đang tràn lên nhanh chóng khiến đôi chân của mụ run lên bần bật.

Ả… ả ta….

– Ngươi… ngươi nói láo…

Liễu Nhi cùng Đào Uyển Nhi khó tin nhìn chủ tử. Tiểu thư của các nàng hạ độc bà ta? Nhưng từ lúc nào?

– Nói láo hay không, ta cần phải giải thích sao? – Hàn Băng Băng thoải mái khoát tay, nàng nghiêng mình dựa vào thành ghế ung dung tự tại, hoàn toàn là một bộ dáng không thèm để ý đến cơn giận dữ của mụ ta đang dâng lên mỗi lúc một cao. Cần gì phải giải thích cơ chứ, dù sao đi nữa thì… thuốc của nàng cũng sắp có tác dụng rồi.

Mụ ta dám hạ dược với nàng? Nàng sẽ khiến mụ ta lãnh đủ. Hạ dược, chuyện này đâu phải chỉ có bà ta mới biết chứ.

Một cơn đau đột nhiên siết chặt nơi lồng ngực khiến Quế ma ma sợ hãi khụy gối xuống. Mụ ôm chặt lấy ngực mình thét lên từng tiếng đứt đoạn. Hình ảnh của nữ tử áo trắng lạnh lùng chao đảo trước mặt, sự khiếp đảm của mụ cũng càng lúc càng tăng cao.

– Ngươi… ngươi… đã bỏ gì vào trà…?

Viền mắt của mỹ nhân tuyệt thế trong tầm mắt của mụ cong nhẹ hình trăng khuyết, nụ cười xinh đẹp nhưng rét lạnh kia thật giống như kịch độc chí mạng khiến người ta không thể vùng vẫy. Nàng cười đến mê người, lời nói thốt ra lại lạnh đến cực điểm.

– Phụ Từ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play