Cốc Đào Hoa. Con chim trắng nhỏ ngoài vườn đào kiên cường tập bay
từng quãng một, nó vụng về sử dụng đôi cánh trắng, thân hình màu trắng
toát nhấp nhô lên xuống không hề dừng lại. BÊn trong căn nhà trúc nho
nhỏ là một thoáng tĩnh lặng, nữ nhân bạch y thoải mái ngồi dựa trên
chiếc ghế mây bên cạnh cửa số đọc sách, thần thái của nàng tập trung suy nghĩ, lâu lâu dường như gặp phải vấn đề khó, hàng chân mày mảnh mai lại hơi nhíu lại. Thiếu nữ mặc áo xanh ngồi ở bên cạnh nàng cũng chuyên tâm cầm chiếc kim thêu trong tay, khéo léo tạo nên bông hoa mẫu đơn xinh
đẹp nho nhỏ trên tấm vải lụa.
Trên chiếc giường trúc, một mỹ nhân diễm lệ im lìm nằm đó, những đường nét sắc sảo mê người tĩnh lặng chìm vào giấc mộng.
Chợt, đồng tử của Hàn Băng Băng hơi chuyển, đôi mắt xinh đẹp nheo lại hồ nghi.
– Tỉnh?
Liễu Nhi giật mình ngước mặt lên – Sao vậy tiểu thư?
– Nàng ta tỉnh rồi. – Hàn Băng Băng trả lời, đôi mắt nhìn về phía chiếc
giường trúc nho nhỏ kia. Từ ngày bà bà truyền lại cho nàng tất cả nội
lực, giác quan của nàng cũng từ ngày hôm đó mà đặc biệt trở nên nhạy
bén. Xung quanh dù chỉ là một tiếng động nhỏ thôi nàng cũng có thể nghe
thấy, kể cả tiếng cánh đào rơi bên ngoài phía xa, nếu chú tâm nàng vẫn
có thể nghe thấy.
– Thật sao? – Liễu Nhi ngạc nhiên quay người lại nhìn thật kỹ, quả nhiên ngón tay của nữ nhân kia đang cử động.
Đôi môi của mỹ nhân trên giường hé mở than nhẹ một tiếng, hàng mi cong vút
của nàng hơi rung động, gợi mở cặp mắt màu trà rung động lòng người.
Liễu Nhi kinh hỉ chạy về phía giường, hào hứng nói – Cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Ánh mắt nàng ta nhìn Liễu Nhi không giấu được chút mơ hồ không hiểu, cảnh
vật lạ lẫm khiến nàng ta không thể không mở miệng hỏi – Đây là đâu?
– Nơi này là Đào Hoa Cốc.
– Đào Hoa Cốc. – Nàng ta khẽ cựa mình, cảnh vật đơn sơ không hề quen
thuộc trước mặt khiến chân mày của nàng ta cau lại chán ghét.
Phải! Là chán ghét.
– Sao ta lại ở đây?
Liễu Nhi mỉm cười vui vẻ – Cô nương rơi từ trên vực xuống, là ta và tiểu thư đem cô nương về đây.
Lại nghĩ – Ta nói cô nương xinh đẹp như vậy, tại sao lại nghĩ quẩn đến mức lấy cái chết để cắt đứt cuộc đời cơ chứ?
Nghe thấy lời an ủi của Liễu Nhi, người con gái kia không tỏ ra nửa điểm cảm tạ hay đau lòng. Khóe môi xinh đẹp của nàng ta nở một nụ cười xinh đẹp, cất tiếng cười càng ngày càng lớn.
Liễu Nhi bị tiếng cười của
nàng ta dọa sợ, thu mình lại tím lấy tay áo chủ tử đè thấp giọng hỏi –
Tiểu thư, nàng ấy có phải là… điên mất rồi không?
Lúc này, nữ nhân kia đột nhiên lại cất tiếng nói
– Thủ đoạn thật ngu ngốc. – Đôi mắt màu trà diễm lệ kia ngập tràn khinh
thường – Cứ nghĩ rằng đem ta đẩy xuống nơi này thì có thể chiếm được tất cả hay sao?
– A…
– Các người là ai?
– Ta là Liễu Nhi. Còn đây là tiểu thư của ta, Hàn Băng Băng. – Liễu Nhi trả lời theo phản xạ tự nhiên.
Dáng người uyển chuyển của nữ nhân kia mềm mại dựa vào thành giường, từ tư
thái cho đến dáng bộ không một nơi nào không mê hoặc. Đôi mắt kia ngập
tràn kiêu ngạo, không còn một chút nào giống như một nữ nhân suy yếu mà
hai người đã cứu về bữa nọ.
– Hai người đã từng nghe qua cái tên Mai Quế chưa?
Liễu Nhi ngô nghê lắc đầu.
– Cũng khó trách. – Nàng ta che miệng cười, lời nói kiêu căng mang theo
vài phần khinh thường vô ý – Hai người sống ở một nơi hoang vu thế này,
không biết danh tiếng của ta cũng là điều dễ hiểu.
– Cô… – Liễu
Nhi cho dù tâm tư có đơn thuần cũng nghe ra được ngữ điệu châm chọc của
nàng ta. Nàng trợn mắt khó tin, nghẹn họng không thể nói nên lời.
Đây rốt cuộc là hạng người gì? Sao lại có thể dùng ngữ khí đó nói chuyện
với nàng và tiểu thư? Rõ ràng nàng và tiểu thư đã cứu nàng ta một mạng,
vậy mà nàng ta lại…
Hàn Băng Băng bây giờ mới đứng dậy giữ lại
Liễu Nhi. Nàng quay mặt về phía Mai Quế, biểu tình bình lặng như nước
như không chút để tâm tới thái độ kiêu ngạo của nữ nhân trước mặt. Gương mặt nàng vạn phần xinh đẹp, khí chất thanh khiết như bông hoa trên đỉnh tuyết sơn, trong suốt đến mức khiến người ta tự mình cảm thấy hổ thẹn.
Trong phút chốc nhìn vào ánh mắt tinh khiết như pha lê kia, Mai Quế giật mình hoảng hốt.
Nàng là mỹ nữ đanh tiếng, là nữ nhân nổi tiếng nhất chốn thanh lâu, từ tài
mạo lẫn nhan sắc đều được biết bao nhiêu nam nhân truyền lời ca tụng.
Nhưng như vậy thì thế nào?
Khi đối mặt với nữ nhân này lại bất giác nhận ra bản thân mình ti tiện thế nào, tấm thân này dơ bẩn rách nát ra sao.
Nàng đối với nữ nhân đó, thật sự quá thấp kém.
Thậm chí nửa điểm cũng không bằng.
– Ta muốn rơi khỏi đây!
– Nhưng sức khỏe của cô nương.
– Chuyện của ta không đến lượt ngươi dạy. – Mai Quế kích động quát lên.
– Cô….
– Mặc nàng ấy. – Tiếng nói thanh lạnh của Hàn Băng Băng kiếm chế Liễu Nhi lại, đôi mắt điềm nhiên không đổi nhìn lướt qua Mai Quế – Ở nơi hoang
vu thế này thực sự không hợp với mỹ nữ bậc nhất của Xuân Hạnh Lầu.
– Ngươi biết ta?
Hàn Băng Băng không trả lời. Trước đây khi vẫn còn ở Vương Phủ, nàng đã
từng nhe qua câu chuyện mà các tiểu nha hoàn truyền miệng nhau. Nói rằng khắp thiên hạ nếu nhắc đến mỹ nhân, không thể không nhắc tới bông hoa
mỹ lệ nhất Xuân Hạnh Lầu, một mỹ nữ mang trong mình một vẻ đẹp sắc sảo
không thể chạm tới cùng một đôi mắt màu trà vô cùng đặc biệt.
Nghe nói nam nhân chỉ cần nhìn thấy vẻ đẹp của nàng ta, khi bị đôi mắt màu
trà ấy nhìn lướt qua cũng sẽ cảm thấy toàn thân bủn rủn. Nhưng người
muốn đến với nàng ta không phải bất cứ ai cũng có thể, phải tùy theo ý
muốn của nàng ta mà chờ đợi, mỗi lần muốn nhìn thấy cũng sẽ mất một số
tiền vô cùng lớn, chứ đừng nói là mong muốn được trải qua một đêm xuân
tiêu.
Nghe nói, nàng ta là một bông hoa vô cùng mỹ lệ…
Một bông hoa xinh đẹp đầy gai nhọn.
– Việc hai người đã cứu mạng ta, chờ khi nào ta rời khỏi nơi này, nhất định sẽ bồi đáp các người xứng đáng.
– Cô nương định lấy gì để trả ơn?
Trong đôi mắt của Mai Quế sáng lên vài ý niệm xem thường – Vậy cô nương nghĩ muốn bao nhiêu?
Liễu Nhi tức đến nghẹn. Nữ nhân Mai Quế này, rốt cuộc nàng ta nghĩ mình là
ai. Tiểu thư nhà nàng mà cần tiền của nàng ta hay sao? Đừng nói là trước đây, bây giờ với đống bảo khố trong thư các kia chỉ tùy tiện lấy vài
món cũng đủ cho tiểu thư nhà nàng sống sung sướng cả đời.
Ngoài ý muốn của Liễu Nhi, tiểu thư của nàng lúc này lại nở nụ cười như có như không hỏi một câu.
– Bao nhiêu cũng có thể?
– Đương nhiên. Nam nhân dưới gót chân ta nếu không phải vương quan thế
lực thì cũng là phú hào bậc nhất. – Mai Quế nói ra không chút ngượng
ngùng, lời lẽ tất thảy đều là lạnh lùng bình thản – Ta muốn gì cũng có
thể.
– Là bán tình vì tiền?
– Vậy thì thế nào? Từ trước đến
bay chỉ có tiền mới có giá trị đích thực. – Ánh mắt kiều mị của nàng ta
dần trở nên cao ngạo – Người sống ở một nơi hoang vu thế này như cô
nương làm sao có thể hiểu được điều này chứ.
– Cô… – Liễu Nhi
không nhịn được mà muốn đi lên tranh cãi. Nàng ta sao có thể dùng nhữ từ ngữ tệ hại như vậy đối với tiểu thư của nàng chứ?
– Liễu Nhi. –
Hàn Băng Băng nhắc nhẹ Liễu Nhi. Đôi mắt trong suốt như pha lê của nàng
nhìn sâu vào mắt Mai Quế, giống như đem toàn bộ những ngụy tạo trên
gương mặt xinh đẹp kia đâm thủng. Dường như bắt được một tia hoảng hốt
trong ánh mắt ấy, khóe môi của nàng nhẹ nhàng cong lên.
– Có được nhiều như vậy, liệu cô nương có hạnh phúc không?
Lồng ngực Mai Quế liền siết chặt.
Hàn Băng Băng xoay người bỏ ra ngoài. Liễu Nhi tức giận nhìn Mai Quế một
cái, hừ lạnh rồi chạy theo. Để lại Mai Quế một mình ở trong phòng bần
thần trên chiếc giường trúc.
Người con gái đó, tại sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt ấy?
Nàng ta rốt cuộc là có ý gì?
Thân là một kỹ nữ, đối với ánh mắt khinh bỉ coi thường hay ghen ghét uất hận của người khác, nàng đã nhìn thấy vô số lần.
Nhưng đôi mắt của nữ nhân kia khinhinf nàng không có nửa điểm khinh thường, chỉ thấm đượm cảm thông cùng nuối tiếc.
Đôi mắt đó giống như đang nói với nàng rằng… nàng rất đáng thương.
Rất đáng thương…
.
Ánh trăng trong đêm chiếu xuống những ánh sáng màu trắng bạch xuyên qua khe cửa in xuống, giống như những bông hoa mỹ lệ nở rộ trên bức tường trang nhã. Nữ nhân xinh đẹp ngồi trên giường nhìn mặt trăng tròn vạnh trên
trời cao, trong tâm trí dường như văng vẳng câu nói đã được nghe thấy.
” Có được nhiều như vậy, liệu cô nương có hạnh phúc không?”
Hạnh phúc hay không? Nàng đâu có lựa chọn nào khác.
Một mùi hương ấm áp đánh thức Mai Quế khỏi luồng suy nghĩ trong đầu. Nàng
nhìn ra cửa phòng, ngay lập tức đã thấy Liễu Nhi từ bên ngoài đẩy cửa
bước vào, rất không tình nguyện đi lại gần nàng đem khay thức ăn nóng
hổi đặt xuống.
– Đây là canh tẩm bổ do tiểu thư ta nấu. – Liễu Nhi bực bội nói. Nàng thật không hiểu nữ nhân này có điểm gì tốt, tại sao
tiểu thư lại tốt bụng nấu thức ăn cho nàng ta, còn kiên quyết bắt nàng
mang vào nữa.
– Tiểu thư ta đặn kỹ bên cạnh thức ăn còn có thuốc, nói cô nương ăn canh rồi mới dùng.
Chuyển lời xong, nàng không muốn lưu lại nữa lập tức đi ra ngoài sập cửa phòng đóng lại.
Mai Quế im lặng nhìn bát thức ăn đang tỏa ra hương thơm nghi ngút ngon lành đang được đặt ở bên cạnh. Nàng ái ngại lấy thìa múc một ngụm, một niềm
ấm áp dần trôi xuống yết hầu, một nỗi tủi hờn cũng theo đó mà chảy dần
vào trong.
Rồi từ đôi mắt màu trà xinh đẹp ấy rơi xuống một dòng lệ ấm áp…
.
.
Những ánh nắng vàng chiếu xuống sân, nữ nhân bạch y thoải mái ngồi dựa trên
chiếc ghế mây. Cơn gió nhẹ thổi rung động vạt áo màu trắng của nàng.
Nàng dưới bóng râm của cây hoa đào xinh đẹp, chậm rãi đọc từng trang
trong quyển sách trên tay.
Con chim trắng ngoan ngoãn đậu ở bên cạnh nàng, cắm cúi ăn những hạt lương thảo vừa được nàng đổ ra cho.
Cánh cửa ở gian nhà trúc bên kia đột nhiên bật mở. Nữ nhân trong phòng vừa
bước ra, ánh mắt của nàng ta liền chạm phải ánh mắt của nàng, khuôn mặt
mỹ lệ ấy liền trở nên nhíu chặt, mím môi đóng cửa lại đi vào trong.
– Tiểu thư, nàng ta thực quá đáng – Liễu Mhi bất mãn nói.
– Liễu nhi, cuộc sống tạo nên tính cách con người. Nếu ở trong hoàn cảnh
khác… – Hàn Băng Băng nói chậm lại, thở dài nhìn về phía cánh của đang
đóng kia – Ta nghĩ cô nương ấy sẽ không như vậy đâu.
Cơn gió gần
vào đông mang theo sự se lạnh dường như cũng khiến cánh hoa đào khi rơi
xuống cũng trở nên run rẩy. Tán trúc xanh phía xa khẽ đung đưa như muốn
vỗ về nỗi đau của lòng người, càng thêm u uất.
.
Đêm xuống,
Hàn Băng Băng thắp ngọn đèn dầu ngồi dưới lùm cây hoa đào chuyên tâm đọc sách. thỉnh thoảng cặp chân mày thanh tú lại nhăn lại nghi vấn.
– Tiểu thư! – Liễu Nhi đặt ấm trà hoa xuống bàn, tò mò nhìn vào quyển
sách mà tiểu thư đang cầm trên tay. Trong đó toàn những từ ngữ khó hiểu
đến mức khiến nàng hoa hết cả mắt. Nàng nhịn không được mà ái ngại hỏi – Tiểu thư có hiểu không?
Nàng một chữ cũng không hiểu trong đó nói cái gì nha.
– Ừ. – Hàn Băng Băng đáp nhẹ, chợt ngửng mặt nhìn về phía cánh cửa phòng phía xa.
Cánh cửa trúc nhẹ nhàng mở ra, Mai Quế từ trong phòng nhìn về phía nàng thật lâu, trong đôi mắt dường như đong đầy suy nghĩ. Hàn Băng Băng không nói gì, yên lặng nhìn người con gái xinh đẹp đó dần dần đi về phía mình.
– Cô nương muốn rời đi?!
Nữ nhân kia chỉ nhìn nàng chăm chú, Hàn Băng Băng cũng không để tâm kéo sự chú ý về quyển sách.
– Nếu vậy thì cô nương cố gắng đợi thêm vài ngày nữa, ta sẽ đưa cô nương ra khỏi cốc.
Dù gì đi nữa thì cái bản đồ mà bà bà để lại nàng vẫn chưa hề nghiên cứu
qua. Nếu muốn xuất cốc ngay trong ngày hôm nay e rằng là điều không thể.
– Có muốn ngồi xuống uống một cốc trà không?
Mai Quế im lặng suy nghĩ.
Liễu Nhi ngửng đầu lên. Tiểu thư của nàng nghĩ cái gì vậy? Nữ nhân kiêu căng như nàng ta chắc chắn sẽ không cùng tiểu thư nói chuyện đâu. Thái độ
của nàng ta xấu như vậy, tính cách lại kiêng kiệu như thế, làm sao có
thể có thành ý mà ngồi xuống cùng tiểu thư uống trà chứ.
Nhưng nữ nhân kia cứ nhiên sau một hồi suy nghĩ lại ngồi xuống.
Liễu Nhi nhíu mày nhìn thật kỹ nàng ta. Trong đầu bất chợt hoài nghi nữ nhân im lìm trước mặt này cùng nữ nhân kiêu ngạo dùng những lời lẽ khinh
miệt không coi ai ra gì hôm nọ có phải là cùng một người không.
Thái độ sao có thể đổi nhanh như vậy nha.
Hàn Băng Băng rót một ly trà nóng đẩy sang bên cạnh. – Trời đã bắt đầu lạnh rồi, hãy uống một cốc trà đi.
Còn nữa, tiểu thư của nàng sao lại có thể điểm nhiên như không thế hả?
Mai Quế im lặng nhìn ly trà hoa ấm áp đang tỏa hương thơm, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng đón lấy, đưa lên môi uống một ngụm, đem sự lạnh lẽo trong
lòng dần dần xoa dịu xuống.
– Sau khi rời khỏi đây, cô nương nghĩ sẽ đi đâu?
Quay về Xuân Hạnh Lầu.
Hay là một nơi khác.
– Ta không biết. – Mai Quế lắc đầu. Rơi xuống nơi này là nàng bị người
khác hãm hại. Nhưng rời khỏi nơi này, nàng lại không muốn quay về nơi ấy nữa.
Tuy nhiên nếu thật sự suy nghĩ, ngoài Xuân Hạnh Lầu ra, nàng đâu còn nơi nào để đi.
Hơi trà ấm áp, đem một vầng hơi nước làm nóng đôi mắt nàng.
– Ta mang đôi mắt dị thường này, từ khi mới được sinh ra đã mang theo số kiếp bị người thân vứt bỏ.
Một đôi mắt màu trà, lại bị người đời xem như là một điềm xấu.
– Cha mẹ ta đem ta vứt bỏ ở kỹ viên, cuộc đời ta sớm đã ấn định chỉ có thể trở thành kỹ nữ.
Ánh mắt nàng nhìn vào màn đêm âm u. Cuộc đời của nàng, có lẽ cũng tăm tối như vậy.
Lớn lên trong kỹ viện, nàng khi nhỏ phải trời thành nha hoàn sai vặt. Ngày
cơm ăn không no, làm việc không tốt thì lại bị người ta mắng chửi đánh
đập. Lớn lên thêm một chút, ma ma nhìn ra được tương lai nàng ắt sẽ trở
nên xinh đẹp, liền ép nàng học đàn sáo nghệ kỹ, học cách nói cách cười,
học sử dụng ánh mắt làm sao có thể hấp dẫn một người nam nhân. Nếu nàng
phản kháng, bà ta sẽ dùng kim đâm vào người nàng.
Thời gian trôi
qua, quả nhiên nàng đã trở thành một người như bà ta mong muốn. Đệnhất
mỹ nhân của Xuân Hạnh Lầu, một nữ nhân khiến biết bao nam nhân không
tiếc tiền bạc của cải để có thể cùng nàng trải qua một đêm mặn nồng ân
ái. Khiến bà ta mỗi ngày đều cầm đống ngân phiếu mà cười không dứt
miệng.
Còn nàng thì sao?
Mai Quế tự cười với chính mình – Trở thành kỹ nữ, đêm đến lại nằm dưới thân nam nhân, sớm đã trở thành một tàn hoa bại liễu rồi.
– Ở nơi đó, cô nương đã từng nghĩ đến hạnh phúc chưa?
– Hạnh phúc? Đó là điều xa xỉ đến mức nào. – Mai Quế mỉm cười cay đắng – Lũ nam nhân đó cho ta được cái gì? Ngoài tiền? Bọn chúng mở miệng là
nói lời ong tiếng mật, dụng ý đều thô bỉ như nhau.
Chỉ nhắm đến thân xác của nàng mà thôi.
Là một bông hoa sống ở nơi son phấn. Nàng đã phải trải qua biết bao nhiêu
đêm hoan ái cuồng loạn, cũng biết nhiêu đêm xuân dài dẵng. Nhiều đến
mức, đã thay đổi toàn bộ con người của nàng.
Vậy yêu thì sao? – Liễu Nhi thấp tiếng hỏi.
” Yêu”
Hàn Băng Băng thoáng xao động, trong ánh mắt mơ hồ dường như đang hiện lên
một gương mặt tuấn tú thân thuộc. Một ánh mắt dịu dàng dâng đầy tình ý,
cùng khóe môi mỏng còn đọng lại một nụ cười ôn nhu thâm tình.
Nhắc đến chữ yêu, trong đôi mắt đẹp của Mai Quế thấm đượm bi thương rơi
xuống một giọt lệ đau xót, nỗi đau tưởng chừng như đã liền sẹo này đã
nhói lên từng hồi.
– Người đó, hắn không chấp ta, hắn nói hắn không chấp nhận được một thê tử vốn là kỹ nữ. Là nữ nhân rách nát chốn lâu phòng.
Ngày ấy. nàng chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi, chỉ là một ca kỹ bản nghệ không
ban thân ở Huyền Lâm Viện. Còn người ấy, là một thư sinh bình thường,
đêm xuống tìm tới thưởng thức tiếng đàn của nàng.
Nhưng nàng lại thích hắn.
Thích ánh mắt của hắn khi nhìn nàng đầy cảm thán cùng ca ngợi. Ánh mắt của
hắn đối với nàng, khác hẳn với đám nam nhân kia, hắn nhìn nàng từ đầu
tới cuối chỉ mang theo sự thưởng thức không vấy lên một cảm giác dâm
đãng cùng thèm muốn hạ lưu.
Cách hắn nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy… nàng rất trong sạch.
Từ khi đó, khi nàng nhìn hắn, trong tâm tư lại dâng lên khao khát tự do
muốn giãy dụa trong chiếc lồng sắt kiên cố. Nàng muốn thoát khỏi tất cả
những xiềng xích trói buộc để có thể cùng hắn ở bên nhau.
– Ta đã
từng nghĩ cùng người ấy bỏ trốn – Trong đôi mắt phong sương ấy từ khi
nào đã ngập tràn nước mắt – Cho dù sau này phải sống trong nghèo khổ đi
nữa, ta cũng cảm thấy mãn nguyện.
Nàng chỉ đơn giản muốn một gia đình yên ổn, một người luôn yêu thương nàng mà thôi. Không lẽ là nàng đã quá tham lam sao?
– Nhưng hắn không cần ta.
Vì thân phận, vì con đường thăng quan tiến chức. Hắn vứt bỏ tình yêu của
nàng, đem tình cảm thuần khiết nhất của nàng giẫm nát dưới chân để đính
hôn cùng thiên kim tiểu thư của một mệnh quan triều đình.
Ngày mà
hắn tổ chức lễ cười thành thân, trong đêm động phòng hoa chúc của họ,
nàng quá tuyệt vọng mà chuốc say chính mình. Ma ma cũng cùng trong đêm
ấy, lợi dụng khi nàng uống say bán nàng cho một phú hào, đem lần đầu
tiên của nàng phá bỏ.
Cũng chính thức khiến nàng giống như biết
bao người con gái khác ở chốn lầu xanh, bị cuốn xoáy trong cuộc đời của
một thanh lâu nữ tử.
– Mai Quế cô nương…
Liễu Nhi xót xa
nhìn nữ nhân đang đau khổ rơi nước mắt. Nàng không thể ngờ đến người con gái này lại phải chịu đựng nhiều phong ba như vậy.
Lớn lên nơi xuân phòng, nếu không cứng rắn liệu có thể tồn tại sao?
Bản thân mình phải may mắn thế nào khi ngày đó đã được tiểu thư cứu mạng.
Nếu ngày đó không có tiểu thư, có lẽ chính nàng cũng đã bị bán vào kỹ
viện từ bao giờ.
Rồi sẽ trở thành một Mai Quế thứ hai sao?
Không! Nàng sẽ không trở thành một Mai Quế thứ hai. Vì nàng không có sự kiên cường của nàng ấy.
– Cô nương định tiếp theo sẽ làm sao?
– Ta cũng không biết. – Mai Quế lắc đầu. Nàng bây giờ giống như đi vào
đường cùng, không thể tìm ra được một lối đi nào để có thể giải thoát.
Muốn làm lại từ đầu, nhưng ai có thể giúp nàng?
Ánh mắt nàng nhìn tới nữ nhân mặc áo trắng vẫn ngồi yên lặng, nét mặt xinh
đẹp không mao theo một chút vấy bẩn của trần thế. trong lòng dâng lên
một niềm hi vọng nhỏ nhoi, Mai Quế đứng dậy thành kính quỳ xuống dưới
chân người con gái ấy. Nàng vươn tay nắm lấy vạt áo trắng trước mặt,
giống như người con gái trước mặt có thể kéo mình ra khỏi vùng bùn nhơ
nhớp của quá khứ, khẩn thiết cầu xin.
– Tiểu thư, tiểu thư có thể thu nhận ta không?
Ánh mắt người con gái ấy nhìn nàng, mang theo sự thanh khiết như ngày đầu nàng gặp gỡ.
– Cô nương muốn ở lại nơi này?
– Vâng! – Mai Quế gật đầu, nước mắt rơi xuống đọng trên vạt áo trắng tinh – Ta uốn có thể làm lại từ đầu thêm một lần nữa. Xin tiểu thư hãy thu
nhận ta, Mai Quế ta từ nay thề sẽ trung thành với tiểu thư suốt đời.
Hàn Băng Băng cúi người nắm lấy bàn tay run rẩy kia, giúp Mai Quế lau đi nước mắt.
– Nói cho ta biết, tên thật của cô nương là gì?
Mai Quế, một cái tên khoa trương chói lọi như vậy là biệt hiệu của nữ tử thanh lâu.
– Ta không biết. – Mai Quế lần nữa lắc đầu. Từ khi ngày nàng còn chưa có ý thức đã bị người nhà vứt bỏ nơi kỹ viện. Khi còn nhỏ, những người trong kỹ viện căn bản không dùng tên để gọi nàng. Chỉ đến khi ma ma bắt đầu
ép nàng học những thứ kỳ nghệ ca hát, bà ấy mới đem cái tên Mai Quế đặt
cho nàng.
– Vậy ta đặt cho cô nương một cái tên được không?
– Vâng. – Mai Quế nguyện ý gật đầu.
Hàn Băng Băng nhìn qua cánh hoa đào đang rơi nhè nhẹ, thấp tiếng nói
– Cô nương rơi xuống Đào Hoa Cốc, vậy cứ lấy cái tên Đào Uyển Nhi đi.
Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt màu trà kia, lời nói tựa như ánh
trăng tròn vạnh trên cao, thanh tẩy cuộc đời của nữ nhân lầm lạc này.
– Nơi sinh ra cô nương, là Đào Hoa Cốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT