– Đưa các nàng lên lầu cao nhất của Thiên Vân Các!

Lầu cao nhất của Thiên Vân Các?!

Binh lính nghe lệnh liền lập tức hành động, mặc cho tiếng kêu khóc của những thiếu nữ kia hoa lê đái vũ đến mức nào, mặc cho lời cầu xin tha thiết của nàng rung động lòng người đến đâu. Mạnh bạo lạnh lùng áp tải các nàng tới Thiên Vân Các.

– Ta có thể tự đi! – Hàn Băng Băng gạt tay tên lính ra, chống tay kiên cường đứng dậy.

Liễu Nhi dìu nàng đứng dậy, nhẹ nhàng chống đỡ một phần sức lực của chủ tử do quá suy yếu mà lòng không khỏi lo lắng.

Thiên Vân Các? Nghe cái tên cũng đã đủ cho người ta hiểu.

Các thiếu nữ cùng Hàn Băng Băng được đưa tới một tòa lầu cao ngất, binh lính giải các nàng lên đỉnh tòa lầu, vào một gian trướng cao nhất rồi đóng sầm cửa đi xuống, khóa lại.

Hàn Băng Băng nheo mắt. Không cho các nàng xuống? Khóa nhốt ở trên này?

Tên Vương gia đó rốt cuộc có ý gì?

Hàn Băng Băng bỏ sự nâng đỡ của Liễu Nhi ra, chậm bước đi tới hàng chắn bằng gỗ quý được gém thêm một bản lụa lớn nhằm che gió mà nhìn xuống. Trong lòng phút chốc sáng tỏ phần nào, nơi này thực cao. Nếu tính ra phải hơn mười mét. Bắc Thành Vương, tòa lầu này của ngươi quả nhiên không uổng phí quốc quỹ của Thiên Diệp. Xây thực đẹp, cũng thực đồ sộ.

Bạch Diễm Tuyết chạy theo Tần Viễn Kỳ tới chân tòa Thiên Vân Các, nhìn lên gác cao nhất kia không khỏi lo âu cùng hốt hoảng – Biểu ca! Rốt cuộc là huynh định làm gì?

– Rửa sạch cho tôn nghiêm của ta! – Tần Viễn Kỳ nhếch môi cười, nhìn lên thấy nữ tử bạch y đang đứng bên thành lầu nhìn xuống hắn, vạt áo nàng theo gió đông mà bay loạn, bóng dáng mảnh mai mờ ảo kia thực khiến cho người ta thương tiếc, cũng dấy lên cho hắn mong muốn có thể bắt lại điều mờ ảo mơ hồ kia.

– Hàn Băng Băng! – Hắn gọi lớn – Ngươi nói muốn có sự lựa chọn, bổn vương sẽ đáp ứng cấp cho ngươi ba điều.

Tay hắn xoay vòng chiếc chìa khóa mà binh lính mới dâng lên. Bạc môi cười tới mê người, cũng tràn ngập mưu mô.

– Thứ nhất, nếu ngươi xin lỗi bổn vương. Bổn vương sẽ lượng thứ mà thả ngươi cùng những nữ nhân trên kia xuống.

Nhìn mỹ nhân trên đài nhíu mày nheo mắt. Tần Viễn Kỳ đương nhiên hiểu nàng đối với điều này vô cùng không muốn làm.

Không sao! Hắn còn cách khác.

– Thứ hai, nếu ngươi có thể từ trên đó mà tự xuống được đây. Đứng trước mặt bổn vương mà lấy chìa khóa, thả được các nàng ra thì bổn vương sẽ tha cho các nàng đi. Nửa điểm cũng không truy cứu.

Hàng chân mày thanh mảnh ấy càng cau lại. Lấy chìa khóa từ hắn? Tự xuống? Từ đây xuống đó cao tận mười mấy mét. Hắn muốn nàng nhảy xuống nát xác sao?

Cơ mà chưa để cho nàng suy tính nhiều, Tần Viễn Kỳ lại tiếp tục.

– Còn nếu ngươi cả hai điều đều nhất định không chọn. Hàn Băng Băng! Những nữ nhân đó sẽ vì sự mạo phạm của ngươi mà cùng ngươi chết chung. Chờ quạ đến thu xác đi.

Hắn cười, nụ cười tự tin đến cực điểm. Nàng dám khinh miệt hắn, hắn sẽ cho nàngbiết thế nào là phải trả giá. Hắn không tin nàng chịu được khí lạnh thế này ở một nơi như thế, có thể mạng của nàng nàng có thể không cần. Nhưng còn nữ nhân khác…

Nghĩ đến đây, ý cười nơi đuôi mắt Tần Viễn Kỳ càng thêm sâu.

Mỹ nhân này không phải vì những nữ nhân kia mà công khai đối đầu với hắn sao?

.

– Làm sao đây?! – Một nữ nhân bắt đầu hốt hoảng.

– Liệu… chúng ta có chết không?

Những nữ tử trên lầu nức nở sợ hãi, thậm chí còn có người nhìn Hàn Băng Băng bằng ánh mắt căm ghét đến cực điểm – Tất cả là tại nàng ta, nếu không chúng ta đâu phải chịu hình phạt như vậy?

Hàn Băng Băng lạnh lùng nhìn lại nàng ta – Có ý gì?

– Phải! Là tại ngươi, nếu ngươi không mạo phạm vương gia thì chúng ta đâu phải bị đem nhốt trên Thiên Vân Các này.

Những lời nói càng lúc càng thâm độc, thậm chí còn mắng chửi nàng. Nếu không phải sự bình tĩnh cùng lạnh lùng trên gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn giữ nguyên như cũ, khiến những nữ tử đó e dè không dám động tới. Chỉ e đến bạo lực các nàng ta cũng dùng tới rồi.

– Cô nương! – Có một thiếu nữ yếu đuối nhu mì ngước khuôn mặt tràn ngập nước mắt nhìn Hàn Băng Băng, thấp giọng cầu xin – Cô nương hãy cầu vương gia tha tội có được không, chỉ cần như vậy… vương gia sẽ cho thả tất cả chúng ta.

– Cầu xin hắn?!

– Phải!

Nói đến đây, các nữ nhân kia mới đồng loạt nhớ ra, liền lập tức ngừng khóc.Tất cả đều nhìn Hàn Băng Băng cầu xin không ngớt.

– Cầu xin cô nương! Ở nhà ta còn cha mẹ già, nếu ta chết ở đây… ai sẽ chăm sóc họ?

Sau đó là một tràng khóc than thảm thiết.

Liễu Nhi nhìn các nàng mà hốc mắt cũng rưng rưng, bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch nắm chặt lấy vải áo của chủ tử. Chủ tử chưa nói gì, nàng cũng không dám cầu xin… Chỉ có thể giương cặp mắt mọng nước nhìn tiểu thư mong chờ.

Hàn Băng Băng im lặng nhìn xuống nam nhân tiêu sái vẫn nhởn nhơ thái độ mà nhìn nàng kia. Trong lòng sóng dậy, hắn kéo tất cả lên đây… hoàn toàn là đánh đòn tâm lý với nàng.

Ngươi được lắm!

Thiên Vân Các xung quanh đều trống trơn. Nếu không thoát khỏi đây, các nàng nếu lâu thì có thể cầm cự được 3 ngày, còn nhanh thì chưa tới một ngài là đã chết.

Không chết vì khát, cũng chết vì lạnh.

Cơn gió buốt lướt qua vành tai của nàng, cuốn bay mái tóc dài cùng vạt áo trắng. Hàn Băng Băng mở miệng – Bắc Thành Vương! Người nói lời giữ lời chứ?

Nàng quả nhiên thông minh! Biết rõ thế sự… rất tốt!!!

Tần Viễn Kỳ hài lòng ngập tràn, nói lớn lên trên – Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh. Đã nói là làm, tuyệt đối không thất hứa.

Hàn Băng Băng nhìn những nữ nhân kia ánh mắt mong chờ không thôi đang dán vào nàng, nắm tay siết lại càng chặt tấm vải lụa lớn bên cạnh nàng.

Nàng quyết định thực nhanh, tốt lắm.

– Được! Nói đi! – Vậy cuối cùng hắn cũng là người thắng!

– Ta chọn điều thứ hai! – Lời nói của nàng nhẹ nhàng, thản nhiên. Vừa kết thúc câu thì nhân ảnh nhỏ nhắn đã ngay lập tức phóng ra không trung.

– Tiểu thư!!! – Liễu Nhi bàng hoàng, căn bản không kịp phản ứng mà ngăn lại.

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!

“ Ta chọn điều thứ hai!”

Tần Viễn Kỳ kinh hãi nhìn nhân ảnh màu trắng từ trên cao kia lao ra, trong lòng liền tràn ngập trong bàng hoàng cùng hối hận. Nữ nhân ấy… thực sự phải quật cường bướng bỉnh đến vậy sao?

Cầu xin hắn tha thứ, thực sự đâu hề khó.

.

Tần Viễn Kỳ vội bước lên một bước toan phi thân lên đón nàng, nhưng đột nhiên toàn thân hắn sững lại nhìn chằm chằm nhân ảnh kia.

Tay nàng cầm một tấm vải lớn căng ra, gió tốc ngược lên khiến bóng dáng của nàng từ từ đáp xuống.

Trước khi nhảy xuống, Hàn Băng Băng đã nhanh tay giựt phăng chiếc rèm che với hi vọng lực gió từ đây xuống dưới có thể giúp nàng đáp xuống đất mà không có việc gì. Hàn Băng Băng vốn không dám chắc lắm, vì độ cao ở đây khá nguy hiểm, hơn nữa chất liệu tấm vải mà nàng đang cầm trong tay không biết có thể ngăn được bao nhiêu gió để mượn lực đỡ. Phương thức này căn bản bộc phát, cũng có đôi chút liều mạng.

Tốc độ rơi của nàng hiện tại có chút giảm đi, nhưng vẫn khá nhanh. Áp lực cùng lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng. Có lẽ nàng sẽ không chết, nhưng chỉ e là lực rơi xuống vẫn khá nặng… có thể sẽ gãy chân.

Làn tuyết trắng phía dưới đột nhiên cuộn lên thành một cơn lốc nhỏ, bay lên ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng như muốn đỡ lấy. Những bông tuyết mỏng manh xoay quanh nàng quyến luyến, bao quanh vải áo trắng như tuyết cho tới khi nàng rơi xuống.

– A.. – Hàn Băng Băng khẽ kêu ra tiếng, tấm vải lụa cũng theo gió thổi mà trôi ra khỏi người nàng. Hàn Băng Băng kiểm tra thân mình, hình như không có vấn đề gì.

Lại nghĩ một lúc liền thầm mắng trong lòng. Hôm nay nàng rõ ràng là xui xẻo, bị rơi xuống đất tận hai lần.

– Tiểu thư! Người không sao chứ? – Liễu Nhi đứng trên lầu hô lớn xuống, nàng cùng đám nữ nhân nghiêng hẳn người ra thành lầu… vẫn chưa hết bàng hoàng. Nhìn chủ tử đáp xuống đất dương như bình yên trong lòng vừa sợ hãi lại vừa vui sướng.

– Không sao! – Hàn Băng Băng đứng lên, từ dưới chân đột nhiên truyền lên một cơn đau buốt khiến nàng đứng dậy không nổi mà ngã xuống đất.

Chết tiệt! Vẫn biết là không tốt đẹp gì mà.

– Băng Băng – Bạch Diễm Tuyết cũng chạy đến cạnh Hàn Băng Băng từ sớm, vội vã đỡ lên – Sao thế?

Hàn Băng Băng cắn môi nén xuống cơn đau – Muội nghĩ là mình bong gân rồi.

– Cái gì? – Bạch Diễm Tuyết hốt hoảng – Có sao không? Để ta nắn lại cho muội.

– Để lát nữa cũng không sao! – Hàn Băng Băng cười nhẹ, sự đau đớn dưới chân khiến vầng tráng nàng lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh. Kể ra cũng không đến nỗi, nàng nhảy từ trên đó xuống vốn chỉ mong có thể bảo toàn mạng sống. Nay cái mạng của nàng một chút cũng không hề gì, chân tay cũng không chút sứt mẻ. Chỉ một chút đau đớn đổi lại thế này, nàng phải cám ơn lão thiên mới đúng.

Mỉm cười gạt tay Bạch Diễm Tuyết ra, Hàn Băng Băng cắn môi bước từng bước tới trước mặt Tần Viễn Kỳ. Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn vẫn chưa vơi đi kinh ngạc cũng rối loạn. – Ai dạy cho ngươi cách đó?!

– Không cần ai dạy cả! – Hàn Băng Băng vẫn ngữ điệu như vậy với hắn mà đáp lại, giựt đi chìa khóa trong tay hắn rồi quay trở lại Thiên Vân Các.

18 năm sống ở hiện đại cũng không phải là uổng phí, bản thân nàng đã từng là tiểu thư của tập đoàn Thiên Thành. Dù cha nàng luôn luôn bận rộn không có bao nhiêu thời gian để quan tâm đến người con gái út là nàng, nhưng về phương diện nào đi nữa cũng không để cho nàng phải lo lắng, đối với nàng bất cứ điều gì cũng chấp thuận. Nên việc nàng thường cùng anh trai là Thanh Mặc Kim yêu thể thao mạo hiểm đi nhảy dù. Nên việc nhảy xuống từ độ cao hơn nghìn mét nhảy xuống, nàng cũng đã từng nếm qua rồi.

– Biểu ca! – Bạch Diễm Tuyết nhìn Tần Viễn Kỳ ngây ngốc nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia mà mỉm cười – Huynh thua rồi!

Tần Viễn Kỳ không trả lời, nhưng sâu trong ánh mắt mơ hồ xuất hiện ý cười lấp lánh.

Đợi đến khi Hàn Băng Băng cùng tất cả đi xuống, Liễu Nhi cẩn thận dìu chủ tử đi từng bước thực chậm. Chân của nàng vẫn có vấn đề, vẫn là có người dìu vẫn tốt hơn.

– Vương gia! Người nói nếu ta có thể làm được điều thứ hai, có thể đem chuyện này một chút cũng không truy cứu có phải không?

Tần Viễn Kỳ gật đầu.

– Vậy là được rồi! – Hàn Băng Băng khẽ cười, chậm bước theo sự dìu đỡ của Liễu Nhi đến trước Bạch Diễm Tuyết – Tỷ tỷ! Muội đi đây!

– Khoan đã! Chân muội như vậy, còn bệnh mất trí nhớ của muội nữa – Bạch Diễm Tuyết nhất định không đồng ý – Đến Tướng phủ đi, tỷ tỷ sẽ mời đại phu đến chữa bệnh cho muội.

Hàn Băng Băng mím môi. Tình trạng của bản thân nàng hiện tại thực sự không thể đi đâu, quan trọng là trong người nàng không có tiền… cũng không biết đường đi thế nào. Vậy nên đành gật gật đầu.

– Được! Chúng ta đi! – Bạch Diễm Tuyết mỉm cười vui vẻ, dắt theo tiểu muội toan muốn rời đi.- Biểu ca! Vậy tiểu muội đi trước!!

Hàn Băng Băng cũng hướng hắn mà cúi đầu – Vương gia! Cáo từ!!

“ Hẹn không gặp lại!” – Trong lòng nàng hung hăng bồi thêm một câu.

– Nàng định đi đâu?! – Tên nam nhân kia nãy giờ im lặng bây giờ bỗng nhiên lại mở miệng.

-…?!!! – Hàn Băng Băng nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu. Còn có việc gì nữa? Gọi các nàng lại làm gì? Chẳng lẽ muốn thất hứa sao?

– Vương gia có gì chỉ bảo?

– Các nàng có thể đi! Nhưng nàng thì không được.– Tần Viễn Kỳ mỉm cười. Nàng muốn thoát khỏi hắn, hắn lại càng không cho nàng toại nguyện.

– Cái gì?! – Hắn muốn nàng nhảy từ trên xuống, nàng đã nhảy rồi. Hắn còn muốn gì nữa? – Vương gia! Người định lật lọng?!

– Biểu ca! – Bạch Diễm Tuyết cũng không đồng tình mà nhăn mặt – Huynh làm vậy là không được đâu!

– Nàng đã chọn rồi, nhưng trong câu nói của bổn vương không có câu nào nói là nàng có thể đi cả.

Cái gì? Hắn…. hắn sao lại có thể biến có thành không như thế?

– Biểu ca!!!

– Nàng có thể đi!!! Nhưng mạng nàng… – Hắn cố ý ngân dài giọng nói, ánh mắt quét sang những nữ nhân bên kia – Đổi cho họ là được rồi.

– Ngươi… – Hàn Băng Băng tức giận nhìn hắn, cũng không thèm dùng kính ngữ. Hắn có thể trơ trẽn như vậy?

Đám nữ nhân kia nhìn Hàn Băng Băng, hoảng loạn không thôi.

Liễu Nhi túm chặt lấy vạt áo của chủ tử. Nàng không muốn ở đây chút nào, nhưng còn những người khác…

– Vô sỉ… – Nàng phẫn uất gằn ra từng chữ. Nàng dám thề, cả đời nàng sống suốt mười tám nay nay chưa bao giờ đối với bất cứ ai lại thấy phẫn nộ như vậy.

Nhìn sự trông chờ cùng nghiêng nghiêng chắc thắng của hắn, nàng cắn chặt môi. Nàng thực sự… thực sự… rất ghét nam nhân này.

Hắn rõ ràng là đem nàng ép đến đường cùng mà.

Hết chương 7.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play