Thời điểm Hàn Băng Băng bị bắt quay về vương phủ cũng đã được ba ngày, nàng suốt ngày nhốt mình trong phòng không muốn gặp bất kỳ ai. Tần Viễn Kỳ dù có đến cũng không hề được nàng nể mặt mà cho đứng ngoài. Ăn uống cũng không bén mảng đến, miễn cưỡng theo Liễu Nhi cầu xin mới ăn được mấy miếng khiến Liễu Nhi lo lắng không thôi, không biết làm cách nào khác ngoài việc tiếp tục dỗ tiểu thư ăn vào.

– Tiểu thư, người ăn chút bánh đi.

– Ta không muốn ăn. – Hàn Băng Băng quay mặt vào trong, tiếng nàng như hơi thở thoát ra, nhẹ nhàng mà mơ hồ.

Liễu Nhi đặt khay bánh đến bên cạnh giường. Hôm nay tiểu thư của nàng vẫn như vậy, ăn uống dè dặn. Nhìn thân hình của chủ tử xanh xao gầy yếu nàng không khỏi đau xót. Nếu cứ tiếp tục thế này, tiểu thư sẽ chịu không nổi mà ốm mất.

– Tiểu thư! Cứ thế này sẽ tổn hại đến sức khỏe…

– Em lui xuống đi.

– Tiểu thư…

– Ta biết rồi! – Hàn Băng Băng thở dài, nhắm nghiền đôi mắt lại. Lúc này nàng chỉ muốn yên tĩnh, tuyệt không màng nghe thêm một lời nào nữa.

Liễu Nhi mím môi yên lặng lôi ra, đi đến cửa vẫn còn ái ngại nhìn tiểu thư một chút. Bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại, ảo não quay lưng lại đột nhiên hoảng hốt.

– Vương…

– Suỵt! – Tần Viễn Kỳ nhắc nàng yên lặng, hắn hé cửa nhìn vào trong. Nữ nhân kia vẫn như cũ ngồi trên giường, dáng điệu trầm lắng mệt mỏi. – Nàng hôm nay thế nào?

– Thưa! Tiểu thư vẫn như mọi ngày, không màng ăn uống. Người đã ngồi ngẩn người như vậy lâu lắm rồi.

Tần Viễn Kỳ thở dài nhìn Hàn Băng Băng qua khe cửa, trong lòng bất giác có chút cảm giác ăn năn. Hắn có phải làm hơi quá tay không? Khiến nàng phát giận đến mức muốn tuyệt thực thế này.

Nàng muốn suy nghĩ thông suốt, hắn sẽ cho nàng thời gian.

– Có chuyện gì phải lập tức báo lại cho bổn vương.

Liễu Nhi cúi đầu tiễn hắn, nàng chán nản ngồi xuống bậc đá trước cửa phòng chán nản bứt lá giết thời gian. Thỉnh thoảng lại nhìn vào cánh cửa đóng kính kia khiến nàng không khỏi thở dài.

“ Tiểu thư đến khi nào mới khá lên a?”

.

Hàn Băng Băng thẫn thờ ngồi trong phòng, ánh mắt nàng mơ hồ vô định. Tâm tình ảm đạm không muốn làm gì. Nàng đã suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức cũng cảm thấy có chút thông suốt.

– Liễu Nhi.

Liễu Nhi ngồi ngoài cửa nghe thấy tiếng chủ tử liền giật mình ngồi dậy, đẩy cửa chạy vào trong. Hấp ta hấp tấp đi đến giường nàng. – Tiểu thư!

– Em mang một chút gì đó ăn được, chúng ta ra hoa viên. Ta muốn sưởi nắng.

Ngồi lâu trong phòng thực là bức bí.

Liễu Nhi nghe qua vui sướng gật đầu – Vâng, nô tì đi làm ngay.

Hàn Băng Băng bước chân đến hoa viên, ánh nắng mặt trời chiếu rọi đến lóa mắt. Nàng đưa tay ra hứng những ánh nắng sáng, cơ hồ muốn nắm lấy trong tay. Vầng sáng ấm áp lách qua ngón tay thanh mảnh của nàng in xuống đất mơ hồ lấp lánh.

Nàng ngửa mặt nhìn lên trời ao, nhìn những đám mây trắng tự do trôi nổi kia thực khiến người ta mơ mộng. Suy nghĩ nhiều ngày nay, cuối cùng cũng thông suốt một số điều. Nàng không thể đơn độc mà ra khỏi nơi này, cũng khó mà thoát đi. Cách duy nhất là khiến cho kẻ kia cam tâm tình nguyện thả nàng.

Nếu đã như vậy, bắt buộc bản thân phải thích ứng dần với cuộc sống này. Chuyện sau này cứ để thêm thời gian rồi tính tiếp.

– Tiểu thư! Bánh hấp đây! – Liễu Nhi bưng theo một khay bánh thơm phức đặt trên bàn đá, hào hứng không ngừng.

Hàn Băng Băng ngồi xuống ghế cầm chiếc bánh vẫn còn nóng hổi lên miệng cắn một miếng, ánh mắt mông lung nhìn về phía xa – Liễu Nhi! Em đi hỏi quản gia trong vương phủ, lấy cho ta một tấm vải lớn đến đây, nếu có vải lông cừu thì càng tốt.

– Tiểu thư định làm gì?

– Em cứ tìm cho ta đi! – Có giải thích thì Liễu Nhi cũng không hiểu được đâu.

– Được! Để nô tì đi làm.

Nhìn bóng Liễu Nhi rời đi, Hàn Băng Băng mệt mỏi cắn bánh hấp.

Thực không ngờ kẻ kia hay tin nhanh như vậy, nàng mới bước ra khỏi phòng không lâu, hắn đã tự mình tìm đến.

– Nàng có vẻ tốt hơn rồi nhỉ?

Chỉ thấy nữ nhân trước mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một lần rồi ngoảnh mặt đi, tiếp tục ăn bánh của nàng. Không hề có vẻ gì là hoan nghênh hắn. Tần Viễn Kỳ thở dài ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

– Vẫn còn giận bổn vương?

-…

Tần Viễn Kỳ ôn nhu mỉm cười, ngón tay hắn vuốt ve mái tóc dài của nàng. Tiếng nói trầm thấp cũng chứa đựng cảm xúc – Nàng cố tĩnh dưỡng cho tốt.

Thấy hắn đứng dậy rời đi, Hàn Băng Băng bất giác hỏi.

– Khi nào ngươi thả cho ta đi? Ngươi muốn ta phải làm gì ngươi mới buông tha cho ta?

Hắn nhìn vẻ mặt không chút thần thái của nàng, có chút chạnh lòng. Hôm nay lại vì chuyện này mà nữ nhân này nhún nhường trước hắn, thực hiện điều này đối với nàng quả thật không hề dễ chút nào.

Ngón tay hắn mơn man gò má mịn màng nhưng yếu ớt của Hàn Băng Băng, trượt xuống cằm. Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, xoa nhẹ cánh môi mỏng manh. Tần Viễn Kỳ cúi đầu xuống hôn phớt lên môi nàng, hoàn toàn không để nàng kịp phản ứng.

– Để bổn vương xem biểu hiện của nàng đã. – Thanh âm tà mị của hắn vang lên nho nhỏ trên môi nàng, mang theo hơi thở ấm nóng. Tần Viễn Kỳ nhẹ giọng – Tuyết Nhi hôm nay sẽ đến thăm nàng.

Xong chuyện, Tần Viễn Kỳ buông nàng ra tiêu sái rời đi. Để lại Hàn Băng Băng bần thần ngồi trên ghế, tâm trạng lộn xộn không yên.

Xem biểu hiện của nàng? Biểu hiện thế nào hắn mới hài lòng chứ?

.

– Băng Băng! – Bạch Diễm Tuyết ngồi cạnh Hàn Băng Băng trong hoa viên, cầm bàn tay nhỏ bé của muội muội. Biểu tình thương xót nhìn tiểu muội sắc mặt yếu ớt – Muội nói tỷ nghe, có phải biểu ca khi dễ muội không?

Nếu không sao lại gầy như vậy? Nếu không sắc mặt lại kém như thế?

Hàn Băng Băng cười nhẹ – Muội trốn khỏi Vương phủ, bị Tần Viễn Kỳ bắt lại.

Bạch Diễm Tuyết vô thức rùng mình một cái. Muội muội của nàng quả nhiên bản lĩnh không phải tầm thường. Biểu ca của nàng coi trọng tự tôn như vậy, muội muội của nàng bị huynh ấy giữ lấy nàng cũng chỉ biết bất lực đứng nhìn. Bây giờ Băng Băng cư nhiên chạy trốn, kiểu này chắc chắn biểu ca sẽ nổi giận lôi đình.

– Băng Băng! – Bạch Diễm Tuyết ái ngại nhìn nàng, trong lời nói mang chút gì đó không yên lòng – Muội liệu có ổn không?

– Muội sẽ cố gắng hết sức thích nghi – Nàng nhắm mắt lại. Thực sự rất đau đầu, ngoài việc ngoan ngoãn ở lại nàng có thể làm gì. Nếu nàng dám trốn thêm một lần, không hề nghi ngờ việc hắn đã dọa nàng lần trước hắn sẽ đem ra thi hành thực sự.

Nam nhân đó, tuyệt đối không hề nói đùa.

Bạch Diễm Tuyết nhìn nghĩa muội tiều tụy như vậy, thực sự không đành lòng. Dù biểu ca đã quyết điều gì thì nhất định sẽ không thay đổi, cơ mà… – Băng Băng! Hay để tỷ thử cầu xin huynh ấy.

Hàn Băng Băng lắc đầu. Hắn mà chịu thả cho nàng đi sao? Chuyện này có khi còn khó hơn lên trời.

Cả hai đang nói chuyện, Liễu nhi cũng từ xa ôm một xấp vải dày mà chạy đến. Nhìn thấy Bạch Diễm Tuyết đến thăm, Liễu Nhi liền lễ khép mà cúi chào – Bạch tiểu thư! Hôm nay tiểu thư cao hứng đến thăm.

– Phải! Ngươi lấy nhiều vải như vậy làm gì?

Liễu Nhi lắc đầu, đặt xấp vải so với người nàng có khi còn to hơn xuống – Cái này không phải nô tì dùng, là để tiểu thư dùng.

Bạch Diễm Tuyết không hiểu nhìn sang Hàn Băng Băng, chỉ chỉ vào chồng vải lớn kia – Băng Băng! Muội dùng nhiều vải như vậy làm gì ?

– Muội chỉ là muốn làm một thứ để dễ ngủ hơn thôi. – Hàn Băng Băng giải thích.

– Thứ gì?

– Gối ôm.

Bạch Diễm Tuyết cau mày. Đó rốt cuộc là cái thứ gì a?!

Trong thư phong Vương Phủ, một mỹ nhân diễm lệ cao quý ngồi trên ghế cầm, tâm tình rất không ổn định mà trút hờn dỗi lên tách trà thơm. Cặp mắt đẹp kia không ngừng liếc nhìn nam nhân tuất duật điềm tĩnh đọc sách trên thư án kia. Nàng phồng miệng cong môi, dẫm chân dựt khăn, bứt rứt không yên như đang cố ý đánh động đến người đang yên vị trên ghế kia phải chú ý đến nàng một chút. Không thể nào cứ đọc sách mãi như vậy a.

– Tuyết Nhi, muội đừng có hành hạ tách trà đó như thế. Nó không chịu nổi đâu – Tần Viễn Kỳ liếc mắt nhìn Bạch Diễm Tuyết, bạc môi cong lên trêu chọc. Nhìn dáng điệu của biểu muội hắn, quả thực là muốn cười cũng không cười nổi. Đã mười tám tuổi rồi, sao vẫn trẻ con như vậy chứ.

Bạch Diễm Tuyết không cam lòng trừng mắt nhìn hắn – Còn không phải tại huynh. Nếu huynh không khi dễ Băng Băng, muội còn phải ngồi đây nhìn huynh nửa ngày sao?

– Ta không có! – Hắn ung dung bưng tách trà lên, nhẹ nhàng hổi đi làn hơi nóng trên miệng tách trà – Là nàng ấy bướng bỉnh làm chuyện không nên làm.

Làm chuyện không nên làm?

Còn huynh vô cớ giam lỏng người thì là việc nên làm?

– Muội muốn đưa Băng Băng đến tướng phủ. – Bạch Diễm Tuyết cương quyết.

– Không thể được! – Tần Viễn Kỳ không thỏa hiệp, hắn không dễ khiến Hàn Băng Băng yên ổn ngoan ngoãn ở lại. Sao có thể buông tha cho nàng ta được, nếu vậy mọi chuẩn bị của hắn không phải đều đổ xuống sông xuống biển hay sao?!

– Muội ấy ở cạnh huynh, muội không yên tâm.

– Ta sẽ không khi dễ nàng ấy! – Tần Viễn Kỳ đảm bảo.

Đảm bảo?!

Có quỷ mới tin.

Nhưng bây giờ không có cớ gì mà đưa Băng Băng quay về, Bạch Diễm Tuyết cắn cắn môi. Nàng kiên quyết đứng dậy, nghiêm túc nhìn Tần Viễn Kỳ buông lời cảnh báo – Muội nói cho huynh biết, nếu như Băng Băng mà mất đi dù chỉ là một cọng tóc, muội sẽ đưa muội ấy về Tướng phủ. Từ nay về sau không thèm nhận huynh.

– Ta biết rồi! – Tần Viễn Kỳ cốc nhẹ đầu nàng. A đầu này, tính cách thật là … không thục nữ tý nào.

– Hừ! – Bạch Diễm Tuyết hừ nhẹ gạt tay hắn ra. – Vậy muội về, mấy bữa nữa muội sẽ theo cha tới kinh thành. Huynh cứ nhớ những điều huynh hứa đấy.

– Ta tiễn muội!

– Không dám phiền! – Nàng lườm hắn một cái, không cần đợi mà xoay người ra khỏi thư phòng.

Cứ thử khi dễ nghĩa muội của nàng xem.

Nàng sẽ quậy tung Vương phủ này cho huynh ấy thấy.

Tần Viễn Kỳ cười nhẹ. Hắn thả lưng xuống ghế, gần đây xung quanh hắn có nhiều chuyện xảy ra khiến cho Vương phủ của hắn vốn yên ắng được nhiều phen chấn động. Về chuyện này hắn không thể không cảm tạ nữ tử nhỏ nhắn vận bạch y kia.

– Người đâu!

Tiếng hắn vừa vang, một tên gia nô ngay tức khắc từ bên ngoài chạy vào. Khép nép tôn kính quỳ xuống – Có nô tài.

– Hàn Băng Băng vẫn ở Huyền Lâm Viện chứ?!

– Bẩm vương gia! Hàn tiểu thư vẫn đang ở hoa viên phía sau Huyền Lâm Viện phơi vải gấm.

– Vải gấm?! – Nàng phơi vải gấm làm gì?!

Tần Viễn Kỳ nhíu mày đứng dậy ra khỏi thư phòng, hắn bước chân đến hoa viên Huyền Lâm Viện. Chưa đến nơi thì nghe thấy tiếng trò chuyện nho nhỏ, hắn nép người lại nhìn về phía hai nữ nhân ở hoa viên đang cố hết sức dăng tấm vải to lớn ra treo trên thanh xà trúc.

– Tiểu thư! Vải như thế này có đủ không vậy?!

– Ừm… Em đi lấy thêm vải vụn về đây. À không, là lông vũ chứ, càng nhiều càng tốt.

Liễu Nhi không hiểu – Tiểu thư! Lông vũ nữa sao?

– Ừ! Nhồi lông vũ vào bên trong sẽ mềm hơn. Hơn nữa ta cũng muốn phủ thêm một lớp đệm nằm nữa. – Giường ở nơi này thực sự là rất cứng, ngủ mà đau hết cả lưng. Sáng sớm ngủ dậy toàn thân nàng đều chỉ vì nó mà ê ẩm cả ngày.

Nhìn Liễu Nhi chạy đi, Hàn Băng Băng tiếp tục vuốt nhẹ mảnh vải trắng. Trong không gian chỉ có tiếng gió thổi không hiểu sao vọng lại tiếng sáo, nghe thực du dương thanh bình. Nàng nhìn về hướng tiếng sáo trúc, da diết như thế, du dương như thế. Âm hưởng tràn vào lòng người không rõ tại sao khiến nàng thấy cô đơn.

Không biết ở nơi này ai có thể thổi nên một khúc như vậy.

Nó khiến nàng nhớ đến những buội tập năng khiếu. Cũng khiến nàng nhớ tới nơi ấy, nơi mà nàng đã lớn lên.

Hàn Băng Băng suy tư, ánh mắt mông lung nhìn về bầu trời phía xa xôi, nơi tự do mời gọi.

Nàng nhắm mắt lại, thả trôi mình trong tiếng nhạc. Cánh tay thanh thoát của nàng nâng lên, bắt đầu chuyển động. Vạt áo trắng xoay tròn bay bay trong gió cuốn theo mái tóc đen dài. Khung cảnh xung quanh chỉ có một màu tuyết trắng, tấm vải trắng cũng theo gió đung đưa khiến nàng càng thêm huyền ảo cũng mê hoặc. Cũng làm kẻ nào đó thơ thẩn đứng nhìn.

– Thực là đặc biệt khiến người ta hiếu kỳ! – Tần Viễn Kỳ khẽ than. Rốt cuộc ở nàng còn những gì khiến hắn ngạc nhiên nữa?!

Tiếng sao chậm rãi đến hồi kết, động tác của Hàn Băng Băng cũng chậm dần rồi dừng hẳn. Nàng khẽ thở dài, nàng thực sự rất nhớ…

– Tiểu thư!…

Nàng quay người lại, ngoái đầu nhìn Liễu Nhi đang chạy đến phía sau. Tay ngọc che miệng ngăn chặn nụ cười đến bờ môi. Liễu Nhi sao lại thê thảm như thế này?!

Đầu tóc của Liễu Nhi rối tung, trên người vướng víu lông vũ trắng. Hai tay cầm hai cái bọc thực to, khuôn mặt khả ái mếu máo trông đến tội nghiệp.

– Tiểu thư! Liễu Nhi thực giống con gà có phải không? – Liễu Nhi phụng phịu nói.

Hàn Băng Băng nén cười gật đầu – Đúng là có điểm giống!

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé kia uất ức như sắp khóc đến nơi , Hàn Băng Băng cũng không trêu nữa. Nàng lại gần giúp Liễu Nhi đỡ lấy một túi – Chúng ta đưa nó vào phòng thôi.

– Tiểu thư! – Liễu Nhi vừa đi vừa hỏi – Liệu làm nó có lâu không?!

– Cũng khá lâu – Hàn Băng Băng mỉm cười – Nên em phải giúp ta.

– Vâng!

Hai chủ tớ đi bên cạnh nhau về phòng, người nam nhân nào đó vẫn đứng nơi cũ nhìn về phía bạch y nữ tử kia. Thực lâu, cho đến khi bóng dáng nàng đã mất đi trong tầm mắt hắn mới đơn bạc rời khỏi.

Thời gian còn dài, hắn không tin hắn không hiểu hết nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play