Tần Thư Nam cố hết sức ôm lấy cả người Lâm Hinh chỉ mặc một chiếc áo đi ra khỏi nhà

Vừa mới ra khỏi cổng lớn ,thì thấy một bảo ở trong đó ném ra một túi to đựng vải vóc hoặc cái gì đó.

Lâm Hinh bình thường thoạt nhìn rất sợ lạnh ,nhưng không biết là bởi vì cảm xúc hay là bởi vì tối hôm qua mệt mỏi ,Tần Thư Nam mới bế một lúc liền cảm thấy cố hết sức dị thường ,mô hôi lạnh trên mặt từ từ thấm ra .

Hơn nữa ,lúc này là giữa trưa ,tuy rằng vị trí nhà ở chỗ này tương đối hẻo lánh ,nhưng người lui tới vẫn rất là nhiều .

Một người đàn ông lỏa thân trên ,còn ôm phụ nữ ,hơn nữa thoạt nhìn người phụ nữ kia giống như cũng không có mặc quần áo ,bộ dáng như vậy dễ dàng làm tiêu điểm cho mọi người .

Một đám chỉ trỏ bọn họ . Tần Thư Nam hận không thể chui đầu vào đâu để giấu mặt ,trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy xấu hổ đỏ mặt .

Lâm Hinh cảm giác được mọi người đang chăm chú nhìn mình ,bả đầu luôn luôn chôn ở trong lòng Tần Thư Nam không chịu ngẩng nên.

Trong lời nói nếu cô mà ngẩng đầu lên ,thì sẽ phát hiện được biểu tình vặn vẹo trên mặt cô, hơn nữa là những ánh mắt ngoan độc kia ,như là hận không thể đem tất cả mọi người đến nhìn cảnh chật vật của cô .

"A Nam ,mau ,chỗ đó có quần áo ,chúng ta đến tìm mấy thứ này nọ nào đó che một chút đi ."

Lâm Hinh cầm lấy quần áo Tần Thư Nam nhỏ giọng nói .

Tần Thư Nam cũng thấy được bên cạnh đống rác kia có túi to ,nhìn ra đó là drap trong phòng bọn họ mới dùng .

Nếu là bình thường ,hắn khẳng định là đối với những thứ này thì sẽ khinh thường quay đầu đi.

Nhưng bây giờ ,lại ở dưới tình huống áo rách quần manh ,hơn nữa còn bị mọi người vây quanh xem ,Tần Thư Nam cũng không thể không vứt cái khí phái của quý công tử đi, mà đi đến đó nhặt mấy thứ này nọ gì đó trong đống rác mặc vào .

"A Nam ,chỗ này có quần áo ,mau giúp em chắn lại một chút ."

Lâm Hinh một mặt ghét bỏ nhìn túi to ,một bên dè dặt cẩn trọng đem gì đó trong túi lôi ra ,một bên lấy tay quạt ở phía trước mũi . Nhưng là khi nhìn thấy trong túi to trừ bỏ Drap ,còn có quần áo ngày hôm qua mà cô đã mặc ,thì rất nhanh liền hưng phấn kêu lên .

Tần Thư Nam nghe được cũng nhịn không được lộ ra nụ cười vui sướng .

"Hinh nhi có thể ."

Dùng bản thân mình ,dáng người cũng không được to lớn lắm che chắn ở trước mặt Lâm Hinh ,nỗ lực muốn ngăn trở ánh mắt người khác nhìn qua ,để cho Lâm Hinh có thể mau chóng đem quần áo mặc vào .

Lâm Hinh cũng cực kỳ cao hứng ,chạy nhanh đem tất cả quần áo ở trong chăn rút ra .Nhưng là chờ cô mạnh mẽ đem này nọ rút ra xong ,sau đó lại ý thức được có chỗ không thích hợp .

"A a a a..."

Lại là một trận tiếng thét chói tai thê lương .

Tần Thư Nam nghi hoặc nhìn qua ,chỉ thấy trong chăn có mấy vỏ lọ nước và thuốc màu trống không lăn ra ngoài ,tất cả mọi thứ trong chăn gì đó đều nhiễm đủ đa dạng các loại thuốc màu . Hơn nữa thật rõ ràng vừa vặn chạm vào ,là chất ẩm ướt liền dính vào trên tay .

Lâm Hinh là thảm nhất ,cô không chú ý mấy thứ đó lên đem quần áo ôm vào trên người .Sở dĩ hiện taị làn da vốn trắng nõn ,nhưng trên thân thể bây giờ tất cả đều là màu sắc rực rỡ đủ dạng các loại thuốc màu tối màu ,so với lúc chật vật vừa rồi thì lúc này càng muốn thê thảm hơn.

Nếu nói lúc vừa rồi bị lấy hết quần áo thì Lâm Hinh còn cố nén trấn định ,nhưng hiện tại bây giờ ,nhìn trên người tất cả đều là thuốc màu bẩn hề hề , Lâm Hinh trực tiếp gào khóc đứng lên .

"Lam Phong Ngữ đáng chết ,tôi hận cô chết đi được . Tôi nhất định phải bắt cô trả giá đại sát giới ,vì ngày hôm nay tôi phải chịu nhục ."

Lâm Hinh đành phải dùng quần áo bẩn hề hề mặc vào ,nước mắt không ngừng rơi xuống ,cực kì ủy khuất .

Tối hôm qua xin a Nam màng cô về phòng cưới của bọn họ ,vốn chính là muốn cùng tình địch khoe khoang một chút ,nhưng là không nghĩ tới cư nhiên lại phát sinh ra sự việc này .

Đáng chết ,cái kia Lam Phong Ngữ ,xem ra lúc trước mình vẫn là xem thường cô ta .Cư nhiên đem sói trở thành cừu ,thù này ,cô tuyệt đối phải trả .

Quần chúng vây quanh càng ngày càng nhiều .

Sợ có người quen nhận ra mình ,Tần Thư Nam chạy nhanh lấy tay che mặt lại ,sau đó lôi kéo Lâm Hinh cả người quần áo bẩn hề hề thoát đi chỗ này .

....

"Anh "

Lam Phong Ngữ không biết bản thân mình đã khóc bao lâu ,rốt cục cảm xúc cũng bình tĩnh trở lại sau đó gọi điện cho anh tư .

"Bảo bối ,em làm sao vậy ? Giọng nói có điểm không thích hợp ? Có phải hay không Tần Thư Nam khi dễ em ?"

Lam Dật Thiên vừa nghe được giọng nói của bảo bối thì liền nhận ra một tia dị thường ,tức giận muốn đi thay bảo bối báo thù .

"Anh ,em muốn đến chỗ cha ở vài ngày ,gần đây anh có thời gian không ? Em muốn..."

"Có ,có ,có . Làm sao có thể không bồi báo bối đi ? Bảo bối, em chuẩn bị khi nào thì khởi hành?"

Lam Dật Thiên nhìn ra bảo bối không có dây dưa về vấn đề này ,chạy nhanh dời đi đề tài khác .

"Bây giờ được không ?Bây giờ em muốn đi ,em nhớ cha ,bác gái ,mẹ hai ,mẹ nhỏ ,còn có các anh trai."

Lam Phong Ngữ che miệng lại ,sợ mình lại ủy khuất gào khóc lên .

Cô rốt cuộc cũng chân chính hiểu biết được ,thời điểm bản thân mình buồn đau ủy khuất ,có thể bồi tại bên người ,vẫn là nhà của mình .

Này đem cô là bảo bối sủng ở bên người ,cô cũng biết được bản thân mình có bao nhiêu là tùy hứng thái quá .

Nếu lúc ấy bản thân mình nghe theo ý kiến của bọn họ không cùng Tần Thư Nam kết hôn ,thì cục diện cũng sẽ không xấu hổ như vậy .

"Được rồi ,bảo bối .bây giờ anh sẽ đi đón em .Em chờ anh ,nửa tiếng nữa ,không một tiếng ,bốn mươi phút .Em chờ anh khoảng bốn mươi phút nữa anh sẽ đến đón em được không ?"

"Vâng ,được, cám ơn anh ."

Tẳt máy điện thoại ,Lam Phong Ngữ lại ngồi trên mặt đất khóc một lúc ,sau đó đứng lên vọt tới toilet lau nước mắt trên mặt đi .

Cô mới không cần khóc vì loại đàn ông này ,trên đời này vẫn còn nhiều đàn ông tốt mà ,cô nhất định phải làm cho Tần Thư Nam biết chính hắn đã lựa chọn sai lầm ,muốn cho hắn hối hận vì đã làm ra chuyện tình này .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play