Quản Mục Đông rửa mặt chải đầu bằng tốc độ nhanh nhất, đi ra ngoài đón Trạm Tâm Luân.

Đến đầu ngõ nhà cô, chỉ thấy cô đang đi qua đi lại dưới ánh đèn đường, có vẻ sốt ruột.

Nghe tiếng xe, cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy anh, cô nở nụ cười, chạy về phía anh, anh mở cửa xe, bảo cô lên xe.

"Lâu rồi tôi không ra ngoài vào giờ này." Cô thắt dây an toàn, ban đêm tối đen như mực, yên ắng không một tiếng người, cô có chút hưng phấn, giống như muốn đi làm chuyện xấu.

"Đúng vậy, cũng không phải ai cũng có thể khiến tôi ra ngoài vào giờ này." Anh hạ thấp giọng, con ngươi đen láy lóe lên ý xấu: "Em sơ suất quá, như thế đã bị tôi lừa ra ngoài, tôi cao hơn em, mạnh hơn em, nếu tôi muốn làm gì với em, em sẽ chạy không thoát, chỉ có thể bị tôi. . . . . . Khà khà."

Anh chỉ nói đùa, nhưng nhìn thấy cô thoải mái dựa vào ghế phụ, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi khiến người ta thương yêu, sợi tóc đen nhánh rơi trên cái cổ trắng như tuyết, anh muốn vén những sợi tóc xinh đẹp nhưng cản trở kia lên, hôn đường cong đáng yêu của nó. . . . . .

Trạm Tâm Luân không bị dọa, lắc đầu: "Thì ra anh là người như thế, sau này tôi sẽ không ra ngoài với anh nữa."

Anh lập tức thay đổi thái độ: "Con người tôi rất tốt, bảo đảm sẽ đưa em ra ngoài an toàn, rồi lại đưa em về nhà an toàn." Cô nói sau này, chứng tỏ lần sau vẫn sẽ đồng ý đi ra ngoài với anh ư? Anh mừng thầm.

Bọn họ lái xe đến cửa hàng bán đồ ăn sáng kiểu trung, cửa tiệm vừa mới mở, bọn họ là những vị khách đầu tiên của ngày hôm nay, được vợ chồng chủ cửa tiệm nhiệt tình hoan nghênh.

Quản Mục Đông cố ý chọn một cái bàn nhỏ, hai người ngồi xuống, Trạm Tâm Luân chọn sữa đậu nành và một phần bánh nướng dầu cháo quẩy.

Anh lắc đầu: "Sao ăn ít vậy? Đồ ăn ở đây rất ngon, gọi thêm vài món đi."

"Tôi vốn ăn không nhiều, hơn nữa ăn quá no sẽ ngủ không ngon."

"Nếu không như vậy đi, tôi rất đói, gọi nhiều một chút, em cũng có thể nếm thử từng món."

Kết quả Quản Mục Đông bưng đến há cảo, bánh củ cải, steamed rolls, bánh nướng và dầu cháo quẩy, hai ly lớn sữa đậu nành, còn có bánh bao được chủ quán tặng kèm, Trạm Tâm Luân nhìn bàn đầy thức ăn, dứt khoát lắc đầu.

"Quá nhiều, ăn không hết ."

"Em muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn thỏa thích, còn lại tôi xử lý. Em ăn thử bánh củ cải này xem, bánh bà chủ tự làm, ăn một lần sẽ muốn ăn nữa."

Cô theo lời anh ăn thử một miếng, không nhịn được hỏi: "Anh thật sự sợ lộ da như vậy sao? Mỗi lần thấy anh mặc áo tay dài, tôi đều cảm thấy nóng nực đến mức sắp hôn mê bất tỉnh thay anh."

"Ặc, cũng không hoàn toàn như vậy." Lúc trước cô rất tò mò vì sao anh lại thường xuyên mặc áo tay dài, anh viện lý do, sợ nói thật ra sẽ dọa cô chạy mất, nhưng nếu qua lại với nhau thì không thể nào giấu giếm mãi được, anh quyết định tiết lộ một chút xíu, thử thăm dò phản ứng của cô.

"Thật ra, tôi vẫn luôn mặc áo tay dài là bởi vì. . . . . . Trên người tôi có hình xăm." Là vật kỷ niệm lưu lại từ lúc còn trẻ nghịch ngợm: "Bởi vì hình xăm quá lớn, mặc áo tay ngắn không thể che được, đành phải mặc áo tay dài ngay cả trong mùa hè."

"Anh cũng có hình xăm?" Cô cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Là hình gì?"

"Hình ngọn lửa. Khi đó mới mười lăm tuổi, hình xăm kéo dài từ lưng đến gần cổ tay trái."

"Oh? Mười lăm tuổi anh đã đi xăm, vậy bây giờ hình vẽ không phải cũng. . . . . ."

"Đúng vậy, hình dáng cũng thay đổi rồi." Anh cười khổ: "Lúc tôi mười lăm tuổi là một thằng quỷ nhỏ gầy yếu, dáng người cũng không bằng một nửa như bây giờ, không ngờ sau này lại cao lớn nhanh như vậy, kết quả bây giờ trên người giống như khoác một bức tranh thủy mặc có hình thù kỳ quái."

"Sao không đi gặp bác sĩ, dùng tia laser xóa hình xăm?"

Anh cau mày: "Nghe nói rất đau."

Cô chế nhạo: "Lúc xăm không sợ đau, bắn tia laser thì sợ?"

"Lúc đó còn nhỏ, cảm thấy hình xăm thật sự rất rất đẹp, có đau cũng cắn răng chịu đựng, bây giờ cảm thấy ngu xuẩn chết đi được." Biết vậy chẳng làm!

Khoan đã, cô nói "Anh 『 cũng có 』 hình xăm" , chẳng lẽ --" Chẳng lẽ em cũng có hình xăm?"

Cô gật đầu: "Nhớ lúc học đại học thấy bạn bè đi xăm hình, cảm thấy việc đó rất thú vị, liền đi theo xăm thử. Chỉ không để cho mẹ tôi biết, bà biết sẽ niệm tôi đến mức tê liệt đầu." Cô vén tay áo, trên vai trái có một con chim bồ câu nho nhỏ.

Anh chặc lưỡi nói: "Tôi nghĩ em là đứa bé ngoan, không ngờ em cũng có hình xăm."

"Tôi không phải đứa bé ngoan, hơn nữa, hình xăm là hình xăm, không liên quan đến chuyện một người có ngoan hay không."

"Đúng đúng đúng, nói rất có lý." Những lời này thật êm tai, anh gật mạnh đầu.

"Chỉ có điều, sao anh lại muốn xăm hình lớn như vậy? Anh không cảm thấy rất giống xã hội đen ư?"

"Đúng vậy, tôi cũng không biết lúc đó tôi đang nghĩ gì." Anh cười gượng, đợi cô biết được lúc đó anh quả thật là xã hội đen, liệu cô có té xỉu hay không?

Cô uống một ngụm sữa đậu nành, đột nhiên cười thần bí ẩn: "Thật ra tôi còn có hình xăm thứ hai, đi xăm với người bạn tốt nhất của tôi, Nguyên Khả Vân."

"Hình gì?"

"Là hình đôi môi, cho anh đoán thử xăm ở đâu."

"Trên lưng?" Cô lắc đầu.

"Đùi?" Cô lại lắc đầu.

"Mông?" Cô vẫn lắc đầu.

"Thôi, em trực tiếp nói cho tôi biết đi." Đoán tiếp nữa sẽ đi xuống vị trí không thể nói được.

"Thật ra anh đoán rất tốt, chỉ có điều đoán không đúng thôi." Cô mím môi, cười rất bướng bỉnh lại rất đắc ý.

Anh liếc nhìn dáng vẻ quyến rũ chết người của cô, anh không kìm được ảo tưởng, hình đôi môi đỏ mọng sẽ được xăm ở đâu? Sẽ là bộ ngực đầy đặn? Vòng eo mảnh khảnh hay là vùng bụng trơn nhẵn? Da cô trắng nõn, “đôi môi đỏ mọng” trên làn da trắng nõn của cô, giống như một dấu ấn khêu gợi, anh ảo tưởng được đặt môi mình lên nó, hôn khắp làn da ấm áp mềm mại của cô. . . . . . A, hoa mắt chóng mặt rồi.

Anh nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến mức miệng đắng lưỡi khô, cơ thể nóng dần lên, tự mình hành hạ mình, đối với người con gái mình thích lại không thể làm gì, thật khổ sở. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play