Hai người vừa xuất chưởng ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là Pháp Hải Thiền Sư – Chưởng môn nhân chùa Thiếu Lâm và người thứ nhì là Không Thanh Tử – Chưởng môn nhân phái Võ Đương. Hai vị Chưởng môn nhân cùng xuất thủ một lượt nên chưởng phong như sóng dậy biển khơi, ầm ĩ quật thẳng vào Tiểu Phong.

Giữa lúc tâm thần Tiểu Phong còn đang xáo động, chàng không ngờ hai vị Chưởng môn nhân cùng một lúc ra tay đối phó với chàng. Nếu Tiểu Phong không bị Bạch Cơ cho uống «Tán Công Phấn» thì «Vạn Năng Thần Công» hộ vệ chàng cũng chẳng sợ gì, nhưng đằng này hoàn toàn ngược lại, hiện nay chàng không còn có khả năng thần kỳ ấy nữa. Kình phong như vũ bão ập đến, chàng rúng động tâm thần, vừa lúc Tiểu Phong nghiến răng ken két, vận dụng tất cả chân ngươn đỡ thẳng vào chưởng hình của Pháp Hải Thiền Sư và Không Thanh Tử.

Đánh thẳng tất có người chết hoặc trọng thương, mạng của Tiểu Phong e khó tồn vì chàng không chết nhưng không thể nào thoát khỏi Tổng đàn Liên Giáo.

Chưa đầy một nháy mắt, hai luồng kình lực sắp chạm nhau chợt một bóng đen với thân pháp vô cùng mau lẹ. Bóng đen ấy xẹt vào cuộc chiến. «Bùm».

Bằng một nội lực chưa từng thấy trên chốn giang hồ, bóng den đã đánh bật hai luồng chưởng lực của hai vị Chưởng môn và của Tiểu Phong. Bóng đen đứng sừng sững giữa hai người. Người ấy chính là Thần Hồ Chủ nhơn Từ Thạch Trung.

Pháp Hải Thiền Sư và Không Thanh Tử từ lúc lăn lộn trên chốn giang hồ chỉ biết ngoài Vạn Thế Tiên Cơ thật chưa có nhân vật nào có một nội lực kinh hồn như vậy. Cả hai thất kinh hồn vía, lấy mắt nhìn nhau! Rồi cả hai lõ bốn con mắt rực rực bốn tia ánh sáng hãi hùng ngó thẳng vào gương mặt nghiêm trọng của Thần Hồ Chủ nhơn Từ Thạch Trung. Pháp Hải Thiền Sư vòng tay xá ông ta hỏi:

– Xin thí chủ cho bần tăng được nghe húy hiệu của mình.

Thần Hồ chủ nhơn Từ Thạch Trung cười thản nhiên đáp:

– Ta đã quên mất tên họ mình lâu rồi. Chẳng qua nếu bọn các ngươi mà nghĩ rằng ta không đủ tư cách dễ trực tiếp can thiệp vào vụ này thì cũng không sao. Ta sẽ gọi vài ba người khác đến đây ngay để nói chuyện với bọn các ngươi vì chắc bọn các ngươi không lạ gì những người ấy!

Nói xong, ông ta ngước mắt ngó lên vòm trời trong vắt chu miệng huýt một tiếng sáo gió lảnh lót ngân vang ...

Tiếng sáo miệng sắc bén như gươm, mường tượng đâm thủng màng tai những người có mặt tại sân rộng! Ở xa ngoài mười dặm vẫn còn nghe rõ mồn một! Lập tức sau tiếng sáo của Thần Hồ Chủ nhơn Từ Thạch Trung vọng dài trong bầu không gian xa thẳm, vô số bóng người phất mình bay xuống rơi vào giữa đám đông.

Hằng ngàn cặp con mắt đều tập trung nhãn quang vào mấy người vừa bay đến tới. Vừa trông thấy mặt, ai nấy đều lộ sắc hãi hùng. Những người ấy chính là Kỳ Trận Thần Quân, Độc Mục Thần Ni, Siêu Phàm Đại Sư, Xích Cước Đạt Tiên, Thần Tri Tử, Đông Quỷ cùng với Thiên Bất Luân cả thảy bảy người.

Sự hiện thân đột ngột của bảy người này đều làm cho tất cả những ai có mặt tại sân rộng Tổng đàn của Liên Giáo đều giật mình thất kinh. Trừ Lãnh Diện Vong Hồn đang chết đứng như một cái thây ma, Chưởng môn của mười lăm môn phái còn một ai là chẳng nhận ra bảy người vừa mới đến đấy.

Sau khi mặt mày biến sắc kinh sợ, Pháp Hải Thiền Sư hơ hải bước tới trước mặt Siêu Phàm Đại Sư cúi đầu chắp tay làm lễ ra mắt.

Siêu Phàm Đại Sư là nhân vật có địa vị tối cao của phái Thiếu Lâm. Tuổi hạc của đại sư đã quá một trăm, đôi hàng lông mày bạc trắng như tuyết. Nghe Pháp Hải Thiền Sư đến chào mừng. Siêu phàm Đại Sư hơi nhướng cặp con người, vung ống tay áo một cái, bảo:

– Lão nạp đâu dám nhận đại lễ của Chưởng môn nhân.

Theo qui lệ chung của các môn phái võ lâm, bao giờ người giữ chức Chưởng môn cũng được trọng lễ tuyệt đối nên dầu là bậc trưởng thượng của môn phái ấy cũng phải có thái độ nhún nhường phần nào.

Cùng một thời gian ấy, Kỳ Trận Thần Quân cũng đến trước mặt Không Thanh Tử lên giọng bỡn cợt:

– Tên lỗ mũi trâu, ngươi nhận ra ta là ai rồi chứ?

Không Thanh Tử và Kỳ Trận Thần Quân giao thiệp với nhau rất thân mật nên nghe ông ta hỏi, hắn đáp liền:

– Ông bạn già của bần đạo cũng đến đây nữa sao? Xin lỗi ông bạn già tha thứ cho cái tội của bần đạo chậm trễ việc đón tiếp!

Tuy chơi thân với nhau, nhưng Không Thanh Tử rất tôn trọng Kỳ Trận Thần Quân là người có danh vọng cao quý trên võ lâm, thành thử lúc nào cũng không dám ăn nói sỗ sàng.

– Chẳng lẽ ta không được phép đến đây à? Ta không được dự xem những cuộc múa rối ồn ào của người sao?

Còn mấy người kia như Độc Mục Thần Ni, Thiên Bất Luân, Thần Tri Tử, Xích Cước Đại Tiên, Đông Quỷ là những nhân vật bề trên không xa lạ chi với mọi người có mặt tại chỗ. Ai nấy vui vẻ hỏi han chào đón ân cần, quang cảnh bỗng đổi bầu không khí căng thẳng dầy sát khí thành một nơi sum vầy thắm thiết ...

Kỳ Trận Thần Quân nói:

– Các Chưởng môn ở đây dầu sao địa vị cũng không thấp, hành động phải chánh trực, công bình mới xứng đáng là những người cầm đầu các phái võ lâm.

Việc của Tiểu Phong và Lãnh Diện Vong Hồn là chuyện có liên quan đến oán thù của hai người ấy không dính dấp chi đến ai, tốt hơn là bọn ngươi cứ đóng vai khách quan để mặc cho cả hai tự giải quyết với nhau đừng có xen vào.

Ông ta nhìn ngước lên thấy Lãnh Diện Vong Hồn mặt mày tái ngắt. Hắn đứng riêng ra một nơi xa xa mà mình mẩy run bần bật không khác con thằn lằn đứt đuôi.

Mười sáu môn phái giang hồ, trong tổ chức tối cao Liên Giáo đều hợp chung là một, không một ai có thể đụng chạm hay thất lễ với một vị Chưởng môn nào có mặt trong Liên Giáo cả. Nếu gặp phải trường hợp cả mọi người đều có trách nhiệm phải bảo vệ tánh mạng và danh dự cho vị Chưởng môn bị xúc phạm ấy đến cùng, chớ không được vì một lý do nào khác thôi thúc. Ngay buổi đầu tiên thành lập Liên Giáo ấy đã được ghi vào quy chế hiến chương. Do đó khi còn ở trong Liên Giáo là Chưởng môn của một phái Trưởng giáo Địa Bảo – Lãnh Diện Vong Hồn chẳng sợ ai giết hại được mình, trừ khi nào hắn ra ngoài Tổng đàn của Liên Giáo thì mới đáng lo!

Không Thanh Tử ngó Thần Hồ Chủ nhơn Từ Thạch Trung bụng bảo dạ rằng:

“Người nầy là ai? Cớ nào hắn sai khiến được cả bảy bậc kỳ tài cái thế của võ lâm như vậy?”.

Hắn kề tai hỏi nhỏ Kỳ Trận Thần Quân:

– Ông bạn già à! Người mặc áo đen là ai đó vậy?

Ngó Thần Hồ Chủ nhân Từ Thạch Trung một cái Kỳ Trận Thần Quân day qua tươi cười nói với Không Thanh Tử:

– Thiệt ngươi không biết vị ấy là ai sao?

– Thật tình tôi không biết nên mới hỏi chớ!

– Danh vọng của người nầy đem so sánh cùng Vạn Thế Tiên Cơ chưa chắc ai trên, ai dưới. Ta quả quyết không sai là các môn phái giang hồ đều có chịu ơn của người này, chớ chẳng môn phái nào là không.

– Nói trắng ra người nầy là ai vậy?

Kỳ Trận Thần Quân quét hai luồng nhãn quang ngời ngời ánh sáng suốt qua ai nấy có mặt tại sân rộng Tổng đàn của Liên Giáo một vòng rồi cất tiếng rang rảng, hỏi to:

– Bọn các người chắc biết người nầy chớ?

Hàng ngàn cặp mặt đổ dồn vào gương mặt kỳ dị của Thần Hồ Chủ nhân Từ Thạch Trung. Ông ta nở một nụ cười nhăn nhó khổ sở ngăn cản Kỳ Trận Quân:

– Ông bạn già của tôi ơi! Đi nghỉ đi cho khỏe, nói đến ta làm chi!

Kỳ Trận Thần Quân cười dài:

– Nói đến thì có sao đâu?

Không Thanh Tử nói:

– Phải đó! Nói đến cũng chẳng sao kia mà!

Kỳ Trận Thần Quân nghiêm sắc mặt, cung kính nói lời lễ phép giới thiệu:

– Vị cao nhơn nầy là Thần Hồ Chủ nhơn.

– Ai vậy? Thần Hồ Chủ nhơn?

Tất cả những người có mặt tại chỗ đều kêu lên một tiếng hãi kinh. Trong lòng ai nấy cũng bị bốn tiếng «Thần Hồ Chủ nhơn» làm cho khiếp sợ, Thần Hồ Chủ nhơn là người đức cao, vọng trọng, trong chốn giang hồ chẳng một ai là không kính nể. Trong tâm các phái giang hồ, ông ta là nhơn vật ngang hàng với Vạn Thế Tiên Cơ. Bởi vì các môn phái giang hồ đều được Thần Hồ Chủ nhơn cứu sống.

Đương lúc mọi người còn đang sợ hãi ... chợt nghe Tiểu Phong quát to. Thân hình chàng bỗng nhiên bắn vút lên cao, miệng nạt bảo:

– Lãnh Diện Vong Hồn, mi có chạy đàng trời cũng không thoát khỏi tay ta hôm nay!

Tất cả những người có mặt tại sân rộng Tổng đàn Liên Giáo đều ngước mắt nhìn. Ai nấy không khỏi sững sờ khi trông thấy mọi người hơi lơ đãng một chút, hắn ta đã se sẽ nhón gót chạy trốn như bay.

Vừa bước rượt theo, Tiểu Phong cũng vừa đánh bồi tới một chưởng.

Đã quyết liều mạng sống chết vì biết mình bị lâm vào nguy cơ khó mong thoát khỏi bàn tay của dối phương hôm nay nên hắn chờ cho chưởng lực của Tiểu Phong đánh tới. Không né, không tránh, hắn vận dụng toàn lực vào tay chân đón bằng một chưởng lẹ dường điện xẹt.

«Bốp» một tiếng vang ầm ĩ. .... Cả người Lãnh Diện Vong Hồn bị đẩy lui ra sau liền mười bước. Hắn xiểng niểng mấy cái mới đứng lại đặng.

Liền khi ấy chợt nghe Siêu Phàm Đại Sư nạt bảo:

– Lê thí chủ xin hãy ngừng tay.

Trong tiếng nạt bảo ấy bao hàm oai lực lớn lao.

Tiểu Phong vừa định đánh tiếp chưởng thứ nhì vội rút tay lại hỏi bằng giọng cứng cỏi:

– Đại sư phụ cũng giúp đỡ Lãnh Diện Vong Hồn nữa à?

Siêu Phàm Đại Sư nhướng cao hai hàng lông mày mỉm cười, nói:

– Ân oán trên chốn giang hồ tự nhiên phải có công lý xét phán. Thí chủ không cần quá nóng nảy!

Thần Hồ Chủ nhơn Từ Thạch Trung luôn miệng tiếp liền:

– Lời của đại hòa thượng nói rất đúng lý. Phàm việc nào cũng có lẽ phải của nó và người xét đoán công bình, Tiểu Phong ngươi đây không lẽ chẳng hiểu điều đó. Thế thì việc nầy người cũng nên để đại sư phụ xét đoán minh chánh trước công đạo của võ lâm.

Tiểu Phong gật đầu. Chàng chậm chậm thối lui, chân bước đến trước mặt Xích Cước Đại Tiên và Thiên Bất Luân lễ phép chào nói:

– Tiểu điệt cúi đầu kính chúc hai vị sư bá thân thể khang an.

Thở ra một tiếng, Xích Cước Đại Tiên và Thiên Bất Luân đồng thanh bảo:

– Chẳng cần chi bày lời khách sáo. Chúng ta hôm nay mà được gặp lại ngươi thật cũng là một việc vượt ngoài ý liệu của chúng ta!

Lúc ấy. Mười lăm Chưởng môn của mười lăm phái giang hồ không hẹn và cùng kéo đến trước mặt Thần Hồ Chủ nhơn Từ Thạch Trung cúi đầu vái sâu một cái, cất tiếng cung kính chào thưa:

– Thay mặt toàn thề bổn phái, Chưởng môn chúng tôi kính cẩn chúc mừng Thần Hồ Chủ nhơn kim an!

Cử chỉ đột ngột của mười lăm Chưởng môn ấy làm cho Thần Hồ Chủ nhơn Từ Thạch Trung sững sờ. Ông ta nói giọng buồn buồn:

– Cám ơn! Từ Thạch Trung này là kẻ có tội ở nhân gian đâu dám nhận lời quá đáng ấy!

Nói xong, hai mắt tràn đầy ngấn lệ. Gương mặt kỳ vĩ của ông ta lộ vẻ khích động dị thường.

Siêu Phàm Đại Sư nói tiếng rang rảng:

– Được rồi! Lòng biết ơn đối với Thần Hồ Chủ nhơn Từ Thạch Trung thế cũng tạm gọi là đủ. Giờ đây nên giải quyết sự tình gấp rút trước đã, việc khác rồi sẽ bàn sau.

Mười lăm Chưởng môn của mười lăm phái võ lâm gật đầu nhẹ nhẹ rồi chậm chậm lui ra.

Siêu Phàm Đại Sư hướng về phía Tiểu Phong:

– Lê thí chủ. Bất cứ việc gì làm đều phải thận trọng. Còn như tàn khốc giết người chỉ đâm chồi mọc gốc thêm cho điều thống khổ. Lão nạp mong sao thí chủ hãy thể hiện cái đức háo sanh của Trời Đất đem lòng bác ái bỏ khắp mọi người thì tiến trình mới thật là quang huy sáng lạn.

Tiểu Phong im lặng ghi nhớ những lời của Siêu Phàm Đại Sư vào lòng, gật đầu nói:

– Tiểu Phong tôi tuy bị người cho là kẻ hung thủ sát nhơn nhưng tự mình xét lại công việc của mình lầm lạc thấy rõ chẳng chi là quá đáng!

– Được như vậy là quý hóa vô cùng! Từ rày về sau cũng nên cẩn thận đừng giết người bừa bãi!

– Tiểu Phong tôi xin ghi nhớ vào lòng những lời dạy vàng ngọc của đại sư phụ!

Siêu Phàm Đại Sư mỉm cười bảo:

– Lại càng tốt lắm! Lần đi nầy của lão nạp thật chẳng phí thời giờ. Công đức này có thể nói là viên mãn!

Dứt câu ông ta chậm chậm bước sang một bên.

Thần Hồ chủ nhơn nói:

– Ngày hôm nay, các cao thủ của Liên Giáo tập trung ở đây đông như mây bủa chẳng biết lúc nào mới mở hội tuyển chọn Giáo chủ?

Siêu Phàm Đại Sư nói:

– Đúng ba khắc giờ Ngọ.

Thần Hồ Chủ nhơn ngước mặt ngó xem sắc trời:

– Ba khắc giờ ngọ đã điểm tại sao chưa thấy ai cả?

– Ai nấy đều được tiếp đãi ân cần phía sau núi!

– Lôi đài lập ở phía sau núi à?

– Đúng vậy!

– Thế thì có thể mở lôi đài được rồi, còn chờ chi nữa?

Mười lăm vị Chưởng môn đồng thanh nói «phải». Liền đó do Pháp Hải Thiền Sư dẫn đầu mọi người cùng đi theo ra phía sau núi.

Đột nhiên Tiểu Phong lên tiếng nói:

– Yêu cầu Chưởng môn chậm bước!

Pháp Hải Thiền Sư quay đâu ngó lại hỏi:

– Phải chăng thí chủ định nói về chuyện tranh tuyển Giáo chủ Liên Giáo?

– Đúng vậy, không sai!

– Lê thí chủ đã được Đỗ Chưởng môn bảo chứng, Liên Giáo không quyền ngăn trở, chỉ vì thí chủ ...

Nói đến đó Pháp Hải Thiền Sư ngừng miệng.

Tiểu Phong hỏi gặn lại:

– Chỉ vì sao?

– Chỉ vì thí chủ tranh tuyển mà được làm Giáo chủ, nhưng có thể không được mọi người mến yêu kính phục chăng?

Lời nói ấy, làm cho Tiểu Phong sững sờ!

Pháp Hải Thiền Sư vội vã bước đến trước mặt bọn Thần Hồ Chủ nhơn, cúi người cung kính vòng tay, nói:

– Các vị cao nhơn từ xa đến đây, Liên Giáo được hân hạnh đón tiếp trong cuộc đại hội này, dám mong các vị giữ giám định lôi đài, chẳng hay thế nào?

Xích Xước Đại Tiên mau mắn nói trước:

– À ... Đó là việc cầu mong mà chẳng may khi được Thần Hồ Chủ nhơn.

Chẳng một vị nào mà không vui vẻ nhận lời yêu cầu của Pháp Hải Thiền Sư.

Tiểu Phong mắt nhìn về phía Lãnh Diện Vong Hồn, sát quang ám ảnh hiện đầy trên mặt, chàng hậm hực ngó hắn lườm lườm!

Siêu Phàm Đại Sư hướng về Lãnh Diện Vong Hồn nói:

– Ngươi đã sát hại cha mẹ Lê thí chủ, lẽ tất nhiên không thể bảo Tiểu Phong đừng báo thù!

Ông ta ngừng lại giây lát rồi nói thêm:

– Ta cần hỏi ngươi một việc!

– Xin cứ nói cho nghe.

– Ngươi là một phần tử của Liên Giáo phải không?

– Đúng vậy!

– Người đã là người của Liên Giáo, lẽ ra ngươi phải phục vụ cho xã hội nhơn quần. Nhưng ngươi lại không cứu người, giúp đời đúng với tôn chỉ cao đẹp của người trong Liên Giáo mà ngược lại, sanh ra tâm tánh tàn sát. Chỉ một điểm ấy cũng đủ không thể tha thứ. Chẳng qua, dầu sao ngươi cũng là một phần tử của Liên Giáo nên đối với việc sống chết của ngươi, chắc chắn là mười lăm Chưởng môn còn lại đây, không thể không lo lắng cho ngươi đặng.

Siêu Phàm Đại Sư bèn day sang hỏi Tiểu Phong:

– Lê thí chủ, ta hỏi ngươi một việc.

– Xin đại sư phụ cho biết việc chi?

– Người đánh chết hơn bốn năm mươi cao thủ của Địa Bảo phải không?

– Thưa vâng.

– Ngươi đã tàn sát quá nhiều.

– Tôi báo thù cho cha mẹ tôi!

Siêu Phàm Đại Sư thở ra:

– Ân oán trong chốn giang hồ có lắm bí ẩn quanh có phải trái, ngay thẳng gian ngoa, người ngoại cuộc không sao xét xử đặng. Chẳng qua Tiểu Phong ngươi cũng nên biết rõ một điều là cái chết của Lãnh Diện Vong Hồn, mười lăm Chưởng môn của mười lăm phái giang hồ đều chung chịu trách nhiệm.

Tiểu Phong nói:

– Điều ấy tôi không bận lòng. Nếu mười lăm Chưởng môn cương quyết bảo vệ sanh mạng cho Lãnh Diện Vong Hồn thì Tiểu Phong tôi cũng cương quyết lấy mạng Lãnh Diện Vong Hồn đề trả thù cho cha mẹ.

– Theo ý của ta nói đây không phải ngăn cản Lê thí chủ báo thù cho cha mẹ mà cũng không phải nói là mười lăm Chưởng môn cứ nhắm mắt binh vực Lãnh Diện Vong Hồn. Không cho công lý soi rọi vào việc làm đầy tội ác của Lãnh Diện Vong Hồn là hung thủ sát nhơn, Lãnh Diện Bảo chủ phải đền mạng. Chẳng qua Lãnh Diện Bảo chủ đã gia nhập vào Liên Giáo, phải mở cuộc đại hội nghị thẩm phán bất thường do chín vị Trưởng lão chấp pháp của Liên Giáo khai trừ Địa Bão ra khỏi tổ chức. Khi ấy, mười lăm môn phái còn lại trong Liên Giáo sẽ không còn trách nhiệm đối với Lãnh Diện Bảo chủ nữa. Người tự tiện kết liễu mối thù của người với Lãnh Diện Vong Hồn!

Tiểu Phong cãi lại:

– Nói như thế có khác nào không cho Tiểu Phong nầy báo thù trong khi kẻ thù đang ở trước mặt?

– Phải như vậy! Người trả thù là một việc, mà ngươi giết người trong Tổng đàn của Liên Giáo lại là việc khác. Người đến chỗ khác thì mặc tình người, còn người ở trong Tổng đàn của Liên Giáo thì mười lăm Chưởng môn phái phải ngăn cản không cho người giết người.

Mặt mày biến sắc tức giận, Tiểu Phong nói:

– Điều ấy Tiểu Phong tôi thật không thể tuân theo!

Siêu Phàm Đại sư nói:

– Thế thì Lê thí chủ nhất định giết chết Lãnh Diện Bảo chủ ngay trong Tổng đàn của Liên Giáo à?

– Đúng vậy!

– Điểm ấy, mười lăm Chưởng môn nhất định sẽ không đồng ý bỏ qua!

Đó là sự thật mà Siêu Phàm đại sư nói rõ ra cho Tiểu Phong nghe, Lãnh Diện Vong Hồn tuy phạm tội giết người nhưng việc ấy rất quan hệ đến danh dự của mười lăm môn phái võ lâm tổ chức thành Liên Giáo. Lẽ tự nhiên mười lăm Chưởng môn không thể khoanh tay đứng xem Tiểu Phong sát hại người của môn phái mình ngay giữa Tổng đàn Liên Giáo.

Thần Hồ chủ nhơn thấy rõ tình hình gay cấn ấy nên ông ta nhăn mày suy nghĩ rồi cất tiếng nói:

– Nầy Tiểu Phong, người quân tử báo cừu không phải chỉ một ngày một buổi đâu, để đến mười lăm năm sau cũng chưa phải là muộn. Kẻ trí ắt phải giữ điều lễ với người, không nên cố chấp. Tốt hơn hết người cứ để cho Lãnh Diện Vong Hồn ra khỏi nơi đây!

Tiểu Phong cũng biết rõ giết người trong Liên Giáo thật là một việc không nên làm. Do đó chàng dằn lòng xuống tự bảo thầm:

“Ta há sợ Lãnh Diện Vong Hồn chắp cánh bay lên trời hay sao! Trước sau gì ta cũng giết được hắn kia mà!”.

Nghĩ vậy chàng liền nói:

– Thôi cũng được. Nầy Lãnh Diện Vong Hồn, ta sẽ vào tận Địa Bảo tìm mi để kết thúc cho xong món nợ máu! Hãy đi đi!

Lãnh Diện Vong Hồn cười nhạt một tiếng, vung mình bay vút xuống núi.

Hắn vừa chạy ra khỏi sân rộng của Tổng Đàn Liên Giáo thì bỗng nhiên thiếu nữ áo trắng Lý Băng Ngọc lướt tới sát bên Tiểu Phong kề tai nói nhỏ:

– Lê tướng công à! Tôi cần đi ngay nhé!

Sững người một cái Tiểu Phong buột miệng hỏi:

– Nàng cũng cần đi ngay sao?

– Đúng thế! Tôi cần theo sát bên Lãnh Diện Vong Hồn để coi chừng hắn.

Phỏng như hắn không trở về Địa Bảo mà bỏ trốn luôn đi nơi khác, Lê tướng công biết hắn ở đâu mà tìm? Tốt hơn hết là phải đề phòng trước!

Câu nói của nàng làm cho Tiểu Phong vô cùng cảm động. Vì trong một câu nói ấy cũng đã biểu lộ bao nhiêu tình yêu tha thiết của nàng với chàng! Yêu chàng đến nỗi nàng quên cả hiểm nguy, khó nhọc tình nguyện theo sát một bên kẻ thù lợi hại của chàng để không cho hắn có cơ hội thoát thân. Nàng lo lắng cho chàng được yên ổn trong lòng. Mối tình cảm ấy khác nào tình cảm người vợ hiền đối với chồng, tình của người mẹ lành đối với con, hơn cả mối tình của bè bạn, của trai gái, của chị em trong cơn cô lẽ ngặt nghèo. Tiểu Phong nghẹn ngào không nói được thành lời. Chàng nhìn theo bóng hình nàng, âm thầm ... cảm kích ...

Lý Băng Ngọc nói với lại với chàng một câu:

– Ráng tìm cách yên ủi người đàn bà bất hạnh Bắc Yêu nhé! Tội nghiệp cho người ta ...

Nói người mà chua xót lòng mình, nàng không mở miệng thêm được lời chi khác nữa. Phất lẹ thân hình kiều diễm, Lý Băng Ngọc bay thẳng xuống chân núi đuổi riết theo Lãnh Diện Vong Hồn.

Có lẽ nào nàng không nghĩ đến thân phận hồng nhan của mình cũng bất hạnh như ai! Nàng yêu chân thành tha thiết một chàng, nhưng nàng âm thầm đau khổ một mình.

Nhìn theo bóng hình thiếu nữ áo trắng Lý Băng Ngọc mất hẳn trong làn mây khói, Tiểu Phong cảm thấy lòng mình trống trải như mất đi một cái chi yêu quý nhất trong đời. Đến nước này mà chàng vẫn chưa biết rò nàng có yêu mình chân thật hay không!

Ngay khi ấy ... Siêu Phàm đại sư cất tiếng nói sang sảng:

– Câu chuyện của Lê thí chủ với Lãnh Diện Vong Hồn tạm thời kể như đã dứt khoát được một mối. Nhưng còn việc Lê thí chủ đâm chết Ngũ hồ Du Khách bằng một nhát kiếm ngay trước Tổng đàn Liên Giáo vẫn còn lòng vòng chưa giải quyết. Bần tăng xin hỏi mười lăm vị Chưởng môn có thái độ như thế nào?

Không Thanh Tử nói:

– Tiểu Phong dùng kiếm đâm chết Ngũ Hồ Du Khách, tuy rằng báo thù cho cả nhà Lê Trung tám người, nhưng Ngũ Hồ Du Khách được mười sáu môn phái bảo chứng không để bị giết chết khi còn giữ nhiệm vụ Giáo chủ Liên Giáo lẽ tất nhiên mười sáu môn phái không thể để thất tín mà nuốt lời!

Siêu Phàm Đại Sư nói:

– Thế có nghĩa là mười sáu môn phái phải trả món nợ ấy cho người chết!

– Đúng thế!

Siêu Phàm Đại Sư nói:

– Lão nạp là đệ tử của Phật, lẽ tất nhiên không ưa bọn người tàn ác sát nhơn. Vì vậy xin đứng làm kẻ khách quan ngoại cuộc. Việc ấy lão nạp nhận xét là Lê thí chủ không đến nỗi lầm lạc mà gây nên tội ác!

Câu nói của Siêu Phàm Đại Sư chẳng những làm cho tất cả mọi người có mặt tại chỗ sửng sốt mà chính Tiểu Phong cũng không khỏi ngạc nhiên.

Siêu Phàm Đại Sư chậm rãi bảo:

– Các vị chẳng nên thất kinh vì câu nói lão nạp. Nó là một tâm lý rất thông thường của loài người có máu nóng. Bởi vì bất cứ ai, khi thấy kẻ thù của mình, trong lòng đều bốc sôi lửa giận tinh thần khích động cực kỳ. Chỉ trừ có bậc chân tu đã diệt thất tình dục đục mới dằn nổi còn là người thường suy nghĩ nên điều phải trái. Điều này lão nạp tin chắc các vị đều thấu hiểu!

Câu giải thích nầy lại rất đúng, tất cả những người có mặt nhứt thời đều lặng yên, chẳng một ai trả lời suồng sẻ để cãi lại Siêu Phàm Đại Sư.

Thấy không khí tại chỗ đã lắng dịu, Siêu Phàm Đại Sư lại nói:

– Nói rõ hơn nữa thì Ngũ Hồ Du Khách đã là một hung thủ giết người không gớm tay mà còn khoác bộ mặt đạo đức giả để dối lừa đời thì nội một điểm ấy cũng đủ không xứng đáng cầm đầu Liên Giáo với chức Giáo chủ tôn quí kia rồi.

Các vị cho như vậy là đúng lý không?

Tất cả mọi người có mặt tại chỗ đều gật đầu.

– Tốt lắm. Lão nạp giải quyết xong cả hai vụ công đức được duyên mãn.

Chẳng qua lão nạp còn có mấy câu để khuyên tặng Lê thí chủ!

Tiểu Phong cung kính thưa:

– Tiểu Phong tôi xin rửa tại nghe lời chỉ dạy của đại sư phụ!

Siêu Phàm Đại Sư nói:

– Đức Phật ta rất từ bi cứu độ muôn loài khỏi vòng khổ ải. Kẻ giết người lại là thí chủ, một trang thanh niên anh kiệt rất hữu ích cho đời. Tiền đồ chưa biết đến đâu mà đo lường. Chỉ có điều là thí chủ nên yêu thương mạng sống của kẻ khác cũng như chính mạng sống của mình. Được như thế thì người đời mới kính trọng nể vì. Còn những kẻ hiếu sát, chỉ biết oán rửa oán chắc chắn dù có trả được thù vẫn bị hậu thế cho mình là kẻ cuồng sát và khi chết cũng chẳng nhắm mắt được.

Lời của lão nạp chỉ bấy nhiêu đó thôi mong thí chủ lưu tâm.

Tiểu Phong vòng quyền thi lễ:

– Vãn bối xin ghi nhận lời chỉ bảo của đại sư.

Siêu Phàm Đại Sư gật đầu mỉm cười. Ông quay mình hướng về sau núi lướt đi như một làng gió thoảng, người lại theo chân vị Chưởng môn của phái Thiếu Lâm ấy ra thẳng phía sau núi.

Đỗ Tiểu Liên đi mấy bước, bỗng dừng đứng lại. Nàng day ngược thân hình nõn nã tha thướt trong chiếc áo dài gọn gàng, bương bã chạy qua trở lại phía Tiểu Phong còn đứng y nguyên chỗ cũ ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play