Tiểu Phong nghe chú ruột là Ngoạn Huyết Nhơn Lê Tín bày tỏ lợi hại, chàng mới tỉnh ngộ sự thái trầm trọng của vấn đề. Nhìn Ngoạn Huyết Nhơn, chàng lặng thinh không nói tiếng nào!
Ngoạn Huyết Nhơn lại bảo:
– Hiện giờ mười sáu môn phái cao thủ cỡi ngựa đi do thám trước sau bốn lần cùng khắp mọi nơi gần xa để biết rõ hành tung của cháu. Mười sáu môn phái sẵn sàng chuẩn bị đặng hợp sức đối phó cùng cháu!
Tiểu Phong nói:
– Thưa chú, thật tình như vậy sao?
– Chắc chắn là như vậy, chẳng sai tí nào.
– Nhưng thưa chú, họ hành động như vậy là không chánh đáng, bởi vì họ binh vực một kẻ sát nhơn tội ác dẫy đầy.
– Đúng như thế, nhưng người ngoài chẳng một ai thấu hiểu sự thật bên trong, mà cũng không ai tin đó là sự thật. Huống nữa nhiệm kỳ Giáo chủ Liên Giáo của Ngũ Hồ Du Khách đã sắp mãn, tại sao cháu không chờ đến lúc ấy sẽ công bố tội trạng của hắn trước đông đảo mọi nhơn vật võ lâm rồi giết hắn có phải là hợp tình hợp lúc, hợp với công đạo hơn không?
Tiểu Phong trả lời:
– Bây giờ bình tĩnh thì chú nói như vậy chớ giá như lúc ấy mà chú là cháu chắc chắn là chú cũng không thể nào kềm chế nổi lửa giận bốc cháy tận tâm đầu.
– Sự thật hẳn là thế đó!
Ngoạn Huyết Nhơn «hứ» một tiếng nói tiếp:
– Việc nầy hẳn các phái giang hồ sẽ không chịu bỏ qua, sờ sờ trước mắt đây cao thủ các môn phái đang đi tìm kiếm hành tung của cháu để bao vây động thủ. Chú cũng chưa biết phải chỉ bảo cho cháu đối phó thế nào đây!
Nói xong, ông ta thở ra một hơi dài! Tiểu Phong nói:
– Việc ấy đến đâu hay đó. Cháu cũng không biết làm sao đây nữa!
Ngừng một chút chàng hỏi tiếp:
– Thưa chú. Bạch Cơ thế nào?
– Mạnh khỏe. Có điều đã ra khỏi Phỉ Thúy Cung rồi.
– Nàng đi dâu?
Ngoạn Huyết Nhơn bảo:
– Việc đó tạm thời cháu chưa cần nghĩ đến, chẳng hỏi làm chi. Có phải cháu bảo là Chủ nhơn Thần Hồ đã ra chốn giang hồ không?
– Ông ta giúp cháu đi mời giùm Siêu Phàm đại sư, Độc Mục Thần Ni, Xích Cước Đại Tiên, Thần Tri Tử đến hội hợp tại Hận Thiên Phong phải không?
– Thưa chú phải.
– Thật hiểu không nổi tại sao bậc kỳ tài võ lâm, danh cao vọng trọng ấy lại chịu giúp cháu. Nếu người ấy mà ra mặt thì không chừng mười sáu phái võ lâm không làm khó dễ cháu cũng không biết chừng.
Tiểu Phong lạnh lùng nói:
– Tôi không làm phiền ông ta.
Ngoạn Huyết Nhơn nói:
– Việc đó đừng nói tới nữa có phiền ông ta giúp hay không sau nầy sẽ hay đừng nói trước. Giờ có một việc chú hỏi cháu. Ngũ Hồ Du Khách đã chết, trong khi Liên Giáo không người cầm đầu, hiện thời đang có cuộc chọn lựa chức Giáo chủ trong vòng mười ngày, có ý nghĩ chi không?
Tiểu Phong xửng vửng tâm thần. Chàng vội nói:
– Thưa chú thật thế sao? Hiện giờ còn năm ngày nữa.
– Đúng vậy, chỉ còn năm ngày nữa là mãn kỳ chọn lựa vì sau khi Ngũ Hồ Du Khách chết thì mười sáu môn phái hợp lại bàn việc mở liền cuộc tuyển chọn vị Giáo chủ Liên Giáo để thay thế hắn. Năm ngày qua là thời gian Liên Giáo gởi thông tri cho cao thủ khắp cả thiên hạ hay rõ rằng kéo nhau hợp mặt tại Liên Giáo. Năm ngày kế tiếp đó là bắt đầu tuyển chọn. Nếu cháu có ý định chiếm ngôi vị Giáo chủ Liên Giáo thì cứ thử một phen xem sao?
Tiểu Phong gật đầu, nói:
– Thưa chú việc ấy đã hẳn. Cháu đã từng nhận lời trăng trối của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn là thế nào cũng phải đoạt chức Giáo chủ Liên Giáo.
– Đã đành là vậy rồi thì cháu phải giải quyết cho xong việc của mình trước đã. Nếu chẳng làm như vậy ai thấu rõ chân tình, cháu sẽ không đủ tư cách tham dự cuộc chọn lựa chức Giáo chủ Liên Giáo.
Tiểu Phong nói:
– Cuộc chọn lựa Giáo chủ còn cần phải có người thấu rõ chân tình nữa sao?
– Không sai. Trong cuộc chọn lựa ắt phải được Chưởng môn mười sáu phái thấu rõ chân tình mà đồng ý tín nhiệm. Chẳng khác nào cái chức Giáo chủ Liên Giáo không mong gì chiếm đặng.
Tiểu Phong nhăn mặt tự bảo thầm:
“Thật là một vấn đề rất khó khăn cho ta, mười sáu phái giang hồ còn có ai tín nhiệm ta?”.
Quả đúng là một vấn đề khó khăn cho Lê Tiểu Phong. Đối với việc chiếm ngôi vị Giáo chủ Liên Giáo, chàng nhất định phải chiếm bằng được địa vị tối cao ấy. Có điều thử hỏi trong số mười sáu Chưởng môn của mười sáu môn phái lớn còn có người nào chịu tín nhiệm chàng đặng đứng lên giới thiệu chàng tham dự cuộc chọn lựa chức Giáo chủ Liên Giáo? Mà không có sự giới thiệu cũng ít lắm là một trong số mười sáu vị Chưởng môn ấy thì không đủ điều kiện tiên quyết phải có qui định của Liên Giáo. Nghĩ đến chỗ ấy, Tiểu Phong lo buồn dàu dàu trong lòng. Chàng không nghĩ được một biện pháp có thể đem đến kết quả mong muốn cho chàng!
Ngoạn Huyết Nhơn nở một nụ cười chua chát, bảo:
– Cháu ơi! Hầu hết các nhơn vật giang hồ đều cho cháu là một ma tinh.
Chú đặt hết tin tưởng là từ nay về sau cháu đừng giết thêm một người nào nữa để tự phá tan thành kiến ấy trong đầu óc mọi người.
– Vâng. Cháu cố gắng theo lời chú dạy.
Ngoạn Huyết Nhơn lại nói:
– Giờ đây chú đích thân đi đến Địa Bảo để dò xét thiệt hư. Công việc của cháu xong xuôi, cháu cứ vào Địa Bảo gặp mặt chú!
Tiểu Phong tính toán một chập lâu, bèn hỏi tiếp:
– Thế càng hay! Cháu đến ngay Chung Nam phái lấy Hắc Kim Tỏa, chú đồng ý cho cháu đi chớ?
– Lêáy Hắc Kim Tỏa?
– Đúng vậy. Trần Phụng Linh bảo cháu lấy vật ấy.
– Nó là vật tuyệt hảo của phái Chung Nam lưu truyền làm môn trấn sơn.
Xưa nay chưa có vị Chưởng môn nào của phái ấy dám đem xuống núi, đừng nói là giao cho người khác. Cháu mượn vật ấy không dễ dàng đâu!
Tiểu Phong bèn hỏi:
– Hắc Kim Tỏa là vật chi? Nó có công áp mà quí báu đến thế lận chú?
– Vật ấy hình dáng như cây bút lông. Ở đầu mũi bút ấy có gắn một viên ngọc bích kim cương kêu là «Vạn Niên Tỏa Thạch» rất lớn, màu đen như mực xạ.
Theo lời truyền lại thì vật ấy bén sắc tuyệt luân, trong đời có một. Công dụng của nó có thể xô đá phá non, không sức cứng rắn nào mà không xuyên thủng. Phái Chung Nam xem vật ấy như là một vật bảo vô giá!
Tiểu Phong nhăn mặt, nói:
– Lêïi còn thêm một việc khó khăn nữa đưa đến cho cháu!
Ngoạn Huyết Nhơn nói:
– Vấn đề khó khăn thì còn nhiều lắm, không biết từ rày về sau cháu phải giải quyết thế nào?
Tiểu Phong khẳng khái đáp:
– Dầu khó khăn đến đâu. Cháu cũng sẽ giải quyết là được. Cháu không thể nào nhìn người đàn bà đau khổ ấy sống mòn mỏi, cô quạnh trong hang đất dưới Thập Hoa Thạch. Với lại cháu đã hứa là phải thực hiện.
– Thôi chú cháu mình chia tay. Người nào lo việc người nấy. Chú khuyên cháu một lần nữa, chúng ta chỉ giết những người vay nợ máu còn những kẻ khác thì không nên đồ sát, sẽ gây hậu quả khôn lường.
Tiểu Phong nghiêm giọng:
– Cháu nghe lời chú.
Ngoạn Huyết Nhơn nhìn chàng lần nữa. Cái nhìn của ông vô cùng trìu mến nhưng trong đó có vẻ u buồn ảo não, ông nói:
– Cháu hãy giữ trọng mình. Lúc này cao thủ Liên Giáo đã tập trung đối phó với cháu. Phái Chung Nam cũng có chân trong Liên Giáo.
Nói xong ông ta liền quay lưng lao vút đi. Thoáng chốc bóng hình đã mất hút.
Tiểu Phong nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng hình ấy nữa. Chàng khẽ thở dài não nuột.
Tiểu Phong nhắm hướng phái Chung Nam trổ thuật khinh công lao đi vun vút.
Ba ngày sau, Tiểu Phong xuất hiện tại một cánh rừng. Trước mắt chàng không xa là một dãy chùa chiền trông nguy nga tráng lệ. Nơi ấy chính là Tổng đàn Chung Nam phái.
Tiểu Phong thẫn thờ giẫm bước từ từ. Vừa đến men dãy chùa chợt chàng thấy trước mặt, cách đấy mười trượng có một khoảnh đất trống. Trên khoảng đất trống có một em bé đang say sưa luyện kiếm. Tiểu Phong bồi hồi trong dạ. Bao nhiêu hình ảnh tuổi thơ hiện về trong suy nghĩ của chàng. Bất giác Tiểu Phong quên tất cả mà say sưa nhìn em bé luyện kiếm.
Lúc ấy em bé trên khoảng đất trống chợt thi triển một chiêu kiếm kỳ lạ.
Chàng chợt bật cười tiến lại phía em. Tiểu Phong nói:
– Em bé, thế kiếm ấy không đúng cách!
Tiểu Phong vụt nói to mấy tiếng, em bé ấy cũng vụt thâu thế kiếm lại. Hai con mắt tròn vo của em đóng dính vào Tiểu Phong!
Em bé sợ hãi vô cùng vì em không ngờ đột nhiên có người xuất hiện ở chốn nầy bắt chợt em đang luyện tập kiếm pháp.
Tiểu Phong cười mấy tiếng vui vẻ tự nhiên, bảo:
– Em bé đừng sợ chi cả.
Hơi ngơ ngác, em bé ấy hỏi:
– Ngươi là ai?
Tiểu Phong cười bảo:
– Chờ lát nữa anh sẽ nói cho bé rõ. Nầy bé, anh nhắc lại cho em nhớ là thế kiếm vừa rồi không đúng cách, đây nè, anh dượt lại cho bé xem nhé!
– Biết hơn em bé nhiều. Anh dượt thử lại thế kiếm ấy cho em bé nhớ nghe!
Gương mặt em bé ấy lộ sắc vui mừng hớn hở. Nó lõ hai con ngươi trong sáng như hai ngôi sao tỏ rạng nhìn theo Tiểu Phong không nháy.
Vung thanh Độc Long Kiếm chóa lòa không khác một chuỗi ánh sáng đen huyền chớp nhoáng giữa không gian. Tiểu Phong chém một thế trên «Nhơn Chi Lộ» biến ảo thành thế «Lêõng quyên trầm sa», «Nộ đào bức ngạn».
Chợt nghe em bé nói:
– Anh dượt lẹ quá em không rõ làm sao mà nhớ?
Tiểu Phong rút thanh Độc Long Kiếm trở về rồi chậm chậm múa từ đường kiếm cho em bé ấy xem.
Em bé ấy quả thông minh lanh lợi khác thường nó theo đúng từng đường kiếm của Tiểu Phong chỉ vẽ mà học thuộc lòng. Em ngừng tay không tập dượt nữa cất tiếng nõn nà trong trẻo hỏi:
– Anh à, tên họ anh là gì hãy nói cho em nghe đi?
– Anh họ Lê.
– À mà nầy anh Lê, anh có biết võ công đấy chớ?
Hai tiếng «anh Lê» được em bé ấy gọi làm cho Tiểu Phong cảm nghe vui sướng trong lòng vô cùng. Chàng liền cười hớn hở bảo:
– Biết chớ sao lại không.
– Võ công của anh Lê có cao cường lắm chăng?
Tiểu Phong cười ha hả, đáp:
– Khá khá vậy thôi!
Em bé ấy chép miệng nói:
– Em là Tiểu Thanh, không tin anh Lê chỉ biết khá khá thôi đâu, em muốn xem cho thấy tận mắt võ công của anh Lê à!
– Em bé tên Tiểu Thanh mà họ chi?
– Họ Đỗ, em gọi là Đỗ Tiểu Thanh đấy mà.
Tiểu Phong nói:
– Được rồi em Đỗ Tiểu Thanh hãy xem anh biểu diễn võ công khá khá của anh đây nè.
Tiểu Phong nói dứt tiếng, thân hình của chàng đột nhiên bay bổng lên cao bắn tới một cái, lượn quay một vòng.
Bỗng dưng Đỗ Tiểu Thanh thấy mất Tiểu Phong bèn giựt mình thất kinh kêu ầm lên một tiếng «á», từ khi ra đời đến nay nó từng thấy nhiều người biểu diễn võ công mà chưa hề nghe thấy ai có tài bay biến tài tình quá đỗi như vậy. Tiểu Thanh nhảy ngược lên bụng nghĩ:
“Không chừng là quỉ hiện hình.”.
Trợn dọc hai con mắt kinh hãi nó kêu to lên:
– Anh Lê ơi anh ở đâu vậy?
– Ở sau em bé đây mà!
Tiểu Thanh thất kinh hồn vía quay đầu ngó lại nó thấy rõ ràng Tiểu Phong đang đứng tự nhiên, miệng tươi cười nhìn nó. Tuy sợ hãi mà lòng lại rất khâm phục nó hỏi:
– Anh Lê à, làm sao mà anh biết bay thế?
Tiểu Phong cười bảo:
– Đó là thuật pháp khinh công. Như Tiểu Thanh cố công tập luyện thì cũng làm được như vậy chớ khó khăn gì đâu.
Đỗ Tiểu Thanh nói:
– Anh Lê à! Anh chịu dạy cho em không?
Trên gương mặt nhỏ nhắn của em bé lộ vẻ năn nỉ khấn cầu. Em ngó Tiểu Phong với đôi mắt van lơn.
Tiểu Phong hết sức cảm động trong lòng. Chàng nảy sanh một ý nghĩ nên hỏi:
– Em ở đâu?
Đưa tay chỉ thẳng vào ngôi chùa phía trước nó nói:
– Vì cớ nào em Tiểu Thanh lại biết Tiểu Phong là một kẻ hèn hạ hung ác?
– Bởi vì ai ai cũng nói như thế nên em nghe.
– Mà ai nói cho em nghe để em có đủ sức tin lời người ta là thật?
– Chính chị của em bảo cho em biết hắn là kẻ hung ác đó!
– Chị gái của em à?
Đỗ Tiểu Thanh gật đầu lia lịa nói:
– Đúng vậy chị ruột của em bảo cho em biết, à mà này anh Lê anh có biết chị của em không?
Tiểu Phong nín không được bật cười lên nói:
– Nào anh có biết chị em bao giờ.
– Này anh Lê, anh không biết đó chớ chị em mới nói rằng Tiểu Phong đánh chị của em trọng thương vì vậy em mới quyết tâm học võ công của anh đặng báo thù cho chị em đó.
Tiểu Phong nghe nói rối ren tâm trí, chàng ngẫm nghĩ mãi mà chẳng làm sao nhớ ra mà mình đã đánh một thiếu nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT