Thân hình của ông ta loạng choạng bị đẩy ra sau liền ba bước, cổ họng nhợn lên một cái nghe một tiếng ọe, máu tươi trong miệng vọt ra ngoài đất đỏ lòm.
Cũng trong lúc ấy ...
Thiếu nữ áo trắng Lý Bạch Ngọc kêu to một tiếng thất kinh. Nàng trông thấy lúc sư phụ nàng là Vạn Thế Tiên Cơ bị bay dội bay ra ngoài đấu trường, máu ở hai vành môi anh đào của bà ta cũng bắn vãi ra như mưa rây nặng hột.
Miệng kêu một tiếng thất kinh, thân hình bay vọt tới chỗ Vạn Thế Tiên Cơ!
Tiểu Phong nhìn về phía Trầm Phụng Linh thấy miệng nàng không có dấu máu, nhưng cũng té quị trên mặt đất chưa gượng dậy nổi.
Nội lực của Vạn Thế Tiên Cơ tiêu hao gần cạn sức trong cuộc tranh đấu nội lực với Trầm Phụng Linh, thành thử bị chưởng từ ngoài đánh bổ vào không tài sức nào chịu được.
Còn Từ Thạch Trung là người có sẵn trong mình võ công tuyệt thế. Nếu chẳng vậy thì không những không đẩy được Vạn Thế Tiên Cơ và Trầm Phụng Linh ra ngoài vòng trận đấu mà trái lại đã chết nát xương trong phạm vi chưởng lực của hai người ở hai bên dội ép lại! Căn cứ vào hành động đẩy giang hai người bắn ra mà Từ Thạch Trung bị trọng thương ói máu cũng đủ thấy chưởng lực của Trầm Phụng Linh và Vạn Thế Tiên Cơ mạnh mẽ ghê gớm đến mức nào?
Sau khi Vạn Thế Tiên Cơ, Từ Thạch Trung và Trầm Phụng Linh cả ba người đều bị trọng thương ngồi bệt xuống đất, mỗi người cùng mò trong túi áo lấy ra một viên thuốc nuốt vào trong miệng rồi vận công điều trị nội thương mỗi người một chỗ.
Tiểu Phong chậm chạp thở dài, lúc ấy cả ba người cũng đã điều trị xong thương tích nên mỗi người lại từ từ đứng dậy.
Lý Băng Ngọc đỡ Vạn Thế Tiên Cơ miệng hỏi rối rít:
– Sư phụ, trong mình sư phụ có sao không? Sư phụ hoàn toàn bình phục rồi chớ? Thật con lo sợ quá!
Vẻ mặt Vạn Thế Tiên Cơ lạnh như băng sương. Bà ta chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Trong cặp mắt của bà ta bắn ra luồng sát quang rực ngó ngay vào mặt Từ Thạch Trung, miệng hỏi lanh lảnh:
– Bọn ta đấu nhau can cớ chi người mà xen vô gây sự hả?
Từ Thạch Trung cười nhạt đáp:
– Tôi hỏi là hai vị tại sao mà đánh nhau kia chớ?
Mặt mày biến sắc Vạn Thế Tiên Cơ cả giận nạt vang:
– Ai cần ngươi hỏi đến, thây kệ chúng ta!
Từ Thạch Trung là một người hết sức trầm tĩnh, không hay sanh sự với ai, chỉ lo tu dưỡng tánh tình nên nghe Vạn Thế Tiên Cơ nạt nộ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, chỉ nhếch mép mỉm cười, quay sang phía Trầm Phụng Linh lên tiếng hỏi:
– Phải chăng nàng cần có một viên «Tụ Công Hoàn» mà đánh nhau với Vạn Thế Tiên Cơ?
– Vâng, đúng như vậy đó.
Từ Thạch Trung vẫn cười lạt đáp:
– Cái đó thì chẳng cần thiết phải làm như vậy, ta vẫn có thể khôi phục công lực cho Tiểu Phong.
Từ Thạch Trung thốt câu đó khiến cho Vạn Thế Tiên Cơ cùng với Trầm Phụng Linh liền rung động trong lòng. Tinh quang của hai con ngươi Vạn Thế Tiên Cơ bắn ra tứ phía. Bà ta ngó thẳng vào mặt Từ Thạch Trung hỏi:
– Các hạ là bậc cao nhân ở đâu đến đây? Ta rất cần xem thấy tận mắt ngươi dùng thuốc hay, cỡ lạ nào mà khôi phục đặng cho Tiểu Phong nào!
Trầm Phụng Linh không đợi Từ Thạch Trung trả lời, nàng đã dõng dạc lên tiếng bảo cho Vạn Thế Tiên Cơ biết Từ Thạch Trung là ai:
– Lẽ nào Vạn Thế Tiên Cơ lại không biết ông ta là ai sao?
Trái tim rộn rã Vạn Thế Tiên Cơ tức giận ngó Trầm Phụng Linh nửa mắt hỏi gặng lại:
– Bộ nàng biết ông ta là ai à?
– Không sai. Ta biết rõ!
– Là ai?
– Công lực của ông ta tuy rằng không hơn ngươi là Vạn Thế Tiên Cơ, nhưng cái đức từ bi của ông ta thì lại vượt quá Vạn Thế Tiên Cơ ngươi đến trăm ngàn lần!
Từ Thạch Trung cười nhạt nói tiếp:
– Cô nương đừng nói, dẹp chuyện ấy qua một bên đi!
Từ Thạch Trung đã được nghe nói người bao kín mặt mày bằng miếng the đen ấy là đàn bà nên ông ta thuận miệng gọi bằng hai tiếng cô nương. Còn Trầm Phụng Linh cũng vì kính mộ lòng từ bi của Từ Thạch Trung nên dùng hai tiếng ông ta mặc dầu ông ta chưa quá bốn mươi tuổi, suýt soát trang lứa với nàng!
Trầm Phụng Linh cười lảnh lót mấy tiếng, nói:
– Ta không phải là cô nương mà chính là một người đàn bà sồn sồn gần nửa thế kỷ phong trần ngày tháng.
Từ Thạch Trung ngạc nhiên nói:
– Không đợi nàng là người thế nào ta là ai nàng đừng nói được.
Vạn Thế Tiên Cơ cười gay gắt nói:
– Ta cũng rất cần biết người ấy là cao nhân ở phương nào nàng biết thì cứ nói ra đi?
Trầm Phụng Linh hỏi gặng lại:
– Ngươi muốn biết thật à?
– Cần lắm!
Trầm Phụng Linh cười lanh lảnh nói:
– Vậy thì ta cứ nói ông ta chính là chủ nhân của Thần Hồ đó!
– Thế là ...
Trầm Phụng Linh nói rõ tên họ người mặc áo đen thần bí tự xưng là Từ Thạch Trung ấy ra khỏi miệng chẳng những Vạn Thế Tiên Cơ thất kinh «á» ra một tiếng mà tất cả những người có mặt tại chỗ cũng đều «ủa» thất thanh!
Danh vọng của Thần Hồ Chủ nhân rúng động khắp cả thiên hạ. Ông ta đã cứu sống không biết bao nhiêu là mạng người làm cho không biết bao nhiêu người chết rồi mà được sống dậy. Ông ta vì cảm mến chàng, ngặt nỗi chàng lại là một ma tinh trong chốn giang hồ, không trừ đi không đặng.
Vì một bức hắc họa của Ngô Lục để lại mà Thần Hồ Chủ nhơn bằng lòng làm bất cứ một việc nào theo ý muốn của Tiểu Phong với điều kiện là trao lại cho ông ta di vật của người yêu để làm kỷ niệm. Có điều không lý một người danh vọng lẫy lừng như ông ta lại cam chịu để xấu muôn đời về sau, cái công việc mình làm hay sao?
Ngay lúc ấy ...
Bỗng nghe giọng nói trong trẻo của Trầm Phụng Linh ngân vang thảnh thót lay động cả không gian:
– Từ rày về sau Tiểu Phong không nhúng tay đẫm máu giết người nữa, ngoại trừ những kẻ cừu thù của hắn. Bởi vì không có quyền oai bạo lực nào cấm bắn không được trả thù, nói rõ hơn không được tàn sát nhưng kẻ hung ác!
Vạn Thế Tiên Cơ nói bằng một giọng tê ngắt lạnh lùng:
– Câu nói ấy bằng cứ vào đâu để có thể tin là đúng sự thật?
– Tuy rằng không có một bằng cớ nào cả, nhưng ta đây quyết không thèm dùng cái kế viện binh ấy nữa thì Tiểu Phong cũng không cần phải sát hại nhiều mạng người không phải oán cừu của hắn.
Thần Hồ Chủ Nhơn nhướng đôi hàng lông mi rậm rạp lên cất tiếng dõng dạc nói:
– Tiểu Phong mang nặng trong người hắn một mối thâm cừu sâu dường biển máu, lẽ đương nhiên hắn có đủ lý lẽ báo thù một cách chánh đáng, nhưng nhơn vật võ lâm chân chánh không thể vì một lẽ nào riêng tư khác can thiệp vào.
Công đạo của võ lâm xưa nay là vay máu phải trả bằng nợ máu. Ta tin chắc rằng từ rày về sau Tiểu Phong không giết lầm một người tốt nào nữa cả, ngoài những đã nhúng tay vào các vụ tàn sát cha mẹ chàng, những thân thích và ân nhân của chàng.
Trầm Phụng Linh dằn giọng nói tiếp theo lời nhận xét sáng suốt vô tư của Thần Hồ Chủ nhân:
– Không những từ rày về sau Tiểu Phong không giết lầm một người tốt nào nữa mà thật ra từ bao giờ đến đây giờ hắn cũng chỉ tàn sát toàn là những kẻ hung ác, dã man nhứt trong giới giang hồ mà thôi. Các ngươi chủ quan nên mới liệt Tây Thần và Nam Quân vào hạng người tốt nên sau khi cả hai kẻ ấy bị Tiểu Phong giết chết bèn rùng rùng nổi dậy lên án hắn rồi tìm hắn để tiêu diệt, bảo là trừ một ma tinh nguy hiểm cho giang hồ. Ta hỏi các ngươi Tây Thần và Nam Quân có thật là hạng tốt đáng sống trên thế gian không? Hay cả hai chỉ che dấu cái lốt đạo đức giả bên ngoài mà trong thâm tâm thì độc ác hơn cả sài lang, rắn rít? Hành động của hai kẻ ấy có xứng đáng để cho cao nhơn kỳ hiệp binh vực không, nếu các ngươi biết rõ bề trái! Ta nói thật Tây Thần và Nam Quân rất uổng danh được liệt vào trong «Tứ Đại Kỳ Nhơn» mà cái chết chúng vẫn chưa đủ đền bù tội ác của chúng đã gây ra.
Vạn Thế Tiên Cơ nói lanh lảnh vang rần bằng một giọng giận dữ:
– Tây Thần và Nam Quân đã làm nên điều gì mà bảo là xấu xa?
Cười gay gắt mấy tiếng mỉa mai chua chát, Trầm Phụng Linh bảo:
– Chắc các vị có mặt tại đây cũng đều biết rõ cách vài mươi năm về trước, một thiếu nữ nức tiếng diễm lệ về nhan sắc, nổi danh hiền hậu về tánh tình lại có một võ công cao thâm tuyệt diệu tên là Trầm Phụng Linh được thiên hạ tặng cho cái mỹ hiệu là «Giang Hồ Kỳ Hoa». Việc Trầm Phụng Linh và Đinh Tích Phương chân chánh yêu đương nhau rồi kết quả bi ai thảm khốc như thế nào, hẳn các vị cũng còn chưa quên chớ?
Thần Hồ Chủ nhơn nói tiếp liền theo câu hỏi của Trầm Phụng Linh:
– Trầm Phụng Linh và Đinh Thích Phương ôm nhau nhảy từ trên đỉnh Hận Thiên Phong xuống dưới hố sâu để tuẫn tình cho trọn nghĩa thủy chung với nhau.
Tấm thảm kịch ái tình ấy tuy là bi đát nhưng được xem như là một giai thoại đẹp đẽ hiếm có trên đời còn mấy ai lại chẳng ghi nhớ vào lòng.
– Quả vậy không sai. Có điều cũng chẳng mấy ai hiểu thấu những nỗi uẩn khúc bí mật bên trong. Chính các người đây là những cao nhân, kỳ sĩ hiệp nghĩa, hào hùng vậy mà còn không hiểu thấu nên mới có nhận xét một mặt của tấn kịch ấy, đừng nói là những kẻ khác làm chi.
Câu nói ấy của Trầm Phụng Linh vừa dứt làm cho tất cả mọi người có mặt tại chỗ đêu ngơ ngẩn sững sờ. Thật không một ai hiểu rõ ý nghĩa chứa đựng trong câu nói của nàng.
Trầm Phụng Linh cười bảo:
– Cái đó chẳng chi đáng lấy lạ lùng! Nếu các vị muốn biết sự thật trong vụ ấy thế nào xin mời hết thảy đến ngày mùng năm tháng năm tới đây dời gót lên đỉnh Hận Thiên Phong tất nhiên sẽ thấy.
Dứt câu, nàng lao người thẳng tới trước mặt Tiểu Phong. Giọng nói của nàng bỗng nhiên biến thành u buồn thảm đạm:
– Lê thiếu hiệp đừng nên quên lời đã hứa nhé! Đời ta chỉ sống với chút hy vọng mỏng manh gởi gấm vào thiếu hiệp đấy! Với một thanh niên dũng cảm và khẳng khái như Lê thiếu hiệp ta tin chắc sẽ đạt đến mục đích cuối cùng, nếu thiếu hiệp thật tình giúp đỡ ta.
– Tiểu Phong nầy chẳng phải là người bội tín, một lời đã hứa bốn ngựa khó khăn. Mong tiền bối cứ vững bụng, đừng nghi ngờ chi cả!
– Thế thì ta đi nhé!
Tiếng nàng vừa ngưng thì thân hình nàng thoáng nhanh như chớp đã bay vút vào khoảng không gian xa mờ.
Những người có mặt tại chỗ đều đổ dồn nhãn quang theo bóng hình Trầm Phụng Linh chỉ còn là một phương trời biền biệt. Ai nấy đều phân vân nghĩ ngợi, bụng bảo dạ rằng:
“Bí mật! Nàng là ai?”.
Đôi tròng mắt xanh biếc của Vạn Thế Tiên Cơ chớp liền mấy cái. Bà ta lên tiếng dõng dạc oai nghiêm nói:
– Tiểu Phong, Thần Hồ Chủ nhơn bằng lòng khôi phục toàn bộ võ công cho ngươi được mãn nguyện. Vậy thì ta đi ngay bây giờ, không cần phải ở nán lại đây làm chi nữa. Chẳng qua ta có lời cảnh cáo nghiêm khắc cho ngươi biết trước rằng từ nay trở về sau nếu ngươi còn giết chết một người vô tội nào nữa Vạn Thế Tiên Cơ ta đây dầu phải rưới máu rừng hoang phơi xương rừng vắng đi nữa, cũng quyết trừ diệt đệ tam ma Tiểu Phong ngươi để chấm dứt tại họa cho giang hồ.
Nói xong bà ta quay người đi liền.
Lý Băng Ngọc trông thấy sư phụ của mình rời khỏi nơi này một cách đột ngột bèn buột miệng kêu to:
– Sư phụ!
Vội dừng gót lại Vạn Thế Tiên Cơ xoay mình ngó nàng thân mật hỏi:
– Gì đó con? Con muốn giã từ nó mấy lời phải không?
Gương mặt xinh đẹp như thiên tiên của Lý Băng Ngọc đỏ rần. Nàng nhìn chăm chú sư phụ mình một hồi lâu mà không mở miệng nói đặng lời nào.
Vạn Thế Tiên Cơ thở ra một hơi dài chậm chạp cất bước lên đường miệng dặn với lại một câu:
– Được, sư phụ cho phép con ở lại sau nói lời giã từ nó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT