Con chim ưng có hai đầu đó hiện đến. Đám cao thủ đều không có cảm giác chi cả. Nhưng Bắc Yêu hơi tái mặt.
Một hình bóng giết tróc âm u lượn qua mặt trắng hồng của nàng lẹ tợ chớp giăng, Bắc Yêu đưa bàn tay mặt tới nắm mười ngọn phi đao.
Cử chỉ hết sức đột ngột của Bắc Yêu làm cho mọi người thất kinh.
Chợt nghe nàng cười một tiếng the thé rởn ốc, miệng gọi to rang rảng :
– Nam Tinh! Còn đợi chi mà chưa ra mặt?
Hai tiếng “Nam Tinh” lọt ra khỏi miệng Bắc Yêu lại khiến đám võ lâm hào kiệt hai vùng Nam Bắc sông Trường Giang đều phập phồng cùng lùi lại ra sau, bụng bảo dạ rằng :
– “Trời ơi! Cả hai tên Đại ma đầu mà cũng có mặt thì mong chi sống sót?”
Tiếng của Bắc Yêu vừa ngưng thì từ khu rừng xa xa bỗng mang đến một giọng cười quái gở. Tiếng cười ấy ai nghe cũng phải mọc ốc cùng mình.
Giọng cười lạnh lùng của Bắc Yêu hòa lẫn giọng cười quái gở ấy dệt thành một bầu không khí khủng bố hết sức căng thẳng.
Tiếng cười của Bắc Yêu vừa ngừng hai con mắt chói ngời như điên của nàng cũng vừa nhìn quanh một cái khắp mặt đám cao thủ tại chỗ. Cười nhạt một tiếng nàng nói :
– Phong thơ thần bí này lẽ ra là về ta, chẳng qua giờ đây ta với Nam Tinh đã hẹn ước không thể ở đây lâu hơn nữa. Ta tạm rời khỏi đây ngay. Mấy người chắc ý toan cướp đoạt thử đi. Hừ hừ, ta cho các ngươi nếm thử liễu diệp phi đao.
Ai cả gan rồi sẽ biết.
Bắc Yêu ra đi một cách quá đỗi bất ngờ. Bầu khòng khí tại chỗ lần lần giảm bớt căng thẳng.
Tiểu Phong quét mắt nhìn về phông thơ. Cái chết của Lê Thiết Thoại bỗng hiện ra trong đầu óc. Cặp mắt chàng cháy rực lên những tia sát quang, chàng cất tiếng lạnh lùng quát hỏi :
– Kẻ nào dã cướp đoạt “phong thơ” bằng da này trước nhất của một chàng thanh niên trẻ tuổi, vây đá lọt xuống “Thần Quỷ hà” xin mời kẻ ấy bước tới!
Nhìn thấy gương mặt đầy sát khí của Tiểu Phong, biết chàng là một nhân vật lợi hại không vừa, tất cá đám cao thủ có mặt tại chỗ ríu ríu thối lui một bước.
Trời không rét mà lòng cảm thấy ớn lạnh phát run. Chẳng một tiếng trả lời.
Tiểu Phong cả giận nói :
– Bọn bây không chịu lên tiếng thì ta tàn sát tất cả không chừa một mạng quèn.
Liền khi ấy một lão già tay cầm thiết trượng gậy sắt, bước ra, miệng cất tiếng lạnh lùng hỏi :
– Phải chăng kẻ ấy là một thiếu niên mặc quần áo Trung Hoa?
Tiểu Phong suy nghĩ một chặp đáp :
– Đúng chàng ta mặc y phục Trung Hoa.
Lão già ấy bơ thờ nói :
– Chính lão phu đây đá nó văng xuống “Thần Quỷ hà” đó!
Nghe qua vẻ mặt của Tiểu Phong hầm hầm sát khí, hai con mắt long lanh như điện. Chợt chàng ngó lườm lườm vào ngay mặt lão già ấy, nghiến răng trẹo trẹo nói :
– Ta phải giết mi!
Vung cây thiết trượng trên tay một cái, lão già ấy lạnh lùng nói :
– Có lẽ mi chưa biết “Ngũ Chiêu Truy Hồn” ta tuy bất tài cũng sẵn sàng hầu ngươi ít chập.
Nói dứt lời lão buông tràng cười sặc sụa.
Tiểu Phong cũng cất tiếng cười ha hả :
– Tốt lắm! Mi làm cho chàng thiếu niên ấy rơi xuống “Thần Quỷ hà” phải chăng mi dùng chân đá hay mi dùng chưởng đánh, hay mi dùng thiết trượng vít?
“Ngũ Chiêu Truy Hồn” - tức lão già cầm thiết trượng cười nhạt trả lời :
– Dùng trượng!
– Được rồi! Ta “lấy răng trả răng”. Ta dùng thiết bảng của mi đập mi mửa máu miệng giống y như mi đã đánh chàng thiếu niên ấy!
Lời vừa thốt khỏi miệng, Tiểu Phong nạt to một tiếng đánh ra một chưởng.
Ngũ Chiêu Truy Hồn rống lên mộ tiếng quái gở. Hắn không né tránh, ngược lại còn tiến lên, từ bàn tay đẩy bạt trượng nghiêng nghiêng.
Chiêu ấy là một thế đánh liều mạng chết sống. Phỏng như Tiểu Phong không né tránh, dầu cho Ngũ Chiêu Truy Hồn có bỏ xác dưới chưởng lực của chàng đi nữa thì chàng vẫn không khỏi bị hắn đánh trúng.
Tiểu Phong nạt lớn :
– Mi tìm cái chết!
Chàng sử dụng cấp kỳ thân pháp tuyệt kỹ lách mình nhanh tợ chớp giăng, né khỏi ngọn thiết trượng của Ngũ Chiêu Truy Hồn. Bàn tay trái chàng chộp liền lão già mau không thấy kịp.
Thế chộp của Tiểu Phong đã mau lại kỳ dị tuyệt luân.
Ngũ Chiêu Truy Hồn kêu thầm trong bụng một tiếng: “Khổ!”
Không đầy chớp mắt chàng đã chộp trúng cây thiết trượng của Ngũ Chiêu Truy Hồn dùng sức giật mạnh một cái. Sức kéo ấy quá mạnh, Ngũ Chiêu Truy Hồn đứng không vững ngã nhào đầu tới. Tay mặt vặn sơ một cái đã đoạt cây thiết trượng của lão già, rồi từ từ tiến tới quay người lại đập trên lưng Ngũ Chiêu Truy Hồn một trượng.
“Bốp” một tiếng lớn. Chỉ thấy toàn thân lão già văng ra một trượng, miệng mửa xối máu tươi, chết giấc dưới đất.
Tiểu Phong bẻ gãy cây thiết trượng làm đôi, liệng xuống miệng lạnh lùng nói :
– Mình chỉ đánh nó bị thương, ta cũng chẳng thèm giết mi làm quái gì.
Thủ đoạn hung hăng cua Tiểu Phong khiến đám võ lâm cao thủ có mặt tại chỗ phải thối lui.
Nói dứt lời, chàng đưa mắt ngó “phong thơ” bằng da chứa đựng hai mươi mốt đồng tiền có khắc chữ thần bí một cái. Tiểu Phong ngước lên rảo xem khắp mặt đám anh hùng, hào kiệt đang bao bọc khắp một khoảnh đất trống của chiến trường miệng lạnh lùng, bảo :
– Có người nào định bước ra cướp “phong thơ” này không cứ cho biết?
Đám cao thủ biết rõ sự lợi hại nên đến bây giờ vẫn chưa có một người nào dám cả gan làm cái công việc cực kỳ nguy hiềm đến mạng sống đó. Nghe Tiểu Phong hỏi chẳng một ai rục rịch, cứ lặng lẽ đứng im.
Tiểu Phong cười ngạo nghễ nói :
– Ta biết rõ các vị chẳng ai là không sợ cái chết.
– Các vị đã sợ liễu diệp phi đao giết người của Bắc Yêu cũng như hai bàn tay thịt của ta, thôi thì cút êm đi, còn đứng đó làm chi?
Thân hình chàng vun vút lướt đến trước bàn tay trái đã chộp “phong thơ” thần bí nhanh không thể tưởng tượng.
Đương lúc ấy, mấy luồn kình lực bỗng nhiên cuộn tới. Thân hình Tiểu Phong chao liệng tránh xa thêm mấy trượng.
Bóng người nhấp nhoáng, thêm chín cao thủ nữa bay mình rơi xuống.
Dòm qua một lượt, thấy trong số này có một lão già râu tóc bạc phếu như tơ, tuổi thì chừng dưới bảy mươi, tay cầm cây Long Đầu Thiết Quẩy (cây có móc đầu rồng). Từ trong đám chín người vừa mới đến, lão già ấy chậm rãi bước tới.
Lão già ấy vừa có mặt, bao nhiêu cao thủ tại chỗ đều hoảng vía thất kinh.
Lão chính là kẻ cầm đầu nhóm “Võ Lâm Long Quân”. Cái danh hiệu “Đông Hải Long Quân” của lão đã lừng lẫy giang hồ.
Dưới ngọn “Long Đầu Thiết Quẩy” nổi tiếng đó, Đông Hải Long Quân miệng cười nói :
– Các vị không lấy. Lão phu định bụng lấy thử “Phong thơ” thần bí, chẳng hay các vị nghĩ sao?
Đông Hải Long Quân vừa mở miệng thì bốn người trong tám người đứng phía sau lưng lão lẹ như nhoáng bắn người tới chia nhau đứng hầu chung quanh.
Còn bốn người kia thì chuẩn bị ra tay.
Sự có mặt bất ngờ của Đông Hải Long Quân làm cho không khí giết người càng căng thẳng. Ai ai cũng nghĩ thầm trong bụng :
– “Đông Hải Long Quân chưa biết rõ sự lợi hại, xem qua chừng như lão đi tìm cái chết thay cho bọn mình.”
Mặt Tiểu Phong bao đầy một vùng sát khí. Chàng quát to :
– Bọn mi mà cả gan ra tay, ta giết không còn một con mống.
Một tên cầm đâu trong bốn tên đứng sau Đông Hải Long Quân cười nhạt một tiếng nói :
– Chính bọn ta muốn thí nghiệm lời nói của mi đó.
Cả bốn đứa cùng liên thủ tấn công một chưởng, Tiểu Phong dằn tiếng, nạt :
– Bọn mi phải chết!
Rùng mình một cái. Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Phong đã vận dụng “Thiên Huyền dương công” tống liền năm chưởng.
Bốn tiếng rú cực kỳ thảm thiết ngân vang. Bốn bóng người bị bắn văng ra.
Đó là bốn tên đã liên chưởng tấn công chàng. Nằm chết cháy trên mặt đất, đứa nào da thịt cũng nám đen, máu tươi trong miệng trào ra như suối.
Liền lúc ấy còn bốn đứa nữa thấy Tiểu Phong đánh chết một lúc bốn người phe mình cùng rống to một tiếng múa chưởng như mưa, hợp sức tấn công Tiểu Phong.
Tiểu Phong nạt vang lên bảo :
– Bọn bây lại muốn chết sớm sao?
Cả bốn đứa cùng quát to :
– Ranh con hãy nạp mạng.
Chưởng lực của chúng liền tay đánh tới không khác sóng vỗ vào bờ.
Tiểu Phong dõng dạc nạt vang :
– Bọn bây đã quyết tìm cái chết, đừng trách ta!
Người chàng lại nhoáng một cái, năm chưởng tống tới.
“Ùm” bốn tên cháy sạm.
Quần hào mọc ốc cùng mình. Vì bốn tên sau cũng chết một cách rùng rợn giống hệt bốn đứa đồng bọn trước.
Tiểu Phong đánh chết thủ hạ của Đông Hải Long Quân quá mau lẹ. Thủ đoạn này tàn sát ấy khiến đám cao thủ có mặt tại trận sợ hãi điếng hồn.
Đông Hải Long Quân dự kiến cái chết vô cùng bi thảm của tám đứa đệ tử, miệng rống to một tiếng máu rơi bắn xối ra ngoài, ngã xuống.
Tiểu Phong liếc nhìn lạnh lùng hỏi :
– Còn ai muốn lấy “phong thơ” thần bí nữa cứ nhào tới đây.
Đám quần hào tại trận mắt đã trông thấy rõ bao thủ đoạn lợi hại đã diễn ra, còn ai mà chẳng tiếc mạng. Thử nghĩ tám tay cao thủ môn hạ của Đông Hải Long Quân mà còn bị chết dưới tay Tiểu Phong nội trong nháy mắt thì mạng sống của mình chắc chi đã bảo vệ nổi mà mong cướp đoạt “phong thơ” thần bí kia?
Hai chưởng giết chết tám cao thủ giang hồ, oai danh rúng động hào kiệt võ lâm, mọi người đã đều vỡ mặt.
Thấy không một ai dám hó hé, Tiểu Phong bỏ “phong thơ” thần bí vào túi áo dễ dàng như cất một món đồ chơi.
Quét mắt nhìn khắp chiến trường một lần, chàng lạnh lùng nói :
– Các vị sao còn chưa cút đi?
Đám cao thủ có mặt lấm lét ngó nhau. Đồng loạt bắn mình chạy vắt giò lên cổ. Trong khoảng khắc tất cả những người đã chứng kiến tấm thảm kích rùng rợn đều theo gương người đầu tiên rầm rộ thoát thân rời khỏi mảnh đất đầy máu tanh.
Cục trường trở lại vắng vẻ lạnh lùng. Tiểu Phong rảo mắt ngó qua các tử thi, chàng cất tiếng cười dài nhắm mé tả bay người ra đi.
Thình lình...
Chàng móc túi xem lại phong thơ thần bí, bụng bảo da ?
– “Ta đã lấy được phong thơ thì ta cũng nên xem thử trên mặt hai mươi mốt đồng tiền khắc những chữ gì cho biết mới được. Những chữ ấy chứa đựng ý nghĩa thế nào kỳ lạ đến nỗi kích động toàn thế nhân vật võ lâm? Vì những chữ ấy mà bao nhiêu cao thủ thượng thặng trong giới hắc bạch giang hồ đều lăn xả vào nhau liều mạng sống chết?”
Với ý nghĩa rạo rực ấy Tiểu Phong thò tay vào túi áo lấy “phong thơ” thần bí bằng da trâu ấy ra. Chàng lắc sơ đồng tiền ngang mặt, có tiếng kêu “reng reng”.
Tiếng kêu ấy dường thể có ẩn tàng âm điệu chi khủng bố. Tiểu Phong mở phong thơ thần bí bằng da trâu ấy lấy đồng tiền xem thử. Chính giữa mặt mỗi đồng tiền đều có bốn lỗ ở bốn cạnh.
Tiểu Phong thấy đúng con số là hai mươi mốt đồng tiền cả thảy. Đồng nào cũng giống với đồng nào bằng in như nhau, chỉ có khác là những chữ khắc trên đồng tiền cộng chung có ba màu. Màu đỏ, màu đen, màu lục.
Tiểu Phong cười nhạt nói một mình :
– Hai mươi mốt đồng tiền này đều có khắc những chữ không hiểu chi cả?
Đang còn suy nghĩ chợt nghe có tiếng con chim ưng quái gở kêu lên giữa không gian, Tiểu Phong ngước đầu lên ngó. Mặt chàng biến sắc.
“Bắc Yêu” cùng đi với “Nam Tinh”.
Tiểu Phong nhớ đến những chữ khắc trên mặt hai mươi mốt đồng tiền.
Chàng nghĩ rằng :
– “Xem xong những chữ đó rồi ta sẽ đi chứng kiến cuộc giao thủ của “Nam Tinh”, “Bắc Yêu” tưởng cũng hay”.
Nghĩ như vậy nên chàng lựa đồng tiền có khắc chữ màu đỏ ra đếm. Tiểu Phong thấy mỗi đồng có chữ là “Dương”, “Lý”, “Số”, “Vạn”, “Hải”, “Trung”, “Thiên”.
Tiểu Phong ngẩn ngơ, tự nghĩ thầm trong trí :
– “Cái này mới thật là ly kỳ hiếm có đa”.
Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi chàng lại lấy đồng tiền màu đen đặt trên lòng bàn tay. Đếm đi đếm lại đúng số bảy đồng cả thảy. Tiểu Phong nhìn xem kỹ lưỡng thấy trên mặt mỗi đồng tiền đều có khắc một chữ là: “Thiên”, “Như”, “Thanh”, “Tợ”, “Duyên”, “Tinh”, “Hận”.
Nhăn hai hàng lông mày bén, chàng nói lẩm bẩm :
– Thế này nghĩa là gì?
Sau rốt, Tiểu Phong lấy bảy đồng tiền màu xanh đậm và mỗi đồng tiền cũng khắc một chữ là: “Sơn”, “Giải”, “Hoa”, “Mãn”, “Thập”, “Lạc”, “Thạnh”.
Sau khi đọc hết những chữ khắc trên mặt hai mươi mốt đồng tiền, Tiểu Phong nghĩ mãi không khám phá được điều thần bí ly kỳ. Sờ sững giây lát, chàng nói lẩm bẩm trong miệng một mình :
– Hai mươi mốt chữ, hai mươi mốt đồng tiền theo lời La Thiết Thoại nói thì tiền ấy ẩn tàn bạo kiếp của võ lâm. Mạng sống của một người nào đó cũng đã ghi sẵn vào trong.
Tiểu Phong nào đâu có phải một thằng ngốc. Hai mươi mốt chữ mà điên cuồng võ lâm đâu phải chẳng có một nguyên nhân hệ trọng? Chàng không thể xem nó là một việc tầm thường.
Tiểu Phong nhìn chữ trên đồng tiền trong “phong thơ” thần bí bằng đôi mắt chăm chú. Hai con ngươi rạng ngời của chàng không nháy trên mặt đồng tiền...
Chàng nghiêm trọng như đã khám ra những chuyện kỳ lạ trên mặt đồng tiền.
Nhưng sự thật là thừa. Chàng thất vọng, chàng chưa tìm thấy một tý dấu vết chi để làm đầu dây mối nhợ cho chàng phăng lần tới.
Tiểu Phong thở ra một hơi nhè nhẹ, thò tay lấy một đồng tiền có chữ màu đỏ lật qua mé bên kia xem đi xem lại một hồi lâu. Bỗng nhiên chàng “ý” một tiếng. Tinh thần chàng phấn khởi ngay lên.
Tiểu Phong nhận thấy trên mé sau lưng đồng tiền ấy cũng có vạch một chữ.
Nhưng chữ này lại không tô màu. Phỏng như chàng không hết sức xem xét thật kỹ thì với cặp con mắt tinh anh của chàng cũng vẫn không thể trông thấy. Chỉ vì chữ này không khắc sâu vào đồng tiền, mà lại dùng một thứ kim nhỏ xíu thật bén nhọn châm thành nét li ti lợt lạt. Đã vậy mà thứ đồng dùng để đúc những đồng tiền này là thứ đồng xửng bóng sáng nhấp nháy nên không thể nhìn ra.
Cái chữ châm bằng kim nhọn trên mặt sau đồng tiền là chữ “Tam”.
Phát hiện được cái chữ này trong sự bất ngờ, Tiểu Phong không còn bi quan như trước nữa. Chàng lật ngược bề mặt đồng tiền thứ hai lên đó là chữ “Hải”.
Xem lại mãi một chập lâu chàng lại cảm thấy mù mịt.
Bỗng nhiên chàng sực tỉnh, bụng bảo dạ rằng :
– “Chừng như một chữ trên mỗi đồng tiền là một con số thứ tự thì phải.”
Ngẫm nghĩ như vậy Tiểu Phong thử nghiệm các chữ châm bằng kim nhọn sau lưng đồng tiền là chữ “Tạc”.
Thế là rõ ràng như ban ngày, Tiểu Phong muốn chắc ý hơn lấy hết nắm đồng tiền có chữ màu đỏ trong “phong thơ” thần bí ra xem qua một lần. Chàng thấy bề lưng đồng tiền có chữ “Vạn” là chữ “Nhất”, chữ “Thiên” là chữ “Ngũ”, chữ “Dương” là chữ “Tứ”, Chữ “Lý” là chữ “Nhị”, chữ “Sơn” là chữ “Thất”.
Chẳng còn nghi ngờ chút xíu nào nữa. Những chữ nhứt, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất, sau lưng mỗi đồng tiền chính là những con số thứ tự để xếp những đồng tiền cho đúng cách trên dưới hoặc trước sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT