Hạ triều xong, Cơ Doanh Đế mệt mỏi dựa vào cửa sổ, gọi Thường công công đến, “Đi mời Hiền Phi tới đây, trẫm mấy ngày nay không nói chuyện với ái phi rồi.”
Khi Hiền Phi tới thì thấy Cơ Doanh Đế đang xem sách, Cơ Doanh Đế phất tay cho tất cả cung nữ lui xuống, Hiền Phi Hoàn Nhan Hồng Ngọc hơi cúi chào, rồi ngồi cạnh giường của Cơ Doanh Đế. “Hoàng tượng, gần đây thân thể có khỏe không, thần thiếp đặc biệt có làm chén canh cho hoàng thượng, hoàng thượng nếm một chút đi.” Cơ Doanh Đế gật đầu, nhìn Hoàn Nhan Hồng Ngọc mở hộp ra, múc một chén canh đầy. “Trẫm tự uống được.” Hoàng Nhan Hồng Ngọc nhìn hoàng đế uống canh, đứng lên muốn múc tiếp. “Đủ rồi, phân lượng hôm nay đủ rồi đi.” Cơ Doanh Đế cầm khăn lau miệng, Hoàn Nhan Hồng Ngọc chấn kinh nhìn ngài.
“Hoàn Nhan Phi Phi, ngươi vẫn không thể bỏ tâm thù hận xuống sao?”
“Bỏ, nực cười, làm có có thể bỏ được.” Hoàn Nhan Phi Phi đứng lên, thần sắc dữ tợn, “Cho dù ngươi biết thì lại thế nào, ngươi đã uống mười năm rồi, dù có thần tiên cũng không cứu được.”
“Trẫm chỉ thiếu nợ một mình Hoàn Nhan Hồng Ngọc, có trả thì cũng chỉ trả nợ cho Hoàn Nhan Hồng Ngọc, còn về ngươi, Hoàn Nhan Phi Phi, đừng được một tấc lấn một thước.” Cơ Doanh Đế vứt quyển sách trong tay đi, Thường công công ở bên ngoài nghe thấy lên tiếng, “Vạn tuế gia?”
“Không có lời của ta, đừng tiến vào.” Đợi bước chân đi xa, Cơ Doanh Đế đứng lên nhặt lại sách, “Báo thù, đừng nói dễ nghe như vậy, chính xác ra là vì Khiết Đan của các ngươi đi, ẩn mình trong hoàng cung mười năm, cũng làm khó ngươi rồi.”
“Ngươi biết được từ lúc nào?” Hoàn Nhan Phi Phi kinh ngạc.
“Không phải trẫm, là ngũ đệ của trẫm.” Cơ Doanh Đế than dài, yêu một người, trong mắt chỉ có người đó, nụ cười của nàng, tiếng khóc của nàng, những động tác nhỏ khi nàng chau mày, tức giận, khẩn trương, mọi thứ đều tụ về chỗ người đó, làm sao lại không nhìn ra cho được.
“Ngũ vương gia……” Hoàn Nhan Phi Phi giống như tất cả sức lực trong người đều đã dùng hết, ngồi trên chiếc ghế, “Tại sao, hắn trước giờ chưa từng nói qua, trước giờ…..” Một người dịu dàng như thế, còn xem nàng như tỷ tỷ của nàng mà bảo hộ, trong hoàng cung rộng lớn này, nếu chỉ có sự sủng ái của hoàng đế thì không đủ, sự sủng ái của hoàng đế tối cao thậm chí sẽ trở thành thúc mệnh phù của nàng, không có thế lực nương gia mạnh mẽ, cảnh ngộ của một phi tử ngoại tộc biết bao gian nan, là nam nhân đó, chống đỡ lời đồn bậy bạ, giúp nàng đứng vững.
“Yêu ai yêu cả đường đi, hắn yêu tỷ tỷ của ngươi, thì không thể phất tay bàng quan với ngươi.”
Hoàn Nhan Phi Phi trong lòng khó chịu cực điểm, giống như một lời nói dối, đột nhiên lại bị người ta vạch trần, cảm giác hạnh phúc giả tạo của nàng, là thứ được xây dựng trên cơ sở tỷ tỷ Hoàn Nhan Hồng Ngọc.
Cơ Doanh Đế nhẹ than, thứ cảm tình này, vĩnh viễn là một mớ hồ đồ không thể làm rõ, “Hôm nay trẫm gọi ngươi tới, là muốn nói cho ngươi một chuyện, hài tử của tỷ tỷ ngươi còn sống.”
“Cái gì?” Hoàn Nhan Phi Phi ngẩng đầu, “Không thể nào, năm đó ta đích thân tìm đến tận đáy vực, di cốt đầy đất, hài tử nhỏ như thế, làm sao có thể sống nổi.”
“Nó không chỉ còn sống, mà còn học được một thân võ công, đến hiện tại, cũng là một hảo nam nhi oai dũng thiện chiến.”
“Ta không tin, ngươi đừng lừa ta.” Hoàn Nhan Phi Phi ngẩng đầu, nhìn Cơ Doanh Đế.
“Trẫm không tất phải lừa ngươi.” Cơ Doanh Đế ngồi đối diện Hoàn Nhan Phi Phi, nhìn Hoàn Nhan Phi Phi, Hoàn Nhan Phi Phi bị khí thế của Cơ Doanh Đế đè ép đến không thở nổi, “Ta ngã bài với ngươi, trong tay ta vẫn còn nắm thóp của ngươi, đừng kỳ cò với ta, ngươi còn không đủ tư cách đâu.”
“Ngươi……” Rõ ràng đã nắm vững trong lòng bàn tay, nhưng cảm giác mà Cơ Doanh Đế gây cho Hoàn Nhan Phi Phi lại giống như các nàng mới là con trùng nằm tê liệt dưới chân ma tước.
“Trẫm cần dùng hài tử đó, đổi lấy hòa bình mười năm cho Đại Hạ.”
“Tại sao?” Hoàn Nhan Phi Phi cố gắng khiến thanh âm của mình nghe không khẩn trương.
“Nhi tử của Hoàn Nhan gia, đã chết hết năm người, còn một người là chiếc ấm sắt thuốc, các ngươi rất cần một nhi tử huyết mạch thuần chính, có thể lãnh đạo Hoàn Nhan gia hoàn thành đại nghiệp phục hưng đi.”
“Khiết Đan của chúng ta có rất nhiều anh hùng hảo hán.”
“Ta nói với ngươi, không phải chỉ là chuyện của một người, ta sẽ giúp các ngươi đoạt được đại quyền, giết chết phái Tư Đồ chủ chiến, kết quả ta muốn chính là hòa bình mười năm ở biên cảnh.”
“Chuyện này ta không thể làm chủ, cần phải thương lượng với Đại hãn.” Hoàn Nhan Phi Phi nắm chặt quyền, dùng tất cả sức lực mới không để cho thanh âm của mình run rẩy. “Ta muốn gặp hài tử đó.”
“Có thể, qua mấy ngày nữa, ta sẽ cho ngươi gặp nó. Lui xuống đi, trẫm mệt rồi.” Đợi Hoàn Nhan Phi Phi đi rồi, Cơ Doanh Đế nói với Yến Thập Nhất đang ẩn mình chỗ tối, “Bảo Yến Thập Tam lập tức đến kinh thành.”
Yến Thập Tam ban ngày ở cùng Đại Ngưu, buổi tối ra ngoài làm nhiệm vụ, buổi tối mỗi ngày Đại Ngưu và Yến Thập Tam đều lõa thân mà ngủ, Đại Ngưu có thể cảm nhận được từng vết sẹo trên cơ thể sau lưng. Lần này khi đến tối, Đại Ngưu chậm trễ không đi ngủ, Yến Thập Tam cũng liền chậm trễ không chịu đi. Đại Ngưu vốn đang nằm xoay lưng với Yến Thập Tam, ở trong ổ chăn xoay tới xoay lui một hồi, vừa khéo đối diện Yến Thập Tam. Yến Thập Tam không phát ra tiếng, chỉ là đem chăn phủ kín thêm một chút, sợ Đại Ngưu buổi tối bị lạnh. Bàn tay Đại Ngưu cẩn thận thuận theo cổ Yến Thập Tam mò xuống, ánh mắt Yến Thập Tam dần dần chuyển đen, thân thể căng cứng, Đại Ngưu vẫn không phát giác ra, y thử tìm kiếm những vết sẹo mới có trên người Yến Thập Tam, hôm qua khi Yến Thập Tam tắm rửa y có nhìn thấy.
Quả nhiên mò được. Vẫn còn chưa kết sẹo, “Đau không?” “Không đau.” Yến Thập Tam bắt lấy cánh tay của Đại Ngưu, nếu như để mặc cho Đại Ngưu tiếp tục mò xuống như vậy, hắn không thể đảm bảo bản thân sẽ không muốn thân thể Đại Ngưu, mà tiểu đồ đệ đó của Yến Lục đã nói thân thể hiện tại của Đại Ngưu không thể hoan ái, sẽ chịu không nổi.
Trong lòng Đại Ngưu ngũ vị tạp trần, tất cả người thân có liên quan với y đều đã đi rồi, trời đất mênh mông, trừ Yến Thập Tam ra, đã không còn người nào liên quan tới y nữa, nhưng người này, lại là người đã xâm phạm mình. Nếu như họ có thể xưng huynh gọi đệ thì tốt biết mấy, Yến Thập Tam tuy không nói nhiều, nhưng rất biết chăm sóc người khác, giống y như một ca ca. “Ngươi sau này nên cẩn thận một chút, vạn lần đừng chết đó.” Nói ra lời trong lòng, mặt Đại Ngưu liền đỏ như mông khỉ, may mà trời đang tối, ai cũng không thể nhìn rõ, y vội quay người, xoay lưng về phái Yến Thập Tam.
Tâm tình Yến Thập Tam rất tốt, kéo Đại Ngưu vào ôm một chút, để tấm lưng của Đại Ngưu dán sát vào mình, lại đưa tay kéo chăn kin lại. “Ngươi không cần để ý lời của người khác, ta thích ngươi, mới muốn thân thể của ngươi.” Đại Ngưu nghe lời nói đó đã không biết tay của mình nên đặt ở đâu, vẫn là Yến Thập Tam đem tay của Đại Ngưu nắm trong tay mình, vận khí sưởi ấm cho y.
Nhận được tin tức phải nhập kinh là hai ngày sau, Yến Thập Tam vừa định thả con bồ câu trong tay, thấy Đại Ngưu đứng cạnh bên dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn, liền tiện tay đưa con bồ câu cho y, Đại Ngưu nhận lấy như nhận bảo bối, ôm lấy đi về bàn, cầm một chút điểm tâm đút cho bồ câu, con bồ câu đó cũng không sợ lạ, sau đó Đại Ngưu đặt nó lên bàn thì nó cũng không đi, tự mình ăn bánh trong đĩa.
“Ngày mai ta khởi hành, cần phải đi kinh thành một chuyến.” Yến Thập Tam nhìn hết vào mắt, ghi nhớ hết vào lòng, nghĩ đến lúc nào đó sẽ bắt một con tiểu sủng vật gì đó cho Đại Ngưu, phải là loại ôn thuận một chút, không thể tổn thương ngươi, còn phải thông minh một chút nữa.
“A?” Đại Ngưu ngẩng đầu, y luôn không theo kịp tâm tư của Yến Thập Tam.
Vũ Yến vốn không tán thành Đại Ngưu mới lành bệnh đã đi kinh thành, nhưng Đại Ngưu nghe thấy hai chữ kinh thành thì mắt liền lấp la lấp lánh, cho nên Yến Thập Tam quyết định phải mang Đại Ngưu theo, không yên tâm nên hắn mang theo Vũ Yến luôn. Trên đường đi gập ghềnh xóc nẩy, Đại Ngưu mới đầu còn rất vui vẻ, sau đó càng lúc càng nhụt chí, thân thể mới bệnh khỏi, chịu không nổi dày vò như thế, bọn họ đi nửa tháng hơn mới đến.
Tại hoàng thành, không khí bắt dầu trở nên kỳ dị, đối với chiếu thư lập thái tử của hoàng đế, các phương đều bất mãn, nhưng ngoài mặt vẫn hòa khí. Thân thể Cơ Doanh Đế càng lúc càng yếu, mọi người cũng đều thấy rõ, trong triều phong vân ám đấu. Cơ Doanh Đế bắt đầu gấp rút làm hết an bài của mình, thời gian càng lúc càng gần, ngài không thể đợi quá lâu, hiện tại vấn đề khiến ngài đau đầu nhất là Cơ Nguyên bắt đầu tuyệt thực.
Cơ Nguyên gầy đi, hắn đã hai mươi mấy ngày không gặp Dương Nghị, tên ngốc kia, nếu như thật sự cứ như thế mà đi, hắn cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho bản thân. Từ nhỏ hắn đã là hài tử được nuông chiều thành hư, chỉ cần là thứ mình muốn, cho dù chỉ có một chút muốn thì cũng liền có người cho hắn, những thế đến quá dễ dàng, hắn trước giờ chưa từng trân trọng, nhưng tên ngốc nghếch Dương Nhị đó, trong hai mươi mấy ngày hắn bị nhốt này, là người mà hắn nhớ nhung nhất. Nam nhân này tướng mạo không xinh đẹp, còn đặc biệt không biết nói chuyện, tính khí bướng bỉnh gần chết, cái gì mà tận trung báo quốc chứ, so với mấy tên phu tử còn cổ hủ hơn, Cơ Doanh Đế muốn giết tên ngốc đó rất đơn giản, chỉ cần nói y phá hoại danh dự của hoàng thất, tên ngốc đó sẽ vì đại nghĩa mà tự mình nhảy xuống sông luôn. “Phụ hoàng, đừng để nhi thần hận ngài.” Cực độ suy yếu, Cơ Nguyên cảm thấy bản thân thật sự không chống đỡ nổi qua ải này, chết cũng tốt thôi, chết rồi thì có thể nhìn thấy cái tên xuẩn ngốc kia.
Cơ Doanh Đế nhìn Cơ Nguyên suy yếu nằm trên giường trong phòng, Lưu Toàn đứng sau lưng nói, “Ngài còn không biết tính cách của muội muội sao, ngũ hoàng tử và muội muội giống nhau.”
“Vậy thì để nó lấy một nam nhân sao, hoang đường.”
“Trong hoàng cung này, chuyện hoang đường còn ít sao? Bản thân Nguyên Nhi không muốn làm hoàng đế, ngài lại bức nó như thế. Nó tại sao phải lấy một nam nhân, ngài hiểu rõ hơn bất cứ ai.” Lưu Toàn lạnh lùng nói, “Yến Nhi không hy vọng hài tử của muội ấy làm hoàng đế, ta sẽ không để ngài đã hủy diệt Yến Nhi, lại hủy diệt thêm hài tử của muội ấy.”
“Hoàng vị này, nhất định phải để Nguyên Nhi làm.”
“Ngài không thể sinh ra được nhi tử biết tranh đấu, liền lấy hài tử của Yến Nhi ra gánh trách nhiệm……”
“Càn rỡ, Lưu Toàn, trẫm không chỉ là phụ thân của Nguyên Nhi, trẫm còn là hoàng đế của Đại Hạ, ngươi không sợ trẫm trị tội ngươi sao.” Cơ Doanh Đế tức giận nhìn Lưu Toàn.
“Hoàng thượng ngài quên rồi sao, thần đã đệ sớ từ quan.” Nói rồi, Lưu Toàn đi tới, dùng tay bẻ gãy khóa cửa, Thường công công đứng không xa họ thấy thế vội chạy lại, “Người đâu, đại tướng quân trái nghịch hoàng tượng, mau bắt lấy hắn.” Quét mắt nhìn một vòng thị vệ chạy đến thật đông, Cơ Doanh Đế phất tay, mắt thấy Lưu Toàn ôm Cơ Nguyên đi ra, vô luận nói thế nào, ngài cũng là một phụ thân, không thể mở mắt trân trân mà nhìn nhi tử của mình cứ như vậy đói chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT