Từ Tổng đàn Cái Bang, bọn Tiểu Tà năm người trải qua nhiều dặm đường, cuối cùng cũng đã đến một thị trấn nhỏ. Họ dừng chân trước một lữ quán.
Tiểu Tà gõ cửa, một người đàn bà trong lữ quán xuất hiện. Tiểu Tà liền nói:
– Chúng tôi muốn ở đây đêm nay, bên trong còn phòng trống không?
Người đàn bà nói:
– Xin mời quý khách vào, phòng trống vẫn còn.
Liền mở toang cửa để bọn người Tiểu Tà vào. Sau đó liền lên tiếng giải thích:
– Gần đây, vùng này có nhiều chuyện không may xảy ra. Đêm hôm khuya khoắt, trời mưa, lữ quán chúng tôi phải đóng cửa sớm đề phòng bất trắc.
Tiểu Tà thăm dò:
– Có chuyện gì xảy ra ở đây à?
Người đàn bà thấp giọng:
– Tôi không thể giải thích. Ngày mai lữ quán mở cửa, thực khách đến dùng bữa, các người cứ theo dõi họ trò chuyện thì sẽ biết. Bây giờ quý khách dùng chi tôi xin hầu.
Tiểu Tà nói:
– Cho tôi một bình rượu ngon, thức nhắm chúng tôi còn, phiền bà đi lấy nhanh cho.
Người đàn bà “Dạ” một tiếng rồi thoăn thoắt bước vào trong. Bên ngoài, Tiểu Tà nói:
– A Tam, A Tứ! Hãy mang thịt chó ra đây, chúng ta phải chén một bữa cho đã, mừng ngày mai có việc làm.
A Tam, A Tứ hăm hở:
– Có ngay, thưa tiểu bang chủ! Chúng tôi cũng đói lắm rồi.
Sau khi rượu thịt bày sẵn trên bàn, cả năm người liền ăn uống chuyện trò đủ thứ, chẳng bao lâu ai nấy cũng đều say khướt, chỉ có Tiểu Linh uống cầm chừng nên không say. Nàng tự nhắc nhở mình lúc nào cũng phải tỉnh táo để lo cho Tiểu Tà. Bởi vậy nhiệm vụ của nàng bây giờ là giúp các ma men vào phòng ngủ.
Qua ngày hôm sau, như thường lệ, lữ quán mở cửa rất sớm.
Tiểu Tà, Tiểu Linh, Tiểu Thất, A Tam, A Tứ mãi đến gần trưa mới thức giấc.
Họ ra ngoài dùng cơm trưa.
Bên ngoài lữ quán chỉ còn vỏn vẹn có mười bàn, nhưng quan khách đã choán hết chỗ.
Đang ăn, bỗng Tiểu Tà chú ý đến cuộc đàm thoại của bốn đại hán ngồi nơi bàn bên trái vách tường.
Một đại hán nói:
– Các ngươi có biết mấy ngày trước đây, Chỉ Tiền Sư Thái chưởng môn nhân phái Nga Mi đã bị giết không?
Một đại hán khác lên tiếng:
– Thật sao? Tôi không tin!
Tên đại hán liền nói:
– Ngươi không tin cũng phải tin, mười mấy năm trước, chưởng môn nhân của các đại môn phái cũng bị giết như vậy. Cuộc mưu sát hàng loạt này hôm nay lại tái diễn. Ta nghĩ võ lâm đang gặp đại nạn rồi.
Một đại hán râu xồm nói:
– Đại ca! Chỉ Tiền Sư Thái võ công cao cường lắm mà, ai có đủ bản lãnh giết bà ta chứ?
Tên đại hán nói:
– Cao nhân còn có cao nhân. Điều lạ là sư thái chết một cách bất minh, bất bạch, một vết thương cũng không thấy.
Tên đại hán râu xồm hỏi tiếp:
– Vậy đã tìm ra nguyên nhân chưa?
Tên đại hán nói:
– Theo lời đồn đãi của giang hồ thì chỉ có “Hắc Huyết Thần Trâm” mới có khả năng giết người chớp nhoáng không để lại dấu tích thôi.
Nghe nhắc đến “Hắc Huyết Thần Trâm” Tiểu Tà giật mình. Không ngờ đầu mối “Hắc Huyết Thần Trâm” lại xuất hiện nơi đây.
Đang suy nghĩ thì tên đại hán râu xồm lại nói:
– Đại ca! Loại ám khí này đã tuyệt tích giang hồ lâu rồi mà?
Tên đại hán nói:
– Không sai! Nhưng cái chết của Chỉ Tiền sư thái có thể là do “Hắc Huyết Thần Trâm” mà bỏ mạng. Điều lạ là “Hắc Huyết Thần Trâm” là vật trấn sơn chi bảo của Phiêu Hoa cung, làm sao có thể xuất hiện trong võ lâm Trung Nguyên?
– Người của Phiêu Hoa cung ai nấy đều võ công cao cường, đâu cần phải đi giết người. Vả lại xưa nay họ chưa từng đặt chân vào võ lâm, chưa ai thấy được bộ mặt của họ.
Tên đại hán râu xồm nói:
– Biết đâu Chỉ Tiền sư thái đã làm chuyện gì có lỗi với Phiêu Hoa cung?
Nghe đến đây, Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Không được! Ta phải lên Nga Mi sơn một chuyến để làm sáng tỏ cái chết của sư thái.
Liền quay sang A Tam hỏi:
– A Tam! Đệ có biết gì về Phiêu Hoa cung không?
A Tam nói:
– Đệ nghe sư phụ kể về Phiêu Hoa cung nằm về phía bắc của Trường Bạch sơn, người trong phái toàn là nữ giới, đáng sợ là võ công của họ lợi hại vô cùng.
Vật trấn sơn chi bảo của họ là “Hắc Huyết Thần Trâm”, ai bị trúng thì chết lập tức.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta lên Nga Mi sơn một phen.
Tiểu Linh nói:
– Đi ngay bây giờ sao?
Tiểu Tà nói:
– Đúng! Đi cho kịp.
Nói xong liền đứng lên thanh toán tiền trọ và ăn uống. Cả năm người lại rời lữ quán hướng về Nga Mi sơn phóng như bay.
Nga Mi sơn đẹp từ thuở xưa, các ngọn núi liên kết với nhau, suối chảy róc rách, cây cối um tùm một màu xanh của rừng già núi thẳm càng tăng thêm vẻ đẹp của cảnh sắc thiên nhiên.
Đi suốt ngày đêm, mọi người đã đến trước cổng của Nga Mi phái.
Một ni cô tuổi trạc tứ tuần bước ra chắp tay:
– A di đà Phật! Tiểu thí chủ, bổn phái có việc bận, không thể tiếp khách, mong thí chủ thứ lỗi.
Tiểu Tà nhẹ nhàng:
– Tôi muốn gặp Tân chưởng môn Nga Mi để bàn về cái chết của sư thái.
Ni cô sắc mặt hoảng hốt:
– Sao thí chủ biết được ...
Tiểu Tà gạt ngang:
– Chuyện sư thái chết cả giang hồ đều biết. Phiền ni cô hãy vào thông báo với tân chưởng môn nói có Âu Dương Bát Không phái người tới.
Ni cô giật mình, nhìn sững Tiểu Tà:
– Âu Dương tiên sinh! Vậy ... tiểu thí chủ hãy đợi một lát, bần ni đi thông báo ngay.
Nói xong quay mình vào trong.
Tiểu Tà cười ha hả:
– Tên của lão đầu tử quả là có uy thật, ni cô này chỉ nghe thôi đã hoảng sợ rồi!
A Tam cười nói:
– Âu Dương đại hiệp được người trong võ lâm hai phái hắc bạch kính nể từ lâu, chỉ cần một câu nói của lão thôi mọi người đều nể phục.
Không lâu, nghe tiếng cửa mở, một lão ni độ lục tuần xuất hiện niệm Phật hiệu:
– A di đà Phật! Ai là người của Âu Dương tiên sinh phái đến đây?
Tiểu Tà chắp tay:
– Chính là tôi. Tên, Dương Tiểu Tà.
Lão ni nói:
– Lão ni pháp hiệu Chỉ Dục, tạm thay chức chưởng môn nhân Nga Mi. Dương thí chủ, xin mời.
Vào đến đại sảnh, lão ni Chỉ Dục nói:
– Vì chưởng môn nhân mới qua đời, trong thời gian thọ tang nên không dùng trà tiếp đãi. Mong tiểu thí chủ thứ lỗi cho.
Tiểu Tà liền nói:
– Chưởng môn! Tôi chỉ muốn biết hôm sư thái chết, tình hình trong bổn môn lúc đó ra sao. Xin chưởng môn thuật lại.
Lão ni Chỉ Dục điềm đạm nói:
– Đêm hôm đó, tôi vừa luyện võ xong, trở về phòng, đột nhiên nghe tiếng đấu nhau bên phòng của sư thái. Vừa đến nơi, thấy một bóng người từ phòng sư thái thoát ra, thân pháp cực kỳ ảo diệu, phút chốc biến mất trên nóc nhà hậu viện.
Tiểu Tà hỏi:
– Chưởng môn thấy hung thủ đó là trai hay gái?
Lão ni Chỉ Dục nói:
– Thích khách này hình như là nam, các sư muội trong phái cũng cho là vậy.
Tiểu Tà gật đầu hỏi tiếp:
– Người đó có phải tóc dài ngang vai, trông có vẻ tán loạn lắm phải không?
Lão ni Chỉ Dục suy nghĩ giây lâu rồi trả lời:
– Tiểu thí chủ thông cảm, trời tối, lão ni không thấy rõ lắm.
Tiểu Tà nói:
– Tân chưởng môn cố nhớ lại xem, mười mấy năm về trước chưởng môn nhân của quý phái có phải cũng đột nhiên mà chết?
Lão ni Chỉ Dục gật đầu:
– Đúng rồi! Huệ Nhơn sư thái cũng bị hạ sát, cho tới bây giờ còn chưa tìm ra hung thủ.
Tiểu Tà cười nhẹ:
– Tôi biết hung thủ là ai rồi.
Mọi người trong phái Nga Mi có mặt tại đại sảnh đồng loạt kêu lên:
– Ai?
Tiểu Tà trở lại nghiêm chỉnh:
– Lão là một người không có tên. Tôi đặt lão là Võ Si, không ai qua nổi mười chiêu với lão. Cả lão đầu tử Âu Dương tiên sinh cũng chỉ giao chiêu với lão khoảng năm mươi chiêu mà thôi.
Lão ni Chỉ Dục ngạc nhiên:
– Võ Si à? Trên giang hồ bần ni chưa từng nghe cái tên ấy bao giờ!
Tiểu Tà cười nói:
– Tôi đã nói lão là một lão già không tên.
Lão ni Chỉ Dục nín không nổi vừa khóc vừa nói:
– Nga Mi phái chúng tôi không hề gây sự với ai, sao ông ta lại ...
Tiểu Tà nói:
– Tôi có cảm giác lão là một lão già ngông cuồng háo thắng, chẳng riêng gì chưởng môn nhân Nga Mi bị giết, mà các phái khác cũng bị như thường.
Lão ni Chỉ Dục lắc đầu:
– Thật là oan nghiệt! A di đà Phật!
Tiểu Tà nói tiếp:
– Tôi cảm thấy kỳ lạ, bên ngoài người ta đồn sư thái chết vì “Hắc Huyết Thần Trâm” vậy có đúng không?
Lão ni Chỉ Dục gật đầu:
– Bần ni nghĩ hung thủ đã dùng “Hắc Huyết Thần Trâm” giết chết sư tỷ, vì trên tử thi của Chỉ Tiền sư tỷ không có vết thương nào.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Nếu hung thủ là Võ Si thì lão đâu cần sử dụng “Hắc Huyết Thần Trâm”.
Tiểu Tà hơi thất vọng:
– Tân chưởng môn, bây giờ tôi phải lập tức tới Thiếu Lâm tự, ngăn cản hung thủ mới được.
Lão ni Chỉ Dục nói:
– Dương thí chủ, mọi việc phải nhờ thí chủ và sư phụ của người rồi. Nếu người này không bị diệt thì thiên hạ chúng sinh làm sao yên ổn được. Lão ni xin tiễn!
Tiểu Tà chắp tay:
– Tân chưởng môn! Tôi nhất định tìm ra hung thủ giết chết sư thái. Xin cáo từ!
Tiểu Tà và mọi người lại rời Nga Mi sơn hướng về Thiếu Lâm tự băng băng thoát đi.
Trên đường đi, Tiểu Linh hỏi:
– Tiểu Tà! Có phải huynh muốn nói lão Võ Si đã đại khai sát giới?
Tiểu Tà gật đầu:
– Đúng! Huynh nghĩ chỉ có lão ta mới làm những chuyện đó. Điều kỳ lạ là tại sao Võ Si biết sử dụng “Hắc Huyết Thần Trâm”?
Tiểu Linh nói:
– Biết đâu lão là người của Phiêu Hoa cung thì sao? Theo huynh nói võ công của lão đầu cao thâm như vậy cũng chỉ giao chiêu với hắn năm mươi hiệp, đủ chứng minh trên giang hồ Võ Si không có đối thủ, vậy cần gì phải đi mưu sát chưởng môn nhân của các đại phái?
A Tam nói:
– Tuyệt đối không phải, vì Phiêu Hoa cung toàn là phái nữ.
Tiểu Linh nói:
– Không lẽ hắn là người điên? Mà người điên sao biết tìm các cao thủ mưu sát?
Tiểu Tà cười nói:
– Mấy người không hiểu đâu. Lão Võ Si này có một đệ tử tên Giang Chấn Vũ, tên này có nhiều hành động đen tối. Còn lão Võ Si lúc nào cũng tự xưng mình võ công đệ nhất thiên hạ, chỉ cần Giang Chấn Vũ nói ai võ công cao hơn lão, lập tức lão đi giết người đó ngay. Nhưng lão có một quy tắc, không bao giờ giết trẻ con.
Tiểu Linh hỏi:
– Tại sao Giang Chấn Vũ lại làm như vậy?
Tiểu Tà nói:
– Mục đích của hắn chưa rõ ràng, gần đây nguyên khí lại tổn thương. Trong thời gian chữa trị, hắn lo ngại các đại môn phái sẽ mạnh lên, nên sai Võ Si đi giết họ để giảm bớt thế lực của các đại môn phái.
A Tam hỏi:
– Vậy Thiếu Lâm tự của chúng tôi thì sao? Chắc không tránh khỏi tai kiếp này?
Tiểu Tà gật đầu:
– Không sai! Ta cũng không cứu nổi. Bây giờ gặp lão mạng ta chưa chắc bảo toàn.
A Tam góp ý:
– Tiểu bang chủ! Không phải chúng ta đã nhiều lần dùng chất nổ rất thành công sao? Hãy giết lão bằng chất nổ.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Ngươi chưa rõ. Lão già này rất lợi hại. Hầu như lão đã luyện được Kim cương bất hoại chi thân, dùng phi đao bắn lão không nổi đó. Nhớ đến lão ta đây còn phải rùng mình, rợn tóc gáy.
Tiểu Linh lo lắng:
– Thế chúng ta phải làm sao?
Tiểu Tà nhíu mày suy nghĩ giây lâu rồi nói:
– Ta nghĩ trên giang hồ võ lâm ngày nay không có ai hạ thủ nổi lão, dẫu ta có luyện thêm mười mấy năm võ công nữa cũng vô dụng thôi. Nhưng xét cho cùng thì mười mấy năm về trước, đâu phải các chưởng môn nhân đều bị giết cả, có người sống sót cho đến ngày hôm nay. Như vậy cốt ý lão chỉ muốn so tài thôi, dĩ nhiên trong giao tranh đôi khi cũng có lúc ngộ sát. Lão tuyệt đối không sử dụng “Hắc Huyết Thần Trâm” giết người đâu.
Tiểu Linh nói:
– Theo ý huynh, có thể sau khi Võ Si đánh bại đối phương rồi, có kẻ khác lợi dụng thời cơ sử dụng “Hắc Huyết Thần Trâm” hạ thủ?
Tiểu Tà gật đầu:
– Không sai. Nhưng người này là ai? Làm sao có được “Hắc Huyết Thần Trâm” trong tay? Chúng ta lại biết quá ít về Phiêu Hoa cung nên chưa thể xác định hung thủ. Chúng ta cứ lên Thiếu Lâm tự xem thử.
A Tam kêu lên:
– Tiểu bang chủ muốn đi nộp mạng cho Võ Si sao?
Tiểu Tà cười hì hì:
– Đại hòa thượng! Ngươi sợ rồi sao? Nhưng ta đâu phải kẻ khờ. Chúng ta lên xem người đứng đằng sau Võ Si hạ độc thủ là ai?
Tiểu Linh lo lắng:
– Vậy chúng ta gặp người đó rồi, huynh có dám đối mặt với hắn không?
Tiểu Tà cười cười:
– Lúc đó huynh phải nhờ tiểu công chúa Cái Bang ra mặt mới xong.
Tiểu Linh la lên:
– Cái gì? Huynh muốn muội bỏ mạng dưới tay hung thủ ấy à?
A Tứ nói:
– Tiểu bang chủ không ngu đến nỗi phải đem cô ra làm bia đỡ đạn, nhất định là có kế hay. Cô đừng sợ.
Tiểu Tà nói:
– Bây giờ tôi mới hiểu ra. Lão đầu tử đã giữ tôi ở hồ Một Tháp khổ công rèn luyện mười năm trời, mục đích sau này đánh thắng Võ Si, vì không kiềm chế nổi tính khí của tôi nên đẩy tôi ra giang hồ chém chém giết giết. Lão quái vật này, thật đáng ghét.
Tiểu Linh cười nói:
– Cho nên giang hồ mới xuất hiện một nhân vật tiểu quái vật Dương Tiểu Tà.
Tiểu Tà nói:
– Có tiểu quái vật thì bây giờ mới có ngũ quỷ giang hồ. Thôi! Mau lên đường hành hương Thiếu Lâm tự.
Thiếu Lâm phái đứng đầu trên chốn võ lâm từ mấy trăm năm nay. Ngôi tự viện cũng được xây lên một cách hùng vĩ.
Nhưng ngày nay, hòa thượng trong chùa ai cũng mặt mũi nặng nề, như lâm đại nạn và tạ tuyệt các người đến chùa cúng nhang. Vì nghe tin Nga Mi, Côn Luân, Chung Nam, Võ Đang, Thiên Đài, Ngũ Đài, chưởng môn nhân của các đại phái này đều lần lượt bị giết.
Tên Võ Si đã thành kẻ đại địch của võ lâm.
Một đêm tối trời, tại chùa Thiếu Lâm tự, vào lúc canh ba.
Đột nhiên, bên vách tường phia Tây của chùa vang lại một trận cuồng tiếu.
– Há ... há ...
Giọng cười nghe như sét đánh, chứng tỏ người này nội lực rất thâm hậu, làm cho các tăng trong chùa ai nấy đều lạnh toát mồ hôi.
Một hòa thượng la lên:
– Chú ý! Địch đã đến rồi!
Lập tức đèn đuốc trong chùa được thắp sáng khắp nơi, bên ngoài nhìn vào thấy các cao tăng lần lượt đi bộ xếp thành Thiếu Lâm Đại La Hán trận chuẩn bị nghênh địch.
Từ xa trên không xuất hiện một người y phục đen bịt mặt bay vút đến nhanh tựa tên bắn hạ mình trước mặt quần tăng.
Vừa đặt chân chạm đất, thì giọng cười lúc nãy lại vang lên:
– Há ... há ...! Bọn đầu trọc Thiếu Lâm hãy gọi Minh Không hòa thượng ra đây mau. Lão phu muốn so tài với lão!
Một lão hòa thượng bước ra nói:
– Ta là Minh Không! Thí chủ là ...
Đáp lại lời Hòa thượng là một trận cuồng tiếu khô khốc, hắc y nhân liền thi triển khinh công tấn công chớp nhoáng về phía Minh Không hòa thượng. Thân pháp nhẹ nhàng tốc nhanh như con ó đáp xuống đỉnh đầu Minh Không đại sư.
Minh Không đại sư biết võ công của hắc y nhân rất lợi hại.
Vừa thấy bóng đen chớp đến, lão liền di bộ tránh né, hòa mình vào La Hán đại trận.
La Hán trận bắt đầu khởi động, tập trung công lực thành một sức mạnh vạn năng, bao vây Võ Si vào giữa.
Không để đối phương từng bước hợp công liên thủ đối phó, hắc y nhân liền vận công tống một chưởng cực mạnh vào ngực Minh Không đại sư.
Sức mạnh chưởng lực vô song, chớp nhoáng làm Minh Không đại sư đỡ không nổi, trúng một chưởng bay khỏi trận pháp mười mấy thước, ngã sóng soài trên đất, miệng trào máu ngất xỉu.
“Bùng! Bùng! “ Liên tiếp hai chưởng nữa được hắc y nhân phát ra tống về hai hòa thượng trong La Hán trận.
Lập tức hai thân người bay bổng lên văng ra khỏi trận, rơi cách chỗ Minh Không đại sư không xa, chết tức khắc.
La Hán trận bị mất ba người, thế trận yếu đi, trận pháp xáo trộn, càng khó đối địch với hắc y nhân.
Các hòa thượng Thiếu Lâm cố gắng hợp công dồn dập tấn công hắc y nhân, nhưng vẫn không làm hắn nao núng, trái lại sát phạt càng nhiều hơn.
Một lúc sau, hắc y nhân phóng mình thoát ra khỏi trận, quan sát tìm vị trí của Minh Không đại sư nằm, nói:
– Minh Không trốn đi đâu?
Lúc này Minh Không đại sư đang được các đệ tử dìu vào đại điện, Hắc y nhân liền bay tới phát chưởng tấn công.
Chỉ nghe “Á” một tiếng, Minh Không đại sư bị trúng chưởng, ngã xuống bất động, chết không kịp trối. Các hòa thượng thất kinh hồn vía đều bỏ chạy.
Hạ xong địch thủ, hắc y nhân lại nổi lên một tràng cười man rợ, thi triển khinh công, loáng mắt đã hòa mình vào bóng tối mất dạng.
Hắc y nhân vừa đi, một bóng người khác liền bay đến, tiến lại gần xác Minh Không đại sư. Tay trái phất một cái rồi bay đi. Hành động tên này nhanh nhẹn phi thường.
Hắn vừa phi thân bay qua khỏi vách tường Thiếu Lâm, liền đụng phải một người.
Người này không ai xa lạ, chính là Dương Tiểu Tà.
Tiểu Tà liền hét lên:
– Lão kia! Có gan thì lột mặt nạ xuống, ta đoán không lầm thì ngươi chính là Giang Chấn Vũ, thuộc hạ của lão già ngông cuồng Võ Si.
Hắc y bịt mặt định xuất thủ tấn công Tiểu Tà, nhưng Tiểu Tà đoán biết hắn đang tìm đường tẩu thoát, vì sợ lộ tung tích, nên Tiểu Tà lừa hắn chạy vòng vòng một hồi, có cơ hội sẽ lột mặt nạ hắn.
Không ngờ tên hắc y này cũng không vừa, hắn giả đuổi theo Tiểu Tà một khúc đường, nhưng mục đích là chờ hắc y nhân quay trở lại sát phạt người của Thiếu Lâm Tự một phen nữa, lúc đó Tiểu Tà sẽ không đuổi theo hắn.
Quả đúng như vậy, hắc y nhân đã trở lại và đang bị hàng ngàn đệ tử Thiếu Lâm truy đuổi.
Tiếng một lão tăng hét lên:
– Tất cả tiến lên bắt lấy nó!
Đồng loạt các chúng tăng hòa thượng người gậy kẻ đao rầm rập áp sát vào bao vây hắc y nhân.
Hắc y nhân không một chút rúng động vẫn ngang nhiên như giữa chốn không người cười to, nói:
– Ha ... ha ...! ai có gan thì đến đây thưởng thức mùi “Hắc Huyết Thần Trâm”.
của ta.
Tiểu Tà nghe thấy kêu lên:
– Hòa thượng! Hãy lui ra!
Dứt tiếng, một ngọn phi đao bắn vút về mắt trái của hắc y nhân, đồng thời trên tay Tiểu Tà thủ sẵn một cái chảo từ lúc nào rồi, chuẩn bị đỡ “Hắc Huyết Thần Trâm”.
Hắc y nhân liền nhanh tay bắt gọn phi đao, thủ thuật này Tiểu Tà không lạ gì khi đối đầu với lão tại ngôi nhà cỏ. Lão thấy Tiểu Tà vác theo cái chảo to, liền cười ngạo nghễ nói:
– Dương thiếu hiệp cũng sợ “Hắc Huyết Thần Trâm” của ta à? Ha ... há ...
Vừa nói vừa đưa “Hắc Huyết Thần Trâm” quơ quơ trước mặt mọi người, cười đắc ý.
“Hắc Huyết Thần Trâm” tuy nhỏ, nhìn vào quang khi phát ra trong đêm tối đủ làm mọi người lạnh mình rồi, nói chi đến chất độc của nó, càng làm mọi người khiếp đảm hơn.
Tiểu Tà biết lão lần này chẳng ai khác hơn là Võ Si, liền xuống giọng nói:
– Lão huynh! Đó là “Hắc Huyết Thần Trâm” sao?
Hắc y nhân cười khoái chí, nói:
– Không sai, chính là nó. Tiểu Tà hôm nay ngươi chết chắc rồi. Há ... há ...
Hắc y nhân tiến lại gần Tiểu Tà, gầm lên:
– Tiểu quỷ! Trước tiên ta phải đập bể cái chảo của ngươi, rồi cho ngươi nếm mùi thần trâm.
Dứt lời, chưởng trái phát ra nhắm ngay cái chảo trên đầu Tiểu Tà đập xuống.
Tiểu Tà biết Võ Si miệng nói là tay xuất thủ nên đề phòng trước thối bộ tốc hành, các hòa thượng Thiếu Lâm cũng không ai dám đến gần, ai nấy đều giãn ra hai bên.
Võ Si tiếp tục phất chưởng phải đuổi tới Tiểu Tà tấn công. Tiểu Tà vừa thối bộ vừa hạ giọng:
– Lão huynh! Tôi với người đâu có thù oán gì, tại sao lại giết tôi?
Võ Si gằn giọng nói:
– Hứ! Giết người đâu cần lý do.
Tiểu Tà nói:
– Lão huynh! Nói vậy tôi không còn cách nào khác để cứu vãn tình thế, nhưng trước khi thác, tôi chỉ muốn rõ lai lịch lão huynh.
Võ Si cười to, nói:
– Đừng nhiều lời! Ta là ai đối với ngươi không cần thiết. Được chết dưới tay ta là một điều vinh hạnh cho ngươi rồi.
Tiểu Tà cười nói:
– Ai chết cũng chưa biết chắc, có gan thì bước tới thêm ba bước đi!
Võ Si kinh hãi biết Tiểu Tà sắp giở trò, vội la lên:
– Dương Tiểu Tà! Ngươi có tiếng là quỷ tính, không lẽ lão phu sợ ngươi sao?
Lần trước tại ngôi nhà cổ, lão đã bị Tiểu Tà dùng thuốc nổ chôn sống trong địa huyệt, may nhờ có Giang Chấn Vũ cứu sống. Bây giờ đề phòng Tiểu Tà dùng kế, nên lão thận trọng chỉ tiến ba bước rồi dừng lại, cười đắc ý:
Hai tiếng nổ vang trời dậy đất, bụi cát tung lên mù mịt.
Võ Si bị trúng thuốc nổ văng ra xa làm rách quần áo, da thịt tím bầm, kèm theo nhiều đường tét trên thân thể. Lão đau đớn gầm lên:
– Dương Tiểu Tà! Lão phu thề không đội trời chung với ngươi ... sẽ có một ngày ta cho ngươi chết không toàn thây ...
Nói xong lão loạng choạng đứng dậy trừng trừng đôi mắt nhìn Tiểu Tà tỏ vẻ căm thù tột độ. Một lúc, không ai dám động thủ tấn công hắn, vì sợ “Hắc Huyết Thần Trâm” còn nằm trong tay lão.
Trị thương thân thể là cần hơn, mọi việc sau này sẽ thanh toán. Nghĩ vậy lão liền thi triển khinh công phóng đi, loáng mắt bóng lão khuất trong rừng cây mất dạng.
Tiểu Tà thở một hơi dài, nói:
– Lão già đó không chết, cũng bị trọng thương, còn hơn để lão ngang nhiên tàn sát mọi người.
Tiểu Linh chạy ra, nói:
– Tiểu Tà! Huynh thật là mạo hiểm. Nếu lúc đó lão dùng “Hắc Huyết Thần Trâm” thì sao?
A Tam nói:
– Rất tiếc thuốc nổ cũng không đem nổi mạng lão nộp cho Diêm vương.
A Tứ bước ra khóc hu hu:
– Đệ tử Thiếu Lâm của chúng tôi bị chết thảm hại quá!
Tiểu Tà bước đến vỗ vai an ủi:
– A Tứ! Đừng buồn nữa! Tại số kiếp, mỗi người đều có nạn kiếp, tránh nổi thì tránh, tránh không qua thì phải chấp nhận theo ý trời.
Lúc này một lão hòa thượng bước tới nói:
– Đa tạ tiểu thí chủ đã ra tay cứu vớt số phận đệ tử Thiếu Lâm.
A Tam nói:
– Tiểu bang chủ! Đây là Minh Tâm đại sư, chủ trì La Hán đường, lúc trước là sư bá của đệ.
Tiểu Tà chấp tay:
– Chào đại sư, tôi không có cách để cứu được trọn vẹn, rất tiếc, xin thứ lỗi cho.
Minh Tâm đại sư nói:
– Đó là nạn kiếp, không thể trách ai cả. Hôm qua phái Võ Đang gặp nạn, hôm nay Thiếu Lâm của chúng tôi, không biết ngày mai đến phái nào đây.
Tiểu Tà nghe nói mặt biến sắc:
– Đại sư! Hôm qua Võ Đang gặp nạn à? Hung thủ cũng dùng “Hắc Huyết Thần Trâm” phải không?
Minh Tâm đại sư gật đầu:
– Không sai! Hôm qua vào canh ba, chưởng môn nhân của phái Võ Đang đã bị giết.
Tiểu Tà hỏi:
– Sao đại sư biết được tin nhanh quá vậy?
Minh Tâm đại sư nói:
– Võ đang và Thiếu Lâm chúng tôi có qua lại, khi có việc khẩn cấp thì dùng bồ câu truyền tin, cho nên tôi mới biết được.
Tiểu Tà vội nói:
– Xin chào đại sư, tôi có việc khẩn cấp!
Không đợi Minh Tâm đại sư trả lời, Tiểu Tà liền kéo tay Tiểu Linh phóng nhanh ra khỏi cổng chùa.
A Tam, A Tứ, Tiểu Thất cũng đuổi theo sau.
Trên đường đi, Tiểu Linh thắc mắc hỏi:
– Tiểu Tà! Đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Tà cười nói:
– Về hồ Một Tháp, lão đầu tử đang chờ tôi.
Tiểu Linh hỏi tiếp:
– Có phải vì chuyện “Hắc Huyết Thần Trâm” lại xuất hiện?
Tiểu Tà nói:
– Không sai! Lão đầu của tôi dặn khi thấy “Hắc Huyết Thần Trâm” xuất hiện thì phải trở về.
Chẳng bao lâu, nơi gác chuông chùa Thiếu Lâm đã đánh hai mươi bốn tiếng liên hồi, các phân viện cũng đánh theo.
Tiểu Tà vội vã nói:
– Tiểu Linh! Tiểu Thất! A Tam! A Tứ! Hãy ở lại đây chờ ta. Ta phải trở về hồ Một Tháp báo lại cho lão đầu ta biết việc quan trọng trong giang hồ đã xảy ra rồi.
Nói xong, từ giã đồng bọn phóng đi. Mọi người đều nhìn theo, rồi cùng nhau tìm một khách điếm nghỉ ngơi chờ tin Tiểu Tà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT