Sau một đêm vui chơi trên đảo, bọn thuộc hạ Thần Võ môn nơi đây đều rất khâm phục Tiểu Tà. Ai nấy đều gọi Tiểu Tà bằng Tướng quân và nhất nhất phục tùng.

Tiểu Tà khoái chí, ngồi vào chiếc ghế chủ tọa trước bàn rượu, nhìn mọi người:

– Tiệc tùng tuy vui, nhưng còn phải có những trò giải trí nữa chứ.

Có người lên tiếng:

– Tướng quân, bây giờ còn biểu diễn hình thức gì nữa chăng? Có đẹp mắt không đấy?

Tiểu Tà cười ha hả:

– Nhất định phải có trò chơi rất hứng thú và độc đáo lắm, sẽ làm cho mọi người hả hê mà!

Một người khác liền tiếp lời, giọng hối hả:

– Nếu thế, xin Tướng quân cho chúng tôi biết ngay đi!

Những lời nói của đám người hiện diện bộc lộ những tình cảm sâu đậm với Tiểu Tà. Chỉ có gã Đường chủ của Thần Võ môn lúc này không biết biến dạng đi đâu.

Tiểu Tà đưa mắt nhìn đám đông một lượt, xem phản ứng của họ với sự hài lòng nên chàng khẽ gật đầu:

– Được rồi! Được rồi! Các vị chớ vội, có trò vui thì không thể thiếu các vị.

Chàng xua tay cho mọi người yên lặng rồi tiếp:

– Trò chơi này rất độc đáo ...

Chàng ngừng một chút rồi tiếp:

– Trò chơi này được gọi là “Thi cạo lông mày”.

Đám đông kinh ngạc thốt lên:

– Tướng quân ... Thi cạo lông mày! Ồ, trò chơi này có kỳ cục quá không vậy?

Tiểu Tà đáp ngay:

– Có gì là kỳ cục quá đáng chứ? Sợ gì nào? Lông mày cạo rồi sẽ mọc lại thôi ... cũng như tóc, cũng như mọi thứ lông ... cạo rồi nó cũng sẽ mọc lại phải không?

Nói dứt câu chàng lại bật cười lớn, nhìn đám đông thấy ai cũng nhăn mặt như gặp điều khó khăn.

Tiểu Tà hỏi:

– Các người thấy khó rồi phải không?

Mọi người chưa kịp đáp lời thì chàng tiếp:

– Nếu các vị không muốn bị cạo lông mày thì bị phạt một ngàn roi chịu không?

Đám đông lại càng lúng túng hơn, Tiểu Tà lại tiếp:

– Nam nhi dũng khí phải được kính trọng, mấy sợi lông mày có thể đổi lấy một ngàn roi, thật là một sự đổi chác hiếm có, phải thế không các vị?

Tiểu Tà nói xong lại cười khoan khoái và mọi người cũng cất tiếng cười theo, dãn nét nhăn trên gương mặt họ thành sự hớn hở bằng lòng hợp tác với trò chơi của chàng đưa ra.

Tiểu Tà đắc ý dõng dạc:

– Bây giờ hãy chia làm hai phe lẹ lên!

Đám đông lập tức nhốn nháo, phân chia số người để chuẩn bị cho cuộc chơi với tâm trạng rất thích thú.

Khi đám đông đã sắp xếp xong, Tiểu Tà liền nói:

– Cứ mỗi nhóm hai hay ba người thì phe kia cũng cử ra hai hay ba người để giáp đấu. Nếu ai thua thì xếp hàng bên tay trái của thiếu gia và người thắng xếp hàng bên phải.

Có người liền hỏi:

– Nếu chẳng thua chẳng thắng thì sao đây tướng quân?

Tiểu Tà đáp ngay:

– Nếu không thua không thắng thì phải xem thật sự như thế nào để có một kết luận cho trường hợp này.

Một người khác hỏi thêm:

– Nếu cả hai cùng ngã ngựa rớt đài thì tính sao?

Tiểu Tà cười đáp:

– Các ngươi thắc mắc nhiều quá! Nếu cả hai bị rớt đài là cả hai đều thua, như vậy là đứng xếp hàng ở bên trái của thiếu gia.

Chàng khẽ lắc đầu:

– Nếu không còn thắc mắc nữa, mọi người hãy chuẩn bị vào cuộc chơi.

Tiểu Tà đảo mắt qua đám đông rồi la lớn:

– Cuộc chơi bắt đầu!

Lập tức, bóng người chạy qua chạy lại cùng với tiếng la hét inh ỏi náo động trên hòn đảo bình yên từ lâu nay.

Cuộc giáp chiến này thật buồn cười vì đôi bên chỉ còn làm được những động tác kéo tay, núm tóc, xé quần áo, vả vào miệng, đá vào mông, nhéo lỗ tai, đấm phình phịch vào ngực, đạp nhau ...

Kẻ ngồi trên lưng ngựa thì ôm chặt mình ngựa, để khỏi té từ lưng ngựa xuống khi đụng độ với đối phương.

Nhưng chẳng bao lâu đã có người té ngựa, mặt mày méo xẹo buồn xo, chạy sang bên trái của Tiểu Tà, đứng ỳ ra ấm ức.

Rồi tiếp theo nhiều người khác cũng đã xác định được người thắng kẻ thua và cuộc giáp chiến chỉ qua hơn mười phút đã kết thúc.

Tiểu Tà lớn tiếng:

– Người thắng kẻ thua đã được xác định, bây giờ mới thật sự vào cuộc “Thi cạo lông mày” đây!

Chàng vừa dứt lời, đám đông lập tức vỗ tay la hét náo nhiệt.

Tiểu Tà xua tay cho mọi người yên lặng rồi nói:

– Tiếp theo đây là những người đứng bên trái của thiếu gia sẽ chạy trốn để những người thắng đứng bên phải của thiếu gia rượt theo và nếu bắt được sẽ cạo đi lông mày bên trái.

Những người đứng bên trái liền xôn xao nên Tiểu Tà liền nói tiếp:

– Những người thua cuộc sẽ chạy trốn trước và nửa giờ sau những người thắng mới đuổi bắt. Song nếu những người thắng không bắt được đối phương để cạo lông mày bên trái thì những người đó sẽ bị những người thua đã trốn được có quyền cạo lông mày bên phải.

Mọi người lại đắc ý la ó tán đồng.

Tiểu Tà lại nói tiếp:

– Hãy nhớ rằng chỉ được cạo lông mày theo luật chơi, chứ không được giết hại hoặc làm trọng thương đấy!

Mọi người vỗ tay rộ lên.

Tiểu Tà nói tiếp:

– Những ai đã bị cạo lông mày thì hãy quay về đây ngay và những ai không bị cạo thì hãy trốn cho đến sáng mai hãy về.

Chàng lại lớn tiếng:

– Bây giờ mọi người hãy chuẩn bị dao cạo để vào cuộc chơi.

Đám đông lại nhốn nháo đi lấy dao cạo và những gì cần thiết rồi nhanh chóng quay lại.

Những người thua đã chạy được nửa giờ thì những người thắng liền được lệnh cấp tốc đuổi theo.

Thời gian trôi qua, mọi diễn tiến của đám người không còn ở nơi đây nữa mà chỉ có Tiểu Tà ngồi vào chiếc ghế dành riêng cho tướng quân đang thong thả uống rượu.

Trời đã tối từ lâu mới thấy có người trở về và một bên lông mày đã cạo hết nhẵn, áo quần bị xé rách, dáng đi thất thểu, nét mặt buồn xo.

Những người khác lại lẽo đẽo trở về và bộ dạng cũng chẳng khác nhau tí nào.

Cho đến sáng hôm sau thì tất cả đều về đủ.

Tiểu Tà nhìn mọi người ra lệnh:

– Nếu ai không bị cạo lông mày hãy đứng sang một bên!

Lời chàng vừa dứt thì trong đám đông đã có nhiều người thong thả bước ra.

Tiểu Tà nhìn từng khuôn mặt của những người này, mỉm cười, nói:

– Tất cả được mười bốn người không bị cạo lông mày, như vậy thật bản lĩnh và sẽ tiếp tục cuộc chơi sau cùng với thiếu gia.

Chàng gật gù:

– Có cả La Tiếu Hải và Ngư Vỹ nữa, thiếu gia hài lòng lắm!

La Tiếu Hải mạnh dạn lên tiếng:

– Thưa Tướng quân, chúng tôi phải làm gì đây?

Tiểu Tà đáp:

– Bây giờ các ngươi hãy về nghỉ ngơi và chuẩn bị mọi thứ cần thiết để tối nay đi trốn, đừng để cho thiếu gia tìm thấy và đến sáng mai cũng vào lúc này đến đây sẽ được lãnh thưởng xứng đáng.

Mười bốn người này liền đáp lớn:

– Xin tuân lệnh Tướng quân!

Rồi họ cúi chào Tiểu Tà, miệng khẽ mỉm cười đắc ý quay người lui ra.

Một ngày trôi qua, màn đêm buông xuống, bầu trời xanh trong với muôn vàn vì sao lấp lánh tỏa ánh sáng lờ mờ trên hoang đảo như đang chứng kiến cuộc vui lạ lùng của Tiểu Tà.

Mười bốn người đi trốn đêm nay đã chuẩn bị đầy đủ ngựa và vũ khí, họ rất tự tin Tiểu Tà không thể nào tìm được và sáng mai ung dung về lĩnh thưởng.

Tiểu Tà cạn chung rượu sau cùng rồi nói một mình:

– Các ngươi hãy trốn cho thật kỹ! Thiếu gia đã uống hết rượu rồi, bây giờ đi tìm các ngươi đây, trò chơi này cũng hứng thú lắm đấy!

Nói xong, chàng đứng lên để bắt dầu vào cuộc.

Trước tiên, Tiểu Tà đi vào khu nhà bên trong để xem xét rồi mới quay ra rảo bước quan sát từng chỗ có thể nghi ngờ là có người đang trốn nơi ấy.

Dưới ánh sáng lờ mờ của muôn vì sao, Tiểu Tà nhìn bức tường rào cao vòi vọi nghĩ thầm:

– “Bọn chúng võ công còn yếu kém, chỉ có mấy tên có bản lĩnh đã bị phong bế võ công rồi, nên không còn tên nào có thể sử dụng khinh công vượt tường rào để vào ẩn trốn bên trong được”.

Chàng có vẻ đắc ý gật gù đi về phía cổng để ra ngoài sau khi khóa cổng lớn kiên cố này lại.

Rảo bước dọc bờ tường phía bên ngoài một lúc, đột nhiên, chàng dừng lại nghe ngóng và lắc mình lao vụt vào bóng đêm ẩn mình sau một tảng đá.

Một lúc sau, có một bóng người xuất hiện dưới chân tường, đảo mắt quan sát chung quanh thật nhanh rồi liền quảng một sợi dây dài, đầu có móc sắt, móc vào đầu tường.

Bóng người này lại nhìn quanh, rồi bám vào sợi dây để leo lên đầu tường.

Khi bóng người này lên gần đến đầu tường, một ngọn phi đao lấp lánh vút đi chém vào sợi dây nghe “Phựt” một tiếng.

Sợi dây đứt ngay và bóng người kia liền té từ trên cao rơi xuống đất vang lên tiếng “Phịch” cùng tiếng rên do đau đớn nhưng cũng cố lồm cồm đứng dậy.

Tiểu Tà đứng sừng sững mỉm cười:

– Ngư Vỹ! Ngươi cũng thông minh lắm, leo tường trốn vào bên trong sẽ rất an toàn phải không?

Ngư Vỹ gượng cười, cử chỉ ngượng nghịu, rồi lật đật lấy dao cạo trong người ra, tự cạo một hàng lông mày bên phải.

Hắn quăng cái dao cạo, cố cười:

– Tướng quân quả thật bản lĩnh, ngài đã phá được ý đồ của tiểu nhân rồi, chắc đêm này mọi người không ai có thể trốn thoát được.

Hắn do dự một chút rồi nói tiếp:

– Lông mày của tiểu nhân đã bị cạo rồi, như vậy tiểu nhân được phép về chưa thưa Tướng quân?

Tiểu Tà gật đầu:

– Được! Hãy đi đi!

Chàng nói dứt thì thân hình đã vút đi thật nhanh làm cho Ngư Vỹ nhìn theo chắc lưỡi thán phục rồi lầm lũi đi về.

Trong khi đó, Tiểu Tà tiếp tục tìm những tên khác.

Chàng thầm nghĩ:

– “Đảo hoang này quá nhỏ, lại không có cây cối gì cả mà chung quanh đều là biển, bọn chúng có thể núp chỗ nào đây? Không lẽ chúng nhảy cả xuống biển sao?”.

Chàng vừa đi vừa lẩm bẩm:

– Nếu không ở dưới biển thì chúng sẽ chui vào đất cát.

Nghĩ vậy, Tiểu Tà đảo mắt khắp nơi rồi đi nhanh đến khu đá chồng chất ở phía trước.

Đến nơi, Tiểu Tà quan sát thật kỹ với vẻ đăm chiêu suy nghĩ, đi tới đi lui quanh khu đá.

Đột nhiên, chàng nhìn chăm chú về một góc của đống đá, như đã phát hiện một sự việc gì. Bởi vì, trước mắt chàng những tảng đá chồng chất kia lại có mấy tảng đá màu sắc lợt đi không cùng màu với những tảng đá khác mà hình như được lật ngửa ra, không hợp lý với tự nhiên cùng với những tảng đá chung quanh, như vậy phải có bàn tay người xoay đổi mới đây thôi.

Tiểu Tà mỉm cười bước đến đống đá cất tiếng nói lớn:

– Người huynh đệ! Hãy chui ra được rồi đó!

Đống đá vẫn trơ trơ không có tiếng trả lời.

Tiểu Tà tự tin tiếp tục nói:

– Người huynh đệ, ẩn núp như thế này xem ra rất tinh vi đấy, song đối với thiếu gia thì chưa đáng kể đâu. Ra đây đi.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Tiểu Tà cất tiếng cười khanh khách, bước lên tảng đá “Tè” ngay vào những khe đá rất thích thú, tự nhiên.

Rồi chàng lại tiếp:

– Người huynh đệ thật là quá quắt, đã “uống rượu của ta” rồi, mà chưa chịu chui ra sao?

Nói dứt chàng lại bật tiếng cười đắc ý nhưng đống đá vẫn trơ trơ không một lời đáp lại.

Tiểu Tà hét lớn:

– Thật ngươi không chui ra phải không? Được lắm, ta chất bổi khô đốt cho ngươi xem!

Vừa lúc ấy có tiếng từ trong đống đá phát ra:

– Tướng quân ơi! Chờ một chút, tiểu nhân ra ngay.

Lời vừa dứt, đống đá chuyển động đẩy bật mấy tảng đá và ba người chui ra với dáng điệu thất vọng buồn bã.

Một người hỏi:

– Tướng quân làm sao biết chúng tôi núp ở đây?

Tiểu Tà thản nhiên:

– Các ngươi không cẩn thận. Những tảng đá nơi đây nắng cháy với gió biển nên mặt trên và mặt dưới có màu khác nhau, các ngươi không chú ý điều này phải không?

Chàng bật tiếng cười ha hả:

– Thôi! Cạo lông mày đi!

Cả ba tên mặt buồn xo lấy dao tự cạo lông mày của mình rồi lủi thủi đi về.

Tiểu Tà hướng mắt về phía Tây rồi bước nhanh về phía ấy. Không lâu chàng đã đến mé biển. Chàng chăm chú nhìn trên mặt cát để xem có dấu chân nào mới không, nhưng tìm mãi vẫn không thấy gì nên chàng thất vọng thả bước đến mỏm đá nơi mé biển ngồi nghỉ ngơi mắt nhìn mông lung.

Lúc này, đã có ánh trăng tỏ. Bãi biển về đêm dưới ánh trăng càng đẹp mơ màng. Từng đợt sóng xô vào bãi cát trắng theo từng cơn gió lộng thổi từ ngoài đại dương vào làm cho cát trắng tung bay cuốn chạy từng luồng.

Tiểu Tà đang đăm chiêu theo từng đợt cát quay cuồng theo cơn gió thổi mạnh.

Chợt, chàng phát hiện có một nơi cát bị gió thổi xoáy lên rất khác thường, lại còn bị lún xuống nữa.

Tiểu Tà vụt đứng dậy, mỉm cười đắc ý, nhè nhẹ bước đến chỗ cát lún rồi lên tiếng:

– Ra thôi người huynh đệ!

Cũng giống như đống đá lúc nãy, cát vẫn im lìm.

Tiểu Tà không lên tiếng nào mà liền moi chỗ cát ấy lên, phát hiện ba người đang nằm úp mặt như bị chôn sống trong cát biển.

Ba tên này ngồi dậy nhìn chàng kinh dị. Tiểu Tà hỏi:

– Các ngươi ngạc nhiên lắm sao?

Một người đáp:

– Thiệt tình, chúng tôi không hiểu tại sao Tướng quân lại khám phá được chúng tôi nằm yên dưới lớp cát này?

Tiểu Tà vui vẻ đáp:

– Dễ thôi! Vì khi ta nhìn gió thổi cát tung bay thì thấy nơi này cát lại cuốn lên nhiều hơn, như thế cát ở nơi này khác với cát ở chỗ khác, đó là điểm để ta phát hiện.

Người khác hỏi:

– Ở đây toàn là cát biển, sao Tướng quân nói cát chỗ này khác chỗ kia là thế nào?

Tiểu Tà đáp:

– Cát ở đây đều giống nhau cả, nhưng cát bị các ngươi xới lên thì xốp hơn, gió cuốn dễ bốc hơn, nên khác là ở chỗ đó. Hơn nữa, gió càng thổi nhiều, thổi mạnh cát càng mất nhanh làm lõm xuống nên ta mới phát hiện là thế.

Ba người nghe xong gật gù khâm phục.

Một người lẩm bẩm:

– Tướng quân quả thật tinh tường, khó có gì qua mắt được Tướng quân.

Ba người cố gượng cười, tự cạo một bên lông mày rồi lủi thủi quay về.

Tiểu Tà vừa đi vừa nhắm đếm thì còn thiếu bảy người nữa, không biết họ trốn ở nơi nào?

Chàng nhớ lại lúc nãy ba tên chôn mình dưới cát đều có ngậm một ống sậy dài để thở nên chàng lẩm bẩm:

– Ở dưới nước cũng có thể ngậm ống sậy để thở được!

Nghĩ thế, Tiểu Tà bước nhanh về phía nguồn nước ở phía trước cũng chẳng xa mấy.

Dưới ánh trăng, nước lăn tăn gợn sóng theo gió nhẹ. Có vài bụi sậy lưa thưa rải rắc lắc lư theo gió.

Tiểu Tà chú ý nhìn thật kỹ rồi mỉm cười bước đến nơi ấy, thấy có ba cây sậy không có ngọn, nhô cao hơn mặt nước cứ nhúc nhích nhè nhẹ.

Tiểu Tà nhanh tay bụm nước đổ nhanh vào ba ống sậy ấy rồi cất tiếng cười ha hả.

Lập tức, từ dưới nước ba thân người nhoi lên khỏi mặt nước sặc sụa liên hồi.

Tiểu Tà nói ngay:

– Cạo lông mày đi nhé!

Nói xong chàng xoay người thong thả bước đi, miệng lẩm bẩm:

– Bây giờ còn bốn tên nữa, trong số đó có tên ma mãnh nhất là La Tiếu Hải, tên này rất rành địa thế nơi đây, bởi vậy tìm được hắn cũng chẳng phải dễ dàng gì.

Tiểu Tà vừa nghĩ vừa đi. Không lâu chàng đã đến sườn núi phía Bắc. Sườn núi này đứng thẳng, phía dưới sâu là sóng biển lăn tăn, như vậy chắc chẳng có ai ở nơi đó.

Tiểu Tà đi dọc theo sườn núi và quan sát thật kỹ. Chợt Tiểu Tà phát hiện một bên sườn núi có một chỗ bị khuyết vào với dấu vết rất mới.

Không do dự, Tiểu Tà nhoài người ra cúi nhìn cho rõ thấy nơi chỗ khuyết ấy còn có mấy đoạn dây ngắn vứt bỏ.

Tiểu Tà lên tiếng:

– Các huynh đệ ở phía dưới hãy lên đây đi. Thiếu gia đã tìm thấy rồi, nêu không lên ta đợi ở đây đến sáng.

Dưới sườn núi không có tiếng trả lời.

Đợi một lúc, Tiểu Tà lấy một sợi dây trong người ra rồi thòng xuống nói:

– Nếu các người không lên ngay thì đừng hòng lên được nữa vì không ai thòng dây xuống đâu, lúc đó đừng kêu trời kêu đất.

Chàng vừa dứt lời, quả nhiên có tiếng đáp lại:

– Chúng tôi thua rồi, chúng tôi sẽ leo lên ngay.

Liền đó, có ba tên lần lượt theo sợi dây leo lên.

Một tên hỏi:

– Chúng tôi núp kỹ như thế, làm thế nào Tướng quân khám phá ra được?

Tiểu Tà đáp:

– Các người hãy nhìn cho kỹ chỗ vết khoét ấy có phải là dấu vết mới không?

Hơn nữa có mấy đoạn dây đứt vứt lại đủ tố cáo có người xuống chỗ đó.

Tên kia lại tiếp:

– Nhưng tại sao Tướng quân biết chúng tôi cần có dây thòng xuống mới lên được?

Tiểu Tà đáp:

– Lẽ ra thiếu gia cũng sắp chán nản rồi, nhưng khi nhìn quanh, quan sát kỹ hơn chẳng thấy chỗ nào để cột dây tụt xuống, mà nếu xuống được thì không lên được, như thế phải có một người ở phía trên thòng dây cho các ngươi xuống, tất nhiên phải có người thòng dây cho các người trèo lên, có phải thế không?

Ba tên này nhìn chàng với cặp mắt thán phục.

Tiểu Tà liền nói:

– Thôi đừng mất thời gian nữa! Hãy mau cạo ...

Tiểu Tà tiếp tục tìm tên cuối cùng.

Chàng lẩm bẩm:

– Chỉ còn tên Đường chủ La Tiếu Hải!

Bước đi chậm rãi, Tiểu Tà thầm nghĩ:

– “Nếu như La Tiếu Hải không bị giết thì thật nguy hiểm. Nhưng nếu Thần Võ môn biết sự vụ này thì hắn cũng không thoát được cái chết”.

Tiểu Tà nghĩ đến đó vụt lẩm bẩm:

– Nhất định hắn sẽ có thủ đoạn hoặc đã trốn vào một nơi bí mật chỉ mình hắn biết mà thôi.

Tiểu Tà lên chỗ đất cao nhất, nhìn bốn bề mặt đảo, thầm nói:

– “Nơi đây đi lại chỉ dùng thuyền. Bốn bế mặt đảo toàn là đá dựng, thuyền lớn gì cũng không thể cập vào bờ được. Tên Đường chủ ma mãnh này sẽ đến một địa điểm bí mật nào đó chăng? “ Chợt chàng thốt lên:

– Ồ! Có lẽ hắn trốn ở cửa khẩu duy nhất của đảo này!

Lập tức, Tiểu Tà băng người chạy nhanh về nơi ấy.

Đến nơi, chàng men theo con đường nhỏ của dãy núi đá để tìm dấu vết vì theo chàng vùng này khả nghi có nhiều bí mật nhất.

Nhưng khi đi hết con đường nhỏ thì trước mặt có một hồ nước tuy không lớn lắm nhưng rất sâu và bên kia hồ có một khu đồi khá sầm uất.

Tiểu Tà mò mẫm đi dọc theo mé hồ, chợt nhìn thấy trong bụi rậm có một chiếc ghe thúng tròn của ai dấu ở đấy.

Không chần chờ, chàng liền sử dụng nó để vượt qua hồ và tiến vào khu đồi trước mặt.

Tiểu Tà nhất quyết khám phá địa điểm này, nên rất chú ý địa thế.

Chợt chàng nhìn thấy một khe núi bên ngoài có nhiều cây cỏ dây leo che chắn nhưng bị nghiêng ngả xô dạt.

Tiểu Tà đắc ý:

– Chỗ này có người vào, cái tên La Tiếu Hải dám qua mặt đại gia sao?

Vừa nói, Tiểu Tà vừa tiếng bước vào rất thận trọng.

Nhưng khe núi này chỉ vào mấy bước thì trước mặt là bức tường đá. Tiểu Tà cố đẩy song chẳng động đậy. Nhưng Tiểu Tà vẫn kiên nhẫn mò mẫm tìm kiếm, đẩy từng tảng đá chồng chất quanh đó.

Đột nhiên, một tảng đá bị chàng xô lệnh để lộ ra một hang động nho nhỏ và có con đường bậc thang đi sâu xuống quanh co chàng cứ tiến bước cẩn thận. Khi hết bậc thang thì có một khối đá nhô ra chắn lại ở bên phải và phía bên trái có con đường hầm thật nhỏ hun hút đen ngòm.

Tiểu Tà đứng lại quan sát rồi bước đến trước khối đá bên phải vận lực đẩy mạnh.

“Ùm”, khối đá bắn văng khỏi vị trí để lộ phía trong là thạch động với nhiều ngăn vách.

Tiểu Tà liền bước vào thì tai nghe những âm thanh phát ra ở mé phải rất lạ lùng và đều đặn.

Chàng liền phóng vút mình về phía đó thì âm thanh kia vang lên thánh thót như những hạt ngọc chạm nhau và lồng lộng trong khu thạch động kỳ bì này đang bao trùm một thứ ánh sáng lờ mờ như khói tỏa.

Tiểu Tà lao tới thật nhanh.

Giữa lúc đó, một ánh chớp lóe lên thật bất ngờ bắn nhanh về phía lưng của Tiểu Tà. Chàng hét lớn:

– Oái!

Ánh chớp vụt tắt cùng lúc thân hình Tiểu Tà ngã chúi về phía trước nằm bất động.

Chợt có tiếng cười lồng lộng vang lên:

– Dương Tiểu Tà! Thử xem ngươi quỷ kế đến đâu? Hừ! Ngươi có thể tìm ra thạch động bí mật này nhưng ngươi không thể thoát khỏi bàn tay của ta.

Ngừng một thoáng tiếng nói lại vang tiếp:

– Đáng lẽ chúng ta cùng nhau chơi đùa thật vui, ai ngờ ngươi cố tình phá vỡ bí mật của ta, nên ta đành phải tiêu diệt ngươi.

Vừa lúc đó, một ngọn đuốc được đốt sáng lên từ chỗ tiếng nói vừa rồi và một người đàn ông cầm đuốc bước ra từ sau một tảng đá. Người này chính là La Tiếu Hải, thong thả bước đến chỗ Tiểu Tà.

Tay giơ cao ngọn đuốc, La Tiếu Hải đứng nhìn Tiểu Tà, vẻ mặt đắc ý:

– Dương Tiểu Tà! Xin lỗi ngươi! Cây cung của ta độc hại lắm đó, mũi tên tẩm độc của ta làm ngươi hết phương kháng cự, chết không kịp trối ... ha ... ha ... ha ...

La Tiếu Hải cười chưa dứt thì đột nhiên thân hình Tiểu Tà bật dậy thật nhanh đứng sừng sững trước mặt hắn. La Tiếu Hải kinh hãi, tưởng xác ma Tiểu Tà dậy nhát hắn nên hắn sợ hết hồn buông rơi cây đuốc và tháo chạy, miệng la lớn:

– Ma quỷ hiện hồn! Ma quỷ hiện hồn!

Tiểu Tà vung tay, hai ngọn phi đao lấp lánh bay vút đi.

– Phập! Phập!

Hai chân La Tiếu Hải đã bị hai ngọn phi đao của Tiểu Tà ghim vào, thân hình hắn lập tức ngã nhào.

Tiểu Tà bước đến nói:

– La Tiếu Hải! Thiếu gia có thể mò đến đây thì thiếu gia có thể an toàn rời đây. Mũi tên tẩm độc của ngươi mà hại được thiếu gia sao?

Vừa nói chàng vừa đưa tay nhổ mũi tên trên bả vai phía sau giọng hằn học:

– Mẹ kiếp! Ngươi muốn ta chết hay ngươi phải chết?

La Tiếu Hải sợ hết hồn, nghĩ thầm:

– “Mũi tên tẩm độc của ta mà không làm tổn thương được Tiểu Tà thì mọi hy vọng của ta chắc sẽ tan biến cả.”.

La Tiếu Hải gượng cười khổ sở:

– Đại Tướng quân ơi! Tiểu nhân không nghĩ rằng ngài đã vào được nơi này, mà tiểu nhân ngỡ là một tên thuộc hạ nào lẻn vào đây thôi, nên mới lầm lẫn.

Mong Đại Tướng quân tha thứ cho tiểu nhân một phen.

Tiểu Tà cười gằn:

– Không sai, ta là thuộc hạ quèn, ta chạy không thoát tay của ngươi đâu phải không?

La Tiếu Hải năn nỉ:

– Dương đại tướng quân ơi! Tiểu nhân thua cuộc rồi, xin cạo lông mày ngay thôi.

Tiểu Tà nghiêm giọng:

– Tâm địa ngươi ác độc, dùng tên độc lén ám hại ta, lại chui vào nơi thạch động bí mật này với ý đồ đen tối. Người ta nói “ở ác sống lâu” nhưng ta không tin nên ngươi đến đây là hết sống đó.

La Tiếu Hải sợ hãi:

– Dương đại tướng quân! Xin ngài tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân hứa sẽ làm người tốt từ đây, không hại người nữa, xin đại tướng quân cho tiểu nhân một cơ hội ...

Rồi hắn khóc òa lên.

Tiểu Tà nói:

– Khóc lóc kể lể làm quái gì nữa? Ta hỏi ngươi thạch động này dùng để làm gì?

La Tiếu Hải đáp ngay:

– Để dành nhốt kẻ trọng tội.

Tiểu Tà ngạc nhiên:

– Nhốt kẻ trọng tội sao? Ở đây nhốt người như vậy à?

La Tiếu Hải chỉ nghĩ đến mạng sống nên liền đáp:

– Đúng vậy! Ở đây chỉ dành cho tội phạm quan trọng và tiểu nhân đây chỉ theo lệnh lo thức ăn đồ uống cho phạm nhân, ngoài ra không biết gì hơn.

Thấy không cần phải hỏi gì nữa nên Tiểu Tà cầm mũi tên độc của La Tiếu Hải đã bắn vào vai chàng đưa lên và nói:

– Ta trả cho ngươi đây!

Cùng với lời nói, mũi tên trong tay chàng bắn vào đại huyệt của La Tiếu Hải.

Hắn há miệng ú ớ, đôi mắt mở to kinh hãi, ngã vật xuống đất giãy lên mấy cái rồi im bặt.

Tiểu Tà vất mũi tên rồi nhặt ngọn đuốc lên và nói:

– Bây giờ ngươi hãy nằm đó nghỉ ngơi đi.

Chàng lắc đầu rồi đi tiếp vào trong thạch động.

Bên trong vừa tối vừa u ám. Xây cất không ít phòng giam, nhưng giam người thì không bao nhiêu, chỉ có mười phòng là có giam người mà thôi.

Tiểu Tà thấy một phòng giam có nhốt chung đàn ông và đàn bà nên chợt nghĩ:

– Có lẽ họ là vợ chồng ...

Mắt Tiểu Tà như sáng lên bước đến trước phòng giam này nhìn vào hai người đàn ông và đàn bà ấy thật kỹ và nhoẻn miệng cười với họ.

Bỗng, chàng vụt bước nhanh ra ngoài, đến chỗ La Tiếu Hải còn trong cơn ngủ mê, lục trong người hắn tìm được xâu chìa khóa rồi vội vã trở vào mở cửa phòng giam đôi vợ chồng ấy.

Chàng mỉm cười:

– Hai vị tiền bối hãy bước ra đi.

Hai người này quả đúng là đôi vợ chồng, quần áo rách rưới, tóc tai rối bù, mặt mũi hốc hác, da dẻ xanh mét, có lẽ đã bị nhốt lâu rồi.

Người đàn ông nói:

– Thiếu hiệp thả chúng tôi thật à?

Tiểu Tà đáp:

– Không sai, tại hạ thả các vị ra, lão tiền bối đây là “Thư Hùng Kim Kiếm Tân Phụng Đức” phải không?

Người đàn ông thở dài:

– Lão phu bị nhốt ở đây đã nhiều năm rồi, đã trở thành tù nhân, không đáng được gọi là “Thư Hùng Kim Kiếm Nữa” đâu. Ôi! Chỉ khổ cho tiểu nữ Phụng Cô mà thôi.

Nghe lão nói vậy, tâm trạng Tiểu Tà nhẹ nhõm vội kêu:

– Tần lão bá, lão bá đừng buồn nữa. Tại hạ đến cứu hai vị đây.

Tần Phụng Đức nhìn chàng hỏi:

– Thiếu hiệp là ...

Tiểu Tà liền tiếp lời:

– Tại hạ là bằng hữu thân thích với Phụng cô nương, lão bá cứ gọi tại hạ là Dương Tiểu Tà, còn bây giờ chúng ta phải rời đây thôi.

Nói xong, chàng đưa tay định kéo Tần Phụng Đức ra ngoài thì người đàn bà liền nói:

– Chân của phu quân tôi không đi được nữa.

Tiểu Tà vội nhìn xuống đôi chân của Tần Phụng Đức thì quả thật đôi chân thẳng đứng, khớp đầu gối không thể cong xuống bình thường được.

Chàng thầm nghĩ:

– “Chắc lão bá bị phong bế võ công rất lâu rồi mà không có phương cách khai giải nên mới ra nông nỗi này”.

Nghĩ vậy, Tiểu Tà liền nói:

– Tần lão bá đừng quá lo lắng, đôi chân không đến nỗi nghiêm trọng lắm đâu, tại hạ có thể chữa được mà.

Chàng quay qua nói với người đàn bà:

– Tần phu nhân cứ đỡ Tần lão bá ra ngoài này đợi tại hạ một lúc, tại hạ đi thả những người bị giam trong các phòng kia.

Tần phu nhân cảm động đến rơi lệ, cảm ơn Tiểu Tà rồi bà dìu Tần Phụng Đức ra bên ngoài.

Tiểu Tà thả hết những người còn lại đưa mọi người ra khỏi thạch động rồi tìm chỗ cho họ nghỉ ngơi và cung cấp thức ăn cho họ nữa.

Tiểu Tà vừa giúp những người này xong thì lững thững quay về với ý nghĩ ngổn ngang:

– “Tuy rằng ta đã cứu được hai vị phu thê “Thư hùng kim kiếm” hoàn tất lời hứa với Phụng cô nương, nhưng bây giờ Phụng cô nương là Đường chủ của những tên Hắc y sát thủ mà thân phụ mẫu đã bị Hắc y sứ giả bắt đi, tại sao lại bị nhốt trong Thần Võ môn này”.

Lần trước tại Khai Phong ta đã làm cho Thần Võ môn và bọn Hắc y sát thủ ác đấu với nhau, đôi bên thiệt hại mấy trăm mạng người. Nhưng sau đó lại xuất hiện một số Hắc y sát thủ giao đấu với bọn Hắc y sát thủ, như thế là thế nào? Bọn Hắc y sát thủ sao lại tàn sát lẫn nhau? Hay là Phụng cô nương là một phe Hắc y sát thủ khác nữa.

Tiểu Tà cứ suy nghĩ mãi cho đến lúc về tới cổng mới thở dài thật mạnh rồi đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play