Bạch Thiếu Hồng vui mừng khôn xiết mặc dù chưa biết Tiên Đài có gì đặc biệt hơn Ma Vân Quỷ Tự hay không. Chàng lần theo miệng hồ ngầm đi đến một cái cửa đá nho nhỏ. Vừa đưa tay nó đã mở ra cực kỳ nhẹ nhàng, không hề có tiếng động khiến có lúc chàng vẫn tưởng mình nằm trong mơ. Phía trong cánh cửa là một thạch động còn sáng sủa và huy hoàng hơn cả phía ngoài. Trên khắp bốn vách đều chi chít những chữ bằng màu sắc khác nhau, tuy nhiên Bạch Thiếu Hồng không kịp để ý, giật bắn người cung tay hô lớn :
- Tiểu bối xin tham kiến lão tiền bối.
Trước mặt chàng là một lão nhân ăn mặc theo lối đạo sĩ, có thêu Thái Cực và Bát Quái rất uy nghiêm. Tuy râu tóc bạc trắng nhưng da mặt chân tay đều đỏ hồng vô cùng tiên phong đạo cốt. Lão đạo nhân ngồi tham thiền một tay đưa ngang ngực, còn một tay cầm phất trần chỉ về phía trước, tuy rằng đôi mắt nhắm nghiền như đang nhập định.
Dáng điệu cực kỳ uy nghiêm của lão đạo nhân khiến Bạch Thiếu Hồng sinh lòng sợ hãi, thấy đạo nhân không trả lời cũng không mở mắt, chàng liền xốc lại y phục chỉnh tề, khom lưng thi lễ lần nữa :
- Tiểu bối là Bạch Thiếu Hồng lạc bước tới Tiên Đài, rất mong tiền bối thứ cho lỗi mạo phạm.
Lão nhân không hề nhúc nhích tí nào, vì vậy chàng hơi hoảng sợ tự nhủ thầm “hay là mình đã thất thố không làm đại lễ nên lão tiền bối mới giận dữ lạnh nhạt”. Do đó Bạch Thiếu Hồng tiến lên hai bước, qùy xuống khấu đầu hai cái, miệng hô lớn :
- Tiểu bối đã biết lỗi, xin lão tiền bối bỏ qua cho.
ngẩng đầu nhìn lên, chàng bất giác kinh hãi trong lòng bởi vì dáng điệu lão đạo nhân vẫn không thay đổi. Ngẩn người ra một chút, Bạch Thiếu Hồng lại tự nghĩ có lẽ mình chưa thành tâm thành ý nên lão tiền bối này vẫn chưa hài lòng đón tiếp. Vì vậy chàng dập đầu xuống nền đá đánh “binh” một cái, thành khẩn nói lớn :
- Tiểu bối trẻ người non dạ chưa biết lễ nghi thế nào cho đúng, xin tiền bối chỉ giáo.
Quả nhiên lần này có biến chuyển, cánh tay cầm phất trần của lão đạo nhân từ từ xoay về phía hữu, đột ngột phát ra âm thanh “sì” một cái nhè nhẹ. Nơi đầu phất trần tỏa ra một chùm tinh ảnh lấp lánh như mưa rơi, rồi âm thanh “lụp bụp” cực nhỏ phát ra liên tiếp rất lâu mới chấm dứt. Bạch Thiếu Hồng chưa hiểu được nguyên nhân thì đột nhiên vị trí chùm tinh ảnh bắn trúng chợt kêu rè rè rồi từ dưới đất đã trổi lên một cái bàn. Trên bàn vỏn vẹn chỉ có một cuốn sách mà thôi.
Bạch Thiếu Hồng hoàn toàn không hiểu gì hết, nghiên đầu hỏi nhỏ :
- Tiểu bối đầu óc nông cạn, xin tiền bối chỉ giáo ý nghĩa việc này.
Chàng hỏi luôn mấy lần mà lão đạo nhân hoàn toàn bất động. Không biết cách nào hơn, chàng bèn bước tới cái bàn đá, cầm cuốn sách lên đọc. Ngoài bìa viết bốn chữ bằng son “Càn Khôn Huyền Cơ” khiến Bạch Thiếu Hồng ngẩn ngơ một giây lát.
Ma Vân Quỷ Tự là Càn Khôn Huyền Cơ, phiến đá chặn cửa động cũng thế, như vậy cuốn sách này là thật hay giả. Chàng vội đọc xuống mấy chữ nhỏ phía dưới chợt “ạ” lên một tiếng :
- Thì ra đây chỉ là tập dẫn giải Càn Khôn Huyền Cơ của Diêm Vương Sát Tinh xưa kia, vậy lão tiền bối này là ai?
Chàng đã biết cách đây hai trăm năm, võ lâm giang hồ xảy ra một trận gió tanh mưa máu do Diêm Vương Sát Tinh đơn thân độc mã gây thành. Trước kia giang hồ có rất nhiều cao thủ siêu quần bạt tụy, chứ không phải những hạng như Hoàng Long võ hội làm oai làm phách. Trải qua nhiều năm dưới sự tàn sát của Diêm Vương Sát Tinh, họ lần lượt ngã gục gần hết. Đột nhiên lão ma này biến mất, từ đó võ lâm giang hồ mới phục hồi nguyên khí dần dần. Ngờ đâu ông ta vẫn còn sống dưới đáy hồ ngầm này.
Nghĩ tới đó Bạch Thiếu Hồng giật bắn người xoay lại nhìn lão đạo nhân, cây phất trần vẫn chỉ thẳng vào ngực khiến chàng hốt hoảng bước trái một cái. Mặc cho chàng phản ứng, vị thế lão đạo nhân vẫn không thay đổi, lúc đó chàng mới yên tâm cúi xuống quan sát. Tận mắt thấy minh bạch mọi việc, Bạch Thiếu Hồng không khỏi thất sắc kêu lên “ối chà” nho nhỏ.
Thì ra đám mây bạc vừa rồi chính là hàng ngàn mũi Mao Châm nhỏ như sợi lông bò, chẳng hiểu cơ quan trong cây phất trần mạnh đến cỡ nào mà tất cả đều cắm sâu vào đá rắn hết. Nơi nào đá mềm thì chỉ còn lại cái lỗ nhỏ xíu, còn nơi nào hơi cứng mới lộ ra một tí phần đuôi của Mao Châm.
Bạch Thiếu Hồng thở phào một cái, thong thả giở tập giấy ra xem một lượt. Đọc hết thì tâm thần chàng hổn loạn hàng trăm trạng thái hoảng sợ có, vui mừng và ngạc nhiên cũng có, lẫn lộn rất phức tạp. Thì ra lão đạo nhân chính là Diêm Vương Sát Tinh chứ không phải ai khác.
Một lần lão Sát Tinh đi về phương Nam tình cờ nhặt được pho Càn Khôn Huyền Cơ. Trong lòng lão vui sướng vô cùng, võ công như hổ thêm cánh, rồng thêm vuốt lợi hại tuyệt thế đã đành, trong pho Càn Khôn Huyền Cơ còn có một bí pháp gọi là Hồi Nhan tiên pháp huyền diệu khác trần. Đầu tiên có thể vận dụng chân khí biến đổi dung mạo thành tươi tắn, trẻ mãi không già, nếu không cần nó thì áp dụng để biến đổi khuôn mặt sái hẳn chân diện đi cũng được. Chính là một tiên pháp dịch dung cao siêu nhất trên mọi phương pháp, không cần tới một tí thuốc hay bột gì cả. Nó lại cực kỳ lợi hại, trong vài chớp mắt có thể biến đổi sang diện mạo khác, tha hồ muốn thành mấy trăm khuôn mặt trong một ngày cũng được. Luyện tới mức thứ hai thì chỉ nhìn người khác là có thể biến đổi dung mạo giống hệt người đó ngay, thực là kỳ lạ khôn cùng.
Diêm Vương Sát Tinh thấy pho Càn Khôn Huyền Cơ sắp hư nát tới nơi mới tìm ra cái động ngầm này, dùng đầu một cây Nga Mi Trích khắc lại toàn bộ để lưu giữ muôn đời. Ông ta lại dùng bột màu xoa lên thành ba phần màu sắc khác nhau để phân biệt ba tầng trong Càn Khôn Huyền Cơ. Còn Hồi Nhan tiên pháp thì chính là trong tập giấy Bạch Thiếu Hồng đang cầm trên tay.
Lúc đó cửa vào huyệt động hoàn toàn không có nước, bao nhiêu nước mưa đều rút vào hang ngầm hết. Mãi về sau Diêm Vương Sát Tinh luyện xong toàn bộ Càn Khôn Huyền Cơ, công lực đang đầy rẫy mới dùng ngón tay viết vào phiến đá lớn giữa lòng đất trũng, chế tạo thêm cơ quan thành một cái cửa cho kín đáo. Không ngờ người khôn đến đâu cũng không qua trời tính. Diêm Vương Sát Tinh đóng cửa đá lại, dự tính trong vòng một tháng tham thiền luyện xong Hồi Nhan tiên pháp sẽ tái xuất giang hồ.
Chẳng dè trong một tháng đó trời mưa như trút, bao nhiêu nước không còn chỗ thoát nên tích tụ thành Giám Hồ ngày này. Sức nước đè nặng lên phiến đá khiến các cơ quan không còn phát động được nữa, Diêm Vương Sát Tinh đành bỏ mạng trong huyệt ngầm một cách oan uổng. Đến khi Bạch Thiếu Hồng dùng sức đẩy phiến đá từ phía ngoài mới đủ lực phụ giúp cho cơ quan di chuyển. Vì vậy mà sức nước hút cuốn chàng vào trong cái động ngầm này một cách vô tình.
Theo vậy ánh trăng phản chiếu thành Ma Vân Quỷ Tự cũng chỉ là hiện tượng vô tình ngoài ý muốn của Diêm Vương Sát Tinh. Bạch Thiếu Hồng cười khổ lẩm bẩm :
- Rốt cuộc ác ma đến khi chết đã lâu vẫn còn gây phong ba chém giết trong giang hồ.
Nhắc tới ông ta chàng giật mình nhớ lại cử động của cánh tay cầm phất trần nên vội vàng đi đến quan sát. Thì ra trước khi chết, lão ác ma vẫn còn chút tiếc nuối đề phòng Càn Khôn Huyền Cơ lọt vào tay kẻ khác. Phiến đá nhỏ trước mặt ông ta đặt sẵn một cơ quan nối với cây phất trần, nếu người nào vô lễ tiến tới lập tức lãnh nhận toàn bộ số Mao Châm chết ngay tức khắc. Còn nếu biết tôn trọng dập đầu vái lạy thì cơ quan mới hướng phất trần vào vách đá mà phát xạ. Mấy trăm mũi Mao Châm vừa đủ sức chấn động để chiếc bàn tự dâng lên, Bạch Thiếu Hồng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc là vậy... Còn một vấn đề nữa Bạch Thiếu Hồng không hiểu là trong di ngôn có dặn hễ bao giờ dùng chân khí tập trung đánh nát được khối đá lão đang ngồi thì mới hoàn tất công phu Càn Khôn Huyền Cơ. Lời dặn không cho phép xâm phạm vào nhục thể của Diêm Vương Sát Tinh mới thực là khó khăn, vì vậy tuy rất thắc mắc, Bạch Thiếu Hồng vẫn bỏ qua luôn, bắt đầu luyện tập tầng thứ nhất trong Càn Khôn Huyền Cơ.
Tầng này không có gì khó khăn cho lắm, chỉ chuyên vào khí Âm Dương của trời đất thấm vào các kinh mạch, bao giờ có căn bản đầy đủ mới có thể học được tầng thứ hai. Không khó nhưng rất mất thời giờ, Bạch Thiếu Hồng chỉ dừng lại buổi trưa để kiếm thực vật ăn, vậy mà cũng mấy tới sáu tháng mới hoàn tất. Hiện tại khí Âm Dương đã tràn đầy trong huyết mạch nhưng chưa luân chuyển thành chân khí được. Bạch Thiếu Hồng tuy thấy trong người cực kỳ sung mãn vẫn không sao phát huy để đánh vỡ bất cứ hòn đá nhỏ nào đừng nói chi tới phiến đá mà Diêm Vương Sát Tinh đang ngồi.
Lại mất thêm sáu tháng nữa, Bạch Thiếu Hồng mới luyện tới tầng thứ hai, chàng rất nóng nảy muốn tái xuất giang hồ để báo cừu rửa hận ngay. Vì vậy dùng hai khối đá to chồng lên nhau giả như Diêm Vương Sát Tinh đang ngồi vậy. Bạch Thiếu Hồng hít một hơi chân khí trấn tĩnh tinh thần rồi quát lớn một tiếng, song chưởng hơi trầm xuống đánh vào phiến đá phía dưới.
“Ầm” một tiếng to như sét đánh, phiến đá lập tức tan thành hàng ngàn mảnh vụn, bụi đá bốc lên mù mịt khiến nhất thời Bạch Thiếu Hồng chưa nhận ra kết quả thế nào.
Khi bụi đá vừa tan, chàng ngẩn người ra than lớn :
- Tuyệt diệu thật, ta đã đủ sức để báo cừu rồi. Hỡi ôi, thế này thì chưa đúng, với di ngôn Diêm Vương Sát Tinh làm sao dám rời khỏi đây?
Thì ra chàng cố hết sức thu gọn chân khí vào phiến đá dưới khiến nó không sao chịu đựng nổi phải nát ra như cám nhưng chấn động quá mạnh vẫn khiến phiến đá bên trên nứt làm hai mảnh. Đá cứng rắn còn bị thế huống gì nhục thể của Diêm Vương Sát Tinh. Do đó Bạch Thiếu Hồng đành nhẫn nhịn quay về động ngầm luyện tiếp tầng thứ ba. Hiện tại nước hồ đã rút hết xuống lòng huyệt nên sự đi lại rất dễ dàng, tuy rằng hơi thiếu thực phẩm một chút.
Bạch Thiếu Hồng bắt đầu đọc các khẩu quyết tầng thứ ba bỗng rùng mình một cái, cất tiếng lẩm bẩm :
- Nếu ta cứ tự cường không theo lời lão tiền bối, xuất thế ngay thì hỏng to rồi.
Chân lực có hùng mạnh đến đâu nếu không có chưởng pháp tinh diệu và các chiêu thức để xuất thủ thì cũng vô dụng mà thôi.
Thì ra bao nhiêu tinh túy của Càn Khôn Huyền Cơ, đều tập trung ở tầng thứ ba.
Cách thức phát xuất chân khí thành chưởng lực cực kỳ ảo diệu, có tất cả bảy bốn hai mươi tám chiêu, đều dùng một chữ trong bài Xuân Tứ ghi ở trên đầu kinh sách làm căn bản.
Bạch Thiếu Hồng bắt đầu theo thứ tự học chiêu “Xuân Phong Hướng Thủ” thì chưa sao, đến chiêu thứ nhì “Thiên Hàn Nhật Mộ” trong người tự nhiên thấy choáng váng cả đầu óc, chân khí chạy ngược rất khó chịu.
Bạch Thiếu Hồng phải ngồi nghỉ một chút mới bắt đầu theo khẩu quyết vận khí xử chiêu thứ ba “Phong Phiêu Vạn Điểm”. Lần này chân khí còn phản ứng dữ dội hơn, kinh mạch chấn động một cái và đầu óc mơ hồ hẳn lên. Bạch Thiếu Hồng là người có chí khí rất kiên nghị mà vẫn phải hoa chân múa tay như người điên bởi vì chiêu “Phong Phiêu Vạn Điểm” phải phân tách chân khí ra từng ngàn luồng nhỏ biến thành một trận mưa kình lực chung quanh người mới đúng hiệu lực. Trong lúc tâm thần mơ hồ cực điểm, Bạch Thiếu Hồng còn một tí sáng suốt tự nhủ :
- Hỏng rồi, ta phải dừng lại ngay nếu không dễ phát điên phát cuồng như Nhị Sát Huyết Trảo Ma Thần mất.
Vì vậy Bạch Thiếu Hồng để mặc thân hình ngã quay ra đất, hít thở ổn định kinh mạch. Rất lâu sau thần trí mới thư thái trở lại, nhưng chân khí vẫn còn nhộn nhạo khó chịu. Chàng ngồi dậy suy tư những kinh nghiệm đã qua, chợt minh bạch ra một điều.
Trong số năm người được chứng kiến rõ ràng Ma Vân Quỷ Tự đêm trung thu Giáp Tý lần trước có sự ăn khớp giữa trình độ văn học với võ công. Kẻ bị điên cuồng tẩu hỏa nhập ma chết ngay đương trường chính là Hoàng Ma Sứ Giả của Quỷ Diện Bang, tâm tính đã nóng nảy lại chẳng biết tí gì về thơ văn. Đến Nhị Sát Ma Thần khá hơn chút đỉnh cũng biến đổi tâm tánh thành điên loạn thất thường. Chỉ có Thiên Địa song quân tương đối có chút học vấn là ít bị chấn động thần trí, nhưng bù lại chẳng tiếp thụ được Huyền Cơ bao nhiêu so với Nhị Sát Ma Thần.
Bạch Thiếu Hồng ngẩn người ra tự nhủ :
- Chẳng lẽ học võ công phải có văn học cực kỳ cao siêu mới tránh khỏi điên loạn hay sao? Điều này thực sự vô lý không thể tin được.
Chàng lẩm bẩm đọc suốt hai mươi tám chiêu thức, đột nhiên nhảy bắn lên một cái, bởi vì chiêu “Thảo Mạn Khai Trung” có tư thế dễ dàng nhất vô tình trùng hợp với bài thơ Xuân Tứ bắt đầu bằng chữ Thảo. Chàng khẽ ngâm nga :
- Thảo sắc thanh thanh liễu sắc hoàng.
Rồi luôn miệng đọc luôn bảy chiêu có chữ đầu hợp với “Thảo Mạn Khai Trung” “Sắc Kiến Quỷ Sầu” cho đến chiêu cuối là “Hoàng Nguyệt Dạ Song”. Ngay cả hai chữ Thanh liền nhau cũng rất thuận miệng “Thanh Dương Cuồng Khả” và Thanh Âm Dục Sát” phối hợp nhau khít khao vô cùng. Do đó Bạch Thiếu Hồng không do dự nữa bắt đầu vận chân khí theo đúng khẩu quyết nhưng lại xử từ chiêu “Thảo Mạn Khai Trung” trở đi. Đến hết hai mươi tám chiêu là “Trường Ba Lạc Nhạn” không thấy tình trạng chân khí bị trở ngại nữa mới vui mừng rú lên một tiếng âm vang cả động ngầm :
- Thì ra là thế, thì ra là thế.
Điều phát hiện tuy là ngẫu nhiên nhưng nếu Bạch Thiếu Hồng không phải là người trong giới danh gia văn học thì chắc chắn không bao giờ nghĩ đến. Đầu óc chàng xoay đến việc gia cừu, bất giác tự hỏi lớn :
- Gia gia ta là danh sĩ, cả đời không dính dáng tới võ lâm giang hồ thì tại sao Nhị Sát Ma Thần lại đang tay tàn sát chẳng nương tay? Trước đây ta cứ tưởng luyện tập Ma Vân Quỷ Tự hai tên này trở thành cuồng sát, bây giờ ta nghi rằng không phải đơn giản như thế.
Chàng cười gằn một cái, hậm hực nói tiếp :
- Thể nào việc toàn gia bị giết hại cũng dính dáng tới bài thơ này, sau khi hoàn tất việc luyện công, ta phải tìm cho ra Nhị sát hỏi rõ mới được.
Đã nghĩ tới huyết hải thâm cừu, Bạch Thiếu Hồng không muốn phí phạm tí thời gian nào nữa, bắt đầu chuyên tâm diễn lại một lượt hai mươi tám chiêu trong Càn Khôn Huyền Cơ. Càng lúc chân khí càng vận hành thuận lợi nên chàng múa chưởng càng mau, về sau chẳng còn thấy hình bóng đâu nữa. Đến lượt thứ năm thì chưởng lực tự phát sinh ra cuồng phong ù ù như gió lốc cuốn xoáy cực kỳ dữ dội. Bao nhiêu cát đá dưới lòng Giám Hồ đều bị bốc lên thành một cơn bão đá kinh hồn.
Bạch Thiếu Hồng phấn khích quát lớn một tiếng, rồi gia tăng tốc độ thêm một tầng nữa. Bây giờ mới chính là cơn bão cát đá thực sự bởi vì chen lẫn tiếng cuồng phong là những tiếng ầm ì như sấm động, đất đá dưới Giám Hồ bị một phen vương vãi khắp nơi. Hai mươi tám chiêu thức này ngoài công dụng là chưởng lực hạ sát địch nhân còn là một phương pháp dẫn truyền chân khí chu lưu toàn kinh mạch, vì vậy Bạch Thiếu Hồng càng múa bao nhiêu càng cảm thấy công lực tăng tiến bấy nhiêu.
Khi chân khí càng đầy rẫy tới tột đỉnh, chàng quát trầm một tiếng, dồn hết xuống hạ bàn làm phản lực. Thân hình đột ngột vọt thẳng lên cao mười trượng rất là khinh khoái. Bạch Thiếu Hồng không sao ngờ mình đạt đến mức cao siêu như vậy, hả miệng tự khen lớn :
- Khoái trá thật.
Trong khinh công úy kỵ nhất là mở miệng để chân khí thoát ra, trừ những bậc lão luyện đã biết cách bảo tồn thì khác. Do đó, Bạch Thiếu Hồng có cảm giác như người bị hụt chân, thân hình bắt đầu rơi xuống liền. Chàng chưa hề học cách hạ thân như thế nên cực kỳ kinh hoảng, hoa chân múa tay loạn xạ. Chẳng ngờ thế mà trúng ngay chiêu thức “Đông Phong Tiên Khởi” chân khí chạy từ Đan Điền đến Lao Cung đột ngột quanh lại Nhâm Mạch rồi đi xuống Thừa Cân, Hợp Dương ở hai ống quyển. Thế là chân nặng hơn đầu, hạ thân đánh chát một cái xuống nền đất. Đôi chân chàng cắm sâu xuống lòng Giám Hồ đến gần đầu gối, không thấy cảm giác đau đớn chút nào.
Bạch Thiếu Hồng cứ để vậy ngây người ra suy nghĩ, đầu óc nửa mừng nửa hối hận. Mừng rỡ vì công lực của mình cao siêu vô cùng, tuy lòng hồ không cứng rắn lắm, nhưng không dễ gì các cao thủ đương thời có thể cắm chân lún sâu như vậy. Chàng có cảm giác hối hận là bởi vì giá như lúc nảy vừa chạm chân đến đất, cấp tốc vận khí trở về Đan Điền để thân thể trống rỗng thì đã hạ thân vô cùng nhẹ nhàng rồi. Hóa ra tiếng gọi là chưởng lực, thực sự hai mươi tám chiêu thức bao gồm cả chỉ, trảo, khinh công trong đó, tùy tâm thu phát ra sao.
Càng ngẫm nghĩ, chàng càng minh bạch hai chữ Huyền Cơ. Thông thường các pho võ công đều gọi là Thần công hay Chân kinh Bí kíp bởi vì nó chuyên về một mặt nào đó thôi. Đã là Thần công tức phải dùng chưởng lực phát huy, còn kiếm pháp thì không có kiếm trong tay chẳng còn tí hiệu dụng nào nữa. Riêng pho Càn Khôn Huyền Cơ này cũng chỉ là chân lực bình thường, nhưng cách thức vận dụng vô cùng huyền diệu, nếu luyện tập tới mức đầy đủ hỏa hầu, có thể tùy tâm thu phát, biến đổi thành bất cứ võ học nào cũng đều lợi hại hết.
Bạch Thiếu Hồng nhắm mắt trầm tư suy nghĩ hơn nửa tiếng mới minh bạch được nguyên lý của nó. Chàng khoan khoái mở mắt ra, chợt “ủa” lên một cái :
- Thế là ta đã hủy hoại toàn bộ Huyền Cơ mất rồi.
Thì ra trong lúc thi triển chưởng lực, sức cuốn cực kỳ hùng hậu khiến bao nhiêu đá vụn mài nhẵn hết các chữ viết trên phiến đá chặn cửa, một số bị lỗ chỗ như tổ ong chẳng bao giờ có thể xuất hiện Ma Vân Quỷ Tự được nữa. Bạch Thiếu Hồng chỉ thoáng sững sờ, sau đó lại tự nghĩ :
- “Không những phiến đá này nên hủy bỏ, mà các vách đá trong hang ngầm cũng nên xóa đi. Ta đã thuộc nằm lòng Càn Khôn Huyền Cơ thì để lại chỉ di hại mà thôi.
Trong lòng đã quyết, Bạch Thiếu Hồng ẩn nhẫn ở lại đáy Thiên Nham hai tháng nữa học cho thật làu thông Càn Khôn Huyền Cơ rồi mới dự định tái xuất giang hồ.
Chàng tiến ra lòng hồ bắt đầu xếp hai tảng đá chồng lên nhau như lần trước, vận chân khí tụ tập đánh vào tảng đá phía dưới. Hiện tại chân khí tùy theo tâm trí sai khiến, nên thoạt đầu nó cực nhu hòa, đẩy bắn khối đá phía dưới ra xa mấy thước rồi mới chuyển thành lực công phá.
Tảng đá phía trên hụt chân lơ lửng trong chớp mắt rồi rớt xuống đất nhẹ nhàng không hề bị chấn động hay rạn nứt tí nào cả. Trong khi đó tảng đá phía dưới kêu “Ầm” một tiếng rất trầm ổn, tỏa ra một vầng bụi cát xoay tít tại chỗ. Giá như có người đứng bên cạnh cũng chẳng hề bị thương tích tí nào, chứng tỏ nếu chàng muốn tập trung thì nó sẽ tập trung ngay lập tức.
Bạch Thiếu Hồng thở phào một cái, lẩm bẩm :
- Thế là ta đã có thể hoàn thành tâm nguyện cho lão tiền bối rồi đó.
Tuy vậy đang lúc phấn kích, chàng không vội vã, đột nhiên búng ngón tay dánh véo một cái thử xem mình muốn dùng cách không chỉ lực, thì hiệu lực nó sẽ ra sao.
Tảng đá gần đó tung bay tí bụi cát rồi hiển hiện ra một cái lỗ nhỏ to bằng ngón tay, sâu hơn bốn phân liền. Bạch Thiếu Hồng rất vui mừng bởi vì với cách không đả huyệt của Địa Quân lão nhân hai năm trước thì nó cao siêu gấp mấy lần.
Bạch Thiếu Hồng lại nghiêng đầu tự nhủ :
- “Công phá thì hơn hẳn Địa Quân lão tiền bối rồi, nhưng giả dụ ta muốn điểm huyệt thì sao?”
Do đó chàng sử dụng cách không chỉ lại lần nữa, lần này tính toán thật chuẩn xác để chân khí vừa chạm vào khối đá là dừng lại ngay. Quả nhiên Càn Khôn Huyền Cơ tuyệt diệu khôn tưởng, không hề có tí bụi cát nào bắn ra mà khối đá đã in rõ vết ngón tay trên đó, chiều sâu chỉ bằng lớp da người vừa đủ để phong bế huyệt đạo.
Bạch Thiếu Hồng vô cùng phấn kích, rú lên một tiếng như rồng ngâm, hổ hú.
Chàng nhặt một cành cây khô làm kiếm trước khi vọt người lên cao, thân hình lộn vòng liên tiếp theo khẩu quyết chiêu “Trường Ba Lạc Nhạn” rất đẹp mắt. Lúc rơi xuống chàng dùng khẩu quyết chiêu “Xuất Phong Hướng Thủ” phổ chân khí vào cành cây khô nhắm phiến đá đâm luôn một nhát.
Hai âm thanh cùng vang lên một lượt “bộp” “rắc” nho nhỏ. Tuy cành cây khô quá dòn đã gãy ngang nhưng phần đầu của nó vẫn đủ sức ngập vào đá hai phân, nếu là kiếm thép thực sự thì kết quả còn ghê gớm hơn nhiều. Bạch Thiếu Hồng chăm chú nhìn thành tựu của mình, môi nở nụ cười thỏa mãn rồi thong thả trở lại động ngầm.
Chàng đứng trước mặt di thể của Diêm Vương Sát Tinh vái dài rất trịnh trọng :
- Tiểu bối đã may mắn hưởng thụ cơ duyên của tiền bối để lại, xin được thực hiện di ngôn rồi tái xuất giang hồ báo cừu rửa hận.
Hành lễ xong, chàng vận nội lực, cẩn trọng đánh vào khối thạch bàn mà Diêm Vương Sát Tinh đang ngồi. Theo phương pháp vừa rồi chàng dùng kình lực âm nhu đẩy thạch bàn chạy về phía sau hai thước mới thực sự nhả lực công phá. Âm thanh “ầm” vang trong thạch động u u điếc cả tai, thạch bàn lập tức tan ra thành muôn ngàn viên đá nhỏ, chất thành một ngọn giả sơn loạn thạch.
Trong khi đó di thể Diêm Vương Sát Tinh mất chỗ tựa lơ lửng trong không khí rất lâu khiến Bạch Thiếu Hồng kinh ngạc tới mức không tự chủ được phải bước lùi một cái.
Đột nhiên động ngầm vang lên tiếng rì rào lột sột rất khó tả, Bạch Thiếu Hồng nhìn quanh một vòng bất giác la thất thanh :
- Trời ơi, điều gì thế này?
Hóa ra chẳng biết nguyên nhân tại sao, các vách đá khắc pho Càn Khôn Huyền Cơ từ từ rơi rụng lả tả. Chất bột xam xám chớp mắt đã dồn thành một đống dưới chân vách và vách đá hiển hiện một màu trắng lung linh như cảnh tiên giới. Bạch Thiếu Hồng không sao nhịn được bước tới bốc lên xem thử. Chàng ngẩn người ra “ủa” một tiếng bởi vì chất bột này rất lạ lùng không phải là đá vụn mà ra. Chàng xoay người nhìn lại di thể Diêm Vương Sát Tinh thì càng kinh ngạc bội phần.
Hiện tại nó cũng rơi rớt lả tả như bụi phấn, xác thịt dần dần nhỏ lại nhưng vẫn lơ lửng trên không. Khoảng nửa khắc thì di thể Diêm Vương Sát Tinh hoàn toàn biến thành tro bụi. Lúc đó Bạch Thiếu Hồng mới định tâm nhìn thấy mấy chục hàng chữ hiện ra trên vách đá trắng. Nó được viết bằng thứ mực thông thường và đại khái như sau :
- “Đầu tiên ta không đủ công lực để khắc lên vách đá, mới dùng chất Nham Hỏa tô lên. Lúc còn nóng rất dễ dùng dao nhọn để viết, sau đó dần dần khô đi giống hệt màu đá. Khi nào ngươi thành công Càn Khôn Huyền Cơ thì cát bụi lại trở về với cát bụi.
Ngay cả thân thể ta cũng vậy, nó lưu giữ được là nhờ chân khí bất hoại vĩnh cữu, bao giờ ta thỏa mãn thì tự nó sẽ tan rã về với nguyên thủy. Chẳng nên thương tiếc.
Bạch Thiếu Hồng thở dài một cái, hóa ra Diêm Vương Sát Tinh lão nhân đã dự tính đâu vào đó, chàng có muốn cưỡng lại cũng không được. Vì vậy chàng hướng về đám bụi đá vái thêm một cái nữa :
- Tiểu bối xin tuân theo ý chỉ. Sau khi ra khỏi Tiên Đài sẽ đóng cửa đá lại để tiền bối được an nghỉ ngàn thu.
Bạch Thiếu Hồng ngậm ngùi rời khỏi đáy Thiên Nham. Hiện tại sắp đến mùa Đông, băng giá sẽ phủ kín phiến đá làm cửa thạch động. Không còn chỗ thoát, chỉ cần hết mùa Đông này Giám Hồ sẽ lại đầy nước trong xanh như xưa, chẳng còn ai có thể khám phá xâm phạm tới nơi an nghỉ của Diêm Vương Sát Tinh nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT