Lũng Đầu Tẩm là vùng đất thấp nên bao giờ cũng ẩm ướt, do đó các vết chân của Bách Ảnh Tiên Tử và Công Tôn Chấn in dấu rất rõ ràng. Cung Tào Nghiệp có muốn cãi cối cũng không được. Vòng ngoài là dấu chân của Bách Ảnh Tiên Tử, tuy nó rất mờ do khinh công Bách Quỷ Ảnh như lướt trên mặt đất nhưng vẫn có thể phân biệt rất chính xác. Gần như nó là hàng trăm bàn chân xếp hàng cực kỳ đều đặn, cự ly không sai một ly. Trong khi đó nơi Công Tôn Chấn đứng, loạn xạ các vết chân ngang dọc chứng tỏ lão Hộ pháp ngã nghiêng hoài, không sao chối cãi được.

Đinh Bất Phàm giả vờ thở dài lấy giọng nhân nghĩa than thở :

- Công Tôn Hộ pháp thực ra chẳng thua kém bao nhiêu, tiếc rằng thân thế bị nội thương chưa khỏi nên lão mỗ có thiên vị cũng không được, xin thứ lỗi vậy.

Công Tôn Chấn tức đến ói máu, gằn giọng cãi lại :

- Ta không cãi là bộ pháp thua kém Bách Ảnh Tiên Tử nhưng đã giao đấu, ít nhất phải có người ngã xuống mới phân biệt được hơn thua chứ.

Đinh Bất Phàm lại thở dài nhưng lần này trầm giọng rất âm u :

- Nếu lão mỗ để kéo dài thời gian chừng một khắc nữa chắc chắn kẻ ngã xuống sẽ là Hộ pháp rồi vậy.

Cung Tào Nghiệp biết có đấu lý vẫn không cãi biến được nên xen vào gạt ngang :

- Được rồi, Hắc Chu bang nhận thua trận này, bây giờ ta được hân hạnh tỉ đấu với vị nào đây?

Hình như đã sắp sẵn, Đông Môn Song thong thả tiến ra cười nhạt :

- Bang chủ đừng lo, thân phận cao trọng như Bang chủ thì đương nhiên phải có người cao trọng tiếp đãi.

Trong đầu óc Cung Tào Nghiệp thoáng có ý nghĩ “con nhãi này đã tiếp thụ hết võ công ảo diệu của Bách Ảnh Tiên Tử nhưng về hỏa hầu chắc chắn thua xa Chu Cáp thần công của ta. Chỉ bằng tìm cách tỉ đấu nội lực thì trận này mới thắng được dễ dàng”.

Đã có ý định, Cung Tào Nghiệp ung dung đưa hai tay lên ngực, miệng cười nhẹ :

- Đa tạ Đông Môn cô nương có lòng kính trọng lão mỗ, xin nhường cô nương ra chiêu trước đó.

Thái độ Ôn tồn rất giả dối ai cũng nhận ra, vì vậy Đông Môn Song lạnh lùng quát luôn :

- Được lắm, tiếp chiêu đi.

Nàng chuyển thân giống hệt Bách Ảnh Tiên Tử nhưng bóng ảnh không lờ mờ mà lại rõ ràng từng cái, chứng tỏ chân lực còn thua kém mẫu thân xa. Lúc Đông Môn Song sử chiêu “Động Phong Thiên Khởi” lại càng thiếu sót hơn, đáng lẽ theo yếu quyết chiêu thức này phải dùng hàn âm biến nó thành một cơn lốc lạnh buốt mới đúng. Đàng này chưởng lực chỉ như làn gió xuân mát mẽ thì gọi là “Đông Phong” sao được. Bạch Thiếu Hồng chắc lưỡi than thầm “trận này thể nào Đông Môn cô nương cũng thua rất mau, ta đành phải tìm cách kéo dài trận thứ ba mới xong”.

Riêng Cung Tào Nghiệp mừng rỡ vô cùng, chẳng do dự xuất luôn chiêu “Lôi Tòng Diện Khởi” cực kỳ hùng mạnh, toan một hai chiêu đánh bại ngay địch thủ mới hả lòng.

Ngờ đâu Đông Môn Song chỉ mới sử dụng hư chiêu, nửa chừng cấp tốc xoay người lạng qua bên phải khiến Cung Tào Nghiệp đánh vào chỗ không người. Trong đêm tối nghe “Ầm” một tiếng dữ dội, đất cát lập tức tung lên mù mịt cả phạm vi mấy trượng. Tất cả người dự khán đều phải lùi về mấy bước tránh né đất bùn khỏi văng trúng người.

Khi gió tan đất lặng, ngay vị trí Cung Tào Nghiệp vừa đánh hiện ra một lỗ sâu ba bốn tấc, đường kính hơn một vòng người ôm thì đủ rõ chưởng lực hùng hậu tới mức nào.

Lão Bang chủ hơi ngẩn người ra một chút rồi mau lẹ chuyển đổi chân khí đánh tiếp một chiêu nữa có tên là “Vạn Hoa Sinh Sắc”. Chiêu này ngược hẳn với “Lôi Tòng Diện Khởi”, chân khí tỏa ra hàng vạn tia nhỏ giống như các bông hoa của tử thần, đi tới đâu phát ra âm thanh xì xì rất rùng rợn.

Chủ ý của Cung Tào Nghiệp không để Đông Môn Song có đường rút lui nên mới dùng chiêu thức hơi nhẹ nhàng này.

Quả nhiên nàng không tránh né nữa, dùng luôn song chưởng đẩy chân khí ra theo yếu quyết “Thanh Âm Dục Sát”.

Riêng Bạch Thiếu Hồng một phen chắc lưỡi than thầm bởi vì nếu muốn thắng được bản chất âm nhu của “Vạn Hoa Sinh Sắc” tất phải dùng chiêu “Thanh Dương Cuồng Khả” mới đúng. Chiêu “Thanh Âm Dục Sát” cốt lõi cũng là Âm nhu, lại không có “Thanh Dương” hỗ trợ thì chỉ đến hòa là cùng.

Chàng ước đoán chẳng sai, hai luồng chưởng lực chạm nhau phát ra tiếng “bộp” rất trầm rồi hóa giải tản ra khắp nơi, song phương không hề bị chấn động chút nào.

Qua hai chiêu Cung Tào Nghiệp càng tin chắc hỏa hầu của Đông Môn Song yếu kém, cất tiếng khen giả :

- Khá lắm, sửa soạn đỡ chiêu thứ ba đi.

Lão Bang chủ cố ý dùng tiếng “đỡ” để Đông Môn Song không muối mặt tránh né nữa, do đó chiêu này lão dùng toàn lực xuất phát một chưởng cực kỳ hùng hậu gọi là “Lôi Động Chấn Thiên”. Chân khí chưa tới đích đã phát ra những âm thanh ù ù như sấm động rồi ào ạt xô tới địch nhân bằng một lực di sơn bài đảo.

Bạch Thiếu Hồng hoảng sợ toan đề khí nhảy ra viện thủ, ngờ đâu Đông Môn Song lắc người rất đẹp mắt dùng luôn một thế trong Bách Quỷ Ảnh vọt bắn người lên cao để cho chưởng lực qua chân. Không có mục tiêu công phá, chưởng lực của Cung Tào Nghiệp ồ ạt đập vào gốc cây nhỏ gần đó vang lên một âm thanh “bộp” trầm khô khốc.

Cự ly từ người đánh tới gốc cây gần hai trượng vậy mà nó không chịu nổi phải trốc gốc bay vụt vào đêm tối thì đủ biết lực đánh kinh khủng ra sao.

Cung Tào Nghiệp cực kỳ giận dữ nên chẳng thèm giữ thân phận lão nhân lập tức xuất chiêu “Nhân Vọng Hướng Thiên” từ dưới đánh ngược lên trên luôn. Đương nhiên trong tình trạng vội vã chân khí chưa hội tụ đầy đủ nên chiêu thế không sao hùng hâu được. Thế là Đông Môn Song khoát tay chống bằng chiêu “Nhật Cường Tà Huy”, chân khí biến ra hàng ngàn tia kình khí lực nhỏ úp xuống rất mạnh.

“Bùm” một cái, nàng lợi dụng phản chấn lộn người rất đẹp và đã hạ thân an toàn, lạnh lùng nhìn Cung Tào Nghiệp mĩa mai :

- Chưởng lực ghê gớm thực, nếu là người khác chắc chắn khó mà thoát được độc thủ của Bang chủ đấy.

Cung Tào Nghiệp không chú ý lời nói, đầu óc mãi xoay chuyển tìm xem ý định của địch thủ ra sao, do đó ấp úng trả lời bằng mấy tiếng vô nghĩa :

- Ngươi... ngươi…

Đột nhiên lão ta ngửa mặt cười dài có vẻ thích thú vô cùng khiến mọi người đều kinh ngạc. Đông Môn Song không thay đổi sắc mặt, lạnh lẽo hỏi lại :

- Bang chủ đã chắc thắng lắm sao mà cười?

Tuy Cung Tào Nghiệp không trả lời nhưng nhờ câu hỏi này ai cũng hiểu ra nguyên nhân. Thì ra phương cách mạnh thì tránh, nhẹ thì đón của Đông Môn Song chính là thủ pháp của người yếu kém về chân lực. Riêng Cung Tào Nghiệp còn có ý nghĩ nàng cố tình kéo dài như vậy để tiêu hao khí lực của mình nên mới yên tâm cười khoái trá. Trong lòng lão càng thêm quyết tâm sử dụng đến việc tỉ đấu nội lực.

Vì vậy vừa dứt tiếng cười, Cung Tào Nghiệp quát trầm một tiếng, dồn toàn lực xuất chiêu “Ma Hạc Sử Quần” đánh tới. Chiêu thức này biến chưởng kình thành một cái cầu vồng vô hình vô ảnh chuyên công kích mỗi khi địch nhân hở ngang sườn. Do đó chưởng phong rít lên vi vu rồi ồ ạt đi cong nửa người tập kích về bên trái Đông Môn Song. Dĩ nhiên thấy chưởng lực mạnh bạo, nàng lại áp dụng phương pháp tránh né, tức là phải lạng người về bên phải.

Chẳng ngờ Cung Tào Nghiệp cấp tốc thu hồi chân khí lại và cũng lạng người theo, chớp nhoáng dùng song chưởng xuất chiêu “Giang Phong Tụ Lãnh” đánh trực tiếp vào ngực Đông Môn Song.

Có ba lý do để nàng không tránh né được nữa, thứ nhất là không kịp đảo người, thứ hai là chiêu chưởng này đúng theo tên gọi vừa âm nhu vừa nhẹ nhàng đủ sức chống đỡ. Còn lý do thứ ba thuộc về phản ứng tự nhiên, bất cứ nữ nhân nào cũng không muốn người xâm phạm vào vùng đồi núi vưu vật của mình.

Vì vậy Đông Môn Song quát lớn “hay lắm” cổ tay lật nhanh một cái cấp tốc xuất phát song chưởng chống đỡ liền. Thấy nàng cũng dùng chưởng lực âm nhu đối chọi với Âm Hàn, Bạch Thiếu Hồng lại la thầm trong bụng “hỏng rồi”.

Ngay lúc đó Cung Tào Nghiệp đã quát trả rất ghê rợn :

- Ai hay thì sẽ biết ngay.

Lời nói chưa dứt thì bốn bàn tay đã ép vào nhau đánh “chát” một cái hình thành tư thế tỉ đấu nội lực nguy hiểm nhất trong các cách giao đấu.

Bạch Thiếu Hồng không nhịn nổi lẩm bẩm than thầm :

- “Thì ra họ Cung có ý như vậy, chỉ tiếc Đông Môn cô nương không nhìn ra nên phen này sẽ thất bại chắc chắn, thậm chí không toàn mạng nữa là khác.

Diễn biến không đúng theo dự đoán của chàng tí nào, ngay khi chạm tay, đột nhiên Đông Môn Song nở một nụ cười nhẹ trước khi thong thả ngồi xếp bằng xuống đất.

Lần đầu tiên từ lúc gặp lại tiểu giai nhân, Bạch Thiếu Hồng mới thấy nàng cười, giống như giữa mùa đông băng tuyết chợt có một nụ hoa hàm tiếu khai mở rực rỡ. Nụ cười biểu hiện sự đắc ý đầy gian trá khiến Bạch Thiếu Hồng đột nhiên tỉnh ngộ buộc miệng nói luôn :

- Thì ra Thượng Dương động đã sắp sẵn màn kịch này, sự yếu kém của Đông Môn cô nương chỉ là hành vi dụ địch vào thế tỉ đấu nội lực mà thôi.

Hiện tại tất cả đều im lặng nên tuy chàng nói rất nhỏ mà ai cũng nghe thấy.

Bách Ảnh Tiên Tử và Đinh Bất Phàm lập tức lườm lườm nhìn chàng tỏ vẻ tức tối vô cùng.

Bạch Thiếu Hồng cực kỳ công phẫn trợn mắt nhìn lại và nói to :

- Trận thứ nhất thắng bại bằng trí xảo, trận thứ hai thiếu quang minh chính đại chiếm lấy phần hơn thì chắc rằng chúng ta khỏi phải thi đấu trận thứ ba nữa phải không?

Trong ý chàng chỉ chờ Đinh Bất Phàm gật đầu xác nhận một cái là lập tức ước hẹn đấu công khai sống chết trước mặt quần hào liền. Tuy chưa minh bạch Đinh Bất Phàm là ai song chẳng hiểu sao trong lòng chàng có cảm giác hận thù lão vô cùng.

Ngờ đâu Đinh Bất Phàm chưa kịp đáp trả thì Công Tôn Chấn vừa cười vừa chen vào đỡ lời luôn :

- Đại hiệp đừng lo, thế nào cũng phải giúp đỡ Hắc Chu bang một trận nữa đấy.

Thượng Dương động có quỷ kế thì Bang chủ cũng có mưu thần vậy.

Chưa ai kịp hiểu ý nghĩa của lời nói thì Công Tôn Chấn đã xoay qua phía chàng khích lệ rất vui vẽ :

- Trận thứ ba này đại hiệp đánh cho địch nhân một trận tơi bời rồi chúng ta đi uống rượu cho thỏa thích, nếu đại hiệp không chê Hắc Chu bang và mỗ thì nhân tiện kết làm huynh đệ luôn càng hay.

Thực ra Công Tôn Chấn đã biết chàng là ai đâu mà đòi kết nghĩa đệ huynh.

Trước mặt Đinh Bất Phàm lại một hai xưng tụng Đại Hiệp là chủ ý chửi xéo địch nhân và khích tướng để chàng tận sức mà thôi.

Bạch Thiếu Hồng không để ý lắm, kinh ngạc hỏi nhanh :

- Theo Đại hộ pháp thì Hắc Chu bang chắc chắn sẽ thắng trận thứ hai này ư? Tại hạ e rằng nội lực Ma Vân Quỷ Tự của Đông Môn cô nương…

Công Tôn Chấn không để chàng nói hết câu, chỉ tay cắt ngang :

- Đại Hiệp cứ bình tâm xem kỹ thì rõ ngay.

Bách Ảnh Tiên Tử, Đinh Bất Phàm cũng chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện giữa chàng và Công Tôn Chấn, trong lòng lại tin tưởng Đông Môn Song sẽ thắng dễ dàng nên không chú ý song phương giao đấu. Bây giờ nghe nói thì vội quay lại quan sát, thoáng mắt đã phát hiện ra biểu hiện khác lạ liền.

Rõ ràng Cung Tào Nghiệp rơi vào bẫy tỉ đấu nội lực một cách tự nguyện thì đương nhiên khó mà chống chỏi được chân khí của Đông Môn Song. Nhất là Đinh Bất Phàm đa mưu quỷ kế sắp đặt đâu vào đó cực kỳ hoàn hảo. Trước khi khởi hành, lão và Bách Ảnh Tiên Tử đã luân phiên dùng phép “Chuyển Khí Trợ Lực” cho Đông Môn Song, vì vậy nàng nhất thời có công lực cao siêu gần gấp đôi Cung Tào Nghiệp. Vì những lẽ đó hiện tại lão Bang chủ co rúm cả người, diện mạo méo mó rất ghê sợ bởi vì bao nhiêu gân cốt hoạt động quá sức chịu đựng biến dạng hẳn đi.

Trong trường hợp kẻ thắng thế đáng lẽ Đông Môn Song phải ung dung mới phải, ngờ đâu nàng biểu lộ sự đau đớn còn ghê gớm hơn kẻ sắp thất bại. Thân hình Đông Môn Song không những run rẩy như người mắc phong mà diện mạo cũng co giật liên miên. Làn da của nàng càng lúc càng xám đen, chứng tỏ đang chịu đựng một sự đau khổ vô bờ bến. Hóa ra kẻ cắp bà già gặp nhau, Cung Tào Nghiệp cũng có một phương pháp bí mật nào đó mà chẳng ai ngờ tới. Càng lúc biến đổi hai bên càng trầm trọng và tệ hại hơn, bất cứ bên nào sơ sót hay đuối sức trong tích tắc sẽ vong mạng ngay lập tức.

Đinh Bất Phàm chăm chú quan sát sự thể ngoài tiên liệu của lão, lão cực kỳ nóng nảy và bối rối. Đột nhiên lão kinh hoảng la to :

- Phải rồi “Chu Cáp Tinh Độc”.

Công Tôn Chấn nhìn lão cười hì hì thừa đủ xác nhận điều ước đoán này.

Đinh Bất Phàm lặng người một chút rồi trầm giọng “hừ” nhẹ trong cổ :

- Cứ cho là thế đi, nếu chủ nhân biết khéo léo thì lần này lão Cung sẽ toi mạng ngay lập tức.

Công Tôn Chấn nghiêng đầu đáp liền :

- Lão mỗ e rằng tiểu chủ nhân kinh nghiệm còn non nớt, không hiểu biết bằng các hạ, sẽ tiêu vong trước khi đánh chết được Bang chủ đấy.

Hai tên ác ma ung dung nói chuyện như chỗ không người, chẳng hề úy kỵ tổn hại đến danh dự tí nào bởi vì hiện tại có ai khác ngoài bọn thuộc cấp.

Cung Tào Nghiệp và Đông Môn Song đang trong tình thế sống chết đều phong bế kinh mạch, thu tâm hồi chí giao đấu lấy gì mà nghe lọt vào tai. Vì vậy thoáng thấy Cung Tào Nghiệp đảo người lắc lư dữ dội, Đinh Bất Phàm sung sướng reo lên :

- Hay lắm, ta đã biết tiểu chủ nhân tài trí hơn người mà, thể nào cũng nghĩ ra cách thức đánh chết địch nhân trước, chữa trị Chu Cáp Tinh Độc sau.

Công Tôn Chấn kinh hoảng bước lên một bước trợn mắt quan sát thật kỹ, chợt cất tiếng cười dài đầy vẻ nhân nghĩa giả tạo :

- Đinh lão huynh tuổi già mắt kém nhìn lầm mất rồi, chẳng phải người Thượng Dương động nghĩ ra phương thức chuyển độc vào một nơi đâu. Bang chủ của ta rung động là vì đã dồn hết Chu Cáp Tinh Độc qua người vị tiểu chủ nhân tội nghiệp kia rồi.

Đinh lão huynh hãy xem kỹ da mặt người nhà là biết liền.

Tới lượt Đinh Bất Phàm biến sắc, lão chăm chú nhìn một hồi. Thân hình chợt run bắn lên nghẹn ngào “trời ơi” một cái, chứng tỏ câu nói của Công Tôn Chấn rất đúng sự thật. Bách Ảnh Tiên Tử từ nãy tới giờ không nói, sắc mặt chẳng rõ biến đổi ra sao vì khuất sau tấm lụa che mặt nhưng thân hình tùy lúc mà run lên từng chập. Nghe Đinh Bất Phàm la “trời ơi” đầy thất vọng, đột nhiên bà xoay lại gầm lên :

- Tất cả là do ngươi xếp đặt, bây giờ nó đã lâm vào tình trạng thập tử nhất sinh thì làm thế nào đây?

Bách Ảnh Tiên Tử là mẫu thân Đông Môn Song gọi nàng bằng “nó” cũng không sao, có điều giọng lưỡi giống như Đinh Bất Phàm cũng phải có trách nhiệm thân thiết thì hơi khác lạ một chút. Chẳng ai để ý đến tiểu tiết này trừ Bạch Thiếu Hồng, tiếc rằng chàng thoáng nghi ngại rồi lập tức bỏ qua liền, bởi vì chàng mãi mê suy nghĩ về tình trạng kỳ lạ đang xảy ra cho Đông Môn Song và Cung Tào Nghiệp. Xuyên qua vài ý của Đinh Bất Phàm trao đổi với Công Tôn Chấn, chàng lờ mờ nhận ra chút nguyên ủy.

Có lẽ cả hai đều ngấm ngầm xếp đặt ngụy kế đưa nhau vào chỗ tử vong nhưng vỏ quýt dầy có móng tay nhọn. Đông Môn Song ỷ lại mình đã được truyền chân khí của hai tay cao thủ, giả vờ yếu kém lúc giao đấu đến khi bắt đầu tỉ thí nội lực mới khoái trá dồn sức ra. Ngờ đâu tất cả đúng theo dự kiến chỉ trừ việc Cung Tào Nghiệp có Chu Cáp Tinh Độc mà thôi. Sai một ly đi một dặm là thế, chỉ thiếu sót điểm này tức thì đảo lộn hết mọi tính toán, sự sống chết của cả hai đều phú cho trời đất run rủi mà thôi.

Bạch Thiếu Hồng hiểu được như thế là hiểu rồi, chẳng cần quan tâm tới Chu Cáp Tinh Độc là gì, ở đâu mà có.

Thực ra chất độc này là tinh túy của hàng ngàn con cóc bông trích ra tẩm luyện và cô đọng lại. Cung Tào Nghiệp dùng nó dồn vào một chỗ trong đan điền, mỗi khi luyện công vận khí Chu Cáp thần công thì nhả ra tí chút, vừa bồi bổ chân khí vừa tăng cường chưởng lực hiệu dụng độc ác hơn. Nếu luyện hết số tinh độc này, mỗi chưởng của lão đánh ra đều mang theo hơi hướng độc chất, địch nhân vô ý hít vào lập tức chết ngay khỏi cần phí sức đánh đến chưởng thứ hai.

Cung Tào Nghiệp hoàn toàn không có ý định dùng tinh độc trong lúc giao đấu nội lực vì nghĩ rằng hỏa hầu thâm hậu hơn hẳn địch nhân. Đến khi Đông Môn Song mạnh mẽ không sao tưởng tượng được, ở thế bắt buộc, Cung Tào Nghiệp liều lĩnh vận hết sức cố duy trì thế cân bằng, lấy thời gian đó tống xuất toàn bộ Chu Cáp Tinh Độc theo chân khí lọt vào người Đông Môn Song. Lão hy vọng độc chất giết chết nàng trước khi mình thất bại, tuy rằng như vậy về sau không còn cách nào tìm được số Chu Cáp để bù đắp vào nữa.

Càng minh bạch sự nguy hiểm từng giây từng phút sắp xảy ra, Bạch Thiếu Hồng càng bấn loạn trong lòng, giở khóc giở cười. Cứu Cung Tào Nghiệp có nghĩa là giết chết Đông Môn Song, chàng chẳng đành tâm. Ngay cả trợ lực cho nàng hạ sát Cung Tào Nghiệp cũng không ổn bởi vì Thượng Dương động thắng luôn hai trận tức nhiên có quyền cướp đoạt Thiên Quân lão nhân.

Chàng tạm dừng suy nghĩ vì lúc đó Bách Ảnh Tiên Tử và Đinh Bất Phàm bắt đầu to tiếng cãi nhau, cả hai trừng mắt nhìn nhau khiến sự liên hệ càng thêm lạ lùng khó hiểu.

Bách Ảnh Tiên Tử gằn giọng nói lớn :

- Được lắm, ngươi đã không nể vị ta, tìm cách giải quyết thì ta tự mình làm lấy vậy.

Nói xong bà ta lạng người toan chạy đến sau lưng Đông Môn Song tiếp tay trợ lực.

Đinh Bất Phàm và Công Tôn Chấn đồng loạt quát trầm :

- Đừng làm vậy, còn gì mặt mũi của Thượng Dương động.

- Bách Ảnh Tiên Tử, ngươi vi phạm luật lệ giang hồ thì ta cũng không nể nang nữa đâu.

Cùng với tiếng quát, cả hai song song vọt người chận đường Bách Ảnh Tiên Tử, bốn bàn tay đều đưa lên ngực sẵn sàng xuất thủ cản trở.

Hiện tại Bách Ảnh Tiên Tử đỏ ngầu đôi mắt, trước kia đã nửa điên nửa loạn lại càng điên khùng hơn, cất tiếng cười khàn :

- Hay lắm, Bách Ảnh Tiên Tử này liều mạng với các ngươi.

Bà ta không do dự, bàn tay khoa một vòng dùng luôn chiêu lực cực độc là “Sắc Kiến Quỷ Sầu” đánh vào ngực Đinh Bất Phàm.

Hóa ra đầu óc điên thế mấy cũng còn nhận ra người nhà đánh nhau thì được, chẳng thể vô cớ tấn công Công Tôn Chấn một cách vô lý.

Nói về võ công Ma Vân Quỷ Tự thì Đinh Bất Phàm quá rành rẽ, ung dung sử chiêu “Trường Ba Lạc Nhạn” chống đỡ. So ra nội lực của lão cao siêu hơn hẳn Bách Ảnh Tiên Tử, ra chiêu này có vẻ nhẹ nhàng cốt cản trở hơn là hạ thủ.

Vì vậy hai luồng chân khí chạm nhau “bộp” một cái trầm đục như tiếng trống, không hề có dư lực tỏa ra chung quanh.

Bách Ảnh Tiên Tử lảo đảo bước lùi một bước, tức giận đổ cả hào quang mắt và gầm lên như thú dữ :

- Ngươi... ngươi quyết chống đối ta phải không? Nếu hôm nay hài nhi của ta vong mạng thì lai lịch cùng hành vi xấu xa của ngươi chẳng còn che dấu được đâu.

Đinh Bất Phàm liếc mắt thấy ai cũng kinh ngạc chờ đợi, liền biến sắc tức giận, run giọng quát tháo :

- Con mụ này thực khốn nạn, ngươi định bêu riếu ta trước mặt giang hồ phải không?

Lão ác ma chưa nói hết câu đột ngột sử dụng một thân ảnh rất kỳ lạ, nó giống như Bách Quỷ Ảnh nhưng mau lẹ và quái dị gấp mấy lần. Thân hình chỉ chớp một cái đã tiến sát sau lưng bao giờ không hay, gần như chẳng ai thấy kịp lão điểm huyệt Bách Ảnh Tiên Tử ra sao, chỉ thấy bà ta từ từ đổ xuống như gốc cây bị đốn gốc.

Công Tôn Chấn nửa khen ngợi nửa dò hỏi, cất tiếng cười hì hì :

- Hôm nay thực sự mới chứng kiến Quỷ Hồn Y Thánh võ công ra sao. Nội khinh công này thừa đủ bá chủ thiên hạ rồi, chẳng hay nó tên là gì vậy?

Đinh Bất Phàm hừ nhẹ trong cổ không thèm trả lời, xoay lại ra hiệu cho hai lão Thất Sắc Công khiêng Bách Ảnh Tiên Tử lui về phía sau.

Công Tôn Chấn không tức giận tí nào, nhanh miệng hỏi tiếp :

- Nếu lão huynh không muốn tiết lộ thì thôi, hôm nào rảnh rỗi xin mời đến Tổng đàn uống rượu biểu diễn lần nữa để mỗ được sáng mắt. Trong đời mỗ chưa từng thấy qua khinh công nào nhập thánh siêu phàm như vậy. À, nó có phải phát xuất từ Ma Vân Quỷ Tự không nhỉ?

Bạch Thiếu Hồng thoáng kinh ngạc vì tự nhiên Công Tôn Chấn tỏ ra lắm lời, từ trước tới nay lão là người âm trầm nhất trong Tứ đại Hộ pháp cơ mà.

Đinh Bất Phàm “hừ” mũi cái nửa thong thả trả lời rất kỳ lạ :

- Bất tất phải thế, trò trẻ con đó không qua mắt được ta đâu.

Công Tôn Chấn cười hì hì, chẳng ngượng ngùng hỏi ngay :

- Hay lắm, thế là Thượng Dương động chịu thua trận thứ hai phải không?

Lúc đó Bạch Thiếu Hồng mới giật mình nhìn qua chỗ giao đấu, chàng không khỏi kinh hoảng la lên nho nhỏ :

- Thảo nào, Đông Môn cô nương nguy tới nơi rồi.

Thì ra Công Tôn Chấn cực kỳ tinh tế liếc mắt thấy da mặt Đông Môn Song mỗi lúc mỗi đen lại, môi nàng nghiến vào răng đến bật cả máu tươi trong khi Cung Tào Nghiệp bớt hẳn vẻ rung động thì biết ngay Chu Cáp Tinh Độc bắt đầu có tác dụng. Lão không muốn Đinh Bất Phàm can thiệp nên mới giả vờ hỏi chuyện lung tung thu hút chú ý. Thủ pháp này chỉ lừa gạt Bạch Thiếu Hồng chứ qua mắt lão cáo già họ Đinh sao được. Tuy vậy Đinh Bất Phàm không cố ý cản trở dù biết rằng Thượng Dương động sẽ mất đi vị tiểu chủ nhân mới.

Đinh Bất Phàm nghe Công Tôn Chấn đòi mình phải xác nhận thì cười nhạt một cái :

- Thắng bại chỉ tí nữa là kết thúc, chẳng lẽ ngươi nôn nóng đến thế sao. Trận thứ ba chắc gì tên vô danh kia đã chịu nổi mười chưởng của ta.

Nhắc tới tên chàng, cả hai liếc mắt trông sang. Lúc đó Bạch Thiếu Hồng cực kỳ bối rối nên cứ đứng ngẩn ngơ chẳng biết quyết đoán ra sao. Đinh Bất Phàm lại tưởng chàng sợ hãi nên cất tiếng cười khẩy đầy vẻ khinh thị. Bạch Thiếu Hồng bị tiếng cười kéo lại thực tại, tám phần đã có ý phá đám cuộc đấu cho bỏ ghét. Ngay lúc đó từ phía xa xa có tiếng cú rúc nho nhỏ vang lên, chàng vui mừng đến tột độ lớn tiếng quát lại liền :

- Phải rồi, ta không chịu nổi mười chưởng của ngươi nên quyết định bỏ trốn đây.

Bao nhiêu chân khí dồn tụ từ nãy tới giờ đều theo hai huyệt Lao Cung xô ra theo chưởng thế vô cùng hùng hậu theo chiêu hỗn hợp “Thanh Âm Dục Sát” và “Thanh Dương Cuồng Khả”. Một phần bị bất ngờ, một phần thấy chưởng lực quá kinh khủng khó mà cản nổi nên Đinh Bất Phàm và Công Tôn Chấn không hẹn mà nên, đồng loạt đề khí vọt người lên cao tránh né. Tên nào cũng la hoảng “ối chà” một câu chứng tỏ kinh ngạc đến tột độ.

Thực ra Bạch Thiếu Hồng đã có dự tính sẵn, ngay lúc hai ác ma bắn thẳng lên cao liền vận sức quát lớn “Nhập” rồi hai tay chập vào nhau làm một. Âm Dương hợp nhất thành một lực dữ dội không bút mực nào tả xiết đập thẳng vào giữa Cung Tào Nghiệp và Đông Môn Song. Chỉ nghe một tiếng “ầm” như trời long đất lỡ, cuồng phong xoáy loạn dữ dội chưa từng có khiến cát đất nơi Lũng Đầu Tẩm bay tung ra như mưa rào.

Áp lực tỏa ra rất mạnh nên vô hình trung còn đẩy thân hình Đinh Bất Phàm và Công Tôn Chấn vọt cao thêm ba trượng. Hai ác ma này không vội hạ thân đảo người nằm ngang cố ý giữ người lơ lửng càng lâu càng tốt bởi vì lúc đó không thể thấy rõ phía dưới địch thủ có phát xuất thêm chưởng lực nữa không.

Đó là về phần người đang cử động, riêng Cung Tào Nghiệp và Đông Môn Song ngồi một chỗ thì tất nhiên phải bị ảnh hưởng nặng hơn gấp mấy lần. Hai người đột ngột có cảm giác như sét đánh trúng mình, hai luồng chân khí hoảng loạn tự động rút lui về Đan Điền. Đồng thời người nào cũng bị áp lực đẩy vọt đi như trái bóng khổng lồ.

Đương nhiên cả hai đều bị chấn thương chút ít nên lập tức chết giấc luôn chẳng kịp kêu la tiếng nào.

Bạch Thiếu Hồng mau lẹ đề khí vọt người theo thân hình Đông Môn Song. Hiện tại chân khí đang đà phát huy cao độ nên khinh công Thuận Thủy Khinh Vân mau lẹ không thể tưởng tượng được. Người của Đông Môn Song lơ lửng giữa trời chàng đã bắt kịp, mau lẹ thò tay điểm luôn mấy yếu huyệt rồi thuận tay ôm ngang thân hình mềm mại chạy thẳng luôn. Lúc đó tiểu giai nhân đã bị chết giấc nhưng Bạch Thiếu Hồng không kịp nhận ra vẫn cẩn thận điểm huyệt để nàng chẳng còn cơ hội chống đối nữa.

Từ trên nhìn xuống Đinh Bất Phàm cất tiếng la hoảng :

- Nguy rồi, địch nhân…

Lão ác ma không nói hết lời, chân khí theo tiếng nói thoát ra nên thân hình chợt nặng như cối đá rơi xuống rất mau. Lão đành phải ngậm miệng lộn người một cái để hạ thân, lúc đó muốn kêu la tiếp thì hình bóng của Bạch Thiếu Hồng và Đông Môn Song biến vào bóng đêm từ lâu. Lão ác ma phí bao tâm huyết mới thu xếp cuộc diện hôm nay, phút chốc biến thành mây khói. Người bị thương, kẻ bị bắt thì ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.

Lục Sắc Công tiến đến ghé tai hỏi nhỏ :

- Lão gia định liệu đối phó với Hắc Chu bang ra sao, xin phân phó để thuộc hạ thi hành.

Thì ra lúc đó Công Tôn Chấn cùng mấy lão Hương chủ đã chạy lại xúm xít cứu chữa cho Cung Tào Nghiệp không đề phòng tí nào nên Lục Sắc Công mới nảy sinh ý định tập kích diệt trừ luôn. Đinh Bất Phàm nghe hỏi giật mình một cái bàng hoàng đáp trả :

- Đối phó ư? Đêm nay chúng ta thất bại ê chề thế này thì còn mặt mũi đâu gây hấn tiếp tục. Ngươi và Tía Sắc Công rút lui trước đi.

Lục Sắc Công khom lưng “dạ” nhỏ, tuy trong lòng rất bất mãn nhưng cũng đành tuân lệnh cùng Tía Sắc Công đề khí chạy luôn.

Đinh Bất Phàm ôm ngang người Bách Ảnh Tiên Tử dậm chân một cái, cũng vọt người chạy theo, thoáng mắt đã mất dạng.

Thật ra Công Tôn Chấn liếc mắt quan sát chẳng chừa một cử động nào nhưng lão để mặc Thượng Dương động rút lui không kèn không trống. Tính ra đêm nay Hắc Chu bang nhờ nhân vật bịt mặt mà tai qua nạn khỏi thực là may mắn lắm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play