Như đã nói từ trước, mới đầu giờ Mẹo đã có hàng trăm khách võ lâm giang hồ lũ lượt kéo về phía Hồng Lô Bình Đài. Nửa số không có khinh công cao siêu thì chia nhau trèo lên các mỏm đá chung quanh, tuy dự khán bằng cách này không được tận mắt vẫn còn hơn ngóng cổ từ dưới xem lên. Đến đầu giờ Thìn thì ai nấy đều có vị trí ổn định, bắt đầu nóng nảy chờ các đối thủ xuất hiện.

Bạch Thiếu Hồng và phụ tử Thuần Ngọc Giao cũng đến sớm nhưng nàng giả vờ thở dài, thoái thác rằng mình không sao đủ sức vượt lên Bình Đài, chia tay ra hai ngã.

Chàng vẫn không biến đổi dung mạo thành Hạ Âm Quái Thư Sinh mặc dù đã có sẵn y phục nơi đang đứng xem. Chàng còn muốn quan sát động tịnh của Bách Ảnh Tiên Tử trước, tùy nghi sẽ đối phó.

Đột nhiên quần hào có vẻ xáo động bàn tán râm ran khiến Bạch Thiếu Hồng vội quay mặt lại nhìn. Từ đằng xa xuất hiện năm người, dáng điệu đi đứng rất bệ vệ. Toàn bộ đều có thêu con cóc đen ở tà áo rất dễ dàng nhận ra đó là người của Hắc Chu bang.

Riêng nhân vật ở giữa thêu hình con cóc ở giữa ngực, diện mạo hồng hào, râu ba chòm đen nhánh chính là Bang chủ Cung Tào Nghiệp không sai. Bang chủ thân hành xuất môn chắc chắn bốn người kia phải là người quan trọng. Khi họ đến gần hơn chút nữa, Bạch Thiếu Hồng mới nhận ra Trương Mạc Sơn, chàng “ạ” một cái :

- Thì ra Tứ đại Hộ pháp, thảo nào quần hào bàn bán là phải.

Điều này chứng tỏ Cung Tào Nghiệp rất quan tâm đến cuộc giao đấu. Không những biết được Hạ Âm Quái Thư Sinh là ai mà còn muốn có dịp quan sát võ công của Bách Ảnh Tiên Tử, con người trước sau gì cũng sẽ là địch thủ chính của Hắc Chu bang.

Bạch Thiếu Hồng cười khổ nói thầm một mình :

- Ta không dự kiến họ Cung lại thân hành đến đây. Đã vậy lát nữa ta tìm cách khích tác kéo lão vào cuộc thị phi này thì càng hay ho hơn gấp mấy.

Trong khi chàng suy nghĩ thì bọn Hắc Chu bang đã đến sát Hồng Lô Bình Đài.

Tứ đại Hộ pháp cung kích cúi đầu chờ đợi Bang chủ thăng đài trước nhưng Cung Tào Nghiệp không vội vã, kiêu ngạo nhìn quanh một vòng rồi gật gù ra vẻ đắc ý rất lâu.

Đột nhiên thân hình lão từ từ bốc lên như có dây kéo, khi gần hết đà mới chợt xòe chiếc quạt sắt trong tay ra phẩy ngược một cái. Thân hình lại tiếp tục bốc lên như cũ, tuy nhiên tốc độ càng lúc càng chậm, về sau lão ta phải phất quạt hoài mới đặt chân lên Bình Đài được.

Tứ đại Hộ pháp Hắc Chu bang chờ cho Bang chủ hạ thân an toàn, đồng loạt vận khí hô lớn :

- “Mạn Khinh Phiêu” của Bang chủ thần kỳ cái thế chấn động giang hồ.

Sau khi xưng tụng một cách lố bịch, Tứ đại Hộ pháp mới từng người vọt lên Bình Đài, một lão vẹt đường dẫn lối cho Cung Tào Nghiệp chiếm cứ một tảng đá làm ghế ngồi. Thực ra chỗ này đã có người rồi, song có lẽ hắn sinh nhai ở mạn Nhạc Dương nên nể mặt, tự rút lui nhường chỗ. Quần hào chẳng để ý đến tiểu tiết này cũng như thái độ cực kỳ kiêu ngạo của bọn Hắc Chu bang bởi vì quả thật, chỉ một môn “Mạn Khinh Phiêu” của Cung Tào Nghiệp cũng đủ cao siêu hơn mọi người rồi.

Bạch Thiếu Hồng cũng thầm khen ngợi họ Cung, nếu chân khí không trong nhẹ và đầy rẫy thì chẳng bao giờ có thể giữ cho thân hình bay lên chầm chậm như vậy được. Chàng có biết đâu mình thừa sức biểu diễn mà không phải tốn hơi khí lực bằng lão. Môn “Mạn Khinh Phiêu” thực ra chẳng khác gì các loại khinh công khác, có điều cứ tống ra chân khí Dương, đẩy người lên một tí lập tức phải xuất phát chân khí Âm triệt tiêu nó luôn. Âm Dương lẩn lộn liên miên bất tuyệt, cực kỳ hao tổn, biểu diễn thì đẹp chứ chẳng có tí hiệu dụng nào trong khi giao đấu khẩn cấp. Nó chỉ chứng minh được một điều là lão Bang chủ phách lối này luyện được cả hai loại cùng một lúc mà thôi.

Cung Tào Nghiệp vừa đặt đít ngồi xuống đã oang oang hỏi to :

- Sao Bách Ảnh Tiên Tử và Hạ Âm Quái Thư Sinh chưa tới nhỉ?

Tứ đại Hộ pháp vội vã khom lưng đáp lại :

- Thuộc hạ nghe đâu hai bên đã đụng chạm một phen long trời lở đất tại Linh Phương am, rốt cuộc Bách Ảnh Tiên Tử bỏ chạy mất tăm mất tích. E rằng... e rằng...

Cung Tào Nghiệp làm gì không biết nhưng giả vờ ngẩn ngơ hỏi :

- Ngươi e ngại cái gì?

Tứ đại Hộ pháp nhìn nhau cười một cái :

- Thuộc hạ e rằng hôm nay Bang chủ phí công hoài sức, Bách Ảnh Tiên Tử chẳng dám tới đâu.

Lời nói vừa dứt, đột nhiên có tiếng quát trầm từ xa vọng lại :

- Hắc Chu bang láo xược thật.

Toàn thể quần hào đều kinh hãi lặng cả người. Chẳng phải vì tiếng nói có điểm gì ghê rợn mà bởi công phu nghe được âm thanh từ xa của nhân vật này cao siêu khôn tả. Riêng Bạch Thiếu Hồng nhận ra phải có Càn Khôn Huyền Cơ đến mức thượng thừa mới có nổi thính lực kỳ tuyệt như vậy. Trong lòng chàng thầm lo ngại.

Cùng với tiếng quát, một bóng áo xanh xuất hiện, lướt trên mặt đất như thuyền lướt sóng. Lúc đến chân Hồng Lô Bình Đài, nhân vật này chỉ nhúm chân rất nhẹ đã vọt lên như đại điểu. Thân pháp chẳng có biểu hiện sự cao siêu nhưng quần hào vẫn đồng loạt khen ngợi loạn xạ.

Bạch Thiếu Hồng ở xa không thể biết được tại sao, chỉ có những người hiện diện trên Bình Đài là thấy rõ lão nhân vừa mới xuất hiện không đổi sắc mặt, cũng không thở gấp một tí nào.

Bạch Thiếu Hồng không nhận ra sự ổn định tuyệt đối của chân khí lão nhân này nhưng nhận ra người. Chàng kêu khẽ trong miệng :

- Giỏi lắm, Đinh Bất Phàm cũng đến đây rồi. Hóa ra cuộc hẹn ước hôm nay phức tạp hơn ta tưởng đấy.

Trong khi đó Đinh Bất Phàm gằn giọng nói với Cung Tào Nghiệp :

- Bang chủ đường đường là một cao nhân trong võ lâm giang hồ mà để thuộc hạ ăn nói bậy bạ thật đáng trách vô cùng.

Cung Tào Nghiệp cười nhạt, trả lời rất ung dung :

- Tưởng ai hóa ra Quỷ Hồn Thánh Y. Bách Ảnh Tiên Tử không hiện diện thì người nào chả có ý trong lòng, ngươi trách sao xuể.

Đinh Bất Phàm tức đến đổ hào quang mắt, chỉ tay quát lớn :

- Thật là chủ nào tớ nấy, ngươi coi xem ai đang đến kia?

Theo ngón tay chỉ, quả nhiên mọi người thấy hai cỗ kiệu do tám người khiêng đang thong thả tiến về phía Hồng Lô Bình Đài. Cứ mỗi cỗ kiệu lại có hai lão già đi hộ giá, chính là bốn lão trong Thất Sắc Công còn lại. Cộng cả Đinh Bất Phàm thì Thượng Dương động xuất lực rất lớn, chỉ tiếc là Tả Hữu Đại Lão Tiên không thấy đâu mà thôi.

Vì vậy Bạch Thiếu Hồng nhăn nhó thở dài :

- Hai tên hung thủ chính phạm này thật gian trá, có lẽ đánh hơi biết sự không hay nên cố ý lẩn tránh chăng.

Chàng cũng thắc mắt chẳng hiểu tại sao Bách Ảnh Tiên Tử đi đâu cũng có hai cỗ kiệu, nhưng chàng đành nén lòng chờ đợi, trước sau gì ngày hôm nay sẽ biết rõ mà thôi.

Lúc đó hai cỗ kiệu đã đến chân Hồng Lô Bình Đài, hai trong bốn Thất Sắc Công vọt người lên hô hoán :

- Chư vị hãy lui lại một chút đi.

Số quần hào đứng ngay đầu Bình Đài rất tức tối nhưng bị uy thế của Thượng Dương động lấn át bèn hậm hực lui lại chừa một khoảng trống liền. Nhị công lẳng lặng quan sát đâu đó xong xuôi mới cúi đầu hô to :

- Kính thỉnh Tiên Tử thượng đài.

Bốn hán tử khiêng kiệu đồng thanh hô rập một tiếng “thăng” vang dội như sấm.

Lập tức cỗ kiệu theo tay khiêng bay vụt lên như pháo thăng thiên, tốc độ đã mau, chiều cao lại rất ghê gớm vượt hẳn hơn Bình Đài mấy tấc. Bốn tên này liên tiếp quẫy chân giống như cá bơi trong nước để phát xuất chân khí thực hùng hậu, sau khi hết đà chỉ cần róm người về trước một cái đã cùng với cỗ kiệu hạ thân an toàn.

Màn biểu diễn kỳ tuyệt này được quần hào hoan hô vang dội. Ai nấy đều lắc đầu lè lưỡi khâm phục, tuy vẫn biết rằng Bách Ảnh Tiên Tử cố ý huấn luyện bọn khiêng kiệu chuyên về khinh công, chưa chắc võ công đã bằng ai. Đã có lòng sợ hãi phát sinh, quần hào tự động vẹt lối để cỗ kiệu tiến vào trung tâm Bình Đài, nhường chỗ cho cỗ kiệu thứ hai bay lên.

Riêng Bạch Thiếu Hồng chặc lưỡi nhận ra bộ thế của bọn khiêng kiệu chính là một trong hai mươi tám chiêu trong Ma Vân Quỷ Tự có tên là “Thuận Thủy Khinh Vân”.

Trong lòng chàng nổi lên hai ý nghĩ, một nửa khen thầm Bách Ảnh Tiên Tử không học được chính bản vẫn áp dụng Ma Ảnh Huyền Cơ thành một màn trình diễn đặc biệt.

Xem đó thì tâm cơ của bà không thể đối phó dễ dàng, chàng chỉ mong có cơ hội diệt trừ được Nhị Sát Ma Thần, cố tránh đụng chạm với bà ta chừng nào hay chừng đó.

Điều thứ hai Bạch Thiếu Hồng băn khoăn là mình có cơ duyên học được toàn bộ Huyền Cơ nhưng việc vận dụng còn quá kém cõi, càng đụng chạm càng phát hiện ra nhiều diệu dụng kỳ lạ chẳng khác ma thuật là mấy.

Đang miên man suy nghĩ, Bạch Thiếu Hồng chợt nghe tiếng đàn trống rộn rã, giật mình nhìn lại.

Thì ra tám tên thuộc hạ ngoài công việc di chuyển còn phụ trách thêm nhã nhạc mỗi khi Bách Ảnh Tiên Tử muốn tỏ ra quan trọng, tiếng đàn trống át cả những lời xầm xì của quần hào khiến cho mọi người im bặt, lúc đó tấm màn mỏng che kiệu mới từ từ được vén qua một bên.

Bách Ảnh Tiên Tử vẫn giữ cung cách như mọi lần, tức là y phục toàn trắng và che mặt bằng tấm lụa mỏng nhưng dáng điệu có vẻ oai vệ và hớn hở hơn ngày thường.

Bà ta chỉ liếc Cung bang chủ rồi gật đầu một cái, giống như chào hỏi kẻ dưới khiến lão này tức lộn ruột, cười nhạt rồi cất tiếng nói kháy luôn :

- Đã là bại tướng mà không biết hổ thẹn, dương dương tự đại thật đáng phục vô cùng.

Bách Ảnh Tiên Tử chầm chậm xoay người hững hờ hỏi lại :

- Sau khi sự việc hôm nay kết thúc, lão bà này muốn thỉnh giáo Cung bang chủ xem ai là bại tướng có được không.

Thấy đối phương mở miệng là khiêu chiến liền, Cung Tào Nghiệp tức giận cất tiếng cười khành khạch một hồi :

- Ta chỉ sợ ngươi chẳng còn sống sót dưới tay tên Hạ Âm Quái Thư Sinh, lấy ai ra thỉnh giáo?

Bách Ảnh Tiên Tử vẫn âm trầm đáp trả :

- Hạ Âm Quái Thư Sinh đã có người lo liệu, ngươi nhận lời hay không thì quyết định đi.

Trong số quần hào, đa số vì hiếu động mà lặn lội đến Hồng Lô Bình Đài, vì vậy la ló khích lên loạn xạ.

- Chẳng lẽ Bang chủ Hắc Chu bang lại sợ Thượng Dương động không dám nhận lời.

- Đánh thì đánh, Cung bang chủ gật đầu đi để huynh đệ tại hạ được mở mắt.

Có kẻ nóng tính lớn tiếng thóa mạ liền :

- Người nào không nhận lời thì là con rùa đen...

Nhân vật này chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên nghe “vù” một cái, lão già Đại hộ pháp tên là Công Tôn Chấn đã tung người lên cao. Tuy đám đông đang lộn xộn, nhưng dựa theo âm thanh của người mới nói, lão ta vẫn nhận ra kẻ thóa mạ ngay lập tức.

Vì vậy mọi người mới chớp mắt một cái, lập tức Công Tôn Chấn đã nắm ngực một đại hán râu xồm hỏi gằn :

- Ngươi vừa chửi ai đó, có giỏi thì lập lại đi.

Đại hán tuy sợ hãi đến mất mật, vẫn khí khái trả lời :

- Bất cứ ai rút đầu rút cổ thì là con rùa đen. Ngươi dám hành hung người vô cớ không sợ ngôn luận giang hồ sao?

Công Tôn Chấn gằn giọng cười lạnh :

- Kiến Tử Vô Khốc này hành sự chẳng bao giờ nghĩ đến ngôn luận là gì hết.

Vừa nói lão ta vừa đưa cao tay để toan giáng một cái tát nhưng quần hào đã kịp thời la ló om sòm, thậm chí chửi rủa không tiếc lời, tuy rằng họ biết Công Tôn Chấn Đại hộ pháp của Hắc Chu bang là một sát thủ giết người không gớm tay mấy năm về trước. Dọc theo sông nước Trường Giang bất cứ ai bỏ ra ngàn lạng là có thể thuê mướn Kiến Tử Vô Khốc hạ sát thù nhân của mình liền.

Nếu Công Tôn Chấn dám ra tay đánh người chẳng coi quần hào ra gì tất đại cuộc hôm nay càng thêm phức tạp. Vì vậy Cung Tào Nghiệp lớn tiếng gọi to :

- Đại hộ pháp, tha cho hắn đi.

Bàn tay của Công Tôn Chấn lúc đó đã đến sát má trái đại hán, ai cũng đinh ninh không sao cứu vãn được. Vậy mà Công Tôn Chấn chỉ xoay tay một cái rồi trầm mình xuống rất nhanh, bàn tay lập tức lướt qua cổ họng đại hán ngay. Thủ pháp vừa nhanh vừa khéo khiến mọi người đều kinh hãi ngẩn cả người ra.

Chẳng ai ngờ nổi màn kịch này đã được Hắc Chu bang sắp đặt sẵn, phô trương thêm uy thế của mình.

Dĩ nhiên Công Tôn Chấn không bỏ lỡ cơ hội này, biểu diễn tài nghệ. Lão dừng tay xong, nhanh hơn chớp giật lộn ngược người một cái, thấp thoáng trở lại về vị trí sau lưng Cung Tào Nghiệp, ung dung cười nhạt.

Lúc đó quần hào mới kịp lên tiếng trầm trồ, khen cũng có mà chê bai sự hống hách của Hắc Chu bang cũng có.

Trong thời gian đó, Bạch Thiếu Hồng đã thay đổi diện mạo thành một thư sinh xấp xỉ ba mươi. Chàng cố ý tạo ra những chỗ gồ ghề trên mặt mũi nên chưa cần xưng danh chắc chắn mọi người sẽ nhận ra Quái Thư Sinh ngay. Chàng âm thầm di chuyển len lách qua khe đá gốc cây đến gần Hồng Lô Bình Đài, chờ đợi cơ hội sẽ xuất hiện thật bất ngờ.

Trên Bình Đài, Bách Ảnh Tiên Tử cười khẩy một cái :

- Hắc Chu bang nhiều cao thủ thực, chỉ tiếc là hiếp đáp kẻ kém thế chẳng vinh dự bao nhiêu.

Cung Tào Nghiệp khi nào lọt tai được những lời châm chọc, sầm mặt cười khành khạch :

- Được lắm, sau khi vụ việc Hạ Âm Quái Thư Sinh kiết liễu, chỗ này thực tiện cho hai ta nói chuyện xem hơn thua thế nào đây.

Nhắc tới tên chàng, Cung Tào Nghiệp “ủa” một cái :

- Nếu lỡ Hạ Âm Quái Thư Sinh không đến thì sao nhỉ?

Bạch Thiếu Hồng thấy thời gian trôi qua đã lâu, nhân cơ hội này lấy giọng già dặn quát lớn :

- Tên nào vừa nhắc đến nhân tính của lão mỗ vậy?

Đồng thời chàng cũng bắt chước vận dụng bí quyết Thuận Thủy Khinh Vân dùng chân khí Càn Khôn Huyền Cơ bốc người lên từ từ giống như Cung Tào Nghiệp vừa rồi.

Tuy nhiên lần này quần hào vỗ tay khen ngợi ồn ào gấp mấy lần vì hai lý do. Có chàng xuất hiện thì náo sự mới hoàn tất, và chỉ nội công phu khinh công cũng đủ chứng minh cuộc giao đấu ngày hôm nay sẽ lắm phen hung hiểm.

Cung Tào Nghiệp ngay lập tức vì lời đối đáp cao ngạo của chàng, nhất là khi chứng kiến công phu “Thuận Thủy Khinh Vân” đành xẹp hẳn nộ khí. Thân hình chàng cũng bốc lên từ từ giống lão nhưng cao siêu gấp mấy lần, chẳng phải dùng quạt sắt trợ lực vậy mà tà áo phất phới đã lên trên Bình Đài ung dung như thần tiên vừa giáng hạ.

Riêng Bách Ảnh Tiên Tử ngấm ngầm hoảng sợ tự nghĩ :

- “Tên đại sư huynh của hắn đêm nào ở Linh Phương am nói không sai. Hạ Âm Quái Thư Sinh này cũng biết sử dụng Ma Vân Quỷ Tự thì kỳ lạ thật. Chẳng lẽ Du Hồn Quỷ Vương còn sống hay sao?

Bà ta không dám nghĩ tiếp nữa, bất giác rùng mình một cái. Động tác này không qua khỏi nhãn lực tinh nhạy của Bạch Thiếu Hồng, chàng lạnh lùng nói trước :

- Tại hạ đến hơi muộn, do đó chúng ta bắt đầu được chưa?

Bách Ảnh Tiên Tử đột nhiên lấy lại bình tĩnh, cao giọng hỏi lại :

- Khoan đã, ta muốn minh bạch một điều trước khi giao đấu. Đó là, ai là người khiêu chiến?

Bạch Thiếu Hồng hơi ngạc nhiên gật đầu nhè nhẹ :

- Chính là tại hạ.

Bách Ảnh Tiên Tử vẫn cao giọng nói tiếp :

- Ngươi thách đấu là lẽ của ngươi, còn ta nhận lời hay không còn tùy ta, không có tí gì vi phạm hẹn ước hết.

Bạch Thiếu Hồng vội vã đáp ngay :

- Dĩ nhiên là thế, nhưng ngươi không nhận giao đấu thì thanh danh Bách Ảnh Tiên Tử để đâu?

Bách Ảnh Tiên Tử “hừm hừm” trong miệng tỏ vẻ tức giận :

- Thanh danh hay không là do ngôn luận giang hồ cứu xét. Ngươi không nói rõ lý do tại sao gây hấn với ta thì ta sẽ không hơi đâu phí sức giao đấu với ngươi.

Bạch Thiếu Hồng làm gì có lý do, chàng làm ra vụ này cốt để Nhị Sát Ma Thần phải xuất hiện dưới lốt Tả Hữu Đại Lão Tiên mà thôi. Hiện tại mục đích đã sai nên đành trầm giọng trả lời :

- Nguyên ủy rất bí mật, tại hạ không thể công khai nói cho tất cả mọi người biết được. Nếu Tiên Tử từ chối thì tại hạ không dám ép buộc, có điều...

Thấy chàng ngập ngừng, Bách Ảnh Tiên Tử cười khanh khách đỡ lời luôn :

- Có điều ta sẽ mất hết thể diện phải không? Ngươi đừng vội mừng, đã có dịp gặp nhau lẽ nào ta lại để ngươi và mọi người thất vọng.

Đã tưởng mọi việc bất thành nên khi nghe Bách Ảnh Tiên Tử nói vậy, quần hào đồng thanh “ồ” lên một tiếng khoái trá. Bạch Thiếu Hồng cũng không khỏi ngạc nhiên trầm giọng hỏi lớn :

- Ngươi nói thế là có ý nghĩa ra sao?

Bách Ảnh Tiên Tử thong thả chỉ vào cỗ kiệu thứ hai, từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy người phía trong xuất hiện :

- Thượng Dương động trong vòng năm nay sẽ có chủ nhân mới. Do đó nhân vật này phải tỏ rõ võ công cho võ lâm giang hồ xem xét coi có xứng đáng bước lên ngôi vị chí tôn hay không.

Bà ta xoay người một vòng khoái trá nhìn mọi người đang ngẩn cả ra vì ngạc nhiên. Mãi sau mới hô lớn ngắn gọn :

- Chủ nhân tương lai xin hãy ra đi.

Tấm màn mỏng che kiệu vẹt qua một bên để lộ một giai nhân tuyệt đẹp, tuổi tác chỉ chừng mười sáu, mười bảy khiến toàn thể không sao nhịn được phải “ối chà” “ủa” loạn xạ. Riêng Bạch Thiếu Hồng thì giống như bị sét đánh ngang đầu, thân thể cứng lại chẳng khác cương thi. Giai nhân đó không ai khác, chính là người Đông Môn Hóa hơn hai năm tìm kiếm: Đông Môn Song. Nàng còn đẹp hơn ngày nào gặp gỡ ở Thiên Nham, thân thể nảy nở những đường cong tuyệt diệu và mê hồn nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo ghê người.

Bách Ảnh Tiên Tử cười hì hì rất khoái trá :

- Song nhi, ngươi đã nghe rõ rồi chứ. Không kết liễu được tên Quái Thư Sinh này thì còn gì là danh tiếng Thượng Dương động.

Đông Môn Song cúi đầu vái bà ta một cái :

- Hài nhi đã nghe rồi, xin tận lực diệt trừ ác nhân.

Bạch Thiếu Hồng nghe Bách Ảnh Tiên Tử gọi bằng Song nhi mà tiểu cô nương chấp nhận bằng lòng thì hết sức ngạc nhiên. Chàng la lên thất thanh, vừa có ý cảnh tĩnh vừa thử xem thái độ Đông Môn Song ra sao :

- Tiểu Song cô nương, Bách Ảnh Tiên Tử đâu phải là mẫu thân cô nương?

Hai tiếng Tiểu Song thân thiết khiến nét mặt Đông Môn Song thoáng khác lạ nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ lạnh lẽo lại bao trùm lên liền :

- Việc đó không cần ngươi phải xen vào.

Bạch Thiếu Hồng toan thuyết lý tiếp, đột nhiên bóng giai nhân thấp thoáng khiến chàng cực kỳ kinh hãi, không ngờ hơn hai năm võ công của nàng đã có tiến bộ không kém gì Bách Ảnh Tiên Tử. Chiêu thức đánh ra rất mau lẹ, chính là chiêu “Thanh Âm Dục Sát” của Càn Khôn Huyền Cơ, nên mau lẹ và hùng hậu vô cùng. Nếu như người khác chắc chắn sẽ tử vong ngay lập tức, may mà đối với Bạch Thiếu Hồng thì nó còn rất kém cõi, chân khí phát xuất nửa chừng đột nhiên có chút tắc nghẽn nên mới kịp thời chống đỡ. Chàng rất đau lòng vì tâm địa của Đông Môn Song hiện giờ đã đổi khác, tàn độc còn hơn cả những ác ma nổi danh.

Tuy vậy Bạch Thiếu Hồng ngấm ngầm nhận ra trong biến cố này còn nhiều uẩn khúc, chưa muốn tận lực vội nên trầm giọng quát lớn :

- Hãy xem đây là chiêu gì rồi hãy kiêu ngạo.

Chàng cũng dùng chiêu “Thanh Âm Dục Sát” nhưng tốc độ đánh ra mau lẹ khôn tưởng, đi sau mà đến trước, nó lại ảo diệu như có như không, giống như âm thanh vô hình vô ảnh, cuồn cuộn từng đợt chân khí hỗ trợ cho nhau. Do đó Hồng Lô Bình Đài vang lên tiếng “bùng” dữ dội.

Đông Môn Song “hự” nhẹ, thân hình như thuyền gặp sóng cứ lắc lư hoài, rất lâu mới trụ vững lại được, tuy nàng chưa phải bước lui nhưng cử động đó thừa đủ phân biệt cao thấp ra sao. Giai nhân quắc đôi mắt phượng lên nhìn chàng một cái rồi xoay qua quỳ phục xuống trước mặt Bách Ảnh Tiên Tử, âm giọng hơi rung rung :

- Bẩm mẫu thân tiên tử, địch nhân cũng có... nhưng hùng hậu hơn, hài nhi e rằng ngày hôm nay không tròn mạng lịnh mất.

Nàng bỏ lửng danh hiệu võ công nhưng đa số đều ngầm hiểu đó là Ma Vân Quỷ Tự, vì vậy bắt đầu nhìn Hạ Âm Quái Thư Sinh bằng con mắt khác hơn.

Trong khi đó Bách Ảnh Tiên Tử lạnh lẽo trả lời :

- Mới một chiêu đã lấy gì xét đoán. Ngươi không thắng được hắn thì đừng về Thượng Dương động nữa.

Đầu vai Đông Môn Song run lên vì sợ hãi, nàng vập đầu “dạ” nhỏ một tiếng rồi đứng dậy, xoay người đối diện với Bạch Thiếu Hồng. Diện mạo tuyệt thế tuy vẫn băng giá vô cảm xúc nhưng Bạch Thiếu Hồng thoáng nhận ra một tia sợ hãi. Chàng trầm giọng ôn tồn nói trước :

- Tiểu Song cô nương, gia gia cô nương là Đông Môn Hóa đang vất vã đi tìm đấy.

Hãy mau về với phụ thân đi, đừng gọi ác ma là mẫu thân nữa.

Sở dĩ chàng phải nói dài dòng, cốt ý nhắc lại những chi tiết nếu Tiểu Song trúng phải tà pháp đoạt hồn của Bách Ảnh Tiên Tử thì may ra có thể nhớ lại đôi chút. Ngờ đâu Đông Môn Song quắt mắt trả lời :

- Đông Môn Hóa đã chết từ đêm qua, hiện tại Bách Ảnh Tiên Tử là mẫu thân của ta, vâng lệnh là phải rồi. Ngươi chớ thị cường mà ăn nói bậy bạ.

Bạch Thiếu Hồng chết lặng cả ngươi, lâm vào tình trạng dở cười dở khóc. Đông Môn Song nói xong lập tức bước tréo một chân, đầu vai trái lệch về phía sau một chút sửa soạn xuất thủ tiếp. Bạch Thiếu Hồng nghiêng đầu cười nhẹ :

- Chiêu “Trường Ba Lạc Nhạn” đó chẳng làm gì được tại hạ đâu.

Đến lượt Đông Môn Song chết cứng cả người, diện mạo kinh hoảng thấy rõ bởi vì chưa đánh đối phương đã biết thì còn ích lợi gì. Nàng suy nghĩ một chút rồi rút chân về, hai vai bằng thẳng sửa soạn một thế công khác.

Bạch Thiếu Hồng vẫn lắc đầu cười nhẹ :

- Chiêu “Phong Phiểu Vạn Điểm” chủ yếu ở chỗ khinh thoái, chân khí lúc phát ra phải phân tách hàng ngàn điểm nhỏ, nếu cứ cứng nhắc như cô nương thì nó chỉ còn một nửa hiệu dụng mà thôi.

Đông Môn Song thật sự kinh hoảng, tuy vẫn giữ thế sẵn sàng nhưng đôi mắt lại liếc Bách Ảnh Tiên Tử tỏ vẻ cầu cứu.

Nữ ác ma này có tấm lụa che mặt nên chẳng ai thấy nổi biến chuyển ra sao, lạnh lùng nhắc nhở :

- Chiêu nào cũng thế thôi, cốt ở công lực. Ngươi có lòng sợ hãi chưa tận lực thì đừng gọi hai tiếng mẫu thân nữa.

Thân hình Đông Môn Song run lên theo từng lời nói, nàng xoay lại nhìn Bạch Thiếu Hồng bằng đôi mắt nửa sợ hãi nửa van lơn khiến chàng thiếu niên không khỏi động lòng nghĩ thầm :

- “Trong việc này còn nhiều uẩn khúc, nếu để nàng bị Thượng Dương động hành hạ thì vừa khổ tâm vừa khó khăn cho ta điều tra nguyên nhân. Chi bằng hãy giả chịu thua chút ít cũng không sao.” Vì vậy Bạch Thiếu Hồng cười lớn :

- Cô nương cứ việc ra tay đi, tại hạ chỉ dùng bốn thành công lực mà thôi.

Đột nhiên trong đám đông có hai tiếng phát ra “ngu xuẩn...” nhưng lập tức bị tắc nghẹn liền, có lẽ người bên cạnh đã kịp thời chận lại. Âm thanh hai tiếng rất thánh thót đương nhiên là của nữ nhân, nhất thời Bạch Thiếu Hồng không để ý đến. Chàng cốt ý nói rõ cường độ mình sẽ ra tay để Đông Môn Song được biết mà xuất thủ vừa đủ đánh bại mình. Chỉ cần lùi lại một bước, chàng sẽ mau lẹ tuyên tố chịu thua là xong, sau đó sẽ tùy cơ ứng biến.

Hình như Đông Môn Song cũng nhận ra ngầm ý này, nàng khẽ chớp mắt, gật đầu nhè nhẹ. Nàng khôn khéo quát lớn để che lấp :

- Việc gì ngươi phải tự kiêu, tiếp chưởng đây.

Nàng định sẵn, sửa soạn chiêu “Phong Phiêu Vạn Điểm” liền cấp tốc xuất ra luôn.

Bạch Thiếu Hồng cũng dùng chiêu này án ngự trước ngực nhưng chưa vội vàng, mắt thấy kình lực của nàng quả chỉ hơn bốn thành của mình tí chút mới khoan khoái đẩy tay ra. Hai luồng khí phong giống nhau tạo thành âm thanh xì xì như mưa rơi, thoáng mắt đã sắp sửa chạm vào nhau.

Đột nhiên ánh mắt Đông Môn Song lóe lên một tia độc ác và đôi môi mọng đỏ cười nhẹ hết sức gian tà. Bạch Thiếu Hồng giật bắn cả người, thần chí còn đang kinh nghi thì đôi tay ngọc ngà của Đông Môn Song chợt lật nhanh biến thành chiêu “Sắc Kiến Quỷ Sầu”. Chiêu này không dùng chân lực tỏa rộng mà lại tụ thành một luồng lực đạo cực mạnh, gia dĩ lúc đó Đông Môn Song lại nghiến răng tăng thêm toàn lực nên hùng hậu vô tả.

Chân khí tập trung tất nhiên xuyên thẳng qua lớp kình lực của Bạch Thiếu Hồng khiến chàng hết sức kinh hoảng, miệng la lớn :

- Cô nương sao lại bội ước?

Đông Môn Song tận lực đánh ra nên vẻ mặt gân guốc rất dữ dội, cười gằn một cái :

- Ta hẹn ước với ngươi bao giờ?

Nói thì dài dòng thực ra chỉ trong chớp mắt chân khí của chiêu “Sắc Kiến Quỷ Sầu” theo câu nói đã đến cách ngực chàng hai phân, vô phương chống đỡ. Bạch Thiếu Hồng chớp nhoáng nghĩ đến việc mình dùng khẩu quyết Thổ Nhập Khí Âm Dương trong tầng thứ nhất của Càn Khôn Huyền Cơ đùa giỡ Thuần Vân Quyên. Cấp tốc nhắm mắt thi hành liền.

Hồng Lô Bình Đài vang lên một tiếng “bộp” rợn người, thân hình Bạch Thiếu Hồng bắn ngược về phía sau như diều đứt dây, bay vọt cả qua đầu quần hào.

Cự ly bay hơn hai trượng thì còn sống sót thế nào được, vì vậy Bách Ảnh Tiên Tử vui vẻ kêu lớn :

- Được lắm, hài nhi thật xứng đáng kế vị Thượng Dương động.

Dứt lời bà ta chợt sầm mặt, tự lẩm bẩm một mình :

- Chỉ tiếc hắn chết rồi ta chẳng còn cách nào lấy được khẩu quyết Ma Vân Quỷ Tự để bổ khuyết thiếu sót.

Tiếng lẩm bẩm này lắng chìm trong hàng trăm tiếng kêu rú loạn xạ của quần hào nên tuy Cung Tào Nghiệp ngồi rất gần vẫn không nghe thấy.

Thân hình Bạch Thiếu Hồng rơi trúng một đám đông chẳng rõ thuộc bang hội nào, nhờ họ mau lẹ hứng đỡ nên mới không dập xuống nền đá, chết khỏi bị bầm dập xương cốt.

Trong khi Đông Môn Song cứ đứng đờ người ra, đôi lông mày nhíu lại hình như thoáng nghĩ ra điều gì không ổn thỏa. Đôi mắt đen láy hiện tại mất hẳn ánh hung tợn và gian ác, trở về với trạng thái ngơ ngác lạnh lẽo như cũ. Nàng chẳng có tí gì tỏ ra vui mừng vì đã hạ thủ được địch nhân và hoàn tất mệnh lệnh, giữ gìn danh tiếng cho Thượng Dương động cả.

Xen lẫn với những âm thanh loạn xạ, chợt có một tiếng rú hãi hùng của nữ nhân rồi một bóng tà áo phất phới vọt hẳn qua đầu mọi người đến cạnh Bạch Thiếu Hồng.

Nhìn kỹ đó chính là Thuần Vân Quyên, ái nữ của Tái Gia Cát Thuần Ngọc Giao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play