Đột nhiên, tôi nghe ở cửa truyền đến tiếng sột soạt. Còn đang nghi hoặc, cửa mở, một bóng người thất tha thất thểu xông vào, tôi lập tức nhận ra người này chính là Tả Y Y. Vội đặt quyển sách trên tay xuống, tôi đi đến cạnh cửa đỡ nàng, nhưng ngay sau đó nhịn không được cau chặt mày: Trên người Tả Y Y lúc này toàn là mùi rượu.
"Cô, cô là ai?" Tả Y Y giãy khỏi tay của tôi, mơ hồ hỏi.
"Tớ là Nhạc Phạm," Tôi lại tiến lên ôm eo của nàng, lo lắng hỏi, "Cậu uống rượu?"
"Nhạc Phạm?" Sau khi Tả Y Y nghe xong lời của tôi không giãy dụa nữa, ngược lại vươn tay kéo tôi sát lại, chúi đầu nàng tới sát tai của tôi cười cười, nói khẽ, "Phạm... tớ mệt chết đi được, tớ thật sự... mệt chết đi được".
Trên người Tả Y Y nồng nặc mùi rượu làm cho hô hấp của tôi cũng cảm thấy khó khăn: "Mệt chết được?... Cậu sao vậy?" Tôi vừa đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của nàng, vừa vươn tay muốn đóng cửa sắt lại. Nhưng cũng không ngờ tới, sau khi nghiêng đầu phát hiện ở cửa còn đứng một người, tôi lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Đối phương mở miệng trước: "Cô là... Nhạc Phạm?"
Tôi phục hồi tinh thần, hỏi ngược lại: "... Cô là?" Quan sát kỹ người đứng trước cửa, khuôn mặt của cô ấy rất xinh đẹp, mặc một bộ váy dài màu xám, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất điềm đạm nho nhã. Nhưng kỳ lạ chính là, tôi cảm giác hình như mình đã gặp cô gái này ở đâu rồi, mặc dù tôi không biết cô ấy, nhưng khuôn mặt kia lại cực kỳ quen thuộc... Là cô ấy đã đưa Tả Y Y về sao?
Dường như phát hiện ánh mắt quan sát của tôi, cô ấy có chút xấu hổ mà khẽ cười: "Tả Y Y có nhắc về cô với tôi, tôi là đồng nghiệp của cô ấy". Giọng nói của cô ấy rất êm tai.
"Đồng nghiệp?" Tôi lướt nhanh qua trí nhớ trong đầu mình, nhưng vẫn như trước không nhớ ra mình đã gặp cô ấy khi nào. Lúc này, Tả Y Y đang ngã vào trong lòng ngực của tôi bắt đầu nói lẩm bẩm một mình, nàng một lúc thì cười, lúc thì thở dài, rõ ràng đã rất say.
Cô gái đứng ở cửa thấy bộ dạng say rượu của Tả Y Y, lại nhẹ giọng nói: "Đêm nay Y Y uống rất nhiều rượu".
"Cám ơn cô đã đưa cậu ấy về, " Tôi vừa ôm sát eo của Tả Y Y không cho thân thể mềm nhũn kia trượt xuống, vừa cười nói với cô gái tự xưng là đồng nghiệp của Tả Y Y, "Cô vào trong ngồi một lát không?"
"Không được," Cô ấy lại lắc đầu, "Tôi còn có chuyện khác phải làm". Nói xong, cô ấy vẫy tay với tôi, ngay sau đó xoay người rời đi.
Tôi vội nói một tiếng cám ơn, sau đó vừa ôm Tả Y Y đã say khướt, vừa cẩn thận nghiêng người đóng cửa lại. Cũng ngay lúc này tôi mới nhớ tới, cô gái đưa Tả Y Y về vừa rồi không phải là "Mỹ nữ DJ" mà tôi đã thấy khi vào trang web đài phát thanh của bọn họ tối hôm qua sao? Cô ấy chính là người đẹp trong ảnh? Trách tôi sao cảm thấy mình đã gặp qua cô ấy... Hóa ra tối nay Tả Y Y ở cùng một chỗ với cô ấy?
"Phạm, tớ mệt chết được...". Không đợi tôi ngẫm nghĩ, Tả Y Y vô lực gác đầu nàng lên bả vai của tôi, nàng càng không ngừng lầm bầm nói, "Thật sự mệt chết, mệt chết, mệt chết..." Giống như cố ý nhấn mạnh, nàng vô cùng thong thả không ngừng đem hai chữ "mệt chết" lặp đi lặp lại, giọng nói vô cùng tủi thân.
"Ừ, nằm ở trên giường sẽ không mệt nữa". Tôi vừa tùy tiện trả lời, vừa dìu nàng đi lại phòng ngủ. Nhìn bộ dạng mệt mỏi này của nàng, tôi không khỏi có chút đau lòng. Chẳng qua chỉ là nửa ngày mà thôi, tinh thần phấn chấn của nàng cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra làm cho Tả Y Y mệt mỏi như vậy?
Tôi đỡ Tả Y Y đã uống say lên giường, thân thể của nàng cũng mềm nhũn tùy ý động tác của tôi, chỉ là trong miệng còn đang mơ mơ màng màng nói gì đó, đại khái lại là câu "Mệt chết được"... Ngồi ở bên giường, tôi đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài rối tung của Tả Y Y, hai má nàng do uống rượu mà trở nên đỏ bừng. Lấy khăn ấm lau mặt cho nàng, chắc là vì quá mệt mỏi, Tả Y Y chỉ khẽ nhíu mày, sau đó liền ngoan ngoãn tùy ý động tác của tôi trên mặt nàng, cả mắt cũng lười mở ra. Giống như bình thường, tôi kiên nhẫn giúp nàng cởi giày cao gót, thay váy ngủ, đắp kín chăn. Sau khi hoàn thành hết tất cả công việc, tôi thở dài một hơi. Nhìn Tả Y Y nằm bất tỉnh nhân sự ở trên giường, đột nhiên cảm thấy có một cỗ hờn dỗi lặng lẽ nghẹn ở trong lòng, chẳng biết vì sao lại sinh ra, không biết làm thế nào để trút nó ra. Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể lại thở dài một hơi, coi như là đem cỗ hờn dỗi kia ra khỏi cơ thể.
Tôi vừa mới, lại vì Tả Y Y mà cảm thấy đau lòng - hơn nữa lại không phải loại đau lòng xuất phát từ tình bạn kia. Tôi nghĩ, tôi càng ngày càng biết rõ vì sao trong lúc ăn tối với Trần Kiệt lại cảm thấy không yên lòng, vì sao phải để ý đến chuyện đêm nay rốt cuộc Tả Y Y đi đâu, vì sao lại tức giận chuyện Tả Y Y đã lừa gạt tôi. Tối hôm qua nàng diễn thuyết một tràng về việc "Tâm tình yêu một người" kia, dễ dàng đem đồ đầu con lừa tôi đây vào ngõ cụt, đợi khi đồ con lừa này tỉnh ngộ lại, người dắt lừa đã sớm đi xa, mà tôi cũng đã lạc đường.
Không biết Tả Y Y đã ngủ chưa, mặc dù nàng không lầm bầm một mình nữa, nhưng đột nhiên lại nhíu mày. Tôi không thể không đưa ngón trỏ lại nhẹ nhàng xoa ở giữa trán nàng, chính là những vết ngấn vẫn bướng bỉnh ở chỗ cũ, khiến tôi không thể làm được gì. Nhưng vào lúc này, tôi lại nghe Tả Y Y nhỏ giọng nói một câu. Nhưng âm thanh của nàng thật sự quá nhỏ, tôi không cách nào nghe được rõ ràng, chỉ có ngồi gần, cúi người xuống nghiêng tai lắng nghe. Thế nhưng hình như Tả Y Y cố tình đối nghịch với tôi, giọng nàng không chỉ nhỏ, mà còn ấp úng, hơn nửa ngày tôi chỉ nghe ra một hai chữ. Cuối cùng, âm thanh gì cũng không nghe được.
Bởi vì gần quá, mùi nước hoa trên người nàng cùng với mùi rượu hòa cùng một chỗ bao lấy tôi, nhưng chẳng biết tại sao, bản thân luôn luôn chán ghét uống rượu, giờ phút này đối với mùi kia lại không có một chút chán ghét. Lơ đãng nghiêng mặt đi, lại suýt chút nữa chạm được chóp mũi của người nằm trên giường, không biết Tả Y Y đã mở mắt ra từ lúc nào, đang lẳng lặng nhìn tôi, mà tôi thì sợ tới mức toàn thân đều cứng lại. Từ ánh mắt Tả Y Y nhìn tôi, nàng dường như rất tỉnh táo, nhưng mùi rượu phả nhẹ ra từ đôi môi lại nhắc nhở tôi, người phía dưới vừa rồi không tỉnh táo.
Chỉ một thoáng, tôi không thể động đậy được, hoặc có thể động cũng không muốn động. Cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng Tả Y Y đối mặt gần như vậy, tựa hồ chỉ cần cúi xuống một chút nữa, có thể làm cho lông mi của chúng tôi chạm nhau. Tôi có thể cảm giác được tim của mình đập càng ngày càng nhanh - nhưng đập càng nhanh tôi lại càng chột dạ, càng chột dạ tôi lại càng không động đậy. Người phía dưới vẫn không nói chuyện như trước, chỉ cùng tôi bình tĩnh đối mặt. Dường như mùi rượu hấp dẫn trên người nàng càng ngày càng đậm, lại giống như lén lút tạo thành một bàn tay, tự ý nắm lấy trái tim đập rất nhanh trong cơ thể của tôi. Đúng lúc này, Tả Y Y đột nhiên chuyển động, nàng chậm rãi giơ tay phải lên, sau đó tiến gần về phía tôi. Tôi sững sờ không dám nhúc nhích, tùy ý bàn tay nàng đặt lên má trái của tôi, nhè nhẹ. Có thể do uống rượu, lòng bàn tay của nàng rất nóng, nhưng so với nhiệt độ gò má của tôi, có lẽ ngang nhau. Giống như tôi vừa xoa trán nàng, lòng bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mặt của tôi. Ánh mắt dịu dàng của nàng cũng di động trên mặt tôi, sau đó, nàng đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng. Trong khi tôi còn đang mù mờ vì tiếng cười khó hiểu đó, trên môi lại nóng lên, Tả Y Y lại ngẩng đầu lên hôn tôi.
Không hề nhúc nhích, chỉ là môi cùng môi lẳng lặng dán nhau. Tôi lập tức ngừng hô hấp, chỉ vì hoàn toàn không ngờ đến người phía dưới sẽ có hành động này. Đây không phải là lần đầu tiên tôi cùng người khác hôn môi, nhưng đây tuyệt đối là lần đầu tiên tôi vì hôn môi mà có cảm giác tim ngừng đập. Sau đó, tôi nhìn thấy hai mắt của Tả Y Y nhắm nghiền. Sau khi cánh tay đang xoa trên mặt tôi chậm rãi chuyển qua cổ, đôi môi đang dán vào tôi cũng dần dần mở ra, tất cả động tác đều thong thả như vậy, nhưng lại dài đăng đẳng như thế. Tả Y Y từ từ nhắm hai mắt, một chút lại một chút, Tả Y Y cẩn thận hôn môi của tôi, mà tôi, như trước không dám có bất kỳ động tác nào. Có lẽ tôi cần phải lập tức quay mặt đi, có lẽ tôi cần nâng người lên - nhưng mà, tại sao tôi cũng không nhúc nhích được.
Nàng say, tôi dám khẳng định.
Tôi đã yêu nàng, tôi dám khẳng định.
Tả Y Y lại mở miệng ra , ngay sau đó liền vươn chiếc lưỡi ấm áp muốn cạy môi của tôi. Nhưng mặc kệ nàng mê hoặc thế nào, tôi vẫn như cũ không dám nhúc nhích, chỉ ngần ngừ khóa nàng lại ở bên ngoài môi. Không biết qua bao lâu, Tả Y Y rốt cuộc dừng động tác, nằm lại trên giường. Nàng nhẹ nhàng thở gấp, mắt mở hờ nhìn tôi, bàn tay đang ôm cổ tôi chậm rãi chuyển qua mặt tôi, nhẹ nhàng xoa. Nàng lúc này, rất đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT