Từ đó về sau, chỉ cần Đường Mãn Nguyệt nhắc tới việc này, Tào Khôn liền cố tình tìm sang đề tài khác. Tận đến một tháng sau, Tào Khôn biểu tính quái dị nói với Đường Mãn Nguyệt: "Chị, em có bạn gái", hắn lúc này mới ngồi xuống, bình tâm tĩnh khí mà khai báo. Tào Khôn khoa chính quy là ở Los Angeles, năm học thứ ba có gặp được một nữ sinh tên là Lâm Hiểu Phù, tư sắc có thể nói là chim sa cá lặn, bế nguyệt ty hoa! Lão sắc lang Tào Khôn tất nhiên là vừa gặp đã yêu, dùng hết tâm sức theo đuổi… Tào Khôn người này rất tục, khi theo đuổi người ta ngoại trừ thỉnh thoảng tạo bầu không khí lãng mạn, còn lại đều là dùng tiền tài vật chất mang tặng, trong hai tháng mua cho người ta nào là hoa tươi, túi sách nổi tiếng, mỹ nữ rốt cuộc cũng uốn éo nói cùng hắn nói chuyện luyến ái thử xem.

Tào Khôn thật vui mừng, theo như cách nói của hắn, tựa như trong lòng có thêm một đôi cánh, chỉ một cơn gió nhẹ thổi cũng có thể mang hắn bay lên trời. Cũng không phải Tào Khôn chưa từng nhìn qua my nữ xnh đẹp, kỹ thật mỹ nhân này cũng không được tính là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng kết giao. Nhưng tính từ nhỏ tới lớn hắn trôi qua quá thuận lợi, đây là lần đầu tiên hắn mất thời gian lâu như vậy, lại đạp bể nhiều vật chất vào mới thuận lời khiến người ta gật đầu, bởi vậy mang đến cảm giác thành tựu vượt xa so với luyến ái bình thường làm cho hắn vui sướng vô cùng. Lâm Hiểu Phù, Đường Mãn Nguyệt đã từng gặp qua, quả thật xinh đẹp, cũng quả thực cao ngạo như băng. Dù Tào Khôn lúc nào cũng gọi cô là "bà xã, bà xã" nhưng trong lòng cô cũng không thật sự coi Tào Khôn là bạn trai, theo cách của Tào Khôn mà nói, hắn dùng mười ngàn đô la trên cô gái này mới có thể thoáng nắm cái tay, hôn qua cái mặt mà thôi. Đương nhiên, tôi không thể thuần túy nói chuyện tình yêu qua tiếp xúc thân thể, có thể Tào Khôn cũng không ngốc, chẳng những không ngốc, dường như còn tinh ranh như khỉ, chẳng lẽ trong lòng người đó có hắn hay không, hắn còn không biết sao?

Vì vậy, trong lòng hắn còn quấn quýt, hắn lại kết giao cùng hai nữ sinh khác để an ủi thương tâm trong lòng. Một nữ sinh là bạn học cao trung của Tào Khôn theo học tại Australia, khi còn học cao trung hai người có mắt đi mày lại, chính là Tào Khôn cảm thấy cô gái kia không đủ xinh đẹp, không muốn cô, nào biết sau khi tốt nghiệp trung học, đám nữ sinh kia từng bước tứng bước thay da đổi thịt, làm cho mọi người đều phải lé mắt, tự nhủ với chính mình không biết lư sơn chân diện, biết thế lúc trước đã chẳng làm. Một nữ sinh khác, chính là em họ Tào Khôn giới thiệu mà quen biết, nghe nói là bạn cùng phòng đại học của cô, người ở trong nước… {Hana: Lư sơn chân diện: hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn, ví với sự việc đã rõ ràng}

Sinh viên Mỹ thường bắt đầu nghỉ hè từ giữa tháng năm, Tào Khôn trước tiên ở Los Angeles cùng Lâm Hiểu Phù một tháng, sau đó bay sang Australia cùng người ta nói chuyện luyến ái một tháng, rồi lại bay về nước thăm cha mẹ, thuận tiện cùng người còn lại một tháng yêu đương, tới mức chút nữa quên mất Lâm Hiểu Phù. Lễ khai giảng mùa thu đến, không thể không trở lại trường học, từ đó lâm vào một hồi mệt mỏi chết đi sống lại chuyện tình một chân đạp ba thuyền.

Tào Khôn nói, ba cô gái này, hắn đều yêu mến, nhưng bọn họ đều có khuyết điểm, từng cái đều khiến cho người ta suy nghĩ.

Tào Khôn nói, người anh em kia cũng nói hắn như vậy.

Về sau Tào Khôn cùng hai người kia tách ra, cuối cùng vẫn là lưu lại Lâm Hiểu Phù. Lâm Hiểu Phù thật không phải đèn sắp cạn dầu. Tào Khôn kể, mỗi lần mua lễ vật cho cô, đều cảm thấy hình như là hắn đang cầu cô, phảng phất là Lâm Hiểu Phù nguyện ý nhận lễ vật đó là để mắt tới hắn, cho hắn một cái ơn lớn lao. Tào Khôn vì thế trốn trong chăn oán niệm vô số lần, mặc dù như vậy, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy cô, những oán niệm kia a, cũng giống như màn đêm trong thấy Mặt trời, lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Thậm chí càng về sau, Lâm Hiểu Phù xin đi học Thạc sĩ tạiChicago, Tào Khôn cũng chạy tới một lúc nhớ nhung. Chỉ là đáng tiếc, đến Chicago không bao lâu, Lâm Hiểu Phù liền chính thức nói chia tay với Tào Khôn, hai tuần sau, cùng một một người Mỹ hẹn hò. Lúc vừa chia tay, Tào Khôn cũng không có giữ lại, kết quả này giống như trong dự đoán của hắn, hắn cũng không nói không thoải mái, hay là buồn bực quá độ.

Đường Mãn Nguyệt khinh thường nói: "Còn không phải như chính cậu mong muốn?"

Tào Khôn cảm thấy tất cả những cảm xúc bên trong đều rớt xuống, mất hứng đầy mình, nhưng lại không thể không thừa nhận, đấy là hắn tự tìm. May mắn trường học cũng rất rộng lớn, hai người bình thường muốn chạm mặt cũng không dễ dàng. Tào Khôn cho tới bây giờ cũng không phải người bạc đãi chính mình, là một người khiến cho phong sinh thủy khởi. Đường Mãn Nguyệt cảm thấy Lâm Hiểu Phù này cũng là một nhân tài, chỉ là không có cách nào buồn phiền vì Tào Khôn bậy bạ trước mặt cô, chịu đựng, chỉ nghe, không đáng đánh giá. Tào Khôn yếu ớt liếc nhìn Đường Mãn Nguyệt, còn nói, Lâm Hiểu Nguyệt chạy về tìm hắn là bởi bị người Mỹ kia đánh đập. Tào đại hiệp nói, cho dù là chỉ dựa vào lòng trượng nghĩa đồng bào cũng không thể mặc kệ a! Vì vậy chạy tới cùng người Mỹ kia đánh một trận, sau khi đánh xong cảm thấy cái đoạn tình sử này thật là vô nghĩa, con mẹ nó, cho nên lại uống rất nhiều rượu mới về nhà.

Lúc này, Đường Mãn Nguyệt mới nhìn thấy cái bộ dạng chán nản kia.

Cuối cùng Tào Khôn chính mình tổng kết: Cái này gọi là yêu sao?

Đường Mãn Nguyệt cười lạnh, châm chích nói một câu: "Tào Khôn a,ốní về hèn hạ nếu cậu xếp thứ hai, sẽ không có ai đứng thứ nhất."

Mùa xuân ởChicagotới muộn, tới tháng ba mà tuyết còn chưa tan, tới tận tháng tư mới có thể nhìn thấy cỏ cây xanh lá.

Mùa xuân tới, luôn luôn có chuyện vui mừng, một lưu học sinh Trung Quốc tới học Thạc sĩ, vung tay theo đuổi Đường Mãn Nguyệt. Tào Khôn trở thành bạn trai hai bốn giờ, cơ hồ không thèm trở về nhà ăn cơm, đi theo Lâm Hiểu Phù làm tùy tùng hầu hạ. Tốn không ít hoa cùng tâm tư, không tới hai tháng, Đường Mãn Nguyệt thanh nhàn tăng thêm được hai cân mỡ, Tào Khôn thì toàn bộ phần thịt bên hông kia đều biến đâu mất. Đối với chuyện có người theo đuổi Đường Mãn Nguyệt, Tào Khôn thật cao hứng, bởi vì hắn phát hiện hắn đối với bạn cùng phòng này chín mươi chín phần trăm chưa từng suy nghĩ tới, nghĩ lại lúc chính mình lẻ loi iu quạnh có Đường Mãn Nguyệt bên cạnh, nghe hắn kể khổ, lúc này hắn có Lâm Hiểu Phù, hoàn toàn không có thời gian để ý tới Đường Mãn Nguyệt.

Cho nên Tào Khôn trong lúc cấp bách, vẫn không quên quan tâm đời sống tình cảm của Đường Mãn Nguyệt, tỏ vẻ nếu như xuất hiện phu quân chân chính, không cần bỏ qua đáng tiếc.

Đường Mãn Nguyệt cảm thấy tên nhóc đang theo đuổi cô thoạt nhìn cũng không phải người xấu, nghĩ thử một chút cũng không sao. Đường Mãn Nguyệt là người thích so đo, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của cô, một số việc có thể chịu đựng được. Ví dụ như, người bạn trai kia của cô thường xuyên tới nhà ăn cơm, nhưng lại không thèm giúp đỡ rửa chén; kể như, hắn không kịp làm bài tập, cô giúp hắn làm bài tập tới tận nửa đêm; hay kể như cùng nhau đi ăn cơm, người tính tiền lại là cô.

Kỳ thật Đường Mãn Nguyệt không phải là người so đo như vậy, thần kinh cũng xác thực đơn giản, cho tận một ngày về sau, cô phát hiện người đàn ông kia mang theo một nữ sinh khác về nhà hắn, mới thật sự cảm nhận được sự giả dối. Loại cảm giác bị người ta phản bội này, cùng với tình yêu thật không hề liên quan, Đường Mãn Nguyệt không cảm thấy mình yêu người ta nhưng thật sự trong lồng ngực tích tụ tức giận không chịu nổi. Đường Mãn Nguyệt đề nghị chia tay, người đàn ông kia vẻ mặt khiếp sợ, vẻ mặt bi phẫn, nói Mãn Nguyệt vu oan hắn, hắn chỉ cùng bạn học cùng nhau làm bài tập, không có quan hệ khác. Cô hỏi hắn, thì ra bạn học đều là kề vai sát cánh a? Hắn thì một mực chắc chắn Đường Mãn Nguyệt không tin tưởng hắn, đá hắn, sau đó đạp cửa đi ra ngoài.

Đi thì đi luôn đi, nhưng đi được mười phút đã quay trở lại. Hắn hùng hồn chính nghĩa nói: chia tay thì chia tay nhưng nhất định phải nói cho rõ rang. Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt rằng hắn tư tưởng cao thượng, quan niệm đạo đức,… nói xong lời cuối cùng, ngay cả Đường Mãn Nguyệt cũng tin rằng mình phụ hắn…

Nhân tài a, đây mới đích thực là nhân tài!

"Tôi cầu xin anh, anh đi đi." Đường Mãn Nguyệt xoa huyệt thái dương, đúng là phiền không hết phiền.

"Không được, lời còn chưa nói xong, tôi không đi." Hắn kiên trì dũng cảm.

"F*ck!" Ngày bình thường một lời thô tục cũng không nói nhưng bạn học Đường Mãn Nguyệt trực tiếp mắng rống lên.

Thế nhưng hắn còn không đi, hai mắt hồng hồng nói: "Tôi đã nói với cô, Đường Mãn Nguyệt, cô không thể ích kỷ như vậy, ngươi không thể đối xử với tôi như vậy."

Đường Mãn Nguyệt rốt cục bạo phát, quát: "Con mẹ nó, tôi rốt cuộc đã chọc phải ai a, dẫn ai đến đây a! Anh cút cho tôi!"

Hắn tiếp tục không đi.

Đường Mãn Nguyệt thật sự không nhịn được nữa, động tay đẩy hắn, "Anh cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát!" "Cô báo cảnh sát tôi cũng không đi!" tên kia thấy Đường Mãn Nguyệt động thủ, dùng tay đẩy trở lại, sức lực đàn ông đương nhiên là lớn hơn rất nhiều, Đường Mãn Nguyệt bị đẩy về phía sau liền ngã nhào ra mặt đất. Đưỡng Mãn Nguyệt tức đến phát khóc, đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đá văng ra, còn chưa kịp nhìn rõ rảng là ai, vị cực phẩm bạn trai kia đã bị người té lăn trên mặt đất. Tào Khôn so với tiểu bạn trai này của Đường Mãn Nguyệt lớn hơn một cái đầu, hắn tự nhiên không phải là đối thủ của Tào Khôn, kính mắt bị đánh văng ra, không có sức lực đánh trả…

Nắm đấm của Tào Khôn không khách khí rơi thẳng vào mặt tên kia, mỗi một quyền đều có thể nghe thất tiếng da thịt bị đau.

Đường Mãn Nguyệt rốt cục kịp phản ứng, nhanh chóng đến bên Tào Khôn nói: "Được rồi, được rồi, tiếp tục đánh nữa sẽ phải đưa đi bệnh biện đó."

Tào Khôn giận dữ nói: "Con mẹ nó, em đánh cho hắn đi bệnh viện thì thế nào! Lão tử bồi hắn tiền chữ trị!".

"Cậu đánh hắn tay cậu cũng đau a." Đường Mãn Nguyệt vô lực nói. "Chị là đồ ngu ngốc sao?" Tào Khôn chuyển sự chú ý tới Đường Mãn Nguyệt, nhìn cô từ đầu tới chân, xác định không có thương tổn gì, lại rống lên một câu: "Chị nghĩ gì vậy, lại còn để cho hắn đánh chị!"

"Hắn không có đánh tôi, chỉ là đẩy tôi ngã xuống…" Đường Mãn Nguyệt cảm thấy mình rất khách quan đưa ra công đạo, tức giận thì tức giận nhưng sự thật vẫn là sự thật. "Còn không giống nhau sao!" Tào Khôn sắp giận điên lên, mà cơn tức của Đường Mãn Nguyệt lúc trước bị Tào Khôn rống một hồi đều đã tiêu tan hết, cô rụt cổ lại, tỏ vẻ bị Tào Khôn làm sợ hãi.

Tào Khôn thấy bộ dạng không có tiền đồ của cô, vừa tức lại vừa không biết làm thế nào, buông ngươi bên dưới bị hắn đánh sắp thành đầu heo, rống lên một câu: "Mau cút!".

Tên kia sờ tìm kính, lăn ra tới cửa vẫn không quên nói một câu: "Tôi muốn kiện anh! Tôi sẽ làm cho hành vi của anh hôm nay phải trả giá thật nhiều!" "Con mẹ nó, mày thích kiện liền kiện a! Đã vậy lão tử sẽ đánh cho mày không nói lên lời!" Tào Khôn xoay người rống, tên kia giật mình, lảo đảo một cái suýt té ngã, lúc bò đứng lên được phát hiện còn có một mỹ nữ đang đứng đó đang vô cùng kinh ngạc nhìn qua hắn, mặt đỏ lên, cũng không còn nói thêm được câu nào nữa, nhanh chóng bỏ chạy… Lâm Hiểu Phù vốn là muốn cũng Tào Khôn đi xem phim, Tào Khôn nói quên ví tiền ở nhà, chạy về nhà lấy cho nên hai người mới đồng thời trở về. Ai ngờ người vừa tới cửa liền nghe thấy Đường Mãn Nguyệt thét lên trong phòng, Tào Khôn không hề nghĩ ngợi, một cước đạp đạp tung cửa, đá văng ra, vừa lúc nhìn thấy Đường Mãn Nguyệt ngã xuống đất, lúc này núi lửa mới bạo phát.

Nói như thế nào thì cũng là công lao Đường Mãn Nguyệt nuôi hắn mập mạp như người nha, hắn ngày thường bị cô bắt nạt cũng không dám lên tiếng, lúc này ở đâu lại để cho người khác bắt nạt.

Tào Khôn kéo Đường Mãn Nguyệt ngồi xuống sôpha, cao thấp kiểm tra, thẳng đến khi xác minh ngay cả vết tổn thương trên da cũng không có, mới nhẹ nhàng thở ra, mắng: "Con mẹ nó, đàn ông cái quái gì loại đó. Lần sau em giới thiệu cho chị một người đàn ông tốt hơn, loại rác rưởi này để cho hắn chạy đến từ đâu thì lăn về đó."

Đường Mãn Nguyệt nhìn Tào Khôn, không biết bây giờ mình nên biểu hiện ra là thương tâm hay cảm kích.

"Được rồi, được rồi, xin bớt giận, ngoan a, cậu xem, tôi cũng không có giận, cậu giận cái gì." Đường Mãn Nguyệt nhẹ vỗ lưng Tào Khôn, an ủi hắn. Tào Khôn lại không hài lòng, "Chị bình thường cũng rất thông minh, mắng em cũng rất ghê gớm cơ mà, sao mà với người khác lại để cho người ta bắt nạt thế hả?" Đường Mãn Nguyệt cũng chẳng biết thế nào, "Hắn cùng với cô gái khác cấu kết, tôi có biện pháp nào a?". "Cái gì? Chỉ bằng cái dạng thái giám đó cũng muốn bắt cá hai tay? Hắn ngủ nhiều to đầu a? Đúng ra tên rác rưởi thì làm việc rác rưởi." Tào Khôn bụng đầy căm phẫn a! Xem chừng cũng quên chính mình đã từng một chân đạp ba thuyền…

Đường Mãn Nguyệt trấn an hắn: "Đúng vậy, đúng vậy, Tào Khôn của chúng ta là tốt nhất!." Tào Khôn vừa nghe câu này liền khơi dậy một bụng đầy ủy khuất, "Tốt cái gì nha, chị toàn nói da mặt em dày, cười nhạo em phần eo mỡ có thể theo gió nhộn nhạo, còn nói em xấu trai, đi đường cũng không sợ người ta cướp bóc, người da đen nhìn thấy em còn phải tránh xa…"

Đường Mãn Nguyệt kinh ngạc, "Tôi có từng nói cậu như vậy sao?"

Tào Khôn sắp khác lên, "Chị có thể không đem người ta đả kích cắm mặt xuống đất còn xem như chưa có việc gì xảy ra sao?"

Đường Mãn Nguyệt sờ sờ đầu hắn, trấn an nói: "Ngoan a, không khóc không khóc, tôi biết rõ cậu đối với tôi là tốt nhất, lần tới tôi nhất định sẽ chọn lời hay để nói."

Hai người cứ như vậy lời qua lời lại, đã quên đi người nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa nghe bọn họ nói chuyện – Lâm Hiểu Phù.

Đường Mãn Nguyệt là người đầu tiên thấy Lâm Hiểu Phù, trong nội tâm không khỏi "Lộp bộp" một chút. Đường Mãn Nguyệt và Lâm Hiểu Phù đã từng gặp qua nhau hai lần, cũng không quá thân thiết. Không biết là Tào Khôn không muốn mang Lâm Hiểu Phù về nhà hay là Lâm Hiểu Phù không muốn cùng Tào Khôn trở về, dù sao trong ấn tượng của cô đây là lần thứ hai Lâm Hiểu Phfu đến nhà Tào Khôn. Đường Mãn Nguyệt âm thầm kéo nhẹ tay áo Tào Khôn, nhắc hắn chú ý tới Lâm Hiểu Phù đang đứng ngoài cửa ra vào sắc mặt đã rất khó coi. Tào Khôn lúc này mới nhớ tới hắn đã đem Lâm Hiểu Phù bỏ mặc ở một bên, lại quên! Hắn nhảy dựng lên, nhanh chóng hỏi han ân cần Lâm Hiểu Phù, Lâm Hiểu Phù cũng không quan tâm lắm, chỉ hỏi hắn: "Anh không phải trở về lấy ví tiền sao, lấy chưa?" "A, đúng rồi!" Tào Khôn cầm lấy chiếc áo khoác hắn tiện tay ném trên ghế soopha, từ bên trong lấy ra một chiếc ví, nịnh nọt nói với Lâm Hiểu Phù, "Lấy được rồi."

"Ừ, đi thôi." Lâm Hiểu Phù nói xong xoay người đi ra ngoài trước.

Tào Khôn không yên lòng nhìn Đường Mãn Nguyêt, muốn nói lại thôi.

Đường Mãn Nguyệt nở nụ cười nói: "Nhìn tôi làm gì vậy a, còn không đi mau, người ta lại phải chạy theo người khác.". "Chị ở nhà một mình đừng buồn, buổi tối tôi về với chị." Tào Khôn nói.

"Biết rồi, biết rồi, cậu mau đi đi, đừng để cho người ta chờ quá lâu."

Tào Khôn lúc này mới cẩn thận từng bước rời đi.

Chính là tối hôm đó, Tào Khôn cũng không trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play