“Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là góc biển chân trời, không phải muôn sông ngàn núi, mà là em ở ngay bên cạnh, nhưng anh không hề biết em yêu anh.”
Cô giật mình tỉnh giấc.
Đắm chìm trong hồi ức, cô nhớ đến năm ấy…
Ngôi trường loại hai nằm trên một mảnh đất rộng chừng tám trăm nghìn mét vuông, có hơn năm nhìn người. Đường vào trường cây cối xanh um, ai đến đây sẽ chẳng lo bị lạc vì có rất ít lối rẽ. Ngoại trừ kí túc xá, các khu giảng đường, phòng thực hành thí nghiệm, thư viện đều được xây theo một kiểu kiến trúc duy nhất. Đây là những gì mà Nguyễn Vân quan sát được trong ngày nhập học đầu tiên.
“Mình thật đáng chết! Nếu biết trước thế này thì mình đã học lại một năm.”
Nguyễn Vân thầm than trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười thân thiện với những tân sinh viên sắp trở thành bạn học của mình.
Vì một sơ suất nhỏ trong kì thi đại học mà cô đã vô duyên với mục tiêu phấn đấu suốt mười hai năm đèn sách cực khổ: ngành Ngoại ngữ. Nguyễn Vân ngang ngược nhất quyết không chịu đánh dấu nguyện vọng hai và ba, thế nên, sau khi bị đánh trượt khỏi nguyện vọng một, cô đã không còn đường lui. Về chuyện này, hai vị phụ huynh đã không ngừng quở trách khiến lòng tự tin của Nguyễn Vân tụt dốc không phanh, suy sụp tinh thần. Đến nước này bố mẹ cô chỉ có thể trồng cậy vào người bác ruột của cô đang làm giảng viên ở một trường đại học hạng hai ngoài bắc.
“Đi học lại một năm phải đối mặt với bao nhiêu áp lực, con gái làm sao chịu nổi. Hơn nữa chắc gì sang năm thi lại đã đỗ? Tốt nhật là giờ đến trường của bác hai con, học ngành tốt nhất, sau này học lên thạc sĩ, như thế chẳng phải đã hơn người khác hẳn một bậc rồi ư?”
Nghe mẹ nói như vậy, Nguyễn Vân cũng đành làm theo.
Thế là hôm nay cô đến ngôi trường này cùng với vô vàn những mơ ước về con đường tương lai. Có điều, tương lại liệu có thân thiện với cô hay không? Mới nghĩ tới cái tên xa lạ của chuyên ngành này, cô đã thấy run rẩy không ngừng.
Kiến trúc – đây chính là ngành học hấp dẫn nhất theo lời bác hai giới thiệu. Nguyên nhân không chỉ vì nó là ngàng dẫn đầu của trường mà còn bởi sau khi tốt nghiệp, sinh viên sẽ không sợ chết đói, thậm chí còn thăng quan tiến chức rất nhanh. Theo những gì bác hai nói thì rõ ràng kiến trúc chẳng thua kém gì ngành ngoại ngữ, vậy mà từ trước tới giờ Nguyễn Vân chẳng hề chú ý tới chuyên ngành rất “hot” này?
Thôi chẳng nghĩ nhiều làm gì! Đằng nào thì cô cũng có năm năm học để dần dần tìm hiểu. Học kiến trúc cực khổ là chắc chắn, chỉ cần nhìn vào lịch học cũng đủ biết sự khác biệt của nó so với những ngành khác.
Nguyễn Vân đi theo cán bộ phụ trách tiếp đón tân sinh viên đến khu kí túc xá. Dãy nhà kí túc nằm sâu trong khuôn viên, phía sau giáp với núi, bên cạnh có một hồ nước rộng chảy dài tới ngôi làng liền kề. Từ đây vào đến khu vực thành thị khá xa, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Nguyễn Vân không sao yêu nổi ngôi trường này.
Kí túc xá đã được xây dựng mười năm nay nhưng hằng năm đều được tu sửa nên không đến nổi quá cũ kĩ, mỗi phòng có một WC riêng, sạch sẽ hơn nhiều so với nhà vệ sinh công cộng. Đáng buồn chính là căn phòng chỉ rộng hai mươi mét vuông mà có tới sáu người ở, sáu chiếc bàn học và ba chiếc giường tầng, ai muốn đi lại thì đều phải xoay ngang người bộ dạng chẳng khác gì một con cua.
Đàn chị khóa trên đưa Nguyễn Vân đến nhận phòng có lẻ cũng nhìn ra tâm tư của cô, cười hỏi: “Em thấy kí túc xá thế nào?”
Nguyễn Vân đảo một vòng, rầu rĩ đáp: “Cũng được ạ. Những cái kém thì không đến nỗi kém như trong tưởng tượng, những cái tốt thì không được tốt như mong muốn”.
Đàn chị nghe vậy liền bật cười: “Em đúng là một cô gái đáng yêu nhất chị từng gặp. Nói thẳng ra là ở mức trung bình có phải nhanh không, còn vòng vo lắm như vậy làm chị nghĩ mãi mởi hiểu.”
Nguyễn Vân thì chẳng còn tâm trạng nào mà cười, từ trước tới nay trong mắt một đứa cầu toàn như cô, mức trung bình cũng chỉ là kém.
Đàn chị đi rồi, Nguyễn Vân nhìn căn phòng vắng tanh, quyết định trước hết phải xí ngay chiếc giường gần cửa sổ. Thế nhưng vừa tới gần, cô liền nhìn thấy trên mỗi chiếc giường đều có một mảnh giấy nhỏ, mỗi tờ ghi một tên nữ sinh: Tống Nhan Nghiên, La San, Trần Nhã Lệ, Lục Hoa.
Nguyễn Vân xem từng giường một, cuối cùng, chỉ còn lại một chiếc giường gần cửa WC là chưa có ai giành.
Hóa ra bốn người đó đều là người vùng này, trước khai giảng một hôm, họ đã tới xí chỗ. Không biết cô bạn cuối cùng là người ở đâu? Nguyễn Vân có cảm giác nhưng người bản địa thường có tính bài xích với người nơi khác đến, xem ra từ nay về sau cô sẽ khó sống đây.
Hối hận quá, nếu có thể thi đỗ vào một trường hạng nhất thì điều kiện sinh hoạt sẽ tốt hơn, bạn bè từ khắp nơi tụ tập cũng sẽ vui hơn. Nguyễn Vân xưa nay chưa bao giờ đi đâu xa nhà, lúc này chợt nhớ tới bố mẹ, bao nhiêu tâm trạng phức tạp cuồn cuộn trào dâng trong lòng khiến cô bật khóc nức nở.
Chợt có giọng nói dịu dàng vang lên: “Bạn ơi, sao lại khóc thế? Có chuyện gì à?”
Nguyễn Vân dùng tay áo quệt nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái trắng trẻo có nụ cười thân thiện.
“Chào bạn, mình là Trình Ngọc, người Tây An. Mình cũng ở phòng này.”
Thấy gương mặt tươi cười của cô ấy, nỗi phiền muộn trong lòng Nguyễn Vân đã vơi đi gần hết. Hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt, cùng nhau quét dọn phòng, thu xếp hành lí. Trình Ngọc là một cô gái lạc quan, chăm chỉ và sống tình cảm, những tháng ngày ở chung sao đó, hai người không chỉ là đôi bạn giường trên giường dưới mà còn là đôi bạn thân nhất trong lớp.
Năm học mới đã bắt đầu được vài ngày, mỗi sáng nếu không phải là văn nghệ chào tân sinh viên thì cũng là kiểm tra sức khỏe hoặc đến thư viện nhận giáo trình. Buổi chiều vẫn được nghỉ. Mấy cô bạn cùng phòng với Nguyễn Vân tham gia các hoạt động xong thì lập tức về nhà, chưa bao giờ ngủ lại kí túc, khiến cô và Trình Ngọc chẳng biết mặt mũi họ thế nào, lòng hiếu kì bị đả kích nghiêm trọng.
“Sao chúng nó cứ chết dí ở nhà thế nhỉ? Mấy hôm nay cú chiều đến là bọn mình phải vật vờ trong phòng. Chán chết đi được! Trường thì bé bằng cái tổ kiến, đi vài bước là hết, muốn ra ngoài chơi mà không biết đi đâu, lại chẳng có ma nào dẫn đường.”
Trình Ngọc cười nói: “Thôi ở trong phòng nghỉ ngơi cũng được. Mai bắt đầu đi học rồi, hay là chiều nay tụi mình đi lên thư viện chuẩn bị bài đi. Biết đâu lại gặp được anh nào đẹp trai!”.
“Tớ đảm bảo với cậu, buổi học đầu tiên giảng viên sẽ làm một bài giới thiệu dài dằng dặc, chưa chắc đã học được cái gì ấy chứ. Tớ không muốn lao đầu vào bể học nhanh thế đâu.” Nguyễn Vân vươn vai, ngáp một cái.
Trình Ngọc ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ừ, thế hôm nay không đi nữa vậy. Từ mai không được lười đâu đấy. Tụi mình phải tranh thủ kiếm học bổng mới được, không thể lãng phí tuổi xuân!”
Nguyễn Vân ngây người, sau đó bật cười ha ha.
“Tiểu thư của tôi ơi, cười cũng phải nhã nhặn một chút chứ! Cậu có muốn lấy chồng không thế? À đúng rồi, cậu có họ hàng ở đây không?”
“Có, nhà bác tớ ở gần đây. Nhưng bác tớ bận lắm, tớ cũng không muốn đến quấy rầy.”
“Ừ, tớ nhớ ra rồi, hôm trước cậu có kể. À con trai của bác cậu học khóa trên bọn mình phải không? Sao không rủ anh ấy đi chơi cùng?”
Nguyễn Vân nhíu mày: “Muốn gặp lão ý chỉ có đến thư viện.”
“Nhà hai đứa mình rất gần, cuối tuần hôm nào đi dạo phố đi!"
“Ok, cậu thích đi shop nào? Dạo này đang giảm giá nhiều lắm.”
Mấy cô nàng bản địa nói chuyện đầy hứng thú nhưng Nguyễn Vân chẳng thể nói chen vào được câu nào, chi có thể dùng ánh mắt thèm muốn nhìn họ.
Tống Nhan Nhiên là cô bạn xinh nhất phòng. Thực ra cả sáu người đều xin xắn, không rõ là quản lí cô sắp xếp thế hay là có duyên. Nói Tống Nhan Nhiên xinh nhất là vì cô nàng có vóc người cực chuẩn, cao một mét bảy mươi hai, làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt to và sáng, hàng long mi vừa dài vừa cong, mái tóc đen nháng buông xuống ngang hông.
“Sao càng nhìn càng thấy mê mẩn thế? Da như da em bé ấy!” Nguyễn Vân xuýt xoa.
“Cậu cũng có kém gì đâu! Các cậu ấy là người Bắc, da trắng dáng cao chẳng có gì là lạ. Tớ thấy cậu cao một mét sau ba thế này mới gọi là tỉ lệ thích hợp nhất, bây giờ đang thịnh hành trào lưu eo thon, mông cong, làn da lúa mì của cậu càng nhìn càng thấy khỏe khoắn, ở đây cậu mới là nổi bật nhất. À mắt cậu tuy không to như Nhan Nghiên nhưng lại có thần hơn, mũi cậu cao thẳng hiếm thấy, lúc cười lại khiến người ta mê mẩn hơn ấy chứ. Cậu để tóc ngắn mà còn quyến rũ như thế, nếu để tóc dài bay bay trong gió thì không biết người theo đuổi còn xếp hàng dài đến tận đâu nữa!”
Lần đầu tiên được nghe người khác ca ngợi dung nhan mình như thế, Nguyễn Vân xúc động vô cùng, lập tức lao vào ôm lấy Trình Ngọc: “Cảm ơn cậu! Cậu là người bạn tốt nhất nhất nhất của tớ! Là người hiểu tớ nhất!’’.
Sinh ra và lớn lên ở miền Nam, Nguyễn Vân từ nhỏ đã nhận được không ít những lời khen thông minh xinh đẹp, nhưng cò không ngờ ở giữa thành phố mà người đẹp nhiều như mây trên trời này, vẫn có người khen mình như thế. Cô vô cùng cảm động.
Mấy cô bạn đang ngồi tán dóc kia nghe được đoạn đối thoại giữa Nguyễn Vân và Trình Ngọc, bèn quay lại nhìn hai người bạn bị các cô lãng quen bấy lâu. Các cô quan sát Nguyễn Vân tỉ mỉ, nhận thấy lời miêu tả của Trình Ngọc cũng không hề khoa trương, Nguyễn Vân xác thực là một “hắc mĩ nhân” toàn thân tỏa ra sức trẻ ngời ngời.
Sau đó, các cô lại ngắm nghía Trình Ngọc. Tuy là người miền Bắc nhưng Trình Ngọc lại khá thấp, da trắng đến mức nhợt nhạt, mắt không to, mũi không thẳng, nhanh sắc thuộc dạng bình thường, không xinh không xấu. Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cô ấy rất tự tin và có chí tiến thủ
Bị nhìn chằm chằmm như thế, Trình Ngọc cũng không khách khí mà nhìn lại.
La San có gương mặt khá phố biến, nhưng cô nàng trang điểm đậm, viền mắt tô ba màu, môi đánh son đỏ thẫm. Kì lạ chính là phong cách trang điểm này khiến La San càng thêm quyến rũ. Giờ đang là tháng chín, giữa cái nắng cuối thu, cô nàng ăn mặc khá mát mẻ: một chiếc áo hở rốn kết hợp với quán soóc bò màu trắng ngắn đến nỗi chi còn một cen-timét nữa là lộ cảnh xuân.
Trình Ngọc vốn có tư tưởng khá bảo thủ nên khống đám quan sát tiếp nữa, bèn chuyển ánh mất sang người bén cạnh.
Trần Nhã Lệ là một thục nữ trăm phần trăm. Cô mặc chiếc váy liền thân màu trắng ngắn đến đầu gối, kiéu tóc búp bê rất hợp với gương mặt, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi. Trình Ngọc không ngờ một cô gái mắt một mí lại cổ thổ xinh đẹp đến vậy.
Lục Hoa cũng không có điểm gì quá nổi trội, mắt không to không nhỏ, mũi hơi tẹt một chút, miệng hơi rộng một chút. Nhưng kết hợp tất cả lại thì vẫn được coi là xinh, bởi từng chi tiết nhỏ trên gương mặt cô nàng đều mang vẻ ngây thơ ưa nhìn, nhất là đôi mắt lúc nào cũng long lanh khiến người ta sốt sắng muốn tìm hiểu điều gì ẩn chứa sau nó.
Nói chung, phòng kí túc của các cô là một tổ hợp đa dạng của sắc đẹp.
Đúng như Trình Ngọc dự đoán, người đầu tiên chủ động bắt chuyện với hai cô là Nhã Lệ.
"Chào hai cậu, tớ là Trần Nhã Lệ, quê ở đây. Rất vui được làm quen."
Ba người còn lại cũng lần lượt giới thiệu, phát huy đúng tinh thần hữu nghị của chủ nhà. Chẳng mấy chốc mọi người đều trở nên thân quen.
“Mấy cậu ấv cũng dễ gần đấy chứ nhi! Người bản địa nhưng cũng không bài xích người vùng ngoài. Chi có điều lười quá, quần áo toàn mang về nhà cho bố mẹ giặt.”
Tối thứ Bảy, bốn người bạn kia vẻ nhà hết, phòng chỉ còn Nguyễn Vân và Trình Ngọc.
“Nếu nhà tụi mình mà gần trường, chắc cũng sẽ chạv về làm nũng bố mẹ thôi.” Trình Ngọc tay bốc đồ ăn vật, tay lật dở cuốn giáo trình, khóe môi khẽ cong lên chặm rãi đáp lời Nguyễn Vân.
“Cái đỏ mọt sách nhà cậu! Xin cậu đấy, đến đi ngủ cũng ôm theo sách, đừng tưởng não cậu là cái máy!” Nguyễn Vân hậm hực nói.
Cô cứ tưởng lên đại học sẽ được tự do, không ai ép mình học, nào ngờ ngay từ đâu đã kết bạn với một con mọt sách, những ngày không phải lên lớp thì kiểu gì cũng bị Trình Ngọc lôi đến phòng tự học hoặc thư viện, cuối tuần cũng không thoát. Muốn tham gia mấy câu lạc bộ ngoại khóa, vũ hội, hay đi xem phim nhưng không ai đi cùng, Nguyễn Vân lại không thích đi một mình.
Tuần học đầu tiên, giảng viên sợ sinh viên chưa quen với cuộc sống đại học nên không giao bài tập, vì thế mà lúc này Nguyễn Vân cảm thấy vô cùng buôn chán. Nhưng sang tuần thứ hai, cô lập tức phát hiện ra những tháng ngày khổ sai đã bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT