Đại địa mênh mông, từ trên không trung nhìn xuống chỉ thấy một dải núi rừng xanh mướt, kéo dài tới tận cuối đường chân trời. Vương Mặc nghe Tô Huyết nói rằng, khối đại địa khổng lồ này tên là Thương Nguyên, là nơi cư ngụ của hầu hết Nhân tộc trên thế gian. Bản thân Tô Huyết cũng chưa từng đi hết các vùng đất trên Thương Nguyên đại lục, nhưng qua điển tịch thì y cũng biết khối đại lục này vô cùng to lớn, ngang dọc ước chừng lên tới năm ngàn vạn dặm. Bao quanh khối đại địa này là bốn biển lớn, phía Bắc là Bắc Hải lạnh lẽo, phía Nam là Nam Hải thanh bình, phía Đông là Đông Hải đầy bão tố, còn phía Tây là Tây Hải thần bí. Nhân tộc gần như không cư ngụ trên các vùng biển này, mà đây là địa bàn của Long tộc, do Tứ Hải Long Vương đứng đầu. Vương Mặc nghe Tô Huyết kể về Tứ Hải Long Vương, không khỏi tò mò hỏi: “Trên đời này chẳng lẽ thực sự có rồng tồn tại hay sao?”

Tô Huyết mỉm cười gật đầu, nói: “Ba mươi năm trước ta đã từng gặp được mấy con ở Đông Hải, chúng thực sự rất lớn, đại khái dài cỡ bốn năm chục trượng. Sức mạnh của bọn chúng cũng rất khủng khiếp, ta lúc ấy không phải đối thủ của bất kỳ một con rồng nào.”

Nhưng sau đó y lại tỏ vẻ không phục: “Bất quá, nếu lúc này gặp lại thì tất cả bọn chúng hợp lại vị tất đã là đối thủ của ta.”

Vương Mặc hâm mộ nhìn Tô Huyết nói: “Chẳng lẽ huynh có thể đánh bại mấy con rồng một lúc hay sao? Huynh lợi hại thật đó.”

Tô Huyết nghe Vương Mặc ca tụng mình thì bối rối, không khỏi nhớ lại chút hồi ức trước đây, thở dài nói: “Ta đã là gì, gần mười năm trước ta còn biết một người cực kỳ lợi hại. Đừng nói là mấy con rồng nhãi nhép, cho dù Tứ Hải Long Vương liên thủ lại cũng chẳng phải đối thủ của y. Mà tuổi tác của y năm đó cũng chỉ sàn sàn ta bây giờ thôi. Ài, trước giờ ta luôn phấn đấu để được như người đó, nhưng sao giữa người với người lại chênh nhau lớn đến vậy.”

Vương Mặc hiếu kỳ nhìn Tô Huyết hỏi: “Vậy huynh có biết người đó là ai không? Hẳn phải là một bậc đại trượng phu đội trời đạp đất chứ?”

Tô Huyết cũng lộ vẻ hâm mộ nói: “Đúng vậy! Người đó chính là một đại anh hùng. Ta không biết y từ đâu đến, chỉ biết y tên Diệp Thiên Vũ, nghe cái tên thôi cũng thật uy phong.”

Vương Mặc lẩm bẩm: “Diệp Thiên Vũ à! Mình nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ như người ấy.”

Tô Huyết nhìn Vương Mặc, xoa đầu mỉm cười nói: “Ngươi có tư chất rất cực tốt, nếu chăm chỉ tu hành vị tất đã thua kém người đó.”

Vương Mặc cũng gật đầu tỏ vẻ đầy quyết tâm. Hai người cứ thế mà bay đi qua núi rừng bạt ngàn. Cho đến ba hôm sau, Vương Mặc thấy trước mắt hiện ra một tòa thành trì to lớn. Nơi đây nhà cửa san sát, phố xá tấp nập, người qua kẻ lại đầy huyên náo. Từ nhỏ Vương Mặc chỉ toàn sống ở trong thôn, chưa một lần đi đến thị trấn nhỏ gần đó, nói gì đến thành trì to lớn như vậy. Nó há hốc miệng nhìn quanh, nhìn đến hết cả tầm mắt mà cũng không thấy được điểm cuối của tòa thành này. Tô Huyết đưa nó hạ cánh xuống cửa Nam của thành, rồi đi đến cuối dòng người đang xếp hàng chờ được thông hành. Y nói với Vương Mặc: “Thành này gọi là Mạc Vân thành, là một trong mười tòa thành lớn nhất Thương Nguyên đại lục, ngươi sẽ bắt đầu tu tiên tại đây.”

Vương Mặc hồ nghi hỏi: “Chẳng phải huynh là đệ tử Trường Thanh Các hay sao, đệ tưởng sẽ được huynh dẫn đến Trường Thanh Các tu luyện chứ.”

Tô Huyết đáp: “Trường Thanh Các nào dễ gia nhập như thế, bất quá Mạc Vân thành chính là tòa thành trực thuộc của Trường Thanh Các. Ngươi nếu tu luyện thật tốt ở đây thì gia nhập Trường Thanh Các cũng là việc đơn giản, con đường trước đây của ta cũng là như thế.”

Vương Mặc lại hỏi: “Thành trì này lớn như vậy, tất cả đều là phụ thuộc vào Trường Thanh Các hay sao? Vậy Trường Thanh Các sẽ lớn như thế nào chứ?”

Tô Huyết gật đầu: “Đúng vậy, Trường Thanh Các rất lớn, còn có sáu thành trì tầm cỡ như thế này nữa. Mạc Vân thành chính là thành trì gần tổng đà của Trường Thanh Các nhất, cho nên nơi này cũng tấp nập nhất trong sáu đại thành trực thuộc bản các.”

Vương Mặc hỏi tiếp: “Vậy thành trì lớn như vậy, chúng ta sẽ cư ngụ tại nơi nào?”

Tô Huyết đáp: “Mạc Vân thành do hai đại gia tộc trực tiếp quản lý là Mạc gia cùng Vân gia. Ta nguyên bản xuất thân từ Vân gia, nên sẽ dẫn ngươi tới đó tu luyện. Vân gia rất lớn và nhiều người, quy củ lại cực kỳ sâm nghiêm, ngươi tuy có tư chất cực tốt nhưng cũng phải tu hành chăm chỉ, không nên gây chuyện thị phi.”

Vương Mặc gật đầu: “Tiểu đệ hiểu rõ ạ.”

Tô Huyết mỉm cười xoa đầu đứa trẻ rồi chờ đợi đến lượt mình vào thành. Sau một hồi kiểm tra không có vấn đề gì, Tô Huyết dẫn Vương Mặc vào thành. Nhìn từ ngoài đã thấy tòa thành này cực lớn, đến khi bước vào Vương Mặc mới thấy bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào. Cả dãy phố dài tít tắp, trưng bày đủ thứ từ quần áo, trang sức, đến các quán ăn, nhà trọ,... Thậm chí Vương Mặc còn thấy một tòa lầu các cao lớn đầy hoa lệ, trước cửa có những thiếu nữ trẻ xinh đẹp ăn mặc quần áo đủ màu sắc đang ra sức vẫy gọi những nam tử anh tuấn bên đường. Đến cả Tô Huyết đang đi cũng bị một thiếu nữ gọi lại: “Ây dô, vị công tử này thật anh tuấn. Mời ghé thăm Tú Hoa Phường của tiện thiếp một chuyến. Không biết tiện thiếp có thể làm gì giúp công tử được không?”

Mặt Tô Huyết ửng đỏ, ho khan nói: “E hèm, tại hạ đang có việc quan trọng, thứ lỗi không thể ghé thăm quý phường được. Ngày sau có dịp nhất định tại hạ sẽ ghé thăm.”

Thiếu nữ kia chu môi tỏ vẻ không hài lòng, đang muốn gọi lại thì Tô Huyết đã dẫn Vương Mặc đi mất tiêu rồi. Vương Mặc tò mò hỏi Tô Huyết: “Tô đại ca, tòa nhà hoa lệ đó là cái gì thế?”

Tô Huyết nghiêm mặt nhìn Vương Mặc đáp: “Ngươi còn nhỏ, không nên biết thì hơn.”

Vương Mặc vẫn còn đầy thắc mắc, nhưng cũng không dám hỏi thêm. Một lát sau, cuối cùng Tô Huyết cũng dẫn Vương Mặc tới một tòa phủ đệ tráng lệ. Trước cổng tòa phủ đệ này có treo một bức trướng, phía trên viết hai chữ “Vân gia” trông đầy uy khí. Tô Huyết quay ra nói với Vương Mặc: “Đây chính là Vân gia, nơi ngươi sẽ cư ngụ trong thời gian tới.”

Vương Mặc ngước nhìn tòa phủ đệ to lớn này, cảm giác nơi đây được bao trùm bởi một khí tức đầy huyền diệu, khiến cơ thể con người vừa thấy thư thái lại vừa thấy như bị bức bách. Nó mở miệng nói: “Nơi đây là nơi sống của tu tiên giả sao, quả nhiên khí phách.”

Tô Huyết mỉm cười: “Khí phách thì có một chút, bất quá trong Vân gia ngoài tu tiên giả cũng còn có người thường, không phải chốn bồng lai tiên cảnh như ngươi nghĩ đâu.”

Vương Mặc ngạc nhiên: “Người thường sao, họ ở Vân gia làm gì?”

Tô Huyết đáp: “Vào trong rồi ngươi sẽ biết!”

Nói rồi y dẫn Vương Mặc tới cửa lớn, gõ gõ hai cái. Một lát sau cánh cửa từ từ mở ra, một lão nhân tuổi chừng sáu mươi bước tới, nhìn thấy Tô Huyết thì cung kính nói: “Ra là Huyết công tử ngài đã trở về. Vũ tiểu thư và Lục công tử đều rất mong chờ ngài đó.”

Tô Huyết đáp: “Đã để mọi người phải lo lắng rồi, lần này làm nhiệm vụ vô tình gặp được một đứa nhỏ có tư chất rất tốt. Vì phải dẫn theo nó nên trên đường về phải bay chậm một chút, đến hôm nay mới về.”

Rồi y chỉ sang Vương Mặc, nói: “Nó tên là Vương Mặc, từ nay sẽ ở Vân gia tu luyện. Ta sẽ đến chỗ Thiên Tình cô cô để báo danh, còn phải làm phiền Huyền lão đi sắp xếp chỗ ở cho nó.”

Lão nhân kia gật đầu rồi quay vào phủ làm việc của mình, còn Tô Huyết thì dẫn Vương Mặc đi theo một hướng khác. Đi qua bao dãy đình đài lầu các, còn cả mấy ngọn giả sơn lẫn mấy dãy trúc đào, cuối cùng Tô Huyết mới dừng lại trước một ngôi nhà trúc đơn sơ. Tới đây, Tô Huyết cúi đầu nói: “Đệ tử Tô Huyết vấn an Thiên Tình cô cô, hôm nay đệ tử có dẫn theo một đứa nhỏ có tư chất rất tốt, muốn được cô cô kiểm duyệt ạ.”

Từ trong ngôi nhà trúc truyền ra một giọng nói đầy nhu hòa: “Huyết nhi đó ư. Vậy ngươi dẫn theo đứa nhỏ đó vào đây để ta xem tư chất đến mức nào.”

Tô Huyết vâng dạ một tiếng, dắt Vương Mặc đi vào trong nhà. Không gian trong nhà cũng không quá lớn, trong đó bày trí một chiếc giường nhỏ và một cái bàn trà. Bốn góc nhà trồng bốn chậu cây cảnh khác nhau, theo thứ tự là mai, lan, cúc, trúc. Trên tường thì trưng bày đủ loại tranh sơn thủy và thi pháp, khiến khắp căn nhà tràn đầy khí tức cổ xưa. Ngồi trước bàn trà là một nữ tử tầm mười chín hai mươi tuổi, thân vận một chiếc áo màu hồng nhạt. Mái tóc mềm của nàng xõa qua vai, đôi hàng mi như liễu, cặp mắt trong như thu thủy, làn da trắng nõn mịn màng. Vương Mặc trông thấy không khỏi thầm hô một câu tuyệt sắc giai nhân. Tô Huyết đương nhiên đã nhìn quen nhan sắc của nữ tử này, sau khi vào nhà thì y nói: “Thưa cô cô, đứa nhỏ đó đã được đệ tử dẫn tới đây, nó tên là Vương Mặc.”

Rồi y kéo kéo áo của Vương Mặc một cái, Vương Mặc giật nảy mình, sau đó mới cúi người nói với nữ tử kia: “Vương Mặc xin bái kiến cô cô.”

Nữ tử cười hiền hòa nói: “Lại đây ta xem tư chất của ngươi xem nào?”

Vương Mặc dạ một tiếng rồi bước tới chìa tay ra. Nữ tử áo hồng bắt lấy tay của nó, sau một lúc bỗng cả người run rấy. Rồi nàng nhìn sang Tô Huyết lắp bắp nói: “Huyết nhi...ngươi trắc thí ra tư chất gì?”

Tô Huyết đáp: “Chính là tám linh mạch. Để tử nghĩ chắc bản thân mình cũng không nhìn lầm. Không biết cô cô có xem ra như thế hay không?”

Nữ tử sau đó cũng trấn định lại, nhẹ giọng đáp: “Cũng giống như vậy, không ngờ truyền thuyết trên đời lại tồn tại. Hơn nữa còn tồn tại trên thân hai người trong cùng một thời đại.”

Tô Huyết kinh hãi: “Cái gì? Hai người trong cùng một thời đại. Còn...còn có ai nữa?”

Nữ tử đáp: “Tưởng ngươi biết rồi chứ, người kia chính là Diệp Thiên Vũ.”

Cả Tô Huyết và Vương Mặc đều há miệng kinh ngạc. Không ngờ lại là Diệp Thiên Vũ, đệ nhất tu tiên giả của Nhân tộc, một mình đủ sức chiến bại Tứ Hải Long Vương. Vương Mặc giờ này cũng không tưởng tượng được một vĩ nhân như thế nào mới có thể như vậy. Nhưng thuyết pháp tám linh mạch đặt trên người ông ta xem ra cũng hợp lý. Nghĩ lại bản thân cũng là tám linh mạch, vị tất đã thua kém người ta, nếu mình cố gắng thì nhất định cũng có ngày đạt tới thành tựu như vậy. Nữ tử cũng nhìn ra quyết tâm của Vương Mặc, nên vỗ vai nó nói: “Ngươi cũng biết Diệp Thiên Vũ rồi sao. Yên tâm đi, có lòng tin như vậy thì nhất định sẽ có ngày ngươi đuổi kịp ông ta.”

Vương Mặc cúi đầu đáp: “Đa tạ cô cô khích lệ ạ.”

Nữ tử lại nói: “Ta họ Vân, tên Thiên Tình. Ngươi cứ gọi ta là Thiên Tình cô cô là được rồi.” Rồi quay sang nói với Tô Huyết: “Ngươi đã tìm ra nó thì hãy phụ trách truyền đạo cho nó đi nhé. Đợi khi nào Khai Linh hoàn thiện, đột phá Huyền Linh thì có thể đi tới Trường Thanh Các tham gia khảo nghiệm nhập môn rồi.”

Tô Huyết cúi người đáp: “Dạ, vậy đệ tử xin lui trước.”

Vương Mặc cũng cung kính nói: “Vậy đệ tử cũng xin lui.”

Rồi nó theo sau Tô Huyết rời khỏi căn nhà tranh, đi qua mấy dãy nhà khác thì bỗng có một thân ảnh tiến tới hai người bọn họ. Đó là một thiếu nữ chừng mười tám tuổi, mặc một chiếc áo thêu hoa đỏ rực rỡ. Cô nàng có khuôn mặt tròn trĩnh đầy dễ thương, nhất là đôi mắt đen láy như muốn hút hồn người khác. Vương Mặc nhìn mà há hốc miệng mồm, thầm nghĩ Vân gia này không rõ là một thế gia tu tiên hay là một động mỹ nhân nữa. Hết Thiên Tình cô cô rồi lại đến thiếu nữ này, ai nấy đều diễm lệ vô song, xinh đẹp hơn những nữ tử trong thôn vô số lần. Có lẽ trong đời này chỉ có mẹ là đẹp hơn họ mà thôi. Đang lúc Vương Mặc thất thần thì thiếu nữ cất giọng lanh lảnh nói với Tô Huyết: “A! Nhị sư huynh, sao giờ huynh mới về.”

Tô Huyết chỉ sang Vương Mặc nói: “Trên đường ta gặp phải nó, thấy tư chất của nó rất tốt nên đem về. Do vậy nên mới về muộn đó.”

Thiếu nữ nhìn sang Vương Mặc thích thú nói: “Là nó sao? Tiểu đệ đệ, ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”

Vương Mặc đáp: “Tiểu đệ tên là Vương Mặc, năm nay mười hai tuổi.”

Thiếu nữ nói: “Mười hai tuổi à, vậy là hơn Hỉ nhi nhà ta ba tuổi. Còn ta tên là Vân Yên Vũ, cứ gọi ta là Vũ tỷ tỷ nhé.”

Tô Huyết thấy thế thì ho khan nói: “E hèm. Tam sư muội này, ta quên nói với muội là nó thân mang tám linh mạch đó, tốc độ tu luyện nhất định là nhanh kinh người. Muội mới nhập môn được sáu năm, đạo pháp chưa lấy gì là cao thâm, tốt nhất nên đi về tu luyện đi, kẻo bị nó vượt mặt thì xấu hổ lắm đó.”

Vân Yên Vũ nghe nói Vương Mặc mang tám linh mạch thì kinh hãi trợn tròn mắt: “Cái gì! Huynh không đùa muội đó chứ. Tám linh mạch ư!”

Tô Huyết cười hắc hắc đáp: “Ta nào dám nói dối muội, khi nãy Thiên Tình cô cô cũng đã trắc thí rồi, không thể nào sai được.”

Vân Yên Vũ lắp bắp nói: “Thế thì chẳng phải nó còn yêu nghiệt hơn cả huynh hay sao?”

Tô Huyết trả lời: “Đương nhiên! Ta chỉ có sáu linh mạch thì sao có thể so với nó được chứ.”

Vân Yên Vũ bĩu môi: “Toàn là yêu nghiệt, không chơi với huynh nữa, muội đi tìm đại sư huynh đây.”

Nói rồi cô nàng tung tăng nhảy nhót đi sang lối khác. Tô Huyết lắc đầu cười gượng, rồi lại dẫn Vương Mặc đi tiếp, trên đường đi y giảng giải một số quy củ của Vân gia cho Vương Mặc. Cho đến khi gặp lại Huyền lão, nghe lão sắp đặt chỗ ở cho Vương Mặc thì y lại dẫn Vương Mặc tới một khu ốc xá khác.

Dãy ốc xá đó nằm ở phía đông Vân gia, xung quanh trồng đầy hoa mai trắng. Vương Mặc được sắp xếp ở riêng một phòng, căn phòng tuy không lớn nhưng đầy đủ giường chiếu bàn ghế, bên tường còn vẽ đủ loại đồ hình cổ quái. Tô Huyết đưa Vương Mặc vào phòng rồi trao cho nó một quyển sách, trên bìa viết ba chữ cổ xưa “Khai Linh Quyết”, rồi nói: “Đây là công pháp nhập môn của Trường Thanh Các, ngươi cố gắng tu luyện cho tốt, tránh dục tốc bất đạt. Năm đó ta tu luyện mất bốn năm mới đại thành Khai Linh Quyết này. Dù ngươi có tám linh mạch thì cũng không thể ngày một ngày hai là có thể hoàn thành nó được. Cho nên cứ tuần tự mà tiến, không cần nóng vội làm gì.”

Vương Mặc vâng dạ một tiếng, Tô Huyết lại đưa cho nó một tờ giấy vẽ một đám đồ hình, rồi nói tiếp: “Trên đó là bản đồ Vân gia này, ngươi mới tới không quen thì có thể nhờ nó mà đi lại khắp nơi. Trên vấn đề tu luyện có gì thắc mắc thì có thể tìm ta, ta ở Trung khu, được đánh dấu trên bản đồ đó, ngươi cứ theo đó mà tìm. Giờ thì ta đi đây.”

Vương Mặc lại cúi người cảm tạ một tiếng, sau đó tiễn Tô Huyết rời đi.

Thế là:

Thiếu niên rời thôn nhỏ

Đến thành thị tu tiên

Thân mang đầy tư chất

Quyết danh chấn Thương Nguyên.

Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, mời đọc hồi sau sẽ rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play