Sau khi bị giải vào trại tạm giam, tôi bừng tỉnh lại, khí thế hùng hồn phóng ngựa vung dao lúc ban nãy trong nháy mắt tan biến. Để kiểm tra, tôi bị lột trần truồng, lúc chưa tới lượt, tôi ngồi chồm hổm dưới đất. Bàn tay giơ ra, lau mặt mình, xốc tinh thần nhìn về phía trước — trước mắt tôi là một tiểu đồng chí mi mục thanh tú, tuổi xêm xêm với tôi, tôi nhìn mặt mũi rồi lại đánh giá vóc dáng tiểu đồng chí, đoạn cất tiếng gọi: “Chú cảnh sát.”

“Đừng kêu là chú, ai là chú của anh hả?” Tiểu đồng chí nâng mí mắt lên, tức giận quở mắng tôi.

“Từ nhỏ em đã được dạy như vậy mà, thấy ai mặc cảnh phục thì gọi người đó là chú.” Tôi muốn lân lê làm quen, nhưng lại bị tiểu đồng chí quát, đành phải lui về ngồi chồm hổm dưới đất. Tôi mở to mắt nhìn anh ta trân trân, cố gắng ra vẻ thuần lương vô hại, “Chú cảnh sát à, có thể thả em ra không? Chuyện này có lý do mà, em cũng đâu thực sự muốn giết người đâu…”

“Muốn giết người? Muốn giết người thì liệu giờ cậu có thể an ổn ngồi đây không?” Tiểu đồng chí ra lệnh cho tôi đứng lên, bắt đầu khám xét cơ thể tôi, bắt tôi quay trái quay phải mấy lần liền, sau đó lại vươn tay ra véo mông tôi, “Tạm giam mười ngày, phạt 500 đã là nhẹ rồi đấy, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, đừng có nịnh nọt gì nữa.”

“Bởi vậy mới nói, em đâu có giết người đâu, em chỉ là.. chỉ là…” Dù mặt tôi có dày tới đâu cũng không thể tự hào về chuyện này. Đầu tôi vẫn còn đau nhói, lưỡi cũng không còn lanh lẹ, lắp bắp nửa ngày mà vẫn không thể nói nên câu hoàn chỉnh.

Sau khi kiểm tra suôn sẻ, tiểu đồng chí tỏ vẻ hiểu ý, giúp tôi nói nốt câu kia: “Là thấy chuyện bất bình nên rút dao tương trợ chứ gì?”

“Cũng không khác là bao, hơn nữa, em uống quá chén mà anh, Võ Tòng say rượu đánh Tưởng Môn Thần, Lâm Xung vì say rượu nên mới bị bắt lên Lương Sơn, đến anh hùng cũng bị thua dưới rượu, thật ra những người như vậy chắc chắn không xấu…”

“Sao cậu nói nhiều thế? Quá chén là được phép kề dao vào cổ người khác à? Thế tôi cũng muốn uống quá chén, cậu cùng tôi oánh sở trưởng một trận.”

“Nhưng đâu phải em gây sự trước đâu, tên kia cũng đánh em mà, anh xem, anh xem đi, chẳng lẽ em không được tự vệ sao?” Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ chỉ vào vết bầm trên mặt, hòng giành được sự đồng cảm của đối phương, “Anh xem em bị đánh thảm như vậy, anh mở lòng khoan hồng, tha cho em một mạng đi.”

“Cậu không có chút kiến thức pháp luật nào à? Có được thả hay không tôi quyết được sao? Cậu ngoan ngoãn đợi đi, đến thời hạn thì được thả ra ấy mà!” Tiểu đồng chí tức rồi, gương mặt non choẹt vừa lạnh lùng vừa sưng xỉa lên, lại thấp giọng quát tôi, “Tôi nói cho cậu biết, đừng cố tỏ vẻ thông minh nữa, cậu mà là thông minh sao, cậu là thông cống thì có.”

Cái người này thú vị thật, tôi bị chọc bật cười lên.

Quên đi, không cãi không vã nữa, mười ngày thì mười ngày, đã tới rồi thì đành phải an phận thôi.

Cuối cùng tôi xin với tiểu đồng chí, có thể cho tôi gọi điện về nhà không. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy cuộc đời của mình thật thất bại, không có lấy một người bạn đặc biệt có thể vì mình mà giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, tôi đành bất đắc dĩ gọi cho mấy cô bé ở trung tâm nghệ thuật, tôi nói, mấy đứa khỏi phải tới thăm anh, nếu tập luyện xong còn thừa thời gian, có thể về nhà thăm bố anh một chút, được không?

Trái tim dần lắng lại mà bình tĩnh, thời gian thế mà trôi rất nhanh, ngày nào cũng có bánh bao chay, một bát cháo nhỏ, một nhúm rau, một bát canh, thi thoảng có người phàn nàn mang thứ đồ này cho heo ăn, heo cũng tuyệt thực đòi chết. Buổi tối có thể xem tivi một giờ, phần lớn là chiếu tin thời sự, khoảng thời gian còn lại thì phải làm nhiệm vụ quét dọn. Trong trại tạm giam không có tên đại ca nào xảo trá, chủ yếu là mấy tên trộm chó bắt gà. Trong số chúng tôi thú vị nhất là một người tên lão K, bởi vì chơi gái mà bị bắt vào đây mấy chục lần, coi như khách quen ở đây.

Lão K xem như người giàu hiếm thấy trong trại tạm giam này, kể cũng đúng, những người nghèo mưu sinh vất vả, nên mới có thể phạm sai lầm trong cuộc sống. Ngoại hình lão K lông mày rậm mắt to, xem như chính trực quang minh, nhưng mà thần thái hành động lại đều hết sức thô bỉ. Gã tự xưng mình là thi nhân, bụng đầy oán giận, văn chương đồi trụy, lại còn rất thích phê phán xã hội và kể về tình sử của mình (thật ra đều là tiền án chơi gái bị tống vào đây), trong mắt gã, xã hội và nhà thổ không khác nhau là bao, đều là ‘bức lương vi xướng’. (Bức lương vi xướng: bức người thiện chơi gái)

Quãng thời gian ở trong trại tạm giam, nghe lão K kể chuyện đồi trụy càng đáng mong đợi hơn ngóng ăn, một đám đàn ông thèm gái đến nhỏ dãi, thậm chí bao gồm cả một thằng gay như tôi đây.

Lão K thản nhiên nhận mình là hạ lưu, nhưng trên thực tế gã nhiệt tình yêu thương và quý trọng phụ nữ hơn bất cứ kẻ nào, gã nói bát xướng cửu nho thập cái, ngay cả một phần tử tri thức gà mờ như gã còn không bằng kỹ nữ, gã còn nói phụ nữ nai lưng vắt sữa sinh ra chúng ta, dù có chết tôi cũng phải bảo vệ, dù có chết tôi cũng không hối hận. (Bát xướng cửu nho thập cái: chỉ người làm gái còn hơn giới tri thức)

Lời này không phải gã nói, mà là Lý Ngư nói, nhưng tôi không vạch trần. Lúc lão K nói vậy tụi tôi đều rất hâm mộ, đều cảm thấy gã là người có tấm lòng bao la rộng mở.

Chí ít thì tôi không có tấm lòng bao la như vậy. Về mặt này, lòng tôi rất nhỏ hẹp, mặc dù tôi cũng nguyện “dù có chết cũng không hối hận”, nhưng chỉ có thể làm như vậy vì một người.

Ngày hôm đó đến phiên tôi dọn nhà vệ sinh, tôi thấy có hai con nhện dây dưa ở góc tường, thấy có một con thằn lăn đang đứt đuôi bỏ chạy, còn thấy phía trên cầu tiêu có viết một bài thơ tình nhỏ, xem ra người viết bài này cũng từng đọc Kỷ Bá Luân và Tịch Mộ Dung, nhưng thơ của Kỷ vô cùng mông lung, thơ của Tịch lại rất kín đáo nhẹ nhàng, chứ không biểu đạt được trực diện như bài thơ này.

Em ướt rồi, ướt vì nụ hôn nồng nhiệt của anh.

Anh phóng rồi, phóng vào nụ hoa của em.

Anh mang theo hàng triệu niềm hy vọng bay thẳng về phía trước

Rất gần cao triều, rất xa sinh tử.

Nước tiểu trong cầu tiêu vàng khè khiến người ta cảm thấy buồn nôn, nhưng bài thơ này làm sóng lòng trong tôi trào dâng mãnh liệt, ở cái nơi hết sức thô tục, thậm chí bẩn thỉu này càng khiến câu chữ dâm tục trong bài thơ trở nên thuần khiết, hai tấc lưu luyến trở thành ngàn thước tương tư, vạn trượng thâm tình. Tôi ngẫm nghĩ một chút, trên người không có bút, tôi bèn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng viết lên tường ba chữ cái ——

Là một cái tên.

Cái tên này như là bút tích của Hi Chi tái thế, lấp lánh trên mặt tường loang lổ nứt toác. Tôi thu nó vào mắt, cất nó vào lòng, giống như túi đom đóm đặt lên ván gỗ trong đêm hè oi ả để xua tan màn đêm đen. (Hi Chi: Vương Hi Chi, là nhà thư pháp nổi tiếng TQ)

Không ngờ tôi ở trong trại tam giam đến ngày thứ tư, tiểu đồng chí xuất hiện với gương mặt non choẹt tới gọi tôi ra ngoài, anh ta nói tôi biểu hiện tốt, cấp trên cho thả tôi ra.

Tôi sầu não: Tôi cũng đâu có biểu hiện gì đâu, sao nhanh như vậy đã được ra rồi?

Hoàn tất thủ tục, dưới sự dẫn đường của tiểu đồng chí, tôi ra khỏi trại tạm giam.

Thứ tôi nhìn thấy đầu tiên là cơn mưa tháng sáu, từng sợi mưa xiên dài từ trên trời cao giáng xuống, ngân mãi những tiếng “rào rào” trong lòng tôi.

Thứ tôi nhìn thấy thứ hai là Lê Kiều. Hắn che ô, đứng ở phía đối diện đường.

Có lẽ là Skylar nói cho Cát Lương, Cát Lương lại kể lể cho Lê Kiều.

Tôi đội mưa chạy tới trước mặt Lê Kiều, vừa mở miệng gọi một tiếng “Gia”, “Bốp” một tiếng, hai lỗ tai ong lên, một cái bạt tai giáng xuống mặt tôi. Mặt Lê Kiều không đổi sắc, hắn cũng chẳng dùng nhiều lực gì, nhưng cảm giác này thật sự không hề dễ chịu, tôi gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn —— nhưng vừa cúi thấp đầu, lại thêm một cái bạt tai nữa giáng xuống.

Tôi im lặng mặc cho hắn tát bốn năm cái liền, sau đó cổ tay Lê Kiều run lên, hắn vươn ô che sau lưng tôi, chặn tầm mắt người đi đường. Ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ bên sườn mặt bị đánh, lại bóp lấy cằm tôi, kéo tôi đến gần hắn ——

Ngón tay lạnh lẽo nâng cổ họng mềm mại của tôi lên, Lê Kiều cúi mặt xuống, hôn tôi.

Lúc đầu lưỡi hắn vói vào miệng tôi, giống như khóa lưỡi tra vào ổ, tôi vừa tham lam mà vừa thỏa mãn mà đáp lại nụ hôn của Lê Kiều, khóa đã khớp lại rồi.

Dọc đường về Cát Lương lái xe, phong cách lái xe của Cát Lương bình ổn hơn tôi, chiếc xe không nhanh không chậm tiến về phía trước, lúc này mưa dày hạt hơn, trên đường lác đác bóng người qua lại.

“Lee, đáng lẽ cậu không nên tự mình đứng ra chuyện này, phóng viên đã biết rồi, không chừng lại xảy ra scandal nào đó.”

“Người của tôi tôi tự dạy dỗ..” Lúc nói lời này Lê Kiều không nhìn tôi, ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ để lại sườn mặt tuấn mỹ, “Đừng nói mấy chuyện này nữa, dù có là giết người——” Đột nhiên hắn quay mặt nhìn tôi, “Cậu sẽ giết người chứ?”

Đúng là không thể đoán được tâm tư của gia, tôi đột nhiên bị nhìn không hiểu gì, ngẩn người một lúc mới lắc đầu.

Lê Kiều khụm tay cốc vào đầu tôi một cái, cốc đầu xong lại nằm ngửa ra, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.

“Phải rồi, đột nhiên cậu bỏ đi, đoàn phim không có nam chính, đạo diễn Trương còn chưa biết chuyện phải không?”

“Để tôi gọi điện cho ông ấy sau —— mà thôi, anh gọi đi.”

“Ừ.” Im lặng một lúc, Cát Lương hỏi, “Giờ chúng ta đi đâu đây?”

Tôi và Lê Kiều cùng cất tiếng: “Về nhà.”

Cát Lương bật cười: “Về nhà ai?”

Tôi và Lê Kiều lại cùng đồng thanh: “Nhà tôi.”

Đôi mắt xám tro lạnh như băng kia liếc tới, tôi bị người này nhìn đến sợ hãi, nhưng vẫn cố nói: “Đã mấy ngày rồi tôi không được gặp bố, tôi phải về xem thế nào đã, nhỡ xảy ra chuyện gì thì chết dở.”

“Cậu yên tâm đi, Lee đã dặn tôi sắp xếp xong xuôi rồi.” Cát Lương nói cho tôi hay, “Giờ bố cậu không ở nhà, ông ấy đang được chăm sóc ở viện an dưỡng dành cho các cựu chiến binh ấy, người thường có muốn vào cũng chẳng được đâu, cậu cứ yên tâm đi.”

Đã nói tới nước này rồi dường như cũng không cần phải tranh giành nữa, nhưng tôi vẫn cố giãy giụa: “Nhưng mà…”

“Nói nhiều nữa trả cậu về trại tạm giam bây giờ.” Lê Kiều làm bộ mặt lạnh lùng đe dọa tôi, tôi hoàn toàn câm nín.

Cả dọc đường không nói gì, sau khi đến biệt thự tôi xuống xe theo Lê Kiều, nhưng không theo hắn vào nhà. Tôi dựa vào cửa xe, nói lời cảm ơn với Cát Lương đang ngồi ở ghế tài: “Cảm ơn anh nhiều, lần này chuyện của bố em làm phiền anh —— ơ này!”

Tôi gào khóc đứng lên, bởi vì Lê Kiều quay lại, hắn đứng phía sau véo tai tôi, không nặng không nhẹ mà kéo tôi đi vào nhà.
 “Bát xướng cửu nho thập cái”: Chính xác thì câu này phải là “Bát dân cửu nho thập cái” – câu này vốn chỉ thước phân loại chia con người ra làm mười thứ bậc: thứ nhất là quan, thứ nhì là lại (chức quan không phẩm cấp), thứ ba là tăng, thứ tư là đạo, thứ năm là bác sĩ, thứ sáu là công nhân, thứ bảy là người săn bắn, thứ tám là dân thường, thứ chín là giới tri thức, thứ mười là ăn mày.

Ba chữ cái mà bạn Băng viết là Lee.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play