Như mọi buổi sáng thường lệ, Vương Hàn ngủ dậy, tập vài động tác tốt cho sức khỏe, tắm rửa vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi đi xuống phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.

Ơ, sao chưa thấy Lạc Thần ở dưới này nhỉ?

Chắc tại hôm qua Thần thức đêm để xử lý bài nhạc hắn gửi cho đây mà. 

Nhưng nếu là hắn thì hắn cũng sẽ thức thâu đêm để chỉnh lại bài nhạc đó cho thật tốt thôi. Bởi vì bài hát này không chỉ là đánh dấu sự trở lại của hắn và Lạc Thần mà là một bước quan trọng trong công việc sau này của Cừu Ngốc và Lãng Du nữa. Thế nên cả hắn và Lạc Thần phải dồn hết công sức để chuẩn bị bài hát này cho thật tốt để tạo ra một khởi đầu thật hoàn hảo cho cậu và Lãng Du.

Cơ mà không biết hôm nay Cừu Ngốc có dậy sớm được như mọi hôm không nhỉ? Theo hắn nghĩ thì chắc chắn hôm qua cậu ngủ rất muộn cho mà xem. Hừ, nhóc con đó, sắp 18 đến nơi rồi mà cứ như trẻ con ấy. Chỉ cần là một việc nho nhỏ nào đó cũng đủ để cậu mãi không ngủ được.

Ờ thì, chuyện này không nhỏ chút nào.

Nhưng mà cũng không nên để cậu dậy muộn được, đợi lát nữa thử xem cậu có xuống không để còn lên gọi cậu dậy mới được.

Mà…? Sao hắn cứ phải dậy sớm là đồ ăn cho Cừu Ngốc này thế nhỉ?

Lúc cậu chưa đến thì hắn rất ít khi vào bếp, đồ ăn của hắn hầu như toàn là Lạc Thần làm cho mà thôi.

Rồi mấy ngày đầu khi cậu mới đến thì hắn bị Lạc Thần ép làm cùng nhưng mà sao bây giờ hắn lại ngoan ngoãn chui đầu vào bếp như thế này cơ chứ?

Đúng thật là, thói quen thật là đáng sợ mà!

Đang chuẩn bị lấy những đồ ăn cần thiết cho bữa sáng ra thì điện thoại của hắn kêu lên. Là quản lý của bọn hắn.

Ừm, hôm nay hắn sẽ làm bánh, một tay đổ bột ra tô một tay nghe điện thoại của quản lý.

Ầy, quản lý của hắn thật dài dòng như con gái mà, đợi đến khi hắn tắt máy cũng là lúc hắn trộn xong bột đường nước và trứng luôn rồi.

Nhét điện thoại vào túi quần rồi rửa tay, mấy lời quản lý vừa nói hắn phải ‘truyền thụ’ lại cho Lạc Thần mới được.

“Thần này, anh Hùng bảo…!”. Theo thường lệ, hắn gõ cửa ba cái rồi mở cửa đi vào, ai ngờ…!?

“A! Xin lỗi, tôi nhầm phòng.”. Gãi gãi đầu xin lỗi rồi Vương Hàn quay lưng ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại luôn.

Ây ya, Vương Hàn, mày già đến mức lú luôn rồi hay sao mà vào nhầm phòng của Cừu Ngốc cơ chứ? 

Cơ mà… Cừu Ngốc vừa nãy…thật sự rất… gợi cảm…

Khi nãy, khi hắn vừa vào phòng thì liền nhìn thấy trên chiếc giường rộng lớn màu trắng có một thiếu niên đang ngồi đó. Cậu mặc một bộ đồ ngủ thoải mái màu trắng nhưng có lẽ là hơi rộng nên khi ngồi dậy, một bên vai áo bị trễ xuống để lộ bờ vai thon gầy trắng nõn. Nổi bật trên người cậu chính là mái tóc màu đỏ rực đầy sức sống của cậu, mái tóc đó lúc này không được chải chuốt gọn gàng mà rối tung rối mù, rất đáng yêu. 

Nhưng mà… điều làm hắn động tâm đến bối rối ngây ngất chính là khuôn mặt lúc đó của cậu, một khuôn mặt ngái ngủ mơ màng, đôi môi nhỏ nhắn đang chu ra như phụng phịu khó chịu điều gì đó. Chắc lại đang khó chịu vì phải thức dậy đây mà. Và khi cậu cảm nhận được có người đi vào phòng thì liền ngơ ngác như chú mèo con mới thức giấc mà ngẩng đầu dậy, lấy bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt. 

Ôi, hành động đó, bộ dáng đó, hình dáng đó như một mũi tên có lực sát thương lớn đâm thẳng vào trái tim ‘mong manh dễ vỡ’ của hắn.

Cũng chính vì thế mà hắn liền nói bừa ra một câu gì đó rồi bỏ chạy ra ngoài một cách ngu ngốc đến như vậy.

Trời ạ! Nhóc đó có biết là sáng đến là thời điểm mà bất cứ một thằng con trai nào cũng không thể chịu nổi hình ảnh đó không hả!? Sao nhóc đó lại bày ra bộ dạng đó để hắn nhìn cơ chứ!? Chẳng lẽ nhóc đó chưa dậy thì thành công nên không biết hay sao hả? Nếu không dậy thì thành công thì cũng dậy thì thành thụ cơ chứ!?

Hầy! Vương Hàn mày đang nghĩ cái quái gì đấy, công với thụ gì ở đây!? 

Cái quan trọng bây giờ chính là bình tâm lại, bình tâm lại, mày không thể vì nhóc đó mà không kiểm soát bản thân được. Phải bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.

Đúng rồi, phải nghĩ sang chuyện khác, nghĩ sang chuyện khác. Đúng, nghĩ chuyện khác.

Mà nghĩ chuyện gì mới được cơ chứ? À, tại sao nhóc đó lại ở phòng Lạc Thần cơ chứ!?

“Nhóc kia! Sao nhóc lại…!”. Gần như chưa kịp suy nghĩ lý do tại sao mà Vương Hàn đã mở cửa xông vào. Ai ngờ lại một lần nữa khung cảnh ở bên trong làm hắn á khẩu.

Lúc này Lạc Thần vừa mới tắm xong, mặc trên người một bộ đồ đơn giản, ngồi bên giường, cười nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu cậu như đang vuốt lông cho một chú mèo lười biếng vậy. Còn Leo và Xam thì đang nhàm chán mà nằm trong lòng hai người.

Ôi, cái khung cảnh hạnh phúc ngập tràn hường phấn này là sao đây? Đâm mù mắt hắn rồi!

“Cậu làm gì mà mới sáng sớm đã la hét như vậy rồi hả?”. Không quan tâm ‘trái tim mỏng manh’ của Vương Hàn đang có xu hướng ‘rạn nứt’, Lạc Thần vừa thấy hắn vào liền khó chịu hỏi ngay. 

Mới sáng sớm thôi mà. La hét gì chứ? Làm Tiểu Dạ khó chịu rồi.

Lúc này thì Vương Hàn sói cưa của chúng ta đã phục hồi tinh thần mà gãi gãi đầu nói với Lạc Thần. “À, là anh Hùng nói lát nữa không cần đưa Cừu Ngốc đến trường mà đến công ty luôn ý mà.”

“Ừ, tớ biết rồi, cậu xuống nhà đi.”.

“Ặc, sao cậu lại đuổi tớ như thế chứ?”. Hắn làm gì sai mà bị đuổi như thế cơ chứ?

“Tại sao tớ không đuổi cậu được?”. Tên này, đúng thật là, cứ như là vợ bé bị lão gia đuổi ra khỏi nhà vậy.

“Ok, ok, tớ xuống.”. Vương Hàn giơ hai tay đầu hàng rồi đi ra ngoài, theo thói quen tiện tay đóng cửa lại.

Thấy Vương Hàn đã đi ra ngoài rồi thì Lạc Thần quay lại cười cười với Tiểu Dạ. “Tên đáng ghét đó đi rồi, em ngủ tiếp đi.”. Tên đáng ghét? Chính là vừa nãy Tiểu Dạ tố cáo với Lạc Thần như vậy đấy. Cậu nói Vương Hàn thật đáng ghét khi tự nhiên phi vào như vậy. Lúc đó mặc dù cậu đã ngồi dậy nhưng cậu đang định ngủ thêm chút nữa cơ mà, tự nhiên Vương Hàn lại phi vào làm cậu không ngủ được nữa.

“Thôi ạ, em không ngủ được nữa rồi. Để em xuống giúp hai anh làm đồ ăn sáng vậy.”. Đằng nào thì lát nữa cũng phải dậy nên thôi thì bây giờ dậy luôn vậy.

“Không cần đâu, hôm qua em ngủ muộn nên bây giờ coi như ngủ bù đi.”. Ầy, Lạc Thần à, anh quên là tối qua anh ngủ còn muộn hơn của Tử Dạ sao? Đúng là chiều cậu hết mức rồi mà.

*Tinh, tinh, tinh*

Đúng lúc cậu đang định kỳ kèo thêm chút nữa với Lạc Thần thì điện thoại của cậu kêu lên. A! là Bạch Nhiên!

Vui sướng giơ điện thoại lên cho Lạc Thần xem rồi Tiểu Dạ cười cười. “Vậy thì em sẽ ở trên này. Lát nữa sẽ xuống ạ.”. Ở trên này nói chuyện với Bạch Nhiên vậy!

Khi nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình thì mắt Lạc Thần hơi dao động, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại. Thần cười nhẹ, xoa đầu cậu. “Được rồi, nhớ xuống ăn sáng nha.”. Nếu không nhắc thì cậu sẽ quên không ăn mất.

Gật đầu với Lạc Thần rồi nhìn Thần đi ra khỏi phòng rồi thì Tiểu Dạ mới vui vẻ nghe điện thoại.

Ầy, một đêm không nói chuyện với chồng yêu, thật nhớ mà!

“Alo, anh…”. Vừa mở máy ra, đang định nói cho anh biết chuyện vui hôm qua cậu muốn nói thì anh đã vội vàng lên tiếng trước. “Tiểu Dạ, anh xin lỗi, anh bận quá nên không nghe điện thoại của em được.”. Thật đáng chết mà, sao anh lại có thể để lỡ cuộc gọi của vợ yêu được cơ chứ? Chắc em ấy lo cho anh lắm đây. Thật có lỗi với vợ yêu mà.

“Ầy, không sao đâu ạ, người nên xin lỗi là em mới đúng, anh bận như vậy mà em còn gọi điện cho anh.”.

“Xin lỗi gì chứ? Đối với anh, khi em gọi điện cho anh là anh được tiếp thêm năng lượng đấy.”. Như bây giờ chẳng hạn, anh đang rất mệt mỏi vì phải vừa làm việc vừa đi làm như ngày hôm nay nhưng chỉ cần nghe được giọng nói của Tiểu Dạ là anh đã cảm thấy người mình thoải mái hơn rất nhiều rồi.

“Vậy thì anh cũng đừng xin lỗi em nữa.”.

“Ừ.”. Anh gật đầu đáp lời cậu.

Sau đó hai người trở nên im lặng, không làm gì cả, chỉ im lặng lắng nghe hơi thở của đối phương mà thôi.

Cảm giác thật ấm áp. Thật thoải mái. Thật nhẹ nhàng.

Những lúc thế này họ chỉ hận không thể chạy tới bên nhau để dành cho nhau những cái ôm thật chặt thôi.

“À, đúng rồi anh, em có tin vui muốn nói cho anh biết!”. Suýt chút nữa thì quên mất vấn đề chính. Đúng thật là, sao lại quên được cơ chứ?

“Sao hả? Tin vui gì mà làm bảo bối của anh vui như vậy?”. Ở đầu dây bên kia, Bạch Nhiên đang đứng trước gương, tháo lỏng caravat, vuốt ngược tóc ra đằng sau.

Hầy, thật không ngờ anh lại có thể cười một nụ cười đẹp như vậy. Nhưng cũng chỉ có bảo bối của anh mới làm vậy được thôi. Còn những người khác? Không có cửa đâu.

“Anh này, bảo bối gì chứ? Anh cứ trêu em à.”. Ghét thật! Sao anh ấy cứ hết gọi cậu là vợ yêu rồi lại bảo bối như vậy cơ chứ? Thật biết cách làm người ta xấu hổ mà.

Ờ thì, nghĩ vậy thôi chứ trong lòng cậu đang lăn lộn như thằng hâm vì hạnh phúc đấy.

“Được rồi, được rồi, không trêu em nữa. Ngoan, nói cho anh nghe tin vui gì nào.”. Dừng lại thôi, không thì bảo bối toạc mao mất.

Hứ, ngoan gì chứ? Anh cứ như là đang dỗ trẻ con không bằng ý. “Anh! Em được debut rồi đấy!?”.

“Vậy à, chúc mừng em, vợ yêu.”. Khẽ đổ lên giường, Bạch Nhiên âm thầm thở dài, thật buồn ngủ mà. Nhưng anh lại không muốn ngắt điện thoại của vợ yêu chút nào. 

Aizzz, ước gì lúc này có vợ yêu ở đây để anh ôm vào lòng thì tốt biết mấy. Bao nhiêu mệt mỏi sẽ đều bay đi hết!

“Ơ? Sao anh không ngạc nhiên gì à?”. Từ hôm qua cậu cứ luôn nghĩ đủ mọi biểu cảm của anh khi nghe tin vui của cậu. Anh sẽ ngạc nhiên, sẽ bất ngờ, sẽ vui sướng, sẽ không tin,… Thế mà hôm nay biểu cảm không chút ngạc nhiên hay bất ngờ gì của anh là thế nào đây?

“Tại sao anh phải ngạc nhiên cơ chứ? Anh từ lâu đã biết bảo bối của anh sẽ sớm được debut rồi.”. Ai chứ vợ yêu của anh là giỏi nhất. Thế nên tin vui này của cậu chẳng làm anh ngạc nhiên chút nào. Nhưng mà cũng làm anh vui đấy. Vì đây là ước mơ của vợ yêu mà. Mà đã là ước mơ của vợ yêu thì khi vợ hoàn thành được ước mơ thì người làm chồng như anh làm sao mà không vui cho được!

“Nhưng mà em vào công ty mới được 3 tháng thôi mà anh.”. 

“Ba tháng thì sao chứ? Anh chẳng quan tâm. Cái anh quan tâm chính là từ bây giờ vợ yêu của anh được nhiều người biết đến rồi.”. Đúng vậy, điều anh quan tâm chính là cái đó. Nếu bảo bối của anh được debut thì sẽ được nhiều người chú ý tới, cậu sẽ là nơi thu hút mọi ánh nhìn từ xung quanh.

Nếu như vậy thì chẳng phải bao nhiêu đáng yêu, dễ thương của cậu đều bị người ta nhìn thấy hết sao!? Anh chính là không muốn như thế chút nào!? Những cái đó của vợ yêu thì chỉ để chồng của em ấy ngằm nhìn và cảm nhận thôi, người khác đều không được!

“Ai u, anh đang uống giấm đó hả?’”. Èo ôi, cái giọng sao mà chua lè thế kia?

“Đúng đấy, anh đang uống giấm đấy, chua lè luôn.”. Thử hỏi bây giờ chồng yêu của em được nhiều người chú ý đến thì em có uống giấm không hả?

“Hì hì, cái đó thì anh không cần lo, em debut với tư cách là thành viên của Black mà, như thế thì mọi người không quá quan tâm em đâu.”. Cậu đâu có mị lực gì to tát mà thu hút được ánh mắt của mọi người bằng Black cơ chứ?

“Cái gì!? Em debut với Black!?”. Lúc này thì anh chả quan tâm mệt mỏi gì nữa rồi! 

Vợ yêu của anh debut với Black!? Như thế chẳng phải vợ yêu của anh sẽ làm việc cùng Black suốt ngày hay sao!? Không được! Không được! Ngày trước đã ở cùng một nhà, đi làm cùng một công ty, bây giờ lại hoạt động chung một nhóm như thế này nữa! 

Quá nguy hiểm mà! Như vầy là không được! Như vầy còn nguy hiểm hơn cả khi được nhiều người chú ý tới ấy chứ!?

Giời ơi là giời! Tại sao khóa học của anh không mau mau kết thúc đi để anh còn về với em yêu của anh cơ chứ!? 

Nếu không em yêu bị người ta cướp mất thì sao!? 

“Vâng.”. Tiểu Dạ ở bên này vẫn ngây thơ trong sáng không hề biết gì đến tâm tư của anh người yêu mà gật đầu đáp.

Chắc cũng vì sự ngây thơ trong sáng đó của cậu mà Bạch Nhiên ở bên kia đành phải cố nén xuống cảm giác ghen tuông đang đạng trào của mình mà nói. “Vậy thì anh yên tâm rồi!”.

Haizzz, đúng là nói trái với lòng mình chẳng vui vẻ chút nào mà!

Sau đó hai người nói chút chuyện khác liên quan đến việc chuẩn bị debut của cậu và công việc hiện tại của anh. Rồi hai người dành cho nhau những lời chúc ngọt ngào xong mới tắt máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play