Cùng lúc Tiểu Dạ cũng Lãng Du ra khỏi nhà thì ở bên kia của quả Địa Cầu, ở một khu vườn xinh đẹp với vô số ánh đèn thắp sáng lung linh.
Nơi đó vốn dĩ không có gì ngoại trừ những cây cối hoa cỏ vô tri vô giác đang ẩn mình trong bóng tối cùng những ánh đèn vườn sáng vàng lấp lánh, bầu trời đêm sâu thẳm cùng thấp thoáng những vì sao như có như không mà phát sáng.
Rồi bỗng nhiên xuất hiện một đôi nam nữ trước sau tiến về phía trước trên con đường đá cuội được thắp sáng bởi đèn vườn.
Hai người đó im lặng đi về phía trước, không để ý đến khung cảnh xung quanh.
Nhưng sự im lặng đó không giữ được bao lâu khi người con gái có mái tóc vàng óng ả cùng vòng một đầy đặn đi đằng sau kia có vẻ đã mất hết kiên nhẫn mà vượt mặt người con trai đằng trước, chạy lên trặn đường của anh ta.
Cô ta dùng tiếng anh lưu loát của mình mà nói với người con trai anh tuấn với mái tóc nâu hạt dẻ gọn gàng và khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ kia. “Liam học trưởng, anh không thể đứng lại nghe em nói một câu được hay sao?”.
Người Liam kia thờ ơ đút tay túi quần, không để ý đến khuôn mặt đỏ ửng cùng vòng một đang phập phồng do đuổi theo mình kia mà mở miệng nói:“Nói đi.”. Một cậu thôi, không hơn không kém.
Người con gái tóc vàng kia thấy người kia đồng ý cho mình nói thì vui sướng tiến lại gần. “Học trưởng, anh làm người người tình của em đi.”. Ồ, người tình chứ không phải người yêu à nha. Con gái ngoại quốc thật nhiệt tình à nha.
Nhưng người tên Liam lại chả hề tỏ vẻ quan tâm gì mà lạnh nhạt để lại một câu “Hết một câu.” rồi bỏ đi.
Hừ, thật nhàm chán. Bọn họ không thể nghĩ ra được cái gì hay hơn ngoài câu nói như thế sao? Đúng là chỉ được cái mã bên ngoài còn cái não bên trong thì rỗng tuếch mà.
Người con gái kia sững sờ bất động nhìn người con trai trong lòng đang lướt qua mình.
Sao? Sao anh ấy có thể bỏ đi như vậy cơ chứ?
Bỗng trong lòng cô ta trào lên một cảm xúc gọi là uất ức.
Tại sao chứ? Tại sao? Tại sao cô đã theo đuổi anh hai năm trời rồi mà anh vẫn không chấp nhận cô, dù một chút tình cảm nhỏ nhoi thôi cũng được. Anh ấy không bao giờ chấp nhận cô, đến cả một cái liếc mắt thôi anh cũng không chịu bố thí cho cô. Tại sao cơ chứ? Rõ ràng cô là người mà ai cũng phải ngưỡng mộ yêu quý cơ mà, ai cũng sẵn sàng quỳ rạp dưới chân cô để cầu xin cô ban phát cho chút tình cảm cơ mà. Thế mà tại sao người con trai lạnh lùng này lại không chấp nhận tình cảm của cô cơ chứ?
Vì không thể tin được người con trai đầu tiên cô yêu trên đời này lại hết lần này lại lần khác bỏ qua lời bày tỏ của mình nên sự uất ức của cô ta dần chuyển thành sự tức giận.
Cô ta quay người, hét lên:“Tại sao cơ chứ? Tại sao anh lại không yêu em!? Bạch Nhiên!? Tại sao!? Có phải vì thằng nhóc đó không? Nó là cái quái gì ngoài là thằng con của vợ hai chủ tịch tập đoàn lớn? Em hơn thằng vô dụng đó nhiều!”.
Đúng vậy, người con trai vừa lãnh đạm vừa thờ ơ trước nhan sắc tuyệt mỹ của cô gái kia chính là là Bạch Nhiên của chúng ta.
Ở cái khu Đại học này anh mà không biết Liam học trưởng chính là mỹ nam được vạn người mê, vạn người ngưỡng mộ. Và ai cũng biết rằng Liam học trưởng chính là mỹ nam anh tuấn luôn thờ ơ với bất kỳ một lời tỏ tình nào nhất từng thấy.
Ấy vậy mà có nhiều người lại cố chấp muốn theo đuổi người học trưởng nổi danh này.
Và người con gái kia là một điển hình.
Nhưng có vẻ cô ta đã động đến điểm mấu chốt để phát hỏa của người học trưởng này rồi.
Bạch Nhiên đang đi về phía trước liền dừng lại. Người con gái kia tưởng rằng anh bị ảnh hưởng bởi câu nói của mình nên sung sướng chạy lên.
Nhưng! Ai ngờ là khi chỉ còn cách anh vài bước thì anh quay lại nhìn cô.
Ôi, khuôn mặt vô tâm vô tình vừa nãy đâu còn mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh băng đầy sát khí. “Cô điều tra em ấy!?”.
Ok! Cô ta muốn điều tra anh? Anh sẵn lòng cho phép! Nhưng ai cho cô ta điều tra Tử Dạ cơ chứ!? Ai cho cô ta cái quyền động đến người quan trọng nhất của anh cơ chứ!?
“Đúng vậy, em điều tra nó, chính vì điều tra nó mà em biết nó chẳng là gì cả, nó không xứng với anh, người bên cạnh anh là em mới đúng!”. Cô ta như phát rồ mà gào lên. Tiếng của cô ta khá to mà làm thu hút những người xung quanh, mọi người bắt đầu tò mò nhìn thử xem sao. Nhưng có lẽ vì người Bạch Nhiên đang tản ra khí tức quá mãnh liệt nên không ai dám tiến lại gần để xem họ đang nói vấn đề gì.
Nghe cô ta điên cuồng mà gào lên như vậy thì Bạch Nhiên khẽ cười lạnh. Cậu không là gì cả? Vậy cô ta thì là cái quái gì ngoài cái thân xác héo tàn với cái não úng nước kia cơ chứ!?
“Tôi không biết đây có phải là lần đầu tôi nói với cô hay không nhưng tôi biết chắc đây sẽ là lần cuối cùng tôi nói với cô điều này…”. Nói đến đây thì Bạch Nhiên thoáng dừng lại, liếc mắt nhìn xung quanh. Hừ, lũ người tọc mạch chỉ thích xen vào chuyện của người khác. Rồi Bạch Nhiên lại nhìn cô ta, cái con người đang tự ảo tưởng rằng anh sẽ nói yêu mình.
“Tôi cấm cô không được động vào em ấy.”. Nói đoạn, Bạch Nhiên liền quay đi mà không thèm để ý đến khuôn mặt thẫn thờ trắng bệch của cô ta.
Mà Bạch Nhiên cũng chẳng biết là lời nói cùng khuôn mặt lạnh băng đầy sát khí bức chết người vừa rồi của mình đã làm cô ta sợ chết khiếp.
Thật không ngờ Liam học trưởng vốn luôn dễ tình dễ gần lại có mặt băng lãnh như vậy.
Nhưng mà đâu ai biết là Bạch Nhiên chỉ băng lanh như vậy khi có người dám nói xấu, xúc phạm Tử Dạ hoặc có người nuôi ý đồ xấu với cậu mà thôi.
Cậu là ai cơ chứ?
Cậu là tim của anh, là gan của anh, là phổi của anh, là tất cả của anh.
Anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được cậu, anh sẵn sàng hy sinh bản thân để cậu được hạnh phúc.
Anh yêu cậu chết đi được, anh yêu cậu đến điên cuồng, anh yêu cậu một cách mù quáng, anh yêu cậu đến mức đánh mất hết lý trí.
Anh yêu cậu đến mức… phát điên luôn rồi.
Tình yêu của anh đã thấm vào tận xương tủy, thấm vào dòng máu đang chảy trong anh, thấm cả vào trái tim anh rồi, không thể dứt ra.
Vậy nên…
Chỉ cần có người làm tổn hại cậu, dù chỉ một sợi tơ thôi anh cũng sẽ không bỏ qua cho người đó đâu.
Dù người đó có là chính bản thân anh đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình đâu.
Anh xin thề! Anh dùng cả trái tim, thân xác, linh hồn và tất cả tình yêu của mình để thề.
Và anh muốn nói một điều.
Dạ à, anh yêu em!
* * * * *
Quay lại với Tử Dạ và Lãng Du, đúng như kế hoạch, đến gần H&H thì Dạ dừng xe lại, để Leo và Xam đi theo người của Black rồi mới đi chơi. Cậu nhận ra người đó là người của Black bởi vì người của Black luôn đeo một thứ gì đó như khuyên tai, vòng tay, vòng cổ,… màu đen và có treo hình thánh giá. Thậm chí là cả xăm hình thánh giá màu đen.
Và tất nhiên không phải ai cũng biết ý nghĩa của hình xăm đó, mà Lãng Du thì càng không thể.
Vậy nên Tử Dạ chỉ cần giải thích qua loa việc đưa Leo và Xam đến đây thôi là Lãng Du không hỏi gì nữa rồi.
Cơ mà cậu thấy tội lỗi quá cơ.
Đi lừa dối bạn thân của mình thế này thật chẳng sung sướng gì mà.
Cơ mà đành làm vậy thôi vì chuyện này liên quan đến Black mà.
“Mà chúng ta đi chơi đâu vậy Du?”. Tử Dạ đánh vòng tay lái để xe sang một đoạn đường khác rồi tò mò hỏi Lãng Du. Nói là đi chơi chứ cậu chẳng biết đi chơi ở đâu đâu.
“À, đi xem phim của Black.”.
“Hả?”. Xem phim của Black á? Black có phim á? Sao bây giờ cậu mới biết nhỉ?
“Đừng bảo với tớ là cậu không biết gì nha!”.
Nghe Lãng Du hỏi vậy thỉ Tử Dạ chỉ biết chột dạ cười hề hề.
Nhìn thái độ đó là Du biết ngay rồi. “Haizzz, nếu các fans mà biết có một người như cậu chắc họ sẽ khóc thét lên mất.”. Người gì đâu mà ở cùng Black 3 tháng trời rồi mà lại không biết họ đóng phim.
Mà nếu cậu không biết thì tại sao Black lại không nói cho cậu biết nhỉ?
Tử Dạ bị Lãng Du nói vậy thì không biết nói gì mà chỉ biết cười.
Thật là…! Sao cậu lại không biết chuyện quan trọng như thế cơ chứ? Thật không xứng làm fan chút nào cả.
Nhưng mà theo cậu được biết là Black chưa có đi đóng phim mà? Công ty muốn bây giờ Black chỉ chú trọng vào ca hát nên chưa cho họ đi đóng phim cơ mà? Với lại nếu có đóng phim thì cậu phải biết chứ? Tuy cậu không phải fan cuồng nhiệt cho cam nhưng thông tin gì của họ cậu cũng nắm bắt rất rõ ràng mà. Mà cậu cũng ở cùng nhà với họ nên nếu họ đóng phim thì cậu phải biết chứ?
“Phim họ đóng là gì đấy?”. Tử Dạ hơi nghi hoặc nha! Cậu rất tự tin về độ nắm bắt thông tin của cậu nên không có chuyện cậu không biết được.
“Dream of future.”. Phim đó là phim hợp tác giữa hai, ba quốc gia. Dàn diễn viên tham gia diễn xuất đều là những người đã và đang nổi tiếng trong giới điện ảnh. Phim còn được đầu tư rất hoành tráng với cảnh quay đẹp mê ly cùng dàn diễn viên quần chúng cũng rất đông đảo.
Nhưng cái chính chính là Black được mời tham gia đóng với tư cách là diễn viên khách mời.
Bộ phim này nói về cô gái nữ chính có ước mơ to lớn, khát vọng mãnh liệt được trở thành ca sĩ. Nhưng cuộc đời không như mơ, gia đình cô không khá giả cho lắm nên không có thời gian hay điều kiện để học hành đàng hoàng, cũng vì thế mà cô không có cơ hội để tham gia những buổi tuyển chọn lớn hoặc nhỏ…
Và còn vô vàn lý do nữa mà cô không thể thực hiện được ước mơ của mình.
Nhưng rồi đến một ngày, thần tượng của cô-Black đến chỗ cô biểu diễn. Buổi concert đó mang tên ‘Dream of future’, cô đã đi xem. Trong buổi concert đó, Black đã có nói rằng để có được như ngày hôm nay họ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn vất vả. Và họ cũng khuyên fans của họ không vì cản trở xung quanh mà từ bỏ giấc mơ của mình.
Có lẽ vì được nghe những lời đó của họ mà nữ diễn viên chính quyết tâm hơn.
Sau đó thì cô trải qua những hoàn cảnh khác nhau, khó khăn hoặc thuận lợi.
Và trên con đường đi đến ước mơ của cô thì cô gặp được ‘một nửa định mệnh’ của đời mình. Rồi sau đó ước mơ của cô cũng được hoàn thành.
“A!? Là cái phim đó á?”.
“Đừng nói với tớ là cậu biết phim đó nha.”. Thấy phản ứng ngạc nhiên đó của Tử Dạ thì Lãng Du thấy nghi nghi.
Tử Dạ thì lần nữa chỉ biết cười trừ.
Đúng là cậu biết phim đó thật.
Phim này hình như được khởi quay từ 5-6 tháng trước gì đấy. Nhưng mà chắc vì rating của bộ phim nên nội dung hay những ai tham gia bộ phim đều được bên sản xuất phim giữ bí mật đến tận cùng nên các thông tin về bộ phim không được rõ ràng cho lắm.
Thế nên chỉ có vài fans vô tình hay gì đó mà chụp được ảnh Black đến chỗ đoàn quay phim này, mà những hình ảnh đó chỉ là những tấm ảnh mờ nhạt, không rõ nét nên từ đó bắt đầu lan truyền tin Black sẽ đóng phim.
Cơ mà đó chỉ là tin đồn. Mà Tử Dạ lại là người không bao giờ đọc tin đồn mà chỉ đọc những thông tin gì từ nhưng nơi ‘đáng tin cậy’ như trang web của công ty, của Black hay của những Fanfage lớn thôi.
Có lẽ vì vậy mà cậu mới không biết chuyện này. Hoặc nói chính xác hơn thì chính là cậu không để ý đến chuyện này.
Lãng Du nhìn Tử Dạ như vậy thì cũng chả biết nói gì nữa. Thật bó cả tay lẫn chân với người này mà.
Sau đó Tử Dạ đưa Lãng Du đến rạp chiếu phim.
Chưa đến gần mà hai người đã nhìn thấy biết bao nhiêu người đứng ngoài cửa rồi. À, vì đây là phim đầu tiên Black tham gia diễn xuất từ lúc mới debut đến giờ nên nếu là fans trung thành thì chắc chắn sẽ phải đến rồi. Ấy thế mà cậu lại không biết, ngại thật! (^-^#) Thậm chí bên ngoài rạp còn có nhiều người còn cầm cả ảnh, banner,… của Black nữa.
Kiểu này thì chắc là do bên đoàn làm phim cố tình mời Black để tăng lượt raiting rồi! Độ nổi tiếng của Black kinh khủng thế cơ mà, còn lan rộng ra cả nước ngoài nữa cơ mà.
Chính vì thế nên vé phim vừa được tung ra đã được mua cháy hết trong 5 phút cơ mà.
May mà có Lãng Du đặt trước không thì chắc cậu phải ngồi lót dép ở nhà xem mất.
…
Cất xe đi, Tử Dạ cùng Lãng Du mỗi người cầm một vé đi ra sau dãy người dài dài đang xếp hàng để chờ soát vé vào cửa kia.
Nhìn hàng người chen chúc nhau, nhích từng bước một thế này thì Tử Dạ thấy thật may khi hôm nay là thời tiết mùa đông, thật may hôm nay chỉ giới hạn 200 người xem, thật may cậu đi sớm, thật may…
Thật nhiều ‘thật may’ chứ nếu không cậu cùng Lãng Du cứ đứng đây đến lúc hết phim rồi vẫn chưa được vào mất.
Nếu thế thì cậu sẽ thấy thật tội lỗi mà. Bộ phim đầu tiên của Black mà cậu lại không xem được trong ngày đầu tiên thì thật đáng xấu hổ mà.
Và rồi Tử Dạ cứ suy nghĩ miên man như vậy cho đến khi cậu qua cửa soát vé, vào bên trong ngồi.
Mà cũng thật may lần nữa là Lãng Du mua vé VIP nên vừa vào cửa là có thế ngồi ngay hàng ghế đầu rồi chứ không cần phải lần mò đi tìm ghế của mình.
“Cậu làm gì mà giỏi vậy, mua được vé VIP cơ.”. Giúp Lãng Du cầm 2 cốc coca, Tử Dạ ngưỡng mộ hỏi Lãng Du.
Lãng Du ngạo mạn, tự hào hất mũi. “Tớ mà lại.”. Lãng Du từ khi biết lúc nào sẽ tung vé ra thị trường thì đã ngồi canh thật kỹ để mua được vé VIP mà.
Thế nên chính là cậu tốn rất nhiều công sức đó nha!
Ngồi một lát là đến giờ phim công chiếu, Tử Dạ nghiêm túc ngồi xem phim.
Cơ mà cậu lại không để ý đến nọi dung phim mà chỉ đợi đến cảnh có Black mà thôi.
Nhưng chán nỗi là đợi hoài, đợi mãi chả thấy Black đâu. Lâu quá cơ!
Vì nhám chán nên cậu chẳng biết làm gì ngoài chưng bộ mặt ‘đần thối’ của mình ra để xem phim, vừa xem vừa ăn khoai lắc.
Mãi cho đến khi giới hạn nhẫn nại cuối cùng của Tử Dạ sắp hết thì Black mới suất hiện.
Đó chính là cảnh cô nàng nữ chính nhìn thấy poster quảng cáo buổi concert của Black.
Trên poster đó chính là hình ảnh Black mặc trang phục biểu diễn hết sức long lanh, hai người đứng dựa lưng vào nhau, Lạc Thần thì hát còn Vương Hàn thì đánh đàn. Xung quanh họ là những ánh sáng lấp lánh vi diệu. Bên trên chính là dòng chữ màu vàng gold chói lóa ‘Dream of future’, bên dưới là những dòng chữ bé ghi chú thời gian, địa điểm,… của buổi concert.
Ây ya! Nhìn poster này rực rỡ ghê!
Đến cậu ngồi bên ngoài xem phim còn muốn đi nữa là cô nàng nữ chính trong đó.
Cơ mà cũng thật may là phí vào cửa rất thấp nên cô ấy có thể vào chứ không thì cô ấy chắc chỉ có thể mòng ngóng bên ngoài thôi.
Mà… Hình như Black ở ngoài đời còn chưa có buổi concert nào đúng không nhỉ? Gậy lightstick cũng chưa có, tên dành riêng cho cộng đồng fans của chưa có, màu đặc trưng cho Black cũng chưa có,… Còn rất nhiều thứ nữa cũng chưa có.
Trong khi đó, đối với nhóm nhạc ‘khủng’ như Black thì đáng lẽ ra những thứ đó phải có rồi mới phải chứ?
Không biết bên công ty định làm gì mà giờ này rồi, hơn một năm trời rồi mà vẫn chưa có.
Bận suy nghĩ mãi đến lúc nữ chính đến buổi concert rồi Tử Dạ mới ‘thức tỉnh khỏi cơn mơ màng’.
Vừa nhìn vào sân khấu trong màn hình cậu liền hóa đá luôn ngay lập tức.
Ôi cha mẹ ơi, đây chẳng phải là…!
Đây chính là sân khấu Festival Music mà!? Sao lại có ở trong phim như thế này!?
Chẳng lẽ để tích kiệm kinh phí trong truyền thuyết? >.>
Mà thôi kệ đi, nhìn như này nó cũng rất hoành tráng mà.
Sau khi kết thúc buổi concert thì chính là đến một đoạn talk show nho nhỏ giữa Black và fans của mình. Và đó cũng là lúc Black ‘khai sáng’ cho nữ chính.
Rồi sau đó buổi concert kết thúc, nữ chính ra về. Lúc đó trời cũng chưa tối lắm nên nữ chính quyết định đi dạo vòng quanh bờ hồ để cho thư thả và suy nghĩ về những gì Black vừa nói.
Họ là thần tượng của cô, là Idol mà hàng triệu người mến mộ, là những người cực kỳ tài năng. Và họ cũng là người có quá khứ đầy ắp những khó khăn như cô. Thế mà họ vẫn thực hiện được ước mơ của mình đấy thôi. Thế thì tại sao cô không làm được cơ chứ?
Thế là cô nàng lấy được quyết tâm, cô đứng thẳng người, lấy lại hơi rồi hét thật to về phía bờ hồ rằng:“Tôi muốn làm ca sĩ.”.
Xem đến đây thì Tử Dạ tự hỏi không biết sau đó người xung quanh có nhìn cô ta bằng ánh mắt quái dị không nhỉ?
Nếu là cậu, nếu bị thế thì chắc cậu sẽ cháy khét mặt mất thôi.
Cơ mà đây là phim, không phải đời thật nên tất nhiên là sẽ không có ai nhìn cô ta rồi.
Sau đó cô ta vui vẻ lấy điện thoại ra, đeo headphone lên rồi ngâm nga hát.
Ai ngờ sau khi cô vừa hát xong một bài thì cô nghe thấy có người đứng sau lưng cô vỗ tay. Cô giật mình, vội quay lại nhìn.
Là Black!?
Tử Dạ xem đoạn này thì ngơ ngác.
Sao mà cảnh này giống lúc cậu gặp Black thế?
Tuy hoàn cảnh không giống nhưng nội dung thì giống hệt luôn. Đều chính là do họ nghe thấy tiếng hát nên mới gặp nhau.
Cơ mà đoạn sau đó thì hơi khác, chính là Lạc Thần và Vương Hàn cười cười đi đến cạnh cô ta, rồi còn khen cô ta hát rất hay, rất có tố chất làm ca sĩ.
Vì đã ở trong hoàn cảnh tương tự nên cậu biết lúc đó cô ta sẽ sung sướng hạnh phúc đến mức nào.
Nhưng mà… không hiểu sao cậu thấy rất khó chịu.
Cậu có cảm giác như có cái gì đó đang cọ quậy ở trong người cậu, làm cậu cảm thấy thật sự rất khó chịu.
Nhưng chính cậu lại không biết đó là cái gì.
“Sao hả Dạ? Có ghen tỵ với nữ chính này không?”. Lãng Du ngồi bên cạnh khẽ đưa ra ý kiến của mình, nhưng Tử Dạ còn chưa trả lười thì cậu đã tự bổ sung. “À mà cần gì phải ghen tỵ, cậu còn hơn nữ chính này mà.”. Sau đó Lãng Du lại chuyên tâm xem phim.
Mà Tử Dạ bên cạnh sau khi nghe Lãng Du nói như vậy thì thoáng giật mình.
Ghen tỵ ư?
Ừ, hình như là thế?
Cậu chính là đang ghen tỵ với nữ chính đó!
Nhưng mà như Lãng Du nói, việc gì cậu phải ghen tỵ với cô ta chứ? Cậu còn hơn cô ta cơ mà. Với lại đây chỉ là một bộ phim thôi mà, cậu đâu cần phải ghen tỵ với một nhân vật trong phim như vậy chứ?
Tự nói với bản thân như vậy nhưng cậu vẫn thấy rất ghen tỵ với cô ta.
À mà, hình như không phải là cậu ghen tỵ, mà là thứ gì đó khang khác.
Hình như là cậu đang khó chịu khi có người được Black đối xử tốt như vậy?
Ừ, đúng rồi.
Con người là giống loài tham lam nhất trên đời. Con người tham lam đến mức chỉ muốn mọi thứ là của mình, không muốn sẻ chia cho ai cả.
Và có lẽ cậu đang như vậy.
Cậu được sống cùng Black, đi làm cùng Black, làm mọi thứ cùng Black suốt 3 tháng quá. Được tận hưởng sự chăm sóc, bảo hộ, nuông chiều, sủng nịnh từ họ suốt ba tháng qua nên cậu đã quen rồi, đã thấm sâu vào xương tủy rồi.
Cậu không thể tưởng tượng nổi nếu có một người sẽ có một người xuất hiện, cướp mất tất cả những thứ đó của cậu.
Cậu không muốn chút nào!
Cậu không dám nghĩ đến chuyện đó chút nào.
Thật may đây mới chỉ là phim, không phải đời thật!
Nếu không thì cậu sẽ thật sự rất buồn và bị tổn thương đó.
Nhưng mà… Từ khi nào cậu trở nên tham lam như vậy chứ? Từ bao giờ cậu chỉ muốn cậu là người duy nhất quan trọng ở trong mắt Black như vậy chứ?
Cậu phải kiềm chế cái khát vọng tham lam này lại thôi. Nếu không thì... Cậu không biết nữa…
Tử Dạ cảm thấy cậu hình như sắp không kiềm chế được nữa rồi. Cậu hình như sắp khóc rồi.
Cậu vội quay sang nói với Lãng Du rằng mình đi vệ sinh một lát rồi chạy ra ngoài.
Thật ra Tử Dạ là một người rất cảm tính, dễ xúc động, thậm chí nhiều khi còn cảm thấy sợ hãi và buồn bã, thất vọng bởi chính những suy nghĩ của mình.
Như lúc này chẳng hạn, cậu đang cảm thấy sợ hãi và thật buồn bởi chính suy nghĩ rằng Black sẽ không cần cậu của chính bản thân cậu.
Cậu cảm thấy mình thật yếu đuối.
Chạy vào phòng WC rồi xả nước ra, mặc kệ là nước lạnh, mặc kệ là mùa đông, cậu vẫn thò tay vào bồn nước, vốc nước hất lên mặt.
Cảm giác lạnh buốt xông thẳng vào não bộ của cậu, làm cậu tê liệt mọi giác quan. Nhưng như thế chưa là gì với cậu cả. Cậu đã từng suýt chút nữa bị đóng băng nên độ lạnh này chưa là gì với cậu.
Cậu hất nước lên mặt vài lần nữa rồi mới dừng lại. Chống tay lên bồn đá hoa rồi vươn tay vuốt nước trên mặt. Lúc này cậu đã tỉnh táo hơn rồi.
Cậu tự lẩm bẩm trách mắng bản thân. “Dạ!? Mày bị làm sao vậy chứ? Chỉ là phim thôi mà.”.
Nói vậy thôi nhưng không hiểu sao cậu lại lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lạc Thần. “Anh sẽ không ghét em chứ?”.
Nhưng vừa viết xong thì cậu lại thấy mình thật ngớ ngẩn. Sao lại đi nhắn cái loại tin này cho Lạc Thần cơ chứ?
Vội vàng xóa tin nhắn đó đi chứ nếu không Lạc Thần và Vương Hàn sẽ cười cậu mất.
Cơ mà… thế quái nào cậu lại gửi đi mất rồi. T^T
Chết rồi, làm sao bây giờ?
Tử Dạ cầm chặt điện thoại rồi đi đi lại lại trong đó, lòng tử chửi rủa, xỉ vả bản thân mấy trăm lần.
Xong rồi cậu lại nghĩ, biết đâu bây giờ Lạc Thần đang đi diễn, chưa đọc tin nhắn của cậu thì sao? Nếu thế thì cậu phải nhắn lại cho Thần một tin nói đừng đọc tin kia mới được.
Cơ mà vừa định nhắn thì điện thoại kêu lên.
Mẹ của con ơi! Lạc Thần gọi! T^T
Khóe miệng Tử Dạ chảy xệ xuống, mếu máo như sắp khóc khi nhìn dòng chữ ‘anh Thần đang gọi’. Chết rồi, chết rồi, chết rồi. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tại sao giờ này hai người họ lại chưa đi diễn? Cậu biết nói gì bây giờ? Cậu biết giải thích thế nào bây giờ?
Dạ ơi là Dạ! Mày hại mày rồi!
Thế là cảm xúc sợ hãi cùng buốn chán mấy phút trước của Tử Dạ liền nhanh chóng cháy thành tro rồi bay theo gió. Thay vào đó là cảm xúc hỗn độn, gấp gáp cùng xấu hổ của Tử Dạ.
Cơ mà cậu không thể để điện thoại kêu mãi như vậy được. Không thì Lạc Thần ở bên kia sẽ lo lắng mất.
Thế là cậu đành ‘cố nén đau thương’ mà cuốt nút xanh xanh đáng yêu trên màn hình.
“Anh…”. Cậu còn chưa kịp chào hỏi, hỏi han gì thì đã nghe thấy giọng nói gấp gáp và lo lắng của Lạc Thần. “Dạ! Em đang ở đâu?”.
“Em…”. Ặc, biết ngay mà. Lạc Thần sẽ rất lo lắng cho mà xem.
Đang định giải thích cho Lạc Thần về tin nhắn kia cho Lạc Thần thì Lạc Thần lần nữa lại dùng giọng nói lo lắng của mình để hỏi cậu. “Dạ, nói cho anh biết em đang ở đâu đi. Anh sẽ đến cho em ngay.”.
“Anh, không cần vậy đâu. Em không sao.”. Sao có thể để anh ấy đến đây được cơ chứ? Xấu hổ chết đi được. Cậu cảm tưởng như cậu bây giờ chẳng khác gì cậu ấm đun nước vậy, khói trắng bốc nghi ngút, bỏng rát.
“Anh không tin, em mau nói chỗ của em cho anh.”. Làm sao mà tin cho được cơ chứ? Trong mắt Lạc Thần và Vương Hàn thì Tử Dạ vốn dĩ là người rất mạnh mẽ, lạc quan yêu đời, thế mà hôm nay cậu lại nhắn cho Lạc Thần tin nhắn đầy sự đau buồn như một đứa trẻ sợ hãi khi bị ghét bỏ như vậy thì làm sao mà Thần tin không có chuyện gì được cơ chứ?
“Em… em không sao thật mà anh.”. Anh mà đến thì em biết chui vào lỗ nẻ nào cho đỡ xấu hổ bây giờ? “Anh còn phải đi biểu diễn cơ mà.”.
Lạc Thần ở đầu bên kia liếc nhìn Vương Hàn, hắn thì khẽ nhún vai ý không biết làm thế nào nên Lạc Thần chỉ đành thở dài. “… Thôi được rồi, anh không đến nữa…”. Tử Dạ nghe được vậy thì thật happy, nhưng mà chưa happy trọn vẹn thì Lạc Thần nói tiếp làm cậu thật muốn đập đầu vào gối chết quách đi cho nhanh. “…Nhưng em phải nói cho anh biết có chuyện gì mới được.”. Nói rồi Lạc Thần bật chế độ loa ngoài để cả Vương Hàn cũng nghe thấy.
Thôi! Đã đâm lao rồi thì theo lao vậy. Cậu mà không nói bây giờ không có nghĩa là cậu không nói được mãi đâu.“… Nhưng anh không được cười em đâu nhé.”.
Lạc Thần nghe Tử Dạ nói vậy thì khẽ cười, thầm nghĩ tiểu tử này lại suy nghĩ linh tinh rồi phải không? “Ừ, anh hứa.”.
Là ai chứ Lạc Thần thì cậu tin ngay, anh đã hứa rồi thì sẽ không thất hứa đâu. Vậy nên Tử Dạ ngoan ngoãn kể cho Lạc Thần nghe. “Hôm nay em với Lãng Du đi xem phim của bọn anh.”.
“Phim của bọn anh? Dream of Future đó hả?”. Phim đó thì có gì để Tiểu Dạ suy nghĩ linh tinh chứ? Vương Hàn cũng nghĩ như Lạc Thần nên cầm điện thoại lên rồi lên mạng xem xem phim đó có cái gì mà ‘kinh điển’ vậy.
“Vâng, em xem trong đó có cảnh nữ chính được gặp hai anh, rồi còn được hai anh khen ngợi, cổ vũ… Rất giống khi hai anh gặp em.”.
Dù gì thì phim đó họ cũng đã đóng từ 4 tháng trước rồi nên Lạc Thần thoáng nhớ lại.
À, đúng thế thật. “Ừ, lúc đóng thì bọn anh chưa gặp em nhưng khi gặp rồi thì anh mới thấy thật giống trong phim.”. Nhưng nếu mà như thế thì Tiểu Dạ phải vui hay là gì đó đại loại như thế mới đúng chứ?
“…Nhưng mà…”. Nói đến đây thì Tử Dạ thoáng ngập ngừng. “…Em lại cảm thấy rất sợ hãi…”.
“Sợ ư?”. Lạc Thần nghe vậy mà giật mình. Sao Tiểu Dạ lại sợ cơ chứ? Vương Hàn ngồi bên cạnh nghe vậy thì cũng nghiêm túc hẳn lên, quăng điện thoại lên ghế rồi nghiêm chỉnh ngồi nhìn Lạc Thần và Tử Dạ nói chuyện qua điện thoại. Vừa nhìn hắn vừa nghĩ Cừu Ngốc đó lại suy nghĩ linh tinh gì rồi?
“…Vâng… Em sợ vì các anh quá tốt, quá quan tâm đến những người xung quanh. Như thế… đến một ngày, sẽ không còn em là duy nhất nữa, sẽ có thêm nhiều người khác nữa, khi đó các anh sẽ quên em, không còn để ý đến em nữa, em sẽ không được ở cùng với các anh nữa… Em rất sợ điều đó…”. Tiểu Dạ chính là một cái hũ nút, một khi đã muốn giấu thì có cậy như thế nào thì mãi cũng không hé răng nói một lời. Nhưng một khi đã cậy ra được thì tất cả những gì cậu suy nghĩ sẽ tuôn ra như thác đổ.
Và cũng vì những dòng suy nghĩa đó của Tiểu Dạ mà đã làm cho cả Lạc Thần và Vương Hàn im lặng.
Họ im lặng không phải vì họ không biết nói gì mà là vì họ đang tự hỏi. Họ tự hỏi tại sao Tiểu Dạ lại có thể có suy nghĩ như vậy trong đầu cơ chứ?
Ở cùng Tử Dạ 3 tháng rồi nên họ biết Tiểu Dạ là một người cảm tính, rất hay suy nghĩ linh tinh, thậm chí nhiều khi còn suy nghĩ có chút tiêu cực. Nhưng mà họ không ngờ cậu lại suy nghĩ tiêu cực đến mức này. Không ngờ chỉ vì một đoạn phim ngắn mà cậu lại có thể suy nghĩ thành như vầy.
Thật không biết nói cậu là suy nghĩ linh tinh hay là lo lắng vẩn vơ đây?
Tử Dạ ở đầu dây bên kia thấy họ im lặng thì thoáng hoảng hốt.
Có phải cậu vừa nói gì sai hay không?
“E…em chỉ nghĩ vậy thôi, các anh đừng…”. Tử Dạ còn chưa nói xong thì Lạc Thần đã lên tiếng. “Ngốc ạ, em đang nghĩ đi đâu vậy chứ? Sao lại có chuyện đó cơ chứ? Với bọn anh, em là duy nhất, không ai có thể thay thế được.”. Lạc Thần nhìn ra bầu trời ngoài cửa kính. Haizzz, hôm nay thời tiết u ám quá, u ám giống như tâm trạng của Tiểu Dạ lúc này vậy. Vì thế hai người họ phải giúp cậu xua cái u ám đáng ghét này ra khỏi người cậu mới được. Không thì ‘bình nạp năng lượng’ của họ sẽ bị ‘hỏng’ mất.
“Nhưng…”. Nói rằng cậu không xúc động khi nghe Lạc Thần nói thì là nói dối, một lời nói dối trắng trợn. Nhưng nếu nói vì Lạc Thần nói như vậy mà cậu không suy nghĩ như thế nữa thì đó càng là một lời nói dối nặng nề hơn nữa.
“Dạ, nghe anh nói này, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Bọn anh không tốt như em nghĩ đâu, bọn anh chỉ đối tốt với một mình em thôi, vì thế sẽ không có thêm bất kỳ một ai nữa được như em đâu.
Em sẽ là người duy nhất trên đời này được hưởng đãi ngộ như vậy thôi. Thế nên đừng vì bộ phim đó mà tự làm bản thân tổn thương nữa. Bọn anh sẽ rất lo đấy. Nhé?”. Lạc Thần dùng giọng nói trầm trầm đầy từ tính của mình để có dỗ dành Tiểu Dạ, mong cậu hãy mau mau gạt suy nghĩ đó trong đầu đi.
Như đã nói, con người là loài sinh vật tham lam nhất trên Thế giới này, luôn muốn độc chiếm tất cả, muốn mọi thứ đều là của mình. Và khi chiếm được thứ mình muốn thì sẽ như đứa trẻ được nhận quà mà sung sướng cười hả hê.
Tiểu Dạ cũng vậy, cậu cũng là con người, cậu cũng có lòng tham của cậu, cậu cũng có tâm tư đen tối của riêng cậu. Và cũng cũng sẽ rất hạnh phúc khi những thứ cậu muốn thuộc về cậu, là của riêng cậu.
Nhưng cậu sẽ không cười hả hê sung sướng mà cậu sẽ âm thầm khóc một cách lặng lẽ vì hạnh phúc.
Cậu biết Black tốt với cậu, rất tốt với cậu. Nhưng cậu không ngờ họ lại tốt với cậu như vậy. Không, còn trên cả tốt nữa ấy chứ.
Họ không hề hỏi tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy, họ không thấy chán ghét suy nghĩ đó của cậu. Ngược lại, họ còn động viên cậu, cổ vũ cậu làm cho tham vọng đó của cậu ngày càng lớn lên.
“Này Cừu Ngốc.”. Trong khi Tiểu Dạ đang chìm đắm trong hạnh phúc của bản thân thì Vương Hàn ở đầu dây bên kia đã nói vào điện thoại. Hắn lần này phải ‘giáo huấn’ lại con Cừu Ngốc này mới được, để lần sao không còn nghĩ linh tinh vớ vẩn nữa. “Nhóc lần sau đừng có suy nghĩ như vậy nữa biết chưa, nhóc phải suy nghĩ lạc quan lên chứ?
Tại sao nhóc lại nghĩ là sẽ có một ngày chúng tôi sẽ không quan tâm nhóc nữa mà không nghĩ là sẽ có một ngày chúng tôi cần sự quan tâm của nhóc cơ chứ?
Thậm chí nhóc có thể nghĩ rằng chúng tôi là của riêng nhóc, không ai có thể cướp chúng tôi đi từ nhóc cũng được mà.”.
E hèm! Mặc dù nói có hơi quá tí nhưng hắn thấy nói vậy cũng được mà, đúng không? Để làm cho con Cừu Ngốc này vui lên thì thế chưa là gì đâu.
Còn về hình tượng… là cái gì? Hừ! Có ăn được không?
“Haha!”. Không chỉ Vương Hàn hắn thấy mình nói hơi quá mà cả Tử Dạ cũng thấy vậy. Khẽ lau đi khóe mắt rồi Tiểu Dạ nói. “Cái này là anh nói đấy nhé. Từ bây giờ 2 người là của tôi đấy nhé!?”.
“Ừ, tất nhiên rồi.”. Nghe giọng điệu thì thấy Tử Dạ vui hơn trước rồi nên Vương Hàn và Lạc Thần cũng khẽ cười.
Nhóc này dễ buồn mà cũng dễ vui ghê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT