Một năm rưỡi trước, Tô Hòa gặp chuyện không may ở Florence.
Hôm đó anh một mình lái xe ra ngoài, va chạm với một chiếc xe khác trên đường núi, trên chiếc xe đó có hai mẹ con, chết tại chỗ.
Tình trạng thương tích của Tô Hòa cũng vô cùng nghiêm trọng, gãy mất mấy cái xương sườn, xương sống cũng gãy, sau khi được cứu trở về, đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, từ hông trở xuống vẫn không khôi phục được bất cứ cảm giác nào.
Ba Tô Quý - Tô Vĩ Học cả đời chỉ lo kinh doanh, hết lần này đến lần khác không quan tâm gì đến con cái, không chỉ có mình Tô Quý, Tô Hòa có một sự say mê nghệ thuật như người mẹ đã mất sớm của bọn họ cũng nghĩ vậy.
Từ khi Tô Quý bắt đầu có ý thức, anh trai cô đã rất ít khi ở nhà, anh không ở trường dạy vẽ học tập thì quay giá tranh ra nhìn chân trời xa xăm, sau đó lại dứt khoát đi Ý.
Nền hội họa thế giới đẹp đến thế nào Tô Quý vẫn chưa nhận thức được, cô chỉ biết trong cuộc đời Tô Hòa, chỉ có hội họa mới đáng để anh kính dâng toàn bộ thể xác và tinh thần.
Tô Hòa sau khi bị thương vẫn tiếp tục ở Ý trị liệu, khi đó Tô Vĩ Học đã bị bệnh nặng, Mặc Viễn Ninh lại chủ trì mọi việc trong nhà, Tô Quý chỉ nhìn thấy anh mấy lần.
Trong quá trình trị liệu, tinh thần của Tô Hòa cũng không tệ, cho tới bây giờ, Tô Quý vẫn nhớ rõ lần cuối cùng cô chào tạm biệt anh, anh ngồi trên xe lăn tự mình đi vào cửa viện trị liệu, mỉm cười dưới ánh mặt trời nói: “Nói với ba, anh thật xin lỗi.”
Tô Quý sửng sốt một chút, mắt lập tức đỏ lên, dù thời gian ở chung không dài, nhưng vẫn không thể cắt đứt huyết mạch tình thân đang chảy không ngừng trong họ.
Từ sau khi gặp chuyện không may, anh trai cô chưa bao giờ oán trách số phận, mà vẫn lạc quan không màng danh lợi như một người bình thường gắng gượng sống qua ngày chịu đựng quá trình trị liệu. Chỉ có duy nhất chuyện này, anh cảm thấy mình thật có lỗi với ba và em gái.
Vì anh bị thương nên không thể chăm sóc lúc ba bị bệnh nặng, lại còn khiến em gái phải lặn lôi đi qua đi lại hai nơi càng thêm cực khổ.
Hôm đó cô khóc đến tận khi lên máy bay, trăn trở suốt cả quãng đường đi, đợi đến lúc xuống máy bay, đôi mắt sưng đỏ khiến cô không dám đi gặp ba ngay lập tức.
Đó cũng là lần cuối cùng cô đi Ý gặp anh trai, sau khi cô về nước hơn mười ngày, ba cô bệnh nặng qua đời.
Lúc cử hành tang lễ, vì tình trạng thương tích của anh cô vẫn chưa hồi phục, không thể đi máy bay đường dài, anh chưa kịp về gặp ba lần cuối, tang lễ cũng không thể đến trình diện.
Sau những sự cố tai bay vạ gió, bệnh tình Tô Vĩ Học chuyển biến xấu, cũng khiến ba cô trút hơi thở cuối cùng mà không được nhìn thấy con trai.
Những biến cố liên tiếp xảy ra khiến tinh thần Tô Quý gần như sụp đổ, tang lễ của Tô Vĩ Học hầu như đều do Mặc Viễn Ninh một tay tiến hành.
Dù bây giờ nhớ lại, Tô Quý vẫn hận sự mềm yếu của chính mình khi đó.
Cô đần độn u mê không hiểu vì sao chỉ trong vòng vài tháng, đến khi sự thật đang rành rành trước mắt, mới biết nghi ngờ Mặc Viễn Ninh.
Một năm trước, khi cô bắt đầu điều tra Mặc Viễn Ninh, đầu tiên là nhận được báo cáo về vụ tai nạn xe của Tô Hòa. Chiếc xe Tô Hòa điều khiển không bị hỏng hoàn toàn, căn cứ vào trí nhớ của Tô Hòa và kiểm tra sơ bộ, có thể kết luận chiếc xe kia trước đó đã bị người khác cố ý phá hỏng.
Tô Hòa chưa bao giờ tham dự vào sự vụ ở Tô Khang, cũng chưa từng lộ diện ở thành phố H, họ chỉ biết nhà họ Tô có một đại công tử quanh năm ở bên ngoài vô công rồi nghề, bây giờ đang ở đâu, làm những gì cũng không ai biết, sao lại có thể có kẻ thù được?
Tô Hòa gặp sự cố không may bị thương, thậm chí tử vong, người được lợi nhất là ai? Không cần nói cũng biết.
Dù cho như vậy, Tô Quý cũng không cho rằng tất cả đều do Mặc Viễn Ninh làm, cho đến khi cô lặng lẽ điều tra được một dãy số trên điện thoại di động của Mặc Viễn Ninh, phát hiện ngay vào ngày Tô Hòa bị tai nạn, anh gọi một cuộc gọi đường dài đến Ý.
Tô Khang không hoạt động ở Ý, gọi điện đến đó làm gì, kết quả không cần nói cũng biết.
Tô Quý nghĩ nếu như đời người có thể lặp lại một lần nữa, trước khi Tô Hòa gặp nạn, cô nhất định sẽ không do dự đi cầu xin Mặc Viễn Ninh.
Cô sẽ nói cho anh biết anh trai cô cho tới bây giờ chưa từng có ý định tranh giành quyền lợi với anh, để anh buông tha cho anh trai cô, đừng chỉ vì lợi ích gia sản mà hại chết người vô tội, hại anh trai cô cả đời phải ngồi trên xe lăn.
Chờ ngoài cửa phòng cấp cứu, Tô Quý mờ mịt suy nghĩ nhiều chuyện, cô mua một cốc cafe ở máy bán hàng tự động, nhưng mãi đến khi cafe nguội ngắt, cô vẫn chưa uống ngụm nào.
Cô không biết mình ngồi đó bao lâu, rốt cuộc mới có bác sĩ đến gọi cô: “Cô là người nhà của anh Mặc?”
Tô Quý liền vội vàng đứng lên, cô còn không biết phải làm gì với cốc cafe trên tay, do dự một chút, cô mới ném vào một thùng rác cách đó không xa, hít một hơi nói: “Vâng”.
Vị bác sĩ kia là người bị cô túm lấy cánh tay trước cửa, lúc này anh ta mới ngẩng đầu nhìn cô, cười cười nói: “Tình hình của chồng cô đã ổn rồi, đã chuyển tới phòng bệnh quan sát, cô có muốn qua đó hay không?”
Mặc Viên Ninh bị hiểu lầm là “chồng” cô, cô cũng không có cách nào giải thích mối quan hệ phức tạp giữa hai người, đành gật đầu nói: “Được”, ngừng một chút rồi hỏi, “Tình hình của anh ấy có nghiêm trọng không?”
“Bây giờ đã ngừng chảy máu, nhưng tôi không dám đảm bảo biểu hiện sẽ chuyển biến tốt đẹp.” Tính tình vị bác sĩ kia không tệ, còn kiên nhẫn giải thích với cô: “Lượng máu chảy ra có chút lớn, không thể ngăn lại được nên chúng tôi chỉ tiến hành trị liệu thận trọng, khả năng phải giải phẫu, cho nên tối nay cần có người nhà chăm sóc ở đây.”
Tô Quý nhẹ gật đầu, nói cảm ơn với anh ta, rồi mới lấy địa chỉ đi tìm phòng bệnh của Mặc Viễn Ninh.
Tô Quý nhẹ gật đầu, nói cảm ơn với anh ta, mới lấy địa chỉ đi tìm phòng bệnh của Mặc Viễn Ninh.
Cô không cố gắng dùng mọi cách bố trí phòng bệnh nên Mặc Viễn Ninh bị xếp vào một phòng bệnh quan sát theo đúng thông lệ, loại phòng này tuy thiết bị đầy đủ nhưng rất nhỏ, ngăn rèm thành mấy gian, điều trị cho nhiều bệnh nhân một lúc.
Tô Quý tìm một lát mới thấy giường của Mặc Viễn Ninh.
Anh vẫn đang truyền máu, sắc mặt tái nhợt, thấy Tô Quý đến liền cười cười: “Đợi lâu quá phải không?”
Vợ chồng sống với nhau nhiều năm như vậy, Tô Quý vẫn chưa quen nhìn thấy bộ dạng yếu ớt này của anh, cô đi qua ngồi vào chiếc ghế bên cạnh rồi nói: “Không, anh cảm thấy thế nào rồi? Dạ dày còn đau không, ổn chưa?”
Mặc Viễn Ninh chỉ mím môi lại vui vẻ, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt đó vô cùng chăm chú, Tô Quý bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, cô lại để ý thấy quần áo trên người anh vẫn như lúc đến bệnh viện. Áo khoác bị cởi ra không biết bị ném ở đâu, sơ mi trắng bên trong mở mấy cúc, bên trên vẫn còn lại một mảng máu lớn, chỉ có điều nó đã biến thành màu đỏ sậm.
Lúc anh thổ huyết, trên tay Tô Quý cũng dính không ít, vừa rồi trong lúc đợi, cô liền đi tìm nhà vệ sinh rửa bằng nước ấm một lúc mới sạch.
Nhìn thấy mảng máu kia, lại nghĩ đến đó đều là máu của anh, đột nhiên Tô Quý cảm thấy một cơn chua xót khó chịu trong lòng.
Ban đầu vì quá sốt ruột, sau khi đưa anh vào bệnh viện, cô vốn không muốn quá thân mật với anh, nhưng bây giờ lại nhịn không được đưa tay ra sửa sang lại cổ áo cho anh: “Họ vẫn chưa thay quần đồ cho anh sao? Để tôi đi tìm họ.”
Mặc Viễn Ninh nâng tay lên nắm nhẹ bàn tay cô, anh vẫn đang truyền máu, chỉ có thể cử động bằng một tay, lúc cầm lấy tay cô cũng chẳng còn tý sức lực nào, chỉ có sự vui vẻ bên môi dịu dàng chút ít: “Tiểu Nguyệt, anh không nghĩ đến tận bây giờ vẫn còn được em chăm sóc.”
Cơ thể Tô Quý không tự chủ được, hơi nghiêng đầu nhìn, thật ra cô cũng chẳng chăm sóc gì anh.
Phát hiện một người bị bệnh, đưa anh ta đến bệnh viện, là chuyện ngay cả đối với người xa lạ gặp trên đường đi cô cũng có thể làm được.
Cô không biết tại sao bệnh dạ dày của anh lại đột nhiên nghiêm trọng đến mức bị chảy máu dạ dày cấp tính như vậy, cũng không biết sau khi ly hôn anh đã trải qua những gì, chỉ có điều nghĩa vụ chăm sóc này cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Thấy vẻ mặt cô không tốt, Mặc Viễn Ninh cũng buông tay cô ra, mỉm cười: “Hôm nay cảm ơn em.”
Tô Quý vội vàng hắng giọng đáp ứng rồi đi ra ngoài bảo y tá mang quần áo bệnh nhân sạch sẽ đến, sau đó quay về giúp Mặc Viễn Ninh thay.
Thay áo còn dễ, Tô Quý đỡ anh dậy, tuy không tiện lắm nhưng cuối cùng vẫn thay được áo sơ mi dính đầy máu ra.
Nhưng quần thì không biết phải thay luôn trên giường như thế nào, Tô Quý thò tay vào trong chăn, kéo quần anh xuống dưới thắt lưng mới nhớ ra cô đang chạm vào chỗ riêng tư của anh, mà bộ phận này cũng là bộ phận kín đáo khiến cô lập tức xấu hổ, vội vàng rút tay ra.
Mặc Viễn Ninh vẫn mang theo ý cười nhìn cô, Tô Quý bị anh nhìn càng thêm ngại, mặt đỏ tía tai nhảy dựng lên: “Tôi đi sắp xếp phòng riêng cho anh.”
Đại tiểu thư nhà họ Tô không quen mập mờ với chồng cũ của mình trước mặt người khác, chuyển tới phòng bệnh riêng, tối thiểu mất mặt cũng sẽ không ai thấy.
Vì vậy cô chuyển phòng bệnh cho anh, lại tiến hành thủ tục dài dòng, hành hạ lên xuống, đến khi xong xuôi trời cũng đã gần tối.
Tô Quý tuy được Mặc Viễn Ninh cho ăn một bữa no say buổi trưa, nhưng nửa ngày trôi qua cũng bắt đầu đói bụng, máu trong dạ dày Mặc Viễn Ninh vẫn chưa ngừng chảy hoàn toàn, nên thức ăn lỏng cũng không được ăn, cô liền gọi điện cho quản gia Tôn, để ông mang ít thức ăn trong nhà đến cho cô ăn tối.
Quản gia Tôn nhận được điện thoại cũng không hỏi nhiều, Tô Quý cảm thấy xấu hổ, chỉ nói là có một người bạn đang nằm viện.
Sắc trời dần tối, Mặc Viễn Ninh không thể chống lại cơn mệt mỏi sau khi mất không ít máu nên đã ngủ say.
Tô Quý không có việc gì làm, liền ngồi ghế salon bên cạnh giường gần cửa sổ, chán chết lên mạng xem tin tức.
Bây giờ là thời đại bùng nổ thông tin, chuyện gì cũng sẽ được truyền bá rất nhanh, không chỉ là chuyện từ ngày hôm qua, mà chuyện mới xảy ra mấy giờ trước được tung lên Internet cũng sẽ khiến dư luận chú ý.
Cô tiện tay mở trang chủ của một trang web tin tức, trong chằng chịt những tiêu đề lại có một dòng tiêu đề bị viết đỏ in đậm: Phòng cấp cứu: Chủ tịch Tô Khang si tình khó quên tình cũ,
Mặc Viễn Ninh tướng mạo anh tuấn, lại tuổi trẻ tài cao, được truyền thông phỏng vấn mấy lần liền trở thành một trong số những người nổi tiếng ở thành phố H, nghe nói từ khi ảnh của anh được tung lên mạng, anh còn có cả một đám fan hâm mộ.
Một tháng trước, Tô Quý ly hôn chớp nhoáng với Mặc Viễn Ninh, lúc đó truyền thông cũng quan tâm rất nồng nhiệt, ân oán quyền thế được phân tích từng góc cạnh dưới quan điểm của họ, khiến Tô Quý dở khóc dở cười mà không thể làm gì.
Chưa đến một tháng sau, nhiệt độ vừa giảm xuống, báo chí lại tung ra tin tức này, biên tập trang web này thật có mắt nhìn người, đặc biệt đăng một tấm ảnh minh họa ngay đầu tiêu đề tin tức.
Ảnh chụp trước cửa phòng cấp cứu, khi đó Mặc Viễn Ninh chuẩn bị vào trong và được nhân viên chuyển đến giường bệnh, Tô Quý lúc đó theo sát bên cạnh.
Trong tấm ảnh, Tô Quý cúi đầu xuống, tuy không nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt, nhưng chỉ bằng một bên mặt cũng đủ khiến người khác thấy cô đang vô cùng lo lắng, hai hàng lông mi nhíu chặt. Mà người nằm trên giường bệnh, ngực dường như còn có vết máu kia thì có vẻ như đang cố sức nâng ngón tay lên sờ lên gương mặt cô, giống như muốn lau đi nước mắt của cô, hoặc không đành lòng nhìn cô đau lòng sốt ruột, thương tiếc như đang an ủi.
Bức ảnh này chụp có thể tính là rất thành công, lột tả được động trong tĩnh, chỉ dựa vào một bức ảnh, dường như có thể khiến người khác cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài phòng cấp cứu, thâm tình lập tức chấn động lòng người.
Tô Quý mở tin tức ra, thấy tin đưa sống động như thật, phóng viên đang ngồi chồm hổm chờ tin tức ngoài cửa phòng cấp cứu liền nhạy cảm phát hiện ra một cô gái trẻ lái chiếc xe mạnh mẽ đâm tới, đưa một bệnh nhân đến.
Sau khi phóng viên lại gần, không ngờ phát hiện hai người kia vừa mới ly hôn phân chia tài sản cách đó không lâu - Vợ chồng Chủ tịch Tô Khang.
Phóng viên tỏ ra chính mình đã tận mắt chứng kiến tình hình hai vợ chồng trong truyền thuyết vì tranh đoạt gia sản mà đoạn tuyệt nghĩa tình, vậy mà bây giờ cô Tô Quý - Chủ tịch Tập đoàn Tô Khang chẳng những tự mình đưa Tổng giám đốc trước của Tô Khang, cũng là chồng trước của mình đến bệnh viện, còn chạy trước chạy sau vô cùng lo lắng, thậm chí còn rơi lệ, bộ dạng si tình khiến cho nhiều người phải hổ thẹn.
Truyền thông đưa tin hơn phân nửa là chém gió, điều ấy Tô Quý đã sớm biết, cô xem một mạch, đọc đến cuối mới hiểu tại sao phóng viên lại túc trực ngoài cửa phòng cấp cứu: hóa ra ngày hôm qua, đoàn làm phim ở gần đây xảy ra một sự cố nhỏ, trong đó có một minh tinh điện ảnh bị thương ở cánh tay, đang được đưa đến bệnh viện này cấp cứu.
Bởi vì đoàn làm phim giữ bí mật rất tốt, chuyện lại xảy ra quá đột ngột, đến khi phóng viên đuổi tới, minh tinh kia đã sớm được bảo vệ không chút sơ hở nào trong bệnh viện rồi.
Phóng viên chưa đào bới được nhiều, ngồi chổm hỗm chờ tin tức đã hai ngày nay, hi vọng có thể phỏng vấn được bác sĩ tham gia điều trị.
Tô Quý nhớ lúc cô đưa Mặc Viễn Ninh đến, có vài người bên cạnh xồ tới, cô chỉ nghĩ họ đến xem náo nhiệt nên đẩy ra, không chú ý trong hay bọn họ có máy ảnh hay không.
Bây giờ xem ra, những người đó rất có thể là phóng viên vẫn đang ngồi chầu ở đó rồi.
Cũng coi như Tô Quý và Mặc Viễn Ninh không may, đến cấp cứu ở bệnh viện này còn có thể bị phóng viên đang ngồi chầu tin tức chụp ảnh.
Tô Quý có chút đau đầu nhìn trang tin tức, đột nhiên nghĩ: chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc minh tinh điện ảnh kia được đưa đến bệnh viện sao không lao vào mà chụp đi, lại đè đúng lúc hôm nay cô đưa Mặc Viễn Ninh đến mà chụp trộm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT