Lúc hai người trở về phòng , trong phòng bệnh lại có thêm mấy người. Tiểu An ngồi bên giường bệnh Lâm Diên, sắc mặt xám xịt. Vẻ mặt những người còn lại cũng xám xịt như thế. Ví dụ như đạo diễn Mã , Lý Thanh, Chung Tử Linh và trợ lý của cô ấy. Thấy hai người đi vào mọi người đều nhìn thoáng qua , cũng không nói điều gì. Tô Ly kéo Hạ Minh Y sang một bên ý bảo lúc này cô không cần nhiều lời .

Một lúc lâu sau , đột nhiên Chung Tử Linh chạy vội đến đạo diễn Mã, trực tiếp quỳ xuống đất khóc : " Đạo diễn, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, chỉ là tôi nhất thời hồ đồ, tôi không phải cố ý. Tôi xin ông, xin ông đừng báo với cảnh sát, tôi thật sự không muốn ngồi tù, tôi vẫn còn trẻ , tôi không muốn ngồi tù..."

Cô khóc lóc van xin hoàn toàn là thật, không hề giống đang diễn chút nào.

Nét mặt của đạo diễn Mã vô cùng lạnh lẽo, tựa như vào lúc này, Hạ Minh Y hoài nghi có khi nào một giây sau ông sẽ vung xuống một cái tát. Cô thật sự không hiểu tâm tình của đạo diễn Mã vào lúc này là như thế nào.

Làng giải trí trong nước những năm gần đây chịu ảnh hưởng của làng giải trí Nhật và Hàn, những việc mờ ám càng lúc càng nhiều, các loại nguy tắc ngầm cũng nhiều hơn . Nhưng cho dù vậy cũng chưa từng xuất hiện việc ngang nhiên đầu độc như thế này, nếu như chuyện này bại lộ ra ngoài thì danh tiếng hai mươi mấy năm nay của đạo diễn sẽ bị phá hủy, sau này còn ai dám yên tâm mà theo ông nữa chứ ?

Nhưng nếu như không giao hung thủ cho pháp luật trừng trị thì chính là nhân nhượng cho hung thủ, không công bằng đối với người bị hại. Nếu đạo diễn không phân biệt được thiện ác, đừng nói là diễn viên sẽ không tin tưởng ông, đoán chừng sau này các nhà đầu tư cũng sẽ không nể mặt ông.

Sắc mặt đạo diễn Mã âm tình bất định, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Lâm Diên, ông nói một câu : " Chuyện này nên nghe theo ý kiến của Lâm Diên đi!"

Hạ Minh Y nghe thấy thế cả người chấn động, đạo diễn quả nhiên là lão hồ ly, đem tất cả mọi vấn đề vứt qua Lâm Diên, nháy mắt mọi chuyện không còn dính dáng đến mình nữa. Cô chuẩn bị nói vài điều thì Tô Ly nắm chặt cánh tay cô lại, âm thầm lắc đầu một cái.

Hạ Minh Y hiểu được ý tứ của Tô Ly, nhịn xuống.

Lâm Diên trầm mặc, nói : " Tôi muốn cùng cô ấy nói chuyện."

Lời vừa nói ra, bốn người Hạ Minh Y liền đi ra ngoài.

Mã Ngạn hít một hơi thuốc , thở ra : " Lần này coi như tôi nợ cô ấy vậy."

Tô Ly đi đến bên cạnh vỗ vỗ bờ vai ông, tựa như an ủi : " Yên tâm đi! Lâm Diên là người thông minh, cô ấy biết nên làm thế nào. Về sau ông tìm giúp cô ấy vài bộ phim là được rồi. Tương lai cô ấy sáng lạn, ông cũng không bị thiệt ."

Đạo diễn Mã cười khổ, nghiến răng nghiến lợi nói : " Chung Tử Linh đúng là to gan."

Lý Thanh cũng tức giận bất bình : " Người trợ lý kia còn là sinh viên tài cao! Đều là sinh viên với nhau sao lại khác biệt lớn như vậy. Chúng ta thiếu chút nữa điều tra tất cả các hồ sơ, may mà Tiểu An kịp thời nhận tội."

" Chuyện đáng suy nghĩ bây giờ chính là xử lý chuyện này như thế nào." Tô Ly có lòng tốt nhắc nhở.

"Không sao, tôi trở về sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng." Lý Thanh lập tức trả lời.

" Quả nhiên là Tiểu An sao? Nhưng tại sao chị ấy lại làm như thế ?" Lần này Hạ Minh Y nhịn không được nữa, trực tiếp hỏi.

" Tại sao hả?" Đạo diễn Mã nhìn Tô Ly, cười như không cười, chế nhạo nói : " Cô hỏi Tô Ly không phải rõ rồi sao."

Nét bình tĩnh trên mặt Tô Ly có chút mất tự nhiên.

Lý Thanh có lòng tốt giải thích : " Em không biết Tiểu An thích Tô Ly sao? Đây quả là kế sách một mũi tên trúng ba con nhạn ! Nửa phần đầu phim Chung Tử Linh không có vai diễn, nếu như Lâm Diên xảy ra chuyện , 50% cơ hội nữ chính sẽ là cô ấy thủ vai. Dù sao tướng mạo và vai diễn của hai người cũng tựa nhau. Hung thủ giá họa cho em, những người khác sẽ không bị ảnh hưởng, Tiểu An còn có thể thay thế được vị trí của em. Lần này em đã hiểu chưa! "

Quả nhiên làng giải trí này.... Hạ Minh Y nghe vậy cắn cắn môi, bởi vì chuyện như thế mà cũng dám làm chuyện phạm tội sao ?

Nhưng... cô nhìn Tô Ly, anh sống trong hoàn cảnh như vậy sao? Vậy có phải anh.... .... rất cô đơn không?

Tô Ly đón nhận ánh mắt của Hạ Minh Y, còn cho rằng cô đang oán giận anh, giọng nói ấm áp của anh vang lên : " Đừng sợ, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu."

Hạ Minh Y kiên định lắc đầu : " Tôi không sợ."

Khoảng chừng mười phút sau, Chung Tử Linh sắc mặt trắng bệt bước ra, bước chân có chút không ổn định, cô cúi thấp đầu tạm biệt đạo diễn, cùng trợ lý che mặt rời đi.

Trong phòng bệnh, sắc mặt của Lâm Diên cũng không tốt hơn là mấy.

" Lâm Diên?" Đạo diễn Mã hỏi.

Lâm Diên nở nụ cười giễu cợt : " Rất đơn giản, tôi dùng điện thoại thu lại bản lời khai , để cho cô ấy hứa về sau có thành công hay thất bại cũng sẽ không đối địch với tôi, nếu có thể làm được như vậy, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả."

Làng giải trí phức tạp như vậy, nếu như sau này cô ta có kim chủ, khó đảm bảo rằng sẽ không bày cách khác hại cô. Hạ Minh Y nhìn Lâm Diên, trong lòng có chút đau lòng. Người ngoài nhìn vào đều thấy sự hào quang của cô, đi đến đâu cũng trở thành trung tâm. Nhưng vào lúc này, sự yếu ớt của cô ấy có bao nhiêu người biết?

Đạo diễn Mã áy náy nói : " Lâm Diên, lần này coi như là tôi nợ cô, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ xin cứ nói."

" Đạo diễn cũng là người bị hại, chuyện này tôi không trách ông."

Đạo diễn Mã và Lý Thanh tinh tế dặn dò vài câu rồi nhanh chóng trở về xử lý những chuyện còn lại.

Đi dạo bên ngoài một lúc lâu, Hạ Minh Y giúp Tô Ly nằm xuống , chỉ nghe một tiếng " Phốc" liền thấy Tiểu An quỳ gối trước giường của Lâm Diên.

" Chị Lâm, chị cứu em với, đừng đuổi em đi..... Em sai rồi, em biết em sai rồi, là lỗi của em, chị tha lỗi cho em đi!"

Lâm Diên nhắm mắt lại , lạnh lùng nói : " Tôi không báo cảnh sát còn không tính là tha thứ cho cô sao?"

Tiểu An nghe vậy biết lần này Lâm Diên đã hạ quyết tâm, trực tiếp quỳ bên cạnh cô, nắm lấy quần áo của cô : " Chị Lâm, chị đừng đuổi em đi, rời chị rồi em không còn chỗ nào để đi nữa...."

Lâm Diên đẩy tay cô ra : " Tiền trong mấy năm nay của cô cũng không ít! Trở về quê mua một căn nhà tốt một chút còn dư khoản tiền để dùng, còn cần tôi dạy cô sao? Cô không thích hợp ở nơi này...."

Tiểu An không ngừng lắc đầu, khóc lóc nói :"Chúng ta ở với nhau nhiều năm như vậy , chị không thể tha thứ cho em lần này sao?"

Lời này không nói ra thì tốt hơn, vừa nhắc đến, sự giả vờ bình tĩnh của Lâm Diên cũng bị tháo xuống, cô quay sang nhìn Tiểu An, ánh mắt sáng quắc:" Cô còn biết nhiều năm như vậy ? Lúc cô theo bọn họ hạ độc tôi có nghĩ đến sau này sẽ không gặp tôi nữa? Những năm nay tôi đối xử với cô không tệ đúng chứ? Cô có biết công ty đại diện đã nhiều lần muốn sắp xếp cho tôi một trợ lý chuyên nghiệp hơn nhưng đều bị tôi từ chối không? Chính là bởi vì tôi nhớ đến những năm tháng mà chúng ta đã cùng nhau trải qua."

" Lúc tôi vừa vào nghề chỉ có thể diễn vai phụ. Mùa đông trong núi sâu rừng hoang, nửa đêm chúng ta chỉ có thể ôm nhau, chen nhau ngủ; cô lúc đó mặc kệ điều kiện có khó khăn như thế nào cũng sẽ luôn ở bên tôi. Tôi nói tôi sẽ cố gắng, về sau sẽ không để cô theo tôi chịu cực nữa. Những chuyện khó khăn mà chúng ta trải qua mấy năm gần đây cô còn không hiểu sao? Tôi mua cái gì cũng sẽ mua cho cô một phần, tiền lương mỗi năm của cô là một phần mười tiền thu nhập của tôi. Nhưng còn cô thì sao? Đã có lúc nào cô hài lòng chưa?"

Bởi vì mong muốn không thực tế của cô, cô có thể hạ độc tôi, An Thanh Hồng, bây giờ cô còn dám nhắc đến chuyện nhiều năm như vậy với tôi sao ?!! "

Lâm Diên nói một hơi liền nằm xuống giường, ngực không ngừng phập phồng.

Tiểu An hối hận, nhìn về phía Tô Ly, đột nhiên chạy sang : " Tô Ly, anh giúp em khuyên chị ấy đi, em nhất định sẽ bù đắp lại cho chị ấy."

Tô Ly trực tiếp xoay người lại, không để ý đến cô.

Hạ Minh Y thấy dáng vẻ của cô như vậy có chút không đành lòng, cô bước lên phía trước đỡ Tiểu An đứng dậy, lau nước mắt cho cô ấy : " Chị Tiểu An, chị còn chưa hiểu sao? Chị đi rồi , chị Lâm Diên sẽ nhớ về những ngày tháng đẹp đẽ mà hai người đã trải qua cùng nhau, chị ấy sẽ nhớ về cái ôm ban đầu chị ấy nói sẽ không rời xa chị. Còn hiện giờ, nếu như chị vẫn theo chị ấy, có thể chị ấy chỉ nhớ đến những gì chị làm mà thôi, đến cuối cùng ngay cả sự tươi đẹp ban đầu cũng sẽ không còn, Chị còn chưa hiểu sao?" Trong đời người có một số lỗi sai có thể phạm phải , có một số lỗi sai không thể phạm.Trên đời này có mấy ai là thánh nhân, có thể tiếp nhận người đã từng hạ độc mình ở bên cạnh nữa? Nếu như đổi lại là Hạ Minh Y, cô cũng sẽ không đồng ý.

Phản bội giống như lừa gạt vậy, tựa như cây kim đã rút ra nhưng miệng vết thương vẫn còn ở đấy.

Tiểu An trầm mặc một lúc lâu, thân thể run rẩy dần bình phục lại, cuối cùng cô lau mặt mình, nói : "..... Tôi hiểu rồi."

Cô bước đến bên giường Lâm Diên, khẽ nói : " Tiểu Diên, em có lỗi với chị, chị chăm sóc bản thân tốt, hy vọng con đường sau này của chị ngày càng thuận lợi."

Hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt Lâm Diên.

Tiểu An đi đến trước mặt Hạ Minh Y : " Tôi có thể nói vài câu với cô không? Cô yên tâm, tôi hoàn toàn không có ác ý."

Hai người đi đến vườn hoa phía sau phòng bệnh, Tiểu An cười khổ : " Hạ Minh Y, cô có biết không? Đến tận bây giờ tôi đều rất hâm mộ cô, thậm chí là ghen tỵ. Tôi biết Tô Ly nhiều năm như vậy, anh ấy đối với ai cũng đều không nóng không lạnh nhưng đối với cô vô cùng để tâm. Vì vậy tôi mong cô sau này đối xử với anh ấy thật tốt, đừng cáu kỉnh với anh ấy nữa."

"Cáu kỉnh? Em không có...." Hạ Minh Y nhỏ giọng thanh minh.

" Người khác có lẽ không biết nhưng tôi thường chú ý hai người , tôi nhìn ra được cô đối với Tô Ly luôn như có như không oán hận. Tuy tôi không biết rốt cuộc là vì chuyện gì nhưng Tô Ly thật sự rất tốt, tôi không muốn cô hại anh ấy. Cô có biết không? Lần trước cô ngủ tại studio, anh ấy thấy nửa người cô bị nắng chiếu vào, trang phục chưa kịp thay đã lập tức chuyển cây dù lại che mát cho cô. Chỉ dựa vào điểm này người ghen tỵ với cô nhiều không kể xiết. Vì vậy mặc kệ cô có thành kiến gì với anh ấy , mong cô hãy đặt nó xuống, đối xử với anh ấy thật tốt."

" Cái gì?" Hạ Minh Y không dám tin, nhìn Tiểu An; toàn thân run lên.

"Tôi và Lâm Diên so với cô càng không dám tin, nhưng chuyện thật sự chính là vậy. Còn có một chuyện có lẽ cô không biết, Tô Ly vì muốn cô tiếp tục ở lại đã cho Tiểu Diệp nghỉ hai tháng , tiền lương vẫn tính bình thường." Tiểu An xem xét Hạ Minh Y : " Tôi đến bây giờ vẫn không hiểu cô có điểm nào thu hút anh ấy, tôi biết cô trẻ tuổi xinh đẹp, thân thiện lại thiện lương , nhưng chỉ sợ đây không phải là lý do. Có thể ngay cả chính bản thân Tô Ly cũng không biết.Vì vậy tôi mong cô đừng làm mình làm mẩy, giận dỗi với anh ấy nữa, cô không biết tất cả những gì bây giờ cô có thật khiến người khác hâm mộ.... Cô không biết , tất cả những gì tôi làm đều chỉ vì muốn được giống như cô, ở bên cạnh anh ấy......"

" Tô Ly anh ấy..." Toàn thân Hạ Minh Y khẽ run, lập tức ngã trên mặt đất " Làm sao lại có thể như vậy..."

Hóa ra Tiểu Diệp không trở về là ý này..... Tô Ly tại sao lại đối với cô như thế này , như vầy chỉ khiến cô càng thêm mâu thuẫn...

Giọng nói của Tiểu An càng lúc càng thấp, sự nghẹn ngào thay cho tiếng nói, cô ngồi xổm trên mặt đất, một lúc lâu sau mới nói : " Nếu như sau này cô bước vào làng giải trí, xin cô hãy giúp đỡ Tiểu Diệp... Tôi vì anh ấy mà đã làm tổn thương Tiểu Diệp..... Khi tôi tốt nghiệp cấp ba là hai bàn tay trắng, là cô ấy cho tôi tất cả, tôi lại hại cô ấy... Nhưng tôi thích Tô Ly, tôi thích anh ấy như thế..."

Trong đầu Hạ Minh Y là một mảng hỗn loạn. Có thể con người dưới bất kỳ hoàn cảnh nào lương tâm cũng sẽ như vậy, huống chi Tiểu An chỉ là nhất thời hồ đồ, lại không phải là người xấu thật sự vì vậy trước khi cô ấy đi mới nói những lời này với Hạ Minh Y. Nhưng đối với Hạ Minh Y mà nói, những lời này chỉ càng khiến cô thêm hỗn loạn.

" Chị không biết được nỗi khỗ của em......" Cô lẩm bẩm nói.

Hạ Minh Y trầm ngâm thật lâu, lúc cô ngẩng đầu lên thì Tiểu An đã không còn ở đó nữa rồi.

... ........

Tô Ly sẽ thích cô sao?

Hạ Minh Y lắc đầu, cô không dám tự luyến đến mức này....

Nhưng, cô sẽ thích Tô Ly sao?

Cô đứng dậy sửa lại y phục nhanh chóng rời đi, không muốn nghĩ đến vấn đề kia.

Cũng có thể đó chính là vạn kiếp bất phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play