Edit: Lăng Mộ Tuyết

Máu, máu, máu...

Rất nhiều máu.

Ba mẹ bị đá đập chảy máu, Nguyệt Thu bị đánh chảy máu...

Còn có màu đỏ diễm lệ trên sàn nhà kia...

Hạ Minh Y cảm thấy mình bị rơi vào trong vũng máu không thể thoát ra, bốn phương tám hướng đều có cảm giác áp bách mãnh liệt đánh úp tới, dường như ở trong không gian nhỏ hẹp cô không thể nhúc nhích.

Mẹ, cứu con, mẹ...

Đây là giọng của ai vậy?

Làm sao có thể có giọng nói non nớt như vậy...

Trong ngực lại truyền đến cảm giác đau đớn kia, đau đớn khiến cô muốn ngất đi, có một cảm giác huyết mạch bị cắt đứt... Đau đơn thấu xương, Hạ Minh Y lại bị mất đi ý thức lần nữa, ngã vào bóng tối vô tận.

“Y Y, em đừng xảy ra chuyện gì, cả đời này anh chưa từng cầu xin ai, em mau tỉnh lại đi...” Bên tai truyền đến giọng nói ấm áp quen thuộc.

Hạ Minh Y cảm thấy giọng nói này giống như một ánh sáng, được nó dẫn dắt, dần dần cô từ trong bóng tối đi ra. Vùng vẫy mở mắt, một lúc sau, cô mới thích ứng được.

“Y Y, em dậy rồi!” Bên tai truyền đến giọng vui mừng.

Cô liếc nhìn bên cạnh, có chút thất vọng, không phải A Ly.

Hạ Minh Y hé miệng, giọng có chút khàn khàn: “A Hoàng, A Ly, A Ly sao rồi?”

Sắc mặt A Hoàng có chút lạ, một lúc sau mới nói: “... Khá tốt.”

“Em đã hôn mê bao lâu?”

“Gần một tháng rồi.”

“Lâu như vậy? Vậy A Ly đã tỉnh chưa? Em muốn nhìn thấy anh ấy.” Hạ Minh Y nói xong liền muốn xuống giường.

A Hoàng vội vàng ngăn cô lại: “Y Y, em không thể di chuyển, không thể ra ngoài.”

“Vì sao?” Hạ Minh Y kỳ quái nhìn anh một cái: “Em muốn nhìn thấy A Ly, em lo lắng cho anh ấy!”

“Bác sĩ nói cả người em đều có vết thương, cần phải tĩnh dưỡng.”

“Làm sao có thể, em cảm thấy rõ ràng không có chuyện.” Cô cử động một phát, lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Chỗ bụng dưới hình như ẩn ẩn đau đớn, cơ thể lại không thể dùng sức. Hạ Minh Y kinh ngạc ngẩng đầu: “Em làm sao vậy? Làm sao có thể kỳ quái như vậy...”

A Hoàng tránh ánh mắt cô: “Chỉ là nằm quá lâu, cơ thể vẫn chưa thích ứng được!”

“A Hoàng, anh gạt em, em cảm thấy, em cảm thấy giống như mất đi thứ gì đó...” Nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, dường như có thứ gì đó rất quan trọng đã bị mất vậy: “Anh nói cho em biết, rốt cuộc em bị gì vậy...”

A Hoàng thở dài một tiếng, trong mắt có một tia bi thương nồng đậm: “Em sinh non rồi...”

Hạ Minh Y kinh ngạc mở to hai mắt, thật lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: “Anh nói gì? Anh nói gì? Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể...”

“Khi phát hiện thì em đang nằm trong một vũng máu, bác sĩ nói em đã mang thai ba tháng rồi.”

“Không có khả năng, không có khả năng... Em hoàn toàn không nôn nghén, không có phản ứng rối loạn, làm sao có thể mang thai, anh gạt em, em không có con, em không có con!!” Hạ Minh Y hoàn toàn không thể tiếp nhận, gào khóc.

A Hoàng đau lòng ôm lấy cô: “Thực xin lỗi, anh biết em không thể tiếp nhận, nhưng đây là sự thật... Em hãy nhớ lại xem, ba tháng nay em có kinh nguyệt hay không?”

“Nhưng từ sau khi bị thương do lạnh ở Đông Bắc, kinh nguyệt cũng rất không quy luật, em còn uống thuốc cảm lạnh! Làm sao có thể có thai??”

Hạ Minh Y dựa vào trong lòng A Hoàng khóc lớn, càng khóc càng đau lòng, bi thương khóc: “Con, con của em... Con của em!!”

Mẹ chờ mong con tới biết bao, con chính là người thân duy nhất trên đời này của mẹ! Là người mà mẹ muốn dùng hết sức lực để bảo vệ! Vì sao con lại đi sớm như vậy? Do mẹ không bảo vệ tốt cho con, là lỗi của mẹ...

A Hoàng ôn nhu vỗ nhẹ sau lưng cô, vẻ mặt đau lòng.

Không biết qua bao lâu, Hạ Minh Y dần dần bình phục lại, nhẹ giọng hỏi: “A Ly có biết hay không, anh ấy có biết con của bọn em hay không...”

Cơ thể A Hoàng cứng đờ: “Còn chưa nói với cậu ấy.” Anh vừa dứt lời, làm như sợ cô nghĩ nhiều, lập tức nói sang chuyện khác: “Y Y, làm sao hai người lại té xuống, có phải có người làm hại hay không? Nhưng với bản lĩnh của Tô Ly?”

Hạ Minh Y suy nghĩ, kể lại chuyện đêm đó, cuối cùng nhấn mạnh: “Em nhìn thấy người đó, trên cổ tay cô ta có một nốt ruồi, hơi mập, cao khoảng 1m 60. Cô ta nhắm vào em, A Ly vì cứu em.”

“Được rồi, chuyện này anh sẽ điều tra.” A Hoàng vỗ nhẹ bả vai cô: “Cơ thể em vẫn chưa bình phục, nhất định phải chú ý cẩn thận. Nếu vẫn cứ đắm chìm trong đau lòng, sẽ ảnh hưởng đến khả năng mang thai về sau, em không vì mình mà suy nghĩ thì cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ sau này chứ?”

Vừa nhắc tới con, nước mắt Hạ Minh Y nhịn không được chảy xuống, ngực đau không thể hô hấp. Nhưng nghĩ đến lời A Hoàng nói, cô lại vội vàng kềm chế không để bản thân suy nghĩ linh tinh, nức nở nói: “Em phải chăm sóc bản thân thật tốt. Chờ em khỏe lại, em sẽ đi thăm A Ly, em không thể để anh ấy lo lắng vì em... Chúng ta cũng không được nói với A Ly, đứa nhỏ đã không còn...”

A Hoàng nghe vậy, mũi đau xót, hốc mắt cũng đỏ. Đắp kín chăn cho cô, xoay người đi ra ngoài.

A Tô, cậu mau tỉnh lại đi! Tôi không biết bí mật này còn có thể giấu diếm tới khi nào! Sao cậu có thể bỏ lại cô ấy một mình chứ?

=== =========

“A Ly! A Ly!!!” Trong phòng bệnh bỗng nhiên vang lên một tiếng thê lương, kinh động đến A Hoàng đang nói chuyện với bác sĩ, anh nhanh chóng trở về phòng bệnh.

Hạ Minh Y đứng trước giường bệnh của Tô Ly, nhìn thấy tất cả trước mắt, thân thể không ngừng run rẩy, giống như một giây sau, cơ thể yếu ớt của cô sẽ không thể kiên trì được nữa.

“A Ly!!” Cô đột nhiên nhào lên trên giường, nước mắt trào ra: “Anh mau tỉnh lại đi, em là Y Y!”

Y tá bên cạnh lập tức đi lên nâng cô dậy: “Hạ tiểu thư cô bình tĩnh lại đi, như vậy cũng vô dụng!”

Hạ Minh Y đẩy cô ta ra: “Tránh ra! Ai nói A Ly sẽ sống đời sống thực vật?! Anh ấy sẽ không, anh ấy sẽ lập tức tỉnh lại. Anh ấy sẽ lập tức tỉnh lại!”

A Hoàng bước lên, hung hăng trừng mắt nhìn y tá một cái: “Ai cho cô dẫn cô ấy tới đây?” Y Y đã khỏe, nhưng vì giấu diếm tình trạng của Tô Ly với cô, anh vẫn không dẫn cô đến thăm Tô Ly.

“Tôi cũng không có biện pháp, Hạ tiểu thư kiên quyết muốn tới!”

A Hoàng cũng không nói nhiều, đi đến nâng Hạ Minh Y dậy: “Y Y, đừng đau lòng, A Tô sẽ mau chóng tỉnh lại thôi. Thật sự sẽ mau chóng tỉnh lại thôi, hãy tin anh.”

Hạ Minh Y nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên: “Thật vậy sao?”

“Thật sự!”

“Anh không lừa em?”

“Không lừa em!”

A Hoàng nâng cô trở về phòng bệnh của mình, nhìn cô nằm ở trên giường: “Nhất định A Tô sẽ không có việc gì, cậu ấy chỉ hôn mê mà thôi, bác sĩ nói sẽ tỉnh lại.”

Hạ Minh Y gật gật đầu. Mãi cho đến khi cô an tĩnh lại, A Hoàng mới xoay người ra ngoài.

Đợi anh rời đi, Hạ Minh Y lại mở mắt ra, ánh mắt và biểu tình đều trống rỗng. Cảm giác vừa rồi, cô sẽ không bao giờ quên, khi cô nhào tới, thân thể A Ly lại cứ cứng ngắc, thật giống như, hoàn toàn không có cảm giác vậy...

Hạ Minh Y rúc vào chăn, nức nở: “A Ly, đừng bỏ em lại một mình..”

Đừng bỏ em lại một mình...

Đang ở trong phòng, cô nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị đẩy ra, tiếp theo có người đi nhanh tới: “Cô ta ở đây!”

Đột nhiên, chăn trên người cô bị xốc lên, chưa kịp phản ứng, đã có người nắm tay cô kéo xuống giường.

Hạ Minh Y vừa ổn định cơ thể, bỗng nhiên -- “Bốp” một tiếng, trên mặt đã rơi xuống một cái tát thật mạnh!

“Tôi đánh chết cô đồ chết tiệt này! Vì sao gặp chuyện không may không phải cô? Khiến em trai tôi trở thành như vậy, cô hài lòng rồi chứ?!”

“Cẩn Du, dừng tay!” Có người ngăn cô ta lại.

“Mẹ, bây giờ mẹ còn khách sáo với nó làm gì? Nếu không phải nó, Cẩn Tô sẽ thành người sống đời sống thực vật sao?”

Hạ Minh Y đứng ngây tại chỗ, nhìn cô gái hùng hổ trước mặt, bộ dáng cô ta rất đẹp, nhưng bộ dạng bây giờ của cô ta cực kỳ dọa người!

Em trai.. Người sống đời sống thực vật...

Dường như Hạ Minh Y nghe thấy tiếng trái tim mình nổ tung, nóng rát đau đớn trên mặt, cô cũng không hề cảm giác được. Thật lâu sau, mới hỏi: “Cô là... người thân của A Ly?”

Vừa rồi cô ta gọi Cẩn Tô, chuyện gì đây?

“Giả bộ cái gì? Nếu không phải cô ham muốn tài sản nhà Chung Ly, sẽ trăm phương ngàn kế quyến rũ nó như vậy sao? Giờ cô hại chết nó rồi đó, cô hài lòng chưa?” Cô gái kia nói xong, lại giơ tay lên tát!

“Cẩn Du, dừng tay!” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nam hết sức nghiêm khắc.

Chung Ly Cẩn Du xoay người, nhìn người tới, không phục nói: “Anh cả, cô ta hại Cẩn Tô, anh còn che chở cho cô ta?!”

Chung Ly Cẩn Hoành sắc mặt âm trầm đi tới, nhìn vết hồng trên mặt Hạ Minh Y, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng. Nghiêng người nói với Chung Ly Cẩn Du: “Ai cho em đánh người? Đây là biểu hiện của danh môn thiên kim sao?!”

“Em không nên đánh cô ta sao? Cẩn Tô là em trai em...”

Cẩn Hoành sẵng giọng, giọng lạnh lùng nói: “Nếu Cẩn Tô ở đây, nhìn thấy em đánh cô ấy, nhất định sẽ không bỏ qua cho em!” Anh nhìn Hạ Minh Y vẫn ngu ngơ đứng đó, đau lòng kéo cô qua, để cô đứng ở bên cạnh mình.

“Cẩn Hoành.” Người đàn ông trung niên vẫn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, thu hồi ánh mắt trên người Hạ Minh Y, chuyển đến trên người Chung Ly Cần Hoành: “Con làm anh trai như thế này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play