Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên đường, Hạ Minh Y nhanh chóng bước xuống xe. Màn hình lớn ở đại sảnh đang thông báo chuyến bay từ Mỹ đến thành phố B đã hạ cánh, liệu có phải là người đó hay không?
Cô thấp thỏm bất an bước vào phía trong, lúc này người đi đón rất đông, tuy đã cải trang rất tốt nhưng trong biển người mênh mông chỉ cần đảo mắt một cái cô liền nhận ra anh. Dường như anh có chút sốt ruột, anh thong thả bước từng bước nhỏ, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ.
Lúc này đã có người bước ra. Hạ Minh Y cắn môi, xoay người dựa vào cây cột phía sau, cô hít một hơi thật sâu.
Rõ ràng rất muốn tin tưởng anh nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, rốt cuộc là vì sao chứ.... A Ly, những điều trong quá khứ của anh tại sao trước giờ anh chưa từng kể cho em nghe?
Sau khi cô hít thật sâu, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại, sau đó cô nghe được những câu đối thoại ngắn:
“Tiêm Tiêm, ở đây.”
“A Tô!”
Trái tim chợt co rụt lại, Hạ Minh Y xoay người liền nhìn thấy một cảnh khiến bản thân vô cùng đau lòng.
Một người phụ nữ xinh đẹp tươi cười đi đến bên cạnh Tô Ly, trên mặt cô thể hiện sự vui vẻ hạnh phúc, sau đó cô bổ nhào vào lòng anh rồi nhướn người hôn lên mặt anh. Do Tô Ly đưa lưng về phía cô nên cô không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh. Nhưng cô tuyệt đối không nhìn nhầm dáng vẻ thân thiết của người phụ nữ dành cho anh.
Đó chính là Tiêm Tiêm.
Tô Ly và người phụ nữ đó đứng cách cô hai mươi mét, nhưng cô lại cảm thấy cách nhau cả thế giới.
Cô vẫn luôn cho rằng tất cả mọi thứ của cô đều là của Tô Ly, tất cả mọi thứ của Tô Ly cũng đều là của cô. Nhưng bây giờ cô mới biết thì ra trên đời này, ngoài cô ra còn có một người phụ nữ khác có thể đối đãi thân thiết với anh như vậy.
Đó chính là Tiêm Tiêm.
Quả nhiên chính là Tiêm Tiêm.
Trái tim cô đau đớn như muốn vỡ ra, một cảm giác tủi thân, uất ức bỗng trỗi lên. Bản thân mình chịu bao vất vả cực nhọc để nhanh chóng trở về, nhưng khi trở về cô lại thấy cảnh người đàn ông mình yêu thương đang thân thiết với người phụ nữ khác.
Lúc này hai người họ đang thấp giọng nói với nhau điều gì, Hạ Minh Y không muốn nhìn nữa, cô xoay người vô lực dựa vào cây cột ở phía sau.
Người phụ nữ kia vô cùng xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, dáng người tao nhã dịu dàng, nhất cử nhất động đều đẹp khó nói nên lời. Dáng vẻ của bọn họ đã nói lên mối quan hệ vô cùng quen thuộc.
Có thể người đó chính là mối tình đầu mà Tô Ly vẫn luôn muốn nhắc đến?
Lúc xoay người lại thì bóng dáng của hai người đã mất hút.
Hạ Minh Y đứng ngây một lúc lâu, cô dường như không phân rõ được cảm giác trong lòng hiện gìơ là gì nữa. Cuối cùng cô đột nhiên bừng tỉnh, miệng không ngừng lẩm bẩm:“Không phải, đó chỉ là quan hệ bạn bè tương đối tốt mà thôi, Tô Ly sẽ không phản bội mình, anh đối xử với mình tốt như vậy làm sao có thể dây dưa không rõ với người phụ nữ khác được chứ!”
Nghĩ như vậy trong lòng cô liền dễ chịu hơn rất nhiều, cô quyết định bản thân mình nên đi về trước, đợi Tô Ly về rồi hỏi cho rõ ràng, nghĩ ngợi lung tung chỉ tự mình hù mình mà thôi. Tâm trạng rối loạn cũng dần bình phục lại.
Đúng ngay lúc này điện thoại của cô lại rung lên, vừa nhìn thấy cô không khỏi sửng sốt.
“Tôi đoán nhất định bây giờ cô đang nghĩ người phụ nữ kia và Tô Ly chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, hai người họ thật không có gì, có đúng hay không? Nhưng thật xin lỗi, người đó thật sự là mối tình đầu của Tô Ly! Hai người họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, sau đó lại cùng nhau ra nước ngoài. Đúng rồi, cô vẫn còn chưa biết thân phận thật sự của Tô Ly mà? Tôi biết nhưng tôi không nói cho cô đâu! Thế nào? Có phải chị Tiêm Tiêm rất xinh đẹp và có sức quyến rũ không? Đồ giả mạo thì trước sau gì cũng sẽ bị vứt bỏ thôi.”
Hạ Minh Y vừa nhìn thấy tức đến nỗi cả người rung lên, những ngón tay không nhịn được mà run lẩy bẩy. Vốn định trực tiếp xóa tin rồi khóa máy, nhưng nghĩ đến dáng vẻ châm biếm và sung sướng khi người khác gặp họa của Nhan Băng, cô liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người phụ này lấy sự đau khổ làm niềm vui, cô dựa vào đâu mà để cô ta đắc ý vui vẻ chứ?
Cô cắn chặt hàm răng, hít sâu một hơi:“Không phải là Hà Tiêm Tiêm thôi sao? Bạn cùng phòng đại học của tôi cũng xinh đẹp như cô ấy, có cái gì mà khoe khoang chứ? Cứ coi như bây giờ đi đón cô ấy, buổi tối anh ấy vẫn trở về chỗ tôi thôi.”
Tin nhắn vừa gửi đi, cả người cô như mất đi sức lực, ngồi chồm hỗm xuống.
Thật sự là mối tình đầu! Đã trôi qua lâu như thế rồi mà vẫn còn thân thiết đến vậy.
Làm sao đây? Cô chưa từng yêu đương nên không biết làm sao để đối mặt với tình cảnh như thế này, chị sớm đã không còn, cũng chẳng còn ai có thể chỉ bảo cô nên đối mặt với người yêu và bạn gái trước của anh như thế nào.
Không biết qua bao lâu cô mới đứng dậy rời đi.
Chỉ cần A Ly thẳng thắn với mình, mình sẽ tha thứ cho anh.
Chỉ cần A Ly thẳng thắn với mình, mình nhất định sẽ tha thứ cho anh.
Nhan Băng nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt vốn dĩ đang vui vẻ nhất thời u ám, chỉ chốc lát sau khóe miệng cô nở ra nụ cười quỷ dị rồi gửi tin nhắn đi.
Xe đi được nửa tiếng, Hạ Minh Y chợt nhớ đến A Hoành, mối quan hệ của A Hoành và Tô Ly không tầm thường, nếu hỏi A Hoành một chút nói không chừng còn có thể biết được gì đó.
Nhưng hỏi người khác chuyện bạn trai mình và bạn gái cũ của anh có phải không tốt lắm không? Cô do dự, thật sự là kinh nghiệm có hạn, lúc bị Nhan Băng bắt cóc cô cũng không loạn, nhưng bây giờ đối mặt với loại chuyện như thế này lại dễ dàng khiến cô rối loạn.
Lưỡng lự một lúc lâu Hạ Minh Y hạ quyết tâm, hỏi trực tiếp không được thì mình có thể hỏi bóng gió mà!
Cô nhấc điện thoại lên gọi nhưng giọng nói phía bên kia lại là:“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lòng Hạ Minh Y nhất thời lạnh, điện thoại của A Hoành tại sao lúc này lại gọi không được chứ?
Lúc này cô cũng không thèm để ý nhiều liền trực tiếp gọi cho Tô Ly. Cô muốn nói với anh rằng cô trở về rồi, rất muốn nhìn thấy anh.
Mặc dù ngay lúc này trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng, tuy tận mắt trông thấy anh đi đón người phụ nữ khác, nhìn thất hành động thân mật của người phụ nữ khác với anh nhưng Tô Ly đối xử với cô tốt như thế, hoàn toàn không giống giả vờ tí nào.
Suy nghĩ lúc trước lại hiện lên trong đầu.
Chỉ cần A Ly thẳng thắn nói với mình, mình sẽ tha thứ cho anh ấy.
Cô cầm lấy điện thoại cẩn thận mở ra đoạn tin nhắn, nhìn thấy MFAOL MY FOREVER AND ONLY LOVER, mãi mãi là người em yêu.
Hạ Minh Y nhớ lại có một lần Tô Ly mở điện thoại cô liền nhìn thấy, anh nghi hoặc hỏi cô đây là ý gì. Lúc ấy sau khi cô thẹn thùng giải thích cho anh, anh liền cười nói: “ Ngốc ạ, cái này có gì mà xấu hổ chứ, em nên viết bằng tiếng Hoa mới đúng.”
“ Anh nói đơn giản dễ dàng vậy sao anh lại không viết?” Cô phản bác lại.
Lúc đó Tô Ly liền đưa điện thoại cho cô xem:“Ai nói là anh chưa làm?”
Hạ Minh Y liếc mắt nhìn qua liền ngây ngẩn cả người. Cũng giống như điện thoại của cô, số đầu tiên trong điện thoại của anh chính là số của cô. Anh lưu tên gọi là:“Tình cảm chân thành duy nhất ☆”, lúc ấy cô còn cười anh nói anh lớn tuổi rồi mà còn bắt chước theo trào lưu của người khác/
Vẻ mặt Tô Ly có chút bối rối,hai má hơi ửng hồng, nói quanh co:“Chẳng phải học trong diễn đàn của fan sao! Cảm giác cũng không tệ lắm.”
Cô mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy mềm mại.
Bước ra từ trong hồi ức, Hạ Minh Y phát hiện điện thoại vẫn không gọi đi được, nghĩ đến những ký ức ngọt ngào lúc trước, tâm tình của cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô liền bấm điện thoại.
A Ly nhất định sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với mình, bây giờ mình nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi.
Chỉ cần A Ly giải thích rõ ràng với mình, mình nhất định sẽ tha thứ cho anh ấy.
Cô ôm lấy tin tưởng gọi điện thoại cho anh, nhưng sau khi nghe giọng nói từ đầu dây bên kia trong nháy mắt khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, cả lồng ngực cảm thấy đau nhói.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau...”
Lần này cô không thể tiếp tục giữ được bình tĩnh, ngón tay mảnh khảnh cầm chặt lấy điện thoại.
“Hạ tiểu thư, cô không sao chứ? Có phải cô muốn tìm ngài Tô không?” Lão Lý thấy dáng vẻ của cô qua kính chiếu hậu, liền lo lắng hỏi.
Hạ Minh Y mở điện thoại, điềm nhiên như không có chuyện gì bỏ điện thoại vào túi, thản nhiên níu:“Không ạ.”
Lão Lý dù sao cũng là người lớn, đương nhiên hiểu được trong lòng cô không thoải mái, ông lập tức an ủi:“Có phải là gọi không được đúng không? Chuyện này cũng bình thường thôi, có thể do điện thoại của ngài Tô hết pin? Nếu như cậu ấy biết cô trở về nhất định sẽ rất vui đó, nói không chừng bây giờ cậu ấy đang ở nhà đợi cô trở về nữa! Cô cũng đừng nghĩ nhiều quá.”
Những lời nói của ông khiến Hạ Minh Y cảm thấy được an ủi, nhưng trong nháy mắt cô nghĩ lại, nếu như Tô Ly thật sự ở nhà thì anh đã thấy hành lý của của, chắc chắn anh sẽ gọi điện thoại đến cho cô chứ không phải đợi cô gọi sang, không phải ở nahf còn có điện thoại bàn sao?
Nghĩ đến đây cô chỉ gật đầu, tựa đầu vào ghế sau rồi nhắm hai mắt lại.
Bạn gái cũ, bạn gái cũ, lúc cô viết tiểu thuyết ngôn tình luôn cần đến nhân vật này bởi vì dù sao đi nữa thì nữ chính vẫn sẽ luôn chiến thắng. Nhưng đây là hiện thực vì thế chuyện như vậy sẽ không xảy ra.
Ai thắng ai thua sẽ được quyết định bởi người ở trong lòng người đàn ông kia là ai.
Có thể khiến một người cao ngạo như Nhan Băng thực lòng tin phục hẳn không phải là một người đơn giản?
=== =======
Những lúc ở một mình Hạ Minh Y luôn cảm thấy căn biệt thự này thật rộng lớn, thật trống trải, thật đáng sợ. Từ sân bay trở về nhà đã hơn mười giờ rồi, cộng thêm cả ngày chưa ăn gì cả khiến cho bao tử cô vô cùng khó chịu, nhưng cô cũng không có tâm tình đi làm cơm, vì thế cô rửa trái cây rồi ăn.
Mười một giờ, bên ngoài biệt thự hoàn toàn yên tĩnh.
Mười hai giờ, có tiếng xe vang lên, nhưng là của nhà khác.
Một giờ, gió Bắc thổi vù vù, những bông tuyết nhỏ mềm mại bay bên ngoài cửa sổ.
Hai giờ, tuyết rơi càng lúc càng to, tuy trong phòng đã mở lò sưởi nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.
Ba giờ, Tô Ly chắc không trở về rồi.
Hạ Minh Y yên tĩnh lên giường ngủ, nhưng lúc này dạ dày lại cồn cào, có thể do trái cây lạnh khiến cô bị lạnh bụng. Tuy đã uống rất nhiều nước ấm nhưng vẫn không ổn, lúc sau cô tìm lấy hai viên thuốc ra uống rồi nằm xuống ngủ. Dù sao vẫn còn ngày mai nữa.
Chỉ khi ngủ rồi cô mới không cần phải nghĩ ngợi lung tung nữa.
Trong giấc mơ cô nghe được giọng nói dịu dàng, quen thuộc truyền đến từ chân trời xa xôi.
“Y Y, em có có khỏe không? Y Y, em có khỏe không?”
Lăn qua lộn lại đều là những lời này, trong giấc mơ Hạ Minh Y cũng không an ổn, cả lồng ngực càm thấy đau đớn, nước mắt dọc theo khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuống.
Bên ngoài vẫn là một mảng tối đen, Hạ Minh Y giật mình tỉnh lại từ trong mơ, phát hiện cả mặt mình ướt đẫm nước mắt. Rốt cuộc cô không nhịn được nữa, tựa đầu vào bên giường, vùi đầu vào đầu gối nghẹn ngào nói: “ Chị Nguyệt Thu, chị ơi.......”
Chị ơi em không khỏe, làng giải trí này thật phức tạp, chỉ những khi biểu diễn, đóng phim mới khiến em cảm thấy vui vẻ.
Chị ơi em không khỏe, có nhiều người xấu, bọn họ luôn nghĩ cách hại em, có một lần em suýt chút nữa là bị luân gian, nhưng em không dám nói cho ai nghe cả.
Em rất tốt, người mà chị thích bây giờ em cũng rất thích anh ấy, nếu như có thể mãi mãi ở bên cạnh anh ấy, cho dù làng giải trí có đáng sợ như thế nào thì em cũng không sợ....
Cô bước xuống giường, nhấn mật mã trên chiếc rương, lấy ra từ bên trong một bức ảnh. Người con gái trong ảnh mày như xuân sơn, đôi mắt long lanh như làn nước. Cô ôm bức ảnh, lau sạch nước mắt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Phía chân trời dần sáng.
Trong cơn mê cô cảm thấy có sự mềm mại dịu dàng lướt nhẹ trên mặt khiến cô có cảm giác tê ngứa, cô giãy giụa mở mắt ra, lúc nhìn thấy rõ người trước mắt mình là Tô Ly, tâm tình cô bỗng dưng trở nên căng thẳng.
“Tiểu bảo bối, em trở về từ khi nào thế? Ngủ lâu như vậy, bây giờ đã năm giờ chiều rồi.” Giọng nói anh ôn nhu, anh dịu dàng ôm lấy cô vào lồng ngực:“Y Y, anh rất nhớ em.”
Hạ Minh Y nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn dịu dàng ôn nhu như trước đây. Tại sao anh có thể tiếp nhận nụ hôn của người phụ nữ khác, rồi lại còn có thể thân mật với cô như thế?
Cô ho nhẹ hai tiếng xác định giọng nói mình không có gì khác thường rồi nói:“Anh đi đâu thế? Tối qua em về cũng tương đối trễ nhưng không thấy anh ở nhà nên đi đành đi ngủ trước.”
“Vậy hả?” Tô Ly cười yếu ớt:“Anh còn tưởng là em mới về hôm nay, anh cùng A Hoành ra ngoài uống rượu, tối qua ở bên chỗ cậu ta luôn.”
Giọng nói, hành động không có gì khác thường cả, không chê vào đâu được.
“Đã nói là em có thiên phú, nếu như giữa hai chúng ta, quả thật không biết là do ai lừa ai cả.”
“Đê tiện hèn hạ là giấy thông hành cho những kẻ đê tiện, cao thượng chính là văn mộ chí cho những người cao quý, cư xử với tiểu nhân thì cứ lấy đạo lý này ra. Nhưng.. A Ly, em sẽ không gạt anh, anh cũng đừng gạt em.”
“.....Được.”
Những lời nói này vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng mới mấy tháng trôi qua, người nói những lời này đã thay đổi rồi.
Cô nói dối, anh cũng nói dối.
Hạ Minh Y nhắm mắt lại, cố gắng không cho nước mắt trào ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT