Editor : Quinn Dun

Nhan Băng khó khăn nuốt nước miếng một cái, cảm giác mỗi một bước chân đến gần của Tô Ly thì cảm giác áp bách lạnh lẽo càng mạnh mẽ hơn.

Trong phút chốc cô cảm thấy trong hai mươi mấy năm qua, cô chưa từng thật sự biết Tô Ly.

Vốn dĩ cho rằng thủ đoạn mánh khóe thương nghiệp của anh tương đối cường ngạnh, không ngờ.....

Nhìn thấy Tô Ly bước đến bên cạnh, trong lúc nguy cấp cô chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu ( cái khó ló cái khôn) hét lớn lên:"Tô,không phải em, là Triệu Viện. Đã nhiều ngày em không hề xuất hiện, là cô ta liên lạc với em, cô ta muốn dùng cách này để lấy lòng em."

Triệu Viện nghe vậy kinh ngạc mở to mắt :"Chị Băng, nhưng....không phải vậy, rõ ràng chị cũng..."

Nhan Băng nhanh chóng ngắt lời :"Hai ngày trước không phải là cô đến tìm tôi sao? Không phải cô nói có thể bắt cô ta sao? Mấy hôm nay tôi bận đến sứt đầu mẻ trán,làm gì còn có thời gian quản những chuyện này?"

Triệu Viện lo lắng mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào. Tuy chuyện này là do cô nhắc đến, nhưng trong chuyện này hai người cùng nhau bày kế! Sao bây giờ liền trở thành lỗi một mình cô rồi?

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Tô Ly đã xoay người nhẹ hỏi một câu :"Mặt của cô ấy là do ai đánh?"

Nhan Băng phản ứng nhanh vội nói :"Triệu Viện! Cô ấy đánh một lúc liên tiếp mấy cái, cũng là do em ngăn cô ấy lại!" Lời nói này cũng không tính là giả.

Tô Ly chẳng tỏ ý gì, nói với Chung Nhị :"Đánh gấp mười lần."

Tiếng "bốp bốp bốp" không ngừng vang lên, trong chốc lát hai gò má sưng cao lên, cả khuôn mặt sưng như đầu heo.

Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của những vệ sĩ xung quanh, trong lòng Triệu Viện kích động, phát điên lên, có điều gì cũng đều nói hết ra ngoài.

"Nhan Băng, cô có còn là người không? Từ đầu đến cuối là do cô tìm đến tôi, là cô tìm tôi cùng nhau mưu tính với Hạ Minh Y, tất cả mọi chuyện đều có cô tham gia, dựa vào đâu mà cô để một mình tôi gánh vác !! Tô Ly anh có bản lĩnh thì cũng phế người phụ nữ này đi, cô ta mới là người hận Hạ Minh Y nhất, dựa vào đâu mà anh đánh tôi? Dựa vào đâu mà cô ta có thể tốt?"

Nhan Băng nghe vậy sắc mặt đại biến, cẩn thận nghiêm túc đánh giá thần sắc của Tô Ly. Không còn cách nào khác, bây giờ cô ở trong tay đối phương, chỉ có thể lấy lùi làm tiến.

Mặc dù bị đánh xong, máu vẫn chảy trên miệng của Triệu Viện, nhưng cô vẫn không cam lòng mắng chửi. Gần như là thăm hỏi ân cần đến mười tám đời tổ tiên của Nhan Băng, Hạ Minh Y và Tô Ly.

A Hoành thật sự nhìn không thuận mắt, bước đến bên cạnh cô, anh ngồi xổm xuống nói :"Cô muốn biết vì sao không? Bởi vì... cô ấy là nhị tiểu thư của tập đoàn Nhan Thị, đánh chó phải nhìn mặt chủ có đúng không? Trong cái vòng này dễ hạ lắm, cô ở đâu nhảy lên vậy? Cô đặt bọn tôi ở đâu rồi hả?"

Trong vòng này người có tiền có thế, có bổi cảnh thì có thể đóng phim, gia đình cô có tiền thì có thể có tác phẩm mà đóng. Cứ nhìn Lâm Diên, Triệu Viện, thật sự khác nhau một trời một vực. Khi đó lại có thể ký hợp đồng với cô ta, không biết là quyết định của vị cấp trên nào.

Triệu Viện bỗng dưng mở to mắt "Vậy Hạ Minh Y thì sao? Cô ta có tính là có nguồn gốc không? Dựa vào cái gì mà cả ngày ra vẻ thuần khiết? Nhìn thấy cô ta tôi liền cảm thấy ghê tởm! Cô ta dựa vào cái gì chứ? Thật hối hận lúc nãy không hạ dược cô ta ngay từ đầu, xem cô ta còn giả vờ như thế nào!"

Ánh mắt A Hoành rét lạnh, đưa tay hung hăng nắm cằm dưới của cô :"Thuốc cũng là do cô làm? Tốt lắm...."

Tô Ly nghe thế cũng quay sang, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm quét qua người Triệu Viện, nói :"Chung Tam, xem còn thuốc không." Anh lại xoay người nhìn máy quay ở trên cao :"Cứ làm như cũ."

Nhan Băng nghe thấy vậy liền sợ hãi, hai hàm răng run lẩy bẩy.

Tô Ly bước đến bên cạnh cô thấp giọng nói :"Tôi rất tò mò rằng vì sao lần nào cô cũng sợ, lần nào cũng không tiếp thu dạy dỗ? Nhưng mà không sao, lần này tôi sẽ khiến cô nhớ kỹ."

Nhan Băng giữ chặt cánh tay Tô Ly nghẹn ngào nói :"Cẩn Tô, sao anh có thể làm thế với em! Em làm nhiều thứ như vậy là vì cái gì? Còn không phải là vì anh sao? Chỉ vì em thích anh mà thôi, là sai sao?!"

Tô Ly hất tay cô ra, lạnh lùng nói :"Nhẫn tâm không có tính người còn không tính là sai? Lần trước nếu không phải là do mẹ cô, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Cô xem cho kỹ đi!"

Anh kéo Nhan Băng đi đến bên Triệu Viện.

Nhan Băng sợ hãi giãy dụa :"Không được, anh buông ra, em là nhị tiểu thư của Nhan gia, anh dám làm thế với em? Anh không sợ hai nhà bất hòa sao?"

Tô Ly quay đầu liếc cô :"Nhan Lam Khanh, cô cảm thấy tôi không dám sao?"

Nhan Băng há miệng thở dốc, nói không ra lời. Cô lảo đảo mấy bước, nhìn thấy A Hoành cách đó vài mét đang thờ ơ nhìn họ, đột nhiên giống như nhìn thấy cứu tinh :"Anh cả, anh Cẩn Hoành, cứu em với!"

A Hoành giật nhẹ khóe miệng :"Lam Khanh, đừng sợ!" Câu nói này dưới tình huống như vậy rõ ràng có chút không ổn.

Nhưng lòng Nhan Băng đang khẩn trương lại buông lỏng một chút, có Cẩn Hoành ở đây, Tô Ly không dám làm xằng bậy.....

Tô Ly kéo cô đi đến cạnh Triệu Viện. Rõ ràng dược tính của thuốc đã tái phát, lúc nãy Triệu Viện còn dưới người mấy tên đàn ông bỉ ổi kia ý loạn tình mê, không ngừng rên rỉ.

A Hoành thật sự nhìn không thuận mắt, bước đến bên cạnh cô, anh ngồi xổm xuống nói :"Cô muốn biết vì sao không? Bởi vì... cô ấy là nhị tiểu thư của tập đoàn Nhan Thị, đánh chó phải nhìn mặt chủ có đúng không? Trong cái vòng này dễ hạ lắm, cô ở đâu nhảy lên vậy? Cô đặt bọn tôi ở đâu rồi hả?"

Trong vòng này người có tiền có thế, có bổi cảnh thì có thể đóng phim, gia đình cô có tiền thì có thể có tác phẩm mà đóng. Cứ nhìn Lâm Diên, Triệu Viện, thật sự khác nhau một trời một vực. Khi đó lại có thể ký hợp đồng với cô ta, không biết là quyết định của vị cấp trên nào.

Triệu Viện bỗng dưng mở to mắt "Vậy Hạ Minh Y thì sao? Cô ta có tính là có nguồn gốc không? Dựa vào cái gì mà cả ngày ra vẻ thuần khiết? Nhìn thấy cô ta tôi liền cảm thấy ghê tởm! Cô ta dựa vào cái gì chứ? Thật hối hận lúc nãy không hạ dược cô ta ngay từ đầu, xem cô ta còn giả vờ như thế nào!"

Ánh mắt A Hoành rét lạnh, đưa tay hung hăng nắm cằm dưới của cô :"Thuốc cũng là do cô làm? Tốt lắm...."

Tô Ly nghe thế cũng quay sang, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm quét qua người Triệu Viện, nói :"Chung Tam, xem còn thuốc không." Anh lại xoay người nhìn máy quay ở trên cao :"Cứ làm như cũ."

Nhan Băng nghe thấy vậy liền sợ hãi, hai hàm răng run lẩy bẩy.

Tô Ly bước đến bên cạnh cô thấp giọng nói :"Tôi rất tò mò rằng vì sao lần nào cô cũng sợ, lần nào cũng không tiếp thu dạy dỗ? Nhưng mà không sao, lần này tôi sẽ khiến cô nhớ kỹ."

Nhan Băng giữ chặt cánh tay Tô Ly nghẹn ngào nói :"Cẩn Tô, sao anh có thể làm thế với em! Em làm nhiều thứ như vậy là vì cái gì? Còn không phải là vì anh sao? Chỉ vì em thích anh mà thôi, là sai sao?!"

Tô Ly hất tay cô ra, lạnh lùng nói :"Nhẫn tâm không có tính người còn không tính là sai? Lần trước nếu không phải là do mẹ cô, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Cô xem cho kỹ đi!"

Anh kéo Nhan Băng đi đến bên Triệu Viện.

Nhan Băng sợ hãi giãy dụa :"Không được, anh buông ra, em là nhị tiểu thư của Nhan gia, anh dám làm thế với em? Anh không sợ hai nhà bất hòa sao?"

Tô Ly quay đầu liếc cô :"Nhan Lam Khanh, cô cảm thấy tôi không dám sao?"

Nhan Băng há miệng thở dốc, nói không ra lời. Cô lảo đảo mấy bước, nhìn thấy A Hoành cách đó vài mét đang thờ ơ nhìn họ, đột nhiên giống như nhìn thấy cứu tinh :"Anh cả, anh Cẩn Hoành, cứu em với!"

A Hoành giật nhẹ khóe miệng :"Lam Khanh, đừng sợ!" Câu nói này dưới tình huống như vậy rõ ràng có chút không ổn.

Nhưng lòng Nhan Băng đang khẩn trương lại buông lỏng một chút, có Cẩn Hoành ở đây, Tô Ly không dám làm xằng bậy.....

Tô Ly kéo cô đi đến cạnh Triệu Viện. Rõ ràng dược tính của thuốc đã tái phát, lúc nãy Triệu Viện còn dưới người mấy tên đàn ông bỉ ổi kia ý loạn tình mê, không ngừng rên rỉ.

Miệng vết thương của mấy người đó chỉ được băng bó qua loa, lại sợ hãi sự uy nghiêm của vệ sĩ, chịu đựng đau đớn mà ra sức. Triệu Viện còn điên cuồng hơn so với bọn họ, chủ động vặn vẹo thân mình nghênh hợp. Cô ta gần như hoàn toàn quên mất tình cảnh hiện tại của mình.

Máu tươi từ miệng vết thương của mấy ngừoi kia rơi xuống, tình cảnh dâm mị hỗn loạn. Nhan Băng chỉ nhìn thoáng qua, nhịn không được mà nôn ra một trận.

Tô Ly hung hăng buông cô ra :"Cô nhìn thấy chưa? Bây giờ cô biết cái gì là luân gian rồi chứ? Cô biết ghê tởm và sợ rồi? Vậy cô có biết cô hủy hạoi biết bao nhiêu người rồi không?"

Nhan Băng liều mạng lắc đầu lui về sau, miệng vẫn chưa từ bỏ ý định hét lớn :"Thân phận của bọn họ là gì mà dám trèo cao với tới anh chứ? Chỉ là em cho bọn họ bài học nho nhỏ thôi! Bọn họ chỉ là nhân vật thấp bé mà thôi, A Tô, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Anh không biết chỉ có chúng ta mới thích hợp nhất sao?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Tô Ly và A Hoành liền thay đổi, những vệ sĩ ở đây cũng nhíu mày lại. Đây còn là nhân vật nổi tiếng thiên kim tiểu thư sao!

Ánh mắt Tô Ly quét về phía cô :"Xem ra không thể nói lý với cô rồi. Nhưng không sao, tôi chỉ muốn nói với cô một câu,nếu như lần sau cô còn dám đụng đến Hạ Minh Y, thì đây chính là kết cục của cô!"

"Anh! Anh dám sao? Em là nhị tiểu thư của Nhan gia!"

"Cho nên! Nhan gia không phải còn có một đại tiểu thư sao...." A Hoành một bên lạnh lùng mở miệng.

Trong nháy mắt Nhan Băng nói không nên lời, đầu vô lực cúi xuống, chỉ là bàn tay dưới tay áo càng nắm chặt lại, thể hiện sự không cam lòng và phẫn hận của chủ nhân.

Hạ Minh Y..... Hạ Minh Y....Hạ Minh Y! Cô cắn chặt răng, trong lòng gào thét nhiều lần, tiếng sau lớn hơn cả tiếng trước.

Khi Hạ Minh Y tỉnh lại sắc trời đã sáng trưng, cảm giác khó chịu trong người đã không còn nữa, chỉ là vết thương trên đầu vẫn cảm thấy đau.

Y tá thấy cô tỉnh lại liền vội vàng chạy qua kiểm tra, nói rõ ràng cặn kẽ tình huống mấy hôm nay rồi đi ra ngoài tìm bác sĩ. Lúc này cô mới biết bản thân đã hôn mê ba ngày. Sự việc ba ngày trước cô nhớ không nhiều lắm, nhưng cảm giác bị mấy tên đàn ông bỉ ổi đè xuống đất cả đời này cô sẽ không quên được!

Cô càng không quên khuôn mặt hưng phấn, biểu tình như xem kịch vui của Triệu Viện, còn có dáng vẻ lạnh nhạt châm biếm của Nhan Băng. Cảnh tượng ấy mãi mãi ở trong lòng cô.

Nó nhắc nhở cô, trong làng giải trí này không phải ai cũng đáng để đồng tình, không phải tất cả lòng tốt đều được báo đáp. Cô lại có thể bị dáng vẻ làm cầu cứu của Triệu Viện đánh lừa, lúc ấy cô thật sự điên mới làm như vậy!

Nhưng không sao, qua bài học kinh nghiệm xương máu lần này cô sẽ ghi nhớ thật kỹ. Từ nay về sau tất cả những điều tốt đẹp nhấtcô sẽ chỉ để lại cho một mình Tô Ly.

Hôm cô xuất viện Tô Ly cũng không đến, chỉ có anh Huy dẫn theo trợ lý Tiểu Trần đến, Thái Kim Huy đưa cho co lịch trình một tuần sau. Do chậm trễ nên phải trở về gấp trong đêm để kịp tham gia chương trình phỏng vấn, buổi tuyên truyền của phim "Vô Thanh", và chuẩn bị cho những bộ phim sắp tới.

Hạ Minh Y nhẹ nhàng cắt ngang lời anh :"Tô Ly đâu anh?"

Lời của Thái Kim Huy ngừng lại, mặt hơi biến sắc, sau cùng nói :"Gần đây cậu ấy có chút việc, không cần lo lắng cho cậu ấy."

Lòng Hạ Minh Y chợt lạnh, lần này cô gây ra phiền phức không nhỏ, Tô Ly.....có phải rất tức giận không?

Nhưng may mà tối hôm đó Tô Ly trở lại. Đã nhiều ngày không gặp, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh. Nhưng sắc mặt của anh lại có chút âm trầm.

"A Ly.... anh đang giận em sao? Hạ Minh Y cẩn thận hỏi.

Mắt phượng sâu thẳm của Tô Ly nhìn cô chăm chú, dưới ánh mắt ấy cô có cảm giác không thể che giấu được điều gì.

Đang lúc cô định nói vài câu thì Tô Ly đột nhiên lạnh lùng mở miệng :"Em có nghĩ qua nếu như em thật sự xảy ra chuyện thì anh phải làm như thế nào không? Em có nghĩ qua lúc anh nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của em anh sợ như thế nào không?"

"A Ly, em...."

"Em không thể suy nghĩ một chút vì anh sao?" Tô Ly cắt ngang lời cô, giọng điệu đột nhiên tăng cao.

Hạ Minh Y nhất thời sửng sốt, không thể tin mà nhìn anh, cả người lui về sau một bước, hình như có chút sợ hãi.

Động tác này bị Tô Ly nhìn thấy, sự tàn bạo trong mắt anh lại tăng lên, anh đột nhiên vươn tay ôm cô vào ngực, động tác này quá mạnh làm cho thân thể Hạ Minh Y có chút đau đớn.

"Không được sợ anh, không được sợ anh....Bất luận anh như thế nào! Y Y, em chỉ có thể là của anh!" Vẻ mặt Tô Ly có chút mê loạn, Hạ Minh Y chưa kịp phản ứng lại thì môi cô đã bị đè xuống.

"A Ly..." Cô vừa mở cánh môi ra liền bị anhnhân cơ hội đó mà tiến vào. Lúc trước tuy đôi lúc anh cũng cực kỳ bá đạo nhưng vẫn mang theo chút nhu tình, lưu luyến và chăm sóc. Nhưng lần này động tác lại cứng rắn hung ác, thậm chí không có một tiathương tiếc, cách hôn thô bạo này thật giống như đang phát tiết điều gì.

Hạ Minh Y phát hiện Tô Ly có gì đó không đúng, cô vùng vẫy muốn trốn tránh nhưng lại bị anh chặt chẽ giữ lại.

Tất cả những lời muốn nói đều bị anh ngăn lại, cuối cùng cô có chút không chịu nổi nụ hôn như bạo phong vũ, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Đây là người đàn ông mình yêu cho nên hãy nhẫn nại một chút... Trước khi cô mất ý thức cô nghĩ như vậy.

Khi hừng sáng, trong giấc ngủ mông lung cô cảm thấy có gì đó mềm mại vuốt ve dịu dàng từ trán đến mắt rồi đến môi cô, còn có tiếng thở dài mơ hồ.

"Y Y, xin lỗi.....xin lỗi, anh yêu em...."

Buổi sáng khi cô tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Tô Ly đâu. Trên chiếc bàn cạnh giường còn để lại một tờ giấy, cô tò mò cầm lên xem.

"Y Y, tạm thời anh có việc phải rời đi, chăm sóc bản thân thật tốt. Xin hãy tha thứ vì anh nhất thời không khống chế được bản thân, anh yêu em."

Đây là chữ viết của Tô Ly, tuấn tú cứng cáp, chữ như người, từng nét chữ đều rất nghiêm túc.

Xem xong cô chợt đứng lên, tìm khắp một vòng trong biệt thự, lúc này mới tin rằng Tô Ly đã thật sự rời đi, cảm giác mất mác lấp đầy lòng cô.

Cuộc sống của một ngừơi luôn vô cùng cô đơn. Buổi sáng cô bận rộn thông cáo, lên chương trình, thu âm, tiến hành tuyên truyền phim nhưng khi trời tối nhìn thấy nhìn thấy căn biệt thự trống trải, cảm giác mất mát không ngừng tăng lên.

Kể từ sau ngày hôm đó, Tô Ly chưa từng trở về, cũng không có thông báo nào. Không chỉ vậy, mấy ngày nay cô gọi cho anh điện thoại vẫn luôn tắt máy. Anh giống như đã biến mất vậy, thậm chí nửa đêm Hạ Minh Y giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mơ.

Tô Ly sẽ rời khỏi cô sao?

Bất kể là bá đạo cũng được, ôn nhu cũng được, chỉ cần là Tô Ly của cô, cô đều yêu anh. Nhưng xin anh đừng rời khỏi cô...

Tối hôm nay sau khi tắm xong cô vừa bước ra ngoài thì điện thoại liền vang lên.

A Ly! Cô lẩm nhẩm cái tên này rồi vui sướng chạy đến mở điện thoại, tâm tình vui sướng có chút giảm bớt bởi vì là trong nhà gọi đến, giọng nói của cô tương đối nhẹ nhàng.

"Ông nội, đã trễ như thế này sao còn gọi cho con ạ?"

Giọng nói bên kia có chút vội vàng, một lúc sau ông nội Hạ từ tốn nói :"Y Y, dạo này con có bận không?"

"Vẫn ổn ạ, chỉ là tuyên truyền cho bộ phim cũ, sắp tới sẽ quay phim mới ạ, cũng không bận lắm."

"Vậy thì tốt ... ... bà nội của con, bà nội của con." Giọng nói ông nội đột nhiên có chút nghẹn ngào.

"Bà nội làm sao ạ? Ông nội, bà nội là sao? Ông đừng dọa con...." Hạ Minh Y nhận thấy sự việc có chút gì đó không hợp lý, sự khủng hoảng trong lòng nháy mắt tăng lên.

"Bà nội con sắp không được rồi.... Con mau chóng về gặp mặt bà lần cuối đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play