Lời này cũng đủ châm chọc, y lạnh lùng liếc nàng, xoay người bước đi, nghĩ thầm, nếu người vào cung là Phương Phỉ thì ta đã không tức giận như vậy.
Mạc Tồn Phong nịnh bợ nói, lần này Thường chủ tử thật quá phận.
Y trừng mắt nhìn hắn, quát lớn, dù nàng thế nào cũng không đến phiên nô tài ngươi trách mắng.
Mạc Tồn Phong hậm hực ngậm miệng, cúi đầu xuống, có chút giống con cáo ban nãy, khi nó bị nàng quát cũng mang dáng vẻ này.
Hoàng đế thoáng nở nụ cười, nàng thích con cáo nhỏ kia, hình như Kiều nha đầu cũng thích, đây là duyên số tu luyện từ kiếp trước sao. Cũng không biết sau đó con cáo nhỏ đó đã đi đâu, sống chết thế nào, có ai chăm sóc không.
Nếu nó còn ở trong điện này, chắc y sẽ chăm sóc nó… Y cười trào phúng, sao có thể chứ? Đã mười năm trôi qua, nếu nó không rời đi thì hẳn là đã chết, tẩm điện này sau khi nàng mất đâu có ai trông nom nữa.
Thấy một đám tỳ nữ ôm đệm đến trải trên giường, Mạc Tồn Phong nhíu nhíu mày, còn nhiều thứ vẫn chưa sắp xếp xong, giường này có khi cũng phải đổi cái mới.
Hắn đang định truyền lệnh đổi giường mới thì Hoàng đế xua xua tay.
Y mệt mỏi, chỉ muốn ngồi ngẩn người nghĩ đến chút chuyện năm ấy về nàng, không để tâm gì khác. Kinh Hồng nếu thật muốn đến đây ở thì đợi mai sắp xếp cũng được.
Mạc Tồn Phong dù sao cũng đã hầu hạ y nhiều năm, biết nhìn mặt đoán ý,vừa thoáng liếc mắt đã biết y đang nghĩ gì. Hắn suy nghĩ một chút, rồi lệnh cho tỳ nữ lui ra.
Đột nhiên một tỳ nữ nhỏ tuổi hét lên một tiếng, một vật trắng nhảy ra khỏi giường, lui vào góc tường.
Tỳ nữ run run chỉ vào giường, nói, cáo!
Mạc Tồn Phong kêu lên một tiếng, trong lòng có chút ngờ hoặc, hai mắt nhìn về phía góc tường.
Con cáo này cũng không lớn, so với mấy con cáo trắng ở bãi săn thì chẳng lớn hơn bao nhiêu. Chỉ là, dù đây là một tẩm điện bỏ hoang nhưng cáo cũng đâu thể vào được, vậy con cáo nhỏ này từ đâu tới?
Nhưng có ngờ hoặc bao nhiêu thì hắn cũng không dám biểu hiện trên mặt, hắn nghĩ nên hạ lệnh ném con súc sinh này ra ngoài. Hoàng đế từ trước đến nay đâu thích những thứ này, nghe nói là vì vị ngoài cung kia không thích chúng.
Nhưng năm ấy, trong điện Thường phi có một con cáo, Hoàng đế lại thích nó.
Chẳng lẽ… Hắn thầm run rẩy, con cáo này có lẽ không tầm thường.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn con cáo trắng ở góc tường, ánh mắt dần dần thay đổi, từ vẻ khó tin ban đầu trở nên phấn khích. Nàng để lại, nhiều năm như vậy, đây là vật nàng để lại cho y.
Con cáo nhỏ dường như hiểu ý người, cũng không sợ người, dè dặt lại gần y. Nó đến bên chân y, cọ cọ mũi nhỏ vào giày vàng của y.
Y cong cong khóe môi, xoa xoa đầu nó.
Bất Tạ, hôm nay nàng hóa thành con cáo nhỏ này để ở cạnh trẫm sao?
Con cáo khẽ tách xa y, há miệng cắn.
Lòng y đau nhói, dường như vết thương bị cắn năm nào lại nứt ra rồi.
Hệt như Đại học sĩ Vu Toan nói, đau quá sẽ thành sẹo, tan nát cõi lòng đâu thể hàn gắn.
Y nghĩ, có lẽ Đại học sĩ Vu Toan là họ hàng xa của Bất Tạ, nên mới nói chuyện vết sẹo với y.
Bất Tạ, nữ tử mỗi lần cười rộ lên là khóe mắt cong cong, đã mất lâu rồi.
Mấy năm nay thật ra y rất hối hận, nếu y sớm xông vào thì nàng sẽ không chết. Y nghĩ, nếu có gì đổi lại mạng sống của nàng thì y nguyện dùng mọi thứ để đánh đổi.
Năm ấy, y túm cổ áo lão Thái y, đỏ mắt nói, không cứu được nàng, trẫm giết cả nhà ngươi.
Sau đó, nàng vẫn không thể sống, mà y cũng không giết cả nhà Thái y.
Hạ Hải Băng quỳ xuống cầu xin y, nói, Thường chủ tử chắc chắn không muốn tạo nhiều sát nghiệt như vậy, mong Hoàng thượng bỏ qua cho họ để nàng ra đi an ổn, kiếp sau được đầu thai vào nhà tốt.
Dám chọc giận đế vương, y nghĩ lá gan Hải Băng cũng đủ lớn nên mới dám nói như vậy.
Tình cảm Hạ Hải Băng dành cho nàng đâu phải y không biết, nhưng mỗi khi y ở trước mặt Hạ Hải Băng lại rất tự hào, vì trong lòng nàng chỉ đủ chỗ cho hai người.
Một người là y, người kia là Tiểu Bát.
Mạc Tồn Phong bế con cáo nhỏ lên, giao cho thị vệ.
Con cáo kêu chít chít, mắt sáng rực lên, đăm đắm nhìn Hoàng đế.
Mạc Tồn Phong đang tính gõ đầu con cáo thì Hoàng đế cười cười, nói: “Thật nghịch ngợm!”
Giọng điệu này, Mạc Tồn Phong nghĩ thầm, so với khi xưa nói với tiểu hoàng tử có chút giống nhau. Ơ hay, đầu óc hắn đang nghĩ gì vậy, con cáo này sao có thể so với tiểu hoàng tử, Tiểu Cửu tiểu hoàng tử đương nhiên là đáng yêu hơn con cáo này trăm nghìn lần rồi.
Hoàng đế cười cười, lệnh cho mọi người lui ra.
Tuổi cũng lớn rồi, cứ ngồi như thế, thân thể cũng mệt mỏi, có chút buồn ngủ. Y đắn đo một chút, không gọi ai vào hầu hạ, mặc nguyên y phục như thế nằm ngủ trên chiếc giường hẹp.
Trong cơn mộng mị, y mơ hồ thấy một người, khuôn mặt rất đẹp, đôi mắt rất trong. Y nhìn kỹ, thấy mày người nọ cong cong, rất giống Bất Tạ của y, ừm, là Bất Tạ của y.
Ở bên kia nàng sống có tốt không, mùa đông có lạnh không, mùa hè có bị bệnh không, nàng lúc nào cũng sợ nóng. Trước đây cứ đến hè là tẩm điện của nàng lúc nào cũng phải trữ băng để hạ nhiệt.
Y nói, Phương Phỉ sợ lạnh, thế mà nàng lại sợ nóng.
Nàng cười nói, Bất Tạ đâu phải là Phương Phỉ.
Y thấy mắt nàng ngập nước, thoáng động lòng nhưng nàng lại cười ôm lấy Tiểu Bát. Sau đó y nhìn lại, đã thấy mày nàng cong cong, đôi mắt bình thản, tựa như chưa có chuyện gì.
Nàng luôn như vậy, lúc cười còn khiến người ta thấy đau lòng hơn cả khóc. Nàng nói, Bất Tạ không phải không khóc bao giờ, chỉ là không muốn khóc trước mặt Hoàng thượng.
Y nao nao, nàng lại nói tiếp, nếu Bất Tạ khóc, chỉ sợ sẽ càng giống tỷ tỷ, đến lúc đó Hoàng thượng có thể phân biệt được ai là tỷ tỷ sao?
Y trầm mặc, họ là một đôi song sinh giống hệt nhau, y cứ nghĩ là y không thể phân biệt nổi, nào ngờ, chỉ cần liếc mắt y đã biết họ là ai. Có lúc, y nhìn mặt của Phương Phỉ tự dưng lại nhớ tới đôi mày cong cong của Bất Tạ.
Y quýnh lên, đột nhiên kêu tên nàng. Nàng cười một cái, xoay người rời đi. Y khẩn trương, muốn đứng dậy kéo nàng lại, nhưng khi tay khẽ động, mới biết tất cả chỉ là mộng.
Lần này, hơn mười năm, cuối cùng y cũng mơ thấy nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT