Y Xuân quả đã tỉnh lại, nhưng tình trạng lúc mới tỉnh khá chật vật, cả người quấn kín băng, để lại mỗi đôi mắt. Nàng tưởng chừng xương cốt toàn thân đã vỡ vụn hoặc da thịt đã nát tan, nếu không sao trông mình lại đáng sợ đến vậy?
Trong phòng rất tối, mùi thuốc ẩm nóng chập chờn xung quanh khiến nàng tê cả người, không thể cử động dù chỉ là một ngón tay, nàng sốt ruột đến độ sắp điên mất rồi.
Miệng quấn một lớp băng thật dày, nàng cứ thế tước bằng răng, gằn giọng gọi to: “Thư Tuyển!”
Chưa dứt lời đã nghe giọng nói trầm thấp vọng lại từ ngoài cửa —– “Tỉnh rồi? Thoải mái nhỉ, ngươi đúng là mạng lớn!”
Giọng nói này khiến nàng hoảng hốt, tay chống xuống giường, suýt nữa đã xoay người chụp ếch, cuối cùng lại động phải vết thương bên tay trái, đau đến mức làm nàng phải thốt lên “ai da”.
Ân tam thúc bước đến, nhấc mũi chân khẽ đá cơ thể lệch ra khỏi giường của nàng về vị trí cũ, không động đến cái tay đang gãy của nàng. Lão đanh mặt ngồi xuống chiếc ghế kê bên giường, bưng một bát thuốc chẳng ra ngô khoai gì, cũng không có ý đưa nàng uống, chỉ dùng ánh mắt như muốn róc xương lóc thịt nhìn nàng.
Y Xuân không chút sợ hãi, cứ chòng chọc nhìn trả, hồi lâu sau mới hỏi: “Thư Tuyển đâu?” Ân tam thúc lạnh lùng đáp: “Dưới sườn núi chỉ có mỗi ngươi. Nếu không vì thiếu gia tốt bụng, ngươi mà còn nước kiêu ngạo thế này à!”
Nàng không đáp lời, chậm rãi khép mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh. Dự hội phẩm hương với Thư Tuyển, nhận thư của Yến môn chủ, đánh xe đến Hoàng Hạc lâu, bị tập kích, chưa rõ Thư Tuyển sống chết thế nào đã mất tích… Một chuỗi sự kiện trong quá khứ như nước xuôi dòng rót vào đầu nàng, từng lần từng lần một.
Ân tam thúc cất giọng lạnh nhạt, lộ rõ vẻ rất không cam lòng, “Thiếu gia lúc nào cũng nhân hậu, niệm tình ngươi là nữ tử, nhường nhịn mãi, lại vì kiếm thuật của ngươi hơn người, mới hạ mình chào mời. Nếu vẫn ngu ngốc cứng đầu, dù thiếu gia có tha, song kiếm của lão phu cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lão cho rằng Yến Vu Phi cứu nàng vì có ý đồ khác, giờ đang là lúc Yến môn chiêu tuyển nhân tài mọi nơi, dốc hết sức mở rộng phạm vi thế lực, Cát Y Xuân có kiếm thuật cao minh, lại trẻ tuổi, đương nhiên sẽ là hạt giống tốt, tuy tính tình kỳ quặc cứng đầu, nhưng giờ đây thiếu gia lại cứu mạng nàng, ân oán trước đây đã có thể bỏ qua, nàng hẳn sẽ chẳng còn lý do để cự tuyệt.
Tuy trong lòng Ân tam thúc có một vạn ý nghĩ không muốn, lão mãi chẳng thể quên được tay phải của thiếu gia bị cụt oan ức và đột ngột đến mức nào, có chặt Cát Y Xuân thành ngàn mảnh cũng không thể bù đắp được sự tổn thất của thiếu gia. Nhưng thiếu gia muốn thành nghiệp lớn, há lại dây dưa mãi với những ân oán cá nhân này, Ân tam lão đây cũng chỉ có thể tác thành cho người.
“Lão phu quả thực rất muốn chặt cả hai tay của ngươi!” Lão cau mày, cáu kỉnh nói.
Y Xuân từ từ mở mắt, không giận, cũng chẳng sợ. Nàng dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Ân tam thúc, chỉ đáp một câu: “Các người mơ đi.”
Ân tam thúc đưa tay muốn rút song kiếm ra, ngoài cửa bỗng có người nhẹ giọng: “Ân tam thúc, khổ cho lão rồi.” Lão nhanh chóng thu thế, vội vàng xoay người lại, “Thiếu gia! Lão phu vô cùng không tán thành hành vi của người, nữ nhân này, giữ lại tất thành tai họa!”
Dứt lời, lão hung tợn hừ một tiếng, rảo bước ra cửa, không cả hành lễ. Yến Vu Phi thấy lão vọt thẳng một đường ra ngoài đình viện, nghĩ thầm chả biết hôm nay có bao nhiêu thuộc hạ phải “hưởng” lửa giận của Ân tam thúc, không kìm được mà mỉm cười, nhưng nụ cười ấy biến mất rất nhanh.
Hắn thấy, tuy Y Xuân bị băng bó đến mức không thể nhìn rõ mặt mũi nhưng đôi mắt dưới lớp vải trắng kia vẫn rõ ràng đen trắng, ngay thẳng trong sạch. Chẳng hiểu vì đâu, hắn lại chợt nhớ đến ánh mắt điên cuồng hoang mang của nàng lúc còn ở dưới vách núi.
Có lẽ khi ấy, nàng mới thực sự giống một nữ nhân, không còn là một hiệp khách tự do tự tại như mây bay ngang trời nữa. Yến Vu Phi bước đến, bưng chén thuốc đã bị Ân tam thúc hắt mất phân nửa lúc nãy lên, khẽ thổi hơi nóng còn đọng lại trên mặt, thấp giọng: “Bọn ta tìm không thấy Thư Tuyển, nhưng với bản lĩnh của hắn, chẳng dễ gì mà chết được.”
Y Xuân đáp: “Các người không chỉ am hiểu mỗi việc giết người lung tung, còn cả sở trường giả vờ giả vịt nữa! Ngươi dám vỗ ngực khẳng định chuyện này chẳng can hệ gì đến Yến môn không?”
Yến Vu Phi lắc đầu, “Quả chẳng thể phủ nhận, việc này do tam đệ của ta tùy hứng làm càn…”
Chưa kịp dứt lời đã thấy nàng bật người dậy nhanh như chớp, chén thuốc vẫn chưa vững trong tay hắn đã bị nàng hất thẳng ra ngoài, xoảng một tiếng vỡ tan. Sau hồi kinh ngạc, Yến Vu Phi định thần nhìn lại, thấy nàng sớm đã cởi sạch băng gạc quấn trên đầu, gương mặt đỏ trắng lẫn lộn hiện ra, trên mặt có rất nhiều vết xây xát nhỏ, vì được bôi thuốc nên da có màu khá lạ, trông như kép hát xướng tuồng.
Nàng điềm nhiên nói: “Phóng hỏa giết người, qua lời các ngươi thì chỉ là tùy hứng làm càn! Chẳng có kiểu tùy hứng làm càn nào như thế cả! Giết người thì đền mạng thôi!”
Yến Vu Phi chỉ thấy họng mình đắng nghét, thật muốn thuận theo tâm tính thường ngày, dùng loạn kiếm xé xác nàng phứt đi mới là cách giải quyết đơn giản, nhanh chóng nhất. Trên thực tế, hắn vốn nên giết nàng từ lâu, nhưng cứ dây dưa mãi đến tận giờ, càng để lâu, hắn càng không muốn xuống tay.
Môn chủ từng bảo, nữ tử này không đơn giản, những nhân vật tựa ưng tựa diều sau này tất sẽ gặt hái thành công, có thể lôi kéo về làm việc cho ta, đương nhiên là tốt, nhưng nếu không thể thì cũng không nên làm khó nàng ta, phải đối đãi tốt, thuận hòa hữu hảo.
Nghĩ đến đây, hắn chỉ biết cười khổ, ngay cả nếu không có một kiếm chặt tay kia, không có cái chết đột ngột của Dương Thận, hắn và Cát Y Xuân vẫn vĩnh viễn không thể làm bạn. Một khi hắn vẫn còn nhớ về tiểu thúc, thì việc trở thành bạn bè chỉ là lời nói mơ.
“Cô dưỡng thương trước đi, với thế lực của Yến môn, việc tìm thấy Thư Tuyển không phải là khó.” Yến Vu Phi không muốn dông dài với nàng, đứng lên cất bước.
Y Xuân bỗng kéo tay áo hắn, “Yến Vu Đạo đang ở đâu?”
Nàng hỏi như một lẽ dĩ nhiên, không khách khí gì như thế, Yến Vu Phi hơi giận, cau mày đáp: “Đừng quên đây là Yến môn, Cát cô nương giữ ý một chút thì tốt hơn.”
Y Xuân buông hắn ra, cất bước muốn xông ra ngoài, nàng không phải một người thích cãi lý, trước giờ nàng vẫn thích động tay động chân hơn.
Yến Vu Phi chưa kịp cản nàng lại, nhìn nàng chạy được vài bước đã xiêu vẹo ngã xuống, thầm bảo dù gì vết thương vẫn chưa lành, khi nãy cũng chỉ là cố gượng thôi.
“Ta… Ta muốn đi tìm Yến Vu Đạo!” Mặt nàng tái xanh, co người dưới đất, thì thào.
“Cát cô nương chú ý sức khỏe, cứ xem như là để gặp lại Thư Tuyển đi.” Yến Vu Phi chìa tay định đỡ, chẳng biết tại sao lại rút về, đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại. Bóng hình run rẩy của nàng cũng biến mất sau cánh cửa.
Yến Vu Phi chắp tay sau lưng với vẻ đăm chiêu, liếc xéo lên ngọn cây đối diện, tức khắc có thuộc hạ vọt ra từ chỗ khuất, quỳ bên chân chờ lệnh.
“Đi tìm tam thiếu gia, chẳng phải nó luôn muốn đối phó với thủy tặc ở vùng Dương Châu ư, lần này cử nó đi, không thành sự thì khỏi về nữa.”
Dù thế nào, cứ để Yến Vu Đạo rời Yến môn ngay thì hơn.
Ân tam thúc mặt than rốt cuộc đã chủ động ra mặt, lão gắng nén đầy một bụng tức, trầm giọng nói: “Sách lược của thiếu gia đương nhiên là tốt, thuộc hạ nông cạn, chẳng hay thiếu gia định giữ nữ nhân kia bằng cách nào?”
Câu hỏi này, Yến Vu Phi đã tự vấn lòng mình rất nhiều lần, nhưng mãi vẫn chẳng có câu trả lời. Hắn thở dài, đặt chiếc bút lông sói xuống kệ, dưới ống tay áo dài là một bức tranh, nét mực hãy còn mới, tranh vẽ hằng hà đóa cúc mùa thu, sắc màu thuần chất, nho nhã thanh cao.
Hắn cất giọng rất nhẹ, “Ân tam thúc, từ nhỏ, trong Yến môn đã có rất nhiều người khen ta có tài, giống hệt tiểu thúc quá cố, đến nỗi ta cũng cảm thấy mình là người, ta và người, đã không tách khỏi nhau được nữa rồi.”
Ân tam thúc nhất thời không liệu được hắn khi không lại xúc động thế này, ôn tồn: “Thiếu gia và tiểu môn chủ tài cán như nhau, ấy là chuyện tốt.”
Yến Vu Phi cười cười, “Cả lão cũng nói thế, đủ thấy cả đời này ta không tài nào thoát khỏi cái bóng của tiểu thúc được.”
Ân tam thúc gắt giọng: “Sao thiếu gia lại nói thế!”
Yến Vu Phi ngăn những lời tiếp sau của lão lại, nhạt giọng: “Vậy nên ta mới không muốn làm một tiểu thúc thứ hai, Yến Vu Phi là Yến Vu Phi, khác với Yến tiểu môn chủ. Những việc người có thể làm, ta cũng làm được; những việc người không làm nổi, ta vẫn có thể làm. Người là thợ săn giỏi nhất, chết dưới vuốt của con ưng hung hãn nhất, ta thì không như thế, ta sẽ không chết… Ân tam thúc, ta sẽ không chết, cũng sẽ không bị thương một chút nào.”
“Thiếu gia…” Ân tam thúc không tiếp lời.
“Lão đừng lo cho ta.” Hắn cười cười, phác bóng mờ quanh đóa cúc thu, “Dù có thế nào, lão cũng đừng lo.”
Thực sự không cần lo lắng ư? Ân tam thúc nhìn hắn thật sâu, nếu thực sự ổn, tại sao thần thái trong đôi mắt cậu lại khác thường ngày? Tại sao… cậu hoàn toàn không giữ được vẻ chững chạc lạnh nhạt thường ngày?
Cát Y Xuân, chỉ vì nữ nhân này, mất một bàn tay rồi vẫn chưa đủ sao? Rốt cuộc, ả đáng giá thế nào, đáng được coi trọng đến mức ấy sao?
“Thiếu gia, cũng chỉ là một ả đàn bà.” Ân tam thúc lạnh lùng nói, “Chỉ là một ả đàn bà, thiếu gia từ nhỏ đã tự hạn chế mình, hiếm gần nữ sắc, gặp được người đặc biệt một chút khó tránh khỏi thảng thốt. Nếu thiếu gia thích ả, đó là phúc phận của ả đàn bà giang hồ đó, đêm nay lão lập tức sai người khiêng ả vào phòng thiếu gia.”
Yến Vu Phi sửng sốt hồi lâu, chợt phá lên cười, trở tay nhàu nát giấy vẽ trên án, thấp giọng: “Lão không hiểu ý ta, Ân tam thúc, trước nay, lão chưa từng hiểu ta…”
Tâm tư phức tạp rắc rối này, há có thể khái quát chỉ bằng một từ sắc dục giản đơn.
Nếu nàng là cánh ưng kiêu ngạo, hắn sẽ là tay thợ săn lợi hại nhất; nếu nàng là đám mây không gì quản thúc nổi, hắn sẽ là một trận cuồng phong; nếu nàng là đóa hoa an nhiên nở rộ giữa vùng sơn dã, hắn sẽ là kẻ chuyên hái hoa.
Không liên quan gì đến tình yêu nam nữ, chỉ muốn chinh phục. Việc mà tiểu thúc không làm được, hắn chưa chắc cũng làm không được. Không, hắn sẽ không bao giờ bị che khuất bởi bóng ma của tiểu thúc nữa, hắn là hắn, hắn có cách làm của riêng mình.
Cát Y Xuân, kẻ chém đứt bàn tay phải của hắn, là hình bóng duy nhất có thể khiến Yến nhị thiếu này khắc ghi vào tận đáy lòng.
Ta muốn ngươi sống, ngươi bắt buộc phải sống. Ta muốn ngươi chết, ngươi cũng chỉ được chết trong tay ta.
Trước giờ, vết thương của Y Xuân lành khá nhanh, chưa được mấy ngày đã bắt đầu chạy nhảy lung tung. Sau lần thứ mười bảy đả thương thủ hạ canh cửa mưu đồ trốn chạy nhưng xôi hỏng bỏng không, trước cánh cửa sổ phòng của nàng chỉ trong một đêm đã được lắp song sắt, mỗi sợi dày độ một ngón tay, nàng cứ thế bị Yến Vu Phi dùng biện pháp mạnh giam lỏng.
Mấy ngày đầu, nàng náo loạn rất ầm ĩ, Ân tam thúc thậm chí phải đặt biệt danh “cọp cái” cho nàng, trừ song sắt ngoài cửa sổ không bẻ gãy được, những vật có thể đập, quăng, giẫm đều đã bị nàng hành hạ đến chẳng ra hình dạng gì. Một chiếc giường êm đẹp, vậy mà bị nàng dỡ thành từng mảnh gỗ chỉ trong một buổi sáng, khiến bọn canh gác sợ đến đờ mắt líu lưỡi.
Chiều, Yến Vu Phi chậm rãi đi đến, không cáu không cau mày, đứng cách chấn song nhìn nàng bước tới bước lui trong phòng, tay trái vẫn im lìm treo trước ngực nhưng tay phải lại cầm ba bốn mảnh gỗ vụn nện xuống đất, quả rất giống một con hổ không chịu yên phận, hắn không kìm nổi cảm giác muốn phá lên cười.
“Thả ta ra!” Y Xuân vừa thấy hắn đã xông đến. Bọn thuộc hạ tuy biết nàng không xồ ra ngoài được, nhưng ai nấy đều đã hoặc đang tận mắt thấy bản lĩnh của nàng, tất cả không khỏi hoảng hốt, theo bản năng đứng chắn trước mặt Yến Vu Phi.
Yến Vu Phi nói: “Cát cô nương trọng thương chưa lành, để cường kiện thân thể thì nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Yến Vu Phi!” Y Xuân không kìm nổi quát to, nàng chưa từng ghét một ai như thế, dù trước đây, khi biết Mặc Vân Khanh phản bội sư môn, ép nàng và Dương Thận phải đấu đá lẫn nhau, nàng vẫn chưa từng căm thù huynh ta sâu sắc, “Nếu muốn giam lỏng ta thì tốt hơn hết ngươi phải cẩn thận nhiều vào, giam ta cả đời, bằng không, ta ra được nhất định sẽ lấy đầu ngươi!”
Một lời vô cùng ác độc thốt ra, Ân tam thúc ở phía sau tức khắc cau chặt mày, bụng dạ lại bắt đầu âm ỉ nhộn nhạo chuyện giữa thiếu gia và Cát Y Xuân, hận không thể tự mình ra tay giết phứt nàng đi.
Yến Vu Phi không mảy may vọng động, xoay đầu ra hiệu thuộc hạ dâng lên một chiếc áo khoác khét đen, mặt vải loang lổ vết máu, đông lại thành một vệt đen và rách lỗ chỗ, hồ như không còn nhận ra sắc đỏ thắm lúc đầu nữa.
“Ta phái thuộc hạ tìm khắp sườn núi, chỉ tìm thấy chiếc áo này, có lẽ Thư công tử có bản lĩnh trác tuyệt, sớm đã thoát khỏi hiểm cảnh rồi. Chiếc áo này, giao cho Cát cô nương vậy.”
Y Xuân chậm chạp giơ tay đón lấy chiếc áo khoác rách nát ấy, lặng lẽ lật cổ áo ra, trên vạt lụa bên trong cổ áo bỗng hiện ra hai chữ xiên vẹo thêu bằng chỉ đỏ: “Thư Tuyển”. Ấy là vào một hôm nào đó, chàng than rằng áo mình thủng một lỗ nhỏ, định mang đi vứt, sau đó mình chợt nổi hứng vá lại cho chàng.
Y Xuân không biết nhiều chữ, viết lại càng khó coi, thêu ròng rã hai ngày mới thành công, chiếc áo này cũng trở thành chiếc mà Thư Tuyển thích nhất, lúc nào cũng mặc, mặc rồi lại cười khì.
Tim nàng bất thình lình bị một thứ vũ khí sắc bén đâm phải, đau đớn đến độ nước mắt tuôn ra ồ ạt, có làm sao cũng không kìm lại nổi. Nàng cắn chặt môi, đè nén tiếng nấc nghẹn, không muốn để bất cứ kẻ nào ở đây nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.
Trong lòng nàng, trước giờ chưa từng phải lo lắng cho Thư Tuyển, chàng quá mạnh mẽ, dù là thể xác hay tâm hồn đều không đến lượt nàng phải lo lắng. Thư Tuyển cũng thường cảm khái: Cả đời ta lại bại dưới tay một con nhóc, tình cảm của ta dành cho nàng, thể nào cũng nồng cháy hơn của nàng dành cho ta. Y Xuân, có khi nào ta chỉ là một kẻ thay thế không?
Nàng chưa từng trả lời, hoặc trong tiềm thức, nàng thực sự cho rằng chàng là một kẻ thay thế, chàng mạnh mẽ, vui tính, thú vị, ở bên chàng nhẹ nhõm lắm thay, chẳng phải sợ hãi điều gì. Nhưng, nàng mãi chẳng có cảm giác tim đập thình thịch, lo được lo mất, nương tựa vào nhau như khi ở cùng Dương Thận.
Nhưng đến hôm nay nàng biết bản thân lầm rồi, chàng trong lòng mình lại quan trọng như vậy. Khoảnh khắc mất chàng, tim nàng như ngừng đập.
Thư Tuyển thỉnh thoảng thở dài: “Y Xuân, ỷ lại vào ta nhiều hơn một chút sẽ chết à? Nàng không muốn dựa vào ta, vậy để ta nương tựa vào nàng cũng được.”
Không thể nào, sao chàng có thể là kẻ thay thế, nàng là một con ngốc, chẳng qua, mãi không nhận ra mà thôi.
Ỷ lại vào chàng, tin tưởng chàng, có gì không tốt? Cho chàng dựa dẫm, tin tưởng mình, lẽ nào lại không được?
Thư Tuyển và Dương Thận vốn là hai người khác nhau, nàng lại mãi lẫn lộn, làm chàng cũng chỉ có thể nương theo ý mình, chịu biết bao nhiêu ấm ức. Nàng giờ đây rất muốn nhìn thấy chàng, ôm lấy chàng, không nói gì cả, chỉ cần ôm thôi đã đủ.
Nhưng chàng đang ở đâu? Tại sao, con người mãi đến khi mất đi mới nhận ra sự quan trọng của đối phương chứ?
Yến Vu Phi thấp giọng: “Chỉ còn mỗi áo, việc này chứng tỏ Thư công tử vẫn còn sống, Cát cô nương có thể an tâm rồi.”
Y Xuân siết chặt tấm áo trong tay, trầm giọng: “Yến môn bọn ngươi truy sát chàng, hà cớ gì ngươi phải nói những lời giả mù sa mưa này?”
“Môn chủ tìm Thư công tử không phải là để báo thù.” Yến Vu Phi rõ ràng không định nhiều lời với nàng, “Cô không tin cũng được, tóm lại, chú tâm dưỡng thương đi.”
Hắn xoay người muốn rời đi, lại nghe Y Xuân hỏi với theo sau lưng: “Yến Vu Phi, rốt cuộc ngươi muốn gì? Lôi kéo ta? Lấy lòng ta? Hay buộc ta làm con tin để bắt Thư Tuyển?”
Hắn không xoay đầu, đứng lặng hồi lâu, rồi đáp: “… Ta cũng không biết, ta chỉ biết trước khi mình ngộ ra được, ta không thể để cô đi.”
Y Xuân nắm song sắt, tiếp tục quát to: “Được thôi, ngươi giữ ta lại, chí ít cũng phải đối đãi tử tế một chút. Cái giường này nát rồi, ngươi đổi cái mới cho ta đi, nếu không sao mà ngủ?”
Lần này Yến Vu Phi lại ngoái đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt đạm nhạt, nói: “Không, giường là cô tự phá nát, hẳn là cô thích ngủ trên dằm vụn, ta nào dám cướp đoạt cái sở thích nho nhỏ ấy?”
Thói đời thay đổi rồi, đến cả một người thành thật lương thiện như Cát Y Xuân mà cũng biết lừa người, ánh mắt nàng rõ ràng đang viết: Thừa lúc ngươi mở cửa đổi giường, ta sẽ biến ngay.
Nếu hắn không nhìn ra thì đã không phải là Yến môn nhị thiếu.
Thế là lần này đến lượt Y Xuân đờ mắt líu lưỡi nhìn bóng lưng hắn biến mất trong sân, có lẽ vẫn còn chưa hết bỡ ngỡ với bốn chữ “tự làm tự chịu”.
Cuối cùng vật dụng trong phòng vẫn được đổi hết, chỉ trong một đêm. Điều khiến Y Xuân sởn gai ốc là, nàng nhớ rõ ràng mình đã nằm ngủ trên một đống vụn gỗ, trong phòng lộn xộn bừa bãi, nhưng đến ngày hôm sau thức giấc mình lại được chuyển lên một chiếc giường to còn mới, vụn gỗ tạp nham đã được dọn sạch và thay bằng vật dụng mới toanh, còn chuyện mọi thứ được đổi vào lúc nào, nàng lại không hề hay biết.
Nhưng nhờ thế mà nàng đã ngộ ra, nếu Yến Vu Phi thực sự muốn giết nàng thì chẳng có gì là khó. Vậy thì, không gặp hai ba năm, lúc gặp lại hắn chợt dùng biện pháp cưỡng chế để giam lỏng nàng, rốt cuộc là vì sao?
Câu hỏi này e rằng không có lời đáp.
Y Xuân đã chán việc đập đồ nổi điên và bắt đầu cuộc sống của một con sâu gạo, mỗi ngày có một người đưa thức ăn ngon đến, chắc là để xương tay nàng liền sớm một chút nên một ngày hầm ít nhất bốn phần canh cho nàng. Vậy mà đã qua già nửa tháng, Y Xuân bị giam lỏng trong căn phòng nhỏ ấy chẳng những không suy sụp hao gầy mà lại mập lên một vòng, cũng đã làm quen được với mấy cậu gác cửa, ngày nào cũng vui vẻ sáng láng tán chuyện trên trời dưới đất với họ, hai loại cảm giác “tuyệt vọng” và “bất lực” dường như chẳng đến gần nàng được.
Nàng khoan khoái như một chú nghé đang chạy phăm phăm trên ruộng.
Ân tam thúc thỉnh thoảng lại đến ngầm giám thị nàng một ngày, lúc quay về luôn lắc đầu thở dài, luôn miệng bảo mình già rồi, không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của bọn trẻ. Suy nghĩ của thiếu gia lão không hiểu thì cũng thôi, bây giờ ngay cả suy nghĩ của một “con gà” giang hồ mà cũng không lý giải nổi, lão quả thực đã già rồi.
Lại nửa tháng trôi qua, Yến môn chủ vẫn mất tích, Yến Vu Đạo từ Dương Châu khải hoàn quay về, hẳn là vì muốn khoe mẽ uy phong nên lệnh thuộc hạ xách đủ hai bao bố chứa thủ cấp vào nhà, chốc lát đã dọa bọn tỳ nữ xám cả mặt, mùi máu tươi tràn ngập Yến môn.
Đại ca chỉ ngồi một chút đã cau mày lăn xe đi mất, chỉ chừa mỗi Yến Vu Phi cố chịu mùi máu tanh, nán lại đại sảnh nghe tam đệ thổi phồng sự sáng suốt quyết đoán của mình lúc ở Dương Châu một cách trắng trợn, nhìn nó cứ một chốc lại moi một cái đầu ra làm bóng ném.
“Nhị ca, sao nào? Huynh bảo xem kế sách lần này của ta có phải quá hay quá tài không?” Cuối cùng Yến Vu Đạo cũng đã mệt sau khi tuôn một tràng với bộ mặt hớn hở, cúi đầu uống trà. Lựa lúc này, Yến Vu Phi nhanh chóng sai người ném đống thủ cấp kia ra ngoài, chôn bằng sạch.
“Đừng có cứng nhắc như thế chứ!” Vì chẳng ai lên tiếng, Yến Vu Đạo lại cười ha hả nói tiếp, “Lão tứ cũng không còn nhỏ nữa, nên để nó làm quen với đời rồi. Người đâu, mời tứ thiếu gia và môn chủ đến đây!”
Yến Vu Phi giơ tay ngăn lại, “Không cần, lão tứ không khỏe, không chịu được mùi máu tanh. Cha cũng không có ở nhà, chẳng biết đã đi đâu rồi. Ta nghĩ chuyện này đệ hẳn phải rõ hơn ta chứ.”
Yến Vu Đạo cười đáp: “Nhị ca sao phải xa cách thế, ta sai một lần, chẳng nhẽ lần nào cũng sai? Cha vắng nhà thì thôi, vụ Dương Châu lần này đã tạm thỏa, xem ra cha cũng đã đặt được một tảng đá to trong lòng xuống rồi.”
Ngươi giết nhiều người như thế, tự cho là vung thật nhiều tiền ra là dọn dẹp được quan phủ, làm gì dễ dàng đến vậy? Giải quyết hậu quả e rằng còn khó gấp ba bốn lần, tảng đá lớn trong lòng cha đặt được xuống đâu đây? Yến Vu Phi thầm nghĩ, không nói.
Yến Vu Đạo bình thường rất hòa nhã, nhưng hắn biết quá rõ đằng sau vẻ hòa nhã ấy ẩn giấu một con rắn độc đến mức nào, bị đại ca nhị ca chèn ép lâu ngày, tính tình gã đã hơi vặn vẹo, đến cả môn chủ cũng khá kiêng kỵ gã, nhưng hiềm vì gã cũng là con ruột của mình nên không thể hiện quá rõ, chỉ dặn ba anh em còn lại phải cẩn thận lão tam.
Gã không phải kẻ có thể thành đại sự, nhưng đáng sợ ở chỗ lúc nào cũng nghĩ mình có thể làm đại sự.
“Đã không còn chuyện gì nữa thì đi nghỉ sớm đi.” Yến Vu Phi không muốn nhiều lời với gã, đứng dậy định đi. Đằng sau, Yến Vu Đạo cười khì gọi với theo: “Nhị ca, ta vốn muốn thay huynh báo thù mà sao huynh lại từ chối tình cảm của ta, nhốt con bé kia vào phòng mình để xài? Nếu huynh sớm bảo mình thích thân xác nó, ta đã không ra chiêu độc đến vậy, chỉ sai người tắm rửa sạch sẽ rồi khiêng lên giường huynh, thế chẳng phải tốt hơn sao?”
Yến Vu Phi khựng lại một chút, ngoái đầu liếc gã chằm chằm, lạnh nhạt đáp: “Đệ đừng đụng vào nàng ta nữa, ta chỉ tha cho lần này, cũng là lời cảnh cáo cuối cùng, đệ nhớ cho rõ.”
Gương mặt bầu bĩnh của Yến Vu Đạo càng cười hòa nhã thân thiện hơn, “Đàn bà của nhị ca, ta sao dám ngấp nghé, nặng lời rồi.”
Yến Vu Phi cuối cùng cũng rời đi, chất giọng trầm trầm của Ân tam thúc vang vọng bên tai —– “Thiếu gia, người không tự xuống tay được thì để tam thiếu gia giải quyết con ả ấy đi, chẳng phải tiện hơn sao?”
Ánh mắt hắn lóe lên, vẻ mặt cuối cùng đã trầm xuống.
“Ân tam thúc, ta không định giết nàng.” Hắn nhạt giọng, “Ta cũng không muốn thuộc hạ của mình cả ngày cứ tìm cách giết người.”
Ân tam thúc lặng lại, một lúc lâu sau, có vẻ rốt cuộc lão cũng đã ngộ ra, ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lại ảm đạm hẳn, ép giọng xuống cực thấp, nói: “Thiếu gia, Ân tam dẫu sao cũng đã trông người lớn lên, là một nửa trưởng bối rồi. Hôm nay lão chỉ muốn hỏi người một câu, thiếu gia thích Cát Y Xuân phải không?”
Thích? Thích.
Yến Vu Phi tựa như không thể lý giải rõ ràng ý nghĩa của từ này, hắn bỗng ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn về phía trước, bước chân chậm rãi dừng lại, khẽ khàng hỏi: “Ân tam thúc, lão… nói gì?”
Ân tam thúc bước đến trước mặt hắn, đôi mắt hằn nếp nhăn nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng: “Thiếu gia, năm mười ba tuổi người từng rất thích một cô em họ, nắm tay con bé kéo đến trước mặt môn chủ đòi cưới, môn chủ chỉ nói một câu không môn đăng hậu đối, người đã liền buông tay con bé kia, mặt không đổi sắc. Sau này môn chủ từng cảm khái nói với lão rằng, thằng con này lạnh lùng, tất thành người tài. Nhiều năm qua, bên người chưa từng thiếu tỳ nữ xinh đẹp, hành tẩu giang hồ thuở thiếu thời được biết bao quý nữ danh môn, hiệp nữ giang hồ yêu thương nhung nhớ, lão cũng chưa từng thấy thiếu gia dao động. Nhưng bây giờ, thiếu gia lạ quá, người bảo vệ ả ta, ép ở lại mà không giết, theo lão thấy thì chỉ có một nguyên nhân —– Thiếu gia, người đúng là đã thích Cát Y Xuân rồi.”
Yến Vu Phi cau mày, đôi mắt đen như mực tối sầm, chỉ muốn bác bỏ nhưng lời đến miệng lại không thể nào cất lên.
Thích, là loại tình cảm mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ. Là cảm giác hừng hực, trên đời chỉ có một hình bóng, là sự giao hòa giữa dịu dàng vô hạn và chiếm hữu tuyệt đối —– Ấy là thích một người.
Hắn chậm rãi lắc đầu, gương mặt tuấn tú lại lộ vẻ mờ mịt hiếm thấy, nhẹ giọng: “Ân tam thúc, ta không biết… Ta không biết thích một người là cảm giác thế nào, ta… trước giờ chưa từng thích ai.”
“Ta không giết nàng, chỉ vì không muốn giết. Đúng, ta muốn lôi kéo nàng, nàng là người có tài, nên ta không thể giết, ta sẽ giữ nàng lại, giữ lại Yến môn.”
Hắn rốt cuộc cũng tìm ra được một cái cớ tốt, vừa lòng thỏa ý.
Ân tam thúc không hỏi hắn nữa, lão chỉ lặng lẽ cười, vương nét bi thương và thấu tỏ, lui ra sau lưng Yến Vu Phi.
Một tháng này, Y Xuân sống rất ổn, mỗi ngày Yến Vu Phi lại đưa đến ba bốn phần canh đại bổ, chẳng những làm chỗ xương tay bị gãy kia lành lại mà cả người như mập thêm một vòng tựa quả bóng da được thổi lên, nếu Thư Tuyển trông thấy nàng lúc này, thể nào cũng sẽ híp mắt cười chọc má, bảo nàng đã biến từ sườn lợn thành thịt viên.
Không chỉ béo lên mà tinh thần tràn trề lúc trước tựa như cũng biến đi đâu mất, mấy ngày gần đây Y Xuân rất hay mệt, lạ thật, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ ngủ lại ăn, sao lại mệt được chứ?
Y Xuân phát hiện ra, câu “lười biếng sẽ khiến con người ta sa đọa” mà sư phụ dạy khi trước rất đúng.
Vì sợ nàng chạy trốn, bội kiếm của nàng đã bị Yến Vu Phi quẳng vào một xó nào đó từ lâu, nàng phải đến một tháng không múa đao luyện thương rồi, phòng rất bé, đến cả một bộ quyền pháp cũng chẳng thể nào luyện hoàn chỉnh được. Mới đầu Y Xuân vẫn kiên trì luyện công mỗi ngày, nhưng dạo gần đây hay mệt, luyện mãi sẽ bị sốc hông, bao tử cũng đau dữ dội. Chẳng lẽ tên tiểu nhân Yến Vu Phi này đã hạ độc mãn tính vào thức ăn nước uống của nàng?
Y Xuân nằm mãi trên giường, hơi chán, chỉ biết nghịch tua rua trên bức màn, nhớ Thư Tuyển để giết thời gian.
Bên cửa sổ có người đang đứng, lần này Yến Vu Phi đích thân mang hộp thức ăn đến, đưa vào phòng qua chấn song.
“Cát cô nương, ăn cơm thôi.” Chẳng biết có phải tai nàng cũng có vấn đề hay không mà hôm nay nghe giọng hắn có vẻ là lạ, hình như… nhũn hơn nhiều lần, cái ngữ điệu vênh váo cao cao tại thượng trước đây chả biết đã chạy đi đằng nào rồi.
Hôm nay Y Xuân gắng gượng tập cho xong một bộ quyền pháp, bụng vẫn còn đau, mặt trắng bệch, chẳng còn sức để nói chuyện, “Giờ ta không muốn ăn, ngươi để đấy rồi đi đi.”
Nhưng hắn không rời đi mà tựa vào cửa sổ, có vẻ muốn nói lại thôi. Y Xuân lạ lùng ngẩng đầu nhìn hắn, chợt phát hiện ra vị công tử thường ngày lạnh lùng như băng, dù thái sơn có sụp đổ trước mắt cũng không biến sắc này hôm nay lại trưng ra vẻ mặt kỳ lạ như hồn bay đâu mất, ánh mắt rời rạc, tựa hồ trong lòng đang giấu bí mật tâm sự nào đó, giày vò hắn trăn trở bất an.
“Cát cô nương…” Yến Vu Phi cúi đầu, hàng mi dài khẽ run, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay ta đến, là để mời nàng gia nhập Yến môn.”
Y Xuân hơi chững lại, “… Ta không nghe nhầm chứ? Ngươi nói lại lần nữa.”
“Ta mong Cát cô nương gia nhập Yến môn, sau này cùng nhau khai phá bờ cõi, nhất thống giang hồ.” Rốt cuộc thì câu này cũng đã trôi chảy hơn một chút, Yến Vu Phi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng.
Y Xuân ngây ra nửa ngày, bỗng bật cười, “Yến Vu Phi, ngươi ấm đầu rồi à? Nếu ngươi cần câu trả lời thì ta đã trả lời từ sớm, hôm nay ngươi hà tất phải quay lại phí lời?”
Yến Vu Phi thản nhiên đáp: “Ta biết Cát cô nương từng từ chối, nhưng khi ấy là khi ấy, lúc này là lúc này. Thật không dám giấu, Thư Tuyển mãi mà không có tin tức, Yến môn chủ của chúng ta cũng chẳng biết đang ở nơi nào, nếu ta không nhầm thì hai người này hẳn đã gặp nhau, chưa biết chừng còn đang bàn bạc về tương lai của Yến môn nữa kìa.”
Y Xuân vẫn cười, chậm rãi nói: “Không thể nào, ngươi xem thường Thư Tuyển quá rồi.”
“Ồ? Nam tử hán đại trượng phu sống ở trên đời, há không ôm hoành đồ vĩ nghiệp? Cát cô nương thân là nữ tử, chưa chắc đã hiểu được.”
“Chàng có hoành đồ vĩ nghiệp hay không ta không rõ, nhưng ta chắc chắn, hoài bão của Thư Tuyển và của Yến môn tuyệt đối không giao nhau.”
Yến Vu Phi trầm mặc, một lúc lâu sau, hắn khẽ hỏi: “Vậy… Các người muốn làm gì?”
Y Xuân nhàn nhạt đáp: “Câu này đáng nhẽ phải là ta hỏi ngươi mới đúng, Yến Vu Phi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Yến môn nhị thiếu vang danh thiên hạ, lần đầu tiên bị lúng túng bởi một câu hỏi. Hắn muốn gì? Hắn muốn gì?! Hắn hoàn toàn không biết. Như một tên ngốc lạc mất mục tiêu, chỉ biết thuận theo trực giác, những việc nguy hiểm và mất giá thế này khiến con người ta xấu hổ đến mức nào!
Thứ hắn quan tâm, là cái bóng của tiểu thúc, là hoành đồ đại triển của Yến môn, hay là điều mà Ân tam thúc đã nói —– thích?
Không kiềm chế nổi, hắn chợt thốt ra lời chót lưỡi —– “Cát Y Xuân, cảm giác thích một người là như thế nào?”
Y Xuân khó hiểu, dập tắt nụ cười, “Ngươi hỏi ta?”
Hắn cũng ngừng cười, đúng vậy, sao phải hỏi nàng, sao phải hỏi nhau, hắn ngốc thật rồi à?
“Cát Y Xuân,” Hắn nhẹ nhàng đặt lớp phòng vệ đã nhiều năm xuống, nói ra những khốn hoặc trong lòng, tựa như đang đối diện với một người bạn lâu năm, “Nàng từng rơi vào khoảng thời gian hoang mang bối rối chưa? Không chắc con đường mình đi có đúng hay không, không biết bước tiếp theo phải rẽ về lối nào, thậm chí hoài nghi đến cả ý nghĩa của từng ấy năm cuộc đời, nàng từng thế chứ?”
Y Xuân không kìm được ngẩng đầu nhìn hắn, lần này nhìn thật lâu rồi mới chậm rãi đáp: “Có, nhưng ta chỉ biết một mực tiến về phía trước.”
Yến Vu Phi kinh ngạc thở hắt ra, ngước hàng mi dài lên nhìn nàng chằm chặp, cứ như đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần thứ hai nhìn thấy dáng vẻ của người bên cạnh, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc đến vậy.
Không, nàng không nói dối, càng không phải lời ứng đối qua loa, ánh mắt nàng nói cho hắn biết, lời nàng nói là thật.
Hắn chậm rãi trút ra một hơi ứ đọng nơi ngực áo, tựa như chậm rãi trút ra nỗi hoang mang từ rất lâu rồi, đầu óc dần thanh thản, con đường mờ sương lóe ánh hào quang.
“Ta…” Hắn thốt ra được một chữ, liền sau đó biến hẳn sắc mặt, cơ thịt toàn thân căng cứng, xoay phắt người lại thì chỉ thấy bóng người chợt lóe lên trên tường rào, dường như sợ hãi phải nhanh chóng rút lui khi bắt gặp hắn.
Một luồng sương màu tím tràn ra từ sau gốc cây, bị gió thổi tan tác, ngẫu nhiên lướt qua nhánh cây ngọn cỏ nào thì nhánh cây ngọn cỏ đấy đều từ màu xanh biếc mà chuyển thành héo rũ.
Mùi trong ngọt có đắng nhanh chóng tràn khắp đình viện, Yến Vu Phi bịt chặt mũi và miệng, lùi thật nhanh một bước, thấp giọng bảo: “Đóng cửa sổ lại mau!”
Y Xuân khá nhạy, chưa đợi hắn dứt câu đã phịch một tiếng, đóng cửa sổ lại.
Yến Vu Phi đưa tay ra trước mặt, chà xát rồi khẽ ngửi, đây là bí độc mà đại ca đã điều chế năm năm trước, có thể khiến người ta chết mà thần không hay quỷ không biết, tuy độc tính cực mạnh nhưng lại có một nhược điểm chí mạng: Sợ nước. Đợi sương tan, chỉ cần vẩy nước khắp phòng hai lần, độc đã hoàn toàn vô hại.
Ân tam thúc sớm đã dùng ám hiệu gọi thuộc hạ đến cứu viện, mình thì phi thân lên tường rào, tóm tên thích khách xui xẻo động đến Yến Vu Phi vào viện, bấy giờ trong đình viện đã được người vẩy nước khắp cả, độc đã giải trừ.
Yến Vu Phi giựt phắt mặt nạ của kẻ đó ra, sau đó lại giật nảy người, “Trần ngũ thúc? Sao có thể là lão!”
Yến môn chủ có bốn trai hai gái; hai đứa con gái không học võ, được nuôi dạy ở chốn khuê phòng chờ ngày gả đi; bốn đứa con trai mỗi đứa đều có một hộ vệ trung niên riêng mình, dù là ra ngoài hành sự hay ở tại Yến môn đều bảo vệ sát bên người, thân phận của bốn người này đều cực kỳ đặc biệt.
Ví như bên người Yến Vu Phi có Ân tam thúc, bên người Yến Vu Đạo có Trần ngũ thúc vậy.
Những người này, đến cả môn chủ cũng phải chừa cho ba phần thể diện, nay lại chạy đến đây giở trò ám sát, Yến Vu Phi chỉ thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Trần ngũ thúc có vẻ ngoài nhỏ thó, nhưng thân thủ cũng thuộc hàng nổi trội trong Yến môn. Giờ khắc này, lão đã hơi tái mặt, hồi lâu sau mới thở dài một hơi: “Oan nghiệt.”
Yến Vu Phi thấp giọng, hỏi: “Là Vu Đạo sai lão đến?”
Trần ngũ thúc cười khổ: “Ngoài ngài ấy thì còn ai? Chỉ lệnh lão trừng trị một nữ tử ở hậu viện, lại không ngờ nhị thiếu cũng có mặt, may mà chưa thành họa lớn, bằng không, lão phu còn mặt mũi nào mà sống trên đời?”
Ân tam thúc sầm mặt, nghiêm nghị quát: “Lão Trần, thôi bịa chuyện đi! Ngươi chẳng phải loại nghé con mới chào đời, lẽ nào trước khi hạ độc lại không nhìn xem trong viện còn ai khác không? Ngươi rõ ràng thấy nhị thiếu cũng ở đây mà vẫn ra tay, sau khi bị phát hiện lại tùy cơ mà trốn! Ngươi có biết tội mình phạm phải hôm nay đủ để mình chết mười lần không?! Tới nước này mà ngươi vẫn bao che cho thằng ranh con kia!”
Trần ngũ thúc than thở: “Ân tam, lão hà tất phải làm khó ta? Lão cũng có chủ tử của lão, lẽ nào lại không thể hiểu cho ta? Người kia, ta đã nhìn ngài ấy trưởng thành, ta sao có thể… Chuyện hôm nay cứ đổ hết lên đầu ta là được, đừng gây phiền phức cho tam thiếu.”
Yến Vu Phi đứng phắt người dậy, vẻ mặt lại bình thản đến không ngờ, chỉ ra lệnh cho thuộc hạ, “Đưa Trần ngũ thúc về viện của tam thiếu, tiện thể chuyển lời cho đệ ấy, giờ Tuất đêm nay, đến thư phòng ta một chuyến.”
Trần ngũ thúc sốt ruột đến mức hô ngay: “Nhị thiếu! Nhị thiếu đừng làm khó dễ ngài ấy! Xem như lão phu cầu xin người đi!” Yến Vu Phi lắc lắc đầu, phất tay cho người dìu lão ra ngoài. Cửa sổ phòng Y Xuân vẫn khép chặt, chẳng mảy may tiếng động, Yến Vu Phi bước đến đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ ra, hỏi: “Không sao chứ?”
Đáp lời hắn lại là một tràng tiếng nôn khan, hắn không khỏi sững người, thấy nửa người Y Xuân tựa bệt vào ghế, nôn như không muốn sống nữa, nôn đến mức chỉ còn lại nước chua, vẫn không ngừng lại. Hộp thức ăn trên bàn đã được mở ra, cơm canh chỉ mới dùng được đôi chút, vì nàng thích ăn thịt nên hôm nay hắn dặn riêng đầu bếp nấu món gà kho cho nàng. Yến Vu Phi nhất thời kinh hãi, ngoái đầu lạnh giọng: “Nhanh vời đại phu! Ân tam thúc, lão lập tức giải Yến Vu Đạo đến trước mặt ta! Nếu nó chống đối, giết không hạch tội!”
Dứt lời một tay nhanh chóng phá tan chấn song bằng sắt, tung người nhảy vào, khẽ khàng dìu Y Xuân dậy.
Ân tam thúc lại nhíu mày nhưng không lên tiếng, xoay người đi mất. Nhị thiếu hiếm khi vừa sợ vừa giận, xem ra lần này là thật, e rằng tam thiếu gặp nguy rồi.
Đi bắt Yến Vu Đạo, đương nhiên lại là một màn khóc lóc ẩu đả loạn tùng phèo, đến khi Yến Vu Đạo tím bầm cả mặt được giải vào thư phòng Yến Vu Phi, gương mặt vốn tròn vo của hắn lại như tròn gấp đôi, chẳng khác gì đầu heo.
Lúc diện kiến Yến Vu Phi, hắn không cười, cũng chẳng nói lời khách khí, chỉ lạnh lùng buông lời: “Là ta sai Trần ngũ thúc hạ độc, con ả đó chẳng phải đã chặt mất tay huynh sao? Thế nào, hận quá hóa yêu à?! Huynh sáng mắt ra cho ta nhờ! Không nhìn xem ả là ai, huynh lại là ai!”
Ân tam thúc nhíu mày: “Tam thiếu, khi ấy nhị thiếu cũng có mặt, chuyện này để môn chủ biết thì không ổn.” Yến Vu Đạo cười hung ác: “Biết thì không ổn cái gì? Nếu ta thực sự muốn giết huynh ấy, sao có thể để huynh ấy phát hiện! Trần ngũ thúc có bản lĩnh thế nào, nếu thực sự muốn hạ độc còn để các người bắt được chắc? Các người còn nhớ lúc nhỏ cha thường lắp các loại cơ quan trong viện để kiểm tra năng lực phản ứng của chúng ta không? Uổng công huynh lớn già đầu, lại mang cái danh Yến môn nhị thiếu lừng lẫy giang hồ, ai gặp cũng khen, chẳng ngờ giờ đây đầu óc lại hóa gỗ, vì một ả đàn bà mà thụt lùi vô số bước! Ta hỏi huynh, ả đàn bà ấy quan trọng hay Yến môn quan trọng?”
Đại khái là vì thấy hắn nói đúng và trong lòng cũng thầm nghĩ như vậy nên Ân tam thúc dứt khoát giữ im lặng.
Rất lâu sau đấy, Yến Vu Phi mới thấp giọng nói: “Ân tam thúc, lão ra ngoài trước.”
Ân tam thúc đành phải xuôi tay bước ra, gác ngay trước cửa định dài tai nghe ngóng, thế mà chẳng nghe thấy gì, khoảng nửa canh giờ sau lại nghe Yến Vu Đạo hét thảm một tiếng, lão hoảng đến khắp người trút mồ hôi lạnh, cho rằng nhị thiếu quả thật ấm đầu đến mức giết phứt em trai ruột rồi.
Cửa bỗng được người bên trong mở ra, nửa bên người Yến Vu Đạo toàn là máu, mặt mày chán nản, ánh mắt lại sáng đến dọa người, thậm chí khóe miệng lại hơi nhếch lên cười. Hắn giữ rịt lấy tay trái, máu tươi không ngừng chảy ra từ khe hở, có lẽ đã bị chặt mất một ngón tay.
Hắn lớn tiếng: “Hay lắm! Nhị ca, ta tin huynh! Ngón tay này, cụt không hờn!”
Dứt lời ngửa mặt cười to, đến tận khi đi xa vẫn không quay đầu.
Ân tam thúc dù có cả một bụng thắc mắc cũng không biết phải hỏi từ đâu, chỉ đành chậm chạp đưa đầu vào cửa, khẽ gọi: “Thiếu gia…”
Yến Vu Phi chắp tay sau lưng bước ra, trên áo bào lấm tấm vết máu nhưng cả người lại sảng khoái đến bất ngờ, tựa như chợt giải được nan đề từ rất nhiều năm qua, đến cả sống lưng cũng thẳng hơn trước, có vẻ cao lớn hơn biết mấy.
Mặt nở nụ cười hiếm thấy, ung dung bình thản, nói: “Lão tam hành sự lỗ mãng kích động, hơn nữa lại không chừa đường sống, ta chỉ giáo huấn nó một bài thôi, tin rằng về sau nó sẽ chừng mực hơn.”
Ân tam thúc nhất thời không kịp phản ứng, máy móc gật gù, lẩm bẩm: “Đúng rồi, đại phu đã đến…”
Yến Vu Phi xoay người bước về phía hậu viện, đáp: “Cũng tốt, nàng hẳn không trúng độc, phải khám xem ấy là thế nào.”
Tình hình quả ngoài dự đoán, Y Xuân không trúng độc, cũng không phải đau bau tử, mà là có thai rồi.
Lão đại phu vuốt râu, mắt già tai yếu chúc mừng Yến Vu Phi: “Chúc mừng nhị công tử, phu nhân có tin vui rồi, cái thai chưa đến hai tháng, may mà phu nhân trước nay khỏe mạnh, có lẽ trước đây bị kinh sợ nên thai nhi không ổn định lắm, mấy ngày gần đây lại ăn uống quá bổ, thế nên đến tận bây giờ mới có triệu chứng nôn ọe. Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại.”
Ân tam thúc dựng thẳng mày rậm, quát lên: “Nói bừa gì đấy! Con mắt nào của lão thấy ả là phu nhân gì gì ấy!” Dọa lão đại phu lộn nhào, chạy thẳng ra ngoài.
Y Xuân vẫn đang trong trạng thái kinh hoàng, ngây người nửa nằm trên giường nhìn nóc màn, đến cả chớp mắt cũng không làm được. Có thai rồi, nàng có thai rồi! Trong bụng có một sinh linh bé nhỏ! Đây là một trải nghiệm mới lạ nhiệm màu đến bậc nào! Con, con của nàng và Thư Tuyển… Trời ạ, nhanh thế mà nàng sắp làm mẹ rồi ư? Sẽ có một đứa bé bổ nhào đến gọi nàng là mẹ, gọi Thư Tuyển là cha… Đây là một cảnh tượng lạ lùng thế nào!
Trong khoảnh khắc này, những ý nghĩ báo thù rửa hận, băm Yến Vu Đạo thành từng mảnh nhỏ, thiêu trụi Yến môn gì gì đó đều biến mất cả, chỉ còn nỗi vui mừng và kinh ngạc khi lần đầu làm mẹ ở lại. Như bỗng nhiên cảm nhận được ngọn nguồn của sinh mệnh, sự huyền bí và bao dung đó khiến nàng ngỡ như mình có thể không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, chỉ muốn bảo vệ đứa bé này.
Yến Vu Phi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng thư thái trở lại, hắn bước đến bên giường, thấp giọng nói: “Cát cô nương, nàng đã làm mẹ, có thể chăm sóc tốt cho mình và cả đứa bé không?”
Hỏi một lúc lâu mà Y Xuân vẫn không đáp, rõ ràng là thần trí nàng vẫn còn bay bổng trên bầu trời không tên nào đó, vẫn chưa quay lại.
Ân tam thúc thấy cảnh này, chắc mẩm thiếu gia có lời muốn nói với Cát Y Xuân, mình ở lại không tiện lắm, dứt khoát xoay người rời đi.
Lão tin tưởng thiếu gia, Yến môn nhị thiếu, tuyệt đối không phải hư danh. Bên nào nặng bên nào nhẹ, mình nên chọn con đường nào, người nhất định sẽ biết.
Y Xuân ngây ngốc nhìn đỉnh màn, chẳng biết phải qua bao lâu sau mới thở dài một hơi, khẽ nói: “Trời ơi… Mình có con rồi…”
Bên cạnh lập tức có một giọng nói dịu dàng khẽ chen vào, “Không sai, Cát cô nương sắp trở thành mẹ rồi, Yến mỗ xin chúc mừng tại đây.”
Y Xuân xoay phắt đầu lại, tức thì nhìn thấy Yến Vu Phi, hắn biết mình mang thai. Tâm trạng cực tốt, nàng không giận, chỉ cười híp mắt gật đầu, “Cảm ơn ngươi.”
Yến Vu Phi cũng cười cười. Chắp tay sau lưng đến bên cửa sổ, nhìn một gốc nguyệt quế trong vườn, hắn thấp giọng: “Cát cô nương, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, nàng vẫn sẽ chọn cách kiên trì đến cùng, ngay cả khi nàng không biết con đường mình chọn đúng hay sai, có sai càng thêm sai không ư?”
Nàng sờ cái bụng vẫn bằng phẳng như trước của mình, cảm thấy kỳ diệu khi có một sinh mệnh đang nảy mầm trong người mình, một lúc sau mới đáp: “Không một ai có thể mãi đi đúng đường, luôn sẽ có lúc bị lạc. Nhưng cha ta từng nói, lạc đường lung tung còn hơn đứng im bất động. Lời ngươi muốn nghe, có phải lời này? Có giúp ích được gì không?”
Yến Vu Phi lặng lẽ gật đầu, đột nhiên xoay người, thấy Y Xuân vén chăn ngồi dậy, buột chặt giày, kiếm và hành trang của nàng đều để trên bàn, là thứ mà hắn đã dặn khi nãy.
Nàng rời giường, đeo bọc hành trang lên lưng, kiếm buộc ngang hông. Giãn cơ vai cơ chân, dáng vẻ tự do tự tại chẳng gì trói buộc khiến người ta ngưỡng mộ vô ngần.
Hắn không khỏi bật cười, hỏi: “Cát Y Xuân, nàng muốn làm gì?”
Nàng trả lời vẫn dứt khoát như thế, “Ta muốn làm đại hiệp, còn ngươi?”
Hắn thoáng híp mắt lại, sau đó khẽ khàng mà vô cùng kiên định, đáp: “Ta làm anh hùng, hoàn thành đại nghiệp thống nhất giang hồ.”
Y Xuân nhún vai một cái, “Được, ngươi làm anh hùng ta là đại hiệp, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Cáo từ.”
Nàng bảo đi là đi ngay, nhấc chân liền bước ra khỏi cửa, duỗi người một cái dưới ánh mặt trời, dường như cả một tháng bị giam lỏng này hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến nàng. Đúng vậy, nếu một con người có trái tim luôn hướng về tự do, thì ngay cả cái lồng kiên cố nhất thế gian cũng không nhốt nổi họ.
Yến Vu Phi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng, từ tận sâu đáy lòng, cuối cùng cũng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Hắn kiềm không nổi gọi một tiếng: “Cát Y Xuân.”
Nàng ngạc nhiên xoay đầu, “Sao?”
Hắn lại không nói gì cả. Thực ra có rất nhiều lời muốn nói với nàng, về bàn tay đã đứt ấy, về tiểu thúc của mình, nửa đời trước hắn luôn sống dưới cái bóng của tiểu thúc, không rõ mình đang ở đâu, thường thấy khói mù của quá khứ vương vấn quanh nàng. Nhưng sau này đã khác, sau này đã khác.
Nếu hỏi nàng có thể ở lại không, lời đáp chắc chắn là một câu phủ định.
Nếu nói với nàng, dường như hắn đã hơi hơi hiểu được ý nghĩa của từ “thích”, nàng có bật cười thành tiếng không? Một người đàn ông thích một người phụ nữ, không sâu lắng cũng chẳng nồng nhiệt, thậm chí còn pha một chút hoang mang và không muốn thế, hắn vẫn chưa thể hiểu nổi phần tình cảm này có ý nghĩa hay không, có lẽ cả đời cũng không hiểu nổi.
Nhưng chắc hẳn hắn sẽ nhớ bóng lưng của nàng ngày hôm nay, nhớ cả đời, bóng lưng như hòa làm một cùng ánh nắng, bóng lưng như thật sự mọc ra đôi cánh vàng, lập tức sẽ bay đi thật xa, bay đến chân trời mà hắn sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nữa.
Con đường họ chọn trái ngược nhau. Chỉ mờ nhạt giao nhau ở một điểm, từ nay trời cao biển rộng, cả đời chẳng gặp.
Cho nên, Yến Vu Phi lắc đầu, lạnh nhạt đáp: “Không có gì, cơ thể nàng không tiện lắm, cần ta sai thị nữ chăm sóc dọc đường không?”
Y Xuân chưa kịp đáp lời, đầu tường đã có một giọng nói lâu ngày không gặp đáp dùm nàng, “Vợ của ta, không cần ai quan tâm hộ…”
Y Xuân giật nẩy người, ngẩng phắt đầu, quả nhiên nhìn thấy một Thư Tuyển nạn lớn không chết, chàng khoác áo ngoài màu xanh nhạt, nghiêng đầu, cười híp mắt vẫy tay với nàng. Con người này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, cũng chẳng biết chàng đến từ khi nào, càng không hay chàng chui vào bằng cách gì. Nhưng dường như Y Xuân chẳng nghĩ được nhiều như vậy.
Nàng tựa hồ muốn xông về phía chàng theo bản năng, cơ thể vừa nhảy lên, ngón tay vừa chạm vào y phục chàng, một khắc sau cả người đã được chàng ôm trọn vào lòng, siết chặt.
“Nha đầu này, nàng béo lên không ít.” Chàng giả vờ chê trách, vén một lọn tóc rối của nàng ra sau tai, “Từ bộ xương biến thành quả bóng da rồi.”
Y Xuân chẳng kìm được ha ha cười lớn, nước mắt lại không tự chủ mà dâng lên.
Con người khi vui đến cực điểm, thì ra sẽ rơi nước mắt.
Nàng có nhiều chuyện tốt đẹp muốn chia sẻ cùng chàng như vậy, nàng có nhiều tâm sự vội vàng muốn thổ lộ cùng chàng như thế, đúng rồi, nàng còn một bí mật đẹp đẽ nhất thế gian muốn tiết lộ cho chàng hay.
Thánh thần ơi, chàng sẽ có phản ứng gì?
Y Xuân vùi đầu vào ngực chàng, mừng vui mà rơi nước mắt. Cuối cùng cũng có nơi để nước mắt xuôi dòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT