Bất ngờ rằng, khi bốn người Y Xuân vừa đến một khách điếm ở Đàm Châu đã nhận được một lá thư, người được đưa đến cùng với lá thư chính là Văn Tĩnh, mặt mày đẫm nước mắt.
Lúc nhìn thấy Văn Tĩnh, Mặc Vân Khanh chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, cứ thế xông đến siết chặt tay nàng, chưa kịp lên tiếng thì lệ đã rơi.
Văn Tĩnh nghẹn ngào: “Cuối cùng Vân Khanh cũng đã đến đón hai mẹ con thiếp rồi, trước đây hà tất phải diễn kịch như thế, khiến thiếp sống không bằng chết!”
Hắn chỉ biết thở dài rồi rơi nước mắt, một lúc lâu sau, chợt hỏi: “Con trai đâu?”
Mọi người xoay đầu tìm kiếm, chỉ thấy một cặp nữ tử xinh đẹp đứng cạnh cửa vào, vẻ ngoài na ná nhau, cô thì mặc váy lam, cô thì mặc váy lục, ấy chính là Nại Nại và Mộc Mộc, hai thị nữ biệt viện đã lâu không gặp.
Mộc Mộc bế đứa bé được bọc trong tã lót, đang cúi đầu dịu dàng đùa với nó, thấy Mặc Vân Khanh bước đến thì giao cho hắn, khẽ dặn: “Cẩn thận, đừng làm đau thằng bé.”
Có vẻ đứa bé vừa đẫy giấc, đôi mắt lúng liếng dán chặt vào mặt Mặc Vân Khanh, vừa hiếu kỳ lại có vẻ nghiêm túc.
Mặc Vân Khanh bế nó một cách vụng về, vô cùng xúc động: “Tiếc rằng cha đã không còn, nếu không, hẳn người sẽ vui lắm.”
Nhắc đến sư phụ, tâm trạng Y Xuân kém hẳn đi, xoay sang hỏi chuyện Văn Tĩnh: “Yến môn có làm khó muội không?”
Nàng lắc đầu, định lên tiếng thì Nại Nại nóng tính đứng phía sau đã cướp lời: “Làm khó cái gì? Cô nghĩ Yến môn là nơi đê tiện trơ tráo vậy à?! Cũng đã chu đáo đưa người trao tận tay cô, chẳng mất một cọng tóc nào! Xin lỗi vì bọn ta không lóc thịt hai mẹ con nàng ấy nhắm rượu nhé!”
Mộc Mộc níu tay áo con bé, ý bảo bình tĩnh lại, Nại Nại vẫn trưng ra vẻ mặt khó chịu, hằm hè nói: “Uổng công ta tận tâm chế ra biết bao nhiêu thuốc tốt, đúng là vứt cho chó dùng mà! Còn cho rằng nàng ta là người hào phóng rộng rãi cơ đấy!”
Y Xuân lặng im không đáp, tiểu Nam Qua đứng kế đấy ấm ức chen vào: “Vô duyên vô cớ giam lỏng vợ con người khác là sự thật! Yến môn sao tự dưng lại tốt tính vậy? Hẳn là có trá!”
Nại Nại bực mình đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên, vừa định mở mồm tranh cãi thì Mộc Mộc đã lôi con bé đi, vừa đi vừa nói: “Những lời công tử muốn nói đều nằm cả trong thư, bọn tôi cũng chỉ là hai thị nữ bé tẻo teo, há có thể can dự vào việc lớn như vậy. Đã đưa người đến, cáo từ.”
Mặc Vân Khanh mở bức thư ra, chỉ thấy độc một dòng: “Người về chốn cũ, hai mươi năm sau lại tranh đấu một trận rõ ràng.”
Chữ rất xấu, có lẽ tay phải đã cụt, hắn vẫn chưa quen dùng tay trái viết thư.
“Hai mươi năm… là sao?” Mặc Vân Khanh biến sắc, lẽ nào hai mươi năm sau Yến môn sẽ lại đến đuổi tận giết tuyệt?!
Thư Tuyển liếc hắn, mất kiên nhẫn mà cười: “Thế lực của Yến môn đã rút khỏi đất Tương, ý là cho thêm hai mươi năm xem anh có thể chấn chỉnh Giảm Lan sơn trang hay không. Thiên hạ này vốn cá lớn nuốt cá bé, anh không làm được tất sẽ có người lên thay, không phải Yến môn cũng sẽ là ai đó khác.”
Nói xong lại có vẻ khinh thường, chỉ dựa vào sức của cái tên thiếu trang chủ bù nhìn này, chỉ e Giảm Lan sơn trang sẽ lâm vào nguy hiểm.
Mặc Vân Khanh cất kỹ thư, hắn đã đoàn tụ với vợ con nên mặt mày cũng nhẹ nhõm đi nhiều, hôm ấy ngủ lại khách điếm trò chuyện cả đêm với Văn Tĩnh, xa cách đã lâu, vui buồn lẫn lộn.
Ngày hôm sau vợ chồng tỏ ý muốn quay về Giảm Lan sơn trang, qua vụ việc lần này, hai người đã trưởng thành hơn khi trước rất nhiều.
Văn Tĩnh nắm tay Y Xuân, không nỡ từ biệt: “Sư tỷ về Giảm Lan sơn trang với bọn muội nhé? Bên cạnh Vân Khanh chẳng ai đáng tin, đúng là chẳng an tâm cho nổi.”
Mặc Vân Khanh cũng gật đầu: “Đúng đấy, sư muội cùng về với chúng ta, đón cả cha mẹ nữa, chúng ta cùng phụng dưỡng họ.”
Ê nè, cái sơn trang rách rưới kia đã hoang tàn lắm rồi, còn muốn mượn tay người làm trâu làm ngựa ình nữa hả?! Thư Tuyển nhíu mày, rất muốn đá quách cái tên bù nhìn này về Giảm Lan, không hẹn gặp lại.
Y Xuân lắc đầu: “Ta không về đâu, cha mẹ hiện đang sống rất tốt ở Vĩnh Châu, không khiến sư huynh nhọc lòng.”
Dứt lời, nàng giao Trảm Xuân cho họ: “Trả kiếm cho sư huynh này, nó thuộc về Giảm Lan sơn trang, ta không cần nó.”
Mặc Vân Khanh vừa rối rắm vừa bùi ngùi nhìn Trảm Xuân, nhận lấy rồi khẽ khàng rút kiếm ra —– Vỏ kiếm đã gỉ, mãi mà không rút ra được, lại dồn thêm ít sức, chỉ nghe “keng” một tiếng, cuối cùng Trảm Xuân cũng đã hiện ra trước mặt mọi người, song cảnh tượng trước mắt lại khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Nam Qua bỗng nhớ lại chuyện ở hồ Đông Giang, Y Xuân bảo cậu bẻ gãy Trảm Xuân trước mộ Dương Thận, khi ấy cậu còn nghĩ kiếm bằng sắt thì bẻ thế quái nào được, đến hôm nay mới rõ ràng mọi sự.
“Đây… là Trảm Xuân kiếm?!” Mặc Vân Khanh choáng váng, hắn quả thực đang cầm Trảm Xuân danh chấn thiên hạ, cả thân và chuôi kiếm đều xanh trong như nước xuân, song lưỡi kiếm lại loang lổ vết gỉ, sớm đã trở thành phế liệu.
Y Xuân nhàn nhạt cất lời: “Đã lâu đời rồi, lúc các sư tổ sử dụng nó hẳn cũng chẳng giữ gìn cẩn thận, đã gỉ đến mức chẳng thể sử dụng được nữa rồi.”
Trảm Xuân thực sự chỉ có thể làm biểu tượng, sự sắc bén ngày trước đã bị thời gian bào mòn, loang lổ vết gỉ theo tháng năm.
Mặc Vân Khanh bấy giờ mới hiểu tại sao trước giờ cha chưa từng muốn đụng vào Trảm Xuân kiếm, tại sao người luôn giắt Trảm Xuân bên eo mà chẳng khi nào sử dụng.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, thứ học được biết được trong một khoảnh khắc này không chỉ có bí mật của Trảm Xuân.
Hắn cười thư thái, đút trảm Xuân vào vỏ rồi đưa trả Y Xuân: “Cô cầm đi, Giảm Lam sơn trang từ nay về sau chẳng cần đến nó nữa, chẳng bao giờ cần nữa.”
Dõi theo bóng chiếc xe ngựa chở Mặc Vân Khanh và Văn Tĩnh khuất xa, Y Xuân mãi mà không lên tiếng.
Vai bỗng được ai đó vỗ nhẹ, Thư Tuyển cúi đầu nhìn nàng: “Rồi tiểu Cát tính đi đâu?”
Y Xuân đáp chẳng chút do dự: “Đến Tô Châu, thăm Dương Thận.”
Xong lại khẽ cười: “Cũng muốn đến thăm nhà Thư Tuyển nữa.”
Thư Tuyển khoanh tay liếc nàng một cái, giọng có vẻ gian manh: “Dù nàng không mời bọn ta đi cùng, nhưng ta đây cũng sẽ chừa cho nàng một ít thể diện. Tiểu Nam Qua, chúng ta xuất phát thôi.”
Tiểu Nam Qua lần này lại vô cùng mừng rỡ mà đồng ý, Cát cô nương cuối cùng cũng đã thông suốt rồi! Mùa xuân của chủ tử đã về!
Cậu suýt nữa đã chảy nước mắt.
Thu qua đông tới, lúc đến Tô Châu vừa khéo tròn một năm kể từ ngày Dương Thận mất.
Một năm không gặp, mộ của Dương Thận đã được ai đó dọn dẹp sạch sẽ, trong chậu đồng vẫn còn tro vàng mã, lửa tàn chưa tắt.
Y Xuân nhìn Thư Tuyển, hắn giấu cả hai tay vào tay áo, tựa như vô tình: “Nhờ một cụ hảo tâm coi sóc mộ phần, may mà cụ ấy không lười biếng.”
Nàng cười cười, cũng chẳng cảm ơn, chỉ cúi đầu lặng lẽ ngắm nhìn phần mộ nho nhỏ.
Năm nay Tô Châu không có tuyết rơi, bầu trời u ám, sương mù và mưa phùn dày đặc, mới đây thôi mà đã ướt tóc ba người.
“Chủ tử…” Tiểu Nam Qua kéo tay áo Thư Tuyển, bảo hắn nói vài lời dịu dàng, hắn lại lắc đầu rồi nhéo tai cậu, dẫn ra xa.
Y Xuân đưa tay sờ tấm bia ướt mưa, lúc y còn sống cũng chẳng phải nhân vật lẫy lừng, sau khi chết chỉ có thể khắc bốn chữ “Dương Thận chi mộ” lên ấy mà thôi.
Trong mắt người khác thì đây chỉ là một ngôi mộ bình thường, người chết rồi đều sẽ hóa thiên không. Bọn họ chẳng ai biết rằng, thiếu niên đang yên nghỉ bên trong đã từng sống cuộc đời gian nan thế nào, khát cầu hạnh phúc ra sao.
“Dương Thận, ta đến thăm chàng đây.” Nàng khẽ nói, “Đem cả quà tặng chàng này.”
Dường như lại thấy y đứng dối diện nổi cáu rồi thở dài, hàng mày chau lại: “Là Dương Thận, Dương Thận cơ! Phát âm tên người ta như thế, nàng đắc chí quá nhỉ!
Y Xuân nhếch mép cười, nhẹ nhàng hạ Trảm Xuân kiếm đang đeo trên lưng xuống, chắp tay khẽ vái tấm bia: “Chúng ta lại luyện một bài Hồi Yến kiếm pháp nhé.”
Trảm Xuân kiếm danh chấn thiên hạ, nháy mắt đã gãy thành ba bốn đoạn, rơi xuống bùn.
“… Tạm biệt.”
Nàng xoay người, gạt bỏ nước mưa vương đầy trên mặt.
Thư Tuyển và tiểu Nam Qua đang trú mưa dưới mái hiên phía xa, thấy nàng đi đến, tiểu Nam Qua vội vàng vẫy tay: “Tỷ tỷ tỷ tỷ! Qua đây nhanh lên!”
Y Xuân vừa sang đến đấy thì hắt hơi một cái rõ to, xoa mũi càu nhàu: “Lạnh quá!”
Thư Tuyển giơ tay áo lên như muốn lau mặt hộ nàng, nàng bình thản lùi lại một bước, cười hỏi: “Khi nào mới đến nhà huynh? Có cần chuẩn bị quà không?”
Hắn thản nhiên bỏ tay áo xuống: “Lúc nào chả được, đừng lo vụ quà cáp làm gì. Nhưng trước khi đi nàng phải đem theo vài bộ y phục mùa đông, trên núi tuyết rất lạnh.”
Y Xuân lúng túng móc túi tiền ra, lật đếm một hồi.
Lần này ra ngoài, cha mẹ cho nàng năm lượng bạc, tuy trước giờ chưa từng ăn sang nhưng đã một năm rồi, năm lượng giờ chỉ còn chưa đến một hai.
Nếu mua đồ rét, thế cả mùa đông này nàng hít gió tây bắc mà sống à.
Đương lúc nàng lúng túng, phía đối diện bỗng chìa ra một túi tiền cũ, Y Xuân vội vàng nhận lấy, định thần nhìn kỹ thì phát hiện đấy là đồ lúc trước mình xài, bên trong là ba lượng bạc cùng một vài đồng lẻ, chẳng ít đi một xu.
Thư Tuyển gập tay áo, nhướng mày: “Vật về chủ cũ, nể tình mới không tính thêm tiền lãi giữ đồ hộ đấy. Cầm đi.”
Y Xuân cười nhẹ nhõm, sau đó lại cau mày: “Chút xíu tiền này… vẫn không đủ. Sau này phải ăn uống hằng ngày nữa…”
Thư Tuyển khụ một tiếng, nghiêng đầu: “Có ta ở đây rồi.”
Nàng sợ sệt: “Huynh… ăn lời bốn phần?”
Thư Tuyển có vẻ giận, đưa mắt sang nhìn ngó khắp người nàng một lượt, nói: “Cho nàng mặt mũi, chỉ thu hai phần thôi, thiếu thì trích máu ra mà trả.”
Cuối cùng trong túi tiền Y Xuân lại tăng thêm mười lượng bạc mới cáu, sắc mặt cũng sáng sủa hơn nhiều.
Thấy trời đã tạnh mưa, nàng là người đầu tiên bước ra ngoài, cười rúc rích vẫy tay về phía họ: “Mau đi thôi! Thừa dịp trời còn sáng!”
Tiểu Nam Qua ở đằng sau kề tai nhỏ giọng với chủ tử nhà mình: “Chủ tử, dù người có keo kiệt đến đâu cũng không thể thế này chứ! Mười lượng mà người vẫn thu tiền lời hả?!”
Thư Tuyển không đáp.
Phải đề nàng nợ hắn mới tốt, nợ càng nhiều càng vui. Chỉ có như thế nàng mới không thể bay đi, không thể không quay về.
Ta muốn nàng ngoái đầu lại nhìn ta.
Lần đầu tiên Thư Tuyển cảm thấy rằng bỏ tiền ra mà không thu lại cũng là một việc rất vui sướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT