Sau một khoảng thời gian kha khá dài (1 tuần) phụ đạo cho bạn học Quỳnh Nhi, Minh Thái bỗng nhận ra bản thân lại có thể chịu đựng sự tức giận tốt đến như vậy. Gì chứ việc dạy cho một người bình thường đã khó, nay lại còn là Quỳnh Nhi. Một con heo ngốc như nó, mỗi lần phát ngôn câu nào là lại khiến đầu cậu bốc khói câu đó. Người xưa thường nói học trò ngoan là học trò biết nghe lời thầy, bởi thầy là cha là mẹ. Vậy mà trò Nhi suốt ngày chỉ biết làm cho thầy tức giận, mỗi lần như vậy thầy lại hận không thể đá đít trò ra đường. Nếu không phải cô Hà đã xuống nước nhờ thì Minh Thái đã chẳng làm mấy chuyện không thấy được kết quả tốt đẹp thế này rồi. Ôi cái IQ 154 của cậu...
-Câu này giải như vậy...hiểu chưa?-Minh Thái tỏ thái độ vô cùng kiên nhẫn nhìn Quỳnh Nhi. Nhưng đáp lại sự tận tâm của thầy, Quỳnh Nhi chỉ khẽ lắc đầu, ngoài ra còn kèm theo nụ cười trìu mến với cậu nữa chứ.
-Trời đất, đầu óc cậu để đi đâu vậy hả? Bài này...3 lần rồi đó!!!-Minh Thái như muốn gào vào mặt con nhóc không biết phải trái kia (haizz, người ta có phải gỗ đá đâu mà không biết giận chứ!). Thật tội nghiệp cho cậu ta, người đáng trách kia nghe cậu chửi mà vẫn thản nhiên trưng bộ mặt nai...ngơ như cây cơ nhìn thầy, hình như Quỳnh Nhi nó chẳng cảm thấy tội lỗi gì cả thì phải.
-Ờ, kì ghê ha. Tại sao tui vẫn thấy giống như mới gặp lần đầu vậy á!-Quỳnh Nhi cười hì hì, vẻ mặt hết sức "thánh thiện".
-Cậu ngu thật hay vờ vậy hả?-Minh Thái bất lực nhìn nó-Hay cậu đang cố tình để có cớ được ở gần tôi vậy Quỳnh Nhi?-ngẫm nghĩ một hồi, cậu ta tự nhiên nở một nụ cười hết sức gian tà, lại còn nhướn nhướn lông mày khiêu khích nó. Thấy cái biểu cảm lố lăng của Thái, Quỳnh Nhi khẽ cụp mắt xuống, chậc lưỡi, lắc đầu nhìn người con trai đó, bằng một ánh mắt vô cùng cảm thông.
-Cậu ATSM quá rồi Minh Thái. Mua thuốc uống cho bớt bệnh đi nha. Thương!
...
*Một hôm khác*
-Thầy ơi, chúng ta nghỉ ngơi ăn chút gì được không ạ?
-Mới học được 10"? Cậu siêng năng lên giùm tôi cái Quỳnh Nhi!!!
-Biết sao được, không có gì bỏ bụng thì tui sẽ ngu hơn bình thường khoảng chục lần luôn đó!!!
-Tôi bảo cậu là heo chẳng sai chút nào, đã lười học lại còn tham ăn nữa!
...
Tốn công vô ích cả một tuần, chẳng những Quỳnh Nhi bị mắng vì học hành sa sút mà cả người mang danh thầy giáo là Minh Thái kia cũng bị vạ lây. Cô Hà bắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt khác, kiểu như "Có vẻ cô đã đánh giá em quá cao rồi Minh Thái!"
Oát đờ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT