Hôm nay Âu Dương Đại An quyết định lại tới bar Kiss mong gặp lại Bạch Nhã Hiểu Nhi. Vẫn ngồi trong căn phòng VIP đó, Trịnh Đăng Hải gọi 1 Trivas. Âu Dương Đại An ngồi nhìn ra ngoài, hẳn là cô vẫn chưa tới.
“Thôi đi lão đại, cậu bỏ qua cô ta đi, dù gì cô ta cũng đâu thích cậu? Cô ta tuy đẹp nhưng tôi thấy có vẻ hơi nguy hiểm, cô ta có nhà riêng ở Tinh Anh, xe chẳng phải hạng thường, lại không chỉ một cái. Địa vị của cô ta có thể nói là NGANG BẰNG cậu đấy”- Trịnh Đăng Hải khuyên bạn, dù gì anh ta cũng là trợ lý riêng của Âu Dương Đại An, khuyên thế cũng là đương nhiên.
“Không, tôi buộc phải làm cô ta thích tôi, cô ta quá đặc biệt. Thân phận của cô ta tôi đã cho thám tử điều tra. Tôi buộc cô ta phải thích tôi, phải cầu xin ngủ với tôi,rồi sau đó mưu cầu tôi, bám riết lấy tôi.”- Âu Dương Đại An cười như không cười, uống hết ly Trivas trên tay.
“Trời ơi, sao cậu không nghĩ là lực hấp dẫn của cậu tác động lên cô ta bị cô ta đánh điểm 0? Nếu không thì sẽ không có chuyện cậu bị người khác từ chối.”
“Kì lạ”- Âu Dương Đại An nhíu mày- “trước giờ làm gì có ai từ chối tôi?”
Tất cả những cô gái từng gặp qua đều nhìn Âu Dương Đại An với ánh mắt thèm muốn, ai cũng hết sức ngưỡng mộ. Từ những kiều nữ đến những con vịt xấu xí đều liếc mắt đưa tình với hắn, từ các thiên kim tiểu thư đến những người qua đường,thậm chí những gã đàn ông biến thái còn nhìn Âu Dương Đại An khiến hắn rùng mình, còn Bạch Nhã Hiểu Nhi thì không.
Âu Dương Đại An bất mãn ôm đầu:
“Cô ấy, thuộc dạng gì đây? Tại sao không để ý đến tôi? Chẳng lẽ cô ta không biết tôi là chủ tịch Âu Dương Thị sao?”
Ngẫm nghĩ một lát, Trịnh Đăng Hải vỗ vai:
“Âu Dương Đại An, cậu đã 25 tuổi, chẳng lẽ đã già? Nên cô gái quyến rũ ấy không để mắt tới?” rồi anh ta ngửa đầu lên cười sảng khoái.
“Vớ vẩn, thật lạ, thật khó tin, chẳng lẽ còn có người đàn ông tài giỏi, đáng để cô ấy để ý hơn tôi? Giả sử có đứa con gái nào xấu nhìn tôi như vậy, tôi còn xùy xùy cho rằng đã xấu còn mù, đằng này cô ta quá đẹp, quá kì lạ, lại nhìn tôi khinh thường như vậy, cậu bảo tôi sao có thể sống?”- Âu Dương Đại An day trán, nghĩ tới cô gái đó, hắn không khỏi thắc mắc.
“Haiz, Âu tổng à, biết đâu cô ta không biết ngài là Âu Dương Đại An? Nếu biết, cô ta sẽ bám ngài như sam, ngài là chủ tịch Âu Dương Thị cơ mà. Haha…”- Trịnh Đăng Hải nói bằng giọng mỉa mai nhất có thể rồi lăn ra cười.
“Vậy chẳng lẽ mặt tôi có vấn đề? Phải nhờ tiền tài quyến rũ tình yêu sao?” Chờ đã, tình yêu? Mới gặp Bạch Nhã Hiểu Nhi một lần mà hắn đã nghĩ tới tình yêu sao?
“Ái chà, cậu cũng có dũng khí nói ra những câu đó sao? Mà cậu thử phân tích lý do tại sao cô ta không đáp ứng cậu đi, nói thật là có chết tôi cũng không tưởng tượng được cậu lại bị từ chối.”- trước giờ chỉ có chuyện Âu Dương Đại An từ chối người khác, lần này lại bị văng đi không thương tiếc, Trịnh Đăng Hải có phần không đành lòng.
Âu Dương Đại An chậm rãi uống một chút rượu, nói:
“Cô ấy rất đẹp, nhà ở tiểu khu Tinh Anh, dãy cao cấp như tôi. Con xe cô ấy đi không phải hạng xoàng, chính là chiếc Porsche 918 Spyder. Con gái đi xe đó thật vừa cá tính lại vừa chứng minh địa vị. Tên thám tử nói tối nay sẽ có kết quả điều tra thân thế cô ấy. Cô ấy không thích tôi, có 4 trường hợp. Một là cô ta có người đàn ông khác giỏi hơn tôi, thứ 2 là gia cảnh cô ta hơn tôi, điều này tôi không chắc. Thứ 3 có thể cô ấy thích phụ nữ…”- nói đến đây Âu Dương Đại An che miệng cười- “và thứ 4 có thể cô ta nhử tôi thật.”
Trịnh Đăng Hải lắc đầu:
“Âu Dương Đại An, cậu thiếu, thiếu trầm trọng.”- Trịnh Đăng Hải khua tay- “thứ 5, có lẽ cô ta ghét đàn ông lăng nhăng, biết cậu là loại lăng nhăng nên không thích dây dưa. Thứ 6, rất quan trọng, đó là có thể vì một lý do trong quá khứ khiến cô ấy không muốn yêu hay không đủ can đảm để yêu.”
Âu Dương Đại An gật gù, tiện tay châm một điếu thuốc:
“Có thể đúng.” Nhả một làn khói, không khí lại trở nên yên lặng.
“Cho chị một ly Hennessy đi.”- một giọng nói lạnh lùng cất lên, mang theo không khí quỷ dị, Bạch Nhã Hiểu Nhi ngồi trên ghế quầy bar.
Cả Âu Dương Đại An và Trịnh Đăng Hải cùng nhìn ra ngoài. Lặng lẽ quan sát. Hôm nay khác hẳn hôm đầu gặp, Bạch Nhã Hiểu Nhi mặc nguyên một cây đen. Váy bó sát ngắn, sau lưng hở tới eo, cả một mảng lưng trắng nõn được phơi trần, có hình săm cả một dải sao dài từ cổ xuống dưới lưng. Nhìn rất gợi tình. Phía dưới chân là đôi Louboutin Pumps nạm đinh, chân dài thon thả khiến những người xung quanh nhìn không chớp mắt. Từng đường cong cơ thể đẹp đến hoàn hảo.
“Sao cô ta không làm siêu mẫu đi cho rồi?”- Trịnh Đăng Hải mắt không rời Bạch Nhã Hiểu Nhi, cơ thể rơi vào trạng thái lờ đờ.
Âu Dương Đại An ngơ ngẩn nhìn Bạch Nhã Hiểu Nhi, thầm suy nghĩ nhất định sẽ chinh phục cô gái này.
Phía sau Bạch Nhã Hiểu Nhi vang lên tiếng bước chân.
“Tiểu nha đầu Bạch Nhã…”- tiếp đó là một cái véo nhẹ vào má.
“Ơ, Lã Đình Duy, anh về bao giờ vậy?”- Bạch Nhã Hiểu Nhi mở to mắt, tay rót rượu vào ly cho anh ta.
Lã Đình Duy là bạn của Doãn Hạo Thiên, anh ta đã ra nước ngoài hơn 1 năm để công tác. Lã Đình Duy cũng là anh em kết nghĩa của Bạch Nhã Hiểu Nhi.
“Hì hì, anh mới về sáng nay, Tuấn Kì nói là em hay lui tới đây nên anh đánh liều đến thử xem. Nhìn từ xa thấy hình xăm là anh nhận ra em ngay, tiểu nha đầu Bạch Nhã.”
Hai người ngồi nói chuyện, chỉ là Lã Đình Duy thao thao bất tuyệt kể chuyện bên Mĩ, Bạch Nhã Hiểu Nhi ngồi nghe, cười nhạt, rót rượu và uống.
“Nha đầu, em vẫn uống nhiều rượu vậy à?”- Lã Đình Duy có phần ngạc nhiên- “hồi trước em cũng có uống nhưng làm gì đến nỗi uống nhiều vậy?”
“Thích thì uống thôi.”- Bạch Nhã Hiểu Nhi cười nhạt. Trước kia, cô uống rất ít, nhưng từ khi mất đi Doãn Hạo Thiên, cô trở nên chìm đắm trong thứ chất lỏng đắng chát này.
“Hắn là ai vậy?”- Âu Dương Đại An không kìm được- “còn dám véo má cô ấy nữa.”- Tay hắn nắm chặt, ánh mắt như muốn giết người.
“Này lão đại”- Trịnh Đăng Hải lay lay- “không phải cậu uống phải giấm đó chứ? Quán này hôm nay thay rượu bằng giấm à?”- đây là lần đầu Trịnh Đăng Hải thấy Âu Dương Đại An phải ghen, dù chỉ một chút.
Chẳng thèm để ý lời châm chọc của Trịnh Đăng Hải, Âu Dương Đại An châm thuốc và để nó tự cháy, hắn thật không ngờ, chẳng lẽ người đàn ông ngồi kia tài giỏi hơn hắn sao? Trước tới nay, hắn đều được săn đón, cho dù có đang ôm nữ nhân trên tay, hắn vẫn thoải mái liếc các nữ nhân khác. Ai thích cô gái của hắn, hắn đều thẳng tay vứt cho chẳng suy nghĩ. Thế mà bây giờ, thấy cô gái mình để ý coi thường, lại cùng nam nhân khác nói chuyện. Lòng bỗng cảm thấy chua chua.
“Này cậu kia.”- Âu Dương Đại An ngoắc tay gọi cậu bồi bàn bên ngoài.
“Thưa, có chuyện gì ạ?”- Tuấn Vũ nhanh chóng đi vào.
“Ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi.”- Âu Dương Đại An chỉ vào chiếc ghế trước mặt.
Tuấn Vũ ngồi xuống, chờ đợi. Không biết Âu Dương Đại An đang định hỏi gì. Âu Dương Đại An ra hiệu Trịnh Đăng Hải rót rượu cho Tuấn Vũ nhưng Tuấn Vũ từ chối.
“Nghe tôi hỏi, cô gái váy đen ngồi chỗ quầy bar là ai vậy?”- Âu Dương Đại An chỉ ra ngoài- “cô gái có hình săm ấy.”
Tuấn Vũ nhìn ra phía Bạch Nhã Hiểu Nhi rồi lại quay vào:
“À, đó là chị Bạch Nhã Hiểu Nhi, đại mĩ nhân của chúng tôi đấy.”- Tuấn Vũ cười, ánh mắt tự hào.
“Bạch Nhã Hiểu Nhi?”- tay Âu Dương Đại An cầm ly rượu xoay xoay, khoan đã, Bạch Nhã Hiểu Nhi? Thảo nào hắn thấy quen quen, thì ra là đại tiểu thư Bạch gia, thiên hạ đồn cô ta ẩn tích 2 năm nay, không ngờ hắn hôm nay lại có thể gặp được nhân vật đặc biệt này. Cố tỏ ra không biết, Âu Dương Đại An hỏi tiếp- “Bạch Nhã Hiểu Nhi? Đại mĩ nhân? Sao tôi chưa từng nghe?”
Tuấn Kì bỗng trầm xuống:
“Anh không biết cũng đúng thôi, chị ấy là ánh trăng trong nước, chẳng ai có thể chạm tới.”- cậu ta cúi đầu, vẻ mặt đượm buồn, còn thở dài.
Âu Dương Đại An mấp máy môi, lầm bầm:
“Chẳng lẽ cô ta bị AIDS thật?”
“Đó, tôi đã nói rồi.”- Trịnh Đăng Hải phụ họa.
“Sao cơ?”- Tuấn Vũ đứng phắt dậy- “Ai bảo anh như vậy?” khi thấy Âu Dương Đại An và Trịnh Đăng Hải nhìn mình thì cậu ta cười phá lên- “haha, có phải anh từng gạ gẫm chị ấy tình một đêm với anh đúng không?”
“Sao cậu biết?”- Âu Dương Đại An bấm tay, nhíu mày nhìn Tuấn Vũ, rốt cục hắn vẫn không hiểu.
Tuấn Vũ nhìn Bạch Nhã Hiểu Nhi, giọng nói nhỏ lại: “Chị ấy chỉ nói vậy để từ chối thôi, thật ra chị ấy có lý do riêng, anh không cần biết rõ đâu. Bây giờ chị Hiểu Nhi sợ nhất là yêu.”
Cả ba người cùng im lặng nhìn Bạch Nhã Hiểu Nhi, cô cười, một nụ cười mỉm nhưng gượng gạo. Lã Đình Duy cứ thao bất tuyệt. Nụ cười của Bạch Nhã Hiểu Nhi càng ngày càng lạnh. Ngón tay thon dài cứ lướt nhẹ trên thành ly, cái đầu nghiêng nghiêng, mấy sợi tóc không an phận rủ xuống, thật lay động lòng người.
“Nhưng…” – Âu Dương Đại An nói- “Nếu tôi nghiêm túc với cô ấy?”- trong lòng hắn bỗng có ý định kì lạ này. Cô rất đặc biệt, rất thu hút.
Đưa ánh mắt kì lạ dò xét Âu Dương Đại An, Tuấn Vũ thẳng thắn:
“Nói thật, anh là Âu Dương Đại An, anh mà nghiêm túc được thì heo nái cũng có thể leo cây. Xung quanh anh có bao nhiêu mĩ nhân, đừng để ý chị ấy nữa, chị ấy tuy đẹp thật, đặc biệt thật. Tuy nhìn bên ngoài chị ấy lạnh như băng, nhưng bên trong, chị ấy là một người rất dễ tổn thương, chị ấy đã cố gắng lắm mới tạo cho mình một cái vỏ bọc hoàn hảo để che giấu con người thật. Anh có thể trêu đùa bất cứ ai nhưng riêng chị ấy thì xin anh. Đừng thương tổn chị Hiểu Nhi. Chị ấy không phải đối tượng để anh trêu đùa đâu. Chị đã phải chịu đau khổ nhiều rồi. Tình yêu đối chị ấy mà nói đã chết, trái tim cũng nguội lạnh từ lâu. Anh thấy đấy, chẳng bao giờ chị ấy có thể cười một cách tự nhiên theo đúng nghĩa được, mỗi nụ cười của chị ấy bây giờ khó như lên trời hái sao vậy. Anh đừng làm chị ấy tổn thương thêm nữa.”
Nói một loạt, Tuấn Vũ cúi gằm xuống. Một giọt nước mắt lăn xuống, cậu nhanh chóng lấy tay lau đi.
Trịnh Đăng Hải sửng sốt, cho rằng Âu Dương Đại An sẽ san bằng cái bar này mất. Nhưng không, trái lại, hắn chỉ lạnh lùng buông ra một câu:
“Tôi hiểu, cảm ơn.”
Từ ngoài có tiếng gọi:
“Tuấn Vũ, đâu rồi?”
“Có lẽ tôi phải đi. Nhưng tôi phải nhắc cho anh biết, Âu Dương thiếu gia, chị Bạch Nhã Hiểu Nhi bây giờ tuyệt đối không để ai nhúng chàm. Nếu muốn chinh phục chị ấy, anh sẽ phải rất tốn công sức đấy. Tốt nhất là hãy để chị ấy yên.”
Nói rồi Tuấn Vũ quay đi, tới thẳng bàn Bạch Nhã Hiểu Nhi, rót cho cô một ly rượu, nói mấy câu với Lã Đình Duy rồi vào làm việc tiếp.
“Tôi chắc chắn sẽ chinh phục được cô ấy, cô ấy sẽ phải yêu tôi và quên đi kẻ đã bỏ rơi và làm cô ấy đau khổ. Hắn không thể hơn tôi.”- Âu Dương Đại An tiện tay châm một điếu thuốc nhưng không hút. Ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn bóng hồng Bạch Nhã Hiểu Nhi u buồn. Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?
“Lão đại, tôi thấy không ổn. Cậu không cảm thấy à? Cô ta khác hoàn toàn những người con gái trước kia của cậu.”- Trịnh Đăng Hải hỏi nhỏ, khẽ run. Lão đại của hắn, hẳn sẽ không sa lưới tình đi?
Ánh mắt săc bén của Âu Dương Đại An thoáng chớp nhẹ. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội với Bạch Nhã Hiểu Nhi.
Và hành động tiếp theo của Âu Dương Đại An khiến Trịnh Đăng Hải sửng sốt. Hắn từ từ đứng dậy, cầm ly Trivas bước ra bên ngoài và đến thẳng chỗ Bạch Nhã Hiểu Nhi.
“Trời đất, Nhã Nhi, em biết không? ở Mĩ, anh đã gặp một cô gái, cô ta cũng là người Trung Quốc, nhưng thái độ với anh sao sao ấy…”- tay Lã Đình Duy bỗng đưa lên, gạt một sợi tóc của Bạch Nhã Hiểu Nhi ra- “tóc em xòa xuống này.”
“Làm phiền…”- một giọng nói lãnh khốc vang lên. Mang theo ánh mắt sa sầm như muốn giết người của Âu Dương Đại An. Tên kia dám chạm vào Bạch Nhã Hiểu Nhi. Trong lòng Âu Dương Đại An rất tức tối.
Bạch Nhã Hiểu Nhi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt có phần quen mắt. Ngũ quan cân đối. Lông mày rậm giương lên, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm hút hồn người, miệng khẽ nhếch, có lẽ cao hơn Bạch Nhã Hiểu Nhi một cái đầu. Cô đã cao mét 7, chắc anh ta phải hơn mét 8 ấy chứ?
Bạch Nhã Hiểu Nhi chợt nhớ ra. Chẳng phải là người hôm trước gạ gẫm cô sao? Hắn vẫn muốn dây dưa à?
“Ồ, có chuyện gì sao?”- Lã Đình Duy ngạc nhiên nhìn Âu Dương Đại An.
“Lã Đình Duy, không sao đâu.”- Bạch Nhã Hiểu Nhi chăm chăm nhìn ly rượu trên bàn, tay vẽ vòng tròn quanh ly. Chẳng biết hành động này của cô chứa đầy ma lực quyến rũ kẻ khác giới. Cũng chẳng để ý đến Âu Dương Đại An đang nhìn cô chăm chú. Nhưng trong lòng thì rất hận, sao cô không để ý tới hắn?
Tuấn Kì và Tuấn Vũ đứng một góc quan sát. Không khí chỗ quầy bar khiến người ta nín thở. Khác hoàn toàn với trên tầng 2. Dưới này, những khách khác đều ở trong phòng bàn. Bên ngoài chỉ có Bạch Nhã Hiểu Nhi, Âu Dương Đại An, Lã Đình Duy, 2 người phục vụ và Tuấn Kì. Không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của Lã Đình Duy vang lên.
“Ồ, thật xin lỗi… Nhã Nhi, anh ra ngoài nghe điện thoại.”- anh ta cười xòa rồi cầm điện thoại chạy mất tăm.
Lúc này chỉ còn lại Bạch Nhã Hiểu Nhi và Âu Dương Đại An. Cô vẫn vậy, uống rượu rồi lại rót, lại tự nâng ly, ánh mắt vẫn u buồn, còn lộ ra nụ cười cay đắng.
Âu Dương Đại An vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn người con gái trước mặt, trong lòng không khỏi đau xót. Người này vì một người đàn ông khác mà đau khổ, không để ý tới hắn. Lòng tự trọng của Âu Dương Đại An rất cao, không lẽ hắn phải hạ mình? Nhưng không, nhất định hắn sẽ thắng, phải giành được cô.
“Cô gái…”- Âu Dương Đại An cất lời, giơ ly rượu ra trước mặt Bạch Nhã Hiểu Nhi- “mời cô.”
Không gian sau đó lặng đi, chừng ba cặp mắt trợn lên nhìn.
*Choang*- chiếc ly trên tay Âu Dương Đại An rơi xuống.
Không sai, Bạch Nhã Hiểu Nhi gạt phăng ly rượu trên tay Âu Dương Đại An xuống, nhưng trước khi đáp đất, nó còn kịp văng lên bộ vét Armani của hắn.
“Thiên a…”- Trịnh Đăng Hải ngồi trong phòng bàn khẽ run lên.
Khuôn mặt Âu Dương Đại An vẫn bình thản, nếu để ý kĩ, sẽ thấy trong đó có ý cười.
Tuấn Kì vội cầm khăn bông chạy tới, lau vết rượu trên áo Âu Dương Đại An, rối rít:
“Thưa thiếu gia, thật xin lỗi, chị ấy say rồi, xin đừng để ý. Thật xin lỗi anh.”- đắc tội với Âu Dương Đại An là điều rất kinh khủng, Tuấn Kì không thể lơ là.
“Không sao.”- Âu Dương Đại An xua tay, anh tiến tới, nắm lấy tay Bạch Nhã Hiểu Nhi- “Tôi đưa cô về.”
Bàn tay Bạch Nhã Hiểu Nhi lạnh ngắt khiến Âu Dương Đại An không khỏi xót xa. Cô chỉ nhìn hắn, vô hồn, rồi mặc cho hắn kéo đi. Để lại Trịnh Đăng Hải ra tính tiền.
“Chị Hiểu Nhi…”- Tuấn Kì cất tiếng gọi.
Bạch Nhã Hiểu Nhi từ từ xoay người, đôi mắt khẽ nhíu lại.
“Sao vậy?”
“Ngày mai… là sinh nhật anh Doãn Hạo Thiên.”- Tuấn Kì ngập ngừng, anh nắm chặt hai tay, cúi thấp đầu tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
Dừng lại một lúc, Bạch Nhã Hiểu Nhi quay đi, rồi lại quay lại nhìn Tuấn Kì, cô nở nụ cười xót xa, chậm rãi mở miệng.
“Chị biết.”- rồi cô xoay bước đi theo Âu Dương Đại An.
Cô sao có thể quên được sinh nhật anh, sao có thể nhầm lẫn, chỉ là cô muốn lặng yên một chút, muốn tự mình nhớ tới anh, muốn chôn giấu nỗi đau sâu hơn, muốn không tìm thấy anh nữa. Nhưng cô không thể, hình bóng đã khắc quá sâu, trái tim cô đã khóa chặt. Muốn quên anh đã không kịp nữa rồi.
Âu Dương Đại An rất muốn hỏi Bạch Nhã Hiểu Nhi xem tên kia rốt cục là ai mà cô không màng tới sức khỏe chính mình, lại cư nhiên không để ý tới hắn. Nhưng nhìn cô như vậy hắn thật không nỡ.
Trịnh Đăng Hải đưa Bạch Nhã Hiểu Nhi về nhà, suốt dọc đường, cô chỉ im lặng, Âu Dương Đại An ngồi bên cạnh, tay vẫn nắm lấy tay cô, cô mặc sức cho hắn nắm lấy. Bạch Nhã Hiểu Nhi không hề nói bất cứ một câu nào, ánh mắt chỉ nhìn vô định. Làm Âu Dương Đại An không biết nên làm thế nào.
Tới nhà Bạch Nhã Hiểu Nhi, cô xuống xe, bước vào cổng. Âu Dương Đại An đứng nhìn cô, hắn trong lòng đang có chút rối loạn, rốt cục cô vì người đó mà phải chịu ủy khuất. Nhìn bóng dáng của Bạch Nhã Hiểu Nhi, có ai không động lòng nào? Đôi chân uyển chuyển nhưng không vững vàng. Cơ thể vì có hơi men nên có chút lảo đảo, hai bờ vai thỉnh thoảng khẽ rung.
Bạch Nhã Hiểu Nhi bất chợt quay lại, hướng Âu Dương Đại An.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”- Âu Dương Đại An mỉm cười, chờ Bạch Nhã Hiểu Nhi đi vào hẳn bên trong, hắn mới quay ra, cùng Trịnh Đăng Hải về biệt thự.
Trăng hôm nay thật sáng. Những cảm xúc hỗn độn của Âu Dương Đại An đều bị dồn nén hết xuống, đã có tin từ thám tử. Âu Dương Đại An vẫn nuôi ý định chinh phục Bạch Nhã Hiểu Nhi. Trên đời này, phụ nữ với hắn không thiếu. Nhưng người chứa đầy sức quyến rũ mê hoặc được anh rất ít, thậm chí Âu Dương Đại An chỉ coi những phụ nữ đó chỉ để ấm giường, ngoài ra, không hề có chức năng gì khác.
Ngồi trong phòng làm việc, Âu Dương Đại An chăm chú nghe thám tử báo cáo tiến độ điều tra.
“Bạch Nhã Hiểu Nhi.
Con gái duy nhất của Bạch gia, ông Bạch Lam Vĩ và bà Đoạn Kỳ Nhã.
Ông Bạch Lam Vĩ là chủ tịch tập đoàn Bạch Tư Thị, đồng thời sẽ giao quyền kế vị cho con gái độc nhất Bạch Nhã Hiểu Nhi.
Năm Bạch Nhã Hiểu Nhi 18 tuổi, xảy ra biến cố dẫn đến bất đồng trong gia đình, tuyệt giao, cắt đứt mọi thứ với Bạch gia.
Ông Bạch Lam Vĩ vẫn tìm đủ mọi cách để thuyết phục con gái về nhưng vô ích. Hiện Bạch Nhã Hiểu Nhi đang sống ở biệt thự 18 trong tiểu khu Tinh Anh, có bảo vệ, vệ sĩ, người quản lý, vài chiếc ô tô.
Cách đây 2 năm, báo chí liên tục đưa tin về Bạch Nhã Hiểu Nhi, khiến Bạch gia phải mở họp báo. Lý giải cho việc cô tuyệt giao với gia đình được đưa ra là có hiểu lầm, và cô không nhận quyền thừa kế. Nhưng hiểu lầm là gì thì không ai biết và không thể xác định là có hiểu lầm hay không.
Số tiền trong tài khoản của Bạch Nhã Hiểu Nhi rất lớn, tăng mạnh và không có chiều giảm.
Năm đó, người yêu của Bạch Nhã Hiểu Nhi là Doãn Hạo Thiên bị tai nạn máy bay tư nhân. Tiếp sau đó, Bạch gia liên tục xảy ra mâu thuẫn.
Hiện lí do Bạch Nhã Hiểu Nhi tuyệt giao với gia đình vẫn là ẩn số. Các tòa soạn hay đưa tin về cô và Bạch gia không thể tiếp tục đưa tin vì bị kiện.
Những điều chi tiết hơn tôi đã ghi rõ trong đó, thưa Âu tổng. Đó là toàn bộ thông tin về cô Bạch Nhã Hiểu Nhi.”
Nghe xong toàn bộ, Âu Dương Đại An khoát tay ra hiệu người đó đi ra. Hắn ngồi trên ghế, thở dài một hơi. Cô gái đó, hẳn là rất tuyệt tình đi.
Ánh mắt sắc lẻm nhìn lên đống tài liệu, Âu Dương Đại An không khỏi cười thầm.
“Để tôi xem, em còn có cái lý gì từ chối tôi khi mà tôi nắm rõ mọi thứ về em như vậy. Bạch Nhã Hiểu Nhi, cái tên em cũng đẹp như con người em vậy.”
Những bức ảnh mà thám tử thu được, Âu Dương Đại An không thể tin đó là một con người, khoảng thời gian hai năm cách nhau không nhiều nhưng sao có thể biến một cô gái đáng yêu, hồn nhiên như vậy trở thành một nữ nhân lạnh lùng, sắc sảo như bây giờ?
Cuộc sống của Âu Dương Đại An tuy không gọi là hạnh phúc gia đình viên mãn, nhưng cũng được cho là sống vui vẻ. Cha mẹ hắn đến với nhau bằng tình yêu thật sự nên hắn hiểu được thế nào là tình yêu chân chính. Nói là như vậy, nhưng đối Âu Dương Đại An mà nói, tình yêu chẳng thể so với dục vọng. Nữ nhân với hắn chỉ là để làm ấm giường, từ khi gặp Bạch Nhã Hiểu Nhi, hắn chỉ có duy nhất khát khao là chinh phục, để cô yêu hắn, chìm đắm trong bể tình. Ý định che chở cô bây giờ hắn thấy thật nực cười.
Lặng nhìn những bức ảnh, Âu Dương Đại An cũng không thể tưởng tượng ra loại biến cố nào khiến cô suy thành như vậy.
Cảm giác mệt mỏi lan khắp người, thật sự bứt rứt. Hiện giờ người duy nhất hắn muốn nhìn thấy chỉ có Bạch Nhã Hiểu Nhi thôi.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Thiếu gia, người mẫu La Hiên tới.”
“Cái gì vậy?”- Âu Dương Đại An có phần kì lạ, ai gọi phụ nữ đến nơi này? Hắn làm gì có yêu cầu?
Mở cửa ra, một dáng người ưỡn ẹo bước vào, mùi nước hoa nồng nặc sộc lên. Âu Dương Đại An quan sát cô ta. Nhìn đi nhìn lại sao không vừa mắt, không bằng Bạch Nhã Hiểu Nhi.
Ngực rõ ràng lớn, nhưng cũng rõ ràng là bơm thêm. Eo thon nhỏ, tưởng chừng một bàn tay ôm được thì lại không hề có chút sức sống. Vòng ba có vẻ ổn nhưng lại là không tỉ lệ với đôi chân bé tí như que tăm tước đôi. Khuôn mặt cô ta trang điểm quá kĩ nên có điểm căng cứng, nụ cười gượng gạo vì phấn quá dày. Chắc chắn khuôn mặt thật không hề xinh đẹp.
Âu Dương Đại An khẽ nhíu mày, trước giờ hắn không để ý, nhưng từ lúc biết đến Bạch Nhã Hiểu Nhi kia, hắn vạn phần lôi kẻ khác ra so sánh.
“Âu Dương Đại An, gặp anh, em rất vui nha.”- La Hiên ngả người xuống trước mặt Âu Dương Đại An. Đôi tay vòng xuống cổ hắn, mân mê vòm ngực rắn chắc sau lớp áo kia.
Thật mất hứng, nhìn cô gái này, Âu Dương Đại An lại nhớ tới Bạch Nhã Hiểu Nhi, tại sao cô không để ý anh như nữ nhân này đây?
Thực chán ghét, hắn phải mau lôi cổ nữ nhân này ra, bộ dạng cô ta thật sự khiến Âu Dương Đại An ngứa mắt.
Âu Dương Đại An mở ngăn kéo, bộ mặt chán ghét lấy ra một xấp tiền.
“Cầm lấy rồi cút.”
“Ơ kìa, người ta còn chưa kịp làm gì mà…”- mặt cô ta ngượng ngùng xen lẫn hoảng hốt. Vất vả lắm mới được tới gặp Âu Dương Đại An- kim chủ vàng ngọc, con rùa vàng to bự. Nếu quyến rũ thành công có thể một bước lên tiên. Thế này là sao? Tuy vậy, mắt La Hiên vẫn không thể dời xấp tiền.
“Xem ra cô rất mê tiền.”- Âu Dương Đại An mỉa mai, ánh mắt lạnh băng phóng thẳng tới khiến cô ta run rẩy. Bọn nữ nhân này cơ bản là yêu sản nghiệp nhà hắn.
“Ấy…”- cô ta dẻo mồm lả lướt, cơ thể không ngừng cọ xát vào lưng Âu Dương Đại An, cơ hồ hắn lại không có cảm hứng muốn nổi ả đàn bà phóng túng này. Cô ta nhỏ giọng thì thầm- “Người ta thực là muốn anh, thích anh mà.”
“Vậy sao?”- Âu Dương Đại An hỏi, nắm chặt tay cô ta. Hắn sao tin được loại đàn bà thế này?
Một cái gật đầu quyết đoán.
Âu Dương Đại An rút trên bàn một cái khăn tay miết lên mặt La Hiên rồi chìa gương ra.
“Cô xem cái quái quỷ gì đây?”
La Hiên cầm chiếc khăn, rồi nhìn vào gương mà run rẩy, mảng mặt được lau khác hoàn toàn với phần phấn trắng xung quanh. Nước da sạm đen, có cả vết giỗ và nám mà cô ta phải vất vả lắm mới che đi được. Lông mi theo tờ giấy ướt mà long ra một nửa, mascara lem nhem. Nửa môi lại thâm xì.
“An… em…em…”- cô ta run rẩy, không ngờ khuôn mặt thật lại bị Âu Dương Đại An phát hiện.
“Cút”- Âu Dương Đại An chỉ tay ra cửa, ánh mắt ánh lên tia lạnh lùng- “con đàn bà xấu xí, cô tưởng cô là mĩ nhân sao? Cút ngay.”
Quá xấu hổ cùng sợ hãi, cô người mẫu La Hiên vội vàng ôm mặt chạy ra ngoài, vừa chạy vừa thút thít khóc.
Chưa bao giờ tức giận như lúc này, những nữ nhân từng qua đêm với hắn, buổi sáng thường lén dậy trang điểm lại rồi nằm xuống. Không phải hắn không biết. Chỉ là một đêm nên cơ hồ hắn không quan tâm. Nhưng từ lần để ý Bạch Nhã Hiểu Nhi, vẻ đẹp quyến rũ tự nhiên của cô khiến hắn coi rẻ những người phụ nữ oanh oanh yến yến xung quanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT