Trên sườn núi Lư Sơn có một tửu điếm là chỗ nghỉ chân của Ngọc Diện Thư Sinh, lần nào đại hiệp ra vào Ngũ Lão Phong cũng vào tửu điếm đó nghỉ ngơi ăn uống. Lần ăn trưa cuối cùng và là bữa ăn kết thúc tính mạng của đại hiệp cũng ở trong tửu điếm ấy. Hiện giờ tửu điếm vẫn còn, chỉ thay đổi người chủ. Chủ điếm hiện thời cũng là đôi vợ chồng già, trông cũng vui vẻ như chủ điếm trước.
Lúc ấy khách trong tửu điếm chỉ còn có hai ông già. Hai vị khách qua đường đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc Ngũ Lão Phong.
Sắc mặc hai người đều có vẻ lo âu. Một người đã già trông rất nho nhã, vận áo dài màu lam, còn một người nửa thân hình vạm vỡ tóc đen nhánh mặc quần áo võ trang. Ông già áo lam thở dài một tiếng hỏi ông kia rằng:
“Cống Bắc huynh, trong thời gian một năm nay huynh đã phát hiện người nào khả nghi chưa?”
Ông già tóc đen lớn tiếng đáp:
“HoánNhiên huynh, thời gian một năm trời trôi qua nhanh chóng quá, đệ rất hổ thẹn vẫn chưa tìm ra được kẻ vu oan giá họa cho đệ. ”
Thì ra ông già mặc võ trang tóc đen là Nam Minh Nhất Kiếm La Cống Bắc, kẻ cường thù đại địch của NguyênThông mà chàng ngày đêm tìm kiếm mãi không thấy. Còn ông già văn vẻ là VôHìnhKiếmTônHoánNhiên cũng lừng danh giang hồ lâu năm. Ông ta là bạn thân của Thẩm, La hai nhà, không muốn hai bên đối địch với nhau gây nên một trận mưa máu gió tanh nên mới phá lệ ẩn cư, hạ sơn cùng Cống Bắc lên Ngũ Lão Phong tìm Thẩm Nhất Chi nói rõ sự thật cho họ Thẩm hay để cùng đối mặt với kẻ ném đá giấu tay.
Hoán Nhiên nói tiếp:
“Ngày hôm nay đệ với huynh đi tìm kiếm Thẩm lão. Đến bây giờ mới đi tìm e có muộn không? Nhất là thằng nhỏ họ Thẩm bị phái Võ Đang đánh chết rơi xuống vực thẳm, việc càng làm càng rắc rối thêm. ”
Cống Bắc nghĩ đến cái chết của NguyênThông rầu rĩ vô cùng, mất hết hào khí hồi nãy, buồn rầu đáp:
“Nhất Chi huynh là người hiểu biết, tính nết lại khoáng đạt, chúng ta chỉ cần thành thực nói chuyện với y. Đệ chắc chuyện này không khăn gì đâu. Chỉ sợ Nhất Tâm Cư sĩ Vương Hoán người bạn này tính nóng nảy, dễ xúc động và rất nhiều thành kiến, khó đối phó lắm. ”
“Theo ý đệ thì Cống Bắc huynh không nên lên Lư Sơn vội, để đệ gặp Thẩm lão trước và sắp đặt một địa điểm cho hai người gặp gỡ sau. ”
“Được huynh giúp đỡ cho như vậy, đệ rất lấy làm cảm động. ”
“Huynh ở đây chờ nhé, đệ đi đây. ”
Vô HìnhKiếm đứng dậy đang định đi thì bỗng thấy ba cái bóng người chạy tới.
Hoán Nhiên ngạc nhiên hỏi:
“Có Thẩm Nguyên Thông đấy không?”
Ông ta chưa nói dứt câu thì Thất Thất, Nguyên Thông và Tăng Bật, ba người đã phi tới trước bàn của hai vị cao nhân rồi.
Thần Thâu trợn mắt nhìn Cống Bắc nhe bộ răng vừa cười vừa hỏi:
“Hai người còn chưa lên núi ư?”
Cống Bắc lễ phép đáp:
“Mời Thất huynh ngồi. ”
Đồng thời ông ta lại đưa mắt nhìn Nguyên Thông trong lòng rất ngạc nhiên vì thấy chàng nọ không những chưa chết, mà trông đôi ngươi của chàng cũng biết nội công đã tiến bộ hơn trước nhiều và ra vẻ người lớn chứ không ngây thơ như mấy tháng trước ông đã gặp.
Hoán Nhiên thấy NguyênThông với Tăng Bật hai người đều là hai thiếu niên rất có tương lai, nhưng không hiểu sao hai người lại đi cùng Thất Thất. Ông ta cau mày lại tỏ vẻ nghĩ ngợi.
Thất Thất là người đã yêu ai thì yêu cực kỳ và đã ghét ai thì cũng như vậy. Bây giờ y đã theo về phía NguyênThông nên ghét Cống Bắc hết sức, nên không thèm đếm xỉa đến Cống Bắc, quay đầu lại nói với NguyênThông rằng:
“Tiểu Thẩm, La lão nhi tuy nhuộm đen bộ tóc nhưng dù trăm năm không gặp gỡ cũng không thoát khỏi đôi mắt già này. ”
Nguyên Thông trợn ngược đôi lông mày lên, hai mắt đỏ ngầu, nhưng tới trước mặt Cống Bắc cười nhạt và hỏi:
“Lão tặc, ta tưởng ngươi ẩn núp suốt đời không ló mặt ra giang hồ nữa. Không ngờ bây giờ gặp ngươi ở đây. Vậy ngươi có lời gì bào chữa không?”
Cống Bắc đã từng trải qua bao nhiêu phong ba bão táp. Tuy người rất cương trực nhưng ông biết đối xử với một người ít tuổi, thiếu kinh nghiệm như NguyênThông không thể nào khuất phục bằng lý luận hay võ công được. Chỉ có một cách là dùng tình cảm mới thu phục được chàng ta thôi. Nhưng bây giờ đang có ấn tượng rất xấu với ông. Như vậy phương pháp duy nhất lấy lòng Nguyên Thông đã bế tắc, ông ta đành phải đợi chờ thời cơ thuận tiện.
Vì vậy, ông ta cứ ngồi thẳng người như thường, mồm tủm tỉm cười và hỏi lại rằng:
“Tiểu hiệp tới vừa lúc lắm. Lão đang định nhập sơn thăm lệnh đường đây. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Chẳng hay tiểu hữu nghĩ sao?”
Nguyên Thông càng tức giận thêm:
“Lư Sơn này có phải là chỗ để cho những loại tiểu nhân như ngươi lui tới để làm điên đảo thị phi đâu. ”
Cống Bắc không hổ thẹn là một vị kỳ nhân, đức tính nhẫn nại của ông quả thực hơn người. NguyênThông ăn nói vô lễ như thế mà ông ta vẫn tươi cười chứ không biến sắc mặt hay tức giận gì hết.
Vô Hình Kiếm Tôn Hoán Nhiên nói, Nguyên Thông ngẩn người ra vì xưa nay gia phong nhà họ Thẩm nổi tiếng trên giang hồ, dù Cống Bắc là kẻ thù giết cha chàng, nhưng chàng không nên ăn nói vô lễ như thế. Vì vậy chàng hổ thẹn mặt liền biến sắc.
Lúc ấy, Tăng Bật đã trợn ngược đôi lông mày lên giận giữ hỏi:
“Ông là ai? Nếu ông e không có người đấu với ông thì tôi sẽ vui lòng tiếp ông vài hiệp. ”
Trông bề ngoài của HoánNhiên rất nho nhã, nhưng y không tốt nhịn bằng Cống Bắc. Với võ công và thân phận của ông ta khi nào chịu để cho một kẻ hậu bối như Tăng Bật ăn nói vô lễ, ông nổi giận cười gằn mấy tiếng rồi đáp:
“Lão phu không bước chân vào giang hồ đã mấy chục năm rồi không ngờ mắt của các bọn hậu sinh lại mọc trên trán như vậy (ý bảo Tăng Bật không coi những người bề trên vào đâu). ”
Võ công của Hoán Nhiên chỉ kém La Cống Bắc một chút thôi nên được thiên hạ tặng cho cái biệt hiệu là Kiếm Linh. Đa Chỉ Thần Thâu Thất Thất biết rõ lai lịch của ông ta. Y không biết tài ba của Tăng Bật ra sao nên nhắc nhở người cùng bọn với mình rằng:
“Chú Tăng Bật, ông ta là VôHìnhKiếmTônHoánNhiên đấy. ”
Ngờ đâu Tăng Bật tuy biết tên tuổi của Vô Hình Kiếm rồi trong lòng hơi hoảng sợ thực, nhưng y vẫn không chịu lép vế, lớn tiếng cả cười nói tiếp:
“Nguyên huynh dám đấu với lão già Nam Minh Nhất Kiếm chẳng lẽ tôi lại sợ kẻ hạng nhì hay sao?”
Thấy Tăng Bật khinh thường mình như vậy, Hoán Nhiên biến sắc mặt đứng dậy dùng tay thay kiếm múa một vòng, tuy chưa tấn công nhung cũng đã cho mọi người thấy khí độ của bậc tôn sư một môn phái như thế nào.
Tăng Bật mới biết Vô Hình Kiếm lợi hại như, trong lòng hoảng sợ và tự biết tài ba của mình còn kém đối phương xa. Nhưng y tính rất kiêu ngạo và bướng bỉnh, dù sợ mà y vẫn rút trường kiếm ra đứng thủ thế.
La Cống Bắc chỉ thoáng trong hình dáng và thủ pháp của Tăng Bật cũng đã biết tài nghệ của y non nớt, kém cỏi như thế nào rồi. Lão hiệp cười ha hả xen lời nói:
“Thôi, anh Hoán Nhiên hãy ngồi xuống chẳng lẽ anh không sợ NgôThiền hòa thượng, thầy của y bảo anh là người lớn ăn hiếp trẻ con hay sao?”
Vô HìnhKiếm mới nguôi cơn giận ngồi xuống đáp:
“Không ngờ lão hòa thượng ấy có một đồ đệ xấu tính đến thế này. ”
Tăng Bật thấy đối phương nói tên sư phụ và lai lịch của mình rồi, không thể giả bộ làm ngơ không biết hai người như hồi nãy nữa. Và trong lòng cũng hơi hổ thẹn, nhưng y rất nhanh trí vội thay đổi nét mặt và đỡ lời:
“Tiểu bối nghe tiếng lão tiền bối kiếm thuật vô song, định giả bộ không quen biết để mong được lãnh giáo vài thế kiếm. Ngờ đâu tiền bối lại biết rõ tiểu bối như vậy. ”
Hoán Nhiên thấy đối phương đã chịu nhún nhường, mới nguôi cơn giận nét mặt hòa nhã mỉm cười đáp:
“Vì lão không biết lai lịch và thân thế của tiểu hiệp, nên vừa rồi cũng hơi nóng tính một chút. Bây giờ lão nghĩ lại rất lấy làm áy náy. Nhưng ta với thiếu hiệp là kẻ thứ ba, vậy chúng ta phải nên khách quan mới được. ”
Tăng Bật không biết nói gì nữa, chỉ đưa mắt liếc nhìn NguyênThông rồi lui về phía sau một bước, đứng sang một bên.
Nguyên Thông vẫn còn giận dữ nhìn La Cống Bắc nhưng giọng nói đã dịu hẵn, hỏi tiếp:
“Không hiểu tiên phụ có gì thất đức mà để lão tiền bối ra tay hạ sát như vậy? Nếu lão tiền bối kể được tội của tiên phụ và có tang chứng hẳn hoi thì tiểu bối không những không dám nói đến chuyện báo thù, còn xin tự sát ngay tại đây để tạ lỗi xúc phạm vừa rồi. Bằng không ngày hôm nay lão tiền bối đừng có hòng ra khỏi Lư Sơn này. ”
Tuy NguyênThông đã dịu giọng và xưng hô là lão tiền bối nhưng giọng nói của chàng vẫn còn gay gắt và bi phẫn khiến ai nghe thấy cũng phải cảm động vô cùng.
Cống Bắc nghe xong ngẩn người ra không biết trả lời thế nào cho phải. Ông biết NguyênThông là người có thành kiến rất sâu, nếu mình trả lời không khéo thì đừng có mong lên trên núi giải thích với Bạch Phát Tiên Ông nữa. Nên ông suy nghĩ một hồi mới trả lời:
“Quý hồ tiểu hiệp nén được lửa giận thì bất cứ tiểu hiệp hỏi câu nào lão phu cũng vui lòng trả lời liền. ”
Nguyên Thông cố hết sức nén lửa giận xuống nhưng thần sắc của chàng vẫn không thay đổi:
“Tuy tiểu bối hãy còn ít tuổi thực nhưng cũng biết phân biệt thực hư như thế nào. ”
Lời nói của chàng rất mỉa mai chửi Cống Bắc một cách nho nhã vô cùng. HoánNhiên định lên tiếng trả lời hộ Cống Bắc, nhưng lão hiệp đã đưa mắt ra hiệu bảo ông ta đừng có nhúng vào, rồi lão hiệp tủm tỉm cười và cương quyết đáp:
“Tiểu hiệp nói cách nhận xét của mình trước, hay là muốn lão phu bày tỏ ý kiến trước. ”
“Tùy ngài muốn thế nào cũng được. ”
“Căn cứ vào cái gì mà tiểu hiệp lại bảo lão phu đã ám sát lệnh tôn?”
“Tiểu bối có cách làm cho lão tiền bối phải tự nhận là hung thủ. ”
Nói xong, NguyênThông quay đầu lại nói với Thần Thâu Thất Thất:
“Thất lão làm ơn đi mua hộ con dê rừng cho tiểu đệ. ”
Thần Thâu ngạc nhiên vô cùng và trả lời:
“Muốn lập thề ở miếu thành hoàng chỉ cần cắt tiết gà cũng được, việc gì phải dùng đến dê như vậy. ”
Tuy y nói thế, nhưng y đã nghe lời NguyênThông mà đi luôn.
Thần Thâu vừa đi khỏi, Cống Bắc rất mong NguyênThông nói thêm vài lời nữa nhưng chàng nọ rất khôn ngoan không muốn nói nhiều vì sợ nói sai một chữ thì hỏng hết kế hoạch của mình. Nên chàng cứ làm thinh chỉ đi đi lại lại thôi.
La Cống Bắc rất ngạc nhiên không hiểu NguyênThông định đối phó với mình bằng cách nào nên cứ cau mày lại suy nghĩ. Cũng may Thần Thâu đi một lát đã đem được một con dê trắng béo lẵn về và nói:
“Nếu ai có tật thì đừng có thề thốt ở trước thần thánh nữa. ”
Nguyên Thông cảm ơn Thần Thâu xong, quay lại nói với Cống Bắc rằng:
“Xin lão tiền bối dùng Lục Dương Cương Chỉ điểm chết con dê này hộ tiểu bối. ”
Cống Bắc chần chừ đáp:
“Hà tất phải vô cớ sát sinh như thế?”
“Chẳng lẽ lão tiền bối không nhẫn tâm hạ thủ giết một con dê hay sao?”
Bất đắc dĩ Cống Bắc thở dài một tiếng giơ ngón tay trỏ lên cong lại và búng ra rồi trả lời:
“Bây giờ tiểu bối đã hài lòng chưa?”
Con dê nọ lặng lẽ lăn ra chết, đủ thấy thủ pháp của Cống Bắc xảo diệu, công lực thâm hậu và oai lực của Lục Dương Cương Chỉ lợi hại như thế nào. Nếu mọi người không chăm chú thì không sao biết được ông ta đã ra tay giết con dê bằng cách nào.
Nguyên Thông đưa tay vào ngang lưng con dê nâng lên, đầu và chân của con dê đều chúc xuống. Rồi chàng khẽ vung tay một cái bỗng con dê cuộn bốn chân lại như một sợi dây thừng buộc vào nhau vậy, làm xong chàng vứt con dê xuống đất và hỏi mọi người rằng:
“Con dê này chết rồi nhưng các vị có nhận xét thấy cái chết của nó rất đặc biết không?”
La Cống Bắc lớn tiếng cười đỡ lời:
“Bất cứ người hay vật đã bị Lục Dương Cương Chỉ của lão phu giết chết thì người sẽ mềm nhũn như không có xương và thân xác không bao giờ cứng rắn được. ”
Nguyên Thông bổ khuyết:
“Người bị Lục Dương Cương Chỉ giết chết không có thương tích nào hết. ”
Cống Bắc nói:
“ Tiểu hiệp nói rất đúng và không có môn võ công nào có thể so sánh với Lục Dương Cương Chỉ được. ”
Nguyên Thông lại thận trọng hỏi tiếp:
“Trên thiên hạ có mấy người luyện thành công môn Lục Dương Cương Chỉ và có hỏa hầu như lão tiền bối?”
Cống Bắc đáp:
“Lão thiết nghĩ chỉ có những vị trưởng bối của sư môn lão phu hơn được lão thôi còn lão dám chắc khắp thiên hạ không có một người nào luyện được môn Lục Dương Cương Chỉ cao thâm như lão. ”
“Xin hỏi lão tiền bối những vị trưởng bối đó hiện giờ còn tồn tại không?”
Cống Bắc biết NguyênThông hiểu lầm mới hỏi như vậy vội trả lời:
“Theo lão phu biết thì các vị ấy đã quy tiên hết rồi. ”
“Có phải lão tiền bối nói môn võ công này chỉ có một môn phái của lão tiền bối biết thôi, và không dạy cho môn phái khác phải không?”
Nói tới đó, chàng nghiêm nét mặt hỏi tiếp:
“Như vậy thì chính lão tiền bối giết chết tiên phụ rồi. Xác của tiên phụ cũng mềm nhũng như bông như vậy lão tiền bối còn có thể nói là người khác hạ sát nữa không?”
Cống Bắc thấy NguyênThông nói như vậy biến sắc mặt, đứng ngay dậy hỏi lại:
“Có thực như thế không?”
“Gia tổ cũng nói như vậy. ”
Cống Bắc uể oải ngồi xuống vẻ mặt hoài nghi và lẩm bẩm nói:
“Không phải lão phu ra tay, vậy ai lại có công lực như thế?”
Vô HìnhKiếm đưa mắt nhìn Cống Bắc vẻ mặt và thái độ cũng gây cấn vô cùng.
Nguyên Thông với giọng lạnh lùng nói tiếp:
“Tiểu bối còn có một vật chứng khác khiến lão tiền bối phải cúi đầu nhận tội cho mà xem. ”
Nói xong, chàng móc túi lấy cái thẻ Ly Hỏa Lệnh ra ném lên trên mặt bàn rồi nói tiếp:
“Vật này là vật gì đây?”
Cống Bắc cầm cái thẻ Ly Hỏa Lệnh lên xem rồi sắc mặt của ông dịu dần và hai mắt sáng hẳn lên.
Nguyên Thông thấy ông cầm cái thẻ nghĩ ngợi mãi không trả lời vội hỏi tiếp:
“Thẻ này là thẻ giả ư?”
“Không giả, không giả đâu. ”
“Nếu không phải là thẻ giả, chủ nhân của nó không dám nhận nó là của mình hay sao?”
Cống Bắc cố nén giận đáp:
“Cái thẻ này không ở trong người lão phu đã hơn ba mươi năm rồi. ”
“Vô lý, không ai tin được. ”
Thì ra những tín vật của những người có tên tuổi ở trên giang hồ đi tới đâu cũng tựa như chủ nhân của nó đã có mặt tới đó, và hậu quả của những việc xảy ra ở nơi đấy, chủ nhân của vật đó phải chịu trách nhiệm trước rồi mới đi trường phạt người gây nên tai họa.
Cống Bắc là người có địa vị bậc nhất võ lâm, có khi nào lại chối cãi nên ông ta nghiêm nét mặt ung dung hỏi:
“Có phải tiểu hiệp muốn lão phu tự tử nơi đây không?”
“Tùy lão tiền bối muốn thế nào cũng được. ”
Cống Bắc hỏi như thế là vì thể diện mà hỏi. Không ngờ NguyênThông lại không để cho ông ta có lối thoát. Nên ông chỉ thở dài một tiếng rồi nói với HoánNhiên rằng:
“Lão phu chết rồi xin Tôn huynh giao cái thẻ Ly Hỏa Lệnh này cho đứa cháu Tích Tố và bảo nó không được tầm thù Thẩm thiếu hiệp, nhưng dù sao nó cũng phải điều tra cho ra vụ này để chứng minh lão phu không có điều gì thất lỗi với nhà họ Thẩm. ”
Nguyên Thông nghe thấy Cống Bắc nói đến tên TíchTố mũi lòng vô cùng, khấn thầm:
“XinTố muội lượng thứ cho ngu huynh, ngu huynh thể nào cũng chết để tạ tội. ”
Lúc ấy, không những Nguyên Thông rầu rĩ mà cả Tăng Bật trong thấy cái thẻ Ly Hỏa Lệnh cũng gợi lại những chuyện vào hồi nhỏ.
Hình như trong nhà y cũng có thờ một cái thẻ Ly Hỏa Lệnh như thế này. Nhưng y không hiểu tại sao lại thờ cái thẻ như thế. Cho nên bây giờ cũng lẵng lặng suy nghĩ không dám nói nữa lời.
Hoán Nhiên lắc đầu đáp:
“Việc này chưa rõ thực hư ra sao, đệ khuyên La huynh không nên thực hành hạ sách. ”
Cống Bắc đưa mắt nhìn Nguyên Thông, ngờ đâu chàng quay mặt đi làm như không thấy. Lão hiệp gượng cười hỏi VôHìnhKiếm:
“NếuTôn huynh là đệ thì Tôn huynh sẽ xử trí ra sao?”
Hoán Nhiên nước mắt chạy quanh nhưng vẫn ngẩng mặt lên, đáp:
“Trước hết huynh hãy cho biết về cái thẻ này đã. ”
Cống Bắc đáp:
“Ba mươi năm trước lão phu gặp một võ sư tên là Tăng Đại Thành bị TháiHàng tứ hung làm khốn, lão phu liền xông ra khuyên răng tứ hung mấy câu như vậy cứu được họ Tăng thoát chết. Đồng thời lão phu sợ tứ hung trở lại ám hại nhà họ Tăng nên đã tặng cho Đại Thành một cái thẻ Ly Hỏa Lệnh và cũng quên không thâu hồi cái thẻ lệnh này. Không hiểu tại sao thẻ lệnh này lại xuất hiện giang hồ khiến lão phu phải chịu trách nhiệm lớn lao này. ”
Hoán Nhiên nghe xong mặt tỏ vẻ kinh hải hỏi tiếp:
“Tăng Đại Thành có phải là tổng tiêu đầu của KimLăngTứ Đại tiêu cục không?”
“Tôn huynh quen biết y hay sao? Hiện giờ ở đâu?”
Vô HìnhKiếm vẻ mặt rầu rĩ mãi mãi không nói được lời nào. Cống Bắc lại tưởng người lo âu hộ mình nên không hỏi tiếp, chỉ có nói với NguyênThông:
“n cừu của lão phu với tiểu hiệp tới đây là hết, mong tiểu hiệp đừng có làm lớn chuyện này thêm lụy đến người nhà của lão nữa. ”
Nguyên Thông là người rất kiêu ngạo trong lúc tức giận, chàng có thể xé kẻ địch ra làm muôn mảnh, lóc da ăn thịt, nhưng chàng không nhẫn tâm trông thấy đối thủ chết một cách ung dung không phản kháng tí nào, chàng rối trí khôn tả tự khiển trách mình và suýt tý la lớn lên mấy tiếng cho đỡ khó chịu. Trong lúc tâm trí chàng rất mâu thuẫn thì Tăng Bật đứng cạnh cũng bối rối không kém, sắc mặt của y thay đổi luôn luôn. Không biết y đau đớn hay giận dữ, chỉ thấy y nước mắt giàn dụa, từ từ đi tới cạnh bàn cầm cái thẻ Ly Hỏa Lệnh, lớn tiếng hỏi:
“Lão tiền bối, xin cho phép tiểu bối được hỏi vài lời: ‘Chẳng hay cái thẻ lệnh này có phải là cái thẻ mà lão tiền bối tặng cho nhà họ Tăng năm xưa không?”
Nguyên Thông thấy bạn can thiệp vội la lớn:
“Đại ca!”
Tăng Bật vẻ mặt đâu khổ đáp:
“Nguyên đệ, việc này không nên hồ đồ, hiền đệ còn phải tìm thêm bằng chứng nữa mới được. ”
Y vừa nói vừa cầm cái thẻ lên ngửi, mặt chàng nhợt nhạt thêm với giọng run run nói:
“La lão tiền bối nói không sai chút nào, vì nhà họ Tặng đặt cái thẻ này lên bàn thờ để phụng dưỡng quanh năm, vì vậy nó vẫn còn sặc những mùi hương trầm, chỉ đưa lên mũi ngửi là biết liền. ”
Nói tới đó, y quỳ xuống trước mặt Cống Bắc với giọng bi đát hào hùng nói tiếp:
“Tiểu bối là Tăng Bật, tiên phụ chính là người đã được lão tiền bối tặng cho cái thẻ này. Xin lão tiền bối hãy nhận một lạy của tiểu bối. ”
Nói xong, y cung kính vái lạy.
Cử chỉ của Tăng Bật làm cho ai nấy đều ngạc nhiên nhưng thái độ bất thường của VôHìnhKiếm lại càng làm cho mọi người ngạc nhiên thêm. Ông ta đỡ Tăng Bật dậy rơi nước mắt hỏi:
“Có phải lệnh đường họ Tôn tên là HuệLang không?”
Tăng Bật ngạc nhiên nhưng gật đầu nhận phải.
“Ông ngoại cả tiểu hiệp có phải là TônHoán Đường không?”
Tăng Bật lại gật đầu. VôHìnhKiếm vẻ mặt cảm động hỏi tiếp:
“Thế tiểu hiệp có biết lão phu là ai không?”
Tăng Bật ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn HoánNhiên nói:
“Tiểu bối tuổi hãy còn nhỏ, cả nhà đã bị kẻ thù tiêu diệt hết, vì vậy tiểu bối không dám nhận liều. ”
Hoán Nhiên vừa khóc vừa nói:
“Lão chính là anh em ruột của ông ngoại cháu đấy, cháu có biết không?”
Tăng Bật kêu lên một tiếng quay lại ôm lấy Hoán Nhiên.
Cống Bắc không ngờ có sự gặp gỡ như vậy. Câu chuyện của Tăng Bật không khác gì nói đỡ cho lão một nữa rồi. Chỉ một nữa câu chuyện này cũng đủ làm cho NguyênThông nguôi giận rất nhiều.
Lúc ấy, HoánNhiên hỏi Tăng Bật về chuyện cả nhà họ Tăng bị kẻ thù giết chết như thế nào? Tăng Bật nức nở khóc và kể lại cho HoánNhiên nghe.
Trong lúc hai ông cháu nói chuyện, Cống Bắc với NguyênThông đều nghỉ ngơi. HoánNhiên gạt lệ nói với NguyênThông:
“Lão chắc việc này thế nào cũng có người ở giữa âm mưu hám hại mong tiểu hiệp nên xét kỹ lưỡng. ”
Tăng Bật cũng nhìn NguyênThông với vẻ mặt băn khoăn chờ xem người anh em kết nghĩa đối xử Cống Bắc ra sao?
Nguyên Thông là người rất thông minh thấy tình hình như vậy đã hiểu ngay. Chàng biết Cống Bắc không phải là hạng người hãm hại người ngay. Chàng đang dịu cơn giận thì bỗng nghĩ ra một việc khác. Vì sự quá thông minh đó đã làm cho chàng như con tằm tự nhã tơ ra cuốn chặt lấy mình. Chàng bỗng giận dữ quát tháo:
“Không, biết đâu kẻ giết cả nhà Tăng đại ca để lấy lại cái thẻ Ly Hỏa Lệnh này lại chả là La Cống Bắc, vì ngoài y ra không ai biết nội dung của việc này hết. ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT