Mặt trời đã lặn về phía Tây, chim chóc đang bay về rừng, các nơi làng mạc đều có khói lam chiều bốc lên nghi ngút.

Lúc ấy đang là trung tuần tháng bảy, một buổi chiều nọ, cách ngày Kiếm Phi bị đánh rớt xuống sông ba tháng.

Trên một ngọn núi cao ở dãy Lục Thiều, một thiếu niên công tử mặc áo dài trắng đang đứng ngắm nhìn về phía trước. Chàng là Kiếm Phi vừa ở trong lòng núi đi ra.

Chàng thở dài một tiếng rồi bụng bảo dạ rằng :

- “Từ ngày hôm nay trở đi, ta phải xưng hùng trên võ lâm để trả mối thù của mình, đồng thời còn phải thăm dò cho ra thân thế của mình nữa”.

Chàng biết võ công của mình đạt tới mức thượng thừa, ít có người địch nổi mình rồi.

Nói tóm lại, chàng ước lượng võ công của mình đã đạt tới mức hỏa hầu hạng nhất trên giang hồ, nếu một đấu với một, chưa chắc có một cao thủ nào địch nổi được chàng, nên chàng khoái trí vô cùng. Chàng nhìn trời, rú lên một tiếng thật dài. Tiếng rú của chàng vọng xa mấy mươi dặm. Chàng vừa rú xong đã nghe thấy đằng xa có một tiếng rú vọng tới. Chàng đã nhận ra tiếng rú đó của Lệ Quỷ Phương Thiên, chàng tươi cười nhạt một tiếng rồi lẩm bẩm nói :

- Ta đang định đi kiếm ngươi, không ngờ ngươi lại tự dẫn xác tới.

Chàng vừa nói dứt, liền cất giọng rú lên một tiếng nữa, tiếng rú này của chàng chứa đầy khiêu khích tính.

Quả nhiên đối phương lại rú thêm một tiếng trả lời, nhưng lầnnày tiếng rú của y đã gần hơn nhiều. Tiếng rú đó vừa dứt, Kiếm Phi khẽ cau mày lại, vì chàng cảm thấy võ công của Phương Thiên hình như tiến bộ hơn trước nhiều. Chàng suy nghĩ giây lát liền vỡ nhẽ ngay, và bụng bảo dạ rằng :

- “Trận kịch chiến ba tháng trước, thảo nào ta lại thua một cách thảm khốc như thế!”

Câu Hồn Quỷ Vu Kim bị thế võ kỳ lạ của ta đã thương không gì làm lạ, nhưng chưởng của Phương Thiên đánh ta ở trên sườn núi, sao công lực của y lại mạnh đến thế? Nếu lúc bấy giờ Phương Thiên đã bị thương rồi thì y làm gì còn quay trở lại được để đánh lén mình như vậy? Nhưng hiện giờ bất cứ công lực Phương Thiên cao siêu đến đâu ta cũng không sợ Nguyên nhân là ta đủ sức thắng nổi y rồi...

Chàng đang suy nghĩ thì dưới núi đã có hai tiếng cười nhạt vọng lên. Tiếp theo đó có hai bộ mặt lầm lì trông rất kinh khủng cùng mặc áo vàng, người gầy gò, đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách chàng không xa.

Hai người đó chính là Lệ Quỷ Phương Thiên với lão tam Kiếp Phách Quỷ Trần Kỳ của nhóm Lục Thiều tam quỷ. Hai tên ấy vừa trông thấy mặt chàng đã tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng. Phương Thiên cười nhạt một tiếng và nói :

- Tiểu tử! Vắng mặt có ba tháng không ngờ ngươi đã làm bộ làm tịch như thế rồi.

Kiếm Phi lạnh lùng đáp :

- Tại hạ tới đây muốn đòi lại món nợ ba tháng trước. Nhưng lần này tại hạ phải lấy lại cả vốn lẫn lãi.

Trần Kỳ ngửng mặt lên trời, cười như điên khùng nói tiếp :

- Tiểu tử! Có lẽ ngươi đã ăn gan báo mật hùm mới dám tới Lục Thiều Sơn này mà quấy nhiễu như vậy! Lần trước cũng hên cho ngươi, nên ngươi mới thoát chết. Còn lần này thì ngươi đừng có hòng rời khỏi nơi đây.

Kiếm Phi cười nhạt một tiếng đáp :

- Với hai cái đồ han rĩ như hai ngươi thật chưa xứng giữ nổi ta!

Phương Thiên cười nhạt luôn mồm nói tiếp :

- Xứng hay không, tiểu tử cứ việc thử sẽ biết liền...

Y vừa nói tới đó đã múa chưởng nhằm đầu Kiếm Phi tấn công luôn. Đồng thời Trần Kỳ cũng giơ tay lên ném luôn. Liền có hai luồng khói đen tanh hôi khôn tả bắn vào mắt mũi Kiếm Phi, và hai tay của y còn nhằm năm yếu huyệt ở trước ngực đối thủ mà điểm tới tấp nữa.

Kiếm Phi không ngờ đối phương vừa nói đánh là đã ra tay tấn công ngay, chàng vội giở môn khinh công tuyệt đỉnh là “Nhất Tuyến Phiêu” ra, người chàng như một luồng khói đen cứ xuyên qua chưởng phong của đối phương mà tránh né.

Thoạt tiên Phương Thiên với Trần Kỳ nghe tiếng rú của kẻ địch đã biết võ công của đối phương rất cao siêu, nhưng vì chúng ngông cuồng quen đi rồi, dù địch thủ tài ba đến đâu, đã vào tới đất của chúng là chúng không coi người đó vào đâu. Vì nếu chúng địch không nổi đã có sư phụ của chúng là Lục Thiều Ma Quân sẽ tới cứu viện.

Bất cứ việc lớn nhỏ thế nào của võ lâm, hễ Lục Thiều Ma Quân đã ra mặt giải quyết là xong liền.

Khi chúng trông thấy rõ kẻ địch chính là Đặng Kiếm Phi mà ba tháng trước đã chặt gãy tay phải của Vu Kim, sau bị Phương Thiên đánh rớt xuống sông, chúng yên trí là chàng đã chết rồi. Ngờ đâu bây giờ lại trông thấy chàng đứng sừng sững ở đó nên chúng kinh ngạc vô cùng.

Chúng trông thấy mặt của Kiếm Phi đã biết chàng không những nội thương đã lành lặn, mà công lực lại còn tinh tiến hơn trước nhiều. Cho nên chúng vừa tiến lên đã ra tay tấn công liền là thế.

Không ngờ cả hai cùng ra tay, thế công của chúng lợi hại vô cùng, nhưng chỉ thấy cái bóng trắng thấp thoáng đã mất tung tích của đối phương ngay.

Phương Thiên và Trần Kỳ thấy vậy liền giật mình kinh hãi, không hẹn mà nên, chúng cùng rút “Ngũ Độc Liên Tử trảo” ra, rồi cả hai múa tít chiến khí giới dị hình ấy, bảo vệ lấy toàn thân rồi mới đột nhiên quay mình lại. Chúng liền thấy Kiếm Phi mồm cười nhạt, hai tay khuỳnh về phía sau, đứng ở chỗ cách chúng hơn trượng.

Thật là nhục nhã hết sức, Phương Thiên với Trần Kỳ không sao nhịn được, liền song song quát lớn một tiếng và múa “Ngũ Độc Liên Tử trảo” lên, tựa như hai con rết đen tanh hôi khôn tả, và có khói đen bốc lên, rồi chia ra làm hai mặt xông lại tấn công Kiếm Phi.

Đồng thời những ngón tay của độc trảo đột nhiên buông thõng xuống. Chúng vận cả chân khí đã chuẩn bị phun nước độc ra. Chúng lợi hại thật, hai sợi xích Liên Tử trảo cứ múa tít, những gai và móc độc của môn ám khí ấy như vũ như bão, nhằm Kiếm Phi tấn công xuống.

Kiếm Phi thấy đối phương ra tay hung ác như vậy, liền nghĩ thầm :

- “Không ngờ tài ba của chúng lại lợi hại đến thế! Như vậy sư phụ của chúng Lục Thiều Ma Quân chắc cũng không kém gì nghĩa phụ của ta đâu!”

Chàng chỉ nghĩa phụ đó tức là Phiến Ma.

Phương Thiên với Trần Kỳ đã bóp cái chốt của Ngũ Độc Liên Tử trảo và trong những ngón tay sắt ấy liền phun ra những khói độc vào người Kiếm Phi. Nhưng bọn chúng có biết đâu võ công chàng hiện giờ rất cao siêu, nên đối với thuốc độc chàng không còn sợ hài như trước nữa, mà thuốc độc gì cũng không thể qua được mắt chàng. Chàng ngửi thấy nước độc ấy tanh hôi như vậy liền cười nhạt một tiếng, bụng bảo dạ :

- “Cũng may lần trước ta may mắn được trôi vào động phủ của Bích Vân kiếm khách, bằng không ta đã bị toi mạng bởi thứ độc này rồi”.

Trong lòng nghĩ thầm như vậy, chàng đột nhiên mở hai mắt ra, rồi hai tay giơ lên chộp luôn mười sáu cái, liền có những luồng cương khí tỏ ra phá tan làn ánh sáng đen của kẻ địch.

Phương Thiên với Trần Kỳ thấy vậy cả kinh, không ngờ cương khí của đối phương lại lợi hại như vậy! Nhưng cả hai đều không hẹn mà nên lại nhún chân một cái cùng nhảy xổ lại hợp sức vây đánh chàng. Lần này chúng giở “Ngũ Độc nhị thập tứ giả”, tuyệt nghệ của núi Lục Thiều ra.

Chỉ thấy hai đạo ô quang sáng quắc vừa nhanh vừa lập lòe và cũng tựa như cuồng phong vũ bão, nhằm người Kiếm Phi lấn át tới. Dưới ánh nắng chiều tà, trông thấy những ánh sáng của những cái móc độc ở trên hai sợi Liên Tử trảo tỏa ra trông càng đẹp mắt và những luồng ánh sáng ấy kết thành một cái lưới đang úp chụp vào người Kiếm Phi.

Đồng thời chúng lại trông thấy người của Kiếm Phi có một làn hơi ngũ sắc bốc lên để chống đỡ cái lưới có ánh sáng đen kia.

Nghe nói pho “Ngũ Độc nhị thập tứ giả” này là của Lục Thiều Ma Quân sau khi quy ẩn mới nghĩ ra được pho liên pháp ác độc như vậy.

Mục đích thứ nhứt của y để lúc tái xuất giang hồ sẽ tăng cường oai thế cho mình, còn mục đích thứ hai là y muốn mấy tên đồ đệ của mình được liệt vào hàng cao thủ của võ lâm. Cho nên từ trước đến nay chúng chưa giở pho võ công ác độc này ra bao giờ.

Nhưng hôm nay, chúng thấy nếu đối phương không phải là Kiếm Phi thì cũng chưa chắc đã giở pho kiếm pháp này ra đâu. Khi chúng đã giở pho võ công này ra rồi thì đối phương muốn toàn vẹn rút lui thì quả thực không thể nào được.

Lúc ấy Kiếm Phi liền cười nhạt một tiếng. Chàng đã giở “Long Phụng cương khí” ra bảo vệ lấy thân mình rồi lại giở “Long Vân Độn” thân pháp ra xông ngay vào làn hắc khí để cướp khí giới của đối phương. Động tác của chàng nhanh khôn tả, chỉ thoáng cái chàng đã phản công một cách rất lợi hại rồi. Chàng múa tít hai bàn tay tấn công lia lịa, đẩy cho làn ánh sáng đen phải bắn sang tứ phía.

Đôi bên đã đấu được ba mươi hiệp bỗng nghe có tiếng kêu “bùng”, bóng người đã chia rẽ ra và máu tươi bắn rơi tung tóe như mưa vậy. Tiếp theo đó tiếng kêu “lộp bộp”, thì Trần Kỳ đã đứng không vững, ngã lăn xuống đất, trên đầu vai của y đã bị thủng năm lỗ, máu tươi phun ra ngoài không ngớt.

Phương Thiên đứng ở đó cách một trượng, tay cầm Liên Tử trảo nhưng sợi dây xích ấy lại để ở dưới đất, nét mặt y tái mét, hai mắt lờ đờ, nhưng vẫn nhìn vào mặt Kiếm Phi.

Kiếm Phi mặt nghiêm nghị, tay đã cướp được sợi Liên Tử trảo của Trần Kỳ rồi.

Chàng cười nhạt một tiếng, cầm sợi dây xích dùng tay trái quật một cái liền hóa thành một đạo ô quang nhằm Trần Kỳ ở dưới đất tấn công tới...

Phương Thiên rú lên một tiếng rất quái dị, múa sợi Liên Tử trảo nhảy lại bảo vệ Trần Kỳ đang nằm mê man ở dưới đất, nhưng y tới quá muộn, đã thấy Liên Tử trảo đánh trúng vào ngực vào bụng của Trần Kỳ rồi, ngờ đâu sợi Liên Tử trảo ấy bị lệch sang bên, cắm sâu vào tảng đá ở Trần Kỳ chừng nửa thước.

Kiếm Phi giật mình kinh hãi vì sự thực chàng cố ý quật vào người Trần Kỳ chứ không định đánh vào tảng đá ở bên cạnh y, sao bây giờ sợi dây bỗng bắn tréo sang bên như thế? Như vậy, chắc chỗ gần đó thể nào cũng có một người tài ba ẩn núp chứ không sai.

Kiếm Phi liền cười nhạt một tiếng và hỏi :

- Vị cao nhân nào lại tới đây giúp sức họ Lục Thiều tam quỷ thế?

Chàng chưa nói dứt, đằng sau tảng đá đã có một người trông rất quái dị, tuổi trạc trung niên từ từ bước ra.

Người này thân hình tầm thước, mặt đỏ bừng, đầu to như cái đấu, tóc xõa xuống vai và bù rối, hai mắt tia ra hai luồng sáng kỳ lạ.

Người đó vừa xuất hiện, vẻ mặt giận dữ nhìn thẳng vào Kiếm Phi rồi lạnh lùng đáp :

- Tiểu tử! Mau báo cho ta biết sư môn của ngươi là ai. Lão phu thử xem người nào mà lại dạy được một đồ đệ giỏi như vậy? Và dám tới Lục Thiều Sơn của lão phu quấy nhiễu như thế?

Lời nói của y rất ngông cuồng và tự đại lắm.

Kiếm Phi nghe thấy y nói như vậy mới hiểu đối phương là ai, liền cười nhạt đáp :

- Có phải bọn đồ đệ xoàng xỉnh Lục Thiều tam quỷ là của các hạ dạy bảo đấy không?

Lúc ấy Phương Thiên mới cung kính tiến tới cạnh Lục Thiều Ma Quân và khẽ nói :

- Thưa sư phụ, tiểu tử này chính là Kim Húc lệnh chủ Đặng Kiếm Phi đấy ạ!

Lục Thiều Ma Quân nghe nói lạnh lùng nói tiếp :

- Được! Được! Lão phu lại tưởng ngươi đã làm con ma Thủy tề rồi! Ngờ đâu số ngươi còn lớn, còn sống được như vậy! Tiểu tử, sang năm vào ngày này, chính là ngày giỗ của ngươi đấy.

Kiếm Phi cười nhạt một tiếng :

- Nghe nói các hạ cũng làm cẩu tẩu cho người để gia nhập Thiết Hồng bang. Quả thực các bạn giang hồ đều không ngờ...

Lục Thiều Ma Quân liền quát lớn :

- Câm mồm!

Y vừa nói đã múa chưởng xông tới tấn công. Chưởng phong của y vừa tanh hồi vừa có sương mù bốc theo, và chỉ trong nháy mắt, y đã tấn công luôn mười lăm chưởng một lúc.

Kiếm Phi thấy Lục Thiều Ma Quân ra tay, chàng mới biết mình đoán không sai, công lực của tên này cũng khá cao siêu thực, nên chàng không dám khinh thường, chàng liền cười nhạt mấy tiếng, vận chân lực vào hai tay, giơ lên chống đỡ luôn.

Hai bên sắp sửa đấu với nhau thì bỗng có đạo quang nhanh như điện chớp từ trong tay Ma quân bắn phọt ra phi thẳng vào ngực của Kiếm Phi.

Thì ra Lục Thiều Ma Quân vừa ra tay đã giở ngay khí giới ra làm cho y nổi danh là “Ngũ Độc Liên Tử trảo” ra. Chờ cho đối phương sắp tới gần, y đột nhiên giở môn khí giới độc đáo đó ra tấn công luôn, Kiếm Phi giật mình kinh hãi vội giơ hai tay lên đẩy mạnh một cái, người chàng bắn tung lên và giở “Long Vân Độn” ra, tựa một con rồng lớn bay lượn ở trên không. Thế là độc trảo và độc khí của địch lướt qua bên dưới.

Chàng vừa thoát khỏi độc trảo và độc khí liền rú lên một tiếng thực dài, tay phải giương lên một cái liền có một đạo kim quang lóe mắt. Thì ra chàng đã rút Kim Húc thần kiếm ra, nhằm đầu Lục Thiều Ma Quân chém xuống.

Lục Thiều Ma Quân giở thế độc và bất ngờ ra đối phó chắc chắn sẽ chiếm thượng phong, định lên tiếng chế nhạo vài câu thì đột nhiên thấy Kiếm Phi tung mình nhảy lên trên cao và lượn đi một vòng đẹp khôn tả. Quả thực người thường không sao mà nhảy nhanh được như thế!

Đồng thời y lại thấy Kiếm Phi ở trên không đã rút kiếm ra tấn công, nên y ngạc nhiên vô cùng. Thanh kiếm vàng của chàng tỏa ra những luồng ánh sáng lóe mắt như là mặt trời mới mọc vậy, bên trong lại còn xen lẫn tiếng gió ồ ạt lấn át xuống.

Lục Thiều Ma Quân kinh hãi vô cùng, quên cả hoàn cảnh của mình, vội múa “Ngũ Độc Liên Tử trảo” ra tấn công và rú lên một tiếng kinh hồn động phách, rồi đột nhiên Liên Tử trảo của y hóa thành mấy trăm con rết đen bay múa và mùi tanh hôi bốc lên khiến ai ngửi cũng buồn nôn, nhằm bóng kiếm của Kiếm Phi phản công luôn.

Sau mấy tiếng “lốp bốp” và “loảng xoảng”, kình phong im lặng hẳn. Ánh sáng vàng tia ra tứ phía, bóng người ở trong làn ánh sáng và những đám sương độc mù mịt đó bỗng chia rẽ sang hai bên.

Lục Thiều Ma Quân tóc càng bù rối thêm, mặt đỏ bừng phi thân ra ngoài xa tám thước, chân vừa đụng mặt đất đã kêu “hự” một tiếng rồi người y quay một vòng, lại múa khí giới xông đến tấn công tiếp.

Kiếm Phi mới giở có tám thành công lực và sử dụng thế “Thiên Giáng Kim Thụy” ra đối phó, đôi bên vừa chạm nhau, chàng cảm thấy khí huyết rạo rực vội nhịn hơi lấy sức xoay người một vòng rồi khom lưng một cái đuổi theo Lục Thiều Ma Quân tấn công tiếp.

Đột nhiên Ma quân trầm giọng quát lớn :

- Đã vậy lão tử giúp cho ngươi mau về chín suối!

Y liền múa tít cây Liên Tử trảo nhằm ngực và bụng của Kiếm Phi phản công luôn.

Đồng thời Phương Thiên cũng xông lại tấn công cùng một lúc để tiếp tay Ma quân.

Kiếm Phi thấy vậy liền cười nhạt một tiếng tỏ vẻ khinh thị và nói :

- Được! Ta chấp cả hai thầy trò...

Chàng vừa nói dứt lời đã bước sang bên ba bước giơ tay trái lên vòng một cái nhằm đầu Phương Thiên chộp luôn. Đồng thời tay phải múa thanh Kim Húc thần kiếm vào đạo ô quang của Ma quân.

Chỉ trong nháy mắt đôi bên đã đấu với nhau rất kịch liệt và càng đấu càng nhanh, chỉ trong thấy một luồng hắc khí với một luồng kim quang quây quần lẫn nhau thôi chứ không sao trông rõ bóng người. Đá và cát bụi ở đó cũng bị bắn sang bốn bên mau như mưa vậy. Sau một tiếng “bộp”, tiếp theo đó lại có tiếng kêu la thảm khốc và máu tươi bắn tung tóe tứ phương, mọi người đã thấy một cái bóng đen bắn ra ngoài và nằm ngang trên mặt đất rồi. Còn Lục Thiều Ma Quân như điên như khùng chạy tới cạnh cái xác đó, y nhắm mặt thuận tay giơ tả chưởng lên tấn công mạnh vào người đó một thế kêu đánh “bùng” một tiếng.

Phương Thiên rú lên một tiếng thảm khốc, rồi chân tay co quắp lại và thở hắt ra chết liền. Đang lúc ấy, lại có một tiếng kêu “bộp” nữa, thì ra cây Liên Tử trảo của Phương Thiên rơi ở trên cao xuống đụng vào tảng đá nên mới có tiếng kêu như vậy.

Nhưng khi y đánh chết Phương Thiên rồi mới biết Kiếm Phi chỉ chặt gãy cánh tay phải của hắn ta và điểm vào mấy nơi yếu huyệt không quan trọng, chứ không bị thương nặng như y tưởng tượng. Nên y hối hận vô cùng, sắc mặt càng nhợt nhạt thêm, rồi y ôm lấy xác của Phương Thiên mà lớn tiếng kêu gọi :

- Phương nhi! Thiên nhi!...

Nhưng y thấy Phương Thiên đã cứng đờ, mắt nhắm nghiền, hồn qua địa phủ rồi. Y ứa nước mắt ra, nghiến răng, mím môi quay lại nhìn.

Kiếm Phi vẫn đứng đó cười nhạt, hai mắt nhìn thẳng vào mặt y sát khí đằng đằng, trông rất kinh hãi. Y thấy vậy cũng phải rùng mình kinh hãi, nhưng lòng đau như ruột cắt, không sao chịu nhịn được. Hai người tạm thời cứ đứng yên như vậy mà nhìn nhau một hồi lâu.

Kiếm Phi từ từ ngửng mặt nhìn lên trời, lúc ấy mặt trăng mới mọc, chẳng nói một lời. Lục Thiều Ma Quân hai mắt đỏ ngầu, lặng im không nói, sắc mặt nhợt nhạt, đồng thời y đi từng bước một, tiến tới gần Kiếm Phi.

Lúc ấy y đã tức giận khôn tả, vì ba người đệ tử thì hai chết một bị thương, đều bị hủy ở trong tay tiểu quỷ này. Như vậy làm sao mà y không tức hận Kiếm Phi đến chết đi được.

Y càng tiến gần Kiếm Phi, tay cầm Ngũ Độc Liên Tử trảo, sợi dây xích ấy đã bị nội lực của y dồn vào cứng như một cây bút sắt, bên trong có hắc khí tỏa ra liên tiếp. Tay trái của y cũng to dần và đen nhánh, đủ thấy y đã giở toàn lực ra chuẩn bị để thí mạng rồi.

Trong lúc đêm khuya lại có gió lạnh thổi tới, tóc của Ma quân phấp phới, và cánh tay trái của y từ từ giơ lên và tay của y to gấp đôi ngày thường, da tay của y cũng đen nhánh tựa như sơn đen vậy. Dưới ánh trăng lờ mờ, trông y càng rùng rợn thêm.

Kiếm Phi ngửng mặt nhìn trăng non rất ung dung, không ai biết chàng đang nghĩ ngợi điều gì.

Lục Thiều Ma Quân càng tới gần, cánh tay trái của y từ từ giơ lên trước ngực, sợi Liên Tử trảo khói đen càng bốc tỏa hơn trước, bộ mặt ma của y cũng đen nhánh và hai mắt lại lờ đờ dần.

Một bước, một bước lại một bước, y cứ từ từ tiến dần mà không hề có một tiếng động nào hết. Y đã chuẩn bị giở hết chân lực đã tu luyện mấy chục năm ở trên núi Lục Thiều này, nhưng còn độc khí thì y chưa luyện thành công. Tuy vậy y cũng đang giở ra hết để mong trả thù cho hai tên đệ tử bị đánh chết.

Độc khí của y với huyết khí năm xưa là Du băng Thần công cũng được gọi là ba đại môn võ công tối cao của tà phái. Người sáng tạo ra ba môn đó là Độc Lão Phương Giả Mộc, sư phụ của Hồng Hoàng Độc Ma danh tiếng năm xưa.

Môn võ công tuyệt độc này thất truyền đã mấy trăm năm rồi không ngờ bây giờ lại tái xuất hiện ở trong người Lục Thiều Ma Quân.

Kiếm Phi đưa mắt liếc nhìn, trong lòng có vẻ kinh ngạc, nhưng mồm chàng đã lộ ra một nụ cười tàn khốc. Chàng không muốn giết Lục Thiều Ma Quân vì bộ mặt thê thảm của y đã động tới lòng từ bi của chàng. Nhưng khi chàng trông thấy độc khí chưa thành hình của đối phương tỏa ra, chàng lại thay đổi ý kiến.

Đang lúc ấy thì Lục Thiều Ma Quân rú lên một tiếng rồi lẹ làng xông lại tấn công luôn. Đồng thời sợi Liên Tử trảo của y cứng như sắt đã tỏa ra năm luồng hắc khí như năm mũi tên nhằm vào năm đại huyệt của đối phương bắn tới.

Kiếm Phi vẫn đứng yên không cử động, làm như không trông thấy gì cả. Chờ tới khi năm đạo hắc khí tới cách chàng còn một tấc, chàng mới phi thân lên. Người chàng vặn lại một hai vòng, từ trong năm làn khói đen đó mà từ từ bay lên. Đồng thời tay phải chàng giơ ra đột nhiên biến thành vô số bàn tay nhằm tay của Ma quân mà chộp luôn.

Lục Thiều Ma Quân vội rụt tay lại đưa Liên Tử trảo lên nhằm mặt Kiếm Phi đánh phủ, đồng thời tay trái cũng từ từ giơ lên, một làn khói đen ở giữa gang bàn tay của y bốc lên, khói đen hóa thành một trái cầu nho nhỏ đen nhánh.

Kiếm Phi thấy vậy liền giật mình kinh hãi bụng bảo dạ rằng :

- “Đây chả là chưởng Tâm Lôi là gì?”

Chàng không ngờ Lục Thiều Ma Quân lại luyện được môn độc khí đã thất truyền mấy trăm năm, thứ chưởng này giở ra ác độc khôn tả, mà giở ra như vậy thì cùng kẻ địch sống chết một lúc.

Chàng vừa nghĩ vừa ra tay nhanh như gió, phong tỏa lấy những làn hắc khí tanh hôi ở bốn mặt bắn tới.

Lúc ấy trái huyết cầu đen ở trong tay Lục Thiều Ma Quân càng ngày càng lớn. Nếu để cho trái huyết cầu ấy to bằng gang tay nó sẽ đột nhiên nổ luôn, nhưng phải xem người thi hành môn chưởng Tâm Lôi này công lực ra sao, nếu công lực mạnh thì sức nổ của nó cũng mạnh, công lực mà yếu kém thì sức nổ của nó cũng yếu theo. Nhưng dù sao oai lực nó vẫn mạnh hơn công lực của bản thân người đó gấp ba bốn lần. Vì thế Kiếm Phi mới giật mình kinh hãi sợ mình địch không nổi.

Hai người lại đấu được mười hiệp, Lục Thiều Ma Quân cứ múa tít Liên Tử trảo tỏa ra những hắc khí tanh hôi để bao vây Kiếm Phi vào giữa. Đột nhiên hai mắt của y đỏ ngầu, tay phải vẫy một cái, sợi Liên Tử trảo đứng lại và có tiếng kêu “vù”, một làn hắc khí to bằng cánh tay trẻ con, nhanh như điện chớp bắn thẳng vào người Kiếm Phi.

Hắc khí vừa ra khỏi tay, Ma quân đã đột nhiên nhảy lên, giơ tay phải phẩy một cái, sợi dây Liên Tử trảo hóa thành một đạo ô quang bay lên trên không, lượn một vòng rồi rời khỏi tay y kêu đánh “bộp” một tiếng.

Sợi Liên Tử trảo ấy đột nhiên vỡ tan tành, nước đen ở bên trong phun xuống như mưa và những móc độc ở sợi Liên Tử trảo ấy cũng bắn xuống theo, năm ngón tay của Liên Tử trảo thì nhắm ngực chàng mà chộp xuống, tựa như một con rắn độc vậy. Thế công ấy của y ác độc lắm, nếu y không định cùng địch sống mái với nhau thì không bao giờ y lại giở thế này ra.

Kiếm Phi cũng biết đối phương thể nào cũng giở thế ác độc ấy ra để cho mình cuống quít, không biết cách đối phó ra sao rồi mới giở chưởng Tâm Lôi ra, như vậy mình không sao đề phòng và tránh né được nữa. Chàng đoán không sai, Lục Thiều Ma Quân đã giở thế ác độc ấy ra thực và làn khói đen với hơi độc của y lan rộng ra một trượng vuông tròn. Chàng vội vận hết công lực tấn công luôn hai chưởng đồng thời nghĩ thầm :

- “Lúc này ta không đào tẩu có lẽ không tẩu thoát được đâu!”

Chưởng phong của chàng đánh ra, lúc ấy hắc khí và ô quang chỉ cách đầu chàng năm thước thôi, không ngờ Lục Thiều Ma Quân xếp đặt sẵn, y vội dùng nội lực ấn mạnh một cái, hắc khí của y biết tránh khỏi chưởng phong của chàng, mà ở hai bên còn lấn át tới.

Ma quân mặt càng đen nhánh, trông càng hung ác, giơ cao tả chưởng, trái huyết cầu ở trong bàn tay y đã to bằng bàn tay, và trong lúc Kiếm Phi đang cuống quýt mà cười khì hai tiếng, mắt của y đỏ như hai trái cầu lửa vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play