Không.

Không phải bay ra, mà là đá ra.

Bị người ta đá (hoặc ném, hoặc quăng, thậm chí là vứt) ra.

Hai vật thể kia là bóng người.

Bọn họ bị người ta đá mạnh ra, sau đó vụ nổ mới phát sinh.

Nếu không, bọn họ vẫn còn trong khăn bàn, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng.

Vải vóc vỡ tan bay lên từng mảnh, giống như bươm bướm màu đen, lại giống như những miếng cá nướng chín.

Cá cá cá cá cá cá cá…

Nhưng miếng “cá nướng” bay lên, tứ tán, lại từ từ rơi xuống.

Vải vóc đã thành “cá chín”, còn người trong vải thì sao?

Đây là chuyện mà Ngư cô nương và phần lớn người trong tiệm nóng lòng muốn biết.

Mặc dù bọn họ đều nóng lòng muốn biết “kết quả” sau vụ nổ, nhưng vẫn không kìm được bị người từ trên lầu rơi xuống thu hút ánh nhìn.

Hắn là ai?

Rất bất ngờ, người rơi xuống lại là…

Văn Tùy Hán là một sát thủ giỏi.

Sát thủ giỏi là người biết nắm bắt thời cơ nhất.

Thực ra trong xã hội, bất kỳ người nào công thành danh toại, nhất định đều biết nắm bắt thời cơ, bất kể chính trị hay thương trường đều như thế.

Văn Tùy Hán cũng như vậy.

Hắn biết cao thủ Lôi gia được Lôi Thuần phái tới nhất định sẽ ra tay hộ pháp cho hắn.

Có điều chỉ dựa vào Lôi Ao, Lôi Đột và Lôi Nhất, chưa chắc đã chế ngư được mấy lão giang hồ, tướng xung phong như Hà Xa, Ngư Hảo Thu, Mạnh Tương Lữ.

Nhưng còn có Lôi Bố.

Lôi Bố không phải được Lục Phân Bán đường mời tới, thậm chí Lôi Thuần cũng không biết “Sát Lục Vương” Lôi Bố đã nhận mật lệnh của Mễ Thương Khung, dẫn theo đệ tử của hắn lặng lẽ đi tới kinh thành, hơn nữa còn gia nhập tập đoàn Hữu Kiều.

Chẳng những Lôi Bố đã tới, Lôi Diễm cũng đã tới.

Đương nhiên, Mễ Thương Khung đã dùng biện pháp thích hợp mời bọn họ tới.

Nhân vật có thân phận, có địa vị trong võ lâm như Lôi Diễm, Lôi Bố, đã quá nổi danh, quá khó dây vào, khiến rất nhiều người cho rằng không mời nổi, vì vậy không dám đụng vào, thậm chí không dám đi thử.

Mễ Thương Khung lại không nghĩ như vậy.

Hắn đã âm thầm mời “Phú Quý Sát Nhân Vương” Văn Tùy Hán tới, điều kiện đưa ra chỉ là:
- Trước kia quan vị của cha ngươi cao bao nhiêu, ngươi đi theo ta, bảo đảm ít nhất cũng cao hơn gấp ba. Hơn nữa khi ngươi làm chuyện mua bán giết người, chỉ cần đề phòng Tứ Đại Danh Bổ, còn những tuần bổ khác quyết không dám chọc giận ngươi, chuyện này cứ giao cho ta.

Có câu này, Văn Tùy Hán liền phục vụ cho Mễ Thương Khung vô điều kiện.

Hắn muốn những thứ này, cũng chỉ cần những thứ này. Nhưng lại không ai cho hắn những thứ này, bảo chứng hay bảo đảm.

Mễ Thương Khung vừa nhìn liền nhận ra nhu cầu của hắn.

Lục Phân Bán đường chỉ có thể cho hắn tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.

Lôi Thuần cũng cố gắng giúp hắn mạnh lên, hắn cũng có thể hiệu lệnh rất nhiều rất nhiều bang chúng của Lục Phân Bán đường.

Có tiền và mạnh lên chỉ là uy phong nhất thời. Suy cho cùng, một sát thủ giết người vẫn coi trọng an toàn và an định nhiều hơn.

Mễ Thương Khung đáp ứng cho hắn những thứ này, hơn nữa còn cười híp mắt nói với hắn:
- Ngươi ngầm gia nhập tập đoàn Hữu Kiều, chỉ cần không nói toạc ra thì không ai biết. Ngươi có thể nhận hết lợi lộc của hai nhà. Không đến lúc cần thiết, ta cũng không muốn ngươi đối nghịch với Lục Phân Bán đường. Lại nói, trước mắt tập đoàn Hữu Kiều và Lục Phân Bán đường cũng không khai chiến, cho nên là bạn chứ không phải địch, ngươi cũng không tính là ăn cây táo, rào cây sung. Ngươi nhận bạc của Lôi Thuần, lại nhận vàng của ta, cớ sao lại không làm? Chỉ cần vào thời khắc mấu chốt, sự tình trọng đại, ngươi đứng về phía ta, hoặc là thông báo những tin tức quan trọng, đó chính là công lớn. Đi theo Lục Phân Bán đường, cuối cùng vẫn là giặc, cho dù có Thái Kinh làm hậu đài, cũng quyết sẽ không đưa cường đạo vào miếu đường làm rượu thờ…

Hắn giống như một trưởng bối tốt bụng đang dạy dỗ con cháu thân tín, mỗi câu đều muốn tốt cho đối phương, mỗi chữ đều xuất phát từ đáy lòng:
- Dù sao Thái Kinh cũng không phải là người giang hồ. Người tại xã tắc, muốn sừng sững không ngã, trước tiên phải có thủ đoạn độc ác, bán rẻ bằng hữu. Cho nên hắn chỉ lợi dụng hắc đạo, quyết sẽ không để hắc biến thành bạch, có một ngày cải tà quy chính, bởi vì làm như vậy thì trợ lực sẽ biến thành trở lực của hắn. Ta thì không phải, ta già rồi, sắp chết rồi. Ta lại là, hà hà hà, một lão thái giám. Ta thật lòng giúp đỡ các ngươi, chứ không phải ham muốn lợi lộc quyền vị gì. Nếu như ngươi thân ở doanh Tào lòng ở Hán, ta sẽ chấp nhận, hơn nữa còn đặc biệt giúp đỡ ngươi. Đến thời cơ thích hợp, ngươi sẽ có thể lắc mình biến hóa, trở thành mệnh quan triều đình, không cần phải liều mạng trong võ lâm, bán mạng cho người khác nữa, như vậy thật tốt…

- Làm sát thủ thì phải giết người, nhưng cũng sẽ bị pháp luật trừng trị, bị người ta giết.
Khi đó Mễ Thương Khung vừa nhai đậu phộng vừa nói với hắn như vậy:
- Bởi vì ta và cha ngươi có giao tình, cho nên mới tốt bụng khuyên ngươi mấy câu. Làm quan cũng là giết người, nhưng giết một cách danh chính ngôn thuận, không cần e ngại, hơn nữa còn có thể hợp với lệnh vua, không sợ pháp quy. Hà hà hà hà, giết càng nhiều người thì làm quan càng lớn…

Văn Tùy Hán đã hiểu, đã minh bạch.

Xét về địa vị giang hồ, hiển nhiên hắn còn một khoảng cách với anh ruột Thiên Hạ Đệ Thất. Thiên Hạ Đệ Thất từng nương nhờ Nguyên Thập Tam Hạn để nâng cao thực lực, vì sao hắn không thể dựa vào Lục Phân Bán đường tăng thêm thanh thế?

Xét về quan chức triều đình, Văn Trương chết đi, chức quan của Văn Tùy Hán chỉ nhỏ như hạt vừng, tiền đồ giống như gỉ sắt chứ không phải gấm vóc, không làm cũng được. Nhưng Văn Tuyết Ngạn lại nương nhờ Thái Kinh, danh tiếng của mình trên giang hồ đã khó bằng đối phương, chẳng lẽ làm quan cũng không hơn kẻ xuất thân hèn mọn này. Như vậy đúng là uổng sự dạy bảo của phụ thân, gian khổ học tập thi thư.

Hắn đương nhiên không phục, không cam lòng.

Ngươi có thể mặt dày đi theo Thái Kinh, ta cũng sẵn sàng góp sức cho Mễ công công, để xem sau này ai mới là người có thể lật mây làm mưa.

Hắn luôn luôn không phục Thiên Hạ Đệ Thất.

Bọn họ vốn là anh em ruột, vì sao lại không chấp nhận đối phương giỏi hơn mình, chính hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Có lẽ, bởi vì đối phương là anh em cùng cha khác mẹ với mình, hắn mới không chấp nhận đối phương có thành tựu lớn hơn mình.

Những dù nói thế nào, Văn Tuyết Ngạn vẫn là huynh đệ của hắn.

Hiện giờ huynh đệ gặp nạn, hắn nên làm gì?

Hắn đương nhiên phải làm chuyện nên làm.

Đời người chỉ khi làm chuyện nên làm và muốn làm, như vậy mới hứng thú.

Nhưng hắn biết đây là thời cơ rất tốt để “biểu thị trung thành”.

Sự tình giống như, Văn Tuyết Ngạn biết được một số bí mật, mà bí mật này đủ để uy hiếp đến an nguy của “Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia” Phương Ứng Khán tiểu công tử, do đó đám người Lôi Thuần, Địch Phi Kinh bắt buộc phải ra tay.

Vấn đề là, Thiên Hạ Đệ Thất độc ác, gian xảo, võ công giỏi, không dễ đối phó.

Càng khó đối phó là chỗ dựa của hắn. Nếu ngang nhiên giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, cho dù thật sự thành công, nhất định cũng sẽ chọc giận Thái Kinh.

Chọc giận Thái Kinh, chẳng những không thể đặt chân ở kinh thành, e rằng trong thiên hạ cũng không có đất dung thân.

Cho nên muốn đối phó với Thiên Hạ Đệ Thất thì phải đợi thời cơ, ít nhất phải đợi đến khi hắn “suy yếu”.

Một người cường hãn như vậy, cũng sẽ có lúc “suy yếu” sao?

Có.

Chính là lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play