Ngư cô nương ngơ ngác nhìn cái miệng lớn cháy đen của hắn, bên trong đã không còn mấy cái răng, làm sao cũng không nặn ra được một chút nụ cười.
Người nọ chỉ vào cái miệng môi trên đã không thấy hai miếng lớn, môi dưới thiếu đi một mảng lớn, ngay cả lưỡi cũng chỉ còn lại một nửa, còn một nửa giống như bị chính hắn nuốt vào trong bụng. Chẳng trách hắn nói chuyện lại mơ hồ không rõ như vậy.
Hóa ra người bịt mặt lại là một người miệng nát.
Miệng của hắn giống như bị người ta nhét vào một ống thương nhọn, hơn nữa còn ra sức khuấy động.
Người miệng nát kia hỏi: - Ngươi… còn nhận ra ta không?
Ngư Thiên Lương ngơ ngác đờ ra.
Hà Hỏa Tinh bên cạnh nhìn chăm chú một lúc, không nhịn được hỏi: - Hắn là ai?
Ngư cô nương lắp bắp nói: - Ngươi… ngươi là kỳ chủ của Chính Hoàng kỳ… Hoàng nhị gia?
Người nọ há mồm, nhìn giống như cười thảm, lại giống như gào khóc không ra tiếng: - Ta chính là một trong tứ đại kỳ chủ dưới trướng Long Bát thái gia, nắm giữ hoàng kỳ, Hoàng Hôn.
- Ngươi… Ngư cô nương kinh ngạc: - Ngươi…
Nhất thời lại “ngươi” không ra, cũng “ngươi” không tiếp được.
- Ngươi còn nhớ Hoàng Hôn? Một đại hán không mặt khác quát lên: - Vậy ta thì sao?
Hắn dùng một quyền đánh rớt nón cỏ lớn Mã Liên pha trên đầu mình, cũng vén khăn che mặt lên, lộ ra một khuôn mặt thối rữa, tả tơi, mục nát đến mức giống như có con bọ sắp từ chui ra từ trong những vết thương ghẻ lở kia, gầm lên: - Ta là ai? Ngươi nhận ra không?
Ngư cô nương còn chưa tỉnh hồn, lại nhìn thấy khuôn mặt này, không nhịn được kêu lên một tiếng, lui lại một bước, đụng vào ngực “Hỏa Tinh Đô Đầu” Hà Xa.
- Ngươi… Lần này nàng cuối cùng vẫn nói một chữ “ngươi”.
- Chẳng lẽ ngươi là Hồng Kỳ đường chủ… Chung… Chung đại ca?
Người mặt nát kia giận dữ cười mấy tiếng: - Hà, hà! Ngươi còn nhớ sao? Hiếm có hiếm có.
Hà Xa đảo cặp mắt kỳ quái, hỏi: - Hắn là ai?
Ngư cô nương khẽ thở dài một hơi: - Hắn… hắn là…
Sau đó mới cố trấn định nói: - Hai người bọn họ, một người là “Thái Dương Toản” Chung Ngọ, một người là “Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn.
Hà Xa ngạc nhiên nói: - Ồ? Chẳng phải đều là ái tướng của Long Bát thái gia, kỳ chủ nắm giữ tứ kỳ, được người trong võ lâm xưng là “Tam Chinh Tứ Kỳ”?
Ngư cô nương hít một hơi lạnh: - Chính là bọn họ, chính là bọn họ.
Hai người khác, người một mắt vẫn dùng con mắt hoàn hảo nhìn chằm chằm vào Ngư Thiên Lương, người mặt quái lại cố sức gian khổ kêu lên: - Nếu ngươi đã nhận ra bọn họ, chắc cũng nhận ra hai chúng ta chứ?
Ngư cô nương nhìn người quái dị cơ mặt co rúm, gương mặt vặn vẹo, ngũ quan chen vào với nhau, chỉ không dám nhìn quái nhân một mắt kia, thở dài một tiếng xa xăm, nói: - Nếu hai người bọn họ, một người là Hoàng Hôn, một người là Chung Ngọ, vậy đại gia ngươi chắc hẳn là “Bạch Nhiệt Thương” Ngô Dạ, đại gia hắn nếu không bất ngờ thì là “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh rồi.
Hà Xa lẩm bẩm: - Tốt, tốt, đều tới rồi, tới cũng tốt.
Quái nhân vốn có bốn người.
Người mặt quái “Bạch Nhiệt Thương” Ngô Dạ nói chuyện cực khổ nhất, tốn sức nhất.
Người bịt mặt “Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn nói chuyện không rõ ràng nhất, ngôn ngữ mơ hồ nhất.
Người không mặt “Thái Dương Toản” Chung Ngọ có gương mặt khiến người ta nhìn thấy sợ hãi nhất, nhưng nói chuyện lại rõ ràng nhất.
Chỉ có người một mắt “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh là ít nói chuyện nhất.
Hắn đúng là không nói chuyện.
Hiện giờ hắn đã nói.
Câu đầu tiên của hắn giống như nói với chính mình, lại giống như bắt chước giọng điệu của Hà Xa: - Rất tốt, rất tốt, nhận ra cả thì tốt.
Sau đó câu thứ hai của hắn là nói với Ngư cô nương: - Chúng ta là khách hàng cũ, đúng không?
Ngư cô nương chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, miễn cưỡng cười nói: - Xin lỗi, vừa rồi bốn vị đều che mặt, trùm đầu, tiểu nữ tử nhất thời trí nhớ kém, không nhận ra bốn vị đại giá.
Lợi Minh chỉ lạnh lùng nói: - Cũng vì nhất thời không nhận ra, ngươi mới định bán những món đồ chơi kia cho chúng ta, đúng không?
Cũng không biết vì sao, trong số bốn người thì Lợi Minh có hình dáng sạch sẽ, gọn gàng nhất, thứ duy nhất thiếu sót cũng chỉ là một con mắt, nhưng khi Ngư cô nương bị hắn nhìn vào, lại cảm thấy cả người không được tự nhiên; khi hắn mở miệng nói chuyện, nàng cũng sẽ cảm thấy sởn tóc gáy.
Nàng uyển chuyển gượng cười nói: - Nếu là khách quen, trước tiên chào hỏi một tiếng, mọi chuyện chúng ta đều có thể thương lượng mà.
Lợi Minh nói: - Chúng ta? Chúng ta đều biến thành hình dáng này, không có mặt mũi gặp ngươi nữa, đành phải dứt khoát che mặt, tránh bị người ta chê cười.
Ngư cô nương cố gắng nặn ra một nụ cười: - Ai cười các ngươi… ai dám cười các ngươi?
Lợi Minh nói: - Nên cười, nên cười, chúng ta quả thật rất đáng cười.
Ngư cô nương cố gắng cười tự nhiên một chút: - Các ngươi là hào kiệt tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm, cả ngày cầm đao động thương, khó tránh khỏi sẽ bị tổn thương một chút. Tuy bị thương trên mặt, nhưng vẫn khoẻ mạnh uy vũ, tăng thêm chiến tích, còn có mị lực hơn một số nam tử hán, có gì đáng cười chứ.
Lợi Minh nói: - Ta nói chúng ta đáng cười, là vì hình dáng của chúng ta trở nên như vậy, rơi vào tình cảnh này, cũng không phải vì chiến đấu giang hồ, tranh cường háo thắng, tỷ võ giao chiến.
Lúc này Ngư cô nương nói gì cũng không cười nổi: - Vậy xảy ra thế nào?
Một con mắt của Lợi Minh lập loè phát sáng, đó là ánh sáng hung ác.
- Ngươi hỏi ta?
- Đúng vậy.
- Ngươi muốn biết?
- Đúng vậy.
Trong mắt Lợi Minh phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đó là ánh sáng sắc bén.
- Được, để ta nói cho ngươi biết, Ngư cô nương! Lợi Minh nói - Chúng ta sở dĩ biến thành quái vật người không giống người, quỷ không giống quỷ, hoàn toàn là nhờ ơn của ngươi, bởi vì ngươi!
Hắn gằn từng chữ từng câu: - Lần đó, bởi vì chúng ta nghe ngươi giới thiệu, mua đồ của ngươi, mới rơi vào kết cục như vậy!
Lúc này, rất nhiều thực khách, trà khách đều bị kinh động, tiến đến gần, tò mò nghe ngóng, xì xào bàn tán: - Là chuyện gì vậy?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Trong hồ lô của Ngư cô nương rốt cuộc bán thuốc gì, khiến người ta biến thành thảm trạng như vậy?
Người tới nghe ngóng có hai ba người ăn mặc như nha dịch, bổ khoái, còn có hai ba người có lẽ là phụ trách văn thư, đô giám gì đó, trong đó có một người trung niên ăn mặc cao quý, cử chỉ nho nhã, ân cần hỏi: - Hảo Thu cô nương, cô đã làm chuyện gì với những người này, khiến bọn họ tức giận như vậy?
Ánh mắt Ngư cô nương xoay chuyển, đảo qua bốn người, cười nói: - Nghe bốn vị nói, tôn dung của đại gia trở nên như vậy, đều là do ta làm hại?
Lợi Minh chỉ đáp một chữ: - Đúng.
Ngư cô nương nói: - Nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng ra tay làm hại bốn vị. Bốn vị lão gia rơi vào tình cảnh như vậy, chắc hẳn là vì mua đồ của ta rồi?
Lần này Lợi Minh cũng chỉ đáp hai chữ: - Đương nhiên.
Ngư cô nương ôn nhu, ôn hoà, ôn dung hỏi: - Vậy các ngươi đã mua thứ gì của tiểu nữ tử ta? Sao lại biến thành hình dáng như vậy?
“Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh mở miệng nhe răng, bỗng nhiên nén cơn giận dữ, muốn nói lại thôi.
“Thái Dương Toản” Chung Ngọ không nghe thì thôi, vừa nghe lập tức mắng lên: - Ngươi còn dám nói! Ta xxx mẹ ngươi! Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra! Lần đó chủ nhân nhà chúng ta bảo chúng ta mua một chút “chính bài như ngư đắc thủy, trường dạ bất hưu hoàn”, bà nội ngươi, ngươi lại nhân cơ hội giới thiệu với huynh đệ chúng ta một số hàng riêng. Một người dùng thử “kim bài thâu hương thiết ngọc yên”, một người giới thiệu “tân lệ kê ô cẩu đạo ngũ ma tán”, một người lại giới thiệu con mẹ nó cái gì “lão chiêu bài vi sở dục vi tòng tâm sở dục ngọc quỳnh tương”, còn một người chính là Lợi lão tứ của chúng ta, ngươi lại miễn phí tặng cho một gói “Lão Tự Hiệu khẩu hàm chủy phún nhất tiết thiên lý, nhất châm kiến huyết, nhất chiêu liễu hoàng phong vĩ hậu đinh”… Kết quả, xxx muội muội ngươi, đãn biến chúng ta thành bộ dáng này!
Ngư cô nương lại cười hì hì nói: - Đừng xxx mẹ ta, muội muội ta, tiểu nữ tử ta ở đây, các đại gia nếu không hài lòng, muốn xxx thì cứ xxx tiểu nữ tử là được.
Người mặt quái “Bạch Nhiệt Thương” Ngô Dạ kia giận dữ nói: - Được, đồ kỹ nữ, xxx ngươi! Đợi một lát bảo đảm xxx ngươi đến chết đi sống lại, chết rồi còn không sống lại được!
Hắn giận dữ, nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều.
Ngư cô nương giống như đã nhìn quen cảnh tượng này, nghe quen những lời này, chỉ nói: - Ngươi nói ghê gớm như vậy, ta cũng đành bội phục. Có điều, lúc ta bán cho các ngươi vẫn là đồ tốt, sao lại biến bốn vị khách quý các ngươi thành… bộ dạng này?
Người che mặt (hiện giờ đương nhiên cũng không che mặt nữa) Hoàng Hôn oán trời trách người, mơ mơ hồ hồ, vừa giận vừa hận nói: - Hừ, ngươi còn dám nói! Cái gì “kim bài thâu hương thiết ngọc yên”, ta đặt ở bên miệng thổi vào trong cửa sổ, “bụp” một tiếng, lại nổ tung trong miệng ta… cả miệng đầy máu, răng rơi sạch hết, gần như cả gốc lưỡi cũng không còn… may mắn không bị người ta bắt được đánh chết tại chỗ.
“Thái Dương Toản” Chung Ngọ cũng tức giận nói: - Sau khi mua những thứ mà ngươi giới thiệu, bốn huynh đệ chúng ta mỗi người đi thử một chút… Ta mới rải “tân yếm kê minh cẩu đạo ngũ ma tán” về phía đối phương, “vù” một tiếng, rõ ràng không có gió, rắm cũng không có một cái, lại bay ngược về phía ta, mặt của ta liền biến thành như vậy… Ta còn chưa tính, ngươi cho lão tam cái gì “Lão Tự Hiệu hàm huyết phún nhân nhất xúc tức phát nhất châm huyết cái gì đinh”? Vừa dài vừa phiền phức, ta cũng không nhớ hết! Hắn phun vào kẻ địch, kết quả lại bắn vào mắt mình, thiếu chút nữa đã xuyên qua não, may mắn tránh được một mũi… có điều một con mắt xem như đã phế… Ngươi thật ác độc!
Hắn vừa nói xong, lại đến phiên “Bạch Nhiệt Thương” Ngô Dạ giành nói: - Con yêu phụ ngươi! May mà chúng ta dùng thử trước, nếu không giao cho Bát gia, thương tổn đến ngài, chúng ta còn đầu trên cổ sao? Đồ kỹ nữ chết tiệt xấu xa, ngươi hại chúng ta thật thảm! Cái gì “lão chiêu bài vi sở dục vi tòng tâm sở dục ngọc quỳnh tương”, ta đổ vào trong rượu, đi tới nhìn thử, ả kỹ nữ kia không ngã, lại “phụt” một tiếng há miệng phun ra, hoàn toàn phun vào mặt ta… hừ, khuôn mặt ta liền trở nên như vậy! Sau đó bốn sư huynh đệ chúng ta tập trung lại, mới biết đều trúng phải kế của đồ kỹ nữ ngươi. Hôm nay chúng ta đến đây để tính sổ, lại mua một món hàng thật.
Ba người nói tạp nham như vậy, người nghe cuối cùng cũng hiểu được hơn phân nửa. Có người hơi biểu thị đồng tình, nhưng phần lớn mọi người lại âm thầm cười trên nỗi đau của người khác, có người còn không nhịn cười được.
Ngư cô nương lại mím môi, ung dung không vội hỏi một câu: - Gia môn hôm nay còn muốn mua hàng của tiểu nữ tử sao?
- Mua. Lúc này người một mắt “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh mới lên tiếng: - Ta mua cá.
Ngư cô nương duyên dáng cười một tiếng: - Vậy mua cá phải tặng đao rồi…
Nàng lại cười tủm tỉm nói: - Thứ ngươi muốn mua là mạng của tiểu nữ tử đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT