Dưới lầu có khoảng mười bảy mười tám bàn, có người uống rượu, có người uống trà, có người dùng cơm, có người dùng đồ ăn. Có người lại không ăn không uống gì cả, chỉ tìm một cái ghế ngồi xuống ở đây. Không lâu sau, nếu là nam tử độc thân thì sẽ có nữ tử lẳng lơ đến trò chuyện, nếu không thì sẽ có các loại tin tức truyền đến truyền đi. Có điều, tin tức thật sự trọng đại và có một không hai đều phải dùng bạc để mua.
Thiên hạ không có cơm rượu bao ăn, cũng không có tin tức hàng đầu được nghe miễn phí.
Người truyền bá tất nhiên là có mục đích khác, nếu không thì cũng vì tiền.
Có ăn, có uống, có sắc, có tin tức, cộng thêm trên lầu có “phòng trọ trang nhã”, có “cho thuê tính giờ”, nửa canh giờ chỉ ba tiền tám, thuận tiện như thế khiến mọi người đều cầu như khát nước. Đây cũng là cách tiêu tiền ăn chơi do Lục Trì tiên sinh phát minh ra.
Danh bất hư truyền, gian phòng quả thật là “trang nhã”, ít nhất giường đệm gối chăn quan trọng mỗi ngày đều giặt và thay đổi.
Đồ ăn cũng ngon, có cay, có ngọt, có nóng, có mát, có lạnh, thậm chí ăn vào bổ người, bổ thận và tráng dương đều có đủ.
Huống hồ còn có rượu.
Có đủ tất cả, thứ không nên có cũng có, thậm chí có người còn thừa dịp ở đây bán xuân dược và thuốc mê.
Hôm nay, nơi này, đang có một người.
Người này đang bán thuốc mê hồn.
Người này họ Ngư, tên Thiên Lương, là một cô gái. Người ở khu vực này, nếu không quen gọi nàng là “Ngư đại tỷ”, cũng gọi nàng là “Hảo Thu cô nương”. Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì một câu thơ “như kim thức đắc sầu tư vị… khước đạo thiên lương hảo cá thu” (hôm nay mới biết sầu tư vị… lại bảo trời êm đẹp cảnh thu). Nàng thích ngâm nga cảm thán, cho nên mọi người đều mượn chuyện này gọi nàng là “Hảo Thu”.
Nàng tuổi gần ba mươi, nhưng quả thật “xinh đẹp như trời thu mát mẻ”, môi hạnh, eo liễu, răng đều, mày như núi xa, đúng là không một thứ gì không đẹp, không một thứ gì không quyến rũ, còn có làn thu ba lưu chuyển không ngừng, ngón tay mềm như hẹ mùa xuân, gương mặt sáng trắng như phù dung. Tuy những khách quen giàu có thường tặng nàng phỉ thúy trâm cài, vòng tóc châu ngọc, nhưng nàng lại không thích đeo, không bao giờ trang điểm rực rỡ, chỉ thích cài hoa trên đầu, lấy làm cao hứng, thích đỏ thì đỏ, thích tím thì tím. Nhưng nàng thích nhất là cài hoa trắng, tự nhiên hợp lẽ, yêu kiều như hoa, đẹp đến mức khiến người ta có cảm khái sinh tử ly biệt, nhìn thấy không tiếc.
Đẹp đến thanh nhã, đẹp không dung tục, không giống như nữ tử trần tục bình thường. Nếu là người từ bên ngoài đến, còn thật không dám tin nàng lại là đại tỷ, đại thủ lĩnh của nữ tử giang hồ ở nơi này, tuy không bao giờ bán thân, nhưng cũng là chỗ dựa của những cô gái trăng hoa.
Nghe nói, sở dĩ nàng có thể trở thành đại tỷ lớn của nữ tử gió trăng ở khu vực này, là vì mấy nguyên nhân.
Thứ nhất, nàng có lòng hiệp nghĩa. Bởi vì thích giúp người, thích đánh bất bình, thích lo chuyện bao đồng, chỉ cần nàng không chết, nhất định sẽ trở thành lãnh tụ, chỗ dựa trong lòng mọi người.
Thứ hai, nàng hung dữ. Ai hung dữ với nàng, nàng sẽ càng hung dữ với người đó. Loại tình hình này thông thường sẽ có một mặt tương phản, đó là ai tốt với nàng, nàng sẽ càng tốt với người đó. Như vậy sẽ rất dễ xảy ra một hiện tượng, đó là lấy nàng làm trung tâm kết bầy kết đảng, tự thành một nhóm.
Thứ ba, nàng có công phu phi phàm. Đương nhiên, không có thân thủ tốt, loại người như nàng đã sớm chết một trăm năm mươi hai lần rồi. Nhưng “công phu” của nàng, nghe nói không chỉ là trên tay, dưới chân, mà ngay cả trên giường, gần người cũng rất lợi hại. Có điều, người từng thử không nói, người biết không nhiều, người phỏng đoán lại nói chuyện cho vui mà thôi. Nữ nhân trong Danh Lợi Quyển, có ai không thích suy đoán, nói thị phi?
Thứ tư, nàng cũng có chỗ dựa. Đương nhiên, cũng giống như không có thân thủ tốt, nữ tử giống như nàng làm sao sống được? Nàng thường ở trong Danh Lợi Quyển, tất nhiên là háo danh háo lợi, điểm này Ôn Lục Trì thành toàn cho nàng, ngoài ra còn có đám đồng liêu bằng hữu “Hỏa Tinh Đô Đầu” Hà Xa, “Thất Hảo Quyền Vương” Mạnh Tương Lữ, “Tiểu Điểu” Cao Phi, “Đại Đại Bình An” Long Thổ Châu, “Phá Sơn Đao Khách” Ngân Thịnh Tuyết ủng hộ. Nhưng đặc biệt nhất, cũng đồn đãi nhiều nhất, mọi người cũng thích nhất nghe nhất là một người khác.
Nghe nói, người ở sau lưng ủng hộ Ngư Thiên Lương không phải ai khác, chính là lão tam trong Tứ Đại Danh Bổ, Truy Mệnh.
Ngư Hảo Thu là hồng nhan tri kỷ của y.
Truy Mệnh lại là bạn thân chí cốt của Ngư cô nương.
Liệu có chuyện lạ hay không? Có lẽ không ai biết rõ. Nhưng khi lời đồn được truyền đi, mọi người đều nguyện ý tin đó là thật. Bởi vì lời đồn về danh bổ tang thương và mỹ nữ phong trần kia, thật sự khiến người ta cảm thấy tình hoài lãng mạn; mà những kẻ địch luôn công kích Tứ Đại Danh Bổ, cũng vừa lúc tìm được cái cớ, mắng y là tác phong bừa bãi, không có đạo đức.
Nhắc tới đoạn “quan hệ” này, có người dò hỏi, Ngư cô nương không nói đúng, cũng không nói sai. Còn về Truy Mệnh, nhắc tới Ngư Hảo Thu thì y chỉ khẽ cười, khuyên người ta uống rượu.
Cũng không ai biết rốt cuộc thật giả thế nào. Nghe nói chỗ dựa thật sự của nàng vẫn là Lục Trì cư sĩ, cũng không chỉ là Truy Mệnh, mà là một đại gia tộc to lớn.
Có lẽ, Truy Mệnh chỉ vui với việc bị người khác lợi dụng, Ngư Thiên Lương cũng vui với việc có một nhân vật như Truy Mệnh làm chỗ dựa.
Nhưng mọi người đều có thể kết luận một chuyện, bất kể Truy Mệnh có phải là tình nhân của Ngư cô nương hay không, nhưng y nhất định không biết Ngư cô nương đang chào hàng thuốc mê của nàng khắp nơi.
Nếu như Truy Mệnh biết, còn để mặc cho nàng làm như thế, vậy đúng là hết nói.
- Này, không được rồi. Ngư cô nương vừa nhìn thấy người xuất hiện ở cửa lớn, liền sửa sang dung mạo, quyến rũ yêu kiều đi đến, nói: - Hôm nay lại có khách thưa đến.
Ý của “khách thưa”, bình thường là chỉ khách hiếm thấy, nhưng cũng cách gọi khác của “khách không mời mà đến”.
Nếu như là vậy, “khách thưa” không chỉ một người, mà là bốn người.
Bốn người này lẽ ra là tướng mạo đường đường, uy vũ bức người, hơn nữa vừa nhìn cách ăn mặc đã biết lai lịch phi phàm, khí phái đầy đủ. Nhưng thoạt nhìn dáng vẻ lại có phần buồn cười.
Tại sao?
Bởi vì bốn người này, một người đeo một chiếc bọc mắt, trở thành “người một mắt”; một người đeo một chiếc bọc miệng, trở thành “người bịt mặt”; một người lại càng quái hơn, trên đầu đội một chiếc nón cỏ lớn của Mã Liên pha, bên nón có vải đen buông xuống, trở thành “người không mặt”; còn có một người không mang gì cả, không che mặt, không che miệng, cũng không đội mũ, nhưng mỗi khi đi một bước, ngũ quan trên mặt lại dồn vào với nhau, vặn vẹo biến hình, giống như rất tốn sức, trở thành “người mặt quái”.
Ngư Thiên Lương vừa thấy bốn người liền bước tới nghênh đón.
Nhưng Ngư Đầu, Ngư Vĩ lại đi trước nàng một bước, đến chào hỏi khách: - Khách quan, mời ngồi!
- Trước tiên uống chén trà cho ấm áp bụng, hay là làm mấy cân rượu trước?
Người đeo bọc miệng hừ lạnh một tiếng.
Người mặt quái kia đột nhiên mở miệng, giống như đang cười, nhưng nụ cười này của hắn khiến cho gương mặt càng quái di, khiến người ta phát lạnh.
Người nói chuyện là người mang vải đen trên mặt kia: - Tiểu huynh đệ, các ngươi mấy tuổi?
Ngư Đầu đáp: - Ta tuổi khỉ, ta thích nhảy nhảy nhót nhót.
Ngư Vĩ cũng đáp: - Ta là dê nhỏ, be he be he.
Hai người đều có cá tính hoạt bát, vừa trả lời vừa làm động tác của dê và khỉ. Những người khách bình thường đều sẽ cảm thấy thân thiết, vui vẻ, cũng sẽ cho nhiều tiền hơn một chút.
Không ngờ, bốn người kia lại chẳng hề tán thưởng sự khôn lanh của hai đứa trẻ này. Chỉ nghe người mang vải đen trên mặt kia kêu mấy tiếng quái dị, nói: - Nếu còn trẻ như vậy đã chết thì thật đáng tiếc.
Sau đó hắn hỏi lại hai đứa trẻ đã bị hù dọa kia: - Hiểu chưa?
Ngư Đầu xem ra đã minh bạch.
Ngư Vĩ hiển nhiên cũng đã hiểu.
Người mặt quái kia bỗng lên tiếng.
Cơ mặt của hắn vặn vẹo, cất tiếng cũng quỷ quái như vậy, giống như thanh tuyến cũng bị vặn vẹo: - Chúng ta… tới đây… không ăn… không uống… không ngồi… chỉ tới mướn… phòng…
Hắn nói chuyện cực kỳ tốn sức.
Người nghe càng tốn sức hơn.
- Các ngươi… dẫn chúng ta… lên lầu… đi… Người mặt quái dùng giọng khó nghe tiếp tục đe doạ: - Nếu như không dẫn… hoặc là hét lên… hoặc cảnh báo… chúng ta… lập tức… vặn đầu… các ngươi xuống… một cái cho chó ăn… một cái… tự chúng ta tới… ăn.
Sau đó hắn cũng hỏi một câu: - Nghe… đã… hiểu… chưa?
Người mang khăn che mặt kia cũng lạnh lùng thêm vào một câu: - Mọi người yên tâm, chúng ta giết người, mặc kệ nơi này có công sai bổ khoái, nha dịch chấp lại, đều không quản được chuyện của chúng ta, không phán được tội của chúng ta.
Hai đứa trẻ đều bị dọa sợ.
Mọi người nghe vậy, trong lòng cũng sợ hãi.
Xem ra bốn người này mang theo thù sâu hận lớn đến đây, trắng trợn muốn gây chuyện.
Ngư cô nương đi đến gần, vừa cảm thấy quen mắt, vừa cảm thấy xa lạ. Người đeo bọc mắt kia lại dùng một con mắt giận dữ căm hận nhìn nàng, trừng mắt với nàng, giống như muốn moi hai con mắt của nàng ra, nuốt vào trong bụng.
Tựa như có thù oán rất lớn.
- Các ngươi muốn mướn phòng sao? Bất kể người tới là thần thánh phương nào, nàng là đại tỷ lớn ở đây, trông thấy hai tiểu tử và mọi người đều bị hù dọa, nói gì cũng phải lập lại trật tự: - Xin lỗi, phòng trên lầu đã đầy khách hết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT