Sau một tiếng “bụp”, bọc vải lớn trong tay Tôn Ngư đột nhiên nứt toác, một người nhanh chóng chui ra.
Trên tay người này có kiếm.
Kiếm màu xanh.
Kiếm lạnh lẽo.
Kiếm tỏa ra một sự kiêu ngạo, hơn nữa còn tàn khốc.
Người này đến rất kịp thời, kiếm này cũng công đến tức thời.
Một tiếng “đinh” vang lên, một kiếm này từ dưới hất lên, vừa lúc va chạm với thanh kiếm từ trên chém xuống của người như “ớt đen” kia.
Lúc này bên ngoài nổ vang một tiếng, sấm chớp lóe lên, giống như cầu sét từ đông, nam, tây, bắc bốn phương tám hướng cuốn tới, đột nhiên lại giống như gặp phải núi non ngăn trở, đứng yên bất động. Nhưng tại khoảnh khắc hai kiếm giao kích, ánh chớp vẫn chiếu rọi rõ ràng.
Người từ sau tấm bình phong hiện thân rất gầy, rất nhỏ, rất đơn thuần, rất linh hoạt, mấy chùm tóc dài rũ xuống dưới trán, ánh mắt còn có vẻ sầu muộn.
Nhưng lúc hắn phát ra một kiếm kia lại nhắm mắt.
Hắn lại là nhắm mắt phát kiếm.
Một người khác từ trong bọc vải của Tôn Ngư “nổ” ra lại rất cao, rất ngạo, lộ ra một loại thần sắc tự cho mình giỏi, khác với mọi người, hơn nữa dường như còn rất lãnh, rất khốc, cũng rất thanh khiết.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức đấu một kiếm với thiếu niên giống như trong mộng xuất kiếm kia.
Mặc dù hắn từ trong bọc vải lớn “phá kén chui ra”, nhưng khi xuất thủ vẫn lạnh lùng ngạo mạn như băng, lúc xuất kiếm cũng không nhìn đối phương một cái, giống như một kiếm này của hắn chắc chắn sẽ trúng mục tiêu.
Một kiếm này giao thủ cực nhanh. Khi tất cả mọi người đều không kịp ứng phó, cũng không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào, thiếu niên như ớt đen kia đột nhiên mở mắt, lộ ra một đôi mắt đen mà sáng, sáng mà đẹp, đẹp mà sắc, hung ác và oán hận nhìn chằm chằm vào người đã phá một kiếm của hắn.
Sau đó là mấy tiếng loảng xoảng, hắn liên tiếp đụng ngã bình phong, còn phá tan cửa sổ, trong mưa to gió lớn bay ra bên ngoài, không còn thấy nữa.
Sau đó ánh máu chợt hiện.
Người chảy máu là thanh niên cao ngạo vẫn ở lại trên lầu.
Toàn thân hắn run rẩy, dùng kiếm chống xuống đất, ngay cả thân kiếm cũng cong lại, phát ra tiếng rung ong ong nhưng lại không gãy. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng quyết không ngã xuống.
Hắn mặc y phục màu xanh, từ vai trái đến eo phải bỗng phun ra một chùm tơ máu.
Tơ máu nhanh chóng trở thành suối máu.
Cả người hắn gần như nứt ra, nhưng cũng không thật sự nứt ra, có điều mức độ bị thương lại gần như khiến người ta có cảm giác sợ hãi này.
Thương thế của hắn rất nặng, nhưng đấu chí vẫn rất mạnh.
Cả người hắn giống như bị đau đớn thiêu đốt, nhưng cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phiến cửa sổ tan vỡ kia.
- Hay cho Mộng Trung kiếm! Hắn khàn giọng nói.
- Hay cho La Thụy Giác! Thích Thiếu Thương cũng nhấn giọng nói, kiếm trong tay y vẫn chỉ vào Thiên Hạ Đệ Thất.
Khi La Thụy Giác ở sau bình phong chém xuống một kiếm, chỉ cần y vừa có phản ứng, Thiên Hạ Đệ Thất sẽ lập tức phát ra công kích chí mạng với y.
Lúc đó Thích Thiếu Thương sẽ gặp nguy hiểm trước sau thụ địch.
Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất lại không có cơ hội tấn công, bởi vì kiếm thủ từ trong bọc vải trắng chui ra đã kịp thời đấu một kiếm với La Hán Quả.
Thích Thiếu Thương vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn không có sơ hở để tập kích, cũng không có cơ hội để thừa dịp.
Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, tay của Tôn Ngư liền khựng lại giữa không trung, một lúc sau đành phải thu về.
Thích Thiếu Thương ân cần hỏi: - Tôn huynh, bị thương thế nào?
Cơ mặt của thanh niên kia giật giật, hừ một tiếng nói: - Còn cầm cự được. Tên kia bị thương không nhẹ hơn ta.
Thích Thiếu Thương nói ngay: - Phi Tung kiếm khí của Tôn đại hiệp, kiếm khí bên ngoài tám thước còn sắc hơn mũi kiếm, lần này La Thụy Giác nhất định đã ăn phải quả đắng.
Thanh niên kia mặc dù đang nghiến răng nhịn đau, nhưng trong mắt lại lộ ra một loại thần sắc kỳ quái: - Đúng là kiếm pháp lợi hại, ta chỉ chém hắn bị thương, không ngờ hắn lại dùng chân phát kiếm, một chiêu thất bại lập tức rút lui, đây quả thật là một nhân vật lợi hại, đối thủ lợi hại.
- Hóa ra Thích lâu chủ còn giữ lại quân bài này, thủ đoạn này của ngài thật là tuyệt. Chợt nghe Lôi Thuần nói: - Quả nhiên là Nhất Trực Thần Kiếm Tôn Thanh Hà, chẳng trách kiếm pháp lại giỏi như vậy, một kiếm có thể bức lui người đứng đầu Thất Tuyệt Thần Kiếm là La Thụy Giác.
Tôn Thanh Hà nhìn Lôi Thuần nhìn một cái.
Nói ra cũng kỳ quái, hắn chỉ nhìn Lôi Thuần một cái, đã cảm thấy vết thương hình như không đau như trước nữa.
Hắn luôn luôn háo sắc.
Hắn không háo sắc đến mức có thể dùng mỹ sắc làm thuốc giảm đau chứ?
Nhưng sự thật lại hình như thế.
Lúc này Địch Phi Kinh lại hắng giọng nói: - Chúng ta vốn đã ước hẹn, hai bên chỉ có ba người đi lên Tam Hợp lâu. Vị Tôn đại hiệp này, chẳng phải là một người ngoài quy định?
Dương Vô Tà lập tức phản bác: - Vậy La Thụy Giác thì sao? Hắn nấp ở sau bình phong phát kiếm, các ngươi không phải trước đó chẳng hề hay biết chứ?
Địch Phi Kinh lại nói: - Hắn không phải là người của Lục Phân Bán đường, chúng ta không thể chịu trách nhiệm cho hành vi của hắn. Hơn nữa hắn có thể đã sớm lên Tam Hợp lâu, không tin các ngươi có thể hỏi những đệ tử mà các ngươi bố trí ở phụ cận từ tối hôm trước. Hắn quyết không phải theo chúng ta đi lên Tam Hợp lâu.
- Y cũng vậy. Dương Vô Tà cũng “dùng gậy ông đập lưng ông”: - Y ở trong bọc vải, do Tôn đà chủ vác lên, cũng không có “đi” lên. Hơn nữa y cũng không phải là người của Kim Phong Tế Vũ lâu chúng ta, mà là đại hiệp “Trực Kiếm” Tôn Thanh Hà, là bằng hữu của lâu chủ nhà ta.
Tôn Ngư lập tức nói tiếp: - Nói như thế, các ngươi dùng trăm phương ngàn kế, bố trí nhiều mai phục ở đây như vậy, hôm nay gặp mặt, mục đích của các ngươi là nếu đàm phán không xong thì sẽ đuổi tận giết tuyệt?
Địch Phi Kinh vội vàng buông tay, thản nhiên nói: - Ngươi sai rồi. Hôm nay người của Lục Phân Bán đường đều chưa ai xuất thủ, cũng chưa ai động thủ.
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói: - Như vậy, khi vị Văn tiên sinh này và La Thần Kiếm ra tay ám toán, cùng lúc đó người ở bốn phương tám hướng xông đến, muốn tấn công vào trong là ai?
Lôi Thuần vẫn mỉm cười nói: - Bất kể lai lịch thế nào, đều không phải là người của Lục Phân Bán đường ta, hơn nữa đều bị người của Thích lâu chủ dễ dàng cản lại rồi.
Dương Vô Tà lại cười lộ ra hàm răng trắng: - Chuyện này là đương nhiên. Dùng Phích Lịch đường chặn Phích Lịch đường, dùng Bát Lôi Tử Đệ đối phó với Bát Lôi Tử Đệ, đó là chuyện tốt nhất, cũng là nhân tuyển thích hợp nhất.
Ai cũng biết, năm đó tổng đường chủ “Đại Lôi Thần” Lôi Chấn Lôi thành lập nên Lục Phân Bán đường, thực ra là xuất thân từ Giang Nam Phích Lịch đường, là hảo thủ chiến lực cấp bốn hàng chữ “Lôi”.
Nên biết Giang Nam Phích Lịch đường dùng hỏa khí danh chấn thiên hạ, xét về võ công tâm pháp, “Ngũ Lôi Thiên Tâm”, “Nhất Lôi Thiên Hạ Hưởng”, “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh”, “Lôi Đình Nhất Kích”, “Phong Vũ Lôi Điện Long Hành Thiên Lý đại pháp” đều là bí kỹ không ai sánh bằng, danh động giang hồ. Trong đường lại phân làm bốn cấp “Lôi Đình Phích Lịch”, “Lôi” là cấp bốn, sức chiến đấu cao nhất; tiếp theo là “Đình”, trong tinh anh của Lôi gia bảo, cao thủ hàng chữ “Đình” cũng chỉ có tám chín người mà thôi, Lôi Tổn cũng là một trong số đó; cấp thứ hai là hàng chữ “Phích”, cấp chiến sĩ này đã có thể chen chân vào hàng ngũ cao thủ hạng nhất trong giang hồ; còn lại đều là hàng chữ “Lịch”, cho dù là chiến sĩ cấp một này, cũng coi là một hảo thủ trong võ lâm.
Thực ra trong đường còn có chiến sĩ “chưa vào cấp”, đó là hàng chữ “Vũ”, cũng là những đệ tử của Phích Lịch đường không thể chen chân vào hàng ngũ cao thủ bốn cấp “Lôi Đình Phích Lịch”.
Về sau Giang Nam Phích Lịch đường xảy ra nội chiến, một phe muốn phát triển, còn một phe muốn củng cố. Từ đó những đệ tử Lôi gia có dã tâm bừng bừng đã dựng bang lập nghiệp, một nhóm hung bạo mạnh mẽ trở thành Lục Phân Bán đường nổi bật trong hắc đạo, còn một nhóm ôn hòa bảo thủ lại trở thành Phong Đao Quải Kiếm Tiểu Lôi môn.
Giang Nam Phích Lịch đường cũng vì vậy nguyên khí đại thương, thế lực giảm nhiều.
Sự phân liệt của Lôi gia, chủ yếu là do Phích Lịch đường tuy trước giờ nổi danh bằng hỏa khí, nhưng đương thời vẫn khó trèo lên nơi cao. Về binh khí bày trận, có lẽ nhân sĩ giang hồ, cao thủ võ lâm đều nhờ vào hỏa khí của Lôi gia, nhưng chưa chắc đã tôn trọng loại công phu kỹ xảo “bàng môn tả đạo” này.
Nếu bàn về võ công thực lực, người của Lôi gia vẫn chưa được danh môn đại phái của võ lâm coi trọng, điều này khiến cho những đệ tử Lôi gia có chiến lực cực cao rất không đồng ý.
Vì vậy, cao thủ hàng chữ “Lôi” trong bốn cấp chỉ có ba bốn người, một người trong đó là “Kiến Long Tại Điền” Lôi Úc, vẫn kiên trì dùng hỏa khí, tâm pháp, nội lực làm chính thống, không chịu thay đổi truyền thống của Lôi gia. Còn hai cao thủ tuyệt đỉnh khác là Lôi Diễm và Lôi Bố, một người dùng kiếm pháp, một người dùng đao pháp, danh chấn trên đời, mở ra đường khác, tài hoa kinh người, nổi bật xuất chúng, khiến Giang Nam Phích Lịch đường ngoại trừ hỏa khí, nội công, tâm pháp, cuối cùng có thể đứng đầu trong vũ khí chính thống của võ lâm, hai núi cùng sừng sững.
Có điều, thành công của bọn họ cũng khiến cho hai đại cao thủ này và những người ủng hộ bọn họ trở nên ngạo mạn nôn nóng. Hai phe tranh đấu, lại bởi vì phe chính thống chủ lưu của Lôi Úc không chấp nhận, cuối cùng khiến cho Giang Nam Phích Lịch đường chia năm xẻ bảy. Ngay cả Lôi Chấn Lôi, hảo thủ hạng nhất trong hàng chữ “Lôi”, người duy nhất không liên quan đến bất kỳ phe nào trong hai phe, cũng chỉ đành cùng với những hảo thủ hàng chữ “Đình” như Lôi Trận Vũ, Lôi Tổn rời khỏi Lôi gia bảo, xông pha thiên hạ.
Do đó về sau mới tạo thành Lục Phân Bán đường, cũng tạo nên Lôi Tổn.
Lôi Tổn chẳng những một tay bồi dưỡng nên Địch Phi Kinh, cũng đề bạt Lôi Động Thiên.
Khi đó Lôi Động Thiên chỉ thuộc hàng chữ “Phích” trong bốn cấp cao thủ “Lôi Đình Phích Lịch”, nhưng hiện nay đã là tông chủ một phương.
Nói đến phong thủy luân chuyển, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo bởi vì chủ lực đi hết, đại tướng điêu linh, thực lực cũng kém xa lúc trước. Cho nên đệ tử Lôi gia có rất nhiều người không giữ được bình tĩnh, bị những tông phái khác trong võ lâm lôi kéo thu nạp. Trong đó “Lôi Công Điện Mẫu” Lôi Nhật, Lôi Nguyệt của Lôi gia bảo đã giận dữ gia nhập Tập đoàn Hữu Kiều. Bốn đại cao thủ Lôi Như, Lôi Hữu, Lôi Lôi, Lôi Đồng trong Bát Lôi Tử Đệ, bởi vì Lôi Quyển dẵn dắt mà ủng hộ Kim Phong Tế Vũ lâu. Còn như Lôi Thực, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp, lại bị Thái Kinh mua chuộc, thường cùng Lục Phân Bán đường liên thủ đối địch.
Do đó, câu này của Dương Vô Tà là sự thật.
Bởi vì những năm gần đây Phích Lịch đường phân liệt nội đấu, đến nỗi lòng người tan rã, rất nhiều tinh anh của Lôi gia trở thành đối địch. Điều này cũng khiến cho Lục Phân Bán đường ỷ thế quen biết, thừa cơ chiêu binh mãi mã, dựa vào một chút quan hệ “máu mủ” kia, thu nạp không ít tinh anh cao thủ họ Lôi vào trong đường, nhờ đó thế lực tăng mạnh.
Có điều Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không chịu thua kém, thông qua quan hệ với Tiểu Lôi môn, cũng chiêu nạp được không ít anh tài hảo thủ của Lôi gia bảo, phục vụ cho mình.
Điểm này Địch Phi Kinh đương nhiên hiểu được.
Cho nên y có vẻ tiếc nuối nói: - Cũng vì vậy, lần này chuyện phục kích các ngươi tại đường lớn Lam Sam, nghe nói chính là do bốn người “Thực, thuộc, Xảo, Hợp” báo tin cho tướng gia. Điều này cũng đã định trước hành động của bọn họ chắc chắn sẽ thảm bại.
Đây là kết quả đương nhiên.
Thái Kinh tín nhiệm “Thực Thuộc Xảo Hợp”.
“Thực Thuộc Xảo Hợp” bố trí ám sát Thích Thiếu Thương tại đường lớn Lam Sam.
Thế nhưng “Như Hữu Lôi Đồng” và “Thực Thuộc Xảo Hợp” vốn là cao thủ thuộc hàng chữ “Phích” trong Lôi gia bảo, giữa hai bên giao tình cực sâu.
Nói cách khác, Thái Kinh muốn “Thực Thuộc Xảo Hợp” đi bố trí hành động ám sát này, đó là tự chuốc thất bại, theo lẽ tất nhiên.
Hắn phái người nào đi giết Thích Thiếu Thương, kết quả đều là như nhau.
Chỉ có La Thụy Giác đủ thông minh, đủ cảnh giác.
Hoặc là hắn kịp thời nhận được tin tức khác, chi nên mới lợi dụng ba sư huynh đệ của hắn phân tán sự chú ý của Kim phong tế vũ lâu, còn hắn lại ở trong Tam Hợp lâu phát ra một kiếm đoạt mệnh với Thích Thiếu Thương.
Nhưng không ngờ lại gặp phải một cao thủ kiếm thuật khác, “Trực Kiếm Dâm Ma” Tôn Thanh Hà.
Hai người giao đấu lưỡng bại câu thương.
Mấy câu sau của Địch Phi Kinh, thực ra cũng là nói cho Thiên Hạ Đệ Thất nghe.
Bởi vì Thiên Hạ Đệ Thất cũng là người do Thái Kinh phái tới.
Nếu đã là người của Thái Nguyên Trường, vậy thì không ngại để hắn truyền đạt một tin tức.
“Về việc xử lý người giang hồ, chuyện võ lâm, các ngươi vẫn không quen thuộc bằng người trong nghề chúng ta.”
Đương nhiên, ý nghĩa sâu xa của nó là “ngươi cần chúng ta”.
Có điều Thiên Hạ Đệ Thất chỉ hừ lạnh một tiếng: - Cách làm của tướng gia, tự có đạo lý của ngài.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay từng liên tục đánh vào mũi hắn của Thích Thiếu Thương, cùng với bàn chân đạp lên bọc vải của hắn, nói: - Rất nhiều kẻ từng cho rằng bọn họ có thể thắng ngài, lừa gạt được ngài, nhưng những kẻ này, ta không thấy được mấy người có kết quả tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT