- Thôi, lên phòng nghỉ cho đỡ mệt. Không sao đâu!- Mẹ nhẹ vỗ vai tôi, đáy mắt ánh lên những tia lo lăng vô hình.
- Vâng. – Tôi cười đáp lại mẹ.
Bước chầm chậm trên từng bậc thang, tôi cố lùa những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi não.
Vào phòng, tôi mở toang hai cánh cửa sổ, gió ùa vào khiến không khí bớt ngột ngạt hơn và tâm trạng tôi cũng dễ chịu hơn. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng cái cảm giác khoan khoái mà cơn gió kia mang lại. Nó lướt qua làn da tôi, thổi tung mái tóc mềm, nó xoa dịu đi tâm trạng buồn buồn bực khó chịu và quét đi hết những lo lắng muộn phiền. Giờ thì bình tâm lại rồi! Tôi từ từ nhấc mi mắt, những ánh nắng cuối ngày nhẹ chiếu nơi mắt tôi, lúc này tôi mới kịp để ý tới cái cảnh trước mặt. Nó đẹp quá! Lộng lẫy và hoành tráng đến khó tả. Hoàng hôn vào những ngày đông hiện lên thật mau chóng. Mới vừa đây thôi, bầu trời vẫn còn cao và xanh, mà giờ đã chìm trong sắc đỏ của ánh chiều. Mặt trời chỉ còn nhú một chút nhưng ánh nắng thì lan tỏa cả một vùng trời, nhuộm đỏ luôn những áng mây cuộn tròn thành những hình thù ngộ nghĩnh quanh đó. Cảnh hoàng hôn quá đẹp khiến tôi muốn ngâm nga vài câu thơ, nhưng thật tiếc, trong đầu tôi giờ chẳng có câu chữ nào bay ra cả.
Tôi quyết định đi tắm, lúc này tôi cần làm nhẹ cái đầu này đã, hôm nay như vậy đã đủ mệt rồi.
Bước ra khỏi cánh cửa phòng tắm, tôi cầm chiếc khăn bông lau nhẹ mái tóc ướt, cảm thấy mọi sự mệt nhọc đã theo nước mà trôi đi hết, và người nhẹ nhõm hẳn. Qủa thật là muốn xả stress thì tắm là một phương pháp rất hữu hiệu, nó giúp ta thoải mái hơn sau một ngày dài lao động hết năng suất.
Bữa tối diễn ra bình thường như những ngày khác. Sau khi dọn dẹp, tôi lại trở về với căn cứ của mình. Hôm nay là một ngày tẻ nhạt. Tôi ngồi thu lu trong phòng mà không biết làm gì, trong khi não vẫn chưa chịu ngủ. Và bất chợt tôi nhớ đến anh bác sĩ đẹp trai sáng nay, anh ta tên gì nhỉ? À, Minh Bảo, Hoàng Minh Bảo. Tên cũng đẹp chứ nhỉ?
Mà anh ta cao thật, có khi phải hơn tôi tầm ba mươi phân mất, lại còn trắng trẻo khôi ngô, còn là bác sĩ nữa chứ! Đúng kiểu mẫu soái ca rồi! Trời ơi, thế là sáng nay tôi được động chạm soái ca rồi cơ đấy. Không phải nữ chính với nam chính trong ngôn tình vẫn thường gặp nhau kiểu này sao? Ồ ồ, thế chắc tôi với anh này có duyên rồi. Chậc chậc, không biết anh còn nhớ tôi không? Chắc là còn nhớ chứ, tôi nói chuyện cũng được lắm mà!
Tôi vừa độc thoại vừa ngồi cười một mình như kẻ tâm thần.
- Này, có cần mê trai thế không hả? – Một giọng nam cất lên trong viễn cảnh của tôi.
Ớ… Đợi đã. Cái khỉ gì thế? Giọng nam ở đâu ra trong phòng một đứa con gái?
- Đây.
Chớp mắt.
Lại chớp mắt.
Không gian yên ắng trong hai giây.
Sau đó thì:
-Á…Á... – Tôi nhắm mắt nhắm mũi gân cổ mà gào lên. -...a...à. – Cái âm thanh khủng bố lỗ tai phát ra từ họng tôi nhỏ dần rồi im bặt. Vì sao á? Cái thằng chui từ đất lên, cái đứa mà khiến tôi phải hét toáng lên ấy, nó đã nhanh chân chạy lại bịt mồm tôi rồi.
- Em bị điên hả? Muốn cả khu phố này nghe thấy à?- Tên chó chê mèo hờn kia bấn loạn, bịt miệng tôi chặt hơn.
Tôi quá bất ngờ chưa kịp định hình ra cái tình huống ngớ ngẩn này. Ờ, sao chứ? Tôi đang ngồi một mình trong phòng, tự nhiên cái một thằng con trai mất dạng nào đấy ở trong phòng tôi, tôi còn không biết nó trong này từ lúc nào, ờ, rồi tôi hét, rồi nó bịt mồm tôi, và giờ tôi đang gặm tay nó. Hờ, tình tiết phim đang đến đoạn này đấy, gay cấn nhỉ? Thế mà không có quảng cáo sao?
- Cát Nhiên! Có chuyện gì thế con? – Giọng mẹ tôi từ dưới nhà vọng lên.
Cơ hội của tôi đây rồi. Cuối cùng thì quảng cáo cũng phát huy được tác dụng trong phim chứ nhỉ?
- Nói với bà ấy là không có chuyện gì cả. – Hắn lại lên giọng nhưng lần này có chút bấn loạn.
Chị có ngu đâu mà đi nghe chú mày?
- Nếu em để bà ấy lên đây, tôi sẽ nói với bà tôi là người yêu của em, rằng em hẹn tôi đêm nay đến ngủ lại, và tôi là bố đứa nhỏ trong bụng em nữa. – Hắn hướng thẳng vào mắt tôi mà đe dọa.
Tên khốn! Sao hắn dám vu khống trắng trợn như thế? Tôi thậm chí còn chưa nắm tay thằng con trai nào. Mà tôi có biết hắn chui từ xó quái nào ra đâu cơ chứ! Cái gì mà hẹn hò đêm hôm, cái gì mà con tôi với con em? Mẹ tôi chỉ cần nghe thấy thôi, là không cần biết mô tê gì, cái mông tôi dưới xúc tác là cái chổi lông gà của mẹ, sẽ sảy ra phản ứng sưng phồng lên và sản phẩm sau phản ứng là ngày hôm sau tôi không bước khỏi giường được. Tôi mới nghĩ vậy mà mồ hôi lạnh đã chảy dọc theo sống lưng.
- Nhiên? Con có làm sao không? – Giọng mẹ lại cất lên.
- Nhanh, nói đi, không cả hai chúng ta sẽ tiêu đấy.- Hắn giục.
Tôi bị lời hắn giục với những suy nghĩ trong đầu mà cuống lên. Và trong giây lát chưa kịp tính toán kĩ, tôi đã ngu ngốc mà làm theo lời hắn.
- Dạ không sao đâu mẹ, tại có con gián…
Tiếng dép loẹt quẹt của mẹ đổi hướng xuống dưới nhà:
- Quái lạ, con bé đấy nó biết sợ gián từ bao giờ chả biết?
Trên tầng:
- Ngoan lắm. Giờ mà còn hét nữa thì tôi sẽ cho em làm mẹ con tôi thật đấy.- Hắn cười nham hiểm.
Ôi trời! Tôi vừa làm chuyện điên rồ gì thế này? Sao lại nghe lời tên lừa đảo này chứ? Đúng là ngu không bằng con lợn trong vườn bách thú mà!
Tên đểu kia dường như không để ý đến biểu cảm của tôi, hắn bấm bấm nút gì trên cái đồng hồ đeo tay rồi khẽ nhếch môi.
- Xong, giờ có hét bằng ba cái loa thùng cũng chẳng ai nghe thấy đâu.
- Gì? – Tôi nhăn mặt khó hiểu. Thanh niên này bị ảo à?
- Căn phòng này đã được cách âm với bên ngoài, thấy cái nút này không? – Hắn chìa chiếc đồng hồ ra- Khi tôi bấm nút này, hệ thống laze vô hình sẽ quét đều một lượt căn phòng, sau đó một lớp bảo vệ sẽ được hình thành và tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia. Bây giờ em có kêu gào thế nào đi nữa cũng không ai nghe thấy gì đâu.- Hắn cười đắc ý.
- Ặc...
Đùa nhau à, thế là bây giờ tôi hết đường chạy rồi ư?
“Đừng bỏ mặc anh một mình nơi đây. Ú.. U.. Ú Ù…”
- Ờ, vậy sao tôi vẫn nghe thấy tiếng nhạc của mẹ? – Tôi nhìn hắn dò xét
- À thì..., âm thanh có thể lọt vào trong được chứ không thể thoát ra bên ngoài được.
Vậy là hết đường chạy rồi ư? Sao tôi vẫn thấy thanh niên này nói không thuyết phục gì cả, ở cái thế kỉ này đào quái đâu ra cái thứ vi diệu như vậy? Tên chó chê mèo hờn này đúng là đang nói dối.
-Tôi không phải trẻ con mà bị lừa vớ vẩn vậy đâu. Nghĩ gì chứ? Đồng hồ cách âm mà người như cậu có sao? Tôi không tin.
Hắn im bặt, ánh mắt không còn chắc nịch như trước. Tôi nhếch môi, thế là tôi nắm được thóp của hắn ta rồi, rõ ràng tên nhãi này ăn tục nói phét. Để xem, mẹ tôi biết được có kẻ dám cả gan động vào con gái độc nhất của bà, sẽ xử lý hắn làm sao.
-Cậu nói thật hay nói dối, ta chỉ cần thử thôi mà. – Tôi nhếch môi cười.
Hắn vẫn không nói gì, chỉ im lặng đợi hành động tiếp theo của tôi.
-Mẹ ơi! – Tôi cất tiếng gọi mẹ.
...
Đáp lại tiếng gọi của tôi là thứ mà tôi không mong muốn nhất: Sự im lặng.
-Mẹ ơi, mẹ! Mẹ xì tin xinh đẹp của con.
Vẫn là im lặng. Tôi chột dạ, cái gì vậy? Ở đâu ra cái chuyện phi lý này chứ?
-Mẹ! Mẹ nghe thấy thì trả lời con đi! – Tôi thực sự hoảng hốt. Kẻ bên cạnh tôi, thực sự là một người nguy hiểm.
- Đừng tốn công nữa. Em rơi vào tay tôi rồi. – Hắn khoanh tay tựa vào tường, môi hé cười.
Hắn tỏ ra đắc thắng nhưng rõ ràng tôi thấy trên mặt hắn vẫn còn vương lại giọt mồ hôi lạnh, hắn có lo lắng, hắn có điều gì đó không chắc chắn. Là gì chứ?
-Cậu là ai? Mục đích của cậu là gì?
Hắn đứng thẳng không còn tựa vào tường nữa, khẽ nhếch mội cười, đưa tay chỉnh lại vài lọn tóc:
- Xin tự giới thiệu, tôi là nam ca sĩ kiêm diễn viên kiêm người mẫu trẻ 23 tuổi danh tiếng của châu Á. Triệu Nhật Thiên!
Cái biểu cảm của tôi sau khi nghe lời giới thiệu dài dòng khoa trương này là: Không có cảm xúc gì cả.
- Cậu có nhầm lẫn gì không vậy? Tôi tuy không cuồng mấy thứ này nhưng mà không đến nỗi là không biết gì nhé. Gì mà nam ca sĩ trẻ, gì mà nổi tiếng châu Á, chả nghe tên bao giờ!
Hắn không để lộ chút biểu cảm nào, ánh mắt vẫn bình thản, buông một câu nhẹ tênh:
- Đúng thôi, vì tôi là người đến từ tương lai.
Tôi không biết nên khóc hay cười trước câu trả lời của hắn. Kẻ này đúng là có vấn đề.
- Này.
- Hứ?- Hắn nhướng mày.
- Đi chỗ khác đi, chỗ tôi không có chữa.
- Gì?
- Tôi là bác sĩ phẫu thuật, tôi không chữa được bệnh tâm thần đâu, về đi nhóc, mai chị sẽ giới thiệu cho cậu một bác sĩ đáng tin cậy. – Tôi vỗ vai hắn an ủi.
Mắt hắn tối sầm lại, khuôn mặt xuất hiện đầy những tia giận dữ:
- Tôi không bị bệnh! Và càng không phải nhóc.
Sự giận dữ và vẻ nghiêm túc trên mặt hắn khiến tôi hơi chột dạ.
- Thế là gì nào?
- Tôi là Triệu Nhật Thiên…
- Cái này biết rồi. – Tôi cắt ngang lời hắn.
- 23 tuổi…
- Biết luôn rồi – Tiếp tục xén.
- Yên lặng và đừng cắt lời nữa. – Hắn cáu.
- Rồi rồi tiếp đi.
- Có thể em không tin nhưng tôi đến từ thế giới của 200 năm sau, tức là năm 2215…
- Hoãn hoãn, xin lỗi vì cắt lời nhưng đừng xưng tôi – em nữa, lễ phép hơn chút đi, gọi chị xưng em đi, tôi hơn tuổi cậu đấy.
- Gì? – Lông mày hắn chau lại.
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- 23.
- Vậy cậu biết tôi bao nhiêu tuổi không?
Hắn bật cười, tỏ thái độ như là câu hỏi tôi vừa hỏi hắn chẳng bằng hỏi một đứa trẻ. Hắn khép hờ mắt, đọc vanh vách:
- Mai Cát Nhiên, 23 tuổi, cung sư tử, là bác sĩ của bệnh viện X, cao 1m67, nặng 46 kg, ăn được tất cả những gì mà người ta có thể ăn, nấu ăn ngon nhưng lười rửa bát, lười lau nhà, lười phơi quần áo nhưng luôn bị mẹ giao nhiệm vụ ấy. Xem được tất cả thể loại phim từ kinh dị đến hài hước, thích vẽ, thích hát, thích đọc truyện, số đo vòng một là...
- Cắt cắt cắt, sao cậu biết rõ vậy, cậu theo dõi tôi à? Mà cậu lấy so đo ba vòng của tôi làm gì? Ý đồ gì vậy hả?
- Cần thì lấy thôi. – Hắn buông câu nhẹ tênh.- Mà có đúng không, thông tin của tôi làm sao sai được.
- Sai đấy.
- Chỗ nào?
- Tôi 25 tuổi, không phải 23, tôi hơn cậu hai tuổi nhé.
- What?- Mặt hắn méo mó chẳng ra khóc chẳng ra cười.
- Mà kể cả là cậu có 25 tuổi đi nữa thì tôi vẫn hơn cậu 225 tuổi, có khi còn là tổ tiên của cậu nữa đấy nhóc ạ – Tôi bật cười, nhưng dường như nụ cười ấy khiến hắn vô cùng tức giận.
Hắn siết chặt lấy tay tôi, áp sát đầu tôi vào thành giường:
- Đã bảo tôi không phải là nhóc. Tôi có thể khiến em trở thành mẹ của trẻ con được đấy. Muốn thử không?
Tôi im thin thít không dám cựa quậy.
- Hừ, được rồi, cứ cho như tất cả những gì cậu nói là thật. Cậu tìm tôi làm gì?
- À, tôi đến để đưa em về làm vợ.
- CÁI….ì – Lại bị bịt mồm.
- Em đúng là ngốc mà, tôi đã báo trước rồi mà còn…
- Báo bao giờ? – Tôi gân cổ.
- Không nhớ giấc mơ đấy à? Giấc mơ hôm qua ấy. Tôi là chú rể, còn em là cô dâu.
-A…à – Tôi không biết phải nói gì nữa. Vậy là giấc mơ đó đúng là điềm báo thật ư? Chảng nhẽ lời phán của bà thầy bói đang thành hiện thực? Cái gì thế này…
- K...khô….không được. Tôi không thể làm vợ cậu được. Tôi không muốn đến thế giới của 200 năm sau, cuộc sống của tôi đang rất tốt mà, tôi không muốn xa mọi người, tôi muốn ở lại đây…
- Không bàn cãi nhiều! Em phải làm vợ tôi! – Hắn dứt khoát, rồi chẳng nói chẳng rằng bế thốc tôi ra phía ban công. Nhanh chóng chui tọt vào một cỗ xe kì lạ để sẳn ở đó. Tôi há hốc mồm. Đây là cỗ máy thời gian trong truyền thuyết đấy ư? Từ khi nào mà…?
Tôi vẫn còn chưa ngạc nhiên xong thì hắn đã khởi động máy. Và vụt cái chưa đầy một chớp mắt, cỗ máy kì quái đó biến mất cùng hai kẻ ngồi phía trong.
Lời tiên tri bắt đầu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT