Thẩm Triệt đưa tiễn mọi người xong, nghĩ đến thân hình bất ổn vừa rồi của Tiêu Thanh Ngạn, trong lòng rất lo lắng. Không ngờ vừa đi tới tiểu viện, liền thấy phía trước không xa có bóng người lay động, người đang ngồi trên thềm đá ven hồ nước, không phải Tiêu Thanh Ngạn thì là ai nữa?
Ba chân bốn cẳng chạy tới, thấy hắn tươi cười nhìn mình: “Ngươi về rồi à.”
Thẩm Triệt bị nụ cười này làm ngẩn người, hoảng hốt một chút mới nói: “Sao lại ngồi ở chỗ này? Trên đất rất lạnh, mau đứng lên.”
Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu một cái, rồi lại đưa tay về phía hắn: “Ta không đi nổi nữa nên ngồi ở đây, ngươi tới thật đúng lúc, hay là cõng ta về phòng đi.”
Thẩm Triệt nhìn hắn, không biết Tiêu Thanh Nhạn có ý đồ gì nữa đây. Nhưng Tiêu Thanh Ngạn vẫn nhìn hắn, ánh mắt rạng rỡ, cánh tay dang ra, tựa như một đứa trẻ khát cầu một cái ôm.
Thẩm Triệt chung quy cũng không phải là người tâm địa sắt đá, ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Thanh Ngạn, hắn liền ngoan ngoãn bò lên lưng Thẩm Triệt. Lúc này Thẩm Triệt mới phát giác, thân thể Tiêu Thanh Ngạn đã ướt đẫm mồ hôi, không thể khống chế mà có chút run rẩy, hô hấp ngày càng trầm trọng.
Thẩm Triệt không muốn nói chuyện nên nghiêng đầu đi, Tiêu Thanh Ngạn dựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Ngón tay thon dài trắng noãn khoát lên vai Thẩm Triệt, truyền đến cảm giác lạnh lẽo giữa các đốt ngón tay.
Thẩm Triệt nghĩ, từ khi đến Thẩm phủ, tinh thần Tiêu Thanh Ngạn vẫn không có thật sự nghỉ ngơi. Chỉ sợ hắn cũng có nỗi khổ. Chỉ là một năm ước hẹn này sẽ ra sao? Thẩm Triệt hắn là người làm chứng, lẽ nào đến lúc đó trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Ngạn bị bọn họ mang đi?
Hay là, vết thương trên người Tiêu Thanh Ngạn, một năm, có thể khỏi hẳn sao?
Trong lòng Thẩm Triệt tràn đầy nghi vấn, cho dù Tiêu Thanh Ngạn tỉnh lại, cũng sẽ không cho mình một lời giải đáp, nên cũng không vội hỏi hắn.
Đưa Tiêu Thanh Ngạn trở về phòng, Thẩm Triệt dặn dò Doanh Tụ: “Đi mời Ninh Giang đến đây.”
Khi Ninh Giang đến, Tiêu Thanh Ngạn còn đang ngủ, Thẩm Triệt đứng dậy ra dấu hắn im lặng, dẫn hắn đến bên giường. Sư phụ Ninh Giang là dược sư trong Dược Vương cốc – Tôn Hiệp, từ nhỏ đã nghiên cứu y thư, tìm tòi học hỏi khắp bốn phương, trên phương diện y thuật đã đạt nhiều thành tựu. Thăm dò mạch tượng Tiêu Thanh Ngạn, chà chà hai tiếng, lại liên tục kiểm tra thực hư mấy lần, mới đứng dậy nhìn Thẩm Triệt: “Hắn… Hắn chỉ thay ngươi cản Đoạn Hồn Chưởng thôi sao?”
“Sau khi ta gặp hắn, quả thật hắn chỉ bị Đoạn Hồn Chưởng đánh bị thương, trước đó thì ta không rõ.” Thẩm Triệt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thanh Ngạn vẫn còn mê man, thở dài, “Hắn cái gì cũng không chịu nói.”
Ninh Giang trầm ngâm một chút, lại tiếp tục cúi đầu tỉ mỉ thăm dò mạch đập của Tiêu Thanh Ngạn, sắc mặt có chút trầm trọng, nói thầm với Thẩm Triệt: “Thẩm huynh, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện.”
Hai người ngồi trên ghế đá trong vườn, Ninh Giang nói: “Vết thương trên người hắn, không chỉ là Đoạn Hồn Chưởng gây nên. Hàn độc đi vào phế phủ, từng bị thương bởi một luồng nội công cực âm, ngoài ra còn có một chất độc vô cùng xảo quyệt, ta khó mà nói đó là độc gì.”
Thẩm Triệt không thông y lý, chỉ biết thân thể Tiêu Thanh Ngạn không ổn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới trong cơ thể hắn độc tố tích lũy, đã thâm nhập phế phủ, nhất thời trong đầu trống rỗng.
“Độc của hắn, ngươi có thể giải không?”
Ninh Giang lắc đầu: “Nếu như chỉ trúng hàn độc, còn có thể giải, nhưng hiện nay trong cơ thể hắn có hai loại độc tố kiềm chế lẫn nhau, còn chưa nói đến việc chúng ta có thể giải hay không, giải một loại, có thể kích phát một loại khác hay không, đây đều là nước cờ hiểm, nếu cưỡng ép giải độc, chính là lấy mệnh đọ sức.”
Lấy mệnh đọ sức.
Thẩm Triệt thở dài một tiếng, chần chờ nửa ngày mới thấp giọng hỏi: “Vậy hắn…”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, còn có một năm.”
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cành lá vang sào sạt.
Ninh Giang để lại một phương thuốc bổ khí kéo dài tính mạng rồi rời đi, nhiều lời cũng vô ích.
Thẩm Triệt trở lại trong phòng, Tiêu Thanh Ngạn đã tỉnh rồi, con mắt óng ánh mà nhìn Thẩm Triệt, màu môi có chút trắng bệch, da khô nứt một vài chỗ.
Trong lòng cảm thấy quặn đau, nhớ tới câu nói kia.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, còn có một năm.
Một năm.
Thẩm Triệt che dấu hoảng loạn trong đáy lòng, bưng chén nước ngồi xuống bên giường: “Uống nước đi.”
Tiêu Thanh Ngạn khàn giọng nói: “Nằm làm sao uống, ngươi dìu ta dậy đi.”
Thẩm Triệt liền chậm rãi đỡ hắn ngồi dậy, để cho hắn dựa vào lồng ngực của mình, đưa chén nước đến bên miệng hắn, Tiêu Thanh Ngạn liền lắc đầu không uống, nghiêng đầu dựa vào bả vai Thẩm Triệt. Tư thế này có chút ám muội, cơ thể Thẩm Triệt cứng đờ, theo bản năng đẩy hắn ra. Tiêu Thanh Ngạn cả người vô lực, thân thể chỉ bị đụng nhẹ liền ngã xuống giường, trầm thấp mà ho khan.
Thẩm Triệt lập tức có chút hối hận, bàn tay muốn giữ hắn lại, nhưng Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng hất ra, thấp giọng cười nói: “Không… Không làm phiền… Thẩm đại hiệp…”
Hắn nằm úp sấp ở bên giường ho khan nửa ngày, mới chống đỡ thân thể chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại trầm thấp mà nở nụ cười.
“Sắc trời… Sắc trời không còn sớm… Thẩm đại hiệp… Cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Hắn lần đầu tiên từ chối Thẩm Triệt thân cận.
Trong phòng không có ánh nến, chỉ có một tia nguyệt quang.
Tiêu Thanh Ngạn dựa vào đầu giường, đầu có chút choáng váng, trong tai vang vọng tiếng ong ong.
Vừa rồi hắn đã tỉnh lại.
Cũng nghe được câu nói kia, chỉ có một năm.
Thẩm Triệt, cho dù còn có một năm, cũng không chịu chấp nhận mình.
Chua xót trong lòng bỗng nhiên dâng tràn, thiếu niên quật cường cuộn mình đứng dậy, ép buộc bản thân mỉm cười.
Cười chính mình cứ cố chấp hy vọng.
Cười chính mình đánh mất tôn nghiêm mà dây dưa.
Viền mắt đỏ lên, nhưng vẫn không rơi nước mắt.
Hắn đã lâu rồi không khóc.
Con nít khóc, là vì muốn người lớn chú ý và an ủi.
Hắn rất ít khóc, ngoại trừ Thẩm Triệt, không có ai để ý đến hắn.
Bây giờ, Thẩm Triệt cũng không thèm để ý.
Một năm, một năm có thể làm được gì đây.
Không phải từ lâu đã quyết định rồi sao, dùng một năm này, ở bên cạnh Thẩm Triệt?
Tiêu Thanh Ngạn cuộn tròn thân thể suy nghĩ một hồi, lại giống như đã suy nghĩ thông suốt.
Hắn mò mẫm bước xuống giường, thắp nến trên đầu giường.
Trong sân có tiếng rì rào, chắc là Thẩm Triệt đang luyện kiếm.
Hắn đỡ vách tường chậm rãi đi ra ngoài, dưới ánh trăng, Thẩm Triệt đứng thẳng người, một thanh trường kiếm như sao xẹt, hội tụ lưu quang, trong đêm tối vung vẩy tạo thành một luồng sáng óng ánh. Hắn mặc huyền sắc trường bào, dưới ánh trăng bạc, dáng người thon dài cao ráo đặc biệt làm người khác chú ý.
Tiêu Thanh Ngạn chậm rãi dựa tường ngồi xuống, ôm đầu gối nhìn hắn.
Luyện xong một bộ kiếm pháp, Thẩm Triệt thu thế mới nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn núp ở góc tường, vội vàng đi tới nói: “Tại sao lại ngồi dưới đất.”
Tinh thần Tiêu Thanh Ngạn có chút không xong, kiên trì cười cười, chống đỡ thân thể muốn đứng lên, dưới chân mềm nhũn, Thẩm Triệt vội vàng ôm lấy hắn, ôn nhu khuyên nhủ: “Ta ôm ngươi đi vào.” Hắn nói xong liền ôm ngang Tiêu Thanh Ngạn lên, đưa vào trong phòng.
“Chuyện hồi tối… Ta…”
“Ta không trách ngươi.” Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu một cái, nở một nụ cười không rõ ý, “Tóm lại, có một số việc ta cam tâm tình nguyện.”
Thẩm Triệt nghĩ đến kỳ hạn một năm, trong lòng đắng chát, âm thầm quyết định, một năm này nhất định phải khiến cho Tiêu Thạnh Ngạn sống vui vẻ thoải mái mới được.