Khi Thẩm Triệt đến hậu viện, thì nhìn thấy Lục Lẫm từ trong sân viện Tiêu Thanh Ngạn đi ra.
Lục Lẫm tự ý vận dụng nội lực, khiến cho chân khí nghịch chuyển, lảo đảo vài bước, đỡ lấy vách tường mới miễn cưỡng đứng vững. Trong ngực cuồn cuộn, Lục Lẫm đang muốn vận công áp chế, bỗng nhiên cảm giác giống như có một dòng nước ấm chậm rãi đưa nội lực vào kinh mạch.
“Có chuyện gì vậy?” Thấy hắn bình phục lại, Thẩm Triệt đỡ thân thể hắn, vội vàng hỏi.
Lục Lẫm có chút mê muội, lắc đầu một cái, ánh mắt lại như cố ý, như vô tình mà liếc nhìn về phía sân viện Tiêu Thanh Ngạn.
Thẩm Triệt ngẩn ra, không nhiều lời, dìu hắn về phòng. Giúp hắn điều hoà khí tức, mới yên lòng. Nhớ đến ánh mắt Lục Lẫm vừa rồi, Thẩm Triệt thở dài, quay người đi đến chỗ Tiêu Thanh Ngạn.
Lúc này Tiêu Thanh Ngạn đã thu dọn vụn gỗ của nhuyễn tháp ở trong sân, vốn dĩ hàn độc trong cơ thể hắn còn chưa lành, giờ khắc này không khác nào chó cắn áo rách, lại không chịu sai khiến hạ nhân, chính mình chậm rãi thu dọn tiểu viện một phen. Thoáng nhìn cây đào nhỏ bị chưởng phong của Lục Lẫm đánh gãy, không khỏi có chút đau lòng, ngồi xổm xuống thu dọn.
Ý xuân tràn ngập, có vài cành đào đã đâm chồi, còn chưa trưởng thành đã bị đánh gãy, Tiêu Thanh Ngạn nhìn lá cây xanh biếc còn sót lại, có chút mất mát.
Đây là cây đào đầu tiên hắn tự trồng đó.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, không biết bản thân bị làm sao, sinh sinh tử tử có chuyện nào mà chưa từng thấy, lúc này lại vì một cái cây mà thương tâm.
Chống người ngồi dậy, liền nhìn thấy Thẩm Triệt cất bước đi tới.
Trên mặt không tự chủ xuất hiện một nụ cười, con mắt rạng ngời rực rỡ.
“Lục Lẫm đã tới đây?”
Tiêu Thanh Ngạn chỉ cho là hạ nhân lắm miệng, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
“Vừa rồi ta mới thấy hắn, khí tức hỗn loạn, suýt chút nữa khó giữ được tính mạng!”
Tình hình vừa rồi, chỉ cần Thẩm Triệt tới trễ một chút, thì tính mạng Lục Lẫm rất đáng lo. Thẩm Triệt chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy sợ hãi, lại nhớ tới Tiêu Thanh Ngạn từng ám sát Lục Lẫm, bây giờ nói chuyện, ngữ khí có chút nặng, thần sắc nghiêm khắc.
Tiêu Thanh Ngạn sững sờ một chút, mới hiểu được ý đồ Thẩm Triệt đến đây.
“Ngươi cho rằng, là ta tổn thương hắn?”
“Ta tận mắt thấy hắn từ trong tiểu viện của ngươi đi ra.” Ánh mắt Thẩm Triệt nhìn thẳng Tiêu Thanh Ngạn, “A Ngạn, dù sao hắn cũng là huynh trưởng của ngươi.”
Đúng lúc một cơn gió thổi qua, cành lá bị đánh gãy thổi tới dưới chân Tiêu Thanh Ngạn.
Tiêu Thanh Ngạn chậm rãi ngồi xổm xuống, đem chạc cây nhặt lên, khi ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.
“Nếu ngươi đã đoán được, thì ta còn có gì để nói nữa.” Đáy lòng có cảm giác đau nhói.
Gió êm sóng lặng.
Tiêu Thanh Ngạn thưởng thức cành cây trên tay, hết sức chăm chú.
“Ngươi, ngươi thật sự nghe lệnh của Hoa Điêu lâu hả?” Thẩm Triệt giống như muốn biết được điều gì đó, đột nhiên hỏi.
Tiêu Thanh Ngạn ngơ ngác.
Thẩm Triệt thấy hắn chẳng hề phản bác, trong lúc nhất thời vừa thất vọng vừa tức giận, nói liên tục hai chữ “Ngươi” thì không biết nói gì nữa. Hắn mang Tiêu Thanh Ngạn về từ Hoa Điêu lâu, bản thân muốn khuyên hắn quay đầu lại, triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Hoa Điêu lâu. Nhưng hiện tại xem ra, hắn không những không nghe lời khuyên, còn muốn hạ thủ với người thân. (chắc thân >.<)
Thân thể Tiêu Thanh Ngạn đau đến co rụt lại, lui về phía sau hai bước, dựa vào thân cây mới miễn cưỡng chống đỡ, trầm thấp nói: “Thẩm đại hiệp, ngươi cho rằng ta cam tâm tình nguyện làm sát thủ.”
Thẩm Triệt thở dài: “Ta biết trong lòng ngươi có nỗi khổ, nhưng ngươi không nên như vậy.”
Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng mỉm cười, tứ chi có chút vô lực, lại không chịu yếu thế.
“Ta chưa bao giờ muốn giết hắn.” Tiêu Thanh Ngạn nở nụ cười ảm đạm, “Huống chi bây giờ công lực trên người ta, làm sao giết được hắn.”
“Vậy ngươi giải thích, một năm ước hẹn giữa ngươi và Quân Hoài là sao?”
Hô hấp Tiêu Thanh Ngạn hơi ngưng lại.
Sắc mặt Thẩm Triệt nghiêm túc, Tiêu Thanh Ngạn nhìn thấy gương mặt đại nghĩa lẫm nhiên của Thẩm Triệt, đó là dạng người mà hắn từng khinh thường nhất.
“Khi đám người Hải Sa bang đến đây, ngươi từng có một năm ước hẹn, Tu Tam Nương từng theo dõi chúng ta, cũng nhắc tới một năm ước hẹn. Thương thế trên người ngươi, cũng có một năm ước hẹn?”
Một năm ước hẹn.
Tiêu Thanh Ngạn cụt hứng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, “Ta nói rồi, thương thế của ta là Lục Lẫm ban tặng.”
“Không sai, trên người ngươi xác thực có hàn độc của Tử Ngọ Tán Hồn Chưởng, nhưng có một loại độc khác kiềm chế lẫn nhau, mới khiến cho độc trong cơ thể ngươi không bộc phát. Ta từng hỏi qua Ninh Giang, đó là Vô Tình độc, là độc môn của Hoa Điêu lâu.” Thần sắc Thẩm Triệt ảm đạm, dường như đau lòng, dường như thương tâm, “Chẳng lẽ Quân Hoài đã hạ độc ngươi sao?”
Thân thể Tiêu Thanh Ngạn bỗng nhiên mềm nhũn, cả người vô lực chống đỡ, bất đắc dĩ cười nói: “Thẩm đại hiệp, khụ khụ… Ngươi hỏi ước hẹn giữa ta và Quân Hoài, ta cũng không giấu ngươi.” Hắn cười đến vô lực, lại không để lộ ra một chút khổ sở nào, “Đúng vậy, ta cùng Quân Hoài có một năm ước hẹn, giết chết người kia, một năm sau, ta sẽ có thuốc giải.”
Hắn nói nhẹ như mây gió, sức lực cả người giống như bị xói mòn, hắn chỉ quật cường mà cố gắng chịu đựng.
Trong lòng Thẩm Triệt đau xót, hắn biết Hoa Điêu lâu làm trái chính đạo, nhưng vẫn không thể tin Tiêu Thanh Ngạn lại u mê không tỉnh, còn muốn vì thế mà sát hại huynh trưởng.
“Ngươi muốn giết, chính là.. Lục Lẫm…”
Tiêu Thanh Ngạn đã nghe không rõ âm thanh, chỉ cảm thấy có thứ gì đang đâm vào ngực, máu thịt be bét.
Thẩm Triệt nhắm mắt lại, đau buồn trong lòng cũng không ít hơn Tiêu Thanh Ngạn. Hắn xem Tiêu Thanh Ngạn là người thân, lại chứng kiến hắn sa đọa đến vạn kiếp bất phục mà vô lực khuyên can.
Khí huyết trong cơ thể Tiêu Thanh Ngạn sôi trào, dựa vào thân cây mới miễn cưỡng đứng thẳng, giờ khắc này đã gần như sức cùng lực kiệt, đang trượt xuống dọc theo thân cây, giữa lúc hắn cảm thấy sắp hôn mê, lại chợt cảm thấy có người chạy tới, gấp gáp hỏi: “Thiếu gia! Lục công tử hắn…”
“Hắn làm sao vậy?”
Doanh Tụ có chút bối rối, chạy hối hả nên tóc cũng có chút ngổn ngang, vọt vào tiểu viện nói: “Lúc Lục công tử nghỉ trưa uống trà thì hôn mê bất tỉnh, vừa rồi Trữ thần y nói, hắn… Hắn trúng Toái Hồn tán.”
“Toái Hồn?”
Khi Thẩm Triệt bật thốt lên hỏi ra, Tiêu Thanh Ngạn cũng rất kinh ngạc. Sau khi Thẩm Triệt kinh ngạc, thì càng tức giận, nhìn về phía Tiêu Thanh Ngạn, lạnh lùng nói: “Là ngươi!”
Tiêu Thanh Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn, rồi nhìn Doanh Tụ đang lo lắng, không nhịn được cười ha hả, thân thể thuận theo thân cây chậm rãi trượt xuống ngồi dưới đất, hắn cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, giống như không có chuyện gì có thể buồn cười hơn so với chuyện này.
Thẩm Triệt đi tới trước mặt hắn, che khuất ánh sáng trước mắt hắn.
Thẩm Triệt đưa lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt bị bóng tối che mất, vốn dĩ trước mắt Tiêu Thanh Ngạn đã mơ hồ, hiện tại càng không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Triệt.
Thấy rõ thì sao?
Đại khái nhất định là khổ sở cùng phẫn nộ.
Tiêu Thanh Ngạn nghĩ như thế, từ trong lòng lấy ra một bình sứ.
“Đừng nóng vội, Toái Hồn tán là thuốc độc bình thường nhất của Hoa Điêu lâu, độc tính không lớn, chỉ có thể làm cho hắn hôn mê hơn một tháng, không tổn thương thân thể.” Đầu ngón tay xanh trắng vuốt ve hoa văn trên bình sứ, ho nhẹ hai tiếng, “Ta cũng chỉ có một bình giải dược, Thẩm đại hiệp phải dùng tiết kiệm một chút.”
Thẩm Triệt tiếp nhận bình thuốc, vội vã chạy về phía hậu viện, tuy rằng độc tính Toái Hồn tán không lớn, nhưng chân khí rối loạn của Lục Lẫm mới khôi phục, thân thể không thể so với lúc bình thường. Thẩm Triệt đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại, nói với Doanh Tụ: “Chăm sóc tốt cho Thanh Ngạn.”