Tu Tam Nương cũng không thể che giấu thân phận quá lâu, Tiêu Thanh Ngạn chung quy vẫn là một người không thành thật, không thích bị người khác bám theo. Thăm dò vài lần, buộc Tu Tam Nương tự mình lộ diện. Một cô nương khoảng 15, 16 tuổi, trang phục ngắn, lộ ra nét tinh xảo già giặn, một thanh đơn đao trong tay lóe hàn quang. Thẩm Triệt theo bản năng che chắn trước người Tiêu Thanh Ngạn, cẩn thận đề phòng.
“Tam Nương, ngươi và ta giao tình mặc dù không coi là sâu đậm, nhưng cũng không xa lạ, có chuyện gì thì cùng nhau bàn luận. Đoạn đường này, chắc ngươi cũng đã mệt mỏi.”
Tu Tam Nương ngồi trên một chạc cây, từ trên cao nhìn xuống hai người: “Chủ nhân lo lắng cho ngươi, phái ta tới xem một chút.”
Chủ nhân trong miệng nàng, dĩ nhiên là lâu chủ Hoa Điêu lâu – Quân Hoài.
Tiêu Thanh Ngạn hừ một tiếng: “Hoa Điêu lâu đã bị san bằng, vậy mà ngươi còn coi hắn là chủ nhân.”
“Chủ nhân đã cứu mạng của ta, ta không thể vong ân phụ nghĩa.” Mặc dù Tu Tam Nương nói chuyện với Tiêu Thanh Ngạn, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung quan sát Thẩm Triệt, ánh mắt dao động trên dưới. Thẩm Triệt bị nàng nhìn đến không thoải mái, hơi cau mày.
Tiêu Thanh Ngạn ném cục đá qua, nhiễu loạn tầm mắt của nàng.
Tu Tam Nương cười hì hì quay đầu nhìn Tiêu Thanh Ngạn: “Quả nhiên ngọc thụ lâm phong, không tệ lắm.” Nàng dứt lời tựa hồ lưu luyến mà hơi liếc nhìn, rồi khinh thân nhảy xuống, đi về hướng ngược lại, chỉ để lại một câu, “Một năm ước hẹn, chủ nhân nhắc nhở ngươi, đừng có quên nha!”
Mãi đến tận khi nhìn thấy thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất, Tiêu Thanh Ngạn mới quay người đi về phía xe ngựa, chợt nghe Thẩm Triệt ở phía sau hỏi: “Một năm ước hẹn là sao?”
Tiêu Thanh Ngạn bước chân liên tục, cũng không trả lời.
Hai người mỗi người một ý, chỉ gấp rút lên đường, trong lòng Tiêu Thanh Ngạn không khỏi có chút phiền muộn, thỉnh thoảng tìm cớ sinh sự với Thẩm Triệt. Thẩm Triệt ngược lại lười tính toán với hắn, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ câu nói “Một năm ước hẹn” của Tu Tam Nương. Nhớ đến Tiêu Thanh Ngạn cũng từng có một năm ước hẹn với đám người Hải Sa bang, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Thẩm Triệt nghĩ vậy, liền xoay người lại nhìn Tiêu Thanh Ngạn đang ngồi trong buồng xe, hắn cũng đang nhìn mình, mặt mày tươi cười.
Thẩm Triệt sửng sốt một chút.
Hắn đã lâu rồi không thấy Tiêu Thanh Ngạn tươi cười như vậy.
Mang theo sự thỏa mãn và tràn đầy lưu luyến. Ánh mắt óng ánh như làn nước, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, toát ra một phần mê luyến.
Ở trước mặt Thẩm Triệt, Tiêu Thanh Ngạn có ba phần chọc tức bảy phần trêu đùa, chỉ có ở sau lưng, mới dám biểu lộ tất cả yêu thương.
Tiêu Thanh Ngạn cũng bị giật mình khi Thẩm Triệt bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, lập tức che giấu ý cười trên mặt, nhướng nhướng mày: “Sao vậy?”
“… Ngươi, muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Tiêu Thanh Ngạn nghiêng đầu, đem cửa sổ xốc lên, nhìn thấy ánh đèn lấp lóe cách đó không xa. “Phía trước có trạm dịch, chúng ta đến đó đi.”
Hai người đơn giản ăn chút gì đó, tinh thần Tiêu Thanh Ngạn còn rất tốt, ở trong phòng loạng choà loạng choạng tản bộ. Thẩm Triệt ngồi cạnh bàn nhìn thân hình gầy yếu của hắn lúc ẩn lúc hiện, cũng không cảm thấy phiền.
Hiếm thấy Tiêu Thanh Ngạn có tinh thần như vậy.
Hắn hơi nhớ Tiêu Thanh Ngạn trước kia tràn ngập sức sống, thậm chí luôn khiêu khích mình.
“Vượt qua ngọn núi nhỏ phía trước, chính là Lăng Tiêu Phong.” Tiêu Thanh Ngạn đẩy ra cửa sổ, đưa tay chỉ đỉnh núi ở xa xa, “Đường chủ ở Lăng Tiêu các, có ba mươi sáu cửa ải bảy mươi hai cạm bẫy.” Hắn quay người lại nhìn Thẩm Triệt, “Ngươi thật sự muốn đi?”
“Ngươi từng đến đó.”
“Ta mai phục một tháng, thăm dò hết thảy cửa ải, nhưng ta không xác định, bây giờ có thay đổi hay không.”
Thẩm Triệt giật mình.
Bên trong Lăng Tiêu Phong khắp nơi đều là vách núi cheo leo, muốn mai phục một tháng, sắp xếp kiểm tra mỗi một cái cửa ải, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Một tháng ăn gió nằm sương này, tinh thần thời khắc đều phải đề phòng, cho dù là đệ nhất cao thủ trong giang hồ mà nói, sự gian khổ đó cũng đủ để tróc một tầng da. Nhưng khi Tiêu Thanh Ngạn nói đến, thần sắc lại bình thường.
Hắn đến Lăng Tiêu Phong làm cái gì? Hắn đi tìm Lục Lẫm sao?
Trong lòng Thẩm Triệt thay đổi thật nhanh, hỏi: “Ngươi từng đến Lăng Tiêu Phong…”
Tiêu Thanh Ngạn cụp mắt xuống, rồi lại giương mắt nhìn thẳng hắn: “Nếu như ta nói Lục Lẫm thương tổn ta, ngươi chịu tin không?”
Thẩm Triệt đứng dậy: “Ngươi đi giết hắn?”
Tiêu Thanh Ngạn ngẩn người.
Trong lòng ngực giống như có thứ gì đó, vỡ nát.
Thẩm Triệt cũng không hỏi hắn có bị thương không, bị thương ở đâu, mà lại bật thốt lên một câu chất vấn — ngươi đi giết hắn?
Ngươi đi giết hắn?
Đúng đấy, một sát thủ phí hết tâm tư leo lên Lăng Tiêu Phong, ở nơi đó ngồi xổm quan sát hơn một tháng, còn có lí do khác sao?
“Thẩm đại hiệp, ta đã nói từ đầu, chúng ta không đi trên cùng một con đường.” Tiêu Thanh Ngạn nhếch khóe miệng, lại chưa từ bỏ ý định mà châm biếm, “Ngươi có biết đầu của đường chủ Lăng Tiêu đường trị giá bao nhiêu túi vàng hay không?”
“Tiêu Thanh Ngạn!” Thẩm Triệt lớn tiếng, giữa hai lông mày lộ ra vẻ nghiêm khắc, “Hắn là huynh trưởng của ngươi đó, sao ngươi có thể…” Hình như hắn rất tức giận, nói liên tục hai câu “sao có thể”, liền không nói được nữa.
Tiêu Thanh Ngạn nhìn sắc mặt Thẩm Triệt đỏ bừng, trong lòng vô cùng bi thương.
Chậm rãi cười rộ lên, giống như chứng kiến một câu chuyện vô cùng buồn cười.
Tiêu Thanh Ngạn, còn có chuyện gì buồn cười hơn bản thân ngươi chứ?
Tiêu Thanh Ngạn cười đến tùy ý, giống như sắp thở không kịp, liên thanh ho nhẹ, giơ tay bưng miệng, quay đầu đi.
Nửa ngày sau hắn mới chậm rãi ngưng cười, bi ai mà nhìn Thẩm Triệt, “Thẩm đại hiệp, ngươi yên tâm, tình nhân cũ của ngươi bây giờ sống rất tốt.”
Thẩm Triệt bị vẻ mặt hắn đè ép, trong lúc nhất thời nghẹn lời, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Tiêu Thanh Ngạn xì cười một tiếng, dùng tay vịn bàn mới có thể đứng vững, cũng không chịu nhìn Thẩm Triệt nữa, nghỉ ngơi một chút, chậm rãi đi tới bên giường nằm xuống.
Hắn là huynh trưởng của ngươi đó, sao ngươi có thể giết hắn.
Trong đầu Thẩm Triệt vẫn luôn nấn ná một câu này, nhưng lại không nói ra được.
Trong phòng lặng im, chỉ có tiếng thở dốc yếu ớt.
Trái tim trong lồng ngực đau nhói, không giống với kịch độc tái phát trong quá khứ, mà lần này còn mãnh liệt và lâu dài hơn.
Giống như mãi mãi cũng sẽ không ngừng lại.
Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng cuộn tròn thân thể, rút mình vào chăn, co thành một cục.
Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng vẫn nhớ đến thần sắc nghiêm túc trách móc của Thẩm Triệt vừa rồi.
Đoản kiếm nhẹ nhàng trượt ra từ trong tay áo, đảo ngược cán kiếm, tàn nhẫn mà rạch một vết trên cánh tay.
Vết máu đỏ sẫm bị chăn che mất, rất nhanh khô cạn, rồi bị vết máu mới làm ướt sũng.
Dùng đau giảm đau.
Thẩm Triệt cũng không biết, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng nằm ở trên giường.
Hắn từng quyết tâm trong một năm này nhất định phải thuận theo ý của Tiêu Thanh Ngạn, làm cho hắn vui vẻ sảng khoái.
Thẩm Triệt bỗng nhiên có chút hối hận, có lẽ mình thật sự quá nóng ruột, dù sao Tiêu Thanh Ngạn nói, Lục Lẫm còn sống.
Hắn không có giết Lục Lẫm.
Vậy sao hắn có thể bình yên vô sự rời khỏi Lăng Tiêu Phong?
Nếu như hắn quyết định không giết Lục Lẫm, cần gì phải phí hết tâm tư lẻn vào Lăng Tiêu các?
Hay là, mình trách lầm hắn.
Thẩm Triệt lo lắng, nhìn bóng lưng mỏng manh đơn độc dưới ánh nến, ngũ vị tạp trần.(ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời)
“Nếu như ta nói Lục Lẫm thương tổn ta, ngươi chịu tin không?”
Lời nói vừa rồi của Tiêu Thanh Ngạn xẹt qua trong đầu, trong lòng Thẩm Triệt “ầm” một tiếng!
Hắn không có bình yên vô sự rời khỏi Lăng Tiêu Phong, vết thương trên người hắn, chính là Lục Lẫm ban tặng?