Ba ngày sau Duẫn Hội cứu ta ra. Phương pháp rất đơn giản, bọn họ kết luận việc Luyện Chiêu trốn đi cùng sự mất tích của ta có liên quan, mà chị ta thì không có khả năng một mình cướp ta đi, cho nên nhất định có đồng bọn.

Vì vậy đã thuê rất nhiều cao thủ chuyên nghiệp, hai mươi tứ tiếng đồng hồ giám sát những người mà hắn thấy tình nghi, trong đó đương nhiên gồm cả Ngụy Kỳ Bình. Tìm mất thời gian gần hai ngày, theo dõi gã liền tìm được chỗ ta bị nhốt. Sau khi xác nhận số người tham gia chỉ có hai người, bọn họ liền trực tiếp nhanh chóng phá cửa xông vào. Luyện Chiêu còn chưa kịp đem dao đặt lên cổ ta, đã bị Duẫn Hội một cước đá văng ra.

Một lần nữa được hắn ôm vào trong lòng, cảm thấy hắn so với ta run rẩy còn kịch liệt hơn, cả người đều gầy đi một vòng nhỏ.

Nguyên bản không muốn rơi nước mắt, thế nhưng nghĩ đến nỗi thống khổ sau này của hắn, trong lòng thật sự đau đớn đến không thể chịu được.

Luyện Chiêu bị kéo ra ngoài cửa thì hét lên điên cuồng, giống như sói tru. Chị ta ở viện an dưỡng giả điên nhiều năm như vậy, sau khi ra ngoài vài ngày lại thảm bại, hiển nhiên lòng không cam chịu. Thế nhưng một người chưa từng trải qua hạnh phúc, vô luận là tuyệt vọng thế nào, cũng kém xa so với người đã từng vô cùng hạnh phúc, rồi lại phải mất đi.

Ta nhặt sổ tiết kiệm rơi trên mặt đất lên. Khoản tiền vì Luyện Chiêu mà để dành, chị ta chỉ kịp dùng một phần rất nhỏ. Cuộc đời trong ngục tù sau này, là miễn phí.

Trong lúc bị giam cầm ta không hề bị ngược đãi quá nặng, nhưng thân thể vẫn có chút tổn thương, được đưa vào bệnh viện. Duẫn Hội mỗi ngày đại đa số thời gian đều canh giữ bên giường ta, cho dù đêm khuya cả người mệt mỏi, cũng muốn nằm gối đầu bên cạnh ta, nắm chặt lấy tay ta, nếu muốn rút ra, sẽ lập tức hoảng hốt thức dậy, sợ hãi muôn dạng.

Kiếp trước của hắn, cũng không biết thiếu nợ ta cái gì, phải bồi thượng bằng tình yêu cùng bi ai nhiều như vậy, cuối nhưng cái gì cũng không chiếm được.

Nhập viện mấy ngày nay, luôn luôn nằm mơ, cảnh trong mơ chập chờn mờ ảo, một lúc tựa như đang mặc trường bào màu trắng ngồi bên cửa sổ gần biển, gầy như que củi, nước mắt như suối, chốc lát lại đứng trên một sườn núi trong cuồng phong bão táp, rõ ràng khắp nơi không người, nhưng trong lòng chỉ biết không còn đường mà lui về phía sau. Cuối cùng đến đoạn nhảy khỏi sườn núi rơi vào khoảng không thì tỉnh lại, mặt ẩm ướt đầy mồ hôi, không rõ tại sao lại gây nên nỗi tích tụ dần trong lòng này.

Từng sâu kín hỏi hắn: “Ngươi từng nằm mơ chưa?”

Hắn nói: “Mơ, đều không chính xác.” Khẩu khí như đinh đóng cột, cơ hồ như rơi xuống đất là có tiếng.

Ta nghĩ, hắn nhất định từng mơ thấy mất đi ta.

Cho dù kiếp trước hắn thực sự bức ta đến chết, kiếp này, ta tuyệt không mong muốn đòi lại.

Luyện Chiêu trước khi bị cảnh sát mang đi, từng nói, bản thân tội ác chồng chất, kết cục như vậy cũng là cái giá phải trả, nhưng Duẫn Hội vì hủy hoại Luyện gia, đã từng dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn, cho nên chung quy sẽ có một ngày, hắn cũng phải trả giá xứng đáng.

Nói đến hai chữ “Trả giá”, chị ta hung dữ nhìn thẳng vào ta, nhìn chằm chằm khiến trong lòng ta một mảnh lạnh lẽo.

Việc này, chị ta có nói hay không, ta cũng minh bạch. Để giảm bớt phân lượng cái giá phải trả, ta đã ra sức lạnh nhạt cự tuyệt hắn trong hơn một năm, nhưng không thấy tình yêu như lửa của hắn có chút nào suy giảm nhiệt độ, lòng thường nhịn không được mà đau thương.

Duẫn Hội chỉ là yêu ta mà thôi, tội tình gì mà phải đến tận nước này?

Nhập viện một hồi, ta bắt Duẫn Hội đưa về nhà nghỉ ngơi. Sau đó nhờ y tá gọi điện thoại cho Ngô Xán, nhờ hắn giúp ta đem tất cả số tiền trong sổ tiết kiệm toàn bộ rút ra, mặt khác tìm một người tới gặp ta.

Cô ấy rất nhanh xuất hiện bên giường ta.

“Có chuyện, nhờ giúp đỡ.” Ta nói.

“Ngươi nói đi, có thể làm, ta sẽ tận lực thay ngươi làm.” Chu Hoan sờ sờ trán ta, mỉm cười.

“Ta muốn đến nước Mỹ ở một khoảng thời gian… Nửa năm… Đại khái là đủ rồi…”

Nụ cười của Chu Hoan biến mất, cô ấy không hỏi vì sao, nói thẳng: “Phi Phi, ngươi cho là rời xa khỏi Duẫn Hội một chút, không cùng hắn gặp mặt, là có thể khiến cho hắn ít yêu ngươi hoặc không yêu ngươi nữa sao?”

“Chí ít, có thể giảm đi một chút. Thời gian cùng khoảng cách, chung quy cũng phải có chút tác dụng chứ.”

Chu Hoan lắc lắc đầu, có thể nghĩ khuyên bảo ta cũng vô dụng, không nhiều lời.

Cô ta quả nhiên không hổ danh là ký giả, rất nhanh sẽ làm hộ chiếu thỏa đáng, visa và vé máy bay.

Ta trước đấy đã nói với Duẫn Hội, không được đến phi trường tiễn, cũng không cần đuổi theo.

Để có thể khiến hắn đáp ứng, cũng phải mất một phen công phu, vài lần bởi vì đau thương yếu lòng, mà suýt nữa từ bỏ. Nhưng cuối cùng, ta cũng đã làm được.

Một đêm triền miên trước khi đi, hai người chúng ta toàn bộ chỉ làm tình, hận không thể cứ như vậy hòa thành một thể, không bao giờ xa nhau nữa.

Ta một mình đi qua trạm kiểm tra, ngồi trong phòng chờ máy bay.

Bất quá ta biết, bọn họ nhất định đều đứng ở ngõ ngách nào đó, nhìn ta từ từ đi qua hành lang thật dài.

Điều hòa nhiệt độ trong phòng chờ rất mạnh, khiến ta lạnh đến co người lại. Bên cạnh một người khoảng ba mươi tuổi đang ngồi, hảo tâm đem áo khoác choàng lên cho ta.

Anh ta hiển nhiên cũng đi du lịch một mình, bộ dáng rất muốn bắt chuyện với ta, đáng tiếc tâm trạng ta hiện tại, thực sự không muốn giao du với một người xa lạ.

Phát thanh nhắc nhở thời điểm đăng ký lên chuyến bay đã đến, ta đứng lên, anh ta thế nhưng vẫn ngồi bất động, cười nói rằng mình là kiều bào ở Mỹ, không cùng với chuyến bay của ta, chỉ là chỗ ngồi bên kia đều đã bị hành lý chiếm hết, cho nên mới qua đây ngồi.

Ta đem áo khoác cởi trả lại cho anh, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, thì tiếng chuông điện thoại của anh ta vang lên, vừa nhận nói được vài câu, thì sắc mặt đại biến, cả người cơ hồ ngồi phịch xuống trên mặt đất. Ta không rõ chuyện gì xảy ra, nhìn dòng người đồng loạt lên máy bay, chỉ có thể đỡ anh ta lên trên ghế, khuyên một câu không nên quá vội vàng rồi chuẩn bị đi.

Anh ta một phen kéo ta lại, đôi mắt hơi đỏ, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Bệnh tình cha ta ở San Francisco đang nguy kịch, khả năng không thể chịu lâu hơn được nữa, chuyến bay của ta lại bay thẳng đến Nhật, nếu chuyển máy bay sợ rằng không kịp, van cầu ngươi nhượng lại vé máy bay này cho ta, để ta có cơ hội gặp mặt cha một lần sau cùng, van cầu ngươi, van cầu ngươi…”

Ta không biết như vậy có được hay không, chần chờ một chút.

“Tiên sinh, tiên sinh, ngươi xem, ta có quốc tịch Mỹ, ta cũng đi qua trạm kiểm tra, chỉ cần ngươi đồng ý nhượng cho ta thẻ đăng ký lên máy bay của ngươi, sẽ không có người nào phát hiện đâu. Đây là vé máy bay của ta, ngươi cầm đi ra ngoài, nói vì tạm thời có việc nên không đi nữa, sẽ không có ai kiểm tra. Van cầu ngươi, ta sẽ trả gấp đôi tiền vé máy bay cho ngươi, ngươi ngày mai lại đi cũng giống nhau mà, van cầu ngươi…”

Ta nghe hắn nói như vậy, nghĩ đến nỗi thống khổ khi vĩnh viễn mất đi người thân, chính mình cũng không cần gấp lắm, liền đáp ứng, chỉ lấy số tiền vé máy bay đã thu, nhìn anh ta vội vã hướng tới cửa đăng ký.

Vừa ra khỏi sân bay, ta đột nhiên nhớ tới nếu anh ta nhập cảnh thì tên hộ chiếu cùng vé máy bay sẽ không khớp, có thể sẽ gặp phiền phức, quay người lại, đã thấy máy bay cất cánh, quay lại quầy bán vé kiểm tra thì phải hai ngày sau mới có chuyến kế tiếp, chỉ có thể đặt trước vé máy bay, bản thân đánh xe về nhà nghỉ ngơi.

Cứ như vậy đi bôn ba một chuyến, cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi, dường như mơ hồ có triệu chứng phát sốt, để lên máy bay cơ thể không xảy ra việc gì, uống thuốc nằm xuống ngủ, cơm nước đều gọi ngoài mang đến, dự định nghỉ ngơi đầy đủ một trận.

Liên tục ngủ hai ngày, tinh thần quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Xách túi hành lý đơn giản lên, ta lần thứ hai đi tới sân bay.

Thời gian checkin chưa tới, ta ngồi ở phòng chờ. Chiếc TV được đặt trên cao đang truyền báo tin thời sự, vẫn những điều nhàm chán như thường ngày.

“Bây giờ là chút ít thông tin mới nhất về tình hình tai nạn máy bay hôm 29/4. Qua đợt cứu trợ tìm kiếm vô cùng khẩn trương, ngày hôm nay có một xác máy bay lớn đã được vớt lên khỏi mặt nước, vị trí hộp đen* cũng chưa được xác định. Hiện nay số người tử vong tử đã tăng lên tới 103 người…” (*hộp đen: Thiết bị tự động ghi lại diễn biến của chuyến bay)

Ta lấy tay che miệng, khó có thể tin mà nhìn màn hình, sửng sốt hồi lâu, mới ôm trụ một ông bác ngồi bên cạnh, lắp bắp hỏi: “Chiếc máy bay này… là bay đến đâu… Chuyến bay nào…”

Hắn kỳ quái liếc mắt nhìn ta: “Trên TV không phải vừa mới nói qua sao, ngày 29, bay tới San Francisco.”

Tay của ta khó có thể khống chế mà run rẩy. Ngày 29, hai ngày trước, chuyến bay đến San Francisco, chỉ có một...



Cầm ba lô lên, ta chạy vội ra khỏi sân bay, chặn một chiếc taxi gần nhất, một bên bảo anh ta đi vào nội thành, một bên ấn sô điện thoại của Duẫn Hội.

Điện thoại di động đã tắt.

Gọi cho Chung Vị Luân, cũng tắt máy.

Gọi cho Chu Hoan, không ai nhận.

Cuối cùng gọi tới nhà Duẫn Hội, tiếng vang thật lâu thật lâu, lâu đến mức khi ta hầu như cho rằng sẽ không có ai, thì nghe được có người khẽ alô một tiếng.

Là thanh âm của Chung Vị Luân, khàn khàn.

Ta hít vào mấy hơi, mới phát ra âm thanh: “Là ta, ngươi nghe đây, ta không lên máy bay, ta vẫn ở nơi này, ta không chết… Ngươi nhanh đi nói cho Duẫn Hội, ta không chết…”

Nhịn không được khóc thành tiếng, Duẫn Hội Duẫn Hội, ngươi vì cái gì, mà phải chịu đau khổ như vậy.

Đến cửa nhà Duẫn Hội, hắn đã chờ ở đấy, xe còn chưa dừng hẳn, hắn tựa như điên loạn xông tới, mở cửa xe, ngay lập tức kéo ôm ta vào lòng, liều mạng mà đè chặt trước ngực, hai người cùng nhau ngồi dưới đất, gắt gao ôm lấy nhau.

Đầu của hắn dán sát vào cổ ta, thanh âm khàn khàn khóc lớn, nước mắt dọc theo cổ, ngấm ướt ngực ta.

Sau này nghe Chung Vị Luân nói, hắn biết tin máy bay gặp nạn cả người đều trở nên si ngốc, khóc cũng không khóc, giống như một người chết đang hô hấp.

Ta kéo đầu hắn ra nâng lên. Hắn chăm chú nhìn ta, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống, hai mắt cùng hai gò má đều hõm xuống, sắc mặt tái mét, trên cằm đầy râu lởm chởm.

Đây là tình nhân anh tuấn của ta, người mà ta yêu.

Hắn nâng khuôn mắt ta lên, tựa như lông chim lướt nhẹ qua khẽ hôn, hôn hôn, rồi đột nhiên ôm vào trong lòng, thế nào cũng không chịu buông tay.

Ôm lại hắn, ta bỗng nhiên kinh sợ mà tỉnh ngộ.

Luyện Phi Luyện Phi, cho tới nay, ngươi đang làm gì?

Nếu thời gian là hữu hạn, ngươi vì sao không cho hắn thỏa sức hưởng thụ hạnh phúc.

Nam nhân hạnh phúc, mới có thể kiên cường.

Ta vẫn luôn e sợ, chính là hắn không đủ kiên cường một mình tồn tại. Xa cách cùng trốn tránh, không thể giải quyết vấn đề chúng ta phải đối mặt, ta cần làm, chính là nắm chắc khoảng thời gian này để truyền sức mạnh cho hắn.

Cuối cùng làm cách nào để trở lại trong phòng, ta cũng không còn nhớ rõ. Ta chỉ nhớ hắn ôm ta tròn một đêm, ngón tay không một khắc nào buông lỏng. Từ sau khi biết tin máy bay gặp tai nạn, hắn vẫn không ăn không ngủ, bây giờ ta trở về, hắn lần nữa có thể nhìn thấy ta, lại như cũ không chịu nhắm mắt.

Ta tựa trước ngực hắn, lấy tay phủ lên hai mắt hắn, buộc hắn ngủ, hắn giống như một tiểu hài tử, bảo ta hát ru.

Cho dù đang ngủ, hắn vẫn bất an, lúc nào cũng hoảng sợ, muốn ta trấn an. Bệnh trạng như vậy, vài ngày bình yên trôi qua mới có những chuyển biến tốt hơn.

Ta nhờ Chung Vị Luân để ý việc hậu sự cho người trẻ tuổi đã thay ta bước lên chuyến bay tử vong kia. Chuyện thành ra như vậy, ngoại trừ đau buồn, ta cũng không thể làm việc gì cho anh ta.

Duẫn Hội giống như chim sợ cành cong, lúc nào cũng muốn thấy ta ở trước mặt, Vì vậy ta dọn sang ở cùng hắn.

Ta nói, kiếp này được gặp nhau, sao có thể không hạnh phúc.

Hắn cảm động rơi lệ, từng giọt từng giọt, toàn bộ rơi vào trái tim ta.

Ta không ra ngoài đi làm, chỉ ở nhà nhận một vài dự án nhỏ để làm, Duẫn Hội cũng may mắn, có một siêu cấp trợ lý vạn năng vô song, mỗi ngày chỉ làm việc có năm tiếng đồng hồ, quyết không tăng ca, còn thường xuyên đem trụ sợ công tác về nhà, hoặc kéo ta đến phòng làm việc của hắn.

Để có thế giới chỉ của hai người, ta không thuê người giúp việc, bữa cơm đều do chúng ta tự mình bắt tay vào làm, thường thường không chú ý, làm thành một bữa vô cùng thịnh soạn, dùng cà men đựng, ngày hôm sau Duẫn Hội mang đến cho Chung Vị Luân ăn, xoa dịu tức giận vì làm không công của anh ấy.

Ta định kỳ lại đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ một lần, mỗi lần về trả lời đều nói rất ổn định. Duẫn Hội mừng rỡ không khép miệng lại được, ta cũng cùng hắn cười, mặc dù trong lòng thập phần minh bạch.

Có một ngày đi qua phòng bệnh khoa tai mũi họng, thấy có một đứa trẻ hai tuổi nằm trên giường, hỏi bác sĩ quen, nói đấy là một cô nhi, có vấn đề về mắt.

Đêm đó ta ở trong lòng Duẫn Hội nói, sau khi chết muốn đem giác mạc quyên tặng cho đứa nhỏ kia.

Đây là lần đầu tiên chúng ta đối mặt nhau, đàm luận về vấn đề tử vong. Duẫn Hội liều mạng phản đối, cơ hồ như sụp đổ, ngay cả cách nói ta nhất định sẽ chết trước đứa trẻ ấy, cũng không chịu tiếp nhận.

Ba ngày sau, Chung Vị Luân thay ta làm tốt thủ tục nhận nuôi đứa trẻ, nhưng vẫn giữ nó ở lại bệnh viện để tiếp tục điều trị, chờ trong tương lai không xa, sẽ có người đến đón nó đi, chăm sóc nó.

Nửa tháng sau, ta ký tên lên giấy quyên tặng giác mạc, Duẫn Hội đứng bên cạnh ta, sắc mặt trắng như tuyết.

Ta cuối cùng đã lưu lại cho hắn một chút gì đó. Một đứa trẻ mang theo giác mạc của ta, biết đâu có thể cho hắn dũng khí để tiếp tục sống.

Đêm hôm đó ta nhẹ nhàng đem đầu hắn ôm vào trong ngực, trong nụ hôn triền miên, có những giọt lệ đắng chát. Kỳ thực, ta cũng sợ hãi, ta cũng luyến tiếc khi rời xa hắn, ta cũng muốn mỗi sáng sớm mở mắt, cảm nhận bản thân vẫn sống, có người yêu bên cạnh.

Mùa hè gần kết thúc, ta cùng Duẫn Hội đến bờ biển nghỉ mát, tuy rằng sau cùng phải ngồi trên xe cứu thương để trở lại nội thành, đấy vẫn là một kỳ nghỉ vừa vui vẻ vừa mỹ lệ.

Vì ta muốn được ở lại nhà, Duẫn Hội mua thêm trọn bộ thiết bị cấp cứu, bất quá sau khi xuất viện, còn chưa dùng tới một lần.

Ta dần dần đã không thể ra ngoài hoạt động, hắn ngồi cạnh giường đọc sách cho ta, đọc đến phân nửa thì bảo ta đoán, mỗi khi bị ta đoán trúng. Hắn hôn ta nói, Phi Phi, ngươi là người thông minh nhất trên thế gian này.

Lá thu phiếm đỏ, tinh thần ta đã có chuyển biến tốt hơn, Chung Vị Luân cùng Chu Hoan đính hôn, người phụ nữ điển hình đại tam bão kim chuyên.

Ta không thể tham gia lễ đính hôn, cho nên hai người bọn họ mua bao lớn bao nhỏ đồ ăn tới tận nhà yêu cầu ta đền bù.

Duẫn Hội đem ta từ trên chiếc ghế mềm mại trong sân phơi ôm vào phòng khách, đặt lên ghế sô pha rộng lớn tựa như một chiếc giường, dùng gối mềm đỡ cổ và lưng, cẩn thận tỉ mỉ đắp chăn cho ta, đặt trên bàn trà trong tầm tay ta có thể với tới là nước trà, hoa quả cùng điều khiển TV từ xa, sau cùng nâng khuôn mặt ta lên hôn đến vài phút, mới cùng đôi vợ chồng chưa cưới tiến vào nhà bếp.

Nhà bếp cách phòng khách không xa, mơ hồ có thể nghe được thanh âm bọn họ nói chuyện. Nửa đường Duẫn Hội chạy lại xem ta vài lần, ta hướng hắn mỉm cười, đáp ứng hắn đợi lát nữa nhất định sẽ ăn nhiều một chút, ngửa đầu đón nhận nụ hồn từ hắn.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng nói chuyện đứt quãng dần dần không còn nghe thấy nữa, ta tắt TV đi, vẫn không nghe thấy.

Ta nghĩ, có lẽ chính là ngày hôm nay.

Từ trong tim truyền đến một cảm giác tê dại, cảnh tượng trước mắt từ từ mờ nhạt.

Ta gắng sức muốn di động thân thể, liếc mắt nhìn lần nữa bóng lưng trong nhà bếp.

Chỉ cần liếc mắt nhìn lần nữa.

Thế nhưng thân thể nặng như chì, không thể di động dù chỉ là một chút xíu.

Mệt mỏi dâng lên, chỉ có nước mắt không mong muốn, từ giữa mí mắt đang dần khép lại chảy ra.

Ta muốn nói cho hắn, ta không hề đau đớn, cũng không sợ hãi, nhưng mở không nổi miệng, cũng phát không ra tiếng.

Thân thể như bồng bềnh, không biết là do được tay người yêu ôm lấy, hay chính người dẫn đường tới đón linh hồn đang nhẹ bay, có lẽ, đây chỉ là ảo giác cuối cùng.

Bốn phía cứ như vậy an tĩnh, yên lặng không có tiếng tim đập, cũng không có hô hấp.

Duẫn Hội.

Người ta yêu.

Xin lỗi.

Xin lỗi. Xin lỗi.

Ta hứa kiếp sau, nhất định sẽ gặp lại ngươi. Yêu nhau. Gần nhau.

Làm bạn đến bạc đầu.

(HOÀN)

———-oOo———-

“Nếu Chúa trời thật sự tồn tại,xin hãy để chúng con bên nhau mãi mãi,cho đến ngày chúng con từ biệt cuộc đời này” – Taesu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play