Tề Thiệu Diễn đầu óc hỗn loạn mở to mắt liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo dài màu trắng đang nói chuyện với người bên cạnh.
“Không có gì trở ngại, miệng vết thương đã xử lí qua. Khi cho mèo ăn phải là thức ăn lỏng, à, thỉnh thoảng dùng nước muối sinh lý hoặc một lít nước đun sôi pha chút muối, nhẹ nhàng rửa vết thương.”
Cả người Tề Thiệu Diễn căn thẳng, hắn chậm rãi di chuyển tầm mắt quanh bốn phía, nhìn đến Lục Thiền đang gật đầu với bác sĩ thì cỗ trí nhớ dời núi lấp biển đột nhiên trở lại.
Hắn, cho đến bây giờ vẫn chưa tài nào tiếp nhận nỗi sự thật rằng bản thân biến thành một con mèo. Sau khi cùng bọn Tề Tiểu Uyển tản ra, hắn mới chậm rì rì lái xe về nhà, ai biết hơn nửa đêm bỗng nhiên bị chiếc xe tải phía trước tông phải, hắn ngay cả tránh né cũng không kịp, chỉ có thể nhìn thứ ánh sáng chói loá rọi vào mắt rồi dần dần mất đi ý thức.
Sau khi tỉnh lại, hắn biến thành một con mèo, nằm lủi thủi bên chiếc thùng rác thối hoắc. Thân thể mèo con cũng bị thương, có vẻ bị con nào đó cắn, vị trí dưới bụng máu tươi đầm đìa. Hắn đau đớn đến tê tâm liệt phế, sau đó hôn mê bất tỉnh. Nửa ngày sau tỉnh lại, tình trạng cỗ thân thể này rốt cuộc đã không xong, hô hấp phát ra ngày càng yếu ớt.
Tề Thiệu Diễn ý thức con đường phía trước của hắn hoàn toàn xói mòn. Nhìn lên khuôn mặt thanh tú ở trước mặt mình, giọng của cô so với hôm qua có chút khác biệt, mang theo sự dịu dàng ôm lấy hắn.
Ánh mắt Lục Thiền có chút áp lực cùng đôi môi nhộn nhạo nở nụ cười toả nắng, Tề Thiệu Diễn nghĩ, tóm lại hắn coi trọng cô cũng là chuyện khá tốt.
Trong lòng vừa mới nói xong câu đó, Tề Thiệu Diễn chợt nghe âm thanh của Lục Thiền truyền xuống từ đỉnh đầu.
“Bác sĩ Tống, con mèo này không phải của tôi, là tôi nhặt được.” Lục Thiền do dự đem tình huống lúc đó nói ra, “Có thể hay không để mèo con lại đây, sẽ có người tới nhận nuôi nhỉ?”
Tề Thiệu Diễn thân hình cứng đờ, lông toàn thân dựng thẳng đứng lên.
Bác sĩ Tống sửng sốt, cụp mắt cười nói: “Cũng có thể. . .” Nói xong, ánh mắt liền dừng lại trên người Tề Thiệu Diễn. Mèo con bẩn thỉu trước đó giờ phút này như được lột xác, cái đầu tròn nhỏ cọ tới cọ lui như quả bóng tennis, bộ lông tuyết trắng lưa thưa mà mềm mại, đôi mắt xanh lam to tròn ướt át luôn luôn nhìn chằm Lục Thiền, lỗ tai run nhè nhẹ dựng thẳng, giống như nghe lén bọn họ nói chuyện.
Mười phần thần thái.
“Cô xác định không nuôi?” Bác sĩ Tống chế nhạo nói.
Lục Thiền càng thêm do dự. Từ nhỏ cô rất thích nuôi thú cưng, nhưng mẹ cô lại dị ứng với lông mèo và lông chó, những năm trước đó chỉ có thể đứng xa mà nhìn, chưa từng đứng quá gần, hiện tại từ trên trời giáng xuống một con mèo nhỏ đáng yêu, cô cũng không dám nuôi.
“Tôi chưa từng nuôi mèo, sợ chăm sóc nó không tốt.” Lục Thiền nghĩ nghĩ, vẫn đem băn khoăn trong lòng nói ra.
Bác sĩ Tống cười ôn hoà, đưa tay sờ đầu Tề Thiệu Diễn: “Con mèo này tính cách có vẻ dịu ngoan, nuôi cũng dễ, chỉ cần thường xuyên vuốt ve nó, chú ý cẩn thận đừng đụng vào phần da bị thương, rảnh rỗi thì chơi đùa cùng nó là được rồi.”
Bác sĩ Tống vừa nói xong, Lục Thiền lại có chút rục rịch. Phần lớn thời gian cô không ra khỏi nhà, mỗi ngày chắc có thể cùng nó ở chung, huống hồ ở một mình cũng quá tịch mịch, cũng miễn cho An Thư cả ngày than vãn cô nhàm chán, cô đơn.
Tề Thiệu Diễn nhìn bộ dáng Lục Thiền cúi đầu suy tư, vội vàng khèo khèo cái chân, cúi đầu kêu một tiếng: “Meo meo~”.
Lục Thiền sửng sốt, nhìn đôi đồng tử xanh lam trong trẻo mở to nhìn chằm mình, đáy lòng mềm nhũn. Cô thở dài: “Được rồi. Tôi nuôi.”
Bác sĩ Tống không có chút ngạc nhiên nào với quyết định của Lục Thiền, hắn bộ dáng thuận theo cười cười, đưa tay ôm lấy Tề Thiệu Diễn đưa cho Lục Thiền: “Nào! Nhẹ nhàng bế nó.”
Tề Thiệu Diễn có chút không được tự nhiên ghé vào ngực Lục Thiền, mùi thanh nhuận sâu kín trên người cô vấn vít quanh mũi hắn. Tề Thiệu Diễn nhất thời rối loạn, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía phương xa, nhìn không chớp mắt.
Ừ, nhìn không chớp mắt!
Bộ dáng nghiêm trang của Tề Thiệu Diễn chọc cười bác sĩ Tống, hắn vừa cười vừa tranh thủ đưa tay xoa xoa đầu mèo nhỏ, nhìn Lục Thiền nói: “Thật đúng là đáng yêu. Được rồi, có thể mang đi. Vết thương không quá nghiêm trọng, mấy ngày nữa mang nó đến tái khám là được.”
Tiện đường, Lục Thiền ghé vào cửa hàng thú cưng sát cạnh bệnh viện mua một ít món đồ chơi và thức ăn cho mèo. Tề Thiệu Diễn nhìn cô rạo rực xoát tiền trong túi, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nếu cô biết thú cưng mình nuôi từng là người, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Nghĩ đến đây, Tề Thiệu Diễn trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh tối hôm qua bản thân gặp chuyện không may, ngẫm lại tình huống bi thảm tối đó, không biết giờ đây cơ thể hắn đã như thế nào. Đã chết. . . . . Hay đang nằm bệnh viện?
Tề Thiệu Diễn rùng mình không dám nghĩ tiếp.
Lục Thiền mua này mua nọ, quay đầu liền thấy động tác cúi đầu của Tề Thiệu Diễn, vẻ mặt suy tư, đôi mắt xanh lam ảm đạm, mang một chút bi thương đâm vào mắt Lục Thiền.
Mèo con ra đời khoảng chừng mấy tháng, hẳn là bị người ta đem vứt?
Cư nhiên đem mèo con đáng yêu như vậy vứt đi, thật sự đáng giận!
Lục Thiền thò tay đem cục thịt nho nhỏ kia ôm vào ngực, không để ý đến ánh mắt kinh dị lạ thường của con vật nào đó mà nhẹ giọng trấn an: “Không có việc gì, về sau chị sẽ chăm sóc em.”
Giọng Lục Thiền mềm nhũn, mỗi một câu đều nhấn mạnh từng chữ giống như phải mất rất nhiều sức lực. Tề Thiệu Diễn nâng mắt nhìn cô, ánh mắt cô gái chan chứa vẻ đau lòng cùng kiên định, cô thuận theo đưa tay xoa lớp lông trên người Tề Thiệu Diễn, ôm túi nguyên liệu rời khỏi bệnh viện thú y.
Không nghĩ tới hắn rơi xuống loại cảnh giới này mà còn có thể gặp cô.
Tề Thiệu Diễn thở dài, ngoan ngoãn ghé vào lòng Lục Thiền, cỗ suy tư buồn chán tan thành mây khói. Nắng lên chiếu rọi chân trời, cảm xúc lên lên xuống xuống đều biến mất ngay tại đôi mắt thâm thuý.
Đoạn đường này đại khái đi hết mười phút mới đến nhà Lục Thiền, Tề Thiệu Diễn nâng đầu nhìn nhìn, nhà trọ nhỏ khéo léo mà tinh xảo. Căn nhà khoảng chừng một trăm mét vuông, nhìn qua vừa đủ cho năm người ở, góc tường tróc ra lấm tấm vài vết sơn màu trắng xám, trên bàn trà trong suốt bày một mâm hoa quả, tầng dưới là chồng sách sắp xếp lộn xộn, trên ban công có một cái ghế tựa đặt xoay hướng ra ngoài.
Huyền quang* căn nhà rất rối loạn, chỗ này thì giày dép loạn thất bát tao (lộn xộn, lung tung), chỗ kia thì đống đồ vật hỗn tạp đặt lăn lộn trên mặt bàn. Nhà trọ dành cho người độc thân hoá ra như thế này. . .
*Huyền quang: là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ ‘ sinh khí ’ bên trong của ngôi nhà.
Trong phòng bếp, chén ly chưa rửa đặt chồng chất, nội y phơi khô cũng lười treo vào tủ. Trong phòng ngủ, tủ quần áo mở toang, đồ bên trong ít đến đáng thương, nhưng thật ra túi hành lý đặt cạnh bên nằm lăn lộn trên mặt đất, quần áo bên trong lộn xộn chồng chất thành núi.
Một con người hoàn toàn không biết cách sống, hết sức cẩu thả.
Tề Thiệu Diễn bỗng dưng tỉnh táo lĩnh ngộ tình cảnh ‘nhất kiến chung tình’ hôm qua mà dở khóc dở cười. Thật sự không khoa học!
Hắn cau mày nhìn giày dép vứt ngang vứt dọc giữa sàn nhà, thân hình linh hoạt đi vào phòng khách, nhìn quanh. Hắn hiện tại quá nhỏ, không thể tự nhảy lên sô pha, ngay cả lan can ban công cũng chỉ có thể giương mắt lên nhìn. Không hiểu sao Tề Thiệu Diễn cảm thấy lòng chua xót.
Lục Thiền vừa đến nhà liền bừng bừng hứng thú bắt đầu loay hoay với đống đồ chơi mới mua, tư thế kia thật giống như đứa trẻ phát hiện thú vui mới, hoàn toàn xem nhẹ Tề Thiệu Diễn đang thộn mặt đứng bên cạnh.
Tề Thiệu Diễn lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, nghĩ đến lời nói hùng hồn của Lục Thiền có phải hay không là do trí nhớ hắn bị lỗi, nhớ nhầm?
“Ai nha!” Lục Thiền đột nhiên kinh hô một tiếng làm Tề Thiệu Diễn hoảng sợ, theo bản năng cơ thân thể lập tức đứng dậy, lẻn đến bên người Lục Thiền.
Lục Thiền thấy Tề Thiệu Diễn qua đây, có chút xấu hổ đưa tay sờ sờ lông hắn, cười khan nói: “Cái gì cũng mua đầy đủ, nhưng đã quên mua dụng cụ vệ sinh cho mèo.”
“. . . . . .”
Tề Thiệu Diễn yên lặng chạy về chỗ cũ, quỳ rạp trên mặt đất không nói lời nào.
Lục Thiền nhìn bộ dạng Tề Thiệu Diễn lười biếng, cười tủm tỉm thò tay vuốt ve bộ lông trơn bóng của hắn, lẩm bẩm nói: “Có phải không muốn đi ra ngoài? Chị cũng không muốn rời nhà. Nếu không đêm nay em ngủ cùng chị rồi bàn về một số ‘quy tắc’ sống chung nha.”
Tề Thiệu Diễn mở to hai mắt nhìn. Cô gái trước mặt mắt ngọc mày ngài, ý cười lan toả, bộ dáng cũng không như là hay nói giỡn. Hắn không khỏi lùi về sau vài bước.
Không muốn đi ra ngoài? Hắn có nói khước từ đường sống sao?
Tề Thiệu Diễn nhìn khuôm mặt Lục Thiền dần dần phóng đại cùng khoé miệng không thể đè nén ý cười, vài giây sau đó hai tay hung hăng xoa nắn. . . lưng mèo.
Lục Thiền ôm mèo con hung hăng cọ cọ mặt: “Em vừa rồi bị hù doạ, ha ha, vả mặt thật sự quá đáng yêu.”
Khó mà đề phòng thú vui giày vò của ai kia. Tề Thiệu Diễn trợn mắt há mồm nhìn Lục Thiền mỹ mãn tiêu sái rời đi.
Được ăn đậu hủ?
Tề Thiệu Diễn cơ thể run rẫy, lông mao dựng đứng, đột nhiên cảm thấy vận mệnh sau này của mình ngày càng phức tạp.
Một cô gái ngay cả cuộc sống của bản thân chưa chắc đảm đương nổi, còn muốn chăm sóc một con mèo?
Tề Thiệu Diễn cảm thấy lời của Lục Thiền nói với bác sĩ lúc ở bệnh viện thú y thật sự khiến cho người khác chê cười.
*
Cơm chiều thì Lục Thiền chuẩn bị cho Tề Thiệu Diễn một cái dĩa nhỏ, dùng sữa bột trộn với thức ăn mèo rồi pha nhuyễn bưng đến trước mặt hắn. Lục Thiền vẻ mặt chờ đợi nhìn mèo con, nhếch môi hướng hắn cười cười, gợi nhẹ lên hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
Mùi sườn đậm đà cùng cơm trắng truyền đến trên bàn cơm. Tề Thiệu Diễn cảm thấy đói bụng, nhưng thứ hắn muốn ăn là thịt sườn kho tàu chứ không phải thức ăn cho mèo. Đặc biệt bên trong còn có mùi sữa bột làm Tề Thiệu Diễn không khỏi bước lui vài bước . Trời biết, lúc ở nhà không người nào dám đem sữa đến trước mặt hắn, hắn luôn hà khắc đối với việc ăn uống nên Tề Tiểu Uyển cũng không tình nguyện cùng hắn dùng cơm, mà bây giờ hắn lại chỉ có thể nhìn chằm chằm đồ ăn mèo bày trước mắt nhưng trong lòng lại lặng lẽ mơ ước thịt sườn kho tàu trên bàn.
Phản ứng của Tề Thiệu Diễn làm Lục Thiền hoảng sợ, cô khó hiểu chọt chọt Tề Thiệu Diễn, lẩm bẩm: “Không đói bụng sao? Lâu như vậy ngay cả một miếng cũng không động. Chẳng lẽ phát bệnh? Không nên a. . . . . .”
Tề Thiệu Diễn nhìn chằm chằm bàn ăn, ánh mắt chậm rãi xuôi theo hơi nóng bốc lên cao từ món thịt sườn thơm ngon. Lục Thiền nghi hoặc liếc mắt một cái, đứng dậy đi đến bàn ăn, nhỏ giọng thầm thì: “Chẳng lẽ muốn ăn sườn?”
Tề Thiệu Diễn cặp mắt sáng ngời, lập tức phe phẩy cái đuôi bước đến bên người Lục Thiền.
Lục Thiền sửng sốt nhìn mèo nhỏ dưới chân gật gù đắc ý, có chút bị doạ. Chỉ số thông minh của mèo thời nay cao như vậy sao. Lục Thiền nghĩ nghĩ, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống chọt chọt mặt hắn: “Không được nha. Em bây giờ còn quá nhỏ, ăn sườn sẽ không tốt cho cơ thể, hiện tại nên ngoan ngoãn ăn phần cơm của mình đi, chờ trưởng thành rồi thì cho ăn sườn, được không?”
Tề Thiệu Diễn cam chịu số phận cúi thấp đầu bước đến cái dĩa, hạ quyết tâm thật lớn vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Cái mùi vị kia thật sự không chịu nổi.
Tề Thiệu Diễn rụt người ra đằng sau, giương mắt quan sát vẻ mặt tràn ngập ý cười của Lục Thiền, gương mặt trắng hồng có một chút ý vị thản nhiên, con ngươi tối đen như nhiễm một tầng tươi sáng, tóc dài mượt lướt qua đầu vai buông xoã trước ngực. Đôi mắt trong trẻo tinh nhuần nhìn hắn mang một phần cảm xúc hoà nhã.
Tề Thiệu Diễn không biết làm thế nào. Nhìn Lục Thiền như vậy có lẽ đang bóng gió ra hiệu nếu hắn không ăn phỏng chừng thật sự bị chết đói.
Vì thế, hắn mặt mày nhăn nhó tiến lại dĩa thức ăn liếm hết sạch sẽ.
Hắn sẽ không đời nào thừa nhận nếu trong thức ăn không bỏ thêm sữa bột, hương vị kì thật cũng không tệ, miễn cưỡng ăn được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT