Thời điểm Tề Thiệu Diễn tỉnh lại, liền thấy Lục Thiền chân trần ngồi trên tấm thảm trắng thuần ngoài ban công, trên chiếc mũi thanh tú là cặp kính có gọng viền vàng tinh xảo, từng chồng từng chồng sách trên mặt đất hiếm thấy rất quy có củ sắp xếp cẩn thận. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu thẳng vào nhà, xuyên qua cửa vẽ thành từng vệt sáng thưa thớt cùng bóng râm chiếu rọi trên mặt Lục Thiền, hơi hơi chớp.

Tề Thiệu Diễn bước chân rất nhẹ, Lục Thiền đang chăm chú lục lọi sách căn bản không chú ý tới quả cầu di động màu trắng kia. Ngón tay cô run nhè nhẹ, tốc độ lật trang giấy có chút nhanh, cô cũng không để ý chút nào. Đại khái đang tìm tư liệu đi, dung lượng não của một số nhà văn mạng không quá phong phú, thường xuyên gặp phải trường hợp như vậy, chỉ vì một câu hoặc một chữ mà phải lục tung lên, đó là chuyện bình thường.

Tề Thiệu Diễn biết bản thân lúc này không được đi quấy nhiễu cô. Đừng nhìn ngày thường Lục Thiền cái gì cũng dung túng hắn, nhưng mà trong khi Lục Thiền đi tìm đọc tư liệu hoặc đánh máy, nếu hắn gây ra chuyện, ánh mắt kia sẽ bất thình lình phóng tới khiến Tề Thiệu Diễn cả người căng thẳng.

Tuy rằng việc không cẩn thận chạy đến giá sách đem sách cùng những thứ khác phá cho lung tung lộn xộn, hoặc là việc ở trên sô pha cào ra một đống xốp, đủ loại sự tình, cũng không phải chủ ý của hắn.

Vì vị Tề ca cao lãnh lúc trước kia, đã sớm một đi không trở lại.

Mảnh tróc da nhỏ sau lưng Tề Thiệu Diễn đã hoàn toàn khôi phục , nhưng còn một chút dấu vết nhạt, cũng may là mèo Ba Tư lông rậm, tầng tầng lớp lớp lông trắng nên hoàn toàn che đi vết sẹo bé tí kia. Mặc dù là như vậy, Lục Thiền cũng đau lòng vài ngày, nước mắt lưng tròng ôm hắn, miệng nói mãi : "Ôi Cải Trắng đáng thương nhà chị.”

Nói cứ như hắn bị lợn húc ấy.

Tề Thiệu Diễn cảm thấy có chút nhàm chán, đi vào nhà vệ sinh bài tiết thức ăn một phen, sau đó chân trước ghé vào trước bồn rửa mặt màu trắng, dùng miệng gạt lên vòi nước sạch rửa mặt. Dòng nước róc rách chảy xuống, lông trên mặt hắn đều dính sát vào nhau , chỉ chừa lại một đôi mắt trong trẻo.

Hôm nay mình cũng đẹp trai như trước.

Tề Thiệu Diễn vừa lòng chải chuốt bộ long, lúc chuẩn bị tư thế nhảy xuống ghế nhỏ, dưới chân bỗng nhiên bị trượt một cái, sau đó cả thân hình liền va chạm thân mật với gạch men sứ bóng loáng.

Kế hoạch của hắn là vận động mỗi mỗi buổi sáng, nhưng vận động kịch liệt như vậy chẳng phải rất khoa trương?

Đáng thương hai cái móng sau của hắn còn cứng ngắc dính chặt vào trên ghế, cả cơ thể trong trạng thái treo lên một nửa, hoàn toàn là tư thế quỳ bái.

Thanh âm kịch liệt ngã sấp xuống kia thành công làm cho Lục Thiền buông đống sách phủ đầy bụi chạy lại.

Sau đó bị bộ dáng cúi đầu xưng thần của Cải Trắng làm cho bật cười, dựa vào cửa phòng tắm cười không thẳng nổi thắt lưng.

Mãi đến khi trong lòng Tề Thiệu Diễn đang lẳng lặng tích góp từng tí lửa giận "Meo" lên một tiếng, sau đó mới vội vàng đi vào giúp hắn.

Đại khái là Lục Thiền buổi sáng ngủ dậy sẽ đi tắm, nền phòng tắm ướt sũng, Tề Thiệu Diễn thật vất vả đứng vững thân mình, phát hiện một mảng lớn ẩm ướt trước ngực, dính dính như đống đất dùng để trồng cây.

Cái loại cảm giác dính dấp khó chịu này nhất thời làm cho Tề Thiệu Diễn xúc động muốn tự sát.

Tề Thiệu Diễn ở trên nền gạch men sứ trơn trượt ma xát nửa ngày, dùng sức giũ lông, tiếp tục hăng hái đi ra ngoài, nhưng mà dưới chân lại không vững như Thái Sơn giống hắn nghĩ, ngược lại như là nhấn hai cái nút phóng ca-nô trượt trái trượt phải, bị ngã vô số lần.

Trượt a trượt, ở trên mặt đất bóng loáng, trượt nào trượt nào!

Tề Thiệu Diễn không biết vì sao tự nhiên bổ não ra cái thần khúc đầy ma tính này, trong não không ngừng phát bài hát. Hắn vội vàng lắc đầu, đem âm thanh kì quái này đuổi ra ngoài.

Nhưng khó lòng phòng bị, Lục Thiền trên đỉnh đầu Tề Thiệu Diễn đột nhiên nhìn thấy hắn, bắt đầu rầm rì lên: "Meo meo, trượt a trượt, ở trên đường bóng loáng, trượt nào! Hây! Trượt nào!"

Tư tưởng của hắn liền bị bóp méo một cách thực vi diệu.

Tề Thiệu Diễn kéo cơ thể đã bị ngã cho tàn phế của mình bước theo nhịp tương đương quỷ dị, chậm rì rì nhảy lên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đáng tiếc sau đó Lục Thiền hình như không còn việc gì để làm, cô trực tiếp vứt bỏ danh hiệu vinh quang “Mỹ nhân an tĩnh” ngắn ngủi, chạy đến sô pha giày vò hắn.

Này! Ít nhất thì cô cũng phải đem đống sách lộn xộn trên ban công kia để vào ngăn tủ chứ!

Trên ban công, sách vở vương vãi thành một đống, một con mèo như hắn cũng không nhìn thuận mắt được!

Cũng may Lục Thiền hoàn toàn không biết ý nghĩ trong đầu Tề Thiệu Diễn, cô cười tủm tỉm ôm Cải Trắng từ sô pha đứng lên, ôm hắn thẳng tiến phòng tắm.

“Cải Trắng, trên người ẩm ướt cần phải lau sạch sẽ nha, nếu không sẽ rất khó chịu.”

Tề Thiệu Diễn miễn cưỡng hừ một tiếng. Cả người tôi thành như vậy còn không phải tại cô sao ?

“Thôi, vẫn nên đi tắm rửa trước, vừa khéo hôm qua chưa tắm cho em.”

Tề Thiệu Diễn: “. . . . . .”

Cũng may đã quen với sự giày vò của Lục Thiền, đối với loại chuyện đáng xấu hổ như bị người khác ôm đi tắm rửa hắn đã chán chẳng muốn nói.

Lục Thiền thấy Cải Trắng không phản ứng liền hưng trí bừng bừng, điều chỉnh lại độ ấm của nước, đem Cải Trắng ôm vào bồn, mở ra ngăn tủ trên bệ rửa mặt, ôm một đống chai lọ vọt tới đây.

Sau lưng Tề Thiệu Diễn chợt lạnh.

Tề Thiệu Diễn đối với chuyện tắm rửa mà nói, đã từ hưởng thụ biến thành tra tấn, phải biết rằng Tề ca trước kia là một người có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, mà hiện tại hắn không thể không đối mặt với sự thật rằng bản thân một khi tắm rửa sẽ bị bao trùm bởi một mùi ngọt ngây ngất chết người.

“Cải Trắng, đừng trốn nữa, tắm để thơm thơm mới được.”

Lúc tắm phải thật thơm là cái quỷ gì thế! Hắn là một thằng con trai, thơm để làm gì!

Từng là một người đàn ông, bây giờ là một con mèo đực khiến tôn nghiêm vô hạn bị khiêu chiến, Lục Thiền dù lơ là sơ ý đến mấy cũng nhìn ra cặp ánh mắt ai oán kia, rốt cuộc nhịn không được toét miệng cười.

Đành phải buông tha cho hành động “Tắm lại một lần.”

Máy sấy ấm áp thổi trên bộ lông cực kỳ thoải mái, đám lông trắng mềm mại bị gió thổi tới thổi lui, Tề Thiệu Diễn nhắm mắt lại thỏa mãn gật đầu.

Ừm, đây mới là cuộc sống hắn nên có.

Lục Thiền nhìn độ cong quỷ dị dưới cái mũi hồng nhạt kia, có chút kinh ngạc.

Mèo nhà cô đang cười phải không?

Loại biểu tình hưởng thụ kia là cái quỷ gì?

Tay Lục Thiền run lên, máy sấy trượt từ trong tay rơi ra ngoài, Lục Thiền sợ tới mức luống cuống tay chân nhặt lên, nhưng không thể không đối mặt với sự thật rằng bởi vì bản thân cô sai sót nên mới làm Cải Trắng bị thương.

“Meo!” Tại sao lại có phụ nữ vụng về như cô vậy!

Lục Thiền nước mắt lưng tròng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Cải Trắng, vội vàng cười làm lành ôm Cải Trắng ra khỏi phòng tắm.

Tuyệt chiêu dỗ dành làm lành, đặc biệt phát huy công hiệu khi mình mắc lỗi. Ừm, đây là bạn trên mạng nói cho cô biết.

Tề Thiệu Diễn nằm trên sô pha tìm vị trí thoải mái, dạo qua một vòng sau đó cuộn tròn lại, sung sung sướng sướng nằm trên đó phơi nắng. Lục Thiền dường như nhớ đến bản thân còn có chính việc, miệng hô lên một tiếng “Nguy rồi” liền bỏ chạy vào phòng ngủ, lục tung một hồi, thanh âm hỗn độn khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

#Tác giả: chủ nhân nhà bọn họ chính là thiếu kiềm chế như vây #

Tề Thiệu Diễn bĩu môi, thu hồi ánh mắt. Lúc này hắn mới chú ý tới màn hình chiếc điện thoại màu trắng đang yên lặng nằm cạnh hắn loé lên liên tục.

Tề Thiệu Diễn nhíu mi, dùng vuốt khèo điện thoại mò lại đây, nhìn cái tên kì lạ hiển thị trên màn hình, nhíu nhíu mày.

“Đại gia ngươi đi!!” Rốt cục nhìn thấy hai dấu chấm than to đùng ở cuối tên bèn không khỏi làm Tề Thiệu Diễn hoài nghi Lục Thiền đối với hai chữ “Đại gia” có thù hận.

Nhìn thấy màn hình hiển thị như vậy, Tề Thiệu Diễn có chút hỗn độn.

“Meo!” Mau tới nhận điện thoại!

“Meo ô!” Lục Thiền điện thoại cô kêu!!

“Meo!!!!” Mau tới nhận điện thoại a!!!

Tề Thiệu Diễn cao giọng rống lên vài tiếng, Lục Thiền vẫn không có phản ứng. Hắn liền mặc kệ, giơ chân đá bay di động, lại không ngờ dưới chân lại trượt, mặt đập vào màn hình điện thoại.

Sau đó điện thoại liền kết nối.

Kết nối ……

Mặt Tề Thiệu Diễn đầy vạch đen.

“Hello bảo bối, rốt cục chịu nhận điện thoại của tôi?”

Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nam quái dị, cực kì giống như người Trung Quốc nói ngoại ngữ.

Tề Thiệu Diễn yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt lơ ngơ, miệng giật giật, yên lặng nghĩ : tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm, tôi chỉ là người đi đường thôi…..

“Sao lại không nói lời nào? Lục Thiền?”

Tề Thiệu Diễn thở dài, nâng móng mở loa ngoài, sau đó co lại thành một cục, ánh mắt xanh lam nheo lại thành hai đường chỉ.

Trong chốc lát, giọng nam kia nhanh chóng phóng to rất nhiều lần, vang lên trong căn phòng trống rỗng.

Lục Thiền đi ra, như hắn dự đoán.

Nhưng biểu tình trên mặt cô hắn chưa từng thấy qua, sắc mặt âm trầm làm người khác sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play