*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Âm Dương Sư. Khinh Khinh Ưu Ưu
Khinh Doanh nhàn nhã nằm trên liễn hoa, ngay cả Lãnh Tình cũng được hưởng sái ngồi chung nhưng là ngoài nhưng quần chúng vây xem lại thấy một tiểu mỹ nữ nũng nịu phải tháp tùng ngay bên cạnh đoàn xe.
Xem kia, xem kia, mĩ nữ như vậy, yếu đuối mảnh mai, xinh đẹp dễ thương mà lại phải đi bộ, lại còn xem xem, nàng lạnh như thế kia. Vì trong đoàn tháp tùng chỉ được mặc áo lụa mỏng, chính vì thế Khuynh Thành Tuyệt Vũ lạnh run lên!
Chết tiệt, nàng ta từ nhỏ đã là tiểu thư Bách Lý thị, vinh quang vô hạn, vạn hô chúng ủng, làm gì có chuyện phải đi bộ trong khi vừa lạnh vừa đói như thế này. Đúng vậy, khi nàng ta mờ mắt vì phần thưởng theo đoàn tháp tùng không hề nghĩ ra lại phải vừa mệt vừa lạnh lại đói như thế này!
Nàng ta cứ nghĩ sẽ được như những người chơi kia, mặc áo xinh đẹp, ngồi trên liễn hoa, ăn đồ, uống nước thoải mái, thần thanh khí sảng!
Nhưng tại sao hai con nhỏ kia được như vậy còn nàng thì không?
Không phải Khuynh Thành Tuyệt Vũ không muốn trốn đi nhưng mà vừa rời khỏi thì lại bị bắt về, còn bị trói lại nữa! Quá đáng quá thể, không chỉ vậy, nàng ta muốn out cũng không được! Chuyện quái gì đây?
Nhưng rất may Bách Lý Khinh Y không phải dạng tiểu thư không não, nàng ta rất nhanh trí lại gần làm quen với vài NPC, thật đúng là họ có tính cách như người bình thường vậy! Nói chuyện một lát, hai người đã có vẻ thân thiết, nàng ta mới đánh bạo hỏi:
"A Nhu, ngươi nói, làm sao hai người kia lại được ngồi mà chúng ta phải đi bộ a~"
Quả thực như vậy, nếu là người khác có lẽ sẽ đồng tình với nàng ta nhưng không, A Nhu vừa nghe xong nàng ta nói, lông mày dựng ngược, nét xinh đẹp trong đôi ngươi biến mất không dấu vết, hừ lạnh nói:
"Ta còn tưởng ngươi biết lí lẽ, không ngờ ngươi lại dám nói sau lưng thánh nữ! Ngươi có thể sánh với ngài sao?"
Nói xong, A Nhu lạnh lùng đi lên phía trước một chút, làm như không quen người này. Bách Lý Khinh Y tức điên! Mấy ngày hôm nay ở nhà bị con chỏ Khinh Doanh chết tiệt ấy chèn ép, nay trong trò chơi còn bị một NPC tép riu chế nhạo?
Đúng là cẩu, cẩu ăn phân tạp nói chủ hiền!
Tức chết nàng ta!
Bách Lý Khinh Doanh trong liễn hoa, vì đặc biệt chú ý nên nghe được một chút, cô khe khẽ cười, ánh mắt hơi sáng lên nhưng ngay lập tức đã sầm lại, hừ, một chút sỉ nhục như thế này chưa là gì cả! Làm cái gì mà kiếp trước cô bị ngàn người phỉ nhổ? Tuổi thanh xuân trôi qua trong phòng bệnh cuối cùng qua một liều thuốc rồi bất đắc kì tử? Vì cái gì cô mang danh phá hoại cơ nghiệp trăm năm của Bách Lý gia, vì cái gì cô thành tội nhân, thành cô hồn vất vưởng lay lắt?
Còn không phải do họ hại sao? Bách Lý Khinh Y, Đoan Mộc Lam Phong, cẩu nam cẩu nữ, đừng hòng một ai sống tốt a~~
Cho tới khi Khuynh Thành Tuyệt Vũ hai chân mỏi nhừ, bụng reo như sấm thì đoàn đưa thánh nữ mới tới Tế Đàn. Tế đàn là trung tâm của Bắc Đại Lục nhưng lại ở một vùng cực hàn lạnh giá. Khinh Doanh nhìn quanh, đảo mắt thấy một con Lang tuyết mắt xanh, thầm nghĩ, cuối cùng cũng tới a~
Khinh Doanh bước xuống, thấy Lang Tuyết đứng ngạo nghễ trên tế đàn thì nhíu mày liễu, nói:
"Mau rời đi, trước khi ngươi phải hối hận!"
Nói xong, nàng từng bước đi lên. Tế đàn rộng rải nhưng rất trống trải, một con Lang Tuyết, một thân ảnh nhỏ nhắn làm kích thích thị giác không nhỏ!
Lãnh Tình vốn muốn đi lên nhưng nhìn Khinh Doanh, thấy cô ta nếu như thắng được thì không lí do gì mà nàng không theo tháp tùng! Nàng hiểu thiên phú nàng không đủ tốt, lại không có vận may, đi vào Quang Minh đế quốc cũng chỉ là con kiến nhìn lên anh!
Lãnh Tình đã quyết tâm theo đuổi bước chân của hắn thì không thể dừng lại! Phải tiến bước, phải dũng cảm đối mặt! Lãnh Tình cô không dễ dàng bỏ cuộc!
Nhưng thật sự Lãnh Tình không rõ ràng, gặp được người kia, giúp đỡ người kia cũng là một loại may mắn không thể hơn!
Trong chớp mắt, Khinh Doanh hạ xong con Tuyết Lang, thật may là quái thù cùng 0 cấp như cô, nếu không thật không thể biết được làm sao cô qua khỏi kiếp này!
Khinh Doanh quay người, nhìn qua trưởng đội thị vệ, cười tới rực rỡ, nói:
"Được rồi chứ?"
Trưởng đội thị vệ gật đầu, Khinh Doanh mừng thầm, nhưng cô không hề nghĩ rằng, nếu như chỉ như vậy, Vương giả thí luyện đã không được mong ước nhiều như vậy!
Chuyện này là không tưởng!
Một thân ảnh đỏ rực như lửa xuất hiện trên tế đàn, rõ ràng đây chỉ là ảo ảnh!
"Thánh nữ, đây là phép điệp không, ngài phải đành thắng người này!"
Nữ nhân kia nhìn không quá xinh đẹp nhưng rất thanh tú, ánh mắt sáng ngời hữu thần. Nàng ta cúi người, mái tóc xoăn đổ xõa, vải trùm đầu nghiêng nghiêng như một thiếu nữ Ba Tư xinh đẹp!
"Thánh nữ Nam đại lục, Khinh Khinh Ưu Ưu!"
Khinh Doanh nhìn nhìn, rất khẳng định mà nói:
"Thuyết hỏa thủy?"
Khinh Doanh giờ mới nhờ ra, Âm dương sư sáng tạo ra Thuyết hảo thủy vốn không phải của mình, Khinh Khinh Ưu Ưu!
Chỉ là, Khinh Doanh nghi ngờ, phải chăng nàng ta cũng như cô? Sống lại, nếu không tại sao lại có thể sáng tạo ra Thuyết thủy hỏa vốn là độc chiêu trí mạng của Liên Nghiệt Thủy Hỏa?
Khinh Doanh cũng đã từng giao đấu với Liên Nghiệt Thủy Hỏa, rõ ràng không có một điểm giống Khinh Khinh Ưu Ưu trước mắt này! Thật không có chuyện Luân Hồi cải tạo hoàn toàn tường mạo và tuổi tác, chắc chắn có chuyên gì đó ở đây!
Mà cái Khinh Doanh nguyện tin tưởng nhất đó chính là giống như cô, trọng sinh sống lại!
Khinh Khinh Ưu Ưu nghe thấy vậy, thân ảnh hơi run lên nhưng bình tĩnh rất nhanh, trả lời không hề lúng túng, nói:
"Hổ thẹn, thật không biết quý danh của thánh nữ?"
Khinh Doanh nhìn nhìn nàng ta, nhíu mày một cái nói:
"Thắng được ta hẵng nói!"
Dứt lời cô đã tung dải Hồng Liên ra, để ta xem, Thuyết hỏa thủy kia, trên tay ngươi có hơn Liên Nghiệt Thủy Hỏa hay không? Nếu như thực, là bất lợi hay có lợi, ta cho phép ngươi sống tốt!
Nhưng nếu như ngươi không làm được, này hãy lui khỏi Luân Hồi, bớt đi một phần rắc rối và đừng làm hổ danh đệ nhất Âm Dương Sư Nam Đại Lục. Tuy nàng ta không phải bằng hữu với Khinh Doanh, nhưng nàng ta là một người đáng ngưỡng mộ
Không nên vì mình mà phá hoại tương lai người đó nên nhận! Nếu như thực là người trọng sinh. hãy dùng kiến thức những gì ngươi có mà làm nên danh tính của mình! Đừng dựa vào ai đó!
Khinh Doanh mày không nhíu, mi không nhăn, tung người lên không trung, quyết chiến một trận. Nếu cùng là người sống lại, để ta xem, qua ngần ấy năm nằm trên giường bệnh, tài nghệ của ta có thui chột đi hay không!