Minh Hữu Hiên không có ngờ tới cái tiểu nha đầu thanh lệ xuất trần lại ngoái đầu nhìn hắn, trong mắt nàng mang theo vài phần điều tra, cũng không giống như các cô nương bình thường nhìn hắn bằng ánh mắt thẹn thùng hoặc là khuôn mặt đỏ bừng muốn nói lại thôi, đôi mắt của nàng quạnh quẽ không chút gợn sóng, thẳng tắp nhìn vào hắn, không có ý khác, chỉ muốn tìm tòi nghiên cứu, như muốn khai phá ra bí mật của hắn.

Xem ra lời đồn đại về ácnữ, cũng không chính xác toàn bộ.

Minh Hữu Hiên thu lại nụ cười, quay người rời đi.

Thẫm Nguyên Huân lôi kéo Thẫm Tĩnh Sơ rẽ vào trong một đường hành lang nhỏ khác, xác định sẽ không trông thấy được Minh Hữu Hiên, hắn mới nhẹ nhàng thở. Buông tay ra, rồi nghiêm nghị nói: "Muội muội, nếu như sau này muội có trông thấy hắn, phải nhớ kĩ ngàn lần phải tránh đi đường khác, ngàn lần không được tiếp xúc với hắn, có biết không?"

"Tại sao vậy chứ?" Thẫm Tĩnh Sơ tò mò hỏi, trên mặt một mảnh thiên chân vô tà (ngây thơ như cún): "Chẳng lẽ hắn rất nguy hiểm sao?"

Thẫm Nguyên Huân trầm mặt nói: "Đúng vậy, hắn rất nguy hiểm."

Trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ khẽ động, chẳng lẽ hắn thật sự là người kia? Ngay cả Thẫm Nguyên Huân cũng như đang lâm vào đại địch, người này, thật sự không đơn giản?

Thẫm Nguyên Huân không trông thấy nàng đang xuất thần, vẫn tiếp tục nhắc nhở: "Chớ nhìn thấy dung mạo của hắn anh tuấn tiêu sái, nhưng thật ra chính là một Hoa Hoa công tử chuyên đi làm những chuyện hoang đường, lưu luyến những nơi ong bướm, muội muội ngàn lần không được tin những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn,nữnhân của hắn trải rộng khắp nơi, người này sẽ không biết thế nào là thật tâm đâu, tuyệt đối không phải là phu quân của muội muội!"

Mãi đến khi Thẫm Nguyên Huân vô cùng nghiêm túc nói ra cuối cùng câu kia, Thẫm Tĩnh Sơ mới giật mình, thì ra Thẫm Nguyên Huân cùng nàng có suy nghĩ thật không giống nhau, Thẫm Nguyên Huân là đang lo lắng cho muội muội nhà mình bị tên đăng đồ tử này trộm đi.

Nàng không khỏi bật ra tiếng cười: "Ca ca yên tâm, muội muội không hề có ý gì với hắn, muội muội cũng không thích những người bất cần đời như thế."

Nàng đã không còn là Thẫm tĩnh Sơ ngây thơ non nớt, nàng biết Thẫm Nguyên Huân là đang khẩn trương giải thích cho nàng hiều, nhưng bây giờ, nàng là người trải qua hai kiếp, kiếp trước bị người lừa gạt cùng phản bội, kiếp này nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, càng không dễ dàng yêu thương người khác.

Nàng không biết được ở kiếp này nàng còn có thể gặp được một người thật tâm đối đãi với nàng hay không, nhưng, nếu đã là phu quân của nàng, nhất định phải toàn tâm toàn ý với nàng, Minh Hữu Hiên là loại công tử phóng túng không thích trói buộc, tất nhiên sẽ không phù hợp làm phu quân của nàng.

Sắc mặt Thẫm Nguyên Huân hơi trì hoãn, nhưng trong lòng vẫn có chút mơ hồ bất an. Minh Hữu Hiên khua môi múa mép rất giỏi, cũng không biết đã có bao nhiêu thụcnữbị những lời dụ dỗ ngon ngọt của hắn làm u mê, muội muội tuy thông minh, nhưng vãn chỉ là một thiếunữchưa hiểu sự đời, trong lúc nhất thời có thể sẽ bị hắn mê hoặc. Nghĩ đến Minh Hữu Hiên suốt ngày chỉ biết lưu luyến những nơi bướm hoa, hồng nhan tri kỉnhiềuvô số, hai tay Thẫm Nguyên Huân siết chặt thành nắm đấm, hắn tuyệt đối sẽ không để cho một tên nam nhân như vậy làm phu quân của muội muội hắn được, hắn càng không muốn về sau phải trông thấy muội muội vườn không nhà trống, cả ngày rơi lệ !

"Nếu muội nghĩ được như vậy thì thật tốt..." Thẫm Nguyên Huân lo lắng nhìn Thẫm Tĩnh Sơ. Năm nay Thẫm Tĩnh Sơ đã mười ba tuổi, phụ thân cùng mẫu thân chắc cũng đã xem xét cho muội muội một nhà môn đăng hộ đối rồi, đíchnữcủa Thẫm phủ sẽ được rấtnhiềunhà nhòm ngó, nhưng hắn không muốn những người này lợi dụng tình cảm của muội muội để làm nhữngviệcxấu xa có mục đích. Hắn chỉ hy vọng muội muội có thể gả cho một người toàn tâm toàn ý đối với nàng, tuyệt đối đừng như phụ thân cũng mẫu thân, tương kính như băng.

Thẫm Tĩnh Sơ dường như đã hiểu được tâm tư của Thẫm Nguyên Huân, gật đầu cười nói: "Ca ca, chúng ta đi nhanh một chút, đi lâu như vậy có thể phụ thân đã đến rồi, chúng ta còn chưa tới, như vậy thật là bất kính."

Hai huynh muội trở lại Cẩm Uyển, chỉ thấy Ninh thị đang ngồi trên giường, thấy hai người cùng nhau trở về, mặt mày hớn hở nói: "Huân nhi, Tĩnh Sơ, các con đã trở về."

Thẫm Tĩnh Sơ nhìn thấy Ninh thị liền quấn quýt đi lên, nhu thuận nằm vào trong ngực ấm áp của Ninh thị: "Tĩnh Sơ đã trở về. Mẫu thân, bữa tối đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Khóe mắt Ninh thị cong lên: "Chuẩn bị xong hết rồi. Hôm nay Tĩnh Sơ đặc biệt dính người nha, mới một khắc không thấy, lại cứ quấn quít lấy mẫu thân, cẩn thận lại bị người ta chê cười đó."

Thẫm Nguyên Huân đứng ở một bên tươi cười trêu ghẹo: "Đúng vậy a, hôm nay muội muội thật dính người, ca ca như ta đây cũng không chống đỡ nổi nữa rồi."

Thẫm Tĩnh Sơ vùi đầu vào trong ngực Ninh thị nhỏ giọng nói: "Hôm nay Tĩnh Sơ chịu kinh hãi, cho rằng sẽ không còn được gặp lại mẫu thân cùng ca ca rồi..." Vừa nói nàng vừa bĩu môi: "Chẳng lẽ mẫu thân cùng ca ca không muốn Tĩnh Sơ nữa sao..."

Ninh thị vừa bực mình vừa buồn cười sờ lên đầu Thẫm Tĩnh Sơ rồi nói: "Làm sao lại không muốn Tĩnh Sơ được, mẫu thân yêu nhất là Tĩnh Sơ mà!" Rồi lại hỏi: "Đến chỗ tổ mẫu thỉnh an? Tổ mẫu có nói gì hay không?"

Thẫm Tĩnh Sơ nghiêng đầu nói: "Không nói gì cái khác, tổ mẫu muốn để Tĩnh Sơ cùng ca ca ở lại dùng bữa tối đấy."

"A?" Ninh thị kinh ngạc nói: "Đây chính là chuyện lạ..."

Thật ra, Liễu thị cùng Thẫm Tĩnh Vân thường xuyên được Lão phu nhân lưu lại dùng bữa, nhưng Lão phu nhân rất ít cho Thẫm Tĩnh Sơ lưu lại, đều bởi vì miệng lưỡi của Thẫm Tĩnh Sơ không ngọt, sẽ không nịnh nọt Lão phu nhân, thông minh có thừa, nhưng ẩn nhẫn lại chưa đủ. Hôm nay Lão phu nhân muốn giữ Tĩnh Sơ lại, có lẽ là muốn trấn an nó một chút...

"Mẫu thân, hôm nay Tĩnh Sơ dường như đã thay đổi rồi, còn biết dỗ dành tổ mẫu khiến tổ mẫu rất cao hứng!" Thẫm Nguyên Huân đứng ở một bên đáp.

"A?" Ninh thị nhíu mày nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, nhưng dựa theo cách cư xử bây giờ của Tĩnh Sơ, có thể dỗ dành Lão phu nhân cao hứng, cũng chẳng có gì lạ.

"Tĩnh Sơ có thể giúp tổ mẫu cao hứng như thế nào?" Ninh thị mở miệng muốn hỏi, lại phát hiện lời nói của mình lại bị người khác nói trước, giương mắt nhìn lên, bóng dáng Thẫm Hoằng Uyên thon dài bước vào, Ninh thị cùng Thẫm Tĩnh Sơ vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Thẫm Hoằng Uyên đi vào, ngồi xuống ghế, rồi bảo Ninh thị ngồi xuống, lại vẫy vẫy với Thẫm Tĩnh Sơ, để nàng đứng ở trước mặt hắn rồi cất giọng hỏi: "Tĩnh Sơ cùng tổ mẫu nói gì vậy?"

Thẫm Tĩnh Sơ quy củ đáp: "Tĩnh Sơ cũng không nói lời gì đặc biệt, tổ mẫu là người cónhiềuphúc khí, Tĩnh Sơ chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, tổ mẫu nghe xong tâm tình thật tốt."

"Nếu như tổ mẫu thích con, con phải thường xuyên bồi tổ mẫu nói chuyện." Thẫm Hoằng Uyên cũng không có hỏinhiều, chỉ nói một câu đơn giản, rồi nói tiếp: "Chuẩn bị ăn cơm đi."

Ninh thị vội vàng đứng dậy, phân phó hạ nhân đem bộ đồ ăn đồ ăn dọn vào, bốn người theo trình tự ngồi xuống, vừa ngồi vào chỗ của mình, có nha hoàn đi vào bẩm báo: "Lão phu nhân phái người đưa món thỏ hầm tới, nói là Lục tiểu thư thích ăn, đặc biệt để phòng bếp chuẩn bị thêm một phần."

Ninh thị sai người lấy đồ ăn từ trong hộp cơm ra, bày đến trên bàn. Nhìn thịt thỏ nhuộm đỏ như muốn tăng thêm vài phần hương vị, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra thật khiến người ta phải thèm thuồng. Thẫm Tĩnh Sơ vui mừng nói: "Thay ta tạ ơn tổ mẫu, nói với tổ mẫu ta rất thích."

Nha hoàn lên tiếng rồi lui ra. Thẫm Hoằng Uyên nhìn Thẫm Tĩnh Sơ đang vui vẻ, xinh đẹp tự nhiên, đáng yêu đến cực điểm, đây là mẫu thân đặc biệt mang đến, cái này không chỉ là một cái ban thưởng, mà còn nói lên một điều là Tĩnh Sơ làm người rất yêu thích, nên mới có được vinh hạnh này. Nhưng tại sao tự nhiên mẫu thân lại làm như vậy?

Thẫm Tĩnh Sơ nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng Thẫm Hoằng Uyên, ngòn ngọt cười: "Hôm nay Vân muội muội nói muốn ăn thỏ hầm, Tĩnh Sơ cũng làm nũng nói muốn ăn, tổ mẫu liền sai người đưa tới. Tổ mẫu đối với Tĩnh Sơ thật là tốt."

Tất nhiên là không đề cập tớiviệcTam thúc say rượu.

Thẫm Hoằng Uyên lên tiếng, cũng không có nóinhiều. Hắn ho nhẹ một tiếng, mọi người đều im lặng. Gia quy của Thẩm gia là khi ăn không được gây tiếng động không được nói chuyện, sau khi Thẫm Hoằng Uyên nâng đũa khai món, Ninh thị, Thẫm Nguyên Huân cùng Thẫm Tĩnh Sơ mới bắt đầu động đũa.

Cơm xong, Thẫm Hoằng Uyên nói: "Ta đi thư phòng xử lý một ít công vụ, sẽ trở lại ngủ." Quay người nhìn Thẫm Nguyên Huân rồi nói: "Huân nhi, con đi theo ta tới thư phòng."

Mặt Ninh thị ửng đỏ, nhìn bóng dáng phu quân mình rời đi trong lòng từng trận ấm áp thổi tới.

"Mẫu thân, hồi hồn!" Thẫm Tĩnh Sơ nhìn Ninh thị ngơ ngác nhìn bóng lưng phụ thân cùng ca ca, đưa năm ngón tay quơ quơ trước mặt Ninh thị.

Ninh thị lúc này mới hoàn hồn, xấu hổ nói một câu: "Tĩnh Sơ, con dám chê cười mẫu thân!"

Thẫm Tĩnh Sơ còn muốn trêu ghẹo Ninh thị, nhưng trông thấy sắc mặt Ninh thị đột biến, áp chặt tay vào bụng dưới, cuộn mình thành một khối: "Đau quá... A......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play