Ninh thị sững sờ, trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ lộp bộp, Lưu di nương luôn dùng bộ dáng điềm đạm đáng yêu để phụ thân tin rằng mẫu thân thật sự muốn hãm hại cốt nhục của nàng ta, mà từ trước đến nay mẫu thân luôn bị mang tiếng xấu bên người, trách sao mà phụ thân không tin mẫu thân.
Thẫm Tĩnh Sơ vội vàng chỉnh đốn lại áo ngủ trắng của nàng, tóc đen như mực rơi ở bên vai, dưới bộ áo trắng đơn bạc lộ ra cơ thể gầy yếu, trên mặt có chút tái nhợt, nàng quỳ ở trước mặt Thẫm Hoằng Uyên, giọng nói nhỏ nhẹ mang phần hối lỗi: "Phụ thân, là nữ nhi sai! Mong phụ thân trách phạt".
Trên mặt Thẫm Hoằng Uyên không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, Lưu di nương có nói Lam nhi không cẩn thận đẩy Sơ nhi cùng Thu nhi té vào hồ sen, vốn hắn cũng không chú ý điều này chỉ lo nhìn vết máu trên người Lưu di nương mà quên mất không tra xét việc này.
Nhớ kỹ Thẫm Tĩnh Sơ cũng vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu, vội vàng tiến lên nâng nàng dậy, đỡ nàng ngồi lên giường, Thẫm Hoằng Uyên đứng ở bên cạnh cất giọng hỏi: "Tĩnh Sơ làm sai ở chỗ nào?"
Ngữ khí tuy vẫn nhạt nhưng không còn tức giận khi mới bước vào.
Ninh thị cũng nghi ngờ nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, rõ ràng lần này là Thẫm Tĩnh Lam sai, mặc dù vì để cho Thẫm Hoằng Uyên không trách cứ nàng phạt Lưu di nương quỳ trong sân khiến nàng phải chảy máu, nhưng cũng không muốn đem toàn bộ lỗi nhận hết về mình?
Thẫm Tĩnh Sơ khe khẽ cắn lấy môi dưới, trên mặt là một mảnh áy náy: "Đều là nữ nhi không tốt... Nữ nhi vốn là đích nữ, từ nhỏ đã theo ma ma học lễ nghi của tiểu thư khuê các, cho tới nay vẫn làm đúng theo khuôn phép, không dám bỏ ra sau đầu làm ảnh hưởng đến bộ mặt của Thẩm gia. Tuy rằng hôm nay là do thứ tỷ vô lễ, Tĩnh Sơ cũng không nên vì thế mà cãi nhau với nàng, mất đi dáng vẻ, đáng lẽ phải nhượng bộ Lam tỷ, tránh mất hòa khí giữa hai tỉ muội..."
Thẫm Tĩnh Sơ nâng khuôn mặt nho nhỏ lên nhìn Thẫm Hoằng Uyên, trong đôi mắt dịu dàng đã hơi ửng đỏ, nước mặt chực chờ rơi xuống: "Đều do Tĩnh Sơ không chịu nhún nhường, cho rằng thân phận đích nữ phải cao hơn thứ nữ, nên mới không chịu nhượng bộ, mới khiến cho tỉ tỉ tức giận đẩy Tĩnh Sơ cùng Tĩnh Thu muội muội vào hồ sen... Tĩnh Sơ tự cho mình đúng tranh cãi với tỉ tỉ, đả thương tình cảm tỉ muội... Tĩnh Sơ cầu phụ thân trách phạt..."
Vừa dứt lời, nước trong hốc mắt đã tràn ra, tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu, khi nói chuyện lại dùng ngôn từ khẩn thiết, không có ý tứ dám trách cứ Thẫm Tĩnh Lam, ngược lại đem toàn bộ sai lầm nhận hết về mình.
Thẫm Hoằng Uyên nhìn nữ nhi ôn nhu trước mặt, tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng sắc mặt cũng đã hòa ái hơn, giọng nói cũng mềm hơn: "Hôm nay Tĩnh Sơ lại ôn nhu như vậy, việc này cũng không phải là lỗi của con, là Lam nhi sai, nàng không nên cùng con tranh chấp, lại càng không nên đẩy con cùng Thu nhi vào trong hồ sen, làm sai thì phải phạt, để cho nó thu lại cái tính khí này đi."
Thẫm Tĩnh Sơ vẫn cúi đầu, lại âm thầm nắm chặt tay Ninh thị, lúc này Ninh mới tỉnh lại từ trọng mộng: "Lão gia, thiếp thân cũng sai!"
A? Nàng cũng sai? Thẫm Hoằng Uyên nghi hoặc nhìn hai người, hôm nay hai người này bị làm sao đây? Sao tranh nhau nhận hết lỗi về mình?
Ninh thị cúi đầu nói: "Hôm nay Lam nhi làm sai quy cũ, đem Tĩnh Sơ đẩy vào hồ sen, dựa theo gia quy mà phạt... Nhưng trước đó thiếp thân thật không biết Lưu di nương đang mang thai, Lưu di nương cũng chưa từng nói cho thiếp biết... May mắn là nàng không gặp việc gì, bảo vệ được huyết mạch Thẩm gia, nếu không thiếp thân thật không còn mặt mũi nào mà đối mặt với lão gia, không còn mặt mũi nào mà đối mặt với liệt tổ liệt tông của Thẩm gia nữa!"
Có lẽ hai người chỉ có chút hiểu lầm mà thôi. Khuôn mặt nghiêm túc của Thẫm Hoằng Uyên cũng nới lỏng, rồi cất giọng nói: "Nếu không còn chuyện gì, bây giờ Nhã Phù mang thai, phu nhân chăm sóc nàng đi."
Trong lòng Ninh thị tuy khó chịu nhưng vẫn cố kiềm chế, mỉm cười: "Vâng."
Thẫm Hoằng Uyên hài lòng gật đầu, tuy rằng Ninh thị bỗng nhiên không còn bướng bỉnh cao ngạo, chủ động nhận sai khiến hắn có chút không hiểu, nhưng như vậy không phải là rất tốt hay sao, hắn cũng không muốn chính thất với tiểu thiếp ngày đêm đấu đá không ngừng: "Lam nhi cần phải hảo hảo quản lý, hai ngày nữa nàng hãy tìm một ma ma tới dạy quy củ cho nó, cần phải quản giáo chặt."
Ninh thị sững sờ, trông thấy Thẫm Hoằng Uyên đang cúi đầu trầm mặc, Thẫm Tĩnh Sơ thầm nghĩ chắc Thẫm Hoằng Uyên đang suy nghĩ đêm nay sẽ dùng bữa ở đâu đây, bỗng nhiên nàng mở miệng: "Tĩnh Sơ đã không còn đáng ngại rồi, Thu muội muội cũng đã tỉnh lại, khẳng định trong lòng rất nhớ phụ thân, nếu không phụ thân qua thăm Tĩnh Thu muội muội đi?"
Trong lòng Thẫm Hoằng Uyên đúng là đang suy nghĩ đêm nay sẽ ngủ lại nơi nào, Thẫm Tĩnh Sơ cùng Nịch Thủy chịu kinh sợ, Lưu di nương suýt nữa thì sinh non thật khiến hắn phải phân vân, chợt bên tai truyền đến giọng nói của Thẫm Tĩnh Sơ, mới chợt nhớ tới Thẫm Tĩnh Thu cũng sẽ rất sợ hãi, ý nghĩ trong đầu lóe lên, gật đầu rồi nói: "Ừ. Ta đi Lê Uyển nhìn Thu nhi một chút, chốc nữa sẽ tới đây dùng bữa."
Ninh thị cùng Thẫm Tĩnh Sơ cúi đầu nói: "Lão gia/phụ thân tạm biệt"
Khi Thẫm Hoằng Uyên rời đi, Ninh thị gõ gõ cái trán của Thẫm Tĩnh Sơ: "Quỷ nha đầu, hôm nay mẫu thân mới biết con là một nha đầu thông minh nhanh nhẹn đó."
Thẫm Tĩnh Sơ cười nói: "Mẫu thân nhanh đi chuẩn bị đi. Nhớ kỹ, ngàn lần chớ nên cứng rắn với phụ thân, nam nhân đều thích ăn mềm không ăn cứng, nếu mẫu thân cứ như vậy thì người thua thiệt vẫn chỉ là người!"
Ninh thị sững sờ, dường như vẫn đang suy nghĩ về những lời nói của nàng, sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần: "Nha đầu sao hôm nay lại hiểu chuyện như vậy? Thật trái ngược với ta."
Nụ cười trên môi Thẫm Tĩnh Sơ càng thêm chói rọi: "Nữ nhi đã tỉnh rồi, cũng phải nhanh chóng đên vấn an tổ mẫu, để tránh tổ mẫu phải lo lắng. Mẫu thân đi nhanh đi, buổi tối phụ thân sẽ đến đây dùng cơm đó."
Ninh thị gật gật đầu, thở dài một tiếng: "Hôm nay con cũng đã hiểu chuyện rồi, ở bên tổ mẫu, con phải ngoan ngoãn đừng làm tổ mẫu buồn phiền, như vậy tổ mẫu mới có cách nhìn khác về con, sẽ tốt cho con hơn."
Thẫm Tĩnh Sơ gật đầu xác nhận. Ninh thị phân phó thêm một số chuyện rồi cũng rời đi, Tình Vân và Noãn Tuyết giúp Thẫm Tĩnh Sơ thay đổi lại trang phục, Tình Vân cầm lấy một bộ xiêm y màu hồng rực rỡ chất liệu làm bằng tơ tằm thượng đẳng, giúp Thẫm Tĩnh Sơ mặc vào, Thẫm Tĩnh Sơ thoảng nhíu mày, rồi nói: "Hôm nay không mặc bộ này, mặc bộ xanh nhạt kia đi."
"Tiểu thư?" Tình Vân ngạc nhiên nói.
Thẫm Tĩnh Sơ cũng không giải thích, chỉ nói: "Làm theo lời ta là được."
Nàng vừa mới bị thương, mặc bộ màu nổi bật như thế, dù cho nàng bị người ta hãm hại, cũng chẳng có ai đồng tình với nàng, còn có thể rước lấy phản cảm của Lão phu nhân, kiêu căng cao ngạo. Tuy rằng trên mặt Lão phu nhân sẽ không nói cái gì, nhưng nếu chiếm được thiện cảm của Lão phu nhân sẽ là một điều rất tốt.
Mặc bộ y phục màu xanh lên người càng lộ ra sắc mặt tái nhợt của nàng, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Cúi đầu nhìn Tình Vân bận rộn trên người nàng, trong lòng bỗng nhiên này ra chút nghi hoặc. Vì sao ở kiếp trước khi nàng ngã vào trong hồ nước, lại không có người đến cứu? Tình Vân không phải luôn một mực đi theo sau lưng nàng hay sao?
Khi đó nàng đã chạy đi đâu?
Đương nhiên, nếu bây giờ hỏi Tình Vân thì nàng cũng không lấy được đáp án chính xác, đè nghi hoặc trong lòng xuống, huống chi, nàng bây giờ chính là người gặp phước trong họa.
Nhưng mà, nếu có người bất trung với nàng, hợp tác cùng thứ muội tính toán lên người nàng... Cái này đương nhiên sẽ không cần nói tới nữa rồi.
Từ trước đến nay, Tình Vân là một nha hoàn rất thích biểu hiện, miệng lưỡi lanh lợi, kiếp trước rất hợp với khẩu vị của nàng, vì thế đối xử với nàng ta cũng rất tốt. Nhưng kiếp này nàng lạnh nhạt nhìn Tình Vân, cảm thấy nha đầu này có chút ân cần quá mức, đây chính là một kẻ đầy âm mưu tính toán nhưng lại ngu xuẩn không biết thời thế.
Thay xong quần áo, Tình Vân lại không muốn đi cùng nàng tới vấn an Lão phu nhân, Thẫm Tĩnh Sơ cũng không hỏi kỹ, chẳng qua chỉ tùy ý, mang theo Noãn Tuyết.
Lúc đi ra ngoài, bỗng nhiên trong lòng nổi lên một trận lo lắng, thấp giọng phân phó Yến Thảo vài câu. Yến Thảo nghe xong có chút sững sờ, nhưng vẫn cúi đầu làm theo.
Thẫm Tĩnh Sơ một đường đi ra tiểu viện, hai chân nhẹ giẫm lên những bậc đá màu xanh ngọc, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Những lễ nghi dành cho tiểu thư khuê các nàng nắm rất rõ, chưa từng quên đi, tuy rằng kiếp trước tính khí của nàng có chút kiêu căng ngang bướng, nhưng nàng biết rõ, đích nữ, cùng thứ nữ, vận mệnh nhất định sẽ không bao giờ giống nhau.
Bước chân chậm rãi trên con đường màu xanh, trong đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nhìn mặt trời lên cao hơn nửa, nàng cảm thấy như đã trôi qua một đời.
Kiếp trước sai lầm, nàng không thể tái phạm, những thứ kiếp trước mất đi, kiếp này, nàng sẽ từ từ đòi lại!
Bỗng nhiên, một bóng đen ngăn trước mắt nàng. Nàng nhẹ nhàng nâng đầu, trong mắt gợn sóng không chút sợ hãi, nhẹ giọng kẽ gọi: "Thanh ca ca."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT