Edit: Lạc Thiên Di



Noãn Tuyết ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: "Nô tỳ không biết tiểu thư là người phương nào, nô tỳ chỉ làm theo phân phó của tiểu thư nhà nô tỳ mà thôi. Tiểu thư nhà nô tỳ nói, trước mắtnhiềungười như thế vậy, chỉ vì một vị công tử mà các tiểu thư phải cãi nhau, thật làm tổn hại đến thanh danh của các tiểu thư khuê các, ném đi hết thể diện của quý phủ, ném đi hết thanh danh củanữnhi Tấn quốc. Tiểu thư nói dội nước lên người các vị là để cho các vị tĩnh tâm lại lòng, không nên cãi vã nhau nữa, để tránh làm mất đi dáng vẻ. Nếu như các vị tiểu thư đã tỉnh táo lại rồi, xin mau chóng lui ra, đường này đã tắt hơn nửa canh giờ là nhờ các vị tiểu thư rồi đó."

Những người trên đường đi xem náo nhiệt không khỏi phải bật cười, từ lúc các nàng ồn ào cãi lộn đã làm mất đi dáng vẻ, bây giờ bị ướt nhẹp cả người còn nói chi đến dáng vẻ nữa chứ.

Hồng ynữtử nghe vậy liền xấu hổ không thôi, tiến lên hai bước chỉ vào mặt Noãn Tuyết, phẫn nộ nói: "Tiểu thư nhà ngươi là ai? Lại dám như thế ỷ thế hiếp người?"

Minh Hữu Vũ ngăn lại hồng ynữtử: "Huyền chủ, là chúng ta sai trước." Minh Hữu Vũ hướng Noãn Tuyết ôm quyền hành lễ: "Vị cô nương này, xin tạ lỗi với tiểu thư nhà cô nương, Minh mỗ ngay lập tức rời đi, mọi người cũng sẽ tản đi, không làm tắc nghẽn đường nữa."

Noãn Tuyết thi lễ bước đi, Minh Hữu Vũ nhìn bóng lưng nàng, thấy nàng leo lên một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa có treo bài tử Thẫm phủ.

Thì ra là Thẫm cô nương.

Hồng ynữtử cũng nhìn Noãn Tuyết rời đi, khi nhìn thấy bài tử Thẫm phủ, liền oán hận nói: "Thì ra là tiểu thư của An Viễn Hầu phủ, lại dám ỷ thế hiếp người!"

Xe ngựa chậm rãi chạy qua, Minh Hữu Vũ xuyên thấu qua màn xe nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trên môi là một nụ cười như ánh ban mai.

Hồng ynữtử cũng nhìn thấy Thẫm Tĩnh Sơ, hận không thể nghiến răng ngứa lợi, thật muốn tiến lên xé nát khuôn mặt kia ra: "Hừ" hai tiếng rồi nói: "Thì ra là ácnữThẫm Tĩnh Sơ, quả nhiên danh tiếng vang xa!"

Minh Hữu Vũ nhẹ nhàng nhíu mày nói: "Huyền chủ, quần áo đã ẩm ướt, không nên đứng ở nơi đây, nhanh đi về thay y phục!"

"Vũ ca ca... thay xong quần áo chúng ta sẽ gặp nói..." Giọng nói của mền mại của hồng ynữtử vang lên.

Minh Hữu Vũ cười nhạt một tiếng: "Rồi nói sau..."

Ninh thị tận mắt trông thấy Noãn Tuyết chỉ huy mấy người dội thẳng nước lên nhóm người kia, nhíu mày nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, giọng điệu không khỏi có chút nghiêm khắc: "Tĩnh Sơ, sao con lại hồ đồ như vậy! Mẫu thân thấy con thay đổi rấtnhiều, lại không nghĩ con lại dùng biện phát như thế này, con lại đắc tội với các thiếunữtrong kinh thành này nữa rồi! Không may đồn ra ngoài, tiếng xấu lại càng lan tràn khắp kinh thành rồi sao! Con nói xem, nên làm cái gì cho đúng đây?"

Nàng tuyệt đối không có ngờ tới Thẫm Tĩnh Sơ lại dùng biện pháp này, nếu là biết rõ như vậy, nàng tình nguyện đứng ở đây chờ đám đông tản đi, cũng không muốn Thẫm Tĩnh Sơ làm mộtviệclỗ màng như vậy.

Tĩnh Sơ còn trẻ, vẫn có chút bốc đồng, nếu để cho nàng sâu sắc nếm thử tư vị của thiệt thòi, nàng sẽ hiểu rõ nhất nhẫn nại sẽ có điểm tốt của nó, chỉ là đứng chờ một tí mà thôi, hà tất phải chọc giận những người kia, để tiếng xấu lại rơi vào mình!

"Mẫu thân, đừng lo lắng. Hôm nay trên đường lớn như vậy, các nàng làm rùm beng vây quanh vị Minh công tử kia, vốn đã là không đúng rồi, còn tổn hại đến thanh danh của bọn họ, còn miệng lưỡi đâu mà nói xấunữnhi!" Thẫm Tĩnh Sơ đoán chắc rằng các nàng dù có mạnh miệng đến đâu cũng sẽ không dám trước mặt người trong phủ nói rằng ở trên đường lớn mình cùng các quýnữkhác cãi nhau vì Minh công tử cuối cùng lại bị người của Thẫm Phủ dội nước lên người.

Không phải là nàng không chú trọng đến thanh danh của mình, ácnữ, danh hiệu này mà đồn đi sẽ thật không tốt, nhưng trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ tự có tính toán của mình .

Danh hiệu Ácnữ, có thể giúp nàng tránh được một số mối nhân duyên. Ít nhất những ngày này, sẽ không ai dám đến kết thân cùng nàng, nàng cũng không cần phiền não cho nhữngviệcnày nữa rồi, nàng sẽ cónhiềuthời gian chuyên tâm ứng phó với Thẫm Tĩnh Di còn có cả Lý Thế Hành đang âm mưu khiến nàng rơi vào bẫy của hắn nữa. Mà phu quân tương lai của nàng, phải là người hiểu nàng không vì những lời đồn thổi bên ngoài mà nghi ngờ nàng, nếu là người như vậy tư nhiên sẽ không xứng làm phu quân của nàng.

Kiếp trước bị người mình tin yêu nhất lừa gạt, kiếp này Thẫm Tĩnh Sơ không biết mình còn có thể mở trái tim một lần nữa hay không .

"Con a... quá tùy hứng rồi đó..." Ninh thị bất đắc dĩ nói: "Tính tình này, cũng thật giống ta..."

Thẫm Tĩnh Sơ nghe được câu sau của Ninh thị, biết được mẫu thân không còn giận mình, liền bắt đầu làm nũng.

Hai bên đường có chút yên tĩnh, xe ngựa vững vàng đi thẳng đến Chiêu Giác Tự. Ước chừng nửa canh giờ sau, đã đến dưới chân núi Thanh Phong. Gã sai vặt điều khiển ngựa dừng lại, nha hoàn nhanh chóng đi xuống xe ngựa trước, đỡ Ninh thị cùng Thẫm Tĩnh Sơ bước xuống.

Chiêu Giác Tự là nơi hương khói rất thịnh vượng, nghe nói miếu Phật rất linh thiêng, gần như đáp lại cầu nguyện của dân chúng, bên cửa miếu là những tán lá xum xuê của một cây dong thụ, rấtnhiềunam thanhnữtú viết lên ước nguyện của mình trên mảnh giấy đỏ, treo lên trên cành cây, nghe nói như nếu có thể gặp được người trong lòng có thể bạch đầu giai lão.

Thẫm Tĩnh Sơ nhìn những mảnh giấy đỏ đang đung đưa trong gió. Kiếp trước, nàng cũng đến đây, tự tay viết xuống tên Lý Thế Hành, treo lên nhánh cây trên kia. Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười trào phúng, đúng là những lời đồn đại, chỉ có thể lừa gạt những thiếu nam thiếunữmà thôi.

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Ninh thị thấy Thẫm Tĩnh Sơ nhìn xem cây dong đến ngẩn người, rồi cười nói: "Chẳng lẽ Tĩnh Sơ đã có người trong lòng? Là công tử nhà ai? Trách không được lại nhìn Minh gia công tử chướng mắt..."

Thẫm Tĩnh Sơ nhàn nhạt thu hồi lại tâm tư, gắt giọng: "Mới không có đâu! Tĩnh Sơ chỉ là đang suy nghĩ, chỉ là một gốc cây dong, sao có thể chứa nhận tâm nguyện của chúng sinh!"

Ninh thị cũng không biết vì sao Thẫm Tĩnh Sơ lại suy nghĩ như vậy, thật sự không giống với nàng: "Phật Tổ sẽ phù hộ, phổ độ chúng sinh."

Thẫm Tĩnh Sơ mỉm cười không đáp, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Ninh thị rồi nói: "Mẫu thân, chúng ta đi vào cầu phúc thôi."

Ninh thị lên tiếng, hai người nhanh chóng tiến vào chánh điện.

Sau lưng, có một bóng dáng thanh nhã thoát tục, răng trắng tinh, đôi mắt sắc bén, một thân hồng y phiêu đang nhìn bóng lưng của nàng rời đi rồi lại ngẩn người như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ninh thị dắt Thẫm Tĩnh Sơ thành kính bái lậy tượng Phật, quỳ gối trên nệm êm tĩnh tâm cầu nguyện. Làm xong hết thảy, Thẫm Tĩnh Sơ dìu Ninh thị đi ra ngoài chánh điện, thấy sắc mặt Ninh thị không tốt, liền nói: "Mẫu thân, phía trước có một đình nhỏ nghỉ mát, không bằng chúng ta tới đó nghỉ ngơi chút đi?"

Ninh thị mỉm cười gật đầu nói: "Được, đúng lúc mẫu thân cảm thấy hơi mệt."

Hai người mang theo nha hoàn đi đến đình viện để nghỉ ngơi, Thẫm Tĩnh Sơ cảm thấy không khí trên núi Thanh Phong thật trong lành, cảnh sắc ôn hòa, mỉm cười cùng Ninh thị nói chuyện phiếm, chợt nghe phía trước có chút ồn ào.

"Ngươi khẳng định là biết rõ!"

Thẫm Tĩnh Sơ nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy một cô gái mặc một bộ áo màu tím đang ngăn cản một cô gái mặc bộ áo màu hồng, lớn tiếng la hét.

"Quận chúa."Nữtử áo hồng lên tiếng: "Hiểu Vận thật sự không biết. Từ trước đến giờ Tam sư huynh đi đâu đều không có thông báo cho ta biết”.

"Hừ! Rõ ràng chính ngươi cũng có ý với chàng, cho nên mới không muốn nói cho ta biết!"Nữtử áo tím vẫn chưa chịu buông tha.

"Quận chúa thực sự muốn biết Tam sư huynh đi đâu, sao không đi đến Long phủ mà nghe ngóng? Mấy ngày nay Hiểu Vận cũng chưa trông thấy Tam sư huynh đâu”

Dứt lời,nữtử áo hồng hành lễ như muốn rời đi nhưng vẫn bị ngăn lại: "Không cho phép đi!"

Thẫm Tĩnh Sơ trông thấynữtử áo hồng là một người rất tao nhã, hào phóng vừa vặn, tuy bị nử tử áo tím điêu ngoa quấn lấy nhưng trong mắt vẫn không lộ ra tia khó chịu, chỉ có một chút bất đắc dĩ mà thôi, Thẫm Tĩnh Sơ đứng dậy, lại bị Ninh thị đè lại: "Tĩnh Sơ, có phải con lại muốn làm chuyện hồ đồ nữa phải không?"

Thẫm Tĩnh Sơ ngòn ngọt cười: "Tĩnh Sơ chỉ qua đó nhìn chút thôi, mẫu thân yên tâm, Tĩnh Sơ sẽ không hồ đồ nữa đâu."

Nghe thấy vậy, Ninh thị mới buông lỏng cánh tay của nàng: "Đi đi."

Thẫm Tĩnh Sơ tiến lên phía trước, từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, đi đến gần hainữtử, hơi hành lễ: "Hai vị cô nương, vừa rồi Tĩnh Sơ có nhặt được một chiếc khăn tay, không biết có phải là của hai cô nương hay không?" Hai người kinh ngạc quay đầu lại, nử tử áo hồng thoáng giật mình, đây chính là cô nương đứng dưới gốc cây dong thở dài "Chỉ là một gốc cây dong, sao có thể chứa nhận tâm nguyện của chúng sinh" đây mà .

Thẫm Tĩnh Sơ đem chiếc khăn chonữtử áo tím nhìn,nữtử áo tím lắc đầu nói: "Không là của ta." Rồi nàng lại đưa đến trước mặtnữtử áo hồng, nháy nháy mắt nói: "Cô nương nhìn kĩ đi."

Nữtử áo hồng nhìn thấy ánh mắt của Thẫm Tĩnh Sơ, ngay sau đó liền mỉm cười: "Đúng là của Hiểu Vận. Tạ ơn cô nương."Nữtử áo hồng đưa tay đón lấy chiếc khăn, cất đến bên người rồi lại đột nhiên cả kinh: "Ai nha, cái túi thơm của ta đâu mất rồi!"

Thẫm Tĩnh Sơ mỉm cười nói: "Tĩnh Sơ chỉ thấy khăn tay, cũng không nhìn thấy túi thơm. Nếu cái túi thơm bị người khác nhặt đi, chỉ sợ cô nương lại bị hiểu nhầm. Nếu không Tĩnh Sơ cùng cô nương đi đến chỗ chiếc khăn bị rơi tìm lại thử xem sao?”

Nữtử áo hồng mỉm cười gật đầu nói: "Làm phiền cô nương rồi." Quay đầu lại hỏi nử tử áo tím: "Quận chúa có muốn cùng Hiểu Vận tìm túi thơm hay không?"

Nữtử áo tím bỉu môi nói: "Quận chúa ta là kim chi ngọc diệp, sao lại có thể giúp ngươi mấy cáiviệcnày được."

Thẫm Tĩnh Sơ lên tiếng hỏi: "Túi thơm của cô nương trông như thế nào vậy? Miêu tả một chút để Tĩnh Sơ dễ tìm hơn."

"Ừ... Màu xanh nhạt đấy, bên trên có thêu một chữ Phúc..."Nữtử áo hồng nghiêm túc trả lời.

Thẳng đến khi hai người đi xa, Thẫm Tĩnh Sơ ngoái đầu nhìn lại, đã không còn thấynữtử áo tím, bước chân mới dừng lại: "Cô nương, quận chúa đã đi rồi."

Nữtử áo hồng mỉm cười: "Cảm ơn Tĩnh Sơ cô nương. Tĩnh Sơ cô nương gọi ta là Hiểu Vận được rồi."

Thẫm Tĩnh Sơ nói: "Hiểu Vận cô nương tính khí thật tốt quá, dễ dàng bị người ta bắt nạt, với những người hay cố tình gây chuyện như thế này, không cần phải để ý đến là được rồi."

La Hiểu Vận gật đầu: "Cảm ơn Tĩnh Sơ cô nương. Tĩnh Sơ cô nương thật đúng là huệ chất hoa lan tâm*."

*: Ví vonnữtử tâm địa thuần khiết như hoa huệ, phẩm chất cao nhã như hoa lan.

Thẫm Tĩnh Sơ không khỏi bật cười, nàng hạ giọng nói: "Hiểu Vận cô nương không biết... ở kinh thành Tĩnh Sơ nổi danh là ácnữđó..."

La Hiểu Vận kinh ngạc: "Cô nương chính là Lục tiểu thư Thẫm gia Thẫm Tĩnh Sơ?"

Thẫm Tĩnh Sơ nhìn thấy nàng kinh ngạc, lại càng vui vẻ, nụ cười càng thêm ngọt ngào: "Đúng vậy!"

Lông mày La Hiểu Vận khẽ nhíu lại, thấp giọng nói: "Xem ra không nên tin tưởng lời đồn a..."

Thẫm Tĩnh Sơ cười nhạt một tiếng, dí dỏm nói: "Mẫu thân vẫn còn đang chờ ta, Hiểu Vận cô nương, sau này còn gặp lại."

Hai người thi lễ rời đi, Thẫm Tĩnh Sơ chậm rãi trở về đình viện. Vừa đi vừa suy nghĩ, Hiểu Vận cái tên này nghe rất quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play